Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3


"Tiểu thư, mọi người đã bắt đầu dùng bữa rồi ạ."

Vị quản gia trong nhà dường như đã đợi từ sớm, khi cô vừa vào đã nghiên người mà chào. Đối với ngữ điệu dịu dàng của bà ấy, trên môi Cao tiệp Mẫn miễn cưỡng cong lên, như đáp lại sự chào đón hiếm hoi trong căn nhà này.

Trong phòng ăn, rất nhiều dĩa thức ăn nóng hổi đã được dọn lên, cũng đã vơi đi một nửa. Ba con người ngồi đối diện nhau, đầy tao nhã đưa từng đũa thức ăn lên miệng, thậm chí đến cả âm thanh giữa đầu đũa và dĩa sứ cũng không nghe được. Bầu không khí im lặng bao trùm lên tất cả, không quá ngột ngạt nhưng cũng chẳng có chút thú vị gì.

"Tiểu Mẫn, con về rồi." Người phụ nữ trung niên với vẻ đẹp đầy ân cần nói, đôi mắt với vài đường chân chim như sáng lên khi thấy cô "Bên ngoài trời đang bắt đầu chuyển lạnh, con sau này phải mặc ấm hơn đấy. Đừng để bị cảm."

Bà bước đến trước cô, đầy ôn nhu xoa xoa bàn tay có phần lạnh như muốn ủ ấm chúng. Cao Tiệp Mẫn không hề bài xích sự quan tâm, còn chủ động nắm lấy tay bà, ngoan ngoãn gật đầu.

"Cứ việc để nó bị cảm. Suốt ngày học hành không lo, đi cùng với bọn người như Tạ Hi Dương thì có gì tốt đẹp chứ."

Người đàn ông ngồi ở bàn ăn nói, sự ghét bỏ trong từ câu chữ dành cho con gái của mình. Ông ta đến nhìn cũng không nhìn, điệu bộ cao ngạo lẫn xem thường người khác khiến Cao Tiệp Mẫn không nhịn được muốn phản bác. Lúc này mẹ cô lại kéo cô về, nheo mày lắc đầu như muốn mọi chuyện êm đềm.

"..."

Đương nhiên, Cao Tiệp Mẫn không phải kiểu sẵn lòng nhún nhường.

Tuy cô không ngay lập tức phản bác, dựa vào việc trừng mắt nhìn cha của mình cũng hiểu được cô khó chịu đến nhường nào. Người kia, Cao Ảnh Quân, càng không phải kiểu người dễ đối phó. Tính cách của hai người họ có thể rất khác nhau, nhưng vẫn tồn tại một điểm chung, chính là sự cố chấp. Điểm tương đồng này lớn đến mức Đôi khi Cao Tiệp Mẫn cũng ghét bản chất cố chấp của bản thân, đơn giản là vì nó quá giống ông ta.

"Ă-Ăn cơm thôi, đồ ăn sắp nguội cả rồi."

Như mọi khi, mẹ của cô, Chu Lộ Khiết phải lên tiếng đổi chủ đề, kéo cô ngồi vào bàn cơm. Trong căn nhà bốn con người ruột thịt này, Cao Tiệp Mẫn chỉ cảm nhận được tình cảm ấm áp từ mẹ, rất nhiều thứ cô đều sẽ vì bà mà nhẫn nhịn.

Cuối cùng, bữa cơm gia đình bốn người đã đầy đủ thành viên. Chỉ là không thoải mái được mấy phần.

"Ăn nhiều một chút. Mẹ chuẩn bị phần canh đậu tương này cho con đấy." Chu Lộ Khiết nhẹ nhàng múc từng muỗng canh còn nóng vào chén của tiệp Mẫn. Cô không đưa ra biểu tình gì, cũng không từ chối lòng tốt này của mẹ cô, dù rằng cô trước khi về nhà đã ăn rồi "Hợp khẩu vị chứ?"

"Ừm." Cái nóng của từng muỗng canh trong miệng như chút hơi ấm trong lòng cô, khiến ấn tượng về một gia đình bốn người dường như đã có lại chút màu sắc. Cao Tiệp Mẫn nhìn biểu tình của mẹ, bèn gắp vào chén bà một phần cá "Mẹ cũng ăn đi, đừng chỉ nhìn con mãi."

Chu Lộ Khiết vui vẻ đến cười híp cả mắt, phần cá được con gái gắp cho không hiểu sao lại cảm thấy ngon hơn mọi khi.

"Mẹ." Giữa bầu không khí mẫu tử đầy tốt đẹp, giọng nói khó nghe của Cao Giai Nhược lại vang lên, ít nhất đó là với Cao Tiệp Mẫn. "Ngày mai con muốn ăn canh gà hạt sen, mẹ có thể nấu cho con được không ạ?"

"Canh gà hạt sen à... Bác Lý nấu món này ngon hơn, để ngày mai bác ấy chuẩn bị cho con nhé." Chu lộ Khiết ngẫm nghĩ một lát thì trả lời, chỉ thấy Cao Giai Nhược ngây ra vài giây, sau đó vẫn như hình tượng thiên sứ của cô ta, cong môi vui vẻ cười.

"Tại sao Tiệp Mẫn thì bà nấu, còn Giai Nhược thì bà lại để bác Lý nấu?" Cao Ảnh Quân dường như cảm thấy bữa cơm gia đình nhất định phải có cãi nhau mới hài lòng. Ông ta chỉ vì một câu nói bình thường của Chu Lộ Khiết mà lại sinh sự, còn dùng thái độ của kẻ đứng trên người khác để nói.

Bà thở dài, biểu cảm vui vẻ trên gương mặt bà đã biến mất. Cả Cao Tiệp Mẫn cũng vậy. Hai mươi năm ở cùng con người này, cô thừa biết ông ta có thể vô lý đến nhường nào. Vì con gái bảo bối Cao Giai Nhược, có vô lý hơn ông ta cũng có thể.

"Cũng chỉ là một chút canh, tôi hay bác Lý thì có gì khác nhau chứ?"

"Nếu đã là như thế, tại sao bà không nấu?"

"Ông..." Chu Lộ Khiết giận đến nghẹn ngào, ánh mắt bà ngập tràn sự phẫn uất nhìn Cao Ảnh Quân đang ngang ngược trừng mắt nhìn mình.

Nhưng không hiểu sao, rốt cuộc bà vẫn không nói gì, tự điều chỉnh cơn khó chịu của mình rồi vẫn tiếp tục dùng bữa. Cao Tiệp Mẫn biết bà chịu ủy khuất không chỉ đôi ba lần, chỉ vì bà muốn một bữa ăn bốn người có thể suôn sẻ trôi qua, thế là không muốn làm lớn chuyện nữa.

"Bác Lý, ngày mai bác không được nấu. Để bà ấy nấu."

Ông ta không làm lớn chuyện, mà trực tiếp thay bà quyết định.

Cạch.

Điều này đương nhiên khiến đại tiểu thư vô cùng khó chịu.

"Tiệp Mẫn, mẹ không sao..."

Chu Lộ Khiết nhìn con gái cố tình đặt mạnh chén sứ xuống, bà hiểu cô đang muốn đòi lại công bằng cho mình. Chỉ là tính cách của bà và đứa con này quá khác biệt. Cô không giống một kẻ nhút nhát như bà, sẵn sàng nhẫn nhịn mọi thứ. Cô chính là kiểu người không vừa mắt như thế nào thì sẽ nói thế đó, cho dù có khó nghe đến đâu cũng nói được.

"Mày muốn ăn canh gà hầm sen đúng không? Ngày mai tao sẽ đặt mười phần, liệu mà ăn cho hết."

Dáng vẻ đáng sợ cùng đôi mắt chứa đầy lửa giận của Cao Tiệp Mẫn như con sói đe dọa động vật nhỏ Cao Giai Nhược. Cô ta như không dám đối diện với chị của mình, càng như một kẻ vô tội mà cúi gằm mặt, khép nép ngồi. Vai nhỏ khẽ run, cô ta đưa tay lên gương mặt lau đi vài giọt nước mắt.

Cao Giai Nhược lại khóc.

"Cao Tiệp Mẫn!"

Lần này người đập bàn đứng dậy là Cao Ảnh Quân. Quả nhiên, đối với cô con gái bảo bối vô giá này, ông ta chỉ hận không thể biến tất cả mọi thứ trên thế gian đều phải nghiên mình trước khả năng khóc của Cao Giai Nhược "Mày là chị gái, mày nhất định phải khiến cho em của mình đau lòng mày mới vui hay sao!?"

"Nói cho ông biết, tôi chính là cực kì vui vẻ đấy! Mẹ có thể nhịn ông, nhưng tôi không tốt như bà ấy!"

"Mày!!"

Cao Ảnh Quân giận đến đỏ mặt, ông ta vung tay lên muốn đánh cô. Vấn đề là, người đối diện ông lại chính là Cao Tiệp Mẫn không sợ trời không sợ đất. Trước sự uy quyền của cha mình cô không hề run rẩy, đầu ngẩng cao mà tự tin đối diện với nó. Cao Ảnh quân không dọa được cô, nhưng tay lại không thể vung xuống, giữa lí trí và tình cảm đấu tranh mãnh liệt.

"Sao thế, không dám đánh à?" Cô cười khẩy, trong lời nói nghe ra sự thách thức.

"Mày... mày nghĩ tao không dám ư!?"

"Tôi đương nhiên là nghĩ ông dám rồi, cũng đâu phải chưa từng đánh!"

Khẩu khí giữa cả hai ngày càng lớn, không khí căng thẳng hơn bao giờ hết, cũng chẳng ai muốn nhường một bước. Trong ngôi nhà này, có lẽ ai cũng đã quen với những cuộc cãi vã của hai cha con Cao Ảnh Quân và Cao Tiệp Mẫn. Kết quả thường là cô chủ lớn bị đánh, hoặc là ông chủ giận đến mức hoa mắt, không thể tranh cãi mới có thể kết thúc.

"Mày... Mày... Ngay lập tức, cút khỏi mắt tao!! Cút!" Cao ảnh Quân đưa tay lên ngực trái, tim ông ta mãnh liệt co bóp, khiến hơi thở của ông ta không được ổn định.

"Hừ, ông nghĩ tôi muốn ở lại à?" Cao Tiệp Mẫn xoay đầu bỏ đi, cô vốn không trông đợi vào một bữa ăn gia đình ấm áp hay hòa thuận. Loại mong muốn đó quá xa xỉ dành cho cô, càng quá mức viễn vong.

"Tiệp Mẫn!"

"Bà đứng đó!"

Chu Lộ Khiết muốn đuổi theo con gái, nhưng người vừa đứng dậy đã bị chồng của mình ngăn cản. Bà tuy không nỡ nhìn con gái đau lòng, lại càng không dám vượt ra khỏi yêu cầu của người chồng gia trưởng. Cuối cùng, Chu Lộ Khiết đau lòng nhìn Tiệp Mẫn rời đi, muốn an ủi con mà lại bất lực.

Một người vợ chỉ biết nghe lời, một người mẹ không thể bảo vệ con. Suy nghĩ này khiến bà càng thêm đau đớn, nước mắt không kiềm được rơi xuống.

Đây có thể nói là một bữa ăn thường nhật của Cao gia.

Cao Tiệp Mẫn đùng đùng cơn giận quay về phòng, cánh cửa như mọi khi bị cô hung hăng đóng lại, va đập với khung cửa tạo thành âm thanh dọa người. Ba lô bị cô tùy tiện ném một góc phòng, việc tiếp theo chính là đạp tung mọi chăn gối trên giường, xem như một trong vô vàn cách để xả giận.

Liên tiếp hoạt động khiến cơn giận cô dần nguôi xuống, hoặc cũng có thể là do cô đã không còn sức lực để tức giận. Cao Tiệp Mẫn nhìn chằm chằm vào chiếc gối nằm, chỉ hận nó không thể là Cao Giai Nhược cho cô tùy ý đánh. Cuối cùng, cô chỉ là tiếp tục vung thêm một quyền, sao đó liền mệt mỏi buông lỏng cơ thể trên giường.

Tiệp Mẫn toàn thân rã rời, đưa tay đặt lên trán, thầm nghĩ có chăng bản thân sắp phát bệnh. Những khi thế này, cô lại vô thức nhớ đến cái khoảng thời gian khi còn bé. Khi đó tất cả đều rất tốt đẹp, quan hệ giữa cô và Cao Giai Nhược cũng không căng thẳng như hiện tại, cả cô và ông ta...

Chỉ sau một sự kiện, mọi thứ đều đã sụp đổ, là khởi đầu cho chuỗi ngày đau khổ của cô, của những ngày cô phải chịu đựng sự ghét bỏ của người khác.

"Ting!"

Âm thanh thông báo mới vang lên, Cao Tiệp Mẫn có phần lười biếng đưa tay tìm điện thoại. ai có thể ngờ, đó là tin nhắn của Châu Hoàng Nhất.

"Tiệp Mẫn, bánh em làm ngon lắm. Cảm ơn em."

Một dòng tin nhắn nhỏ cùng với một tấm hình của món điểm tâm cô chuẩn bị, hắn đã nhớ đến lời hứa sáng nay. Cao Tiệp Mẫn hai mắt chan chứa niềm vui, trong chớp mắt đã quên đi bản thân vừa khó chịu, dằn vặt đến nhường nào.

Cô cười một cách ngây ngốc như kẻ đang yêu, ngay lập tức vào tư thế ngay ngắn để soạn tin nhắn trả lời.

"Hì hì, tay nghề của em mà, phải ngon chứ! Nếu anh thích ngày mai em sẽ đem món khác cho anh."

"Thế thì làm phiền em rồi. Hay là một lát nữa anh mời em đi ăn nhẹ được không?"

Một dòng tin nhắn từ Châu Hoàng Nhất có thể khiến Cao Tiệp Mẫn hạnh phúc đến không tưởng, có thể như một kẻ ngốc nhảy loạn trong phòng bằng một lời mời đơn giản. Cô từ giường xuống sàn rồi lại lên giường, cảm giác như ông trời quả thật không quá nhẫn tâm với bất kì ai.

Sau một lúc bình tĩnh lại, cô hít một hơi sâu để cẩn thận nhập câu trả lời.

"Nếu anh đã tốt bụng đến thế, em đương nhiên sẽ không để anh thất vọng a~"

Trong cuộc đời đầy mệt mỏi và chán ghét của cái vỏ Tiểu thư nhà họ Cao, tiệp Mẫn chỉ có hai niềm vui. Một là ở cùng với đám Tạ Hi dương, hai là được ở cùng với Châu Hoàng Nhất.

Thế là sau đó Cao tiệp Mẫn vui như một kẻ ngốc, bước chân nhẹ như bước chân của tiên nữ mà vào nhà tắm, thậm chí lúc đứng dưới vòi sen còn cao hứng hát. Sau khi đảm bảo bản thân đã thật thơm tho cùng mùi nước hoa tinh tế và tao nhã, cô cẩn thận chọn kiểu trang điểm dễ thương. Dù sao học trưởng cũng thích mẫu con gái ngoan ngoãn nghe lời.

Đứng trước tủ quần áo, cô nhìn vào hơn mười bộ trang phục mình chuẩn bị để khi đi gặp Châu Hoàng Nhất. Ngẫm nghĩ và chọn lựa kĩ càng, cô quyết định chọn một chiếc váy xếp li và áo sơ mi xanh, kể cả giày cũng là giày búp bê. Đứng ngắm mình trong gương, cô cảm thấy...

Sao bản thân có thể giống Cao Giai Nhược đến mức đó chứ?

Cho dù hai người họ là chị em song sinh, nhưng như thế này thật sự là quá sai trái với phong cách ngày thường của cô. Tiệp Mẫn ngẫm nghĩ một lúc, quyết định đeo thêm một đôi bông tai phá cách, tóc búi cao, son cũng đổi thành màu thường dùng.

"Giống người hơn rồi đấy." Cảm thấy hài lòng với bản thân trong gương, cô cầm túi xách rời đi.

Tâm tình vui vẻ bước xuống lầu cùng một bài hát ngâm nga, Cao Tiệp Mẫn lại xui xẻo thế nào giáp mặt với Cao Giai Nhược. Cô ta hiện tại vẫn đóng vai người con gái hiếu thuận nghe lời, ở phòng khách lớn đầy đảm đang mà gọt trái cây. Thoáng chốc lại ngẩn đầu nhìn người chị lướt qua phòng với dáng vẻ đầy chỉnh chu, thế là lại cất loại giọng điệu ngọt ngào hỏi.

"Tiệp Mẫn, chị đi đâu vậy? Đã tối rồi mà?"

Nghe thôi mà cô thật cười không nổi.

"Cần mày quản."

Một thái độ cọc cằn và ngang ngược trong một bộ trang phục nữ tính và dễ thương. Hai thứ không hề hợp với nhau nhưng vẫn bị Cao Tiệp Mẫn miễn cưỡng ép chúng cùng ở trên một cơ thể.

Không cho Cao Giai Nhược có cơ hội nói thêm lời hai, Cao Tiệp Mẫn đã rời đi, căn bản không muốn để tâm đến kẻ phiền phức kia.

Chiếc xe cô gọi đã sớm dừng trước cổng lớn, theo lời của Châu Hoàng Nhất liền đến quán cà phê nổi tiếng ở trung tâm. Giữa dòng người đông đúc, cô thu hút không ít ánh nhìn. Thoạt nhìn như Cao Giai Nhược, nhưng ánh mắt ngang tàn lại như Cao Tiệp Mẫn, làm người ta khó phân biệt được ai là ai.

Mà dù sao cũng không phải trọng điểm. Trọng điểm là người đẹp, mà người đẹp thì chỉ cần để người khác ngắm, việc khác không cần quan tâm.

"Học trưởng, em đến rồi đấy. Anh ở đâu vậy?"

Một tin nhắn được cô vui vẻ gửi đi, ngoan ngoãn ngồi ở tiệm cà phê ngồi chờ đợi người kia xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon