Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 63


Đã một thời gian rồi Chu Tiệp Mẫn mới có được giấc ngủ thoải mái như thế này. Gần đây vừa phải làm việc vừa phải đến bệnh viện lo cho Tạ Hi Dương, mỗi tối bởi vì không quen với phòng ở bệnh viện ngủ cũng không được thẳng giấc. Hôm nay có thể ngủ một mạch đến sáng, khiến tâm trạng của cô tốt lên không ít.

Chu Tiệp Mẫn ngồi dậy vươn vai, mắt vẫn ngáy ngủ mà vẫn chưa nhìn rõ xung quanh. "Oáp... Cục Than Đen, hôm nay mày không đói sao?" Sự yên bình kì lạ khiến cô vô thức mà hỏi lớn, chờ đợi tiếng meo meo đáp lại mình.

Căn phòng vẫn tĩnh lặng như cũ, làm cô tò mò hơn, cố gắng nhấc hàng mi lên ngắm nhìn xunh quanh.

...Quên mất, ở Tạ gia thì lấy đâu ra Cục Than Đen chứ.

Tiệp Mẫn chán chường ngã lưng về phía sau, một lần nữa hưởng thụ tấm nệm êm ái đắt tiền, thứ mà cô cho rằng sẽ không bao giờ có thể nằm lên một lần nữa. Quanh đi quẩn lại, cuộc sống của cô vẫn quay về như cũ. Người khác chỉ hận không thể một bước lên mây hưởng thụ tất cả sự sung sướng của thế giới thượng lưu... cô chỉ muốn có thể quay về căn phòng trọ kia, chỉ cần một đời bình dị là được.

Tiếc là, cô không thể từ bỏ hắn.

Tạ Hi Dương đó đã vì cô chịu thiệt thòi mười ba năm, cô cũng không thể vì sự ích kỉ của mình mà phụ hắn.

"...Đi làm vệ sinh thôi." Chuông bá thức lúc này mới reo lên, kéo Tiệp Mẫn quay về hiện thực. Có thể cuộc sống này cô không thích, nhưng cô thích hắn. Vậy là đủ rồi.

"A, Tiểu Mẫn, con dậy rồi sao?" Khương tuệ ở trong phòng bếp, vừa nhìn thấy cô liền cong môi nở nụ cười hạnh phúc. Hình ảnh của bà làm Tiệp Mẫn vô thức nhớ đến mẹ mình. Bà ấy... mỗi buổi sáng cũng đều sẽ thức dậy trước cô, cũng câu nói đó rồi trao cho cô nụ hôn buổi sáng.

Đã từng như vậy.

"Vâng. Cô đang làm bữa sáng ạ?" Tiệp Mẫn nhanh chóng gạt bỏ đi suy nghĩ đó, làm ra biểu tình vui vẻ bước đến bên cạnh bà.

"Ừm, chủ tịch có thói quen mỗi sáng đều phải ăn một chén súp. Con thử xem như thế này đã được chưa?"

"..." Cô có chút lưỡng lự, nhưng cũng không thể từ chối yêu cầu này. Cô lấy một ít ra chén nhỏ, cẩn thận mà nếm thử "Nên thêm một ít đường ạ."

"Bình thường cô đều nêm nếm không giỏi, may mà hôm nay có con." Khương Tuệ từ sau khi có Tiệp Mẫn ở đây đặc biệt hào hứng, rất giống với những gì Tạ Hi Dương nói mà xem cô như bảo bối trong tay. Thiện cảm này đến cả khúc gỗ khô như Tiệp Mẫn cũng cảm nhận được.

"Thật ra chuyện này khẩu vị mỗi người khác nhau. Vả lại, nấu ăn quan trọng là tấm lòng. Nếu là cô nấu, con nghĩ chủ tịch đều sẽ thích thôi."

Hai người vừa gặp như đã thân, Khương Tuệ nghe cô nói xong càng hào hứng hơn, cảm giác như được rót mật vào tai. Sớm biết như thế này, bà đã bảo Hi Dương nhanh chóng đưa cô về hơn.

"Cô Chu." Quản gia chợt bước đến, biểu tình có một chút lúng túng mà nói "Thiếu gia... muốn gặp cô ạ."

Suýt nữa thì quên mất, cô đến đây nhiệm vụ chính là để chăm sóc cho hắn. Cả buổi tối hôm qua rõ ràng hắn chẳng buồn gọi cô đến giúp đỡ gì cả, sinh hoạt bình thường đến mức cô không nhận ra hắn vừa mới xuất viện. Hay là hôm nay hắn mới nhớ đến cô cũng ở Tạ gia, nên mới muốn cô giúp?

Chu Tiệp Mẫn theo sau quản gia đến phòng của vị thiếu gia đó. Ông hoàn thành xong nhiệm vụ dẫn đường ngay lập tức rời đi, khiến cô càng khó hiểu hơn. Lẽ nào bên trong có chuyện rất khó nói, nên mới không muốn nhiều người nghe thấy ư?

"Có việc gì-"

Cô vừa đẩy cửa vào, liền biết được cái chuyện 'rất khó nói' là gì.

"Mày... mày thay đồ chưa xong thì gọi tao lên làm gì chứ!"

Nửa thân dưới của hắn đã mặc quần một cách chỉnh tề, nửa thân trên... lại chẳng hề che chắn gì cả. Hắn thậm chí còn cố tình đứng ở vị trí khi cô vừa bước vào đã nhìn thấy, gương mặt còn tràn đầy sự đắc ý. Lần trước ở Black Coal tuy cô đã từng vô tình thấy dáng vẻ này của hắn, chỉ là khi đó dù sao vẫn còn một lớp vải mỏng. Lần này... lần này...

"Tay tao gãy như thế này thì làm sao mà mặc đồ xong được." Tạ Hi Dương trông thấy bộ dáng xấu hổ của cô lại rất vui, nhìn cô xoay lưng về phía mình mà lúng túng càng buồn cười hơn. Chu Tiệp Mẫn trời không sợ đất không sợ, lại sợ nhìn thấy cơ thể đẹp của mỹ nam.

"...Tạ Hi Dương, mày tính toán hết rồi phải không?" Cô đỏ mặt đến tận mang tai, chỉ hận bây giờ không thể ngay lập tức tìm chỗ trốn. Khi đó tại sao cô lại bị mềm lòng bởi cái vẻ đáng thương của hắn chứ! Đây còn không phải tự mình tiếp tay cho ác ma!

"Lời mời này là của mẹ tao, mày không thể đổ tội cho tao một cách oan ức như vậy được."

Sự tự tin của Tạ Hi Dương khiến Chu Tiệp Mẫn vừa giận vừa xấu hổ, nhưng lại không có lời nào để phản bác. Cô khẽ tặc lưỡi, nhìn cánh cửa trước mắt một cách vô vọng, càng không dám quay đầu. Giống như một phản ứng tự nhiên, không ai lại không có một chút ngượng ngùng khi nhìn cơ thể của người yêu, đặc biệt hơn khi hai người chính thức quen nhau chỉ một thời gian ngắn. Khả năng tưởng tượng của cô lại rất linh hoạt, với nửa trên hoàn hảo của hắn ở trước mặt mình, sẽ liền tự động nhảy ra những hình ảnh khác còn xấu hổ hơn rất nhiều lần.

Chỉ đỏ mặt thôi thì không đáng nói. Tim cô lúc này đập rất nhanh, cô càng lo hai tay lúng túng của mình sẽ khiến tên kia trở nên đắc ý hơn. Chu Tiệp Mẫn có thể khẳng định bản thân không dễ dàng bị mỹ nam thu hút. Nhưng nếu mỹ nam này là người yêu cô với một ngoại hình cực kì tốt, thế thì đáp án sẽ lại khác.

"Chỉ là giúp tao mặc áo thôi mà, chẳng lẽ cô Chu không làm được?"

Tạ Hi Dương thừa biết tự tôn của Chu Tiệp Mẫn rất cao, cố tình dùng ngữ điệu đầy thách thức với cô. Dù sao thì, cô đã đồng ý đến đây, đồng nghĩa với việc sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc hắn. Lẽ nào chút khó khăn này vừa gặp thì sẽ liền bỏ cuộc chứ!

"...Đừng lo." Cô cầm chiếc áo thun đầy chắc nịch nói, ánh mắt tự tin đối diện với nét mặt tự đắc của hắn "Tao sẽ đem cái áo này mặc lên người mày thật đẹp."

Hắn thầm cười, dù sao hắn cũng đã biết cô sẽ đồng ý.

Tiệp Mẫn cẩn thận luồn tay trái của hắn qua ống tay áo đầu tiên, sau đó rồi đến cổ, cuối cùng là tay phải. Thao tác của cô vô cùng nhẹ nhàng, dồn tất cả sự tập trung để đảm bảo không ảnh hưởng đến phần bị bó bột của hắn. Tên kia cũng ngoan ngoãn phối hợp, thành công qua được công đoạn mặc áo.

Ở phần ngực có một vài chiếc nút, Tiệp Mẫn cũng không nói gì chủ động cài cho hắn, lại không biết họ Tạ kia đang đem theo ý đồ xấu xa muốn trêu chọc cô. "Nhìn nhiều như vậy thì không tốt đâu."

"Tao-"

Cô ngước lên muốn tranh luận, gương mặt của hắn lúc này đã ở rất gần cô, chóp mũi của cả hai như vô tình lại như cố tình mà chạm vào nhau. Mặc dù đã từng hôn nhau, Tiệp Mẫn cũng chưa từng nhìn hắn với khoảng cách gần như thế này, còn là nhìn một cách rất cẩn thận.

"A-Ai mà thèm nhìn mày chứ." Trong vô thức cô nuốt khan nước bọt, vội đẩy hắn cách xa một chút. Hôm nay cô thật sự đã quá dễ dãi với hắn.

Phiền phức là... còn một nút chưa gài xong.

"Mày vẫn-"

"Xong rồi đấy."

Không đợi hắn nói xong, cô đã ngay lập tức hoàn thành nhiệm vụ. Hừ, không thể nào cô lại vì một trò vặt của hắn mà mắc bẫy mãi được.

"Cảm ơn nhé~"

Hắn đáp, nhưng chẳng phải bằng một cách bình thường. Hắn biết rõ tai cô tương đối nhạy cảm, lại đột ngột nói với một khoảng cách rất gần. Đương nhiên, Tiệp Mẫn theo bản năng sẽ ngay lập tức bảo vệ tai của mình, bước lùi về phía sau để tránh xa hắn.

Tên kia vậy mà còn có vẻ vui hơn, làm ra bộ dạng không hề biết gì cả!

"...Mau xuống dưới ăn sáng đi, cô và chú đang đợi." Đối với người này, Tiệp Mẫn cảm thấy chiến thuật tốt nhất vẫn là nên chạy trốn. Vừa nhanh vừa gọn.

...

Hôm nay là ngày trong tuần, theo lịch trình như thường lệ thì Tiệp Mẫn sẽ đi làm. Nhưng chẳng hiểu sao hôm nay bà chủ của cô tốt tính, tùy tiện chọn cả ngày hôm nay làm ngày tổng vệ sinh, đã gọi một dịch vụ dọn dẹp chuyên nghiệp đến BLack Coal, còn khẳng định với cô rằng đến tối mới xong...

...Thế nên hôm nay đột nhiên đã trở thành ngày nghỉ với Chu Tiệp Mẫn.

"Trùng hợp" làm sao, hôm nay Tạ phu nhân lại có tâm trạng tốt muốn cùng cô đi dạo, ngay trước khi thông báo của Tịnh Hàm đến điện thoại của cô.

Thời tiết buổi sáng nay lại được dự báo vô cùng mát mẻ, đặc biệt phù hợp với những cuộc vui chơi ngoài trời, chưa kể đến chiếc xe yêu thích của Khương Tuệ còn vừa bảo trì xong.

Thiên thời địa lợi nhân hòa, ba yếu tố đều đã hội tụ đủ. Đương nhiên Chu Tiệp Mẫn không có lý do nào để từ chối, bản thân càng không tin sự trùng hợp này là ngẫu nhiên cả.

Ngồi trên một chiếc xe sang trọng đối với Tiệp Mẫn không phải xa lạ, nhưng nếu điểm đến là một trong những cửa hàng thời trang thì lại là vấn đề khác. Mặc dù cô biết mình sẽ không phải trả tiền, nhưng bản chất tiết kiệm đã ăn sâu vào máu rồi, không đổi được "...Thật ra cô không cần phải đưa con đi mua đồ đâu ạ."

"Đây là ý của cả cô và chủ tịch muốn tặng quà cho con. Con xem như vì bọn ta vui mà nhận đi, đừng ngại rồi từ chối." Khương Tuệ dịu dàng đáp, khẽ xoa bàn tay cô mà trấn an. Nhưng mà bà không hề biết, câu này còn khiến cô lo lắng hơn. Thế chẳng phải muốn nói là sẽ mua rất nhiều đồ cho cô ư?

Xin lỗi phu nhân, thành ý tốt này Tiệp Mẫn thật sự không thể nhận.

"Công việc con làm thường ngày không cần những trang phục quá đắt tiền đâu ạ. Con cũng không quen mặc những loại trang phục đó, con..."

"Việc này Hi Dương đã nói với cô rồi." Bà vừa nói, chiếc xe cũng nhẹ nhàng dừng lại. Trái với những gì Tiệp Mẫn nghĩ ngợi điểm đến là những thương hiệu thời trang xa xỉ đắt tiền, bọn họ hiện tại đang đứng trước một cửa hàng thời trang trung lưu khá đơn giản, hơn nữa còn là nơi cô thường đến. Lý do cô chọn ở đây cũng không có gì phức tạp: chất lượng tạm ổn, mẫu mã tạm được, quan trọng là cuối tháng hầu như đều có đại hạ giá.

"Đây là nơi con thường đến nhất, vậy thì không sao rồi chứ?"

"...Dạ."

Tiệp Mẫn đối với thái độ niềm nở hào hứng của Khương tuệ, rốt cuộc cũng không biết nên từ chối làm sao. Nếu là những cửa hàng ở đẳng cấp thượng lưu cô ít nhiều gì vẫn có lý do để nói, bây giờ... đúng thật chỉ có thể ngoan ngoãn mà nghe theo.

Tạ Hi Dương... hắn sẽ không âm thầm dàn xếp mọi chuyện để nói với mẹ mình mua đồ mới cho cô chứ?

"Ồ, đây chẳng phải là Tạ phu nhân ư?"

Giọng nói chua ngoa này khiến sóng lưng Tiệp Mẫn chợt chợt cảm giác lành lạnh. Xét đến độ đanh đá và ngang ngược, đến cả Lục Ân Ninh cũng phải chào thua người này.

Sắc mặt cô không tốt, Khương Tuệ nhìn còn không thoải mái hơn. Bà khẽ thở dài, nở một nụ cười đầy khách sáo rồi nói "Châu phu nhân, lâu rồi không gặp."

Nhân vật này chính là Châu phu nhân, mẹ của Châu Hoàng Nhất, Vương Kim Tuyền. Dựa vào tập đoàn của chồng và hậu thuẫn của gia đình mình, người phụ nữ này có thể nói sinh ra đã không cần làm gì, chỉ cần vung tiền sẽ có một hàng dài sẵn sàng hầu hạ bà ta. Chính vì vậy, cuộc sống Vương Kim Tuyền không chỉ đơn thuần trải thảm đỏ, mỗi bước đi của bà ta đều được kẻ khác vui lòng lau gót giày, nịnh nọt những câu từ vô cùng hoa mỹ.

Trước đây bởi vì thích Châu Hoàng Nhất, Tiệp Mẫn cũng rất kiêng dè khi gặp mặt bà ta, đó là chưa nói bà ta còn thích dùng Cao Giai Nhược để khiến cô cảm thấy chèn ép, thua thiệt. Kì thực mà nói, cô cũng không biết tại sao Châu gia nổi tiếng ưu tú xuất chúng lại có dấu chân của người này nữa.

"Người đi cùng chị... rốt cuộc là ai vậy? Vừa thô kệch vừa thấp kém, đừng nói là người hầu của Tạ gia đấy?"

Vương Kim Tuyền chính là kiểu người đầu tiên mà Chu Tiệp Mẫn muốn tránh. Đối với bà ta mà nói, trừ khi có quyền lực, địa vị hoặc tiền bạc nhiều hơn bà ta, bằng không tất cả cũng giống như đám cỏ ven đường, giẫm thế nào cũng được.

Dù gì cũng đã điểm mặt cô rồi, lúc này cố tình né tránh lại phiền phức hơn "...Bác gái, tuy chúng ta đã lâu như vậy không gặp, nhưng gương mặt này với con dâu của bác hình như rất giống nhau đấy."

"A, hóa ra là Tiệp Mẫn sao?" Vương Kim tuyền đầy ngạc nhiên nói, giống như động vật nhỏ bé như cô không đáng để bà ta nhớ đến vậy "Ta nói này, con sau này đừng đem mình so sánh với Tiểu Giai nữa. Chênh lệch lớn như thế, nếu phải đặt ra hai đứa đem lên cán cân, con không thể thắng lại con dâu ta đâu."

Đoán không sai. Bà ta nói đi nói lại cũng là đem Cao Giai Nhược ra để hạ thấp cô. Thứ khác biệt duy nhất so với lúc trước là dùng thêm hai từ 'con dâu'.

"Thắng hay không, con không để tâm. Người lớn như bác gái đây, lẽ nào lại đặt nặng những chuyện cỏn con đấy?" Cô tự tin cười đáp, hiện tại cũng chẳng muốn nhún nhường người này nữa. Tiệp Mẫn còn cho rằng hội phản bác bà ta là điều không thể, ai ngờ họ Vương đó lại tự dâng mình đến.

"Trang phục đẹp hay đắt như thế nào, quan trọng khi mặc lên phải thoải mái và phù hợp. Tiêu tiền vào những thứ xa xỉ chỉ để thể hiện, cũng không khiến người khác có thiện cảm hơn về bản thân đâu." Cô nói tiếp, lại kết thúc bằng một nụ cười duyên dáng "Đó là những gì con đã được dạy đấy bác gái."

Lời nói sắc bén đanh thép, khí thế không khoan nhượng, lại âm thầm công kích trực tiếp vào thú vui cuồng mua sắm của Vương Kim Tuyền. Bà ta nhìn những chiếc túi hàng hiệu trên tay mình, liền biết rõ Tiệp Mẫn kia chính là muốn công kích, ép bà ta phải nhường trước một bước. Đương nhiên, bà ta cũng chẳng có lý do gì để chịu cơn giận này một mình cả.

"Hừ, loại con gái như cô, không biết đã dùng thủ đoạn gì khiến giám đốc Tạ mê mẩn như vậy. Tạ phu nhân, câu này tuy khó nghe, nhưng mà chị nên cẩn thận một chút với Chu Tiệp Mẫn này. Loại người đến cả một tấm bằng đại học cũng không có, thì có thể giỏi đến nhường nào."

Tranh luận không được thì đem quá khứ của người khác ra để nói, đó cũng là một chiến thuật đi.

Từ đầu cô đã lường được bản thân sẽ bị lấy những khuyết điểm đó ra để chế giễu. Không có gia thế, không có tiền tài, không có sự nghiệp, đến cả bằng đại học cũng không có, về mọi mặt cô đều thua thiệt so với Tạ Hi Dương. Tất cả... đều là sự thật.

"Châu phu nhân, tôi..." Khương Tuệ dường như không thể chịu được cái tính ngang ngược của Vương Kim Tuyền, muốn thay cô nói lí lẽ với bà ta. Nhưng cô đã ngăn bà lại, nhẹ nhàng lắc đầu như muốn nói không sao.

Vương Kim Tuyền đó chỉ là thích chọc giận người khác. cũng nên đến lúc khiến bà ta biết khi là kẻ bị chọc giận là như thế nào rồi.

"Một tấm bằng đại học thì nói lên được giá trị gì của con người? Theo con thấy, có những người thậm chí du học cả nước ngoài, nhân phẩm họ cũng chẳng tốt là bao."

"Cô!"

"Mẹ, chúng ta đi thôi." Cô nhanh chóng rút lui, tiếp tục ở lại lí luận với người đó chỉ khiến Tạ phu nhân bị liên lụy, nhất định sẽ bị bà ta giận cá chém thớt mà mắng luôn một thể.

Sau khi kéo Khương Tuệ vào trong cửa hàng, Tiệp Mẫn mới nhận ra hành động ban nãy của mình... xử lí hình như có hơi nhanh một chút.

Lúc đó cô chỉ muốn thể hiện rằng, bà ta có con dâu tốt là Cao Giai Nhược, vậy thì cô cũng có mẹ chồng tốt là Khương Tuệ, thậm chí còn cùng cô đi dạo phố. Đương nhiên chiếc lược này sẽ không có vấn đề nếu như cô nói trước với bà một tiếng.

"Khụ, phu nhân... ban nãy con..."

"Hửm? Sao lại dùng cách xưng hô này rồi?"

Câu nói của Khương Tuệ làm Tiệp Mẫn không khỏi thấp thỏm. Chính cô là người đã nói quan hệ với Hi Dương chỉ một thời gian ngắn, không cần quá thân thiết... thế mà chính cô cũng là người chủ động gọi 'mẹ' với mẹ của người ta. Thế này chẳng phải tự tát vào mặt mình ư?

"Đùa con thôi, cô không để ý đâu." Khương Tuệ vui vẻ cười, tâm trạng đặc biệt hào hứng mà khoác tay cô đi vào trong "Thật ra thì, con như vậy cô rất thích. Xưa nay Châu phu nhân là người hơn thua nhất, cô vốn đã muốn trị bà ta rồi. Sau này con đi với cô nhiều một chút, gặp những người như vậy thì không cần cho qua."

Sự tiếp nhận thoải mái của bà làm Tiệp Mẫn không khỏi có phần kinh ngạc. Lúc trước cô luôn được mẹ dạy rằng tiểu thư phải hiền thục nết na, hôm nay lại được khuyên rằng không cần phải nhường nhịn ai cả, cứ việc là chính mình.

"Vâng~"

...Tất nhiên là phải vui rồi a, có một mẹ chồng tương lai tốt thế này, cô còn cầu gì hơn nữa chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon