Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42


Ngày khai trương của Black Coal cuối cùng cũng đến.

Với sự quảng bá rầm rộ trên khắp các trang mạng xã hội, gần như tất cả các mối quan hệ thân thiết của Tịnh Hàm và Hạ Sơn đều đến ủng hộ bọn họ trong hôm nay. Hơn nữa, với chất lượng nhân viên được tuyển chọn kĩ càng và sự đầu tư không tiếc tay của Tạ Hi Dương, hình ảnh của Black Coal gần như trở thành một hiện tượng mới. Đông đảo các tay chơi, những người muốn thể hiện cuộc sống giàu sang, hoặc chỉ đơn giản là muốn trải nghiệm cảm giác ở đẳng cấp thượng lưu đều muốn đích thân chứng kiến nơi này.

Thậm chí ngay trước khi bọn họ chính thức mở cửa ngày đầu tiên, tất cả bàn đặc biệt của khách VIP đã được đặt trước, thể hiện một tương lai đầy lợi nhuận của Black Coal.

Tạ Hi Dương là một trong những nhà tài trợ lớn, đêm nay tất nhiên cũng sẽ có mặt. Hắn đảo bước xem xét tình hình xung quanh, cũng gặp mặt một vài vị khách quan trọng và thân thiết để chào hỏi, gia tăng quan hệ sau này. Cảm thấy mọi chuyện đã đâu vào đấy, các vị khách cũng đều đang tận hưởng bầu không khí thoải mái mà trò chuyện, hắn lui đến quầy bar để giải khát cho bản thân.

"Đến rồi sao?" Tiệp Mẫn vừa hoàn tất xong một yêu cầu, nhìn hắn vui vẻ ngồi xuống trước mặt mình.

"Không biết người đẹp đây có thể gợi ý một loại đồ uống đặc biệt cho tôi được không?" Giám đốc Tạ nhướn mày nói, lại làm ra vẻ muốn trêu chọc nữ pha chế của mình.

"..."

Đứng trước điệu bộ thách thức của hắn, Tiệp Mẫn đương nhiên sẽ không chịu thua. Cô nghĩ ngợi một lát, rất nhanh đã có được quyết định. Động tác của cô rất uyển chuyển, khả năng biểu diễn trước khách hàng cũng chẳng phải kẻ nghiệp dư. Nếu không phải đích thân hắn muốn Khả Dư dạy cho cô, có lẽ chính hắn cũng không tin người yêu mình vốn chưa từng theo học trường pha chế chuyên nghiệp nào lại có tài năng như thế này.

"Một ly 'Martini on the golden ball'." Cô đẩy trước mắt hắn ly cocktail. Một màu vàng nhạt rất thanh lịch, điểm thêm vài trái olive tinh tế. Nhưng nổi bật hơn hết chính là quả cầu bằng vàng nằm ở đáy ly, sang trọng và đắt đỏ làm nên giá trị của loại thức uống này.

Tạ Hi Dương tự hào nếm thử thành phẩm của Tiệp Mẫn, tấm tắc cười rất hài lòng "Một tháng qua học hành cùng với Khả Dư xem ra đã rất hiệu quả nhỉ?"

"Đương nhiên. Công việc quý giá này đích thân giám đốc Tạ trao cho tôi, tôi sao có thể khiến ngài phụ lòng được chứ."

Bản thân Tiệp Mẫn vốn không ngại những lời khen, đắc ý nháy mắt với hắn. Cứ ngỡ cô sẽ có lúc bẽn lẽn ngại ngùng, ai ngờ thân thiết với người chị kia một thời gian đã vô tình học được thói xấu của con người mặt dày đó.

"Được được, bỏ qua mấy câu nói khách sáo ấy đi. Mày có thể giải thích vì sao chọn loại đồ uống này cho tao không?" Hi Dương cười trừ, không muốn tiếp tục diễn vai 'khách hàng-nhân viên' nữa. Hắn vẫn là thích vai 'người yêu' hơn.

"Vì nó đắt nhất. Không phải vậy thì còn là vì gì chứ?"

Tiệp Mẫn vừa nói, vừa đưa cho hắn biên lai của 'thành phẩm' vừa rồi. Hắn vẫn nhớ cô đã dùng một ít Vermouth khô, Grey Goose Vodka, thêm vài nguyên liệu khác, tổng giá trị còn chưa đến một nghìn đô. Thế mà chỉ thêm một quả bóng bằng vàng nhỏ đã thay đổi được toàn bộ giá trị của ly Martini đơn giản này.

Tất nhiên cái giá này đối với Tạ Hi Dương không thành vấn đề, giúp doanh thu của cô trong ngày đầu tăng cũng tốt.

"Nếu thực hiện đúng công thức thì phải thêm một chiếc nhẫn kim cương, nhưng mà kinh phí không cho phép nên là mày cứ tưởng tượng cái này là nó đi nhé. Với lại nó cũng làm bằng vàng thật đấy."

Tiệp Mẫn khẽ nói nhỏ với hắn, biểu tình đầy nghiêm túc. Ban đầu cô muốn mời hắn một ly khác, nhưng mà Khả Dư lại bảo cô trong tối nay phải thành công bán được một ly Martini kia. Để hoàn thành nhiệm vụ sư phụ đã giao cho, cô chỉ còn cách giao phó nó vào tay người đáng tin cậy nhất. Đương nhiên, ở đây không có sự lựa chọn nào tốt hơn Tạ Hi Dương được.

Cô nói xong, hắn lại đưa mắt nhìn về quả cầu bằng vàng đang nằm kiêu hãnh trong ly cocktail, nghĩ ngợi điều gì đó. Tiệp Mẫn còn cho rằng có phải hắn không vui khi bị cô gạt cho mua ly đắt nhất, nào ngờ câu nói của hắn lại là.

"Thật ra nếu mày muốn một chiếc nhẫn, tao sẽ rất hân hạnh tặng cho mày."

"..."

Tiệp Mẫn như hóa đá trước mặt Hi Dương. Hắn thế mà lại đem ý tốt của cô đổi thành một câu cầu hôn, còn nói với biểu tình thản nhiên như vậy, biến cô trở thành người chủ động thổ lộ với hắn.

"Cút. Ai nói thế bao giờ chứ."

Cô giận dỗi quay đi, nhưng vẫn không giấu được chút xấu hổ của mình. Giám đốc Tạ cười mỉm đầy ẩn ý, nâng lẹ ly Martini mà cô đã chuẩn bị cho mình. Hắn thích rượu vang đỏ hơn so với loại đồ uống này, nhưng có lẽ từ giờ về sau, đây sẽ là loại thức uống yêu thích mới của hắn.

"Cái đôi uyên ương kia."

Không khí đang đậm mùi lãng mạn, Hạ Sơn chợt xuất hiện, kèm theo một biểu tình không mấy thoải mái "Hôm nay chúng ta có rất nhiều khách đấy, hai vị bớt tán tỉnh nhau một chút được không? Khách khứa đang ngày càng đông hơn kìa."

"Ở đây một quầy, phía sau còn một quầy khác lớn tương đương. Cái gì mà quá tải chứ?" Tạ Hi Dương nói.

"Sao có thể không quá tải được. Mày có biết Tịnh Hàm lôi kéo gần như tất cả những người mà cô ấy biết đến đây không? Đừng nói là không làm kịp, chúng ta sắp hết chỗ ngồi luôn rồi đấy."

Nhờ có lời của Hạ Sơn, hai người họ lúc này mới nhìn lại xung quanh quán. Ban đầu tuy là khách rất nhiều, nơi này rộng lớn như vậy tưởng chừng sẽ không thể nào dùng hết bàn trong cùng một lúc được. Ai ngờ quay đi chưa đầy nửa tiếng, bọn họ đã gần như không thể tìm được chiếc ghế trống nào cả. Ban đầu cho rằng mục tiêu lấp đầy Black Coal của Tịnh Hàm còn là chuyện quá xa vời, thật không ngờ vị tiểu thư đó cũng rất có chí cầu tiến, cuối cùng cũng đã làm được.

"Chẳng phải thuê rất nhiều pha chế ư? Cái gì mà lại không làm kịp, nói rõ xem." Tạ Hi Dương khẽ nheo mày, hắn vẫn cảm thấy bản thân chưa nói chuyện đủ cùng Tiệp Mẫn.

"Phải, mày một lần chuẩn bị đến cả mười người pha chế, nhưng mà mấy vị khách đó cứ chăm chăm vào Khả Dư với Tiệp Mẫn nhà mày. Nếu để người khác làm bọn họ lại không chịu, mày nói xem, thế có khổ không?"

Ông chủ Hạ nói, lại chỉ tay về phía Khả Dư cách đó không xa đang cùng một lúc đối diện với hơn năm vị khách nhìn chằm chằm cô. Lũ đàn ông đó đều đợi chờ một ly rượu quý giá từ tay cô nàng, không ngừng vây kín lấy cô mà tán thưởng. Tiệp Mẫn nhìn sư phụ của mình loay hoay đến đổ cả mồ hồi, thậm chí một ánh mắt kêu cứu cũng không có thời gian để kêu, cô nhìn cũng thấy có phần tội nghiệp.

Cô đưa mắt sang nhìn Hi Dương, giọng điệu mềm mại mà nói "Khoảng một tiếng nữa tao tan ca, mày muốn đi ăn khuya không?"

"...Vậy tao đợi mày."

Tạ Hi Dương hiển nhiên nghe ra được ý tứ của cô, không muốn ép cô cả buổi phải ở đây cùng mình.

Toàn bộ viễn cảnh ngọt ngào vừa rồi đều rơi vào mắt Hạ Sơn, chưa ăn cơm đã có người khác giúp ăn no bụng, hắn thật không khỏi cảm thán mà nói "Tiệp Mẫn đúng là có phúc, gặp được đại thiếu gia vừa giỏi vừa chung tình như mày. Tao nhìn mà tao còn phải ghen tị nữa."

Hi Dương vừa nghe câu này xong, đem ánh mắt dò xét của mình nhìn tổng thể Hạ thiếu kia. Rất nhanh, bản thân hắn đã có được câu kết luận.

"Mày không phải gu tao."

Hạ Sơn khẽ thở dài, không muốn tranh biện với tên này. Chỉ mỗi khi đối với Chu Tiệp Mẫn, chỉ số thông minh cảm xúc của người này mới cao lên được. Hắn lắc đầu ngán ngẩm, tay bất lực chỉ vào người tên kia nói

"Nói với mày mất hứng quá đi, tao-"

"Mẹ kiếp!!"

Hạ Sơn còn chưa kịp đưa ra biểu tình thất vọng, một tên đàn ông đột nhiên hét lớn, khiến tất cả những vị khách khác đều phải quay đầu nhìn.

Kẻ vừa điên tiết mà gào lên kia tóm lấy cổ áo của một người khác đang ngồi bên cạnh một cô gái xinh đẹp, tức giận đến mức máu nóng đều dồn lên não, gân xanh trên cổ đều đã nổi cả lên. Mặt khác, người bị giữ chặt lấy cổ áo hoàn toàn chẳng hay biết điều gì, còn chưa kịp lên tiếng đã bị người điên kia tiếp tục hét thẳng vào mặt.

"Mày dám tán tỉnh người yêu tao là thế nào hả!?"

"Mày có bệnh à, ai thèm tán tỉnh người yêu mày chứ!?"

"Con nhỏ mà nãy giờ mày hôn đó thằng khốn!!"

Nói chỉ đến ba câu đã đánh người, cũng không rõ là tính khí của hắn ta vốn dĩ nóng nảy hay vì men rượu mà trở nên mất khống chế như thế. Quan trọng là, hắn đã làm hỏng ngày khai trương tốt đẹp mà Tạ Hi Dương, Hạ Sơn và Tịnh Hàm dày công chuẩn bị.

Người đàn ông kia bị đánh mạnh đến mức cả người đổ rạp về phía sau, làm vỡ cả những ly rượu và chai rượu đắt tiền. Bầu không khí thoải mái ôn hòa của ngày khai trương cũng đã không còn.

"Bảo vệ, bảo vệ đâu rồi!?" Hạ Sơn nóng ruột vội đi tìm người giúp đỡ, lúc này lại có một nhân viên khác chạy đến trước mặt hắn đầy hốt hoảng. Đây chắc chắn không thể là chuyện tốt được.

"Ông chủ, ở ngoài trước đang có hơn mười người phụ nữ nói là đến đây để tìm chồng, bảo vệ sắp ngăn họ không kịp rồi!"

"Chặc, chuyện quái gì đang xảy ra vậy chứ!"

Sắc mặt của Hạ sơn ngày càng tái đi, hắn không còn cách nào khách để lại chuyện này cho bạn tốt của mình, bản thân vội chạy theo nhân viên kia để giải quyết tình hình cấp bách hơn.

Tạ Hi Dương nheo mày, hắn cảm thấy hai việc này đến quá không đúng lúc. Vô duyên vô cớ bắt gian ở đây cũng không nói, nhưng một đám đàn bà đến đòi chồng, chuyện này thì không dễ xảy ra như vậy. Huống hồ, còn vừa vặn chọn vào ngày mở cửa đầu tiên của Black Coal.

Xem ra sau chuyện này, nhóm thám tử của hắn phải đi điều tra một chút.

"Xin lỗi." Tạ Hi Dương chậm rãi bước về phía cuộc ẩu đả kia. Hắn giữ lấy cổ tay của tên bạo lực liên tục đánh người, điềm tĩnh nói "Có vẻ như anh đang làm phiền đến những vị khách còn lại đấy."

"Mày là cái thứ gì, dám nói chuyện như thế với tao!?" Người kia nổi điên lên mà quát, hất tay của hắn đi. Tạ Hi Dương thầm nghĩ, hoặc là người này thật sự đến đây để đánh ghen, hoặc là có kẻ đã trả một số tiền không nhỏ để thuê được tên khốn rất có tài năng diễn kịch.

Hắn nhún vai, biểu tình lãnh đạm không đổi lại lên tiếng "Tôi chỉ là cảm thấy nên lên tiếng vì những người ở đây thôi. Dù sao hôm nay cũng là ngày khai trương của nơi này, anh làm loạn như vậy hình như không hợp lí cho lắm."

"Tao làm loạn thì đã sao chứ!? Mày có tư cách gì mà dạy dỗ tao!?"

Kẻ điên đó lại không nhịn được, mắng chửi không kiêng kị đã đành, đến cả người đến ngăn cản chưa làm gì hắn cũng muốn đánh. Hắn vừa nhào đến muốn vật Tạ Hi Dương xuống, hắn đã nhanh chóng lùi lại, bảo trì khoảng cách và thái độ không muốn động đến bạo lực. Tiếc là ý định này chỉ có một mình hắn, tên kia lại không biết tốt xấu vung nắm đấm lên.

"Này!"

Lần này đến lượt Tiệp Mẫn hét lên. Cô tức giận bước đến chắn trước Hi Dương, không hề ngần ngại đối đầu với tên đàn ông cao lớn hơn mình. Những người khác chỉ có thể thầm trách cô quá nóng nảy, bản thân lại không muốn can thiệp vào vấn đề này. Ai nhìn đều biết tính khí đó sẽ đem đến cho cô một rắc rối khổng lồ.

"Quý khách, nếu anh và người quen của mình có bất kì mâu thuẫn nào, xin mời rời khỏi đây để hai người có thể giải quyết việc cá nhân đó. Nếu anh còn tiếp tục làm loạn, chúng tôi buộc lòng phải gọi cảnh sát."

Cô đầy quả quyết nói, cho rằng tên kia nếu nghe vài câu đe dọa lịch sự sẽ biết điều mà nhường lại một bước, không làm căng vấn đề hơn.

"Mày chỉ là một đứa pha chế, có cái quyền gì lên tiếng ở đây!"

Ai mà ngờ, tên đó lại là tên điên không muốn nghe bất kì điều gì!

Hắn cầm trong tay một ly rocks ném về phía Tiệp Mẫn, hoàn toàn không quan tâm đến hậu quả.

Trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, chiếc ly kia lao đi trong không trung. Tiệp Mẫn theo phản xạ liền nhắm chặt mắt, tay bảo vệ đầu khỏi bị thương. Rất nhanh, tiếng vỡ nát khi chiếc ly rơi xuống vang lên, khiến những người khác không khỏi suýt xoa, trố mắt nhìn khung cảnh hoảng loạn này.

Tiệp Mẫn chậm rãi mở mắt, nhưng lại chẳng cảm thấy bản thân bị thương gì cả. Cô vừa ngẩn đầu lên nhìn, đã thấy Tạ Hi Dương một tay ôm lấy cô, đưa lưng đỡ lấy chiếc ly kia.

"...Hi Dương, mày bị điên à!?"

Cô sốt sắng nói, còn chưa kịp làm gì hắn đã vì một chút cử động của cô mà nheo mày khó chịu, chín phần chính là do cái va chạm ban nãy. Phần đáy của loại ly rocks đó rất cứng, bình thường vô tình rơi trúng vào chân cũng đã đau đến nói không thành tiếng, lần này hắn đỡ lấy, chắc chắn sẽ để lại vết bầm tím nghiêm trọng.

Cô nhìn hắn nén đau vì mình, càng căm phẫn hơn muốn hỏi tội tên khốn kia. Không ngờ, hắn đã giữ tay cô lại, đối diện với cô lại làm ra vẻ mọi thứ đều ổn. Tiệp Mẫn giận đến ngây người, nhất thời không biết nên mắng hắn như thế nào.

"Xem ra anh không thích nói chuyện nhỉ."

Tạ Hi Dương xoay người đi, lúc nãy chỉ là biểu tình lãnh đạm mà nhắc nhở kẻ ngu xuẩn kia vài câu. Nhưng hiện tại đã không còn như trước. Sát khí trong đôi mắt ấy dọa cho kẻ làm loạn kia nhất thời á khẩu, loạng choạng lùi về sau vài bước. Hắn càng lùi, Tạ Hi Dương càng bước tới, không có vẻ gì sẽ bỏ qua cho tên đó. Trong chốc lát, hắn đã không còn là một vị giám đốc lịch sự nhã nhặn, mỗi một âm thanh vang lên giữa gót giày hắn và mặt sàn, nhịp tim của những người còn lại không khỏi sợ hãi một phen. Mọi người nhìn hành động của giám đốc Tạ, lặng lẽ nuốt khan nước bọt, thầm tội nghiệp cho kẻ ngu xuẩn kia.

"Tao-!!"

Tên kia có lẽ cảm thấy mình đã chẳng còn đường lui, thế là liều mạng lao về phía Tạ Hi Dương tìm đường chết. Người kia không vội né lấy nắm đấm đó, còn giữ chặt lấy cổ tay của hắn, vật kẻ điên kia đau đớn xuống nền đất. Cơn đau ập đến như toàn cơ thể vừa bị một chiếc búa khổng lồ giáng xuống. Gã còn chưa kịp kêu đau, Tạ Hi Dương đã bẻ ngược một tay của hắn về phía sau, đầu gối ghì chặt lên tấm lưng của gã, khiến một người đàn ông trưởng thành mạnh mẽ cách mấy cũng phải gào khóc đau khổ.

"Thằng chó, mày bỏ tao ra!! Mày muốn bẻ gãy tay tao ư!!"

"Nếu còn không giữ tay anh lại, chẳng phải sẽ gây nguy hiểm cho những người khác? Đều đã là người lớn, còn không muốn nghe người khác góp ý, vậy thì cuộc sống anh khó sống lắm đấy."

Tạ Hi Dương càng nói, càng kéo ngược tay của gã về phía sau. Trùng hợp, thế này, đây chính là cái tay mà hắn đã cầm chiếc ly ném về phía Tiệp Mẫn.

Cô đứng đối diện thầm nghĩ, tên này... chọc điên họ Tạ rồi.

"Buông ra, mau buông tao ra!! Mấy người đứng đó nhìn gì nữa, mau cản hắn đi chứ!!" 

Gã quát lớn, ra sức vùng vẫy mà kêu cứu. Đương nhiên, những người ở đây đều nhìn thấy gã chính là kẻ gây rối, không nghe khuyên nhủ còn muốn động tay động chân với phụ nữ, bị đánh như thế cũng rất đáng. Quan trọng hơn, đây là giám đốc Tạ thị Tạ Hi Dương, là người không thể tùy tiện đắc tội.

"Việc của anh và người yêu, hay những người liên quan tôi không quan tâm. Nhưng bởi vì anh không muốn nói lí lẽ, tôi sẽ phải nhờ đến sự can thiệp của người khác."

Bảo vệ lúc này cũng vừa vặn quay lại với Hạ Sơn và Tịnh Hàm, không khỏi cảm thán trước tình huống trước mắt họ. Các nhân viên vội vàng giải quyết kẻ gây rối kia giao cho cảnh sát, cũng thu dọn lại hiện trường bừa bọn do cuộc ẩu đả ban nãy. Tình hình rất nhanh đã được khống chế, quay trở về trạng thái ôn hòa thoải mái ban đầu.

Thứ duy nhất không ổn lúc này... chính là sự khó chịu của Tiệp Mẫn và Tịnh Hàm.

"Rốt cuộc là ngày gì vậy!? Một đám phụ nữ điên đòi tìm chồng, rồi tên có bệnh kia làm loạn đánh người!? Ông thầy bói đó vậy mà dám nói ngày hôm nay là ngày may mắn nhất năm! Cái khỉ chứ may mắn!"

Bốn người họ vào phòng làm việc của Hạ Sơn để xem vết thương của Tạ Hi Dương như thế nào, cũng để bà chủ kia giải tỏa cơn giận của mình. Cô vừa đập bàn vừa nói, hận không thể đánh các bọn người phá đám kia đến đỏ cả tay. Phá lúc nào không phá, phá người nào không phá, lại dám chọn ngày khai trương của cô để phá!

"Cũng may mà không có tổn thất gì lớn." Hạ Sơn ngày thường tính khí có phần trẻ con, nhưng so ra với hôn thê minh vẫn chững chạc hơn rất nhiều. Hắn nhìn vị kia đang chậm rãi thay áo ngoài ra, trong lòng không giấu được sự áy náy mà nói "Hi Dương, xin lỗi mày. Lúc đó bọn tao chỉ có thể loay hoay giải quyết đám người ở cửa chính, nên..."

"Việc này không thể đoán trước được, bọn mày cũng đâu-!" Hắn cười nhạt đáp, không để tâm chút chuyện vặt này. Vấn đề là, người yêu tốt của hắn thì ngược lại "Tiệp Mẫn... mày giận thì giận, đừng có ấn lên chỗ đó."

"Mày cũng biết đau à? Sao lúc đó không tránh đi, còn đưa lưng ra đỡ lấy cái ly đó làm gì!?" Mỗi lần hắn bị thương cô đều sẽ như thế. Là người đầu tiên sơ cứu cho hắn, cũng là người mắng hắn không thương tiếc.

"Tao không thể để mày bị thương. Khi đó mày đang đứng trước quầy, nếu chỉ kéo mày ra thôi thì sẽ tổn thất rất nhiều chai rượu quý." Hắn nén đau, bình tĩnh giải thích lý do với cô, nhường như những lời khó nghe của Tiệp Mẫn vào tai hắn đều trở thành mật ngọt.

"Thời gian ngắn như vậy mà mày lo cho nhiều thứ thế, sao không nghỉ cho cái lưng mình một chút? Suốt ngày ngồi làm việc với máy tính, thương tích thế này thì ngồi thế nào?"

Cô càng nghĩ càng xót, đến mức suýt nữa quên mất hắn vì cô nên mới bị thương. Ban đầu còn cho rằng bản thân có bản lĩnh bảo vệ hắn, rốt cuộc... còn phiền phức mà khiến hắn bị thương. Thử hỏi xem, có vô dụng không chứ.

"...Vết thương không sao đâu. Nếu như mày dịu dàng một chút nữa, tao rất nhanh sẽ khỏi." Hắn ân cần nói, khẽ nắm lấy tay cô mà trấn an. Tiệp Mẫn vốn dễ mềm lòng, quả thật không còn nặng tay như trước.

Ban nãy thấy hai người họ tán tỉnh nhau một lần, Hạ Sơn còn có vinh hạnh được xem lần thứ hai cùng người yêu. Hai vị khán giả yên lặng ngồi bên cạnh xem kịch, khẽ thì thầm với nhau.

"...Anh nói xem, Tạ Hi Dương đó cố tình đỡ cái ly kia phải không?" Tịnh Hàm đầy hoài nghi mà nghĩ. Tủ rượu phía sau nhìn mỏng manh vậy thôi, thật ra kiếng họ sử dụng là kiếng cường lực, không thể nào chỉ vì một cái ly mà vỡ được.

Quan trọng hơn, việc này Tạ Hi Dương hoàn toàn biết.

"Dám lắm chứ. Bình thường khúc gỗ Chu Tiệp Mẫn có thèm ngó ngàng đến hắn đâu. Đây chắc chắn là muốn gây sự chú ý rồi."

Hạ Sơn vừa dứt lời, họ Tạ đó đã nhìn thấy bọn họ thì thầm với nhau. Hắn lại chẳng giống kẻ bị thương nặng gì, còn có tâm trạng ra hiệu cho hai người giữ im lặng.

Sự việc như thế mà hắn cũng tận dụng cơ hội để khiến Tiệp Mẫn quan tâm hắn. Nếu không phải bọn họ quen biết thân thiết với nhau, chắn chắn sẽ tin việc này do tên cáo gian xảo đó sắp xếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon