Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36


Tiệp Mẫn đứng nhìn ở quầy trái cây, vẫn lưỡng lự không biết nên mua những gì. Dù sao thì một thời gian ngắn tới cô sẽ chính thức làm việc ở chỗ của Tịnh Hàm, lương tháng gần như cao gấp ba lần công việc cũ, cô sẽ có thể chi nhiều hơn cho những bữa ăn của bản thân. Tiếc là trước đây cả tháng dành dụm cô mới đành lòng mua một ít táo, bất chợt dư dả thêm một chút lại không biết nên mua cái gì.

Nho cũng rất ngon, mà cô lại thích ăn dưa lưới, nhưng xoài lại đang tới mùa, bên cạnh việt quất cũng đang giảm giá nữa...

Cô phân vân cầm hết loại này lại bỏ xuống xem cái khác, vốn quen cái tính tiết kiệm thì không thể chớp mắt liền thay đổi được.

Cuối cùng đi hết quầy trái cây cô vẫn chưa chọn được, mà... chiếc xe đẩy sau lưng cô đã đầy ắp tất cả những loại trái cây mà cô muốn lấy.

"Nè..."

Cô bất lực nhìn Tạ Hi Dương biểu tình thản nhiên, tiếp tục thêm vào xe đẩy của bọn họ một phần dâu tây, hoàn toàn không quan tâm đến việc sẽ phải thanh toán bao nhiêu.

Ngày thường cô đi siêu thị rất lâu, bởi vì vừa phải chọn đồ chất lượng không tồi mà giá thành ổn. Đến khi đi cùng hắn... tên đó cứ lấy mà chẳng buồn nhìn giá, đi mới hơn ba mươi phút đã hơn bỏ đầy hơn một nửa xe đẩy. Nếu không phải cô đã để lại rất nhiều thứ không cần thiết, có lẽ hắn phải đem theo ba chiếc xe đẩy mới đủ.

Tiệp Mẫn còn muốn trách hắn mua nhiều như vậy ăn chưa hết đã hư, lại nhìn thấy vô số ánh mắt kì lạ đổ về phía bọn họ. Khu phố của cô là một nơi yên bình, nếu cô nhớ không lầm chẳng có ai được xem là nổi bật. Cho đến khi họ Tạ này xuất hiện.

Hắn nói hôm nay công việc kết thúc sớm, hỏi xem cô có muốn đi đâu cùng nhau không. Con người vô vị như Tiệp Mẫn cũng chẳng nghĩ nhiều, tùy tiện hỏi hắn có muốn đến nhà cô ăn tối. Thế là tên điên đó trực tiếp mặc bộ vest trị giá bằng một nửa siêu thị nhỏ bé này đến để mua sắm, chưa nói đến gương mặt và vóc dáng của hắn quá thu hút, khiến ai cũng phải hướng sự chú ý.

Rốt cuộc, tất cả phụ nữ ở nơi này đều nhìn hắn, trừ một người đang đầy ngán ngẩm khi phải đứng cạnh kẻ nổi tiếng đó.

"Mày đi siêu thị với tao thế này... Có ổn không vậy?" Cô đầy e ngại đứng bên canh hắn hỏi, miễn cưỡng bỏ qua những ánh mắt thù địch phía say.

"Sao lại không ổn? Ở đây cũng đâu có cấm tao ra vào đâu chứ." Tạ Hi Dương vẫn chẳng hay biết gì, lại bỏ thêm một ít cam tươi vào xe.

"Nhưng mà thân phận mày khác. Giám đốc Tạ đáng lí ra phải ngồi trong văn phòng máy lạnh, kí những bản hợp đồng quan trọng chứ không phải ở đây mua trái cây với tao."

"Giám đốc cũng là con người, cũng cần phải nghỉ ngơi chứ." Hắn vui vẻ đáp, chủ động nắm lấy tay cô "Hơn nữa, giám đốc cũng cần hẹn hò."

Tiệp Mẫn đương nhiên không kịp phản ứng, đến lúc nhận ra đã bị hắn kéo đi một đoạn. Gần ba mươi tuổi đầu mới có được người yêu, lại còn làm những việc dành cho thiếu niên mới lớn làm... càng nghĩ càng khiến gương mặt của cô đỏ hơn.

"Đi siêu thị mà hẹn hò cái gì. Tao thấy từ hôm đó đến nay vui quá nên bị bệnh luôn rồi."

"Tao đã đợi tám năm để mày trả lời, tất nhiên là phải vui rồi."

Hi Dương kéo cô lại gần mình hơn, quả thật trên môi vẫn còn ý cười như giây phút mà cô đồng ý với hắn. Tiệp Mẫn dám nói, lúc này cho dù cô có đánh hắn, hắn vẫn sẽ như tên ngốc vừa cười vừa nhận cái đánh đó.

"Huống hồ, hôm nay mày còn đích thân mời tao sang nhà để ăn lẩu, bất kể là làm gì tao cũng phải đồng ý."

"Mày cất công chuẩn bị cho tao một công việc tốt như vậy, tao chỉ đãi mày một bữa lẩu, tính ra vẫn còn quá chênh lệch kìa. Vả lại, mày cũng không phải chưa từng đến nhà tao, không cần phải phóng đại lên vậy đâu."

Cô chẳng quản nổi hắn làm những gì, cứ để mặc một tay cho hắn nắm tùy thích. Ít ra thì, như vậy hắn mới không còn tay trống, tùy tiện bỏ mấy thứ linh tinh vào xe đẩy.

"Mày không hiểu." Hắn ngừng một lúc, khiến cô tò mò mà quay lại. Khoảng cách giữa cả hai lúc này thật sự rất gần, đến mức chưa đến một ngón tay sẽ có thể hôn. Tiệp Mẫn ngạc nhiên đến hóa đá, còn hắn lại vô cùng thích thú nhướn mày, nói tiếp "Lúc trước chúng ta là bạn bè. Bây giờ chúng ta là người yêu."

Bị hắn trêu hết lần này đến lần khác, nhưng Tiệp Mẫn lại không thể phủ nhận hắn nói sai chuyện gì cả. Cô ngượng ngùng quay đi, thầm mắng một câu "Không biết xấu hổ."

Tạ Hi Dương nghe thì có nghe, nhưng với hắn đây lại giống một lời khen hơn một câu mắng mỏ.

Hai người cứ tay trong tay tiếp tục mua sắm, như bao đôi tình nhân khác tận hưởng khoảng thời gian riêng tư hạnh phúc của mình.

"Chặc."

Cho đến khi tiếng chuông của điện thoại Tạ Hi Dương vang lên.

"Để tao đoán nhé, thư kí Tô đúng không?"

"Đã dặn là cậu ta đừng làm phiền rồi." Hắn khó chịu nói, quả thật tên của người gọi đến khiến hắn chỉ muốn ngay lập tức vứt điện thoại đi

"Nếu vậy không chừng là việc cấp bách đấy. Thư kí Tô làm việc trước giờ ra sau mày biết mà." Tiệp Mẫn nói như thế cũng không sai. Hơn nữa, cô không thể để hắn sau khi yêu đương trở thành là một kẻ thiếu trách nhiệm.

"Đây nên là việc quan trọng thật." Hắn ta khẽ thở dài, miễn cưỡng bản thân chấp nhận cuộc gọi "Ông ta đến thì có bao nhiêu người có thể gặp mặt, tại sao nhất định phải là tôi? Hợp đồng đó nếu vi phạm thiệt hại sẽ nghiêm trọng thế nào ông ta hiểu rõ nhất. Việc này-"

Nói đi nói lại một hồi, Tạ Hi Dương vậy mà lại đuối lí, chỉ im lặng cho đầu dây bên kia liên tục trình bày lập luận. Đến một lúc sau, xem ra bản thân vị giám đốc đó cũng không dám phủ nhận sự cấp bách của vấn đề, tặc lưỡi nói một tiếng "...Mười phút nữa tôi sẽ đến."

"Dù thế nào đi nữa cũng phải ưu tiên công việc. Lúc này vẫn còn sớm, tao đi về chuẩn bị trước, khi nào mày xong thì hãy đến."

Tiệp Mẫn lấy lại xe đẩy từ tay hắn, vỗ nhẹ vài cái vào lưng xem như động viên. Họ Tạ kia nghe vậy càng đấu tranh tâm lý, đầy luyến tiếc mà giữ lấy tay cô. Hắn khó khăn lắm mới tranh thủ được thời gian để được ở riêng với người yêu, thế mà chưa được bao lâu lại bị buộc phải quay về. Làm sao hắn có thẻ cam tâm tình nguyện bỏ đi trước chứ?

"...Hay là tao đưa mày về?"

"Một chút đồ thôi mà, bình thường tao vẫn tự về được đấy thôi." Cô đương nhiên không muốn hắn vì chuyện tình yêu mà bị phân tâm khỏi công việc. Chỉ là, giám đốc Tạ vô cùng nỗ lực muốn ở lại với cô, không được nắm tay thì nắm góc áo, bộ dạng cực kì đáng thương.

"Đi nhanh đi, còn rề rà nữa thì một lát mày không có phần đâu đấy."

Tiệp Mẫn nói được thì sẽ làm được, Hi Dương càng tin cô sẽ thật sự không cho hắn vào nhà ăn lẩu. Thế là tên to xác đó buồn bã thu tay về, gương mặt không vui vẻ mà từ bỏ cuộc hẹn hắn đã trông chờ suốt một ngày.

Hắn đi được một lúc lại quay đầu nhìn, thêm một lúc thì dừng lại ngắm, cứ như thế đến mấy lần mới thật sự ra khỏi cửa. Tiệp Mẫn chỉ có thể lắc đầu cười khổ, suýt nữa không tin tên trẻ con đó chính là vị người yêu bằng tuổi với mình.

"Xem ra bạn trai em rất quan tâm em nhỉ?" Nhân viên bán hàng gần đó nhìn thấy mọi thứ, vui vẻ mà lên tiếng hỏi.

Tiệp Mẫn có chút ngây ra, với cô mà mới danh xưng 'người yêu' này thật sự rất xa lạ.

"...Dạ."

Lạ cũng không sao, từ từ làm quen là được.

Sau khi thanh toán, Tiệp Mẫn cuối cùng cũng hoàn tất xong việc đi siêu thị ngày hôm nay. Cô đi bộ về phòng trọ của mình, vừa cầm biên lai trên tay mà tính toán. Mua cũng không có bao nhiêu đồ, thậm chí hơn so với khi hắn rời đi cô đã để lại hơn một nữa, tại sao tổng hóa đơn vẫn nhiều hơn dự tính vậy?

Đi được một lúc, điện thoại cô lại reo lên tin nhắn. Là của Hi Dương.

"Không được từ chối. Mày mà trả lại lần sau tao sẽ chuyển gấp đôi."

Cô vừa đọc hết câu đó, tài khoản ngân hàng đã thông báo tài khoản vừa được chuyển thêm tiền.

Tiệp Mẫn đã phải cẩn thận nhìn đến ba bốn lần, sợ rằng bản thân đọc dư vài chữ số. Quả thật cô đã đọc sai. Còn thiếu một số không.

Tên điên đó... cô chỉ là đi siêu thị mua thức ăn cho tối nay ăn lẩu, hắn không lẽ nhớ nhầm cô đi vào trung tâm thương mại mua trang sức à!?

"Xin bà hãy cho tôi vào, dù chỉ một chút thôi cũng được!"

Vốn đang muốn gọi điện cho hắn, một giọng nói chợt cắt ngang suy nghĩ của Tiệp Mẫn, giọng nói của một người đủ khiến tâm tim cô kinh ngạc đến mức muốn nhảy ra ngoài.

Cho dù có bao nhiêu năm không gặp, cô tuyệt đối sẽ không quên giọng nói của người này.

"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, người cô cần kiếm không có ở đây! Chỗ của tôi cũng không cho người lạ các người vào đâu! Mau đi về đi!" Bà Thẩm Vân khó chịu nói, cầm chổi cố tình đuổi hai con người phiền phức kia.

"Bà lão, đừng không biết lí lẽ như vậy."

Một người phụ nữ trung niên khác chen vào, thái độ vô cùng cau có buông lời cảnh cáo với bà chủ. Người đàn bà xinh đẹp khác khẽ vỗ vai, vẫn cố gắng thương lượng với bà Thẩm Vân một lần cuối.

"...Tôi xin bà, người đó là người tôi rất muốn được gặp mặt."

Sự cầu xin và nhỏ nhẹ này, không phải ai cũng đều có thể hạ mình trước một chủ trọ bình thường. Hơn nữa, quý bà đây trên người ăn mặc rất sang trọng, cử chỉ nho nhã, hoàn toàn là người đến từ các gia đình cao quý.

Bà Thẩm Vân tuy là một người rất khó tính, cũng không thể mắng chửi thái độ thành tâm ấy.

"Nhóc con, mày về rồi à?" Bà nhìn thấy Tiệp Mẫn đứng từ xa, đưa tay gọi cô lại đứng bên cạnh mình "Mấy người này cứ nằng nặc đòi kiếm mày đấy. Bọn họ có quan hệ gì với mày vậy?"

Tiệp Mẫn hít sâu một hơi, như để khống chế sự kích động của mình. Cô cúi xuống, lấy trong túi siêu thị vài gói hạt giống đặt vào tay bà ấy "...Bà chủ, con có mua một ít hạt giống cho bà này."

"Mày lại muốn tao trồng rồi ăn ké nữa chứ gì? Tao nói trước, ra quả cũng không cho mày đâu." Bà Thẩm Vân nói là thế, vẫn cầm phần quà nhỏ của cô mà quay vào trong.

"Con biết bà sẽ cho mà." Cô cười nhạt nói, nhìn bóng lưng bà đã rời đi mới xoay người nhìn hai vị khách kia.

Một người là bà quản gia.

Một người... là mẹ cô.

Tám năm không gặp, dù ít hay nhiều cũng đều có sự thay đổi.

Lúc trước cô và mẹ đứng bên cạnh nhau rất hợp, ai cũng nói cô có đôi mắt giống bà. Còn hiện tại... bà chính là Cao phu nhân được mọi người yêu quý, có cuộc sống vô cùng sung sướng và giàu có. Còn cô... dù tính tổng thể giá trị những món đồ cô đang mặc cũng không bằng một góc của đôi cao gót mẹ cô mang.

Một lần nữa, Tiệp Mẫn cảm giác khoảng cách giàu nghèo có thể rất đáng sợ.

"Mẹ đợi con một chút, con đi dọn mấy món đồ này rồi sẽ xuống." Cô nuốt khan nước bọt, cố bình tĩnh mà nói. Đến lúc này, cảm thán gì đó cũng chỉ là vô nghĩa.

Hai người quyết định đến một quán cà phê gần đó để nói chuyện. Nơi này Tiệp Mẫn đã từng đến, ít người, yên tĩnh, chất lượng miễn cưỡng gọi là tốt, rất phù hợp cho những cuộc gặp mặt như thế này.

Cô và Chu Lộ Khiết ngồi đối diện nhau, đều gọi một ly cà phê đen nóng, cũng đều im lặng trước đối phương.

Xa cách lâu như vậy, nhất thời không biết nên nói gì cũng là chuyện bình thường.

"...Dạo này mẹ vẫn khỏe chứ?" Tiệp Mẫn khẽ thở dài, đành chủ động lên tiếng.

"Hàng tháng mẹ đều đi khám tổng quát, bác sĩ nói mọi thứ đều ổn."

"Vậy thì tốt." Trong lòng cô như trút được gánh nặng bao lâu nay khiến cô luôn khó chịu. Được nhìn thấy mẹ mình, được nghe bà đích thân nói bản thân không sao, cô có lẽ chẳng còn gì phải hối tiếc nữa.

"Mấy năm qua con cũng không có gì quá vất vả. Chỗ ở không còn rộng rãi tiện nghi, nhưng vẫn đủ để sống. Con có công việc ở chỗ của Tịnh Hàm, lương mỗi tháng cũng có dư một chút để tiết kiệm. Mẹ... đừng lo."

Một câu ba tiếng đơn giản. Đối với Chu Lộ Khiết, câu hỏi lớn nhất của bà giờ đây đã nhận được một đáp án trọn vẹn nhất. Bà khẽ thở phào nhẹ nhõm, trong ánh mắt không giấu được một tia hạnh phúc "...Như vậy cũng tốt, bản thân thoải mái là quan trọng nhất."

"Hôm nay mẹ cất công đến tìm con có việc gì không? Nếu để ông ta phát hiện ra sẽ phiền phức lắm."

"Mấy năm nay mẹ đã dỗ ngọt ông ấy. Vả lại, gần đây cũng phải thường xuyên ra ngoài, có lẽ sẽ không sao đâu."

Tiệp Mẫn muốn tin bà, lại nhìn thấy trên cổ tay có vài vết đỏ, rất giống dấu vết khi bị một người khác siết chặt cổ tay để lại. Thiết nghĩ, với bản chất gia trưởng và độc chiếm đó của ông ta, làm sao có thể dễ dàng đối xử tốt với bà, chỉ đơn giản vì cô đã rời đi.

Nếu như vậy, chẳng phải một khi Cao Ảnh Quân biết được bọn họ đã gặp mặt, ông ta sẽ lại tiếp tục bạo hành tâm lý của mẹ cô?

Trong lòng Tiệp Mẫn không giấu được cảm giác bất an, vô thức nhớ đến hình ảnh tám năm trước bà đã vì mình mà khóc đến ngất đi như thế nào. Lần này cô không thể để bà vì mình mà liên lụy. Hai người đều đã biết được tình hình của nhau, có lẽ... nên dừng ở đây thì hơn.

"Nếu mẹ chỉ đến đây để gặp mặt, vậy thì cũng đủ rồi. Con-"

"Tiệp Mẫn!" Chu Lộ Khiết thấy cô rời đi liền gấp gáp đứng dậy, hốt hoảng gọi tên cô.

Bà sợ một lần nữa bà lại đánh mất đứa con gái này, đôi mắt ánh lên tia tuyệt vọng khẩn cầu cô hãy ở bên cạnh bà, dù một chút nữa thôi vẫn được.

Giống như khi giữa lấy nắm cát trong kẽ tay, dù biết cuối cùng vẫn không thể giữ lại, nhưng vẫn ngu ngốc cố gắng kéo dài thêm chút ít thời gian quý báu.

Tiệp Mẫn đối với bà vốn dĩ rất mềm lòng, thế là lại ngồi xuống một lần nữa.

"Tám năm qua... mẹ rất ân hận trong lòng." Bà cúi đầu, dường như đang đè nén sự xúc động của mình "Nếu mẹ không phải là một người mẹ bạc nhược yếu đuối, mẹ đã có thể bảo vệ con. Chỉ vì sự nhu nhược của mẹ, con đã phải... phải trải qua nhiều thứ như thế. Là mẹ không tốt."

"Chuyện năm đó... không thể nói là do mẹ." Tiệp Mẫn nhìn bà, đau lòng mà an ủi.

Chu Lộ Khiết khẽ lắc đầu, đưa tay lau đi nước mắt sắp rơi xuống, tiếp tục nghẹn ngào mà nói "Từ khi con còn nhỏ, mỗi khi con chịu ủy khuất, mẹ cũng chỉ có thể an ủi con, khuyên con hãy cố gắng hiểu chuyện. Chỉ vì muốn gia đình không cãi nhau, mẹ lại vô tình để mọi tổn thương cho một mình con. Là ban đầu, mẹ đã sai..."

"..."

Nói đến đây, Tiệp Mẫn không khỏi nhớ lại quá khứ chẳng mấy vui vẻ của mình. Cô lúc trước bị Cao Ảnh Quân mắng rất nhiều, có khi sẽ ngoan ngoãn chịu phạt, có khi không nhịn được mà cãi lại ông ta vài câu. Trong tình huống nào đi nữa, mẹ của cô đều luôn bên cạnh dỗ dành, là người duy nhất bầu bạn cùng cô. Bằng tình yêu của mình, bà đã xoa dịu đi những nỗi đau mà cô phải chịu, cố gắng lau đi những giọt nước mắt của cô.

Phải, bà quả thật là một người yếu đuối, chỉ mong mọi thứ có thể yên bình.

Nhưng bà là mẹ của cô, bà cũng như bao người khác, đều muốn gia đình được êm ấm, hạnh phúc. Chỉ là... cách thức có lẽ không phù hợp.

Bà nói cũng có phần đúng, nếu ngay từ đầu bà không cam chịu nhẫn nhịn trước Cao Ảnh Quân, hoàn cảnh của họ lúc này đã vô cùng khác.

Tiếc rằng không gì có thể giúp con người quay về điểm khởi đầu của một lỗi lầm để sửa sai cả.

Tiệp Mẫn khẽ thở dài, chợt lên tiếng "Con... không phù hợp với cuộc sống của một tiểu thư."

"..." Chu Lộ Khiết ngạc nhiên nhìn cô, nhất thời không biết nên nói gì.

"Con không muốn học cưỡi ngựa, bởi vì đi bộ tốt nhiều. Con không muốn học múa ba lê, con không mềm mại mỏng manh được như vậy. Con không muốn chơi nhạc cụ, những thứ đó nghe cao sang quá. Con không muốn thành tích hoàn hảo, bởi vì con người sẽ có lúc mắc sai lầm."

Càng ghét thứ gì, bản thân sẽ càng dễ gặp thứ đó.

Trường hợp của cô xui xẻo hơn một chút. Từ khi sinh ra đã là như vậy.

"Mẹ, tuy rằng con sinh ra là một tiểu thư, nhưng con không muốn sống như một tiểu thư. Con muốn là chính mình, và hiện tại con đang sống rất tốt." Cô nhìn bà, trong lòng vô cùng nhẹ nhõm mà nói.

Trong trí nhớ của Chu Lộ Khiết, Tiệp Mẫn luôn mang theo mình tâm trạng buồn rầu u uất, khó chịu và dồn nén khiến cô lúc nào cũng là một con người gắt gỏng, khó gần với những người khác. Nhưng bà cũng không trách cô. Dù sao thì, chẳng có một chú chim nào thích giam mình trong lòng sắt. Đôi cánh của Tiệp Mẫn cũng không thể cả đời bị ghìm chặt với những tiêu chuẩn khắt khe đó.

Giờ đây, bà có lẽ cũng nên cảm thấy an lòng hơn. Cô đã tìm được con đường thật sự phù hợp với chính mình.

Tiệp Mẫn ngẫm nghĩ một lát, lấy trong người ra một tấm ngân phiếu, cẩn thận ghi một con số vô cùng lớn "Đây là số tiền những năm qua mẹ đã gửi. Con biết mẹ thương con... nhưng mà con đã trưởng thành rồi."

Chu Lộ Khiết bất ngờ nhìn Tiệp Mẫn, rồi lại nhìn tấm ngân phiếu. Năm năm qua bà đã tích góp rất nhiều, cũng gặp không ít khó khăn để qua mắt Cao Ảnh Quân. Bà còn sợ rằng cô sống rất vất vả, không quen được lối sống khi xa nhà, nên đã nhờ bà quản gia tìm cách hàng tháng đều gửi tiền cho cô.

Ai lại ngờ được... không có bà bên cạnh, hóa ra cô đã có thể tự mình vượt qua mọi chướng ngại trong cuộc đời.

Con gái của bà... quả thật đã lớn.

"Nếu như con đã nói vậy, mẹ cũng không còn gì để bận tâm. Dù sao thì, sau này có cậu ấy ở bên cạnh, mẹ tin con sẽ thật sự hạnh phúc." Bà cười nhạt, đem tấm ngân phiếu cất vào trong túi.

"Con biết mà."

Nhắc đến Tạ Hi Dương, Tiệp Mẫn lại không giấu được sự vui sướng của bản thân.

Tuy là hắn thỉnh thoảng rất phiền phức... có người như vậy ở bên cạnh, thật sự khiến người khác an tâm.

"Còn có một việc..." Bà lấy trong túi xách một tấm thiệp trắng, nhẹ nhàng đẩy nó về phía cô "Con có thể nhận lời mời này chứ?"

Tiệp Mẫn chưa nhìn thấy bên trong nội dung là gì, nhưng dựa vào cách trang trí có thể đoán được bảy phần đây là thiệp cưới của Châu Hoàng Nhất và Cao Giai Nhược. Tấm thiệp màu kem nhạt, trang trí thêm vài chi tiết vàng kim tinh tế. Dòng chữ đen cách điệu rất nổi bật, với nét chữ mỏng nhẹ uyển chuyển của bà, viết một dòng "Cao Tiệp Mẫn".

"Mẹ để sai tên rồi." Cô cười nhạt, lại đẩy tấm thiệp về với bà ấy "Bây giờ con là Chu Tiệp Mẫn."

Chu Lộ Khiết kinh ngạc, bà tròn mắt nhìn cô như muốn một lần nữa khẳng định xem lời cô nói là sự thật. Bà đã biết mối quan hệ pháp lí giữa Cao Ảnh Quân và cô từ lâu đã kết thúc, nhưng chưa thừ dám nghĩ cô đến cả họ cũng thay... hơn nữa còn lấy họ của bà.

"Từ khi nào..."

"Ngày hôm sau đó. Con đã nhờ bác quản gia lấy những giấy tờ cần thiết. Thủ tục cũng nhanh hơn con nghĩ."

Cô thản nhiên nói, thậm chí lần đầu tiên cô nghĩ đến tên của mình mà vui như vậy. Ràng buộc với danh phận tiểu thư đáng hận kia chỉ vì một chữ 'Cao' suốt hai mươi năm, cô thật đã quá chán nản. Nghĩ lại, đây có lẽ là việc làm duy nhất của Cao Ảnh Quân mà cô biết ơn.

"Mẹ, đây là quyết định của con, cũng vì để chấm dứt thứ còn lại cuối cùng liên hệ con và ông ta." Tiệp Mẫn dịu dàng nắm lấy tay bà, đôi bàn tay gầy guộc đã vì cô mà lau đi vô số những giọt nước mắt đau lòng "Mẹ... không giận khi con lấy họ của mẹ chứ?"

Chu Lộ Khiết khẽ mỉm cười, vẫn như lúc trước đầy yêu thương đáp "Sao mẹ có thể giận con được. Chỉ là, mẹ cảm thấy bản thân thật vô dụng..."

"Không phải đâu. Không có mẹ, sẽ không có con của hiện tại, con sẽ không hiểu được cảm giác được yêu thương là gì. Mẹ đối với con là người quan trọng nhất, không thể nào là một người vô dụng được."

Chu Lộ Khiết chỉ nghe thôi đã xúc động, đôi mắt lại ngấn nước như muốn khóc. Bà càng cố kiềm nén nước mắt lại càng muốn tuôn rơi, khiến bản thân nghẹn ngào đến nói không thành lời. Điều này làm Tiệp Mẫn vô thức nhớ lại tuổi thơ của mình. Khi đó cô cũng như thế này, giữ lấy bàn tay ấm áp của bà mà cố nén xuống sự khó chịu của mình, không muốn bản thân lại tiếp tục trở nên yếu đuối.

Khi trước là bà dỗ dành cô. Hôm nay lại đổi thành cô an ủi bà.

Sự gượng ép và khó xử giữa cả hai suốt bao năm đã được gỡ bỏ, bầu không khí đã trở nên thoải mái hơn trước.

Chu Lộ Khiết cố giữ lấy bình tĩnh, ánh mắt lại nhìn thấy tấm thiệp mời vẫn còn trên bàn. Tên có thể không chính xác, nhưng người thì không thể không đi "Con không biết đó thôi, sau khi con rời đi... Giai Nhược đã bị ông ấy mắng một trận rất thê thảm."

"Không thể nào."

Tiệp Mẫn đầy chắc nịch mà đáp. Trong mắt Cao Ảnh Quân, Cao Giai Nhược chính là ví dụ điển hình của sự hoàn hảo, là đứa con gái ngoan ngoãn mà ông ta hài lòng nhất, là hình mẫu hoàn toàn đối lập với cô. Nếu cô nhớ không sai, dường như hai người họ chưa từng có cuộc tranh cãi lớn nào, bởi cô ta sẽ luôn cúi đầu mắng nghe mệnh lệnh của Cao Ảnh Quân, không dám làm ông ta phật lòng.

Đứa con gái tốt như vậy... lại sẵn lòng vì cô mà cãi nhau với ông ta ư?

"Là thật đấy. Lần đó mẹ đã phải kéo con bé lại, nó ngang bướng cũng không thua con đâu." Bà nhớ lại ngày hôm đó, chính bản thân cũng không rõ liệu có phải Tiệp Mẫn đã quay về hay không.

"Nó hỏi ông ta tại sao lại gạt tên con ra khỏi gia đình, tại sao lại không nghe con giải thích, cả nhiều thứ khác nữa. Ông ấy sau đó đã cấm túc con bé một tháng."

Cô nghe đến ngây cả người ra, hai mắt chớp trong sự ngỡ ngàng không biết có nên chấp nhận sự thật.

Cao Giai Nhược... vậy mà lại chịu làm một việc vì cô?

"...Đúng là ngu ngốc. Ai cần nó quản chuyện của con chứ."

Cô ta quả thật không nên như vậy. Hai người họ, từ đầu đã định nên sống ở hai thế giới.

"Mẹ cũng không ngờ Giai Nhược sẽ làm như thế. Nhưng mà..." Chu Lộ Khiết đầy hạnh phúc nói, nhìn cô với ánh mắt tràn đầy sự hoài niệm "Đã nhiều năm như vậy rồi, mẹ mới cảm thấy hai đứa là một cặp song sinh."

"..."

Điều này đến cả Tiệp Mẫn cũng suýt nữa quên mất.

Bọn họ không chỉ là chị em ruột thịt, họ còn là một đôi song sinh, là mối quan hệ thiết vô cùng mà tưởng chừng chẳng ai có thể có.

Rốt cuộc, bấy giờ đây hai người hai ngã, không hề liên quan gì nhau.

"Tiệp Mẫn, thật ra con bé cũng rất thương con. Có thể cách biểu đạt sẽ khiến con không hiểu, nhưng mẹ biết..."

"Con... vẫn còn việc ở nhà. Mẹ có gì cứ nhắn với Tịnh Hàm, đừng để ông ta biết." Tiệp Mẫn có lẽ không muốn tiếp tục nghe nữa. Cô vội vàng đứng dậy, xoay người rời khỏi tiệm cà phê.

Bà quản gia lúc này bước vào, thấy tấm thiệp lại không khỏi tò mò mà hỏi "Phu nhân, cô ấy có đồng ý không?"

"Tôi... cũng không chắc nữa." Bà khẽ thở dài, đặt tấm thiệp trắng đó vào túi mình "Chỉ là, tôi cảm thấy con bé sẽ đến."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon