Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 62


Chu Tiệp Mẫn sau tất cả vẫn không thể làm trái được vận mệnh, chỉ đành đến Tạ gia một thời gian để chăm sóc Tạ Hi Dương. Cô đem theo hành lí của mình, chỉ vừa mở cửa ra đã nhìn thấy tên kia vui vẻ đứng chờ đợi. Kì thực, trông hắn chẳng giống người cần được chăm sóc chút nào, tâm trạng rõ ràng còn quá tốt.

"Làm gì mà đến sớm vậy chứ?"

"Cũng gần đến giờ đi rồi mà." Nếu như nửa tiếng đối với hắn là 'gần', vậy thì cô cũng không còn gì để tranh cãi "Hành lí mày đã chuẩn bị xong hết chưa?"

"Xong rồi." 

Cô vừa nói, vừa xốc ba lô trên lưng mình. Đây cũng là một trong những lý do ban đầu cô từ chối hắn. Mặc dù trong tủ đồ đơn giản bé tẹo của mình cô cũng đã sàng lọc rất kĩ lưỡng để đem theo, không thể phủ nhận tất cả đồ của cô đều là những món đồ rẻ tiền, thậm chí có cái còn được giảm giá. Cô có thể không còn sỉ diện của Cao tiểu thư, nhưng ít nhất với nhà hắn cô vẫn muốn giữ lại một chút gì đó tôn nghiêm.

"Mày bất ngờ gì chứ? Tao đâu còn là tiểu thư mà suốt ngày mặc hàng hiệu trên người."

"Không phải về chất lượng, mà là về số lượng." Hi Dương đáp, chủ động cầm lấy ba lô thay Tiệp Mẫn. Hắn cũng đã nhìn cô như thế này suốt tám năm, lẽ nào thêm vài tháng nữa thì sẽ lại muốn ý kiến chứ. Thứ hắn muốn nói là vấn đề khác "Thật ra tao có hỏi bác sĩ rồi, để cử động lại như bình thường có thể sẽ mất từ một đến hai tháng."

Ý chính là, nếu cô chuẩn bị thì chuẩn bị nhiều một chút, ở càng lâu càng tốt. Hoặc là dọn đến ở luôn cũng được, hắn rất chào đón cô.

Tiệp Mẫn còn lạ gì tính cách của hắn, được cô đồng ý một lần sẽ lại muốn cô tán thành thêm lần thứ hai. Cô hừ lạnh một tiếng, khẽ gõ vào khối bột cứng cáp đang bọc lấy tay trái của hắn "Mày tháo bột là tao có thể về rồi. Tao không an tâm để bà chủ một mình. Bà ấy khó tính như thế, sẽ chẳng ai chịu nổi đâu."

Cô vừa xoay người đi, đã nhìn tháy bà Thẩm Vân đang khom lưng tưới cây, hoạt động không thể thiếu mỗi buổi sáng của bà. Không gian vẫn sẽ yên tĩnh, hoa vẫn sẽ trổ bông, chỉ tiếc... có lẽ bà sẽ không còn cảm giác phiền phức đeo bám lấy mình "Tay phải mày không sao đúng không? Vậy đem cái này xuống trướcđi, tao đi tạm biệt bà chủ."

"Sao mày không đi đi, còn định ở đây ôm tao khóc à?" Ở với nhau đã lâu, bà Thẩm Vân đến cả tiếng bước chân cũng đoán được là cô. Tiệp Mẫn rạng rỡ mà mỉm cười, từ phía sau dịu dàng ôm lấy bà. Thẩm Vân không đẩy ra cũng không mắng. Có thể là biết rõ cô sẽ không buông nên không muốn nói, cũng có thể là nuông chiều cô trước khi cô đi.

"Bà đừng giận con mà, con chỉ là đi một tháng, con hứa đó! Hết ba mươi ngày là con sẽ quay về với bà thôi." Cô đầy tha thiết nói, giống hệt như khi xin bà cho cô thuê trọ ở đây. Lúc trước là để bà vui rồi đồng ý, bây giờ là để bà vui... để đừng quá ngóng trông cô.

Con người thường sẽ rất sợ cản giác cô độc, đặc biệt là những người lớn tuổi. Đáng sợ hơn cô độc chính là ra đi trong cô độc. Cô may mắn hơn một chút có thể gặp bà khi bản thân khó khăn nhất, cho nên cũng chưa từng thật sự biết mùi vị của cô độc là gì. Nhưng bà... đã từng hai mươi năm sống một mình trong lòng thành phố nhộn nhịp này, chỉ để chăm sóc những bông hoa tử đinh hương không bao giờ có thể quay lại.

Tiệp Mẫn thương bà, không chỉ vì bà đã đã từng giúp đỡ mình, còn bởi vì sự quan tâm thầm lặng qua từng lời nói và hành động của bà.

"Tao cần gì mày chứ. Một con nhóc Khả Dư ở đối diện đã đủ phiền, mày cứ đến vào kiếm chuyện với tao. Tao đuổi mày đi còn không kịp." Tật xấu lớn nhất của Thẩm Vân chính là không bao giờ thừa nhận tình cảm của mình.

Tiệp Mẫn đã nghe đến quen, trong đầu liền có thể hiểu ra ý nghĩa trái ngược ban đầu của nó. "Con biết là bà để tâm, bà thật sự rất thương con. Một tháng tới bà nhất định phải ăn uống đầy đủ, mỗi cuối tuần con sẽ đến đi siêu thị với bà, được chứ?"

"Mày muốn làm gì trước nay tao có bao giờ cản được mày đâu. Muốn đi đâu thì đi đi, cái xe của thằng nhóc đó sắp chắn hết đường đi của người ta rồi." Bà khẽ gạt tay cô đi, từ đầu đến cuối vẫn chăm chút cho vườn hoa của mình, không hề xoay đầu nhìn Tiệp Mẫn dù chỉ một lần.

"Vậy... con đi nhé. Bà phải đợi con về đấy."

"...Ừ."

Tiệp Mẫn cười nhạt, cô biết nếu bây giờ bà quay lại, bản thân cô cũng sẽ muốn rời đi. Nhìn hình bóng lẻ loi một mình của bà ấy, trong lòng cô vẫn không kiềm được sự chua xót khôn nguôi.

"Không sao đâu. Có Khả Dư ở đây, bà ấy sẽ ổn thôi." Hi Dương từ sau bước đến khẽ vỗ vai cô.

"Tao... vẫn không thể an tâm được." Tiệp Mẫn khẽ thở dài, lần này dứt khoác xoay người rời đi. Nếu còn tiếp tục nhìn, chỉ e cô sẽ ngay lập tức thay đổi quyết định của mình mất "Tay mày lành lẹ đi, tao muốn về ở với bà chủ."

"Nói như thế khiến tao buồn lắm đấy." Hắn cười trừ, người yêu nhà hắn quả thật không dễ nói mấy câu êm tai ngọt ngào.

...

Lái xe rất nhanh đã đưa hai người họ quay về Tạ gia. Đã rất lâu rồi Chu Tiệp Mẫn mới được nhìn thấy cận cảnh những căn biệt thự hoành tráng lộng lẫy này. Phong cách thiết kế hiện đại đề cao sự tối giản, nhưng ở đây cô vẫn cảm giác được toát cái khí thế của những con người giàu có quyền lực. Khung cảnh xung quanh cũng chẳng có gì quá đặc biệt, vẫn là những người làm bận bịu với công chuyện của mình, đảm bảo mọi thứ luôn được giữ ở tình trạng tốt nhất.

Cô hít một hơi sâu, nếu đã chọn ở bên hắn, chuyện này cô cũng không nên có cảm giác bài xích nữa.

"Con chào cô ạ." Tiệp Mẫn bước đến chào Khương Tuệ, liền được bà chào đón bằng cái ôm nồng nhiệt.

"Thời gian tới phải làm phiền con chăm sóc Hi Dương rồi. Con cứ xem ở đây như là nhà của mình, thoải mái là tốt nhất nhé." Bà dịu dàng mỉm cười nói, nắm lấy tay cô đưa vào trong tham quan. Cô đã từng nhìn thấy những thiết kế sang trọng như thế này, chỉ là...

Cô không thể không bất giác so sánh nơi này với căn phòng mình từng ở.

Đột nhiên cô hoài nghi làm sao mình có thể sống ở nơi không bằng đến cả phòng khách của người ta trong suốt tám năm.

"Hôm nay chủ tịch có cuộc họp đột xuất, nhưng mà chiều nay ngài ấy hứa là sẽ về để ăn bữa tối cùng với con. Nói sao thì, trong mỗi gia đình, bữa tối đầu tiên với nhau là quan trọng nhất." Khương Tuệ đưa Tiệp Mẫn vào trong phòng bếp, chưa đến mười giờ sáng nhưng khung cảnh đã vô cùng nhộn nhịp. Hai vị đầu bếp cùng vài vị phụ bếp tất bật chuẩn bị, nhộn nhịp không thôi.

Không hổ danh là Tạ gia... đến cả phòng bếp cũng phải hoành tráng hơn người thường, chênh lệch đến tận mấy cấp bậc.

"Tay nghề của Tiệp Mẫn rất tốt đấy, mẹ nên thử một lần." Tạ Hi Dương đầy tự hào mà nói, có cơ hội liền sẽ khoe khoang về người yêu tốt của mình. Sau chuyện này cô cũng cần phải bảo hắn nên ít nói một chút.

"Việc này con đã nhắc đến rất nhiều rồi." Khương Tuệ ôn nhu nói, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay của con dâu. Mắt nhìn của con trai bà quả nhiên rất tốt "Tiệp Mẫn à, cô nghe nói con rất giỏi làm đồ ngọt, nếu con không phiền thì chỉ cô làm một chút đi. Chủ tịch ngài ấy thích ăn những thứ như bánh kẹo, nhưng mà cô thì không giỏi trong việc này lắm."

"A..."

Vốn dĩ chỉ cho rằng đến đây điểm mặt là xong chuyện, mọi người cũng sẽ không để ý một nhân vật tầm thường như cô. Ai mà ngờ Tạ thiếu đáng kính của bọn họ từ đầu luôn nói mấy lời vô bổ, khiến Tiệp Mẫn như trở thành đóa hoa bằng vàng được tất cả những người khác nâng niu. Cô thật không biết rốt cuộc hắn đã nói bao nhiêu chuyện tốt về mình nữa.

"Tiệp Mẫn đến là chăm sóc con, sao lại thành người hướng dẫn nấu ăn cho mẹ rồi?" Hắn nhìn ra được dáng vẻ cầu cứu của cô, đành phải lên tiếng bảo vệ người yêu. Có vẻ như sau khi mẹ chồng không để ý, cô sẽ liền có cơ hội trách mắng hắn một trận.

"Nấu đồ ngon không phải cũng để con ăn sao, còn trách cứ gì nữa chứ."

Không khí vui vẻ thoải mái ở Tạ gia, dường như vượt xa hơn khả năng tưởng tượng của Chu Tiệp Mẫn. Cô biết Tạ phu nhân và cả chủ tịch đều chào đón mình, nhưng sẽ thiện đãi vô cùng tốt này khiến cô có một chút không quen. Chưa kể đến thái độ của tất cả người làm ở đây, đối với cô hết ba phần yêu quý thì bảy phần tôn trọng, gần như không có điểm nào để chê.

Lúc trước khi rảnh rỗi cô cũng từng xem vài bộ phim giết thời gian, cũng đã có tình huống gia đìh chồng muốn thử thách nàng dâu mới bằng cách giả vờ tốt bụng... nhưng cô cảm thấy tình huống của cô không hề giống a!

Chưa kể, biểu tình của Tạ Hi Dương vô cùng vui vẻ, đến mức cô không thể không để tâm đến. Mặc dù bọn họ đã quen biết nhiều năm, cô cũng không nhớ từng thấy hắn cả ngày đều tươi cười như vậy. Cuối cùng là cô đến để chăm sóc hắn, hay hắn muốn cô đến để làm quen với Tạ gia vậy?

"Chà, hôm nay là ngày quan trọng nên phu nhân đãi tiệc lớn sao?"

Chủ tịch Tạ vô cùng hào hứng tiến vào phòng ăn, nhìn bàn tiệc thịnh soạn thì càng phấn khích hơn. Tuy đây không phải lần đầu tiên cô và ngài ấy gặp mặt, nhưng Tiệp Mẫn vẫn không thể không hoài nghi về sự giống nhau giữa hai cha con bọn họ. Ấn tượng đầu tiên của hắn luôn là dáng vẻ nghiêm nghị khó tính, không phải là kẻ đơn giản. Còn chủ tịch Tạ... vừa nhìn liền có thiện cảm, nét mặt đôn hậu hiền lành, làm người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.

...Tên kia trở thành như vậy, có phải là vì cô không nhỉ?

"Chủ tịch, tay nghề hôm nay là do Tiệp Mẫn đích thân làm đấy. Đầu bếp của ngài chỉ e là không thể cạnh tranh được rồi."

Cô vẫn còn đang nghĩ ngợi linh tinh, lại đột nhiên bị Khương Tuệ đẩy lên phía trước. Đối với nụ cười ôn hòa của Tạ Phong, tiệp Mẫn trong vô thức lúng túng, khẽ cúi đầu với ông ấy. "Ch-Chào ngài ạ!"

"Không cần khách sáo, con cứ tự nhiên đi." Người kia điệu bộ đầy mong chờ, bản thân đầy lịch sự mà khẽ nghiên người chào cô. Trong lòng họ Chu bé nhỏ này, sao có thể không kích động khi được chủ tịch nhà người ta chào hỏi đàng hoàng như thế chứ! "Tiệp Mẫn, làm khó cho con rồi. Đến đây để chăm sóc thằng nhóc này, bây giờ còn phải giúp cô ấy chuẩn bị nhiều thứ như vậy. Tạ Phong ta thật sự rất cảm kích con."

"Con cũng mong Hi Dương có thể nhanh chóng bình phục. Hơn nữa chuyện nấu ăn con thật ra chỉ biết một vài mẹo nhỏ, phu nhân không chê con vướng tay là con vui rồi."

Tiệp Mẫn khéo léo đáp, thầm cảm ơn lúc trước đã từng nghe Cao Giai Nhược diễn trò, bằng không lúc này cô cũng chẳng biết nên trả lời như thế nào. Tạ Hi Dương ngồi bên cạnh nhướn mày cười, rõ ràng là biết cô đang cố gắng gây ấn tượng tốt, nhưng một chút cũng chẳng giống bộ dạng bá đạo ngày thường của cô. Tiệp Mẫn môi vẫn cười nhạt, chân lại không yên giẫm lên chân của hắn. Cô đã hỏi bác sĩ rồi, chân của hắn rất tốt, bị thương một chút cũng không sao.

"Tiểu Hi, sau này con phải đối tốt với Tiệp Mẫn hơn biết không? Cô gái tốt như thế này, mẹ không cho phép con làm Tiệp Mẫn buồn đâu đấy." Khương Tuệ vui vẻ nói, chu đáo múc chén canh đầu tiên cho nàng dâu tương lai.

"Người ta chỉ mới đến có một ngày thôi, trong mắt hai người đã sắp không còn đứa con trai này nữa rồi. Đợi đến một tháng nữa không biết sẽ như thế nào đây."

"Lớn chừng này rồi còn hơn thua với người yêu mình. Tiệp Mẫn, nếu nó có gì không đúng, con cứ trực tiếp nói với ta, ta sẽ làm chủ cho con!"

Không khí bữa cơm gia đình hạnh phúc thế này, đã rất lâu Tiệp Mẫn mới cảm nhận được, trong lòng khó tránh có một chút xúc động. "Vâng ạ." Cô nhẹ nhàng đáp, thầm nghĩ... quyết định đến đây cũng không hẳn là một sự lựa chọn sai lầm.

...

Dùng cơm tối xong, Khương Tuệ đích thân đưa Tiệp Mẫn quay về phòng của mình. Bà đặt vào tay cô một chiếc chìa khóa rồi nói "Tiểu Mẫn, cô..."

Khương tuệ đối với Hi Dương thân thiết nên đã quen cách gọi Tiểu Hi, vì vậy khi đến cô cũng sẽ thỉnh thoảng dùng cách gọi thân mật như vậy. Bà ấy biết cả hai chỉ vừa gặp nhau một thời gian rất ngắn, đường đột muốn cô đến Tạ gia đã khiến cô không quen, bây giờ đột nhiên đổi cách xưng hô khó tránh làm cô cảm thấy không thoải mái.

"Nếu cô muốn cô có thể gọi con như thế ạ." Tiệp Mẫn với cái tên này cũng chẳng có gì lạ. Dù sao mẹ của cô cũng thường gọi cô như thế.

"Vậy, Tiểu Mẫn." Khương Tuệ thầm thở phào, bản thân bà rất thích con gái, nhưng điều kiện cơ thể lại không tốt để sinh nở, cho nên bà rất quý Tiệp Mẫn. Từ lúc hai đứa nhỏ này chính thức quen nhau, bà đã sớm xem Tiệp Mẫn như con gái của mình.

Cánh cửa được nhẹ nhàng đẩy vào. Nội thất bên trong rất tinh tế và đơn giản, tông màu xanh nhạt tao nhã, bố trí cũng rất hợp lí. Cô đã từng nghĩ nơi ở của một vị khách sẽ lộng lẫy và xa hoa hơn rất nhiều, nơi này... lại khiến cô cảm giác thoải mái như ở phòng trọ. Ừ thì về diện tích thì không phải.

"Đây sẽ là phòng của con. Thật ra cô cũng không biết con thích gì, nên nhiều thứ sắp xếp trong đây là ý của Hi dương. Con có gì thấy không thoải mái cứ nói với cô nhé."

"Vâng." Mặc dù khi cô đến đây đã nhìn thấy biểu cảm sáng khoái đầy vui vẻ như một tên ngốc của hắn, không thể không nói họ Tạ đó rất chú trọng tiểu tiết, khiến cô khi ở đây được thoải mái nhất có thể. Đó cũng là một trong những điểm khiến cô yêu thích hắn.

"...Tiểu Mẫn." Khương Tuệ dịu giọng nói, nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương "Hi Dương thật sự rất thích con. Từ khi con đồng ý với nó, cô cảm nhận được nó đã trở nên rất hạnh phúc. Sau này... mong con hãy chăm sóc nó tốt nhé."

Lời gửi gắm này, có một chút giống với các bà mẹ khi gả con gái đi xa.

Tuy rằng trong lòng Tiệp Mẫn không giấu được vài phần u uất, co vẫn cố gắng giữ ấy tâm trang bình tĩnh, tự tin mà đáp "Việc đó là đương nhiên. Con sẽ không khiến cô phải thất vọng đâu."

"Thế con nghỉ ngơi đi. Cả ngày nay con cũng mệt rồi."

"Cô cũng vậy ạ."

Hai người tạm biệt nhau, Tiệp Mẫn bước vào bên trong, việc đầu tiên làm chính là ngã lưng trên chiếc giường rộng lớn. Sống tiết kiệm cũng có bất lợi của tiết kiệm, thỉnh thoảng cô cũng rất nhớ những chiê· giường êm ái khổng lồ này, mỗi lần nằm lên đều cảm giác cả cơ thể như nằm trên bông vậy.

Tiệp Mẫn đưa mắt nhìn xung quanh. Phòng ngủ rộng lớn còn có cả ban công, ở đây còn có cả một khu vực riêng để ngồi xem ti vi, còn có thêm hai ba tủ quần áo... chỉ để đựng một cái ba lô bé tẹo của cô. Phòng tắm bên trong không chỉ có một chiếc bồn siêu khổng lồ, còn rộng gần như gấp đôi so với căn trọ cũ của cô.

Có tiền... quả thật rất tốt.

"...Lâu rồi mới quay lại cuộc sống này."

Tiệp Mẫn khẽ thở dài nói.

Tạ gia rất tốt. Hi Dương cũng rất tốt. Mọi thứ ở đây đều rất tốt.

Chỉ là...

Bản thân cô vẫn không muốn quay về cuộc sống khi trước. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon