Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 68


"Ưm..."

Vũ Nguyệt Nhi nghiên người, đồng hồ sinh học nói cho cô biết đã đến giờ phải thức dậy. Ngày thường mặc dù không cần phải đi làm cô đều sinh hoạt rất điều độ, cố gắng tạo thành một thói quen tốt.

Cô chậm rãi mở mắt, muốn ngắm nhìn không khí buổi sáng tốt đẹp qua khung cửa sổ... lại nhìn thấy một người không nên thấy.

"Diệp Khả Dư!"

Nguyệt Nhi kinh ngạc hét lớn, theo phản xạ ôm lấy chăn nép mình về một góc giường. Mặc dù cả hai đều là nữ, Khả Dư lại là một người có ý tứ đặc biệt với cô, cô không thể không có chút phòng bị. Gương mặt của cô đều đỏ cả lên, nhìn người kia như một con sâu ngủ, vẫn nằm lì trên giường của cô.

"Chặc... Sáng sớm mà em hét cái gì chứ..."

Diệp Khả Dư vẫn còn rất ham ngủ, mắt cũng không buồn mở, mệt mỏi mà nói. Cô nàng đưa tay muốn kéo lại chăn để đấp, nhưng Nguyệt Nhi lại không cho, dùng sức giữ chặt lấy tấm chăn lớn để che cả người mình. Đương nhiên lúc này trên người cô đồ ngủ vẫn nguyên vẹn, nhưng với người này cô nhất định phải nâng mức cảnh giác lên cao nhất.

"Phòng ngủ của chị đâu! Sao chị suốt ngày cứ vào phòng em vậy!?"

"Chị nói rồi mà. Chị phải ôm ai đó thì mới ngủ được." Không lấy được chăn thì ôm cả người, nhích người gần hơn để vòng tay qua eo của Nguyệt Nhi. Dường như da mặt của người này đã dày lên không ít "Ngoan, hôm nay không phải đi làm, ngủ thêm một chút nữa đi."

"Chị- Chị!" Nguyệt Nhi càng xấu hổ hơn, muốn gỡ tay của cô khỏi người mình.

Nhưng cô thật sự đã nói đúng, ở bên cạnh người này cô tuyệt đối phải tăng cường cảnh giác.

Khả Dư dứt khoát kéo Vũ Nguyệt Nhi quay lại giường, vòng cả tay và chân đều đè lên người cô. Không thể không nói, nhan sắc của họ Diệp này là một thứ vũ khí đáng sợ. Mặc dù nhìn từng chi tiết có thể không đủ để gây ấn tượng, tổng thể lại vô cùng hài hòa với nhau, tạo nên cái khí chất gợi cảm làm người ta không khỏi đỏ mặt. Cô vẫn cố quay về giấc ngủ của mình, mắt nhắm hờ, ngó lơ vài lọn tóc đang rũ trên khuôn mặt xinh đẹp. Vũ Nguyệt Nhi có ngờ cũng không thể nào ngờ được, người đầu tiên trong cuộc đời cùng mình ủ ấm chăn lại chính là một người con gái, lại còn là một người rất đẹp.

"Hôm qua em còn nằm trên tay chị đánh một giấc đến sáng, rõ ràng là hưởng thụ muốn chết." Khả Dư nói, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, tay giữ lấy lưng cô, chân còn khóa chặt không yên. Lúc này cô chẳng khác gì đang ôm lấy một con sâu khổng lồ cả.

"Em không có!"

Giọng nói ngượng ngùng của Vũ Nguyệt Nhi vừa vang lên, ngoài cửa hình như có ai đang gõ cộc cọc, cũng chẳng biết là lần thứ mấy mới khiến hai người kia nghe được "Khụ, bữa sáng tôi đã chuẩn bị xong rồi. Khi nào hai người... ừm, muốn dùng thì hãy xuống nhà ăn nhé."

"Vâng ạ!" Nguyệt Nhi vội chỉnh trang lại quần áo mà trả lời, cảm giác bản thân mình chẳng khác gì vừa mới bị bắt gian tại trận, chính là kiểu vụng trộm yêu đương. Cô quay sang lấy gối nằm của mình, thẹn quá hóa giận mà đánh túi bụi về phía Diệp Khả Dư "Thấy chưa, chị làm người khác hiểu lầm rồi kìa!"

"Hiểu lầm việc gì, chúng ta hẹn hò ư?" Người kia cười gian, với một chút sức lực nhỏ bé của cô nương này kì thực chẳng xe nhê gì với cô, thế là cứ nằm yên cho cô nương kia xả giận. Hoặc cũng có thể xem như là mát xa cũng được.

Đến lúc này báo thức của Khả Dư mới reo lên, đã đến giờ cô phải đi làm công việc thám tử của mình. Cô đưa tay xoa đầu Nguyệt Nhi, không trêu người kia nữa mà đứng dậy rời khỏi "Thỏ con, em đừng làm phí thời gian nữa. Thành thật một chút với tình cảm của mình sẽ tốt hơn đấy."

"Chị-Chị..." Gương mặt của Nguyệt Nhi chợt đỏ bừng lên, đùng đùng tức giận ném thật mạnh một chiếc gối về phía con người kia "Đừng có mà bán khỏa thân trong phòng người khác!!"

Khả Dư chỉ cười khổ mà rời đi. Cô rõ ràng là có mặc đồ lót a, chỉ là đầm ngủ của cô giống áo ngủ nên mới đánh lừa thị giác thôi.

Mặc dù những chuyện như thế này mỗi ngày đều xảy ra rất đều đặn, hai người trong công việc lại phối hợp rất ăn ý với nhau. Lại nói, Nguyệt Nhi không an tâm để mặc Khả Dư một mình mà ra ngoài. Con người này một khi đã ôm lấy công việc thì sống chết cũng không buông, đành phải chịu nắng mà đi theo.

Khi hai người xuống đến phòng bếp, mùi thơm của bánh mì vừa nướng đã khiến bọn họ không khỏi ngạc nhiên. Từ cà phê sáng đến phần bánh kẹp đã được gói lại một cách tỉ mỉ, đặt vào trong túi thức ăn mà, nhìn không khác gì đồ ăn tại những tiệm cà phê bên ngoài.

"Làm phiền chị quá. Dù sao chị cũng là khách ở đây mà phải làm cả bữa sáng cho bọn em..." Nguyệt Nhi cười trừ nói, không giấu được cảm giác áy náy.

"Chị phải cảm ơn hai người mới đúng, dù sao chị cũng là chỉ là một người lánh nạn, không thể gọi là khách. Nếu có việc gì cần chị làm, hai người cứ nói nhé, đừng ngại." Ninh Mân kia ngọt ngào mỉm cười, từ cử chỉ đến lời nói đều vô cùng dịu dàng, khác xa với Diệp Khả Dư suốt ngày có ý đồ xấu.

"Vâng ạ." Nguyệt Nhi ngoan ngoãn đáp, khẽ ôm lấy Ninh Mân rồi cầm theo bữa sáng của hai người "Vậy bọn em đi đây, chị có việc gì cần cứ gọi em nhé."

"Ừm." Quả nhiên người làm nội trợ có khác, còn tận tâm mà tiễn đến tận cửa. Lý Thiên Vỹ kia có phúc mà không biết hưởng, lại đâm đầu vào những chuyện không đâu, tự rước họa vào thân.

"Thỏ con, đừng tiếp xúc nhiều với Ninh Mân." Trái với cảm giác hạnh phúc của cô khi cầm trên tay bữa sáng nóng hổi, biểu tình của Diệp Khả Dư lại không tốt đẹp như vậy.

"Chị... ghen à?" Nguyệt Nhi chớp chớp đôi mắt to, đầy hiếu kì mà nhìn dáng vẻ ghen tuông của người kia.

"Cô ta đã có người yêu rồi. Hơn nữa, cô ta làm sao có thể cạnh tranh với chị?" Khả Dư hừ lạnh, búng nhẹ lên trán của cô nương kia, ý tứ chính là cảnh cáo mau bỏ suy nghĩ đó đi "Nhưng mà... Ninh Mân đó có gì không ổn."

"Không ổn là sao? Em thấy chị ấy dễ thương dịu dàng, thân thiện còn tốt bụng. Chưa kể bây giờ Ninh Mân đang là người giúp chúng ta trong vụ án của bà chủ, có gì đâu chứ?"

Qua lời kể của Nguyệt Nhi, người này quả thật không có vấn đề. Chỉ là, Tạ Hi Dương đã nói cô đề phòng Ninh Mân đó, thế thì đây lại là việc không thể bỏ qua. Đó là chưa nói, với trực giác của mình, cô không thể không nghi ngờ Ninh Mân đó đang diễn trò trước mặt bọn họ. Ít nhiều gì cô cũng từng phải đóng vai liên tục suốt bảy năm, đương nhiên cô có thể nhìn ra được một chút.

Chỉ là trước mắt, ngoại trừ cảm giác khó chịu nhộn nhạo này, cả cô và Tạ Hi Dương vẫn không đủ căn cứ để xác định suy nghĩ của mình.

"...Tạm cho là vậy đi." Trước mắt phải tập trung vào công việc hôm nay, sau đó cô cũng nên tìm hiểu xem thời gian gần đây Ninh Mân đó đã từng liên lạc với ai.

...

Buổi sáng ở Tạ gia bắt đầu khá đơn giản, chỉ là so với lúc trước có phần ảm đạm hơn một chút. Khương Tuệ nhìn ánh mắt thiếu sức sống của Tiệp MẪn lòng lại nhói lên một chút, bản thân bà lại không thể làm gì để giúp đỡ cô. Bà nhẹ nhàng lấy một phần canh nóng đặt trước Tiệp Mẫn, dịu dàng mà nói.

"Tiểu Mẫn, hôm nay cô có chuẩn bị canh đậu tương con thích. Phải ăn nhiều một chút đấy."

"Vâng ạ." Cô ngoan ngoãn đáp, cũng chỉ cười nhạt khách sáo. Khương Tuệ lại lo lắng hơn, quay sang nhìn Hi Dương, ý muốn hắn hãy nói gì đó. Hắn chỉ khẽ lắc đầu, tình trạng này của cô như hiện tại có thể nói đã tốt nhất trong những ngày gần đây. Dựa vào tính cách của cô, chỉ có thể để vết thương lòng đó từ từ lành lại, có khuyên cách mấy cũng vô dụng.

Điện thoại của hắn chợt reo lên, Tạ Hi Dương rời khỏi phòng ăn để trả lời. Khương Tuệ lực bất tòng tâm, lại không biết bản thân nên làm thế nào. Tiệp Mẫn nhìn biểu tình không vui của Khương Tuệ, khẽ nắm lấy tay của bà nói "Con thật sự không sao. Cô đừng vì con mà phiền lòng."

"...Cô biết thời gian gần đây không dễ dàng gì đối với con, nhưng mà sức khỏe của bản thân phải là trên hết, như vậy con mới có thể làm những việc bản thân muốn. Cô và chủ tịch sẽ rất đau lòng nếu con ngã bệnh."

Sự quan tâm của Khương Tuệ rất giống với sự dịu dàng của mẹ cô. Tiệp Mẫn khẽ thở dài, có lẽ bản thân cũng đã quá vô tâm khi chỉ biết đến cảm xúc của mình. Cố gắng nở một nụ cười nhạt, cô nhẹ nhàng nói "Hi Dương cũng nhắc nhở con việc này nhiều lần rồi. Con sẽ cố gắng chăm sóc bản thân nhiều hơn mà."

Lúc này, Tạ Hi Dương đột nhiên quay vào, dáng vẻ vô cùng gấp gáp "Tiệp Mẫn, phía cảnh sát nói đã sắp xếp cho chúng ta được buổi gặp mặt cùng nhân chứng rồi."

"Vậy hai đứa mau đi đi, đừng phí thời gian."

Hai người kì thực chỉ hận giây phút này không thể đến sớm hơn. Bọn họ nhanh chóng lên xe, vội chạy sang nhà của Diệp Khả Dư để đón Ninh Mân. Hai vệ sĩ vừa nhìn thấy Hi Dương liền khẽ cúi đầu, từ đầu đến cuối vẫn đảm bảo thực hiện đúng nhiệm vụ của mình. Đương nhiên hai vệ sĩ này chỉ là cải trang thành những người xung quanh đó, không diện những bộ vest cầu kì để thu hút quá nhiều sự chú ý.

"Cô ta thế nào?"

"Vẫn ở bên trong. Không gặp mặt ai, ngoại trừ có một lần nhận hàng."

Tiệp Mẫn đến trước cửa nhấn chuông, nhưng lại chẳng nghe được phản ứng nào cả. Cô tiếp tục nhấn, âm thanh nghe rất to rõ, bên trong lại chỉ có một khoảng lặng. Điều này rõ ràng không bình thường.

Cô đưa tay vặn thử nắm cửa, thêm một dấu hiệu của rắc rối khi cô có thể dễ dàng bước vào bên trong. Tiệp Mẫn và Hi Dương ngay lập tức chạy vào, liền thấy Ninh Mân đang nằm sõng soài trong phòng bếp, hoàn toàn bất tỉnh.

"Ninh Mân!"

Tiệp Mẫn vội lao đến đỡ lấy cô ta, trong lòng nôn nóng đến mức không giữ được bình tĩnh. Cô liên tục lay người Ninh Mân, miệng không ngừng gọi tên, dùng tất cả mọi cách để có thể khiến cô ta có thể tỉnh lại. Bất chấp mọi nỗ lực của cô, hai mắt Ninh Mân vẫn nhắm nghiền, không có bất kì phản ứng nào.

"...Nhịp tim cô ta rất yếu." Tạ Hi Dương đưa tay ấn nhẹ lên cổ của Ninh Mân, gần như không thể cảm giác tim cô ta vẫn còn đập. Sắc mặt hắn liền trầm xuống, xoay lại gọi hai người vệ sĩ của mình "Đưa đến bệnh viện, cô ta không thể chết như thế này được!"

Chuyện này chín phần chính là do Mặc Nam giở trò, khả năng cao chính là nằm ở gói kiện hàng kia. Cách làm cụ thể của hắn đương nhiên vẫn phải tìm hiểu, nhưng trước mắt bọn họ cần đảm bảo có thể giữ được mạng sống của Ninh Mân.

Không đợi xe cấp cứu như lần trước, bốn người sử dụng xe của Tạ Hi Dương để đến bệnh viện nhanh nhất có thể. Tiệp Mẫn nhìn theo chiếc cán cứu thương chạy một mạch vào khu vực cấp cứu, tấm rèm xanh kéo lại trước mắt cô chẳng khác gì ánh đèn đỏ đáng sợ khi Hi Dương trong phòng phẫu thuật.

Nếu như lần này không thể cứu được Ninh Mân, vậy chẳng phải hi vọng cuối cùng của cô đã biến mất? Nếu như vậy, kẻ thật sự hại chết bà Thẩm Vân vẫn ung dung ngoài phòng pháp luật, một chút cũng chẳng cần phải chịu trách nhiệm đối với tội lỗi của mình. Nếu chuyện đó xảy ra... cô còn mặt mũi nào để nhìn bà Thẩm Vân chứ... Đến cả việc đòi lại công bằng cũng không thể, cô có tư cách gì để đối diện với bà ấy...

"Đừng lo, sẽ không sao đâu."

Tạ Hi Dương dìu cô về hàng ghế để ngồi đợi, trong lúc này hắn cũng chỉ có thể nhắm mắt mà nói câu đó. Những tưởng có thể đưa Ninh Mân đi sẽ đảm bảo Mặc Nam không thể động đến được nữa, rốt cuộc vẫn bỏ sót một kẻ hở cho tên khốn đó. Nếu thật sự mất đi đầu mối là Ninh Mân... chỉ e vụ án này sẽ càng lâm vào đường cùng hơn.

"..."

Chu Tiệp Mẫn không lên tiếng, hai tay đan vào nhau thầm cầu nguyện. Sự tuyệt vọng khiến cô thật sự rất mệt mỏi, cảm giác cơ thể sẽ không thể chấp nhận thêm một cú sốc nào nữa.

Tất cả những gì cô cần ngay lúc này... chính là Ninh Mân đó phải được an toàn.

...Đồng hồ liên tục chạy, thời gian cứ như thế mà trôi. Cô ngồi đợi một lúc lại trở nên mất kiên nhẫn, tim đập ngày càng nhanh hơn cứ như trống đánh. Tâm trạng vừa sốt ruột vừa hồi hợp, nhưng tấm rèm xanh trước mắt cô vẫn yên lặng như thế, không hề có tí động tĩnh nào. Tiệp Mẫn hết nhìn đồng hồ của mình lại nhìn cúi đầu day day thái dương, chỉ e cô đã không thể tiếp tục chịu đựng cảm giác này.

"Bọn họ làm gì mà lại lâu vậy chứ? Rốt cuộc đã cứu được cô ta chưa!" Cô đợi lâu đến mức tức giận nói, sự kiên nhẫn của cô đã hoàn toàn cạn kiệt.

Hi Dương hiểu rõ nguyên nhân cô nôn nóng, chỉ đành từ tốn mà khuyên nhủ cô "Tiệp Mẫn, mày bình tĩnh. Bọn họ có lẽ cũng đang cố hết sức. Mày-"

"Đã ba tiếng rồi, còn cái gì mà không thể bước ra nói một tiếng chứ!" Cô dường như trở nên mất kiểm soát, xoay người mà vén tấm rèm xanh kia. Cho dù có ngang ngược hơn, cô cũng nhất định phải biết được tình trạng của Ninh Mân là sống hay đã chết!

"Này, các người-"

"Xin người nhà bệnh nhân ra ngoài, chúng tôi-"

"Người đàn ông đó là ai?"

Một bác sĩ muốn ngăn chặn Tiệp Mẫn lại, nhưng cô một chút cũng không quan tâm đến ôm ta. Người cô nhìn thấy lúc này chính là một gã đàn ông tóc đen, đang nằm trên giường bệnh, cùng với tất cả những nhân viên còn lại đang ngơ ngác nhìn cô.

Chẳng phải có gì đó rất không đúng ư?

"Ở đây đáng lẽ có một người phụ nữ cơ mà. Cô ta tóc đen ngắn, vóc người hơi ốm, tại sao-"

"Cô hẳn đã có nhầm lẫn gì rồi, từ đầu đến cuối ở đây chỉ có một người bệnh nhân. Mong hai người có thể ra ngoài để chúng tôi có thể tiếp tục." Tên bác sĩ kia vội đẩy cô ra khỏi khu vực điều trị, tấm rèm xanh một lần nữa được kéo lại.

Chu Tiệp Mẫn như bị một tia sét đánh trúng, cả cơ thể như mất hết sức lực ngã vào người của Tạ Hi dương. Hiện thực này còn hơn cả tình huống xấu nhất cô có thể tưởng tượng...

"Cô ta... cô ta đã biến mất..."

Ngay trước tầm mắt của hai người, Ninh Mân đó cứ như một cơn khói mà tan đi, không hề để lại một dấu vết gì. Cho dù có sử dụng bao nhiêu vệ sĩ, có đích thân giám sát đi nữa, bọn họ vẫn không thể ngăn chặn được Mặc Nam.

Không còn Ninh Mân làm chứng cho bọn họ, vậy làm sao chứng minh được lời khai của Lý thiên Vỹ có vấn đề? Phía cảnh sát lại không chịu tìm manh mối từ phía Cao Giai Nhược và Mặc Nam, bọn họ tại sao lại cố chấp như vậy chứ? Nếu không thể tìm được ra chứng cứ mới, chẳng lẽ cô chấp nhận chỉ để một kẻ trong số bọn chúng chịu trách nhiệm?

Cô cứ nghĩ rồi lại nghĩ, tầm nhìn của bản thân lại càng trở nên mơ hồ hơn. Tay chân bủn rủn, cả người đầy mệt mỏi chỉ ngã khụy xuống.

"Tiệp Mẫn!"

Cô rốt cuộc đã bất tỉnh.

Nhưng sau khi tỉnh dậy, ác mộng này vẫn chưa kết thúc. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon