Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 54


Đã một tuần kể từ khi Chu Tiệp Mẫn và Tạ Hi Dương cãi nhau. Cô biết rõ xung quanh phòng trọ mình sẽ có bốn kẻ luôn luôn chờ đợi thời cơ cô xuất hiện để tóm lấy, nói thật nhiều đạo lý bổ ích để khuyên nhủ cô. Cũng chính vì vậy, bảy ngày qua Chu Tiệp Mẫn đều ở trong nhà, không hề ra ngoài. May mà gần đây cô có đi siêu thị, ăn uống tiết kiệm một chút vẫn có thể duy trì qua ngày. Chỉ ở nhà không đi đâu đúng là nhàm chán thật, nhưng thỉnh thoảng Cục Than Đen cũng đến chơi, tính cả thời gian dọn dẹp, nấu ăn, nghỉ ngơi... cô cũng không dư dả bao nhiêu thời gian buồn chán.

Cô cầm chiếc điện thoại mới của mình trong tay, nhân cơ hội để nghiên cứu mấy thứ đồ công nghệ hiện đại này. Chỉ là, tin nhắn của những người kia cứ liên tục reo, còn chính xác chọn vào những giờ cô nhàn rỗi mà gọi điện. Khẽ thở dài, Tiệp Mẫn không xem thì không xem, nhưng nhìn con số hơn hai trăm tin nhắn và một trăm cuộc gọi nhỡ... cô không thể không cảm thấy mệt mỏi.

"...Tin nhắn nhiều thật. Bọn họ không có việc gì để làm à."

Danh bạ của cô không có bao nhiêu người, hơn nữa với tình huống này cô cũng dự đoán được bốn con người nhiệt tình đó đang hợp lực lại muốn kéo cô ra ngoài. Tiệp Mẫn quyết định không xem điện thoại nữa để tránh phiền lòng, lại quay sang mèo yêu đang vui vẻ liếm lông.

"Cục Than Đen... Tao nên đối mặt như thế nào bây giờ..."

Thành thật mà nói, Tiệp Mẫn không biết nên làm gì khi gặp hắn hơn là chuyện không dám gặp hắn. Sống cùng với Cao Ảnh Quân kì thực đã để lại một bóng ma tâm lí với cô, về cuộc sống giàu có tuyệt vời của những con người thượng lưu. Việc từ chối quay về lối sống ấy là một việc ích kỉ, Tiệp Mẫn cũng không thể xấu xa mà ép cả Hi Dương phải đi theo mình. Ngày trước cũng vậy, hắn cam tâm tình nguyện từ bỏ mọi thứ chỉ để ở bên cô, hiện tại rất có thể cũng sẽ mạnh mẽ mà quyết định như thế. Tiệp Mẫn tuy không phải người tốt, cô không thể lại muốn kéo hắn rơi xuống khỏi chốn thiên đường của mình.

Nếu không phải năm đó cô tùy tiện giúp đỡ hắn, có lẽ Tạ Hi Dương của hiện tại sẽ chẳng đâm đầu yêu cô đến như thế.

Số kiếp này, định sẵn cô không nên làm người tốt rồi. Đợi một thời gian nữa, khi nào đến lúc cô cảm thấy thích hợp cô sẽ nói với hắn, cũng để hắn sắp kết thúc mối tình đầu phiền phức.

"Chị Tiệp Mẫn ơi!"

Giọng nói của Nguyệt Nhi khiến Tiệp Mẫn như bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của mình. Cô vội bước ra mở cửa, nhìn cô bé đáng yêu va chiếc váy xếp li đang khẽ mỉm cười nhìn mình, trong tay cầm một túi quà nhỏ.

"Em không đi làm?" Cô ngạc nhiên hỏi.

"Đã mấy ngày chị không ra ngoài, em rất lo cho chị." Nguyệt Nhi phô ra dáng vẻ đầy xúc động và quan tâm, giống như có một chút sợ rằng cô sẽ không mở cửa. Một đôi mắt có hồn có thể là một vũ khí cực kì lợi hại trong việc dụ dỗ người khác tin tưởng mình.

"...Không sao đâu, chị biết tự chăm sóc bản thân mà. Phiền em quan tâm rồi." Quả nhiên Tiệp Mẫn không hề cảnh giác đã ngay lập tức tin vài những gì Nguyệt Nhi nói, nở một nụ cười phức tạp xem như trấn an người kia. Bản thân cô cũng không biết... mình hiện tại có ổn không nữa.

"Em đương nhiên quan tâm chị rồi, chị là người tốt nhất đối với em!" Cô nàng đầy tự tin đáp, lợi dụng gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của mình giúp tâm trạng của Tiệp Mẫn tốt hơn, dù chỉ một chút. Thật ra nếu không phải do yêu cầu của tên bốn mắt kia, Vũ Nguyệt Nhi cô cũng không nỡ tổn thương người con gái này.

Chỉ tiếc là người này quá nghèo, không đủ trả tiền cho cô. Chưa kể đến tên họ Tạ đáng sợ đó. Nếu tên đó nhìn không khó ưa như vậy, cô cũng sẽ xem xét đến chuyện làm việc cho hắn.

Cô nàng chợt ho khan, đổi sang cảm xúc nghiêm túc mà nói "Chị Tiệp Mẫn, anh Hi Dương làm như vậy có thể là có lý do riêng, hay là-"

"Nguyệt Nhi." Không ngoài dự đoán, Tiệp Mẫn đã cắt lời cô, cùng một biểu cảm không hề thoải mái. "Chị sẽ suy nghĩ cẩn thận."

Bản thân cô cũng chẳng muốn ép mục tiêu của mình quá mức, nhưng dù sao cô cũng cần phải chắc chắn rằng hai người này vẫn chưa làm lành. Nhẫn tâm động vào vết thương một chút cũng không phải việc gì đáng nói.

"...Em... Em có đến tiệm bánh mà chị từng giới thiệu. Chị Tịnh Hàm nói chị rất thích bánh ở đó, dù sao thì tâm đắng ăn đồ ngọt vẫn hợp nhất. Chị có thế nào cũng không được để cơ thể chịu thiệt thòi."

Túi quà nhỏ là phần bánh chanh dây, là loại mà cô kén ăn nhất. Dù sao thì cô nhóc cũng đã cất công vì cô phí nhiều tâm sức như thế, cô cũng không đành lòng từ chối "Ừm, cám ơn em."

Người kia hoàn thành nhiệm vụ, nở một nụ cười ngọt ngào rồi xoay người rời đi. Vốn cho rằng mọi thứ đã kết thúc...

"Nguyệt Nhi." Tiệp Mẫn lại chợt gọi tên cô.

"Em... sẽ không lừa gạt chị, đúng không?"

Ánh mắt của cô chứa đựng một hi vọng kì lạ, như mũi giáo ghim vào trái tim tội lỗi của Vũ  Nguyệt Nhi. Bị hai người mình tin tưởng nhất phản bội lại niềm tin, đương nhiên sẽ cảm giác những người xung quanh cũng không còn chân thành tốt đẹp như trước. Đó là lại nói, câu chuyện mâu thuẫn này chẳng phải bắt đầu từ khi Nguyệt Nhi xuất hiện ư?

"Em thương chị nhất, sao có thể làm việc đó chứ?" Nguyệt Nhi cười tươi đáp, cố gắng cũng chẳng nhìn ra chút sự giả dối gì.

"...Ừ."

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, sự vui vẻ trên gương mặt của Nguyệt Nhi cũng tắt đi. 

Xin lỗi Tiệp Mẫn, chị không sai... Chỉ là người khác không thích chị sống yên bình, nên em phải làm như vậy thôi.

...

Ở Black Coal, tình hình hiện tại cũng chẳng thoải mái chút nào. Việc Tiệp Mẫn và Hi dương cãi nhau không thể che giấu. Huống hồ, với sự biến mất không dấu tích của cô nương đó, Khả Dư chỉ có thể đem đầu đuôi ngọn ngành đều kể lại hết cho Tịnh Hàm và Hạ Sơn. Cô biết rõ đây là vấn đề không dễ nói tí nào, càng chắc chắn rằng hai người kia sẽ tức giận...

"Mấy người... Mấy người đúng là hết nói nổi mà!"

...nhưng không ngờ phản ứng còn dữ dội hơn so với những gì cô dự đoán.

"Chuyện này... chị cũng không đoán được Tiệp Mẫn sẽ biết."

Diệp Khả Dư chỉ có thể ngoan ngoãn nghe mắng, bản thân cô cũng rất đau lòng khi nhìn Tiệp Mẫn như thế. Mặc dù ban đầu tiếp cận bởi vì Tạ Hi Dương yêu cầu, Khả Dư hiện tại đã xem Tiệp mẫn không khác gì em gái của mình, sao có thể không lo lắng cho cô chứ.

"Không đoán được? Vậy chị muốn nó cả đời này cũng không biết bên cạnh mình chính là một cái máy quay phim ư!?"

Tịnh tiểu thư còn ngỡ những thứ này chỉ nằm trong những tiểu thuyết ngôn tình, ai mà ngờ nó lại diễn ra ngay trước mắt cô. Còn nghĩ Tiệp Mẫn lẽ nào đã có chuyện hiểu lầm nên mới giận dữ như vậy. Hừ, bây giờ cô muốn đánh chết người thay cho Tiệp Mẫn luôn rồi đây!

"Tịnh Hàm, em bình tĩnh lại đi."

"Bình tĩnh cái khỉ gì nữa chứ, em vẫn chưa đánh chị ta và tên khốn Tạ Hi Dương là đã may lắm rồi!"

Bất chấp Hạ Sơn khuyên như thế nào, Tịnh Hàm cũng không thể đè nén được cơn giận của mình. Hắn có thể vì đại cuộc, vì tên bạn tốt chết tiệt đó mà bình tĩnh tìm hướng giải quyết. Cô lại không thể tốt bụng như vậy. Nếu lần này còn bỏ qua, chẳng phải Tiệp Mẫn nhà cô sẽ quá thiệt thòi ư!

"Bây giờ thì tốt rồi, một người thì ru rú trong nhà không gặp ai, tin nhắn cuộc gọi không trả lời. Tên kia thì cứ như người chết uống rượu trong phòng làm việc của HẠạSơn. Chưa nói đến thỏ con bé bỏng của chị biến mất không một dấu tích!"

Việc này vốn dĩ đã không xảy ra nếu Khả Dư triệt để giải quyết mối họa Vũ Nguyệt Nhi. Những tưởng cô nhóc đó chỉ là nghiệp dư, làm được chút việc không đáng nói. Cô lại quên mất, người này là được Cao Giai Nhược chọn lựa.

"Về chuyện Nguyệt Nhi... chị nhất định sẽ tìm thấy cô ta. Dù sao thì, với người cẩn thận như Cao Giai Nhược, trừ khi kết quả được như mong muốn cô ta sẽ không dễ dàng để yên mọi chuyện."

Hạ Sơn khẽ thở dài, ném ánh nhìn chán chường sang cho Khả Dư "Khoan nói đến việc Cao Giai Nhược, chị và họ Tạ ấy định đối mặt với Tiệp Mẫn như thế nào? Chị nên biết, cảm giác bị những người mình tin tưởng nhất phản bội là điều không ai có thể chấp nhận được. Với cá tính của Tiệp Mẫn lúc trước, không chừng đã thề cả đời này tuyệt gia với hai người."

Điều này hiển nhiên Khả Dư hiểu. Cô cũng đã từng nghĩ đến khả năng bị Tiệp Mẫn phát hiện ra bí mật này, nhưng chỉ biết chủ quan mà xem việc đó sẽ rất khó xảy ra, cùng lắm chỉ có thể là do cô hoặc Tạ Hi Dương chủ động nói. Hiện tại thì tốt rồi, ngay giai đoạn hai người bọn họ đang bất hoa, lửa đang cháy mạnh, Vũ Nguyệt Nhi trực tiếp thêm cả lít dầu hỏa. Cô đã nghĩ đến vấn đề này, mấy ngày qua không đêm nào là ngủ được trọn giấc.

"May cho chị, chị chỉ là một thám tử tư. Nếu chị còn làm nhiều hơn mấy việc báo cáo, em thề, cho dù Tiệp Mẫn có tha thứ cho chị, em cũng không!" Tịnh Hàm vẫn chưa nguôi giận, tiếp tục mắng, còn mắng thay cho phần của cô bạn mình.

Khả Dư ngày thường không chịu nghe ai mắng, hom nay lại năm lần bảy lượt im lặng, chẳng có một câu cãi lại Tịnh Hàm "Được được, lần này là chị sai, Tạ Hi Dương càng là người sai. Lúc này Tiệp Mẫn có thể chỉ đồng ý nói chuyện với hai đứa. Chúng ta mà không nhanh, Vũ Nguyệt Nhi kia lại..."

"Đưa được người về thì chị làm gì? Cô ta không phạm pháp, không tổn thương ai, trong công việc hoàn thành vẫn tốt, chị có thể làm gì được cô ta?"

Lập luận của Hạ Sơn không sai. Kể từ lần Tiệp Mẫn vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Khả Dư và Hi Dương, Vũ Nguyệt Nhi đó đã xin nghỉ bệnh một tuần qua, hiển nhiên không dám gặp mặt bọn họ. Trốn kĩ như vậy, không chừng lại có âm mưu lén lút gặp mặt Tiệp Mẫn để làm gì đó.

"Dù sao thì con thỏ đó đã ghét chị rồi, làm thêm chút việc cũng không có gì quá đáng." Đợi đến lúc Diệp Khả Dư này có được đầu mối, cô còn không ăn tươi nuốt sống Vũ Nguyệt Nhi kia.

"...Tùy chị. Trước tiên chúng ta phải tìm được cách đưa Tiệp Mẫn ra khỏi nhà. Mỗi lần nó không vui đều ru rú như vậy, có thể đến khi cạn kiệt đồ ăn cũng không chịu ra." Tịnh Hàm nói, chẳng để tâm khẩu vị của Khả Dư là gì. Điều mà hiện tại bọn họ quan tâm nhất vẫn là Chu Tiệp Mẫn. 

Cách đơn giản nhất chính là cho người theo dõi, chỉ cần cô xuất hiện liền ngay lập tức đưa đi. Có điều cách này phần trăm thành công không nhiều, khả năng cao lại khiến cô giận hết cả bốn người bọn họ. Vậy thì càng phiền phức hơn.

"Để Tiệp Mẫn ra ngoài... hay là gọi cho Cao phu nhân?"

"Không được. Dì rất tin tưởng Hi Dương, nếu để dì biết con rể trong mơ làm những việc đó, dì sẽ lại lo đến đổ bệnh. Việc ấy mà xảy ra thật, tất cả chúng ta đều không thể nói chuyện với Tiệp Mẫn."

Hạ Sơn phản đối ý kiến của Khả Dư. Tâm tình họ Chu kia đang phức tạp, bọn họ lại không hiểu rõ về sự thất thường của cô bằng Hi Dương. Không cẩn thận mà làm hỏng, có sửa cũng sửa không được.

"...Hay là để em bị tai nạn?"

"Em điên à? Không được!"

Hạ thiếu lại tiếp tục bác bỏ đề xuất của Tịnh Hàm. Đương nhiên, chỉ cần một lý do: hắn không thể để cô bị thương.

"Tiệp Mẫn khi nào em gần chết nó mới sốt sắng thôi! Chúng ta cứ thử đi!" Tịnh Hàm kia lại không hiểu được nỗi lo của hắn, còn suy nghĩ một cách lạc quan rằng mọi chuyện sẽ không sao.

"Thử cũng không được!" Người yêu tốt của cô kiên quyết nói, còn búng nhẹ vào trán của cô để làm ví dụ cho cô xem. Quả nhiên, chịu một chút đau liền giận dỗi muốn đánh hắn, làm gì có thể chịu được những việc như tai nạn chứ "Bình thường em va chạm một chút là đã khóc inh ỏi mắng chửi đủ thứ, diễn một màn tai nạn đủ để lừa Tiệp Mẫn, em muốn mất mạng sao!?"

"Đúng. Hơn nữa việc này mà để lộ ra, không chừng Tiệp Mẫn còn nhìn em từ từ chết rồi bỏ đi ấy chứ." Khả Dư cũng tiếp lời nói. Tình hình lúc này đã đủ tệ, cô nghĩ không cần bà chủ tốt của mình làm mọi thứ xấu hơn nữa.

Tịnh Hàm bị mắng như thế, chỉ có thể bĩu môi im lặng. Ngẫm đi ngẫm lại... cô đúng thật không tưởng tượng được bộ dạng sứt đầu mẻ trán đổ máu của mình. Chỉ là, cô đã nghĩ đến mấy phương án, đến cả việc tai nạn là khả năng cao nhất cũng không thể thực hiện, đương nhiên là sẽ cảm thấy khó chịu rồi.

"Thế hai người nói xem bây giờ phải làm sao chứ?! Phiền quá đi, sao không để họ Tạ đó ra đây bàn chuyện này! Đây không phải là người yêu hắn hay sao!"

"Em còn muốn bàn? Tên đó không say thì ngủ, hiệu suất công việc kém đến mức tuần trước chủ tịch Tạ còn phải liên lạc hỏi anh có chuyện gì không đấy." Hạ Sơn khẽ thở dài, bây giờ hắn cũng không dám bước vào phòng làm việc của mình nữa.

Lúc trước Tiệp Mẫn thất tình khóc một trận, u uất mất ngày liền xong.

Lúc này Hi Dương cũng bị thất tình, nhưng tên đó lại thêm trò uống rượu quên sầu, còn mượn chỗ của bọn họ để uống. Bản thân hắn cũng chẳng biết tên đó đã quên được bao nhiêu, chỉ thấy bộ dạng của hắn càng ngày càng thê thảm hơn.

"...Không được! Không thể để tên đó ngồi không hưởng thành quả! Em phải đi tìm hắn!" Tịnh Hàm quyết tâm nói, khí thế hừng hực xoay người về phía phòng làm việc của Hạ sơn.

"Tạ Hi Dương!" Cô vừa đến đã mở tung cửa, bước vào gọi thật lớn tên của người kia.

Quả nhiên, căn phòng hiện tại đã trở nên ngỗn ngang với vô số những lon bia, rượu mạnh, mùi cồn nồng nặc không tả nỗi. Bầu không khí cực kì khó chịu, đến mức Tịnh Hàm phải vội chạy ra ngoài để lấy được một chút không khí trong lành.

Để cho Hạ Sơn dìu người yêu gấp gáp của mình đi, Khả Dư trước khi bước vào hít sâu một hơi, cô cũng không thể bỏ mặc ông chủ của mình được.

Chỉ là...

"Người đâu rồi?"

Căn phòng ngoại trừ việc là một bãi hỗn độn, chẳng có ai ở đây cả.

...

"Phù..."

Tiệp Mẫn thổi làn khói trắng với mùi vị đắng chát vào không khí lành lạnh, tâm trạng não nề nhìn bầu trời tẻ nhạt. Buổi sáng còn có thể nhìn thời tiết đẹp đẽ làm tâm trạng tốt hơn một chút, buổi tối lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo, khắp nơi cũng chỉ có vài ngọn đèn đường với con đường vắng lặng.

Nếu không có những việc này... có lẽ hiện tại cô và hắn đang cùng nhau đi dạo. Bàn tay của hắn sẽ đan vào những ngón tay của cô, ôn nhu đưa cho cô mấy chiếc túi sưởi ấm cùng với mấy câu đùa ngọt ngào tình cảm. Chu Tiệp Mẫn chưa từng nhận ra, cuộc sống của mình từ khi nào đã luôn gắn chặt với hình bóng của hắn. Mọi kỉ niệm đẹp nhất đều có hắn, mọi lời tâm sự đều muốn nói cho hắn nghe, đã không thể xóa được ánh mắt yêu thương của kẻ ngốc đó.

Hóa ra, vị ngọt của tình yêu cũng là thứ có thể gây nghiện được.

"Chặc... Phiền quá đi..."

Tâm tình khó chịu, Chu Tiệp Mẫn ngửa đầu, tiếp tục thổi vào cơn gió đêm chút khói thuốc trắng. Tầm mắt của cô lại nhìn thấy một tờ giấy to được dán ở trần nhà gần cửa sổ. Dòng chữ đen to rõ, nội dung chính là 'Hút thuốc hư răng, khỏi ăn đồ ngọt'.

Ánh mắt của cô càng trở nên trầm mặc hơn, tâm tình rối bời đến mức không biết nên làm gì. Họ Tạ đó chính là kẻ đã dán tờ giấy đó. Hắn nói rằng không thể luôn luôn ở bên cạnh giúp cô không chế việc hút thuốc, vậy nên sẽ dán cái đó như vậy, ít nhiều gì cô cũng sẽ hạn chế được một chút. Tên ngốc nghếch đó luôn như vậy, bằng cách của chính mình cải thiện những thói quen xấu của cô.

Cô từng là một kẻ nghiện thuốc, mỗi ngày không thể không hút vài điếu sẽ không chịu được. Cô cũng từng tự tin với sức khỏe của nùng, lạnh đến mấy cũng chẳng muốn mặc áo khoác. Kể cả việc thu mình lại với những người khác, cô cũng cho là việc binh thường. Nhờ có hắn, cô đã dần không còn cảm giác thèm được hút thuốc, bản thân cũng đã biết cái lạnh đêm hóa ra đáng sợ hơn nhiều, và... bản thân cô không cô độc, không cần chỉ dựa dẫm vào một mình mình.

Tạ Hi Dương đó đã giúp đỡ cô quá nhiều, nhưng cô vẫn chưa cơ hội đáp lại hắn.

Tất cả những gì cô từng làm... chỉ là nói một câu đòng ý.

"...Sao mình lại để tên khốn đó làm chứ?" Điếu thuốc thứ ba cuối cùng cũng tàn, Tiệp Mẫn đành khó chịu mà dụi vào gạt tàn. Dường như cảm giác cũng không còn chuyện gì làm, cô lại mở bao thuốc định bụng lại muốn làm thêm một điếu... chẳng hiểu sao bàn tay còn lại không thể mở bật lửa.

Tâm đắng, đúng là không nên tiếp tục ăn đắng.

"Chặc, mất cả hứng rồi." Cô hừ lạnh, vứt cả bao thuốc và bật lửa lên kệ tủ bên cạnh. Hôm nay dự báo thời tiết nói rằng sẽ có mưa nhẹ, chả trách đến cả trăng cũng không thể ngắm. Bầu trời ảm đạm, tâm trạng chán nản, căn phòng tĩnh mịch... giống như tổ hợp của những thứ không tốt đều chọn hôm nay để kéo đến.

Cô mệt mỏi kéo rèm cửa, quyết định thà rằng ngủ một mạch đến sáng mai vẫn tốt hơn.

Điện thoại cô chợt rung lên.

Là của hắn.

"..."

Tiệp Mẫn cố đưa ánh mắt về nơi khác không nhìn đến nó, nhưng không thể ngăn cản cả suy nghĩ của bản thân. Cô biết tính cách của tên đó, hắn chỉ thích nhắn tin. Giữa cô và hắn cũng không có bao nhiêu cuộc gọi với nhau, chỉ trừ những trường hợp thật sự quan trọng.

Hắn... lẽ nào đã nghĩ thông suốt rồi?

Hồi chuông đã vang kên được một nửa, Chu Tiệp Mẫn vẫn còn lưỡng lự, không biết nên làm thế nào.

Nếu cô trả lời, vậy hắn sẽ nói những gì? Là trách cứ cô không thể nghĩ cho hắn, hay sẽ cầu xin cô đừng kết thúc với hắn, hoặc chính hắn sẽ là người rời đi? Sau đó rồi, cô sẽ phải nói những gì, liệu trong một giây rung động cô sẽ chấp nhận bỏ qua mọi thứ?

"Reng-"

Rốt cuộc, Tiệp Mẫn quyết định bắt máy.

Lý do không phải vì cô đã quyết định sẽ nói những gì... Tiệp Mẫn lo sợ, đây có thể chính là cuộc trò chuyện cuối cùng giữa bọn họ.

Con số tính thời gian cuộc gọi đã bắt đầu nhảy, nhưng cả hai đều im lặng. Không phải là vì đợi đối phương lên tiếng, họ chỉ đơn giản không biết nên nói gì với nhau. Một người trong cơn say mà gọi, một người vì lo sợ mà trả lời.

"Tao biết mày không muốn nói chuyện." Hi Dương lên tiếng trước, giọng nói dường như đã ngà ngà say. Tửu lượng của hắn rất tốt, cũng không biết đã phải uống bao nhiêu mới thành ra được bộ dạng đó "Mày không cần mở lời, cứ để như thế này được không?"

"..." Cô không đáp, cũng không tắt máy.

Tiệp Mẫn chịu nhắn tin, đây có thể chính là cho hắn một tia hi vọng viễn vong, một cơ hội nhỏ bé, cũng là sự nhẫn râm nhất đối với một kẻ đang đau khổ...

Nhưng cô vẫn không đành lòng để hắn thất vọng.

Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên, mà bên trong điện thoại của cô cũng vang lên âm thanh tương tự. Lẽ nào hắn-

"Đừng mở cửa. Tao sẽ không thể khống chế bản thân."

Bàn tay cô dừng lại ở tay nắm, cảm xúc rối bời nhìn về cánh cửa mỏng. 

Hắn đang ở đây.

"Tao chỉ muốn... ở gần mày một chút."

Giọng nói của hắn trầm thấp vang lên bên tai cô, còn có vài phần mệt mỏi, chán nản, như một kẻ thất thần chỉ biết làm theo bản năng. Tiệp Mẫn lúc này đã đứng ở rất gần Hi Dương, cơ hồ nghe thấy hắn đã lảo đảo ngồi xuống. Cả hai cách nhau chưa đến một cánh tay, chỉ cần một hành động nhỏ liền có thể gặp mặt nhau, càng không cần bất kì điện thoại nào để nói chuyện. Nhưng cánh cửa đó vẫn đóng chặt như vậy. Thứ nó ngăn cách không chỉ là hai người, còn là thế giới khác biệt của hai tầng lớp.

Bàn tay cô khẽ đặt lên cánh cửa. Đâu đó ở một góc trong thâm tâm, Tiệp Mẫn dường như rất muốn mở tung thứ ngán đường này, muốn tận mắt nhìn thấy Tạ Hi Dương ngu ngốc có thể đau lòng đến mức đánh mất cả lí trí. Trong vô thức, cô như vẽ ra trong tâm thức mình một bóng lưng lạnh lẽo, cô đơn giữa cái lạnh tháng bảy, với một trái tim đã bị tổn thương mà hèn nhát không dám gặp mặt cô. Tạ Hi Dương hắn tốt như vậy, xuất chúng như vậy, hà cớ gì chỉ vì một người như cô, sẵn sàng trở nên thê thảm như vậy chứ...

Hốc mắt Tiệp Mẫn chợt trở nên cay cay.

Cô đã từng nghĩ, bản thân sẽ chỉ khóc một lần thật đau vì mối tình đầu vô nghĩa năm xưa.

Ngày hôm nay... cô lại vì hắn mà khóc.

"Tiệp Mẫn..." Tạ Hi Dương chợt lên tiếng, dường như lúc này hắn đã rất say, giọng nói cũng không còn tỉnh táo như trước. Hắn gọi tên cô như thế... có phải cuối cùng đã muốn nói ra quyết định của mình?

"Mày sẽ không phiền... nếu tao ở đây một chút, đúng không?"

Cô nheo mày, chợt nhớ đến bản tin dự báo thời tiết nữa nãy. Tối nay nhiệt độ trung bình là hai mươi độ, thậm chí có thể giảm xuống đến mười tám độ! Hắn muốn chết cóng ở ngoài đó ư!?

"Mày đừng mắng tao... Đã một tuần chúng ta không gặp mặt, mày chẳng lẽ đến cả chuyện này cũng không cho tao làm?"

Hắn cười như một tên ngốc, không kiềm được mà thở dài một tiếng. Tiệp Mẫn chỉ nghĩ, rốt cuộc đó là vì hắn đang rất lạnh, hay là vì trái tim hắn mới là thứ lạnh lẽo hơn?

"..." Cô vẫn chẳng nói gì, bản thân cũng ngồi tựa lưng vào cửa. Ở trong căn phòng nhỏ này có lẽ gần cửa là nơi lạnh nhất... nhưng cô vẫn muốn ngồi ở đây, càng không muốn để lại hắn một mình.

Cuộc gọi lúc này đã điểm hơn năm phút, đồng hồ đã chỉ gần mười một giờ. Ấy vậy mà, vẫn có hai kẻ ngốc cầm điện thoại gọi cho nhau những chẳng nói một lời, im lặng ngồi tựa vào cùng một cánh cửa. Cùng một nơi chốn, cùng một địa điểm, chỉ bị ngăn cách bởi một cánh cửa dày chưa đến nửa gang tay, khoảng cách giữa bọn họ lại chưa bao giờ xa đến thế. Hai người đều im lặng, lắng nghe từng hơi thở nhẹ nhàng của đối phương, chầm chậm cảm nhận bước chân của thời gian đang dần lướt qua.

"Tiệp Mẫn... Tao rất nhớ mày."

Lời này không mang ý nghĩa gì to lớn. Mọi thứ đều hiện hữu rõ trên từng con chữ.

Tao chỉ đơn giản muốn mày biết, tao rất nhớ mày. Nhớ đến phát điên, nhớ đến đau lòng, nhớ đến bật khóc.

"...Ừ."

Cô nhẹ nhàng đáp, một giọt nước mắt chậm rãi lăn xuống gò má.

Rốt cuộc, Chu Tiệp Mẫn cô có tốt đẹp gì, khiến Tạ Hi Dương nghĩ rằng cô xứng đáng với tình yêu của hắn?

Một kẻ ngốc yêu một kẻ vô tâm... làm sao có thể có cái kết viên mãn chứ.

Cảnh vật, con người, cảm xúc vẫn như vậy, thứ duy nhất chuyển động chính là thời gian.

Một đêm thu tịch mịch, đau lòng mà kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon