Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32


"..."

Tiệp Mẫn quay về phòng trọ đã được hơn ba mươi phút, nhưng cô vẫn nằm như thể mọi chuyện trên thế giới này không quan trọng, bên cạnh còn là cuốn tạp chí mà cô đã ma xui quỷ khiến thế nào, lại đem ra quầy thanh toán.

Mỗi lần Tiệp Mẫn đưa mắt sang nhìn bìa cuốn tạp chí, nhìn thấy Tạ Hi Dương cao lãnh liền không nhịn được mà quay đi. Cô lúc này chẳng khác gì mấy cô gái hâm mộ thần tượng mới mười tám mười chín tuổi, động một tí là phấn khích đạp tung mền gối chăn giường, không gì là khống chế được.

"Sao cuối cùng mình vẫn mua cái thứ này về chứ, mình có bao giờ đọc tạp chí đâu..."

Đây đã là lần thứ năm cô tự hỏi bản thân câu hỏi này. Tiền dù sao cũng đã bỏ ra, không thể trả hàng. Nhưng cô thật sự không có dũng khí đọc nó... vậy chẳng lẽ lại vứt sao?

...Không được. Cuốn tạp chí này tốt xấu gì cũng tốn của cô số tiền tương đương một phần mì, là một bữa cơm trưa a! Không thể lãng phí mà đem đi bỏ được.

Không trả lại được cũng không vứt được, vậy chẳng lẽ cô lại đem đi giấu?

...

Tiệp Mẫn đấu tranh tư tưởng nửa ngày, cuối cùng ngồi bật dậy, cô đã có quyết định của bản thân!

Cô sẽ...

"Reng reng reng!!"

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, khiến Tiệp Mẫn giật bắn cả người, hoảng hốt đến mức suýt hét lên. Sau khi vuốt ngực trấn tĩnh lại bản thân, cô lại đi tìm chiếc điện thoại chết tiệt của mình để trả lời cuộc gọi quái quỷ đó.

"Chị yêu~ Lâu ngày không nghe giọng em có nhớ em là ai không nè~"

Đầu dây bên kia là một cô gái với ngữ điệu vô cùng đáng yêu, chất giọng ngọt ngào và cả thái độ tinh nghịch quen thuộc. Tiệp Mẫn cười trừ, sau bao năm thì con người này có lẽ vẫn sẽ mãi trẻ con như thế.

"...Tịnh Hàm chứ gì?"

"Vậy em nữa, em nữa, chị có nhớ không!"

Một người khác chen giọng vào, có vẻ cũng rất hăng hái muốn hỏi đố cô. Tiệp Mẫn suy nghĩ một lúc, thản nhiên và bình tĩnh đáp "...Thằng điên."

"Há há há! Em nói rồi mà, chị yêu chỉ thương em thôi, ai đâu mà nhớ tới anh chứ!"

"Hừ, em đừng có cười lớn! Tiệp Mẫn, là Hạ Sơn nè, Hạ Sơn đó!! Năm ngoái chúng ta còn gặp nhau mà!!"

Hai người họ kẻ thì cười phá lên vô cùng sung sướng, kẻ thì dí sát vào chiếc điện thoại mà nói với cô, gào đến độ âm lượng không thể lớn hơn được. Tuy là điều này ảnh hưởng không ít tới ngày nghỉ của cô, nó lại làm cô nhớ đến khoảng thời gian trước bọn họ vẫn luôn như vậy với nhau.

Trong khi cô quyết định sống tự lập, Hi Dương hoàn thành nốt năm cuối đại học, Tịnh Hàm và Hạ Sơn quyết định cả hai sẽ tiếp tục đi du học ở Ý. Có lẽ sau chuyến đi Venice đã khiến bọn họ thích thú, nhưng Tịnh Hàm nói với cô quyết định này của cả hai là thật sự nghiêm túc. Hơn nữa chi nhánh sản xuất rượu nho chính của Tịnh gia cũng là ở Ý, cô đến đó học cũng là chuyện tốt.

Khoảng thời gian còn lại cả hai đều định cư ở Ý, nhưng mỗi năm vẫn rất thường xuyên về thăm cô, mấy tin nhắn tán ngẫu đương nhiên không thể thiếu. Quay đi quay lại, thế mà đã được tám năm.

"Chặc, bọn mày ồn quá đi. Sao hôm nay lại tốt tính nhớ đến tao vậy?" Sự hoài niệm của cô không được bao lâu liền bị tiếng cười của Tịnh Hàm làm cho gián đoạn. Cô cũng không muốn nhớ mãi về quá khứ, quay về hiện tại mà hỏi.

"Hì hì, thông báo cho chị yêu một tin vui! Tụi em đã đính hôn rồi đó!"

Tịnh Hàm và Hạ Sơn đã yêu nhau từ năm hai đại học, đến hiện tại có lẽ cũng đã được mười năm. Nhìn bọn họ trẻ con vậy thôi, chuyện tình cảm lại rất nghiêm túc. Ngoại trừ mấy cuộc cãi nhau vô bổ lẻ tẻ, bọn họ rất hiếm khi có cuộc xung đột nào đáng nói. Mặc dù đến lúc này chỉ mới là đính hôn, Tiệp Mẫn tin hai người đó đã suy nghĩ kĩ lưỡng trước khi đưa ra quyết định cuối cùng.

"Chúc mừng nhé. Sau này mày có thể tùy ý ức hiếp Hạ Sơn rồi. "

"Xì, cần gì đợi tới lúc đó chứ! Hạ Sơn có khi nào là không nghe lời của tao!"

"Phải phải, Tịnh Hàm mày là nhất rồi." Nghe giọng nói với khí thế tự tin ngút trời của Tịnh Hàm, Tiệp Mẫn lại không giấu được nụ cười "Định tổ chức lễ đính hôn ở trong nước hay ở Ý?"

"Phải về nước chứ! Vài ngày nữa là đến ngày lên máy bay, chỉ là muốn báo trước cho mày thôi." Tịnh Hàm vui vẻ đáp, có vẻ rất trông chờ vào ngày lễ quan trọng ấy.

"Nhắn ngày giờ cụ thể luôn đi. Nói suông thôi thì tao không nhớ để ra đón đâu đấy."

"Tiệp Mẫn mày suốt ngày cũng chỉ nói được mấy câu châm chọc như vậy."

Chợt, Tịnh Hàm lại không làm trò nũng nịu nữa. Cô trong giây lát im lặng, bất ngờ quay về ngữ điệu bình thường mà hỏi "Mày... vẫn chưa định trả lời Hi Dương sao?"

Chủ đề mà cô né tránh nhất, cuối cùng vẫn được đề cập. Ngoại trừ Hi Dương ra, Tịnh Hàm và Hạ Sơn là hai người thân thiết với cô nhất, cũng là những người bạn đồng hành với cô trong những lúc cô gặp khó khăn. Bây giờ bọn họ đã chuẩn bị đính hôn, tương lai sẽ đám cưới, có được người sẽ hẹn ước bảo vệ, chăm sóc mình đến hết cuộc đời.

Còn cô...

...đến cả một câu trả lời thõa đáng mà vẫn chưa thể quyết định.

"...Tao vẫn chưa nghĩ kĩ."

"Đừng để tên đó phải chờ nữa. Nếu như mày nói hắn phải đợi mười năm, tao dám tin hắn sẽ thật sự đợi mười năm để nghe mày hồi đáp đấy."

"Loại việc đó, đúng là Tạ Hi Dương có thể làm thật." Tiệp Mẫn cười trừ nói. Dù sao đến hiện tại cũng đã được tám năm rồi. Mà, có lẽ còn nhiều hơn nữa.

"Tiệp Mẫn, trước giờ mày luôn trì hoãn, nói rằng điều kiện sống chưa ổn định, công việc bấp bênh, mỗi tháng có rất nhiều thứ để lo. Nhưng bây giờ đâu đều đã vào đấy, mày cũng không còn trẻ nữa, mày còn muốn đợi gì nữa sao?"

Đối với câu thúc giục này của Tịnh Hàm, cô lại tiếp tục rơi vào trầm ngâm. Cô không thể xác định tình cảm của bản thân là một chuyện, nhưng vẫn còn một lý do khác khiến cô thật sự lúng túng.

"Tao sợ... Tao không đủ tốt với hắn. Bọn tao của bây giờ... quá cách biệt rồi."

Phải, hai người đã không còn là Cao tiểu thư và Tạ thiếu gia như ngày trước.

Nói một cách khó nghe, gom góp tất cả các tài sản mà cô có trong tay, có lẽ cũng không bằng một tháng lương của hắn.

Về kinh tế là một, về địa vị xã hội là hai. Hắn lúc này đã là tổng giám đốc của thương hiệu khách sạn hàng đầu cả nước, là người đại diện cho hình ảnh của Tạ thị. Còn cô... chỉ là đầu bếp vô danh tiểu tốt trong một nhà hàng nhỏ tầm thường, mỗi ngày ăn tối còn phải lấy cơm thêm miễn phí về để ăn cho ngày hôm sau.

Về xuất thân, dù cho cô từng có tiếng là 'Cao tiểu thư', nhưng lúc này cái đó cũng chỉ còn là hư danh trong quá khứ. Một cô nương không biết nặng nhẹ trèo cao dựa vào Tạ thiếu, cũng sẽ chỉ nói Tạ Hi Dương hắn không có mắt mới nhìn trúng cô.

"Chuyện tình cảm là chuyện của hai người, là hắn đối với mày như thế nào và mày đối với hắn như thế nào. Nếu như Tạ Hi Dương đó để ý đến mấy yếu tố vớ vẩn đó mà từ chối mày, Tịnh Hàm tao sẽ là người đầu tiên đánh chết hắn!"

Tính cách của Tịnh Hàm vẫn không thay đổi, vì bạn bè cô sẵn sàng làm rất nhiều thứ, là một người bạn rất đáng tin. Tiệp Mẫn chợt cảm thấy trong lòng có chút hạnh phúc, trên môi vô thức cong thành một nụ cười ôn nhu.

"...Cám ơn mày. Nhiều năm như vậy rồi, tao vẫn cần mày giúp đỡ."

"Nói mấy chuyện đó làm gì chứ. Nếu đổi lại là mày, mày cũng sẽ làm việc tương tự thôi."

"Ừ."

Cô đưa mắt qua khung cửa sổ nhỏ nhìn bầu trời xanh, với những đám mây chậm chạm trôi đi. Chỉ là, thời gian dù cảm thấy trôi qua chậm cách mấy, một khi nhìn lại vẫn sẽ cảm giác đã lãng phí rất nhiều thời gian. Cô... cũng nên đưa ra đáp án cho bản thân mình rồi.

"Không nói nữa. Dọn dẹp đồ đạc kĩ lưỡng vào, trước khi rời đi phải kiểm tra nhà bếp cẩn thận đấy. Lúc trước tao ở chung suýt nữa là cháy nhà rồi."

"Chờ đã..." Tịnh Hàm bất chợt thấp giọng nói, ở đầu dây bên kia không khí vô cùng căng thẳng như đang suy nghĩ gì đó "Chết tiệt, nồi mỳ chưa tắt bếp!!"

"Chặc, ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn..." Tiệp Mẫn ngán ngẫm lắc đầu, không đợi nhiều thời gian liền trực tiếp kết thúc cuộc gọi. Cô chỉ e sau này hai người đó về chung một nhà... cũng không biết nơi đó sẽ trụ được bao lâu nữa.

...

Tuy Tiệp Mẫn muốn tiếp tục tận hưởng giấc ngủ tốt đẹp của mình, nhưng cả tuần cô chỉ có một ngày nghỉ, nếu còn xin nghỉ làm vào những ngày trong tuần sẽ bị trừ lương. Thay đồ xong xuôi, cô nhìn lại chiếc tủ lạnh nhỏ trống rỗng của mình, quên mất hôm qua đi siêu thị cũng chỉ mua đồ cho bà chủ, còn đồ của mình thì chẳng nhớ tí gì.

Không thể làm bữa sáng, cô đành phải ra tiệm ăn vậy.

Cô còn đang phân vân không biết nên ăn ở đâu, mắt lại nhìn thấy quán cơm quen thuộc. Một đứa nhóc tầm sáu bảy tuổi đang cẩn thận ôm từng chiếc ghế cao hơn cả đầu mình, có vẻ như đang thay mẹ chuẩn bị quán.

"Nhóc con, tiệm của em mở chưa vậy?" Cô bước đến cúi đầu hỏi cậu nhóc.

"Dạ mở rồi ạ!" Nhóc con với đôi má bánh bao rất dễ thương đáp lại cô.

"Vậy cho chị một phần mì xào trứng với một ly cà phê nhé."

"Dạ!" Cậu nhóc vui đến híp mắt cười, có lẽ là vì vừa mở cửa đã có khách.

Cô cũng không để ý gì, tùy tiện tìm một chỗ rồi ngồi xuống. Nhưng lúc này cô nhìn lại, cậu bé kia không chạy vào nói với mẹ mình có khách, lại đứng một chỗ hiếu kì nhìn cô, đôi mắt to tròn sắp đóng thành lỗ trên người cô.

"Sao vậy? Trên mặt chị có gì sao?"

"A! Chị là vị khách đặc biệt nè!" Cậu nhóc đầy bất ngờ nói, khiến cả cô cũng phải tò mò xem là chuyện gì.

"Ồ, đặc biệt luôn à? Là em thấy chị hay ăn khuya ở đây nên mới là khách đặc biệt?"

"Không phải! Tại vì mẹ em nói, nếu chị đến thì phải thêm thật là nhiều đồ ăn, hơn nữa cũng chỉ được lấy một nửa tiền thôi. Nếu chị có xin cái gì về thì cũng đều phải cho-"

"Tiểu Minh! Mẹ đã dặn con không được nói linh tinh rồi mà!" Chủ tiệm thật sự lúc này mới xuất hiện. Bà thấy con trai mình nói chuyện với cô lập tức chạy đến giữ lấy cậu nhóc, đưa tay bịt miệng để cậu không nói nữa.

Bà chợt đưa mắt nhìn về Tiệp Mẫn, lúng túng mà thả con trai ra. Ho khan vài tiếng, bà đuổi khéo cậu bé kia vào trong phòng bếp, sau đó quay lại nói với cô "Khụ... Tiệp Mẫn, con nít nhiều khi nói mấy thứ cho vui thôi, con đừng để tâm nhé."

Dựa vào hành động của bà chủ, cô có ngốc hơn cũng không tin. Làm gì vài câu nói vui lại khiến bà ấy hốt hoảng được như vậy chứ. Rõ ràng là có bí mật gì giấu cô.

"...Chủ tiệm, tại sao con lại là khách đặc biệt?"

Dưới ánh mắt thăm dò gắt gao của cô, chủ tiệm vốn không biết làm sao lại càng khó xử hơn. Bà càng né tránh không dám nhìn cô, Tiệp Mẫn lại càng lấn tới, nhất định phải ép bà nói ra sự thật.

"...Là... Là giám đốc Tạ bảo cô làm vậy." Cuối cùng, chủ tiệm vẫn không muốn làm phật lòng vị khách quý này "Cậu ấy nói nếu như là con đến thì phải là suất cơm lớn, tiền chỉ được lấy nửa giá, phần còn lại cậu ấy sẽ trả gấp ba lần vào cuối tháng."

"Chặc, cái tên đó..."

Tiệp Mẫn tặc lưỡi, hóa ra họ Tạ đó còn dám làm chuyện này sau lưng cô.

Trước đây đã nói không dùng tiền của hắn, cũng không cần hắn làm gì, cô còn nghi ngờ tại sao tên phiền phức đó lại ngoan ngoãn nghe lời như thế. Lần đầu tiên cô ăn ở đây khoảng hai năm sau khi dọn ra ở riêng, còn nhớ khi đó là nửa đêm. Bà chủ chỉ có một ít đồ ăn còn sót lại nên mới bán phần cơm nửa giá cho cô, cô còn vui vẻ đem nó đi khoe với Tạ Hi dương.

Cuối cùng, tên điên đó 'giúp' cô ăn cơm nửa giá đến hơn sáu năm.

"Tiệp Mẫn! Con... có thể đừng nói cho cậu ấy biết được không?"

Chủ tiệm đột nhiên nghiên người trước cô, gập người thành cả một góc vuông đầy thành khẩn cầu xin. Tiệp Mẫn hoàn toàn không ngờ đến, vội đứng dậy đỡ bà ấy, nhưng bà ấy không chịu, tiếp tục nói.

"Nếu không nhờ có cậu ấy... con cô cũng sẽ không có điều kiện tốt như hiện tại để đi học. Ông nhà cô chỉ còn vài ngày nữa là xuất viện rồi, cô còn phải... phải trả thêm một đợt thuốc nữa... Cô..."

Tiệp Mẫn có phần tiến thoái lưỡng nan, cô còn chưa nghĩ cách xử lí tên kia xong, ở đây lại phát sinh thêm một chuyện phiền phức. Bệnh tình của ông chủ tiệm cô cũng có nghe, cũng không thể nói tên kia sẽ đoán được cô vô tình biết được bí mật này mà chuẩn bị sẵn lý do cho chủ tiệm.

Mỗi người đều có vất vả của riêng mình, mà người này cũng đối rất tốt với cô. Nếu cô đột nhiên đem chuyện này làm to lên... bản thân cô cũng không đành lòng nhìn bà ấy suy sụp.

"...Cô đứng lên đi. Con sắp trễ giờ rồi, cô gói đem đi cho con nhé."

...

Tiệp Mẫn đem theo tâm tư đi bộ đến nơi làm việc, người đầu tiên gặp vẫn là Tiểu Hinh. Cậu nhóc đang ngồi ngoài quán, tay cầm một phần bánh sandwich quen thuộc làm bữa sáng. Tránh được một ngày cũng không có nghĩa sẽ tránh được mãi, cô thế nào đi nữa cũng phải đến lúc đối diện với chuyện này thôi.

"Chị Tiệp Mẫn, chị cũng chưa ăn sáng sao?" Tiểu Hinh nhìn thấy cô liền tươi cười nói, gương mặt ngây thơ của một cậu nhóc càng làm khiến cô cảm giác áy náy hơn về hành động trốn tránh của mình.

"Ừ, đi dạo sáng xong tiện đường mua luôn." Hít sâu một hơi, cô quyết định bước đến ngồi bên cạnh Tiểu Hinh. Cái gì tới rồi cũng phải tới thôi "Mà, chuyện lần trước em muốn hỏi chị..."

"À, em muốn tỏ tình với chị."

Sự bình thản của cậu khiến Tiệp Mẫn không khỏi bất ngờ. Thông thường những chuyện thổ lộ tình cảm chẳng phải khiến người ta tim đập mạnh, vừa đỏ mặt vừa lúng túng nói không thành câu các thứ ư? Sao tên nhóc này có vẻ thản nhiên quá vậy?

Tuy cô nghĩ nhiều, nhưng bên ngoài vẫn không đánh mất sự bình tĩnh, ấp úng mở lời "Vậy..."

"Nhưng mà em thấy bản thân có lẽ đã không còn cơ hội rồi." Tiểu Hinh khẽ thở dài, giống như một kẻ cam tâm tình nguyện chấp nhận thất bại của mình.

"...Sao lại nói thế vậy?"

"Chị có thấy người ở đó không? Trên bảng đèn LED lớn nhất thành phố ấy."

Cậu vừa nói, tay chỉ về hướng của trung tâm thành phố. Hình ảnh khổng lồ của Tạ Hi Dương, giống như trên bìa tạp chí mà cô đã mua, chễm chệ nằm ở vị trí thu hút nhiều sự chú ý nhất. Hắn nói với cô đây là lần đầu tiên hắn chấp nhận phỏng vấn như vậy, hơn nữa cũng nhân cơ hội này để quảng bá cho thương hiệu khách sạn Tạ gia.

Ban đầu khi chưa xuất hiện cô chỉ đoán sẽ làm hơi rầm rộ một chút. Không ngờ... 'một chút' này hoàn toàn không giống với những gì cô nghĩa.

"Hôm qua anh ấy đã đến tìm chị."

Tiệp Mẫn tròn mắt ngạc nhiên, không lẽ tên giám đốc đó sắp mất kiên nhẫn, không thấy cô trả lời thì tự thân chạy đi tìm cô? "Thế sau đó như thế nào?"

"Em hỏi, anh có phải người yêu của chị ấy không."

"Hắn trả lời có à?"

"...Không, vẫn chưa phải. Nhưng mà anh tin, cô ấy sẽ trả lời anh sớm thôi." Tiểu Hinh nhớ lại ngày hôm qua, dường như đến bản thân cậu cũng bị sự si tình của Tạ Hi Dương đó làm cho cảm động.

"Anh ấy trả lời vậy đó." Nụ cười của cậu có phần buồn bã. Thiết nghĩ... chị Khả Dư có lẽ nói đúng. "Một người đã theo đuổi chị lâu như vậy, so với một đứa vẫn chưa tốt nghiệp đại học như em, đúng là không thể so sánh."

"..."

Tiệp Mẫn im lặng, lúc này đây... cô không chỉ cảm thấy bản thân đáng ghét một phần, mà chính là mười phần. Chưa trả lời một người đã đành, còn làm vỡ mộng một cậu nhóc tốt. N

ếu cô mà là con trai, cô tuyệt đối sẽ không phải lòng người như mình.

"Chị Tiệp Mẫn, tuy em vẫn chưa gọi là trưởng thành, nhưng mà em vẫn có một chút kinh nghiệm yêu đương. Người đàn ông như anh ấy, trên đời này rất hiếm có. Nếu có thể, chị hãy nói đồng ý nhé."

Tiểu Hình cười nói, như một lời chúc phúc gửi tặng đến cô. Mà bản thân Tiệp Mẫn lại giấu hết đi mọi tâm tư, chỉ vỗ vai bảo cậu chuẩn bị vào làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon