Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 64


"Chị yêu~" Tịnh Hàm vui vẻ lượn lờ xung quanh vị trí làm việc của Chu Tiệp Mẫn, thần thần bí bí với giọng điệu lả lướt muốn thu hút sự chú ý của cô.

Ban đầu cô cũng không muốn quan tâm đến, chưa kể mỗi lần Tịnh Hàm sử dụng giọng điệu đó nhất định kéo theo là những mục đích hay ý tưởng không tốt lành gì. Chỉ là, nếu cứ để mặc vị tiểu thư đó ngồi ở đây, cô cũng không thể làm việc được. "Mày không đi lo chuyện trả lương cuối tháng, ở đây làm cái gì?" Tiệp Mẫn cuối cùng vẫn là phải thõa hiệp với người kia.

"Nhìn chị yêu mặt đầy ưu tư phiền muộn, tối qua chắc ngủ không được ngon đúng không?" Tịnh Hàm hớn hở nói, nhướng mày một cách vô cùng ẩn ý.

"...Sao mày biết?" Phía Tiệp Mẫn thì không như vậy. Gần đây cô đến kì nên mới khó chịu, lẽ nào Nguyệt Nhi đi lung tung kể chuyện đó sao.

"Hì hì, có phải ở chung với Hi Dương nên đã-"

"Không phải." Tiệp Mẫn lạnh lùng đáp, đến một tia cảm xúc mới mẻ gì đó cũng chăng thấy. Điều này chẳng khác nào hất vào ngọn lửa nhiệt huyết của Tịnh tiểu thư một gáo nước lạnh "Mày đừng có nghĩ bậy bạ. Tao với tên đó ngủ phòng riêng."

"Thế là vẫn chưa có tiến triển!" Tịnh Hàn kinh ngạc đến mức hét lên, cũng chẳng buồn để ý đến việc những vị khách khác đang nhìn mình. Trước mắt cô bây giờ chính là đại sự quan trọng nhất, càng rắc rối hơn chính là với khúc gỗ khô không biết lãng mạn Chu Tiệp Mẫn.

"Chị yêu à, hai người tình cảm rõ rành rành ra như vậy rồi. Hai người không bị hối đám cưới đã đành, đến bây giờ chị đã dọn đến nhà chồng luôn vẫn chưa làm gì?"

"Thật à? Em nghĩ Tạ Hi Dương như vậy mà sức kiềm chế lại tốt quá chứ. Đổi lại là em với mối tình hơn tám năm, sớm đã gạo nấu thành cơm rồi."

Cuộc trò chuyện của cả hai dễ dàng thu hút được Vũ Nguyệt Nhi đến góp vui. Cô hiện tại vẫn đang vì sự an toàn của bản thân mà dọn đến sống ở nhà Khả Dư. Bởi vì vẫn chưa rõ tên kia tìm kiếm thế nào, cô cũng không tùy tiện ra ngoài, cho nên chỉ đành tạm dừng công việc thám tử của mình. Họ Diệp đã đã từng nói sẽ bao nuôi cô cho đến khi cô muốn rời đi, nhưng tự tôn của Vũ Nguyệt Nhi không cho phép điều đó... cho nên mặt dày quay về đây tiếp tục làm. Huống hồ, ở dây còn có Tiệp Mẫn.

"Con nhỏ kia làm gì ở đây hả? Đi ra cho người lớn nói chuyện." Tịnh Hàm vẫn chưa hoàn toàn xóa bỏ hiềm khích trước dây, mỗi lần nhìn thấy cô đều sẽ ghét bỏ mà đuổi đi như thế.

"Bây giờ chỉ có ở đây là an toàn với em thôi, chẳng lẽ chị muốn em rơi vào miệng cọp của Mặc Nam đó chứ?" Tuy rằng trong lòng Nguyệt Nhi không lứa để tâm đến việc Tịnh Hàm nghĩ như thế nào về mình, trên lý thuyết đây vẫn là bà chủ của cô. Làm trò không tốt, lương chắc chắn sẽ bị trừ a.

"Đừng có làm ra vẻ dễ thương. Chỉ có Diệp Khả Dư mới mềm lòng, Tịnh Hàm đây thì không đâu nhé."

"Đừng bắt nạt thỏ con của tôi. Doanh thu tháng này tăng là nhờ em ấy quay lại đấy."

"Xì, tại phẩm vị của mấy tên đàn ông đó với chị đều kém như nhau."

Điều này đã dần trở thành cuộc trò chuyện quen thuộc ở Black Coal. Mỗi khi Nguyệt Nhi bị Tịnh Hàm trách mắng điều gì đó, dù lớn hay nhỏ, đúng hay sai Diệp Khả Dư cũng đều sẽ can thiệp vào vệ thỏ con nhà mình. Cô với Tạ Hi Dương chống lưng đương nhiên không sợ Tịnh Hàm, mà Tịnh Hàm dựa vào vị trí bà chủ của mình cũng chẳng muốn nhường Khả Dư.

"Vũ Nguyệt Nhi, tôi vẫn chưa bỏ qua chuyện cũ đâu." Tịnh tiểu thư nhìn thấy cô nương 'đáng yêu' kia thân thiết với Tiệp Mẫn liền khó chịu. Tại sao cô lam· trò thì bị mắng, con nhóc đó làm trò thì lại không sao chứ!

"Nhưng mà chị Tiệp Mẫn bỏ qua rồi, điều đó là quan trọng nhất."

Nguyệt Nhi cười hì, tinh nghịch ôm lấy cánh tay của Tiệp Mẫn. Hoạn nạn mới thấy chân tình quả nhiên không sai. Từ sau khi bị tên khốn Mặc Nam rượt đuổi một trận, cô cứ sợ bản thân sẽ không qua nổi ải này. Ai ngờ, ông trời lại cảm giác thế gian không thể thiếu một mỹ nhân đẹp như cô, liền cử xuống hai vị thiền thần để giúp đỡ. Một người là Khả Dư thì không có gì đáng để nói, nhưng Tiệp Mẫn thì khác a! Cô xem mọi chuyện đều đã qua, còn thuyết phục giúp cô để cô được quay lại làm việc. Khi trước cô có thể vờ như thích Tiệp Mẫn để thực hiện mục đích, bây giờ cô chính là chân chính thích con người này.

Ừm, theo nghĩa bạn bè thân thiết thôi.

"Quay lại chuyện chính đi, chị phiền lòng chuyện gì vậy? Họ Tạ kia không động vào chị ư?"

"Không thể có khả năng đó được." Diệp Khả Dư vô cùng tự tin mà nói. Dựa theo thời gian cô làm việc cho Tạ Hi Dương, cô hoàn toàn chắc chắn với điều đó "Tên kia là sợ bảo bối trong tay ép quá chặt sẽ vỡ, nên mới nhẫn nhịn đợi người ta chủ động mở lời. Vấn đề là bà cô khó tính này đây."

"Em có là bà cô khó tính thì em vẫn trẻ hơn chị sáu năm." Tiệp Mẫn lại không có tâm trạng trêu chọc người khác như bọn họ. Chẳng lẽ mấy người này đã quên cái tay của Hi Dương vẫn chưa khỏi à? Còn hành sự được cái gì chứ.

Vả lại... thứ khiến cô bận tâm là một vấn đề khác

"Tối nay chủ tịch mời tao đi ra ngoài ăn. Nhưng mà... tao không biết nên chuẩn bị thế nào."

Tạ Phong nói rằng có một nhà hàng nổi tiếng vừa mở chi nhánh ở đây, nên muốn mọi người cùng nhau đến thử. Chuyện đi ăn ngoài kì thực không phải vấn đề to tát, nhưng nếu chọn một nơi sang trọng cao quý chỉ phù hợp với những người giàu có mới là điều làm cô phiền lòng. Trong tủ đồ của cô dù rằng đã được bà Khương Tuệ thêm vào rất nhiều đồ, trong số đó cũng không có bộ nào thật sự phù hợp.

Mà... để có thể chuẩn bị đủ tốt khiến người khác ấn tượng, cô lại không có đủ khả năng. Một bộ đồ thôi chỉ e sẽ mất của cô nửa năm tiền lương, nói gì đến những phụ kiện khác.

"Chặc, còn tưởng chuyện gì!" Tịnh Hàm phấn khích nói, nét mặt tràn đầy tự tin mà hất cằm. Có vẻ đã đến lúc để vị tiểu thư này khoe khoang rồi "Tiệp Mẫn, mày không nhớ ra mày có một người chị em tốt siêu hiểu biết về thời trang ư!"

Chu Tiệp Mẫn ném cho cô ánh mắt đặc biệt dè chừng, cuối cùng không do dự mà xoay người đi "Tao không tin vào tay nghề mày."

Lần trước ở buổi hôn lễ của Cao Giai Nhược cô vì bất đắc dĩ mới phải để bản thân rơi vào tay phù thủy họ Tịnh ấy. Cô tuyệt đối vẫn chưa quên trải nghiệm làm búp bê khi đó của mình.

"...Nè, chúng ta quen biết bao nhiêu lâu, có bao giờ mày thấy tao mặc trang phục nào xấu không?" Tịnh Hàm vẫn không từ bỏ, đầy kiên định mà nắm chặt lấy tay cô bạn mình. Sắc mặt quả quyết với tấm lòng nhiệt tình quá mức bình thường làm Tiệp Mẫn muốn thu tay lại, tiếc là không thể "Tóm lại, tất cả những gì mày cần cho tối nay chính là tao, Tịnh Hàm!"

"Em nên suy nghĩ lại đấy Tiệp Mẫn."

"Phải phải, em cũng nghĩ như vậy."

Diệp Khả Dư và Vũ Nguyệt Nhi bên cạnh gật gù nói, cũng chẳng biết là thật lòng suy nghĩ như thế hay chỉ cố ý muốn châm chọc cô. Tất nhiên Tịnh Hàm sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, càng giữ chặt lấy Tiệp Mẫn hơn.

"Hai người đừng có mà cùng chung một phe phản đối tôi. Mấy người một thì thích gợi cảm một thì thích đáng yêu, chẳng có cái nào phù hợp với Tiệp Mẫn hết, làm sao có thể giúp nó chứ."

"Nhưng mà bọn này có thể tìm một người để giúp chị Tiệp Mẫn." Vũ Nguyệt Nhi thấy trò vui liền tham gia, đem bản thân dính chặt lấy nhân vật chính.

"Để vào tay em rồi, mấy ngày tới lúc nào cũng sẽ nghe em tự hào về việc đó. Không chỉ có mỗi Tiệp Mẫn thấy phiền đâu." Khả Dư cũng không thua, vừa nhướn mày nói vừa chậm rãi gỡ tay của Tịnh Hàm đi.

"À thì... Tịnh Hàm, sổ sách tháng này có vài chỗ tính sai ấy. Với lại có khách hàng yêu cầu-"

"Đang bàn chuyện phụ nữ, để sau đi!"

Hạ Sơn vốn đang muốn đến bàn công chuyện với người yêu của mình, ai ngờ lại thấy một khung cảnh hỗn độn mà ba người đều dính lấy một người. Hắn nhìn biểu tình cầu cứu của Tiệp Mẫn không thể không có phần chột dạ, nhưng với tính khí của cô nương nhà hắn, tốt hơn vẫn là nên lui đi. 

Thành thật xin lỗi, lá gan của Hạ Sơn hắn rất nhỏ, nếu bị ba người phụ nữ đó đuổi đánh hắn cũng trốn không kịp.

...

Buổi tối rất nhanh đã đến, đồng hồ dần điểm đến giờ hẹn của Chu Tiệp Mẫn.

"Tịnh Hàm, đến giờ mày trả người rồi đấy."

Tạ Hi Dương bước xuống xe, phong cách đơn giản nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ đẹp vốn có. Hắn đứng trước tòa chung cư cao cấp mà Tịnh tiểu thư đang ở, rốt cuộc chẳng thấy vị khách nào, chỉ nghe giọng nói đầy kinh ngạc của đầu dây bên kia.

"Gì!? Đã bảy giờ rồi ư? Mày đang ở đâu?" Xem ra không chỉ kinh ngạc, hình như còn rất gấp gáp.

"Tao vừa vào thang máy của chung cư mày rồi. Tiệp Mẫn đã ở chỗ mày từ chiều mà vẫn chưa xong à?"

"Mày thì biết cái gì chứ, con gái chuẩn bị là phải lâu! Đứng trước cửa đợi đi, sắp xong rồi!"

Tịnh Hàm kia gấp gáp nói, cuộc gọi cũng nhanh chóng kết thúc. Tạ Hi Dương chỉ đành khẽ lắc đầu, cảm giác dù trải qua bao nhiêu năm đi nữa có lẽ cô nương đó vẫn sẽ mãi nôn nóng như vậy. Dù sao thì việc chịu đựng cũng là do Hạ Sơn kia đảm nhiệm, hắn cũng không muốn nói nhiều.

Hắn đứng trước cửa căn hộ của Tịnh Hàm, nhẹ nhàng mà ấn chuông. Dường như những người bên trong cũng không ngờ được thang máy lại đi nhanh đến như vậy, hoảng loạn một trận đến mức hắn bên ngoài vẫn nghe thấy. Chỉ là đi ăn tối, bọn họ muốn đưa người yêu hắn đi dự dạ hội hay sao?

Cánh cửa cuối cùng cũng hé mở. Chu Tiệp Mẫn bước đến trước Tạ Hi Dương với chiếc đầm cổ vuông ngang gối, màu xanh đậm khiến nước da của cô như sáng hơn. Phụ kiện tinh tế đơn giản, trang điểm cũng nhẹ nhàng, nhưng đây không phải điểm chính. Tịnh Hàm lần này có vẻ rất đầu tư, không chỉ để cô cắt tóc ngắn hơn, còn nhẹ nhàng uốn xoăn, trái lại hợp đến không tưởng so với kiểu tóc thẳng trước đây của cô.

"...Tr-Trông có kì lắm không?" Chu Tiệp Mẫn có phần ngượng ngùng nói. Lúc trước khi cô sửa soạn cầu kì đi dự hôn lễ của Cao Giai Nhược hắn cũng chỉ cười mỉm khen vài câu, hôm nay hắn lại ngạc nhiên đến mức không nói gì cả, tất nhiên cô sẽ cảm thấy lo lắng rồi.

"Rất xứng đáng để đợi." Tên kia rất hạnh phúc nói, dịu dàng nắm lấy tay cô. Lần này phải thật sự thừa nhận, Tịnh Hàm đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình, vượt xa cả kì vọng của hắn.

"Thấy chưa, cái gì cũng có cái giá của nó mà!"

"Nhớ là đi ăn tối với người lớn đấy, đừng có tham mà đưa con gái người ta đi chỗ khác."

"Chị Tiệp Mẫn, chị không được để Tạ Hi Dương chiếm thế thượng phong đâu!"

Ba người kia ở bên trong hóng chuyện, lại không yên phận mà nhiệt tình cổ vũ. Tiệp Mẫn càng nghe càng xấu hổ, bây giờ lại chẳng thể quay đầu mà giải quyết bọn họ. "Mấy người làm như gả con gái đi ấy..."

"Chúng ta đi thôi, cha mẹ đang đợi." Hắn không để tâm đến những người kia, sự chú ý đều dồn về phía cô, giống như cô chính là viên minh châu đẹp nhất trong lòng hắn.

Không thể không nói, sự yêu thương này khiến cô cảm thấy bản thân có phải đã quá hạnh phúc rồi không.

...

"Tiểu Mẫn!" Khương Tuệ vừa thấy Tiệp Mẫn xuất hiện liền hào hứng bước đến ôm lấy cô, vô cùng hài lòng với dáng vẻ xinh đẹp của cô "Nhìn con và Hi Dương như thế này, ta thật muốn hai đứa ngay lập tức kết hôn."

"Chuyện đại sự đó phải để con chủ động ngỏ lời, mẹ sao lạinôn nóng như thế." Tạ Hi Dương bước theo sau cô nói, lại cố tình trêu chọc khiến Tiệp Mẫn ngượng ngùng hơn. Cô lúc này đã không thể quản nổi cái miệng của hắn.

"Mẹ nói rồi đấy. Nếu như để mất nàng dâu tốt thế này, mẹ không đồng ý ai khác đâu đấy." Trong lòng Khương Tuệ đã quyết, ôm lấy vai của cô. Tiệp Mẫn chỉ có thể cười trừ, dù sao thì ở Tạ gia một thời gian những lời này cô đã nghe đến quen rồi.

"Được rồi, việc kết hôn là chuyện lớn, chúng ta cứ từ từ bàn. Trước mắt là phải lắp đầy dạ dày đã, ta đã đói từ chiều đến giờ đây." Tạ Phong đáp, kéo bốn người bọn họ tiến vào trong nhà hàng.

Quả nhiên là địa điểm xứng tầm với Tạ gia, nơi này chẳng khác nào một căn dinh thự lộng lẫy hoành tráng hơn gấp nhiều lần bình thường. Những chiếc đèn cùm pha lê thắp sáng cả không gian rộng lớn, mỗi một tia sáng đều mang vẻ sang trọng hơn hẳn bình thường. Các nhân viên phục vụ đều bận rộn với công việc của mình, tác phong đầy chuyên nghiệp khiến mọi việc đều hoạt đọng trôi chảy, còn cả hàng nghìn thiết kế đặc biệt mà Tiệp Mẫn không thể dành thời gian ngắm nhìn hết được.

Một tập đoàn mang tầm quốc tế như Tạ gia... quả thật khiến cô phải mở mang tầm mắt.

Nhân viên đưa bốn người đến vị trí gần vách kính, hướng về phía vườn thượng uyển được trang hoàng vô cùng lộng lẫy. Đây cũng là một trong những lý do khiến nơi này nổi tiếng như vậy, không chỉ vì bức tường nối liền với máy vòm đều làm bằng thủy tinh trong suốt, khiến khách hàng cảm giác như mình đang dùng bữa dưới bầu trời đêm tuyệt đẹp bất chấp thời thiết, mà còn ghi điểm với vườn hoa rộng hơn một trăm mét vuông, có thể khiến cả những vị khách khó tính nhất cũng phải hài lòng.

Trước mặt cô chính là thực đơn của ngày hôm nay. Với đẳng cấp của nơi này, đến từng chi tiết nhỏ nhất cũng vô cùng cầu kì và được chăm chút cẩn thận. Đặc biệt là về phần hình ảnh minh họa, không những rõ nét còn rất bắt mặt, mỗi món ăn đều có cách trang trí riêng rất độc đáo.

Chỉ là... lượng thức ăn nhỏ như thế nào nào đủ để làm người khác no bụng ư?

Tiệp Mẫn chậm rãi lật hết trang này đến trang khác, tất cả các món ăn đều chỉ gói gọn chưa đến một phần năm chiếc dĩa, thậm chí còn thua cả món tráng miệng ở nhà hàng cũ của cô về mặt kích thước. Nếu thế này chẳng phải Tiệp Mẫn sẽ phải gấp đôi người khác mới có thể no à?

"Sao vậy tiệp Mẫn? Con không thích những món này ư?" khương Tuệ nhìn sắc mặt cô không tốt liền quan tâm hỏi.

"A, không phải ạ. Con-"

"Đương nhiên là không thích ăn rồi. Người tầm thường thì chỉ thích ăn những món tầm thường, phẩm vị kém sao trong một thời gian ngắn có thể thay đổi được chứ?"

Giọng nói này, cô tuyệt đối không thể lầm. Bà ta lại chính là Vương Kim Tuyền.

Dù sao cơ hội thể hiện tốt như thế này, những kẻ chẳng có gì ngoài điều kiện như bà ta tất nhiên sẽ không bỏ qua rồi.

Chu Tiệp Mẫn quay đầu nhìn, người phụ nữ đó đang mặc một chiếc đầm lụa màu vang cực kì sang trọng, khoác thêm chiếc áo lông cừu mịn màng, thậm chí trên mái tóc búi còn được cài thêm một chiếc kẹp khảm đầy viên kim cương. Đây mới thật sự là Vương Kim Tuyền mà cô biết.

"...Châu phu nhân, trùng hợp nhỉ?" Khương Tuệ đứng dậy, đưa tay chào vị khách không mời này. Nếu không nhanh đuổi đi, bà ta lại tìm chuyện để châm chọc Tiệp Mẫn.

"Nhà hàng sang trọng như thế này, không thể nào tôi lại bỏ qua được." Vương Kim tuyền cong môi cười nói, tất nhiên không dễ dàng để cho Khương Tuệ đạt được ý nguyện. Chuyện lần trước bọn họ gặp nhau, làm sao bà ta có thể nuốt trôi cục tức ấy chứ.

"Ta nói này, nếu không biết sử dụng những thứ này, cô nên nói với mọi người một tiếng. Bây giờ người ta cười nhạo không chỉ mỗi mình cô đâu đấy." Bà ta đứng bên cạnh cô, ngón tay lướt qua những chiếc dao và nĩa bạc được bày trí ngay ngắn. Ý tứ của bà ta xem ra đã lớn hơn một chút, không chỉ muốn sinh sự với mỗi mình cô, còn muốn tìm rắc rối với Tạ gia.

...Chỉ tiếc là, bà ta đã chọc nhầm người.

"Bác gái, con đoán là bác vừa dùng một phần thịt bò kobe đúng không ạ?" Chu Tiệp Mẫn vẫn đầy bình thản nói, dường như nửa phần khó chịu cũng không thể nhìn ra.

"Phải. Ở đây không phải ai cũng có thể chi trả cho món ăn đắt đỏ này đâu. Cô muốn thử à?" Vương Kim Tuyền hất cằm nói, thái độ tràn đầy sự khinh thường.

"Không phải. Chỉ là, trong tách trà bác gái đang cầm là loại trà long tỉnh của Trung quốc. Thịt bò Kobe rất đắt và ngon, trà Long Tỉnh cũng là một trong những loại trà yêu thích của tầng lớp thượng lưu. Nhưng mà..."

Cô chậm rãi quay sang Vương Kim Tuyền, dùng thấp giọng mà thì thầm những lời cảnh cáo dành cho lá gan nhỏ kia "Y học khuyến khích không nên dùng thịt bò và nước trà cùng với nhau. Khoan nói đến việc ảnh hưởng đến khẩu vị thực khách, đây là hai thứ xung khắc với nhau, có thể dẫn đến..."

"Cô!!"

Quả nhiên, chưa nghe đến cuối câu chuyện bà ta đã bị dọa đến xanh cả mặt, vội vàng dúi ly trà đang uống dở cho cô. Việc này làm những vị khách không khỏi tò mò nhìn về phía bọn họ. Dù sao đi nữa, với tính cách vô cùng hòa nhã và thân thiện của mình, rất nhiều người có thể nhận ra Vương Kim Tuyền, hơn nữa còn là một dáng vẻ không phải dương dương tự đắc.

"Châu phu nhân, đây là kiến thức cơ bản, chẳng lẽ nào bà lại không biết?" Tạ Phong cười nhạt, ông cũng không thể cứ mãi im lặng nhìn con dâu tốt của mình bị người khác chèn ép.

"Các người đợi đó! Chu Tiệp Mẫn, cô... cô cũng đừng có vội đắc ý!" Vương Kim Tuyền nhìn thấy tình cảnh đã trở nên bất lợi, chỉ có thể xoay đầu bỏ đi. Nếu còn tiếp tục ở lại, cũng không biết có bị họ Chu kia nói thành ra cái gì nữa.

"Hi Dương, con sau này không được đắt tội với con bé đâu đấy. Bằng không, đến ta cũng không thể bảo vệ được con." Tạ Phong mặc dù không tiếp xúc với Châu phu nhân nhiều, nhưng nhìn biểu tình sung sướng hả hê của vợ mình thì liền hiểu phu nhân nhà mình cũng đã chịu thiệt không ít.

"Con đương nhiên là không dám rồi." Tạ Hi Dương mỉm cười đáp, dường như không thể tự hào hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon