Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39


Tạ Hi Dương hút một điếu thuốc giết thời gian ở bãi giữ xe, chỉ một mình hắn tận hưởng sự yên lặng, trong khi phần náo nhiệt của hôn lễ hoành tráng nhất năm đang diễn ra. Bản thân hắn ngay từ đầu đã không có hứng thú với lời mời này, hắn biết rõ Cao Ảnh Quân chỉ miễn cưỡng vì cha của hắn nên mới gửi tấm thiệp đó.

Mà hắn, cũng chỉ miễn cưỡng đến đây vì cô.

Nhìn Tiệp Mẫn bước đến, hắn dập tắt điếu thuốc của mình rồi vứt vào thùng rác, biểu tình lạnh lẽo đã nhanh chóng thay bằng sự ôn nhu "Thế nào rồi?"

"Mày cũng biết bà ấy, thút thít khóc một chút lại thôi. Không chừng lâu rồi không thấy tao trang điểm như thế này nên mới cảm động đến vậy." Cô nhún vai đáp, chẳng lạ gì việc mẹ mình dễ xúc động. Ít ra thì, lần này bà ấy khóc vì hạnh phúc.

"Đến tao ban đầu cũng không thể tin người đi cùng tao hôm nay là mày, bà ấy bất ngờ cũng là chuyện dễ hiểu thôi."

"Hừ, mày mở mang tầm mắt là tốt rồi. Tranh thủ mà ngắm đi, về sau không mặc thế này nữa đâu, khó chịu gần chết."

Chu Tiệp Mẫn huých vai trêu hắn, lại đưa mắt nhìn bộ dạng của mình hôm nay. Tuy cô không thể phủ nhận ăn mặc như thế này rất đẹp, nhưng nghĩ đến việc eo của mình bị ôm chặt, phí đến hai tiếng đồng hồ trang điểm và làm tóc... cô lại cảm thấy hóa ra cũng không đẹp đến như vậy.

Cô đến bên cạnh hắn, tựa mình vào cửa xe, dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó rất khó quyết định "Mày... có muốn ở lại không?"

"Tao đến là vì mày, nếu mày muốn về thì chúng ta sẽ cùng về." Hắn thản nhiên đáp, khẽ đưa mắt nhìn sắc mặt của cô "Sao vậy, còn luyến tiếc à?"

Đến lúc này Tiệp Mẫn đã không lạ gì cái nắm tay của Hi Dương. Mỗi khi cô bất an, lo lắng, hắn đều sẽ lặng lẽ nắm lấy tay cô, giúp cô tìm lấy chút bình tĩnh cho bản thân mình. Tiệp Mẫn cũng chủ động giữ lấy tay hắn, khẽ thở dài nói.

"Tao cảm giác, giữa tao và Giai Nhược đáng lẽ đã không xa cách như vậy. Nhưng... tao lại không biết bắt đầu từ đâu mà bọn tao đã đi trên hai con đường tách biệt."

"Mày không nhớ cô ta đã từng làm gì mày sao?"

"Tất nhiên là tao nhớ. Chỉ là, có gì đó nói với tao, Giai Nhược không thật sự hận tao. Bản thân tao... cũng như vậy."

Quan hệ giữa cả hai bắt đầu rạn nứt khi Cao Giai Nhược trong mắt mọi người luôn tốt đẹp, còn bọn họ đối với cô lại chỉ có ác cảm. Cô bị bỏ rơi, trong khi những người đó luôn đi theo Giai Nhược lấy lòng, khiến cô trong vô thức cũng tự tách mình ra khỏi đám đông, không muốn miễn cưỡng bản thân hòa nhập vào bầu không khí giả tạo đó.

Những lần bị ức hiếp khi còn nhỏ, chủ yếu là vì có những kẻ chủ động trêu chọc cô, rồi bị cô đánh, Giai Nhược chưa từng tham gia. Sau khi xuất hiện Lục Ân Ninh, cũng là cô ta luôn mở miệng bảo vì 'Cao Giai Nhược' mà tìm cách hãm hại cô, giống như chuyện lần đó cô bị vu khống cũng chẳng có sự can thiệp của Giai Nhược.

Tuy không còn thân thiết, cô vẫn cảm thấy hai người không thật sự hận nhau.

Rốt cuộc, cô vẫn không biết sợi dây liên kết giữa cô và Cao Giai Nhược là gì.

Chợt, tiếng bụng của Tiệp Mẫn réo lên, khiến cả cô và Hi Dương không nhịn được mà cười. Cả ngày hôm nay cô vì bị Tịnh Hàm và Khả Dư lôi kéo vẫn chưa có gì vào bụng, bản thân đã đói meo đến lúc nào cũng không để ý.

"Bỏ đi, bây giờ phải đi ăn gì đó đã. Ở đây nói mấy chuyện này làm gì chứ."

Cô vừa nói dứt, Hi Dương đã nhanh nhảu mở cửa ghế phụ cho cô, đầy lịch lãm đưa tay mời cô vào. Tiệp Mẫn cười khổ, bất lực với màn làm trò của hắn.

"Xin hai vị dừng bước." Tiếc là Tiệp Mẫn còn chưa đồng ý lời mời, ba người đàn ông mặc vest đen đã chạy về phía bọn họ, gương mặt đầy nghiêm nghị nói "Cao tổng có việc cần gặp mặt cô Tiệp Mẫn đây."

Mời đi bình thường có thể gọi nhân viên, hoặc là quản gia, nhưng ông ta lại hùng hậu đến mức gọi vệ sĩ để phòng trường hợp bọn họ từ chối, việc lần này xem ra không đơn giản.

Hơn nữa Tiệp Mẫn biết, vệ sĩ của Cao Ảnh Quân đều là hàng tuyển chọn kĩ lưỡng, nếu ngôn từ không hiệu quả sẽ sẵn sàng chuyển sang bạo lực. Ông ta tuyệt đối không dám động đến Tạ thiếu, chỉ là tên đó sẽ không đứng yên để cô bị lôi đi.

Chu Tiệp Mẫn không còn lựa chọn nào khác, đành phải ngoan ngoãn đi theo.

Hai người đứng trước phòng chờ của cô dâu, cùng với sự quan sát gắt gao khó chịu của ba gã vệ sĩ kia. Tay của cô đặt trên tay nắm cửa, không hiểu vì điều gì lại cảm giác áp lực khi phải bước vào căn phòng đó.

Cô có thể bất ngờ khi nhìn thấy mẹ mình, thản nhiên khi đối diện Cao Giai Nhược.

Nhưng với ông ta...

...Trong phút chốc cô lại có phần sợ hãi.

Nếu như gặp rồi, hai người sẽ nói những gì? Rốt cuộc tại sao ông ta phải giữ cô lại? Liệu có liên quan gì đến mẹ của cô không? Hay là ông ta...

"Đừng sợ." Tạ Hi Dương trấn an cô, từ đầu đến cuối vẫn chưa từng buông tay "Tao ở đây."

Sự kiên định của hắn như trao cho cô sự vững tin kì lạ, một cảm giác dù thế giới này có rơi xuống, vẫn còn một người vì cô mà chống đỡ.

Tiệp Mẫn hít sâu một hơi, lấy lại tự tin đẩy cửa mà bước vào.

Bên trong căn phòng, Lục Ân Ninh đang ngồi trên bộ ghế sô pha khóc nức nở rất đáng thương, còn có cả Cao ảnh quân đang không ngừng đi đi lại lại với thái độ vô cùng lo lắng.

Ông ta liên tục đưa mắt nhìn về căn phòng mà Cao Giai Nhược đang nằm nghỉ, tâm trạng rối bời lo sợ có chuyện gì xấu xảy ra với cô. Nhưng giây phút ánh mắt ông ta nhìn thấy Tiệp Mẫn, tất cả cảm xúc bất an đó đều chuyển thành tức giận, phẫn nộ, là loại thất vọng không bao giờ có thể vơi đi.

Có lẽ, bản thân Cao Ảnh Quân đã triệt để quên mất, Tiệp Mẫn cũng mang dòng máu của ông ta trong người mình.

"Hi Dương, tuy ta rất vui vì hôm nay cậu đại diện Tạ gia tham dự hôn lễ này, nhưng ta nhớ không lầm thì không hề mời vị khách bên cạnh cậu."

"Điều đó cũng là niềm vinh hạnh của Tạ gia. Hơn nữa, người này đến đây với thân phận là người yêu tôi, có lẽ Cao tổng sẽ không quá chấp nhặt nhỉ?"

Giọng điệu khó nghe cùng thái độ hằn học của ông ta khiến Tạ Hi Dương cũng chẳng kiêng dè gì mà đáp lại. Cao Ảnh Quân nhìn cách hắn bảo vệ Tiệp Mẫn phía sau mình càng làm ông ta khó chịu hơn. Nếu không phải vì nể mặt Tạ thị, từ sớm ông ta đã cho người lôi tên nhóc không biết điều ấy cút khỏi nơi này.

Cố gắng điều chỉnh lại cơn thịnh nộ của mình, ông ta thấp giọng lên tiếng "...Người yêu bé bỏng của cậu, đã phá hỏng lễ cưới của con gái tôi."

"Cao Tiệp Mẫn!! Cô rốt cuộc đã làm gì Giai Nhược!?" Lục Ân Ninh lúc này mới nhận ra cô đã có mặt trong căn phòng, vừa khóc vừa căm phẫn lao đến muốn đánh người.

Cô ta cách Tiệp Mẫn tận hơn ba bước chân, đã bị Tạ Hi Dương trừng đến sợ, nhất thời không dám được nước lấn tới. Tuy rằng ở đây là buổi tiệc của Châu thị và Cao thị, họ Tạ đó cũng chỉ là khách mời... nhưng gia đình cô lại không thể trực tiếp đấu lại hắn, cô càng không có dũng cảm đánh lại một kẻ cao lớn như thế.

Tiệp Mẫn khẽ thở dài, chuyện này có trốn thế nào cũng không thể để mọi chuyện cho một mình hắn giải quyết. Cô bước đến đối diện Lục Ân Ninh, bình thản đáp "...Nếu tao nói tao chẳng làm gì cả, mày có tin không?"

"Hừ, loại người như mày có thể không làm gì sao!"

"Thế thì mày còn hỏi làm gì?"

Lục Ân Ninh trước giờ luôn là vậy. Trong mắt cô ta chỉ có Cao Giai Nhược là thánh thiện, là tốt đẹp, là nạn nhân đáng thương của mọi thứ. Dù là hoàn cảnh nào đi nữa, Tiệp Mẫn sẽ luôn là thủ phạm, là người chỉ muốn dồn Cao Giai Nhược vào đường cùng. Loại người không nói lí lẽ như thế, Tiệp Mẫn không muốn chấp, cũng cảm thấy cô ta không xứng để mình chấp.

"Và một điều nữa, tao không phải họ Cao. Nếu mày còn tiếp tục gọi như thế, có người sẽ rất không vui đấy." Tiệp Mẫn tiếp tục nói, ánh mắt lúc này nhìn sang người đàn ông trung niên bên cạnh cô ta.

Cô biết, hai người này ghét nhất chính là thái độ ngạo mạn không xem ai ra gì của cô.

Vì vậy, cô càng muốn thể hiện mặt này cho bọn họ thấy.

Cao Ảnh Quân muốn nhịn, siết chặt nắm đấm của mình như một cách tạm thời để trút bỏ cơn giận. Giọng nói của ông ta như tiếng gầm gừ của hổ dữ, trừng mắt nhìn Tiệp Mẫn mà nói "Mày đừng nghĩ Chu Lộ khiết cho mày đến thì mày giỏi. Tao đúng là đã xem thường mày, tám năm qua ở bên ngoài đủ để mày mọc ra lá gan muốn quay về Cao thị à?"

"Nói câu này có thể sẽ khiến ông tức giận, nhưng nhà tù đẹp đẽ đó tôi nghĩ chỉ có người như ông mới phù hợp. Riêng tôi thì chẳng thích ở trong cái lồng sắt đó chút nào."

"Mày!" Ông ta theo thói quen muốn đánh cô, nhưng ông ta lại quên mất lúc này đây, cô không chỉ đến một mình.

"Tạ thiếu, đây là chuyện của gia đình tôi, người ngoài như cậu đừng xen vào."

"Cao tổng, có vẻ ông nói sai rồi. Về mặt pháp lí, ông không phải người giám hộ của cô ấy, cô ấy cũng đã không còn mang họ của ông, sao có thể gọi hai người là gia đình? Ông không nhớ sao?"

Tạ Hi Dương gạt bàn tay của Cao Ảnh Quân đi, lạnh giọng đáp. Một kẻ không biết kiêng dè ai, một kẻ lại chỉ biết nghe theo mong muốn của người kia, quả thật rất hợp với nhau. Đương nhiên, lão làng lâu năm như Cao Ảnh Quân sao có thể dễ dàng cam lòng cho phép người khác chiếm thế thượng phòng với mình chứ?

"Tôi cứ cho rằng Tạ gia có được một cậu quý tử tài giỏi lắm, không ngờ cũng chỉ là một tiểu tử bị cô ta dùng mỹ nhân kế dụ dỗ suốt bao nhiêu năm. Hi Dương, cậu khiến tôi thất vọng quá."

Chút trò chia rẽ này, Tạ Hi Dương vừa nghe đã biết. Hắn cũng không ngại nắm lấy tay 'mỹ nhân' bên cạnh, vô cùng tự hào đáp "Sự thất vọng này của Cao tổng thật không dám nhận. Có thời gian, tôi khuyên ngài nên lo cho con gái của mình."

Cao Ảnh Quân nghe đến tức đỏ cả mang tai, ngay lúc ông ta muốn lên tiếng, bác sĩ đi từ phòng nghỉ ngơi bên trong bước ra, theo sau còn có Châu Hoàng Nhất. Hai người Cao Ảnh Quân và Lục Ân Ninh liền vội chạy đến, hỏi han tình hình của Cao Giai Nhược.

"Mọi người đừng lo, tình trạng của cô dâu không có gì đáng ngại cả. Có lẽ kẻ tấn công chỉ muốn bày trò nên mới dùng thuốc mê đánh ngất tiểu thư."

Đây là một trong những vị khách của hôn lễ hôm nay. Vì không muốn để lộ chuyện này ra ngoài, bọn họ mới bất đắc dĩ phải mời ông ấy đến. Châu Hoàng Nhất đích thân tiễn vị khách này đi, sau đó mới quay lại nói chuyện cùng Cao Ảnh Quân.

"Cha, bảo vệ đã kiểm tra máy quay an ninh. Cửa của căn phòng này ở góc chết, không thể biết chính xác được đã có ai ra vào."

"Còn gì để kiểm tra, rõ ràng là do Tiệp Mẫn kia đố kị với Giai Nhược kết hôn với Hoàng Nhất, nên mới lừa gạt bác gái và Tạ Hi Dương cho cô ta đến đây làm hỏng hôn lễ!"

"Ân Ninh."

Lục tiểu thư kia năm lần bảy lượt vẫn muốn làm càn, theo thói xấu bị chiều hư từ nhỏ cũng không xem ở đâu bản thân được nói, khi nào bản thân nên nói.

Cô ta bị tiếng nhắc nhở của Châu Hoàng Nhất, đành miễn cưỡng cắn răng im lặng. Giải quyết xong Lục Ân Ninh, Châu thiếu bước đến trước Tiệp Mẫn. Hắn lúc trước đối với cô dịu dàng và nho nhã, đến hiện tại vẫn như vậy. Ánh mắt của hắn luôn không giấu được một ít tình cảm tốt đẹp, rất dễ làm đối phương hiểu lầm.

Mà, Tiệp Mẫn đã từng ngu ngốc tin như vậy.

"Em hãy trả lời cho anh biết. Việc này không liên quan đến em... đúng không?"

"Phải."

Cô không do dự mà đáp, đứng trước mối tình đầu của mình không hề có sự lúng túng hay khó chịu. Đưa mắt nhìn bộ lễ phục trang trọng, cả chiếc nhẫn bạch kim quý giá trên đó, cô lại nhớ đến bản thân đã mơ mộng một ngày được cùng hắn bước vào lễ đường.

Ngày đó là hắn đã đập tan giấc mộng của cô.

Hôm nay cũng là hắn không đủ tin tưởng với cô.

"Học trưởng, anh vẫn như thế, vẫn khiến em thất vọng." Cô cười nhạt nói, không muốn tiếp tục nhìn hắn nữa.

Châu Hoàng Nhất không quên chuyện năm xưa mình đã lừa gạt Tiệp Mẫn như thế nào, trong lòng luôn cảm thấy mình nợ người con gái này. Hắn ngẫm nghĩ một lát, quay lại nói với hai người kia.

"...Dù kẻ gây ra chuyện này là ai, bữa tiệc vẫn phải tiếp tục. Mọi người trước mắt hãy ra ngoài để những vị khách khác không nghi ngờ, khi nào Giai Nhược tỉnh lại con và cô ấy sẽ ra sau."

"Hoàng Nhất, anh nói thế là muốn bỏ qua chuyện này ư!? Tiệp Mẫn đó đã làm hại vợ của anh đấy, anh còn có ý muốn bao che cho cô ta!?" lục Ân Ninh không muốn buông tha cho Tiệp Mẫn, tiếp tục càn quấy hét lên.

"Em có bằng chứng không?" Hắn lãnh đạm đưa mắt nhìn cô ta hỏi.

"Em... Em không có. Nhưng mà chẳng phải ở đây cô ta là kẻ khả nghi nhất ư!"

"Khả nghi cũng chỉ là khả nghi, không có bằng chứng thuyết phục, em đừng tùy tiện vu khống cho người khác. Tuy em là Lục tiểu thư, người khác vẫn có thể kiện em tội vu khống."

Lục Ân Ninh mạnh miệng cách mấy, cùng lắm chỉ là một vị tiểu thư ăn không ngồi rồi, hưởng phước của gia đình, chẳng có tài cán gì nổi bật ngoài chuyện theo đuôi làm phiền Cao Giai Nhược. Cô ta lần này thật sự bị dọa sợ, ngậm chặt miệng không dám nói nữa.

Châu Hoàng Nhất khẽ thở dài, rốt cuộc cũng không hiểu tại sao Giai Nhược cứ qua lại cùng người này. Cư xử thiếu suy nghĩ, hành động lại không tính toán, lại luôn tự cho mình là đúng. Nếu không phải nể mặt vợ mình, hắn có lẽ từ đầu cũng không muốn giao thiệp cùng Lục Ân Ninh.

Lúc này, hắn xoay người về phía Chu Tiệp Mẫn và Tạ Hi Dương, bất ngờ cúi đầu mà nói "Xin lỗi đã làm phiền hay người. Việc này đích thân tôi sẽ làm rõ, và sẽ cho hai người một đáp án hài lòng."

"Thế thì tôi trông chờ vào anh, Châu tổng." Tạ thiếu lại không do dự mà nhận lời xin lỗi này. Hắn thành thực không thích Châu Hoàng Nhất vì tên này đã lừa gạt tình cảm của Tiệp Mẫn, nhưng nói thẳng ra... tên này vẫn còn tốt hơn nhiều so với hai người kia.

"Chờ đã."

Tiệp Mẫn và Hi Dương muốn rời đi, nhưng cô lại bất chợt ngừng bước.

"Mẹ tôi đâu?"

Trong hoàn cảnh thế này, Chu Lộ Khiết sẽ tuyệt đối không bỏ rơi Giai Nhược. Bà ấy cũng sẽ không muốn cô và Cao Ảnh Quân chạm mặt.

Khả năng cao nhất, bà ấy đã...

"Đừng lo, sau này tao nhất định sẽ không để Chu Lộ Khiết làm những việc ngu xuẩn này một lần nào nữa. Mày cũng đừng hòng gặp lại bà ta."

"Ông muốn làm gì mẹ tôi!?"

Chu Tiệp Mẫn có thể bình tĩnh đối với tất cả mọi chuyện, chỉ riêng việc liên quan đến mẹ cô. Bà ấy là người quan trọng nhất, càng là người yếu đuối, không có khả năng kháng cự nhất. Hơn nữa ở cùng với một kẻ vô tâm cả con gái của mình cũng vứt bỏ, mọi chuyện tồi tệ nhất đều có thể xảy ra.

Cô vừa nghe người đàn ông đó nói dứt, cả cơ thể như muốn lao về phía ông ta mà tra hỏi. Nếu Hi Dương không giữ cô lại, cô chắc chắn Cao Ảnh Quân đó sẽ không tự đắc nhìn cô như thế. Nhất định... Nhất định là mẹ cô đã có chuyện!

"Cao Ảnh Quân, nếu ông dám động đến một sợi tóc của bà ấy, tôi tuyệt đối không tha cho ông!"

"Đó là vợ của tao, tao biết điều gì là tốt nhất cho người phụ nữ của mình. Mày đừng cho rằng Tạ Hi Dương có thể bảo vệ mày cả đời. Sẽ có một lúc nào đó, tên nhãi ấy sẽ không ở bên cạnh mày."

Tạ Hi Dương kiềm chặt Tiệp Mẫn trong lòng, dùng mọi nỗ lực để trấn an cô. Ông ta biết rõ tính khí của cô nhất, không chừng lại dùng Chu Lộ Khiết như cái bẫy dụ cô động thủ thật sự.

Hắn trước khi rời đi, không quên nhìn Cao Ảnh quân nói "Cao tổng, ngài nhiều lời rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon