Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25


Đã được vài ngày sau khi bốn người Tiệp Mẫn, Tịnh Hàm, Hi Dương, Hạ sơn quay về từ Venice.

Lúc này Cao Tiệp Mẫn đang đi dạo trong siêu thị, phía trước là chiếc xe đẩy chứa rất nhiều đồ ăn. Mọi thứ xung quanh cô dường như đều đã trở về bình thường, không còn cảm giác mờ mịt u tối như lúc trước. Thứ khác biệt duy nhất... cô đã chẳng cần nỗ lực để làm hài lòng ai nữa.

"Tịnh Hàm, tối nay ăn lẩu không? Tao đang đi mua đồ này." Tiệp Mẫn vừa bước đến gian hàng rau củ, vừa cầm điện thoại nói.

"Hả? Không phải lúc này mày đang có tiết học ư?" Đầu dây bên kia đầy ngạc nhiên đáp.

"Ông giáo sư cho nghỉ, không phải tao cúp học. Ăn nấm nhiều không?"

"À à. Nấm thì đừng mua nhiều quá, hai người kia đâu có ăn bao nhiêu đâu."

"Vậy để tao mua thêm thịt." Từ khi cô đến ở tạm căn hộ của Tịnh Hàm, những cuộc trò chuyện như thế này đã trở thành điều thường nhật. Tiệp Mẫn vốn định để người kia kết thúc cuộc gọi, nhưng đầu dây bên kia lại tiếp tục hỏi.

"Mà này... Mày không định gặp mẹ mày ư?"

Trong chốc lát, Tiệp Mẫn bỗng đứng lại, dường như đã nhắc đến vấn đề mà bấy lâu nay cô luôn né tránh. Từ sau chuyện hôm đó, người duy nhất quan tâm đến cô trong cái gia đình đó cũng chỉ có mẹ. Thậm chí cô cũng muốn biết Cao Ảnh Quân liệu có nhớ hôm đó ông ta đã đưa hai đứa con gái của mình theo hay không nữa.

Chỉ là, đáp án cũng không quá khó đoán.

Với việc Cao Giai Nhược và Châu Hoàng Nhất chính thức hẹn hò với nhau, Cao thị và Châu thị trong thời gian không xa cũng sẽ có những dự án hợp tác hoặc đầu tư. Giám đốc Cao đương nhiên sẽ bề bộn công việc hơn, làm gì đoái hoài đến đứa con gái vô dụng phiền phức như Cao Tiệp Mẫn chứ.

Cô khẽ thở dài, tự nhủ với bản thân những việc như thế này đã từng xảy ra, không cần phải làm vẻ thất vọng nữa "...Tao vẫn nhắn tin cho bà ấy, không sao đâu. Sao vậy, mày không muốn nhìn tao ở chung với mày nữa à?"

"Không phải không phải! Mày ở bao lâu cũng được hết! T-tao chỉ không muốn mày và gia đình sẽ trở nên khó xử. Dì... rất thương mày..." Tịnh Hàm vội trả lời, vô cùng lo lắng cho cô. Gia đình cãi nhau là chuyện thường gặp, điều cô sợ nhất chính là tính cách cố chấp của Tiệp Mẫn sẽ khiến bản thân cô gặp nhiều phiền phức hơn.

"...Sẽ có cách thôi. Không nói nữa, mày tiếp tục công chuyện của mày đi." Tiệp Mẫn cười nhạt, cũng không trách Tịnh Hàm bất an như vậy. Ngẫm lại thì... cô cũng đã không gặp mẹ mình được nửa tháng.

Có lẽ chiều nay cô sẽ quay về một chút. Dù có không muốn gặp mặt Cao Ảnh Quân, cô cũng không thể khiến mẹ của mình phiền muộn.

"Ồ, đây không phải là Cao Tiệp Mẫn ư? Hôm nay lại có nhã hứng đi mua đồ về nấu ăn cho học trưởng thân yêu nữa à~"

Giọng nói chua nga và thái độ mỉa mai này, cô không cần nhìn cũng đoán được là Lục Ân Ninh. Có lẽ cô ta đã đợi khá lâu để tìm cô sinh sự, mấy tuần gần đây cô đều trốn không gặp người ngoài mà. Đối với Lục tiểu thư mà nói, đi theo vẫy đuôi cho Cao Giai Nhược là nhiệm vụ cao cả và trọng đại nhất, đương nhiên cũng phải thay người đó mà ra oai hống hách.

Tiệp Mẫn khẽ thở dài, cảm giác niềm vui của bản thân đã vơi đi hơn một nửa "Chặc, siêu thị mà cũng không biết dọn rác, hỏng hết đồ ăn rồi."

"Cao Tiệp Mẫn!! Cô nói ai là rác hả!?" Lục Ân Ninh hét lớn, rất da dáng vẻ cạo ngạn không xem ai ra gì của một tiểu thư được nuông chiều hết mực.

"Nói mày đấy. Có gì không được sao?"

Tiệp Mẫn trước hay sau chuyện này đối với Lục Ân Ninh không hề có kiêng kị. Với cô, loại tiểu thư này nên mắng nhiều một chút, như thế mới có ngày nên người "Đây là nơi công cộng, tao khuyên mày đừng tiếp tục ở đây nữa, không khéo lại làm bẽ mặt gia đình."

Lục Ân Ninh nghiến răng, cảm giác tự tin cho rằng mình có thể khiến Cao Tiệp Mẫn tức giận làm loạn đã tan thành mây khói. Nhưng, điều này vẫn không khiến cô nàng từ bỏ ý định ban đầu. Cô ta nhoẻn miệng cười, tay khoanh trước ngực, hất cằm tiếp tục ngạo mạn nói.

"Ở đây mạnh miệng như vậy, nhưng tao biết trong lòng mày đang rất khó chịu vì Giai Nhược đã trở thành người yêu của Học trưởng. Mấy đêm rồi hẳn đã rất khó khăn, chả trách gương mặt lại khó coi như vậy. À, quên mất, mày có khi nào dễ nhìn đâu."

Lục Ân Ninh cố tình nói to, khiến cả những người xung quanh cũng nghe, âm thầm đưa mắt nhìn về phía bọn họ. Có kẻ bắt đầu bàn tán, có người bắt đầu chỉ trỏ, cũng không biết đã nói những vì về Cao Tiệp Mẫn, vị tiểu thư si tình vỡ mộng trong một đêm, nhìn em gái và người mình thích trở thành một đôi.

Tiệp Mẫn hừ lạnh, nhẹ nhàng đứng thẳng người dậy. Ngữ điệu của cô vẫn đều đều, không vui vẻ cũng không tức giận đáp "Hình như lâu rồi không ăn đánh nên mày lại thèm nhỉ?"

"Mày cũng đã nói, đây là nơi công cộng, mày dám đánh tao?"

"Đánh thì không ngại. Nhưng mà mày chịu đau được không?"

Tiệp Mẫn để xe đẩy của mình sang một bên, cất bước về phía Lục Ân Ninh. Vốn chỉ cho rằng cô hù họa, nhưng cô ngày càng bước gần hơn, hoàn toàn chẳng để ý đến những ánh mắt dị nghị xung quanh.

Lục Ân Ninh ban đầu còn đầy tự mãn, nhìn cô lúc này cách mình chưa đến một cánh tay mới biết cô không hề đùa. Cô ta vội lùi về, lại không cẩn thận ngã xuống.

Điều này có khác gì việc chưa đánh đã thua, hơn nữa còn trước mặt biết bao nhiêu người mà tự làm mình xấu hổ.

"Sau này mày nên lo cho cuộc sống của bản thân nhiều hơn, đừng suốt ngày vẫy đuôi đi theo Cao Giai Nhược, càng đừng vì nó mà sinh sự với tao. Nịnh bợ một người giỏi hoặc hạ thấp một người xấu không làm mày tốt đẹp lên đâu."

Tiệp Mẫn từ trên cao nhìn xuống, vứt cho cô một ánh mắt khinh bỉ rồi rời đi. Sự 'khoan dung' và 'rộng lượng' này nhanh chóng thay đổi tình huống. Lúc này, người bị bàn tán lại chính là Lục Ân Ninh.

Vô duyên vô cớ sinh sự, còn bị người ta dọa đến nỗi đứng cũng không vững, còn gì mặt mũi của cô nữa chứ!

"Con khốn..." Ân Ninh càng nghĩ càng giận, cố gắng đè nén sự tức giận của mình rồi rời đi.

Chuyện ngày hôm nay... Cô tuyệt đối không tha thứ cho Cao Tiệp Mẫn!

...

Buổi chiều, Tiệp Mẫn vừa cất bước tiến về lớp học, tay cầm điện thoại mà nghịch. Sở dĩ hôm nay cô có được sự yên tĩnh như vậy là vì Tịnh Hàm và Hạ Sơn đang bận làm bài kiểm tra môn khác, còn Tạ Hi dương lại đang đi công việc gia đình. Bản thân cô kì thực không quen với điều này, nhưng cũng không để tâm gì lắm.

Chợt, tin nhắc của họ Tạ kia đến "Sáng nay có chuyện gì không?"

"Không có. Chi vậy?"

"Sợ mày gây chuyện."

"Ai cần mày lo chứ." Cô cười trừ, gửi thêm một cái dán nhãn biểu cảm khó ở "Khi nào về? tối nay ăn lẩu đấy."

"Chuẩn bị lên máy bay rồi. Tầm hai tiếng nữa."

"Ông mày có gì không? Gọi về đột xuất như vậy."

"Không có gì to tát, khi nào hạ cánh sẽ nói với mày." Tin nhắn vừa chuyển qua, còn kèm theo một tấm hình đang bước vào khoang máy bay "Đi đây."

"Ừa, đi lẹ đi."

Cô vừa gửi tin nhắn cuối cùng xong, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh cãi nhau gay gắt giữa hai nữ sinh. Đáng nói hơn, một trong số đó còn khiến cô cảm giác rất khó chịu, hệt như lúc nhìn thấy gương mặt chanh chua của Lục Ân Ninh. Những tiếng mắng chửi còn chưa có dấu hiệu hạ hỏa, cô lại tiếp tục nghe được vài cái tát ghê gớm, xem ra đánh nhau cũng rất hăng.

Kịch tính như vậy, làm sao Cao Tiệp Mẫn có thể bỏ qua được chứ.

Thế là, cô lén lút trốn sau mấy bụi cây, ánh mắt hiếu kì liên tục nhìn xung quanh xem chỗ náo nhiệt kia ở đâu. Vốn cho rằng là mâu thuẫn nhỏ nhặt gì đó giữa mấy cô gái thiếu việc làm, tiệp Mẫn thật không ngờ, nhân vật chính lần này lại chính là Lục Ân ninh a.

"Khốn kiếp, cô có gan thì nói lại xem!!"

Lục tiểu thư hung hăng tóm lấy tóc cô nương đáng thương kia, một câu mắng liền một cái tát, đánh nhau cực kì sung sức. Tiệp Mẫn còn nghĩ bộ dạng ngang tàn này chỉ thể hiện trước cô, thật không ngờ Lục Ân Ninh còn có những nạn nhân khác.

"Hức... Tớ chỉ là... chỉ là nói sự thật!"

Người kia khóc rất thê thảm, hai má đều bị đánh đến sưng đỏ vẫn cố sức cãi lại. Mặc dù nghị lực chiến đấu này rất đáng khen, Tiệp Mẫn lại không thể đồng cảm với cô gái đó. Đổi lại là cô, bây giờ có lẽ đã đem Lục Ân Ninh ra đánh thảm gấp mười lần như thế. Đây là cái giá cho việc quá yếu đuối.

"Cô còn không chịu thừa nhận!!"

Vở kịch càng lúc càng đến hồi gây cấn hơn. Lục Ân Ninh vậy mà lấy trong mình một chai nước ngọt, trực tiếp đổ từ trên đỉnh đầu của cô gái kia xuống. Người kia nước mắt nước mũi tèm lem, bị đánh đến tội nghiệp còn trải qua chuyện như thế này. Tiệp Mẫn nấp một bên xem trò hay khẽ tặc lưỡi, lắc đầu cảm thán nhìn người kia quỳ gối trên nền cỏ. Chỉ là, nước ngọt vẫn tốt hơn nhiều so với xịt hơi cay. Cô vẫn muốn nói Lục tiểu thư lần này đã nương tay rồi.

"Hức... Hức..." Cô gái run run mà khóc, quả thật làm người khác không khỏi có một chút dao động muốn giúp đỡ.

Tiếc là, Cao Tiệp MẪn chỉ muốn làm khán giả, không thích làm người tham gia. Cô gái đó chỉ e là phải...

"Tiệp Mẫn!"

...Chặc.

Sự tò mò đúng là giết chết con mèo.

"Tiệp Mẫn, cậu mau giúp tớ đi!!"

Cô nương kia không hiểu sao lại nhìn thấy được vị trí Tiệp Mẫn đang trốn để hóng chuyện, gấp gáp mà lao đến ôm chầm lấy tay của cô. Khoan nói đến cảm giác một bên áo của mình ướt đẫm nước ngọt, cô phải tự giúp bản thân thoát ra khỏi mớ hỗn độn này đã.

"Cô bình tĩnh, bình tĩnh lại một chút. Chuyện đâu còn có đó, hai người cứ từ từ mà giải quyết. Tôi chỉ là người qua đường thôi, không thể-"

"Cao Tiệp Mẫn!!"

Lời nói còn chưa hoàn thành, Lục Ân ninh lại cắt ngang cô, còn hùng hổ tiến đến để tiếp tục sinh sự.

Sớm biết thế này, ngay từ đầu cô đi luôn có phải tốt hơn không.

"Cô làm gì ở đây, muốn tốt bụng bảo vệ nó à?" Thái độ kiêu ngạo hống hách này khiến tay của Tiệp Mẫn thật sự có một chút ngứa ngấy muốn đánh người. Tiếc là sắp đến giờ vào học, và cô cũng chẳng muốn dính đến mớ rắc rối vô nghĩa này chút nào.

"Tao chỉ là đi ngang qua thôi. Mày muốn người này đúng không? Nè giữ đi, tao không cần." Tiệp Mẫn đầy bình thản đáp, kéo cô nương đang ướt sũng kia trả về cho họ Lục.

Chỉ là... cái con người phiền phức kia vẫn không chịu buông tha cho cô.

"Tiệp Mẫn, cậu lẽ nào đành lòng nhìn người khác bị bắt nạt mà không giúp đỡ chứ!? Nếu cậu bỏ đi, tớ phải làm sao đây!" Cô gái đó sống chết ôm chặt lấy cánh tay của cô, còn đầy tội nghiệp mà kể khổ.

Thành thật mà nói, cô thấy phiền nhiều hơn là thấy đáng thương.

"Rắc rối giữa hai người thì hai người đi giải quyết, không thì tìm giáo viên hay ai đó. Tôi không giúp được gì hết, và tôi thật sự phải đi rồi." Tiệp Mẫn bẩm sinh không phải người tốt thích lo chuyện bao đồng. Huống hồ, một lần bị xịt hơi cay đã để lại cho cô vô số kinh nghiệp quý báu. Vướng vào rắc rối với Lục Ân Ninh không thể nào đem đến kết quả tốt đẹp.

"Hức... Tớ biết cậu là người tốt, cậu chắc chắn sẽ giúp được!"

"Cô đừng đánh giá cao tôi như vậy. Nghe lời tôi, chuyện này-"

"Lẽ nào cậu muốn nhìn tớ bị sỉ nhục hơn cậu mới hài lòng chứ!?"

Tiệp Mẫn cố gắng đè nén xuống sự lãnh đạm của mình, dịu dàng khuyên nhủ người kia. Nhưng cô gái này căn bản không biết lắng nghe và tiếp thu ý kiến khác chút nào, chỉ một mực muốn làm theo ý mình.

Tiếng chuông vào học đã vang lên, nếu tiết học này cô còn trống sẽ ảnh hưởng đến kết quả tốt nghiệp. Tiệp Mẫn khẽ hít một hơi sâu, tay nhẹ nhàng đặt lên bàn tay của người kia, cố gắng muốn tách bọn họ ra một chút.

"Trước tiên cô phải bình tĩnh lại. Buông tay tôi ra, sau đó chúng ta mới có thể nói chuyện được."

Đó là ý định của Tiệp Mẫn, nhưng mọi thứ lại không đi theo chiều hướng đó.

Cô chỉ muốn người kia đừng giữ chặt tay của mình nữa, cô gái đó lại đột ngột ngã về phía sau, biến tình huống giống như vừa bị cô hung hăng đẩy ngã. Bản thân vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, một tốp người từ xa hùng hổ bước về phía bọn họ. Dẫn đầu là thầy Hoàng, người thường xuyên phải giải quyết những rắc rối của cô.

Cứ tiếp tục Như thế này, xem ra cô phải đẩy nhanh việc chạy thoát khỏi đây.

"Cao Tiệp Mẫn, em đang làm gì vậy?!" Thầy Hoàng vừa đến liền tức giận quát, kéo theo vài học sinh vây lấy cô gái yếu đuối đáng thương kia.

"Em đang trên đường đến lớp. Thầy đừng lo, hôm nay em sống yên bình lắm, không gây ra phiền phức gì đâu." Tiệp Mẫn thản nhiên đáp, dù sao cũng chỉ nói sự thật, chẳng có gì phải xấu hổ. cô xoay người muốn rời khỏi, Lục Ân Ninh lại bất ngờ giữ chặt tay cô lại "Chặc, mày còn muốn gì nữa?"

Tiệp Mẫn chán chường nói. Cô thật sự không muốn phí thêm chút sức lực nào cho những người này.

"Cô bắt nạt người khác xong còn muốn chối bỏ trách nhiệm à!?"

Khí thế vô cùng tự tin của Lục Ân Ninh làm Tiệp Mẫn cười khổ. Có vẻ như buổi sáng nay bị cô mắng một trận đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến trí thông minh của vị tiểu thư này. Cô dứt khoác gạt tay người kia đi, biểu tình lãnh đạm đáp "Việc do mày gây ra, đừng có đổ lên đầu tao."

"Cô còn không thừa nhận? Chính tôi đã tận mắt chứng kiến cô tát nữ sinh kia, mắng chửi không tiếc lời, thậm chí còn đổ nước ngọt lên người cô ấy. Lẽ nào bấy nhiêu đó vẫn chưa gọi là bắt nạt!?"

Tiệp Mẫn khẽ thở dài, nhìn nỗ lực diễn xuất của họ Lục kia mà trong lòng cô cũng có đôi chút ngưỡng mộ. Cô không phủ nhận khi bản thân mất kiểm soát quả thật có thể làm những việc đó, nhưng con người kia cô đến tên còn chẳng biết là ai, động đến làm gì chứ. Quan trọng hơn, người chứng kiến mọi việc là cô, kẻ bắt nạt ở đây là Lục Ân Ninh. Tốc độ đảo trắng thay đen của người này cũng nhanh thật.

"Được, vậy chúng ta hỏi người bị bắt nạt đi." Cách giải quyết đơn giản nhất ở đây, không đâu phải gọi tên điểm mặt cô gái vẫn đang thút thít sau lưng thầy Hoàng. Tiệp Mẫn quay đầu nhìn cô ta, đầy bình thản nói "Cô nói đi, ai là người đã gây ra những chuyện đó với cô?"

"Hức... Hức..." Nữ sinh kia dường như vẫn còn bị ảnh hưởng sau những cái tát vừa rồi, trước sự bảo vệ chắc chắn của thầy Hoàng mới gom được một chút can đảm, bước lên mà đối diện với hai người kia.

"...Còn không phải là cao Tiệp Mẫn cô ư?!"

Đáp án này chẳng khác nào một cơn chấn động kinh khủng lên mạch suy nghĩ của Tiệp Mẫn.

Người vừa ban nãy khổ sở đem mình ra làm lá chắn, một mực níu kéo cô ở lại đây với lý do bảo vệ, khóc thảm thiết ướt cả gò má, bây giờ lại quay sang nói cô là kẻ bắt nạt?

Đúng là quá tức cười.

"Này, cô bị đánh đến ngu luôn rồi à?"

"Cao Tiệp Mẫn, cô còn muốn trước mặt tất cả mọi người giở trò gì nữa!" Lục Ân Ninh lại bất ngờ biến thành người hùng, vô cùng mạnh mẽ đứng trước bảo vệ cô gái mỏng manh kia. Tiệp Mẫn cũng muốn hỏi, rốt cuộc vài câu hỏi của cô thì có thể làm bị thương người khác bằng cách nào.

"Mày tránh ra, tao không nói chuyện với mày." Cô trừng mắt nhìn với vai diễn nhạt nhẽo của họ Lục, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm lấy kẻ dám to gan đổ tội lên đầu cô. Việc này nếu giải quyết không xong, chỉ e hình phạt của cô sẽ bị Lục Ân Ninh đẩy lên việc bị đuổi học.

"Thầy Hoàng mau nhìn đi, Cao Tiệp Mẫn lại muốn ra tay!"

Lục Ân Ninh hét lên, một lần nữa càng khiến hoàn cảnh của cô trở nên khó xử hơn. Tình thế lúc này thật sự không phù hợp để Tiệp Mẫn động thủ. Nếu cô không cẩn thận mất khống chế ở đây, bỏ được tội bắt nạt cũng không bỏ được tội đánh người. Trước mắt... xem ra cô chỉ có thể dùng lời nói tìm ra đường thoát của mình. Không thể nào cô lại để bản thân vô duyên vô cớ rời khỏi trường được.

"Tiệp Mẫn, tôi thật sự không hiểu. Em lẽ nào cảm thấy trường của chúng ta không có việc làm, nhất định phải gây phiền phức như thế này ư?" Thầy Hoàng đầy bất lực nói, có lẽ đã mất hoàn toàn sự tín nhiệm của mình đối với cô. Bản thân Tiệp Mẫn cũng không trách ông ấy, dù gì thì trước đây cô quả thật nổi loạn hơn rất nhiều.

...Nhưng lần này không phải là cô!

"Thầy Hoàng, việc này em thật sự vô can. Cái người kia em còn chẳng biết là ai thì làm sao mà bắt nạt chứ? Hơn nữa em còn-"

"Đủ rồi."

Tiệp Mẫn còn chưa nói dứt, ông ta lại đưa tay bảo cô dừng lại, tùy tiện cắt ngang lời nói của cô. Điểm này tất nhiên làm cơn giận của cô nổi dậy, nhưng thứ đến nhanh hơn chính là sự nhận thức. Bọn người này căn bản không muốn biết đến suy nghĩ của cô thế nào, khẳng định đã sớm mặc định cô là kẻ có lỗi.

Quả thật, không cần nói nhiều thêm nữa. Dù có cũng chỉ làm lãng phí nước bọt của cô.

"Sự việc lần này, em sẽ phải lên gặp Hiệu trưởng. Hãy giữ lời giải thích của em đến lúc đó đi." Nhìn thái độ của thầy Hoàng, có thể nói ông ta đã không muốn liên quan đến bất cứ rắc rối nào có tên cô nữa.

Tiếc là, Cao Tiệp Mẫn không dễ dàng chấp nhận như vậy.

"Nếu vậy thì, xin mời hai người này cùng đi theo. Ba cái miệng vẫn tốt hơn là một, đúng không?"

Cô đặt tay lên vai Lục Ân Ninh, cũng ném ánh mắt cảnh cáo cho nữ sinh vẫn chưa thoát được vai nạn nhân. Đến nước này, cô khẳng định không thể tránh khỏi rắc rối, nhưng cũng không thể vì vậy để bản thân chết một mình được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon