Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35


"Tịnh Hàm?"

Tiệp Mẫn tròn mắt nhìn cô gái vừa bước vào quán. Không chỉ diện một cây thời trang toàn đồ hàng hiệu đắt tiền, cô nàng còn xuất hiện một cách vô cùng ấy tượng, xem nơi này chính là sàn diễn của mình. Mái tóc dài uốn xoăn được hất một cách điệu nghệ, vị khách quý kia với thần thái sang trọng nâng chiếc kính Gucci của mình lên.

Cô đưa mắt sang nhìn sang bốn năm con người đang cãi nhau, cất bước về phía bọn họ.

"Hì hì, có phải bất ngờ lắm không~" Bước vào có thể rất nghiêm túc, nhưng khi đến bên cạnh Tiệp Mẫn, giọng điệu của Tịnh Hàm lại rất nhỏ nhẹ, vui vẻ cười một cách tinh nghịch.

"Quý khách, nếu không có việc gì cảm phiền đừng can thiệp vào vấn đề này. Đây là công việc nội bộ của quán chúng tôi." Quản lý Nam không thoải mái nói, đưa tay mời Tịnh Hàm rời đi.

"Việc của các người đúng là tôi không muốn quan tâm, nhưng nếu đã liên quan đến chị yêu của tôi thì tôi nhất định phải can thiệp."

Cô nàng tự tin nói, lấy từ trong túi xách của mình một phong thư nhỏ, đưa cho tên quản lý kia "Nghe nói ông chủ đây đã lập gia đình được khá lâu, vài tháng nữa là sẽ đón đứa con đầu lòng đúng không?"

Bên trong phong thư là vài tấm hình, nhưng rốt cuộc là hình gì chẳng ai lại nhìn rõ. Họ chỉ biết nội dung này rất đáng sợ, đến mức quản lý Nam vốn gương mặt rất nghiêm nghị, chỉ vừa nhìn một chút sắc mặt đã tái mét, hốt hoảng giấu phong thư đó.

"C-Cô nói vậy là ý gì!?"

"Đây là món quà chia tay tôi thay mặt Tiệp Mẫn gửi đến quản lý." Tịnh Hàm bí ẩn nói, bước đến đối diện họ Nam đang toát mồ hôi lạnh kia. Cô ghé xuống bên tai của hắn, thì thầm một cách đáng sợ.

"Món quà quý giá này, không cẩn thận để người vợ chuẩn bị lầm bồn của anh biết... hậu quả sẽ rất khôn lường a."

Người kia nuốt khan nước bọt, thần sắc như kẻ mất hồn đến đứng cũng không vững. Hắn ta thấp thỏm nhìn Tịnh Hàm, phong thư trong tay giữ đến run cũng không dám buông. Khẽ ho khan vài tiếng, hắn ngẩng đầu, cắn răng nói.

"Tiệp Mẫn... dù sao tôi cũng chuẩn bị đuổi cô. Nếu cô cũng muốn nghỉ... vậy thì không vi phạm hợp đồng. Cô cứ đi đi."

"..."

Tiệp Mẫn nheo mày khó hiểu. Cô đã làm ở đây được hơn bốn năm, tính cách của họ Nam kia cô không biết chín thì cũng tám phần. Hắn ta ngày thường cực kì cố chấp, đã là chuyện hắn muốn hắn nhất định không từ bỏ, hơn nữa có lúc còn ép buộc người khác phải nghe theo hắn. Kẻ chưa bao giờ khuất phục, hôm nay lại chỉ vì vài tấm ảnh mà hạ giọng nghe lời?

"...Lương tháng trước anh vẫn chưa đưa cho tôi."

Mà cô cũng không muốn nghĩ nhiều, một lát nữa hỏi Tịnh Hàm sẽ biết thôi.

"Chặc." Quản lý Nam cay cú tặc lưỡi. Hắn bực dọc lấy ra cọc tiền luôn giữ bên mình, không vui vẻ gì đặt tiền vào tay cô "Hài lòng rồi đúng không?"

Tiệp Mẫn đếm lại cẩn thận, được trả đúng lương thì đương nhiên là hài lòng. Cô kéo vị tiểu thư kia về phía mình, tò mò mà hỏi "Mày làm gì tên đó vậy?"

"Một lát nữa sẽ rõ thôi~" Tịnh Hàm nhướn mày đầy ẩn ý. Cô nắm lấy tay Tiệp Mẫn, nhanh chóng tiến ra khỏi nhà hàng nhỏ bé này "Thế chúng tôi đi nhé. Quản lý Nam nhớ bảo trọng a~"

Hai người rời khỏi, để lại họ Vu tiếp tục nổi trận lôi đình, lớn giọng quát mắng tất cả những người khác. Nơi đó Tiệp Mẫn cũng chỉ có thiện cảm với Tiểu Hinh, gã điên kia muốn làm loạn lên cũng được. Về phần cậu nhóc... cô sẽ tìm cậu ấy nói chuyện sau vậy.

...

"Chà, đây là nhà của chị yêu sao?"

Tịnh Hàm đưa Tiệp Mẫn quay về phòng trọ của mình. Vị tiểu thư từ nhỏ đến lớn đều sống trong những căn biệt thự khổng lồ, dinh thự đồ sộ, cả căn chung cư của một mình cô nàng cũng đủ cho một gia đình bốn người sống thoải mái. Nhưng khi đến nhà của Tiệp Mẫn, cô vẫn không giấu được sự thích thú, rất hào hứng nhìn những tiểu tiết xung quanh. Cao thị kinh doanh về nội thất, đương nhiên gu thẩm mỹ của người từng là Cao tiểu thư không thể tệ được.

"Nhỏ hơn căn hộ của mày khá nhiều, nhưng mà đủ để sống, cũng tốt lắm." Chủ căn trọ cười trừ, chủ động đi chuẩn bị cho cô một ít trà "Mày về sớm hơn dự tính sao không nói tao biết? Hạ Sơn đâu?"

"Vừa xuống máy bay là tao đến tìm mày ngay rồi. Tên kia đi xử lí công chuyện, đâu có thèm để ý tao làm gì chứ."

Tịnh Hàm vẫn say sưa lấy điện thoại chụp cách bày trí ở nơi này, thầm ngưỡng mộ gu thẩm mỹ của Tiệp Mẫn. Người ta sống 12 mét vuông vẫn đầy đủ tiện nghi, còn trang trí đẹp thế này. Cô đến cả chuyện treo bức tranh ở đâu cũng tính không xong, thật sự là khả năng giữa hai người cách đến một trời một vực.

"Hắn cũng xem như đã trưởng thành, đâu thể lúc nào cũng đi chơi với mày chứ. Đàn ông biết chăm lo chu toàn mới phù hợp để kết hôn."

"Nói đến chủ đề này..." Tịnh Hàm lúc này mới chịu ngồi xuống đối diện Tiệp Mẫn. Nhìn cử chỉ nho nhã của người từng theo học trà đạo, cô lại không nhịn được mà hỏi "Mày đồng ý Hi Dương rồi đúng không?"

Hành động thuần thục của Tiệp Mẫn bất ngờ khựng lại, lúng túng đặt ấm trà xuống "S-Sao mày lại biết? Chẳng lẽ báo chí đăng tin về việc đó rồi?"

"Với khả năng bịt miệng truyền thông của Tạ Hi Dương, làm gì có tin tức nào bị lộ ra chứ. Là người trong cuộc nói cho tao đó~"

Tịnh Hàm càng nói càng phấn khích, quyết định đổi sang ngồi sát bên cạnh Tiệp Mẫn. Vị tiểu thư kia ôm lấy tay của cô, vô cùng phấn khích hỏi rất nhiều thứ, liên tục sấn tới mà gặng hỏi Tiệp Mẫn "Nè nè, kể lại đi, mày đồng ý như thế nào vậy? Có hôn không? Sau đó hai người có làm gì không? Tên đó có khóc không? Mày-"

Trước sự thừa năng lượng của vị họ Tịnh, Tiệp Mẫn thật không thể nghe hết tất cả những câu hiếu kì đó. Cô đưa tay chặn cái miệng nhỏ của Tịnh Hàm, cố lấy thăng bằng mà ngồi lại.

"Hỏi nhiều quá đi. Tóm lại mày biết tao đã đồng ý là được rồi."

"Xì, không kể thì thôi. Sau này tao cũng có cách biết." Tịnh Hàm bĩu môi, không vui mà lùi lại. Tiệp Mẫn nhìn gương mặt trẻ con giận dỗi lại không chịu được, xoay người đi tìm chút đồ ngọt cho cô.

Nhìn vóc dáng gầy của người bạn thân nhất của mình, suốt tám năm qua vẫn có thể một mình chống chọi lại rất nhiều thử thách, lại không dựa dẫm vào bất kì ai. Chẳng hiểu sao trong chốc lát Tịnh Hàm lại cảm giác xúc động, ánh mắt nhiều điều muốn nói khẽ nắm lấy tay cô.

"Tiệp Mẫn, bây giờ tao sắp kết hôn, mày cũng đã trả lời Hi Dương... tao rất vui."

"..." Người kia tuy không hiểu, vẫn im lặng lắng nghe.

"Năm đó nhiều chuyện xảy ra cùng một lúc, mày lại một mực muốn sống một mình, tao đã rất lo. Mày là một đứa mạnh mẽ và tự lập, nhưng con gái bên ngoài không một ai bên cạnh thực sự rất nguy hiểm."

Nhắc lại, hôm đó Tịnh Hàm suýt nữa đã từ mặt Tiệp Mẫn. Buổi sáng cả hai vẫn còn gọi điện với nhau, nhưng chưa hết một ngày Tiệp Mẫn đã quyết định thôi học, thậm chí còn xảy ra cãi nhau với Cao Ảnh Quân đến mức bị đuổi khỏi nhà. Cô mất tích đến nửa đêm, hại Tịnh Hàm vừa tìm vừa lo đến khóc, chỉ có thể an tâm khi nhận được tin báo của Hi Dương.

Cô còn chưa kịp thở phào, Tiệp Mẫn quay về đã quyết định dọn ra ở riêng, còn không chấp nhận bất kì sự giúp đỡ nào. Hôm đó cô vừa mắng con người vô tâm đó, cũng có thể xem là lần đầu tiên hai người bất đồng quan điểm căng thẳng đến thế. Nếu không phải ngờ có Hi Dương và Hạ Sơn khuyên giải, có lẽ đến giờ Tịnh Hàm vẫn không chịu bỏ qua cho Tiệp Mẫn.

"Bây giờ mày đã có Hi Dương bảo vệ, tao cũng an tâm hơn." Lời nói của Tịnh Hàm hiếm khi nào lại cảm giác nhẹ nhõm như vậy. Giống như mối bận tâm lớn nhất của cô đã không còn nữa.

"...Tịnh Hàm, mày già rồi." Trái với bầu không khí đầy xúc động, Tiệp Mẫn vẫn còn hứng thú mà trêu đùa cô bạn của mình.

"Hừ, già cái gì chứ, người ta là đang quan tâm mày đấy!" Tịnh Hàm lại giận hờn mà đánh người kia, thay đổi tâm trạng cũng rất nhanh "Nhưng mà bây giờ mày đã nghỉ việc ở chỗ khỉ đó rồi, dự định tiếp theo là gì đây?"

"Tao vẫn còn chưa hỏi mày, sao mày lại biết chỗ làm của tao? Với lại, ban nãy mày đưa gì cho quản lý Nam thế? Nhìn mặt hắn tái mét hẳn ra."

"À, là Hi Dương bảo tao đấy." Lời này khiến Tiệp Mẫn không khỏi hiếu kì "Ban đầu mày chọn công việc đó là vì nó gần với nơi này, yêu cầu tuyển chọn cũng chỉ yêu cầu những thứ cơ bản, mức lương vừa đủ với những gì mày dự chi. Nhưng mà, chỗ đó cả tao và Hi Dương đều không an tâm. Ở đó có những ca làm rất muộn, lại không có máy quay giám sát, chưa kể tên quản lý đó cũng nhiều lần gây khó dễ cho mày. Về lâu về dài cũng không phải là công việc tốt."

Việc hai người họ phản đối cô quả thật có biết, nhưng những chuyện vừa kể đều là mấy chuyện vặt cô nói với họ Tạ kia, chỉ là tán gẫu vài việc vặt trong công việc. Đó là lại nói, những việc đó đều là vào thời gian đầu khi cô mới vào làm, ít nhất cũng đã ba năm về trước. Thậm chí dù có hỏi Tiệp Mẫn lúc này, cô cũng chẳng biết bản thân đã kể những gì.

Vậy mà hắn...

"Thật ra, mọi chuyện mày nói với Hi Dương, hắn đều ghi nhớ cả." Tịnh Hàm đầy tự hào nói, nhìn gương mặt cảm động của Tiệp Mẫn thì rất hài lòng, tiếp tục nói.

"Cho nên Hi Dương đã điều tra kĩ lưỡng về hợp đồng của mày, phòng trường hợp tên kia lợi dụng nó giữ mày lại. Ban nãy cái tao đưa là mấy tấm hình tên đó ngoại tình, hình như là với mấy cô lận."

Điều này khiến Tiệp Mẫn ngạc nhiên không kém. Một kẻ làm việc quy tắc như thế, sau lưng lại là kẻ trăng hoa bất chấp cả việc gia đình đã êm ấm. Quả thật, không nên đánh giá con người chỉ bằng vẻ bề ngoài.

"...Haiz, tao cũng đâu phải là đứa con nít, sao tụi mày cứ bận tâm thế."

Từ lúc dọn ra đến nay, cô đã từ chối rất nhiều lời đề nghị của ba người Hi Dương, Tịnh Hàm và Hạ sơn. Cô cũng hiểu rất rõ chỉ cần mình đồng ý, cuộc sống bây giờ chắc chắn sẽ không gói gọn trong căn phòng trọ 12 mét vuông này. Mức lương hàng tháng của cô cũng sẽ cao hơn rất nhiều, không cần mỗi tháng phải cân nhắc xem phải ăn bao nhiêu bữa mì gói.

Nhưng, nếu cô thật sự sống như vậy, đó không thể gọi là cuộc sống tự lập. Nói cách khác, cũng chỉ là điều chỉnh điều kiện sống thấp hơn, không có bao nhiêu khác biệt so với lúc còn là Cao tiểu thư.

"Trong cuộc đời, không thể không có khó khăn. Cho dù tụi bây có giúp tao như thế nào đi nữa, cũng sẽ có lúc tao phải tự mình giải quyết những vấn đề của mình."

Cô đã quyết định sống một mình, đương nhiên sẽ phải tự mình cố gắng, không thể vấp ngã một tí là dựa vào người khác được.

"Mày nói đúng." Tịnh Hàm đáp, lại quay sang nở nụ cười ấm áp với cô "Nhưng nếu có thể, bọn tao vẫn muốn giúp mày. Chúng ta đều là đã là bạn bè hơn mười năm, đây đều là những việc nên làm thôi."

Tiệp Mẫn không cãi được lý do này, đành chấp nhận chịu thua "Xem ra bọn mày đã tính toán cẩn thận rồi. Tao đoán không sai thì, đến cả công việc mới bọn mày cũng đã chuẩn bị cho tao luôn rồi chứ?"

"Chị yêu đúng là thông minh nhất~"

Kế hoạch này nếu đã do Tạ Hi Dương chuẩn bị, hắn khẳng định đã tính đến cách cách giải quyết hậu quả phía sau. Đây có lẽ cũng là lý do khiến Tịnh Hàm và Hạ sơn về nước sớm hơn dự kiến. Một mình hắn nói cô nhất định sẽ không nghe, nhưng có thêm hai người này, khả năng cao cô sẽ đồng ý.

Tiệp Mẫn và Tịnh Hàm đến một trong những con đường giải trí nổi tiếng nhất thành phố, địa điểm của vô vàn các thương hiệu thời trang lớn, một vài trung tâm thương mại khổng lồ, và tuyệt đối không thể bỏ qua những quán lounge và những câu lạc bộ sống về đêm.

"Chào mừng đến với Black Coal!"

Hạ Sơn bước ra nghênh đón hai người họ. Không gian bên trong được trang trí rất tinh tế, chọn đá cẩm thạch là vật liệu chính tạo nên cảm giác vô cùng tao nhã và thanh lịch. Tất cả những chiếc ghế ở đây đều là loại sô pha vải nhung đắt đỏ, thậm chí cả bàn cũng được làm đá cẩm thạch đen. Không chỉ quầy bar được thiết kế theo hình tròn khá ấn tượng, không gian ở đây cũng là tầng thứ hai mươi, vị trí hoàn hảo để ngắm nhìn thành phố khi về đêm.

"Thế nào, đẹp lắm đúng không?"

Tiệp Mẫn không khỏi trầm trồ trước sự xa hoa này. Tuy lúc trước cô cũng từng biết đẳng cấp thượng lưu sẽ chịu chi tiền đến nhường nào chỉ để làm hài lòng gu thẩm mỹ của họ, không phải ai cũng có thể làm hoành tráng đến mức này. Nếu không phải bản thân có quan hệ mật thiết với ông chủ, Tiệp Mẫn có mơ cũng không dám nghĩ đến sẽ có ngày mình ở đây làm việc.

"Hóa ra đây là công chuyện mà mày bận bịu?"

"Thật ra cũng không còn bao nhiêu việc, đợi công tác quảng bá xong xuôi thì sẽ có thể khai trương." Hạ Sơn vừa nói, vừa đưa cho cô một chiếc máy tính máy tính bảng với một vài hình ảnh quảng cáo.

"Black Coal... Cục Than Đen?"

Tạ Hi Dương đó... vậy mà dám lấy cái tên cô tùy tiện đặt cho một con mèo hoang để làm thương hiệu của nơi này?

"Thật ra ban đầu tao đã gửi một sớ dài những cái tên xuất sắc tuyệt đỉnh cho Hi Dương, nhưng mà chẳng hiểu sao tên đó cuối cùng lại muốn lấy tên này. Mày có biết ý nghĩa gì không?"

"S-Sao mày lại hỏi tao?" Cô chột dạ nói, cố làm ra vẻ không biết gì thật.

"Thế Tạ Hi Dương làm gì mà không liên quan đến mày chứ?"

"Khụ, không biết. Muốn thì tự đi hỏi đi." Tiệp Mẫn ho khan vài tiếng, cô làm sao có thể nói ra chuyện đó chứ "Nhưng mà... quán lounge thế này thì tao làm gì? Phục vụ nữa à?"

"Đương nhiên là không, sao có thể để chị yêu làm chạy bàn chứ. Chị sẽ là người pha chế!" Tịnh Hàm nhanh nhảu nhảy vào, rất vào hứng mà nói.

"Mày có chắc không đấy? Đúng là tao đã từng làm pha chế, nhưng mà không phải đào tạo chuyên nghiệp. Ở nơi này..."

"Vậy thì chị sẽ giúp em~"

"Khả Dư?"

Hình ảnh người chị hàng xóm nhiều chuyện đột nhiên xuất hiện ở đây khiến Tiệp Mẫn càng bất ngờ hơn. Hôm nay từ chuyện cô nghỉ việc có Tịnh Hàm xuất hiện, còn để cô đến nơi trang trọng như thế này để bắt đầu công việc mới, đến cái cái tên Black Coal... bây giờ còn gặp thêm cả người quen?

Chẳng lẽ hôm nay là ngày trọng đại gì mà cô vô tình quên mất ư?

"Tiểu Mẫn, tuy rằng chị biết người yêu bé bỏng của em là một đại gia hàng thật giá thật, nhưng không ngờ cậu ta có thể mạnh tay như vậy vì em đấy. Chi phí mặt bằng ở đây không phải rẻ đâu nha."

Khả Dư thản nhiên bước đến khoác lấy vai cô, mỗi khi nhắc đến Tạ Hi Dương đều tấm tắc khen ngợi. Nhưng Tiệp Mẫn thì không như vậy được, cô đã bị hết bất ngờ này đến bất ngờ khác làm cho choáng váng đầu óc rồi "Khoan đã. Chị làm gì ở đây?"

"Công việc của chị là pha chế, em không biết sao?"

"...Chị có bao giờ nói đâu mà em biết."

Nói đến đây, Khả Dư kia mới ồ lên một tiếng, làm Tiệp Mẫn càng bất lực hơn. Sao những người cô quen toàn đặc biệt thế nhỉ.

"Thật ra thì người quen của Tịnh tiểu thư giới thiệu cho chị công việc mới ở đây. Ban đầu chị cũng không muốn đồng ý đâu, nhưng mà họ nói có em nên chị mới nhận đấy~"

"..." Cô không muốn dây dưa với Khả Dư dính người đó nữa, xoay người muốn phớt lờ chị ấy. Ai mà ngờ ngay sau lưng cô lại là Tịnh Hàm với đôi mắt tròn xoe vô cùng long lanh, như một đứa trẻ đáng thương sợ bị trách tội.

"Tiệp Mẫn... Mày sẽ không giận vì bọn tao làm những chuyện này mà không để mày biết đúng không?"

"...Mày nói xem?"

Cô vừa dứt lời, ba người còn lại mặt đều ngay lập tức biến sắc.

Để Tiệp Mẫn giận là một chuyện, có thể từ từ mà dỗ dành.

Nhưng nếu cô không chấp nhận công việc ở đây, thế thì đến lượt giám đốc Tạ hỏi tội bọn họ. Chuyện này thì không đơn giản như thế.

"Đùa thôi, tao chẳng lẽ lại nhỏ nhen đến thế, huống hồ mọi người đều vì tao." Cô cười trừ, vỗ vỗ lưng bọn họ mà trấn an "Sau này nhớ đừng giấu diếm tao là được, tao cũng không muốn bản thân chỉ làm kẻ hưởng thụ."

"Huhu, chị yêu đừng giận nha, chị mà giận là em đau lòng lắm ấy~"

"Phải phải Tiệp Mẫn mày không được không vui a, nếu không Tạ Hi Dương đó sẽ không tha cho tụi này đâu!"

"Tuy là chị không biết sao mấy đứa khóc nhưng mà chị cũng muốn khóc~"

Vừa dứt lời, cả Tịnh Hàm, Hạ Sơn và Khả Dư đều ôm cứng lấy cô, kẻ khóc giả kẻ khóc thật đều giữ chặt không buông. Tiệp Mẫn lúc này đến cử động một chút cũng không được, chỉ có thể để mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm, âm thầm thở dài mà chịu khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon