Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40


"Đúng là không xem ai ra gì mà!!"

Bốn người Tiệp Mẫn, Tịnh Hàm, Hạ Sơn và Khả Dư đều tụ họp lại trong Black Coal mở một cuộc trò chuyện thâm tình nhỏ.

Mục đích ban đầu là để Tiệp Mẫn kể lại trả nghiệm một ngày làm người yêu của Tạ Hi Dương đến những bữa tiệc đó như thế nào. Rốt cuộc một người thì lén gặp cô dâu, một người trốn ở bãi giữ xe hút thuốc. Xui xẻo hơn là, giữa hai người không có bao nhiêu chuyện để nói đã đành, còn vô duyên vô cớ bị mấy kẻ đáng ghét khác ức hiếp một trận.

Tịnh Hàm vừa nghe đã tức đến đỏ mặt, đập bàn đứng dậy mắng "Nếu tao mà ở đó, tao còn không đánh Lục Ân Ninh một trận tơi bời! Cô ta cho rằng mình là ai chứ, mẹ nuôi của Cao Giai Nhược à!?"

"Hai người cứ vậy rồi bỏ đi sao?" Khả Dư để mặc Hạ Sơn dỗ dành bà chủ của mình, tiếp tục hỏi Tiệp Mẫn.

"Những chuyện như thế lúc trước em đã từng gặp rồi, không có gì để ý lắm. Bọn họ cũng không buồn nghĩ, nếu em mà thật sự động thủ, Cao Giai Nhược đó còn có đường thoát ư." Cô cười nhạt, nhún vai cầm lon bia trong tay. Sự thản nhiên của cô khiến những người khác không khỏi chạnh lòng.

Phải trải qua bao nhiêu lần bị người khác ghét bỏ như thế, đến mức làm con người ta đến cả phản kháng cũng không muốn?

"Chỉ là... Tao có chuyện này cứ không hiểu." Hạ Sơn chau mày nghĩ, cảm giác trong chuyện này vẫn còn một nhân vật giấu mặt mà bọn họ cần biết "Cao Giai Nhược nổi tiếng là vị tiểu thư thân thiện hòa đồng, người gặp người yêu, sao lại có thể tồn tại người muốn hại cô ta chứ?"

"Sao có thể không tồn tại chứ!? Người đó đang đứng trước mặt anh đây này!!"

Đập bàn thêm một lần nữa, Tịnh Hàm đầy phẫn nộ tiếp tục nói. Có thể nói, người có ác cảm với Cao Giai Nhược nhất chính là Tịnh Hàm. Bất kì ai mỗi lần khen con người đó, Tịnh tiểu thư nhất định sẽ ngay lập tức bật dậy mà mắng chửi. Không chỉ riêng Cao tiểu thư thôi, mà kể cả người khen cũng không được cô bỏ qua. Lần này nếu có Cao Giai Nhược ở đây, dám nói cô sẽ lao đến đánh người.

"Con nhỏ đó, lúc nào cũng ra vẻ thánh thiện. Cô ta chỉ giỏi rơi mấy giọt nước mắt thôi, chẳng phải tự khắc sẽ có Châu Hoàng Nhất khốn kiếp và Cao Ảnh Quân đáng hận đó đều đưa tay cho cô ta hay sao!"

Cô vừa hả hê nói dứt, Khả Dư lại ho khan vài tiếng, cật lực đưa mắt hướng về vị họ Chu đang ngồi nhấp một ít bia. Cao Giai Nhược dù là kẻ lừa gạt đáng ghét hơn đi nữa, người này vẫn là em gái song sinh của Tiệp Mẫn. Châu Hoàng Nhất có tệ đến thế nào, hắn cũng từng là người khiến Tiệp Mẫn phí hoài đi năm năm tình cảm. Cả Cao Ảnh Quân... cho dù ông ta có làm gì đi nữa, cũng không thể phủ nhận mối quan hệ huyết thống giữa cả hai.

Mà, vừa rồi Tịnh Hàm trong một câu đã mắng một lượt ba người họ.

"T-Tiệp Mẫn, tao..." Cô nàng nuốt khan nước bọt, vội quay sang muốn hối lỗi với Tiệp Mẫn.

"Mày nói đúng mà, cần gì e dè tao chứ." Người này lại chỉ vỗ vai cô bảo không sao, đầy bình thản cầm lon bia cạn với cô bạn mình "Tao đối với ông ta đã không còn tình nghĩa gì, đừng nói đến là Châu Hoàng Nhất. Mày không cần để tâm tao nghĩ gì đâu."

"Chính xác." Khả Dư nhướn mày nói, rất tận tâm đút cho cô em mình vài nho lạnh "Châu Hoàng Nhất đó chị đã từng xem qua thông tin của hắn rồi. Dù về mặt nào đi nữa cũng không thể sánh bằng đại mỹ nam Tạ Hi Dương của em."

"C-Cái-"

Tiệp Mẫn vừa nghe đã muốn phản kháng, nhưng cô lại không ngờ Khả Dư lại bắt ép cô nhất định phải nuốt đống trái nho kia xuống, giống như đồng tình với câu nói vừa rồi. Tiệp Mẫn còn chưa kịp vùng vẫy, Tịnh Hàm bên cạnh đã quay sang góp vui, bay mất đi cái vẻ áy náy vừa nãy.

Rốt cuộc, cô không còn cách nào chỉ có thể nghe lời ăn hết nho, cay cú nhìn hai người họ "Cái gì mà của em chứ, chị đừng có nói nói bậy."

"Thế tên đó không phải người yêu em ư?" Khả Dư cười tà mị, trên tay lần này là cầm dâu tây.

Tiệp Mẫn nuốt khan nước bọt, cẩn thận chọn lọc lại từ ngữ "...Ý em không phải là như thế. Nhưng mà..."

Càng nói cô càng đỏ mặt, không giấu được sự ngại ngùng của mình khi nhắc đến chủ đề này. Hiện tại cô không còn trẻ, lại mới bắt đầu yêu đương, có rất nhiều việc không thể dễ dàng tiếp nhận như lúc trước. Đó là lại nói, cả hai duy trì mối quan hệ bạn bè lâu như vậy, cô không thể trong thời gian ngắn liền nhìn nhận hắn dưới con mắt tình yêu.

Cô và hắn... còn nhiều việc phải chậm rãi mới làm được. Nếu mọi thứ tiến triển quá nhanh, con người chậm tiêu như cô sẽ không theo kịp.

"Chà chà, Chu Tiệp Mẫn vậy mà còn biết ngại cơ, đúng là con người ta khi yêu sẽ khác!" Hạ Sơn kia cũng không đứng ngoài cuộc. Hắn nôn nóng mà chuyển sang ngồi sát bên cạnh người yêu, tràn đầy sự tò mò mà hỏi "Nè, khai thật đi, hai người mấy nay tiến triển tới đâu rồi?"

"Mày uống nhiều quá rồi. Đi về làm việc đi." Tiệp Mẫn quay đầu đi uống bia, không muốn trả lời vấn đề này.

"Tửu lượng của Hạ Sơn tao mấy năm qua tiến bộ rất nhiều rồi đấy. Mà mày đừng có đổi chủ đề nữa. Nói đi, tới đâu rồi."

Không chỉ mỗi Hạ Sơn, cả hai người còn lại cũng muốn biết. Thiên tình sử của bọn họ trắc trở như vậy, đến được nhau tất nhiên là chuyện vô cùng đáng chúc mừng. Vấn đề là, đây không thể mãi là vấn đề duy nhất để chúc mừng.

Bị ba người nhìn chằm chằm đến khó chịu, Tiệp Mẫn hiểu rõ nếu cô không đồng ý trả lời, hôm nay sẽ chẳng thể nào có đường thoát. Khẽ ho khan vài tiếng, cô chần chừ thêm một lúc đành nói.

"...Khụ, về cơ bản là qua cả rồi."

Nắm tay, ôm nhau, hôn, cùng đi siêu thị, cùng nấu bữa tối, cùng ăn cơm, những việc tối thiểu nhất cô cảm thấy bọn họ đều đã thực hiện qua.

"Thế nâng cao thì sao? Hi Dương chưa từng qua đêm ở nhà mày ư?"

Câu hỏi quá mức thẳng thắng của Hạ sơn càng khiến Tiệp Mẫn xấu hổ hơn, lúc này đến cả vành tai cũng đỏ.

Không thể thừa nhận rằng... cô chưa từng xem xét đến khía cạnh ấy.

"Còn chưa đến một tháng... Làm gì đến những chuyện đó chứ?"

"Hai người sắp ba mươi luôn rồi đấy, không có gấp gáp gì sao?"

"Phải a, sinh con muộn sẽ không tốt cho cơ thể người phụ nữ đâu."

"Tuy là Hi Dương chung tình, mấy cô gái xung quanh tên đó cũng ghê gớm lắm! Mày không được chủ quan đâu!"

"Phải phải, nhân buổi nào đó mày dùng mỹ nhân kế với Tạ Hi Dương, một lần gạo nấu thành cơm thì..."

Hạ Sơn và Tịnh Hàm liên tục công kích, khiến con người mới biết yêu đương không sao chịu nổi đả kích. Gương mặt cô đã đỏ đến nóng ran, lại chẳng biết nên phản bác lý do của hai người này như thế nào.

"Hai người." Tuy là Khả Dư thừa nhận Chu Tiệp Mẫn ngượng ngùng rất đáng yêu, cô chẳng thể để mặc hai tên quỷ kia muốn làm gì cũng được. Để họ Tạ kia biết cô không bảo vệ tốt người yêu nhỏ của hắn, hậu quả chắc chắn sẽ không tốt.

"Đôi trẻ còn yêu nhau chưa được bao lâu, nơi này còn chưa khai trương nữa kìa. Huống hồ, Hi Dương và Tiệp Mẫn không gấp, hai người gấp làm gì chứ."

"Chị không biết đâu, bọn em đã chứng kiến tụi nó từ lâu lắm rồi. Đều tại Chu Tiệp Mẫn, bà cô của tôi chẳng biết tâm lí gì cả." Bị Khả Dư trách, Tịnh Hàm đành phải ngừng những đòn tấn công của mình. Trừ câu nói này.

"Nè, mày đừng nhân cơ hội mắng tao đấy."

"Còn không phải sao? Hồi trước khi còn đi học, Hi Dương nó chỉ thiếu việc đem trái tim ra cho mày xem tình cảm của nó. Tất cả mọi người đều biết nó thích mày, chỉ có mày nghĩ hai người là bạn."

Lời nói của Hạ Sơn... tất nhiên không sai.

Giai đoạn đó trong lòng cô chỉ cho phép một vị trí của Châu Hoàng Nhất, những việc cô quan tâm đến cũng chỉ xoay quanh người đó, cô đương nhiên sẽ không còn tâm trí để ý xem liệu có người nào khác thích mình hay không.

Nhưng nếu ngẫm lại... khi đó quả thật cô đã rất vô tâm với hắn.

Không nói đến việc hắn cam tâm tình nguyện làm tài xế cho cô vô điều kiện, đến cả những sở ghét sở thích nhỏ nhặt nhất của cô hắn cũng biết. Một người dù tốt cách mấy, cũng sẽ không hơn mười giờ tối sẵn sàng đến đón một đứa thất tình, còn tận tâm đến mức đưa cô đi ăn đồ ngọt để cô cảm giác tốt hơn. Một thiếu gia như hắn, sẽ chẳng cần phí sức học làm bánh ở một tiệm bánh đơn giản trong thành phố mà không có lý do đặc biệt nào. Nếu Tạ Hi Dương không có tình cảm đặc biệt với cô, sẽ không cần năm lần bảy lượt nhẫn nại mà ở bên cạnh, an ủi, dỗ dành cô, dùng tất cả những từ ngữ dịu dàng nhất để xoa dịu nỗi đau của cô.

Đơn giản mà nói, là tên đó quá thích cô.

"Tiệp Mẫn à." Khả Dư ngẫm nghĩ một chút, khẽ thở dài mà vỗ vai Tiệp Mẫn "Nếu đã như vậy, hình như chỉ số trí tuệ cảm xúc của em thấp thật đấy."

"..."

Tiệp Mẫn chán nản nhìn thái độ lật mặt chớp nhoáng của Khả Dư, không muốn so đo một lúc cùng với ba người. Dù sao thì, chung quy vẫn là lỗi của cô "Được rồi, tôi thừa nhận điều đó. Các người đợi đi, nếu mà có Hi Dương ở đây, tôi sẽ-"

"Xin chào?"

Cô còn chưa nói dứt, đột nhiên một vị khách không mời mà đến xuất hiện. Hắn trông rất điển trai, bộ trang phục màu kem lịch lãm chứng tỏ đây không phải là người tầm thường. Hắn nâng nhẹ chiếc kính, nghiên đầu vào nhìn bốn người họ, biểu tình đầy vô tư.

"Ở đây có phải quán Black Coal không vậy?"

"Xin lỗi quý khách, nhưng mà tuần sau chúng tôi mới khai trương."

"À à, tôi xin lỗi. Hình như tôi nhớ nhầm ngày." Hắn nghe vậy liền gãi đầu cười hì, khẽ cúi đầu chào Hạ Sơn và những người khác rồi xoay người rời khỏi.

Cho đến khi... hắn nhìn thấy Chu Tiệp Mẫn.

"L-Là cô!"

"Tôi?" Cả cô cũng bất ngờ, đưa tay chỉ về mình. Cô thì đã sao chứ?

"Phải phải, là cô đấy! Cô nhớ tôi không?" Hắn nhận ra cô liền vô cùng vui vẻ, vội chạy đến bắt chuyện với Tiệp Mẫn.

"Hình như là không nhớ lắm. Anh là..."

"Tên nhiều chuyện ở quầy trúng thưởng, nói vậy thì cô đã nhớ rồi chứ?"

"...A, ra là anh."

Nhìn điệu cười ngu ngốc của hắn, Tiệp Mẫn mới sực nhớ bản thân quả thật đã từng gặp người này. Ở siêu thị thường mở một quầy bốc thăm trúng thưởng, cô thường đến đó để chơi, dù sao thì cũng không mất là bao nhiêu tiền, thi thoảng còn trúng được một số đồ cần thiết. Tên này và cô cũng là chạm mặt ở đó.

Hắn ta thì kém may mắn hơn cô rất nhiều, hầu như mỗi lần chơi trò bốc thăm đều gặp phiếu trắng, hoặc chỉ trúng những giải khuyến khích cỏn con. So với giải nhất hoặc giải nhì của cô, đương nhiên là không bằng. Thế là tên đó không nhịn được, mỗi lần hai người vô tình gặp nhau hắn đều sẽ hí hửng tiếp cận cô, lấy lý do là lấy chút vận may để trúng thưởng

Hừ, tên phiền phức đó cô đuổi còn không kịp, ai muốn gặp mặt hắn chứ.

"Không có gì thì anh về đi. Hôm nay chúng tôi chưa nhận khách." Tiệp Mẫn xoay mặt đi, chả buồn tiếp chuyện với hắn.

Nếu là người bình thường, bị lạnh nhạt như vậy sẽ thất vọng bỏ đi.

Nhưng người này không phải người bình thường.

Hắn có khả năng nhìn nhận vấn đề không hề giống người thường chút nào.

"Sao lại lạnh lùng thế chứ, cô không cảm thấy chúng ta thế này là có duyên ư? Nếu cô cứ như vậy, khách hàng sẽ không thích đâu. Cô nên cười nhiều một chút, thế này này, chắc chắn sẽ rất xinh~"

Cô quay sang Tây, hắn lại nhảy sang Tây. Cô đổi sang Đông, hắn cũng chạy về phía Đông, nhất định phải làm phiền cô cho bằng được. Tiệp Mẫn không muốn phí hơi sức cho kẻ mặt dày này, chỉ đành thở dài mà nói "Rồi rồi, cám ơn vì lời khuyên của anh. Anh lần này còn không đi nữa thì tôi không nương tay đâu."

Người kia cười nhạt, không còn cách nào đành rời đi. Lúc quay đầu bước về cửa chính, hắn lại trùng hợp gặp được Tạ Hi Dương. "...Chỗ này chưa mở cửa đâu, bọn họ đuổi tôi về rồi kìa."

"Tôi là người quen ở đây. Khi nào khai trương, chúng tôi sẽ rất hoan nghênh anh đến." Hi Dương cười nhạt đáp, khẽ cúi đầu tiễn vị khách này.

"Thế à? Vậy khi đó tôi không khách khí đâu đấy."

Cánh cửa khép lại, người lạ mặt đó cuối cùng cũng rời đi. Ngoại trừ Tiệp Mẫn vốn đã biết hắn từ trước, những người còn lại đều cảm thấy con người đó... thật kì lạ.

"Ai vậy?"

"Một tên phiền phức thôi." Tiệp Mẫn cầm áo khoác đứng dậy nói. Còn tưởng đã đến giờ về, ai ngờ nhìn lại đồng hồ cũng chỉ vừa chỉ bảy giờ tối "Hôm nay không phải mày nói có cuộc họp nên sẽ tan làm trễ à? Bây giờ vẫn còn sớm đó."

"Lúc trước không có người đợi, bây giờ thì khác."

Tạ Hi Dương lúc trước với cô thân cách mấy vẫn còn giữ một bước khoảng cách. Từ sau khi bọn họ chính thức trở thành người yêu, hắn không tranh thủ cơ hội hôn thì cũng âm thầm đứng bên cạnh cô, chuyện nắm tay lúc này đã chẳng còn ngần ngại, bẽn lẽn như lúc trước.

Ba người kia một bên ngồi hóng chuyện, nhìn thấy đôi chim mới thành đôi đang trong giai đoạn mặn nồng thì không khỏi thích thú.

Bọn họ càng phấn khích, Chu Tiệp Mẫn càng xấu hổ, mà Tạ Hi Dương lại càng phô bày ra biểu cảm vui vẻ của mình.

"Nếu mọi người không phiền, vậy tôi đưa người yêu tôi đi trước đây. Không cần tiễn." Hắn tự hào mà nói, nắm tay cô rời đi. Tiệp Mẫn ngại thì có ngại, chỉ là... hưởng thụ cảm giác được cưng chiều, cũng không phải chuyện gì tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon