Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 70


Tịnh Hàm và Hạ Sơn đứng trước tiệm bánh của ông chú, tiếc nuối nhìn khung cảnh ảm đạm tối đen bên trong. Cô khẽ thở dài, nhìn tấm bảng thông báo nghỉ bán đã treo liên tục ba ngày không khỏi phiền lòng "Hôm nay lại đóng cửa..."

"Anh đã nhắn tin hỏi ông chú rồi. Bệnh cũ tái phát, nên ông ấy sẽ nghỉ vài ngày tới." Hạ Sơn dịu dàng xoa vai cô rồi an ủi. Tuổi của ông chú Đặng Hàn ấy cũng đã lớn, thỉnh thoảng thay đổi thời tiết nên trở bệnh cũng không có gì lạ.

"Có khi nào tên khốn kia..." Biểu tình của Tịnh Hàm chợt trở nên khó coi, không cẩn thận đã suy nghĩ những chuyện vô bổ. Dù sao thì những ngày vừa qua tin tức xấu gì cũng có thể xảy ra, cô đa nghi như vậy là chuyện đương nhiên.

"Đừng sợ. Ngoài việc sẽ luôn luôn có vệ sĩ đi theo ông ấy, anh cũng đã rút kinh nghiệm từ chuyện Ninh Mân. Ông chú sẽ an toàn khỏi bệnh rồi quay lại với chúng ta."

Tịnh Hàm nghe vậy chỉ đành gật gù, có lẽ chỉ là cô phức tạp mọi thứ lên. Hai người tay trong tay tản bộ, tâm trạng đều không thoải mái, bản thân họ vẫn canh cánh trong lòng những phiền muộn khó lòng nói hết. Đầu tiên là chuyện của bà chủ, sau đó lại đến việc Ninh Mân phản bội, đến cả muốn mua một chút điểm tâm ngọt để thay đổi tinh thần cũng không có. Tháng này giống như tháng cực kì xui xẻo dành cho bọn họ vậy.

"Gần đây sao lại toàn chuyện xui xẻo không vậy chứ... Tiệp Mẫn cứ lầm lì không chịu nói chuyện gì cả, đến Hi Dương còn phải nhờ em trông coi nó."

Mỗi lần nhắc đến bị họ Chu đó là Tịnh Hàm lại đau lòng. Cứ ngỡ rằng chỉ cần tìm thấy Ninh Mân, Tiệp Mẫn sẽ có thể vui vẻ trở lại, vụ án cũng sẽ được giải quyết. Rốt cuộc thì sao, không chỉ thành công làm trò cười cho Mặc Nam kia, còn nuôi thật lớn hi vọng của bản thân, để rồi bây giờ lại thất bại đến mức như thế này.

"Không thể trách Tiệp Mẫn. Bà chủ đối với nó vừa là ân nhân, vừa như một người chăm sóc. Suốt tám năm luôn có bà ấy ở bên, bây giờ bà ấy xảy ra chuyện như vậy... nó cũng không thể khiến kẻ chủ mưu bị trừng trị."

Bản thân Hạ Sơn cũng cảm thấy việc này có một phần trách niệm của hắn. Ban đầu khi biết nghi ngờ của Hi Dương, hắn chỉ xem là tên đó đa nghi quá mức, chẳng hề có ý định điều tra sâu về Ninh Mân. Hiện tại có hối hận hơn, cũng không thể làm gì được nữa.

"Đồ cáo già Ninh Mân... Từ đầu em và Tiệp Mẫn còn cho rằng cô ta là loại yếu đuối ngoan hiền, thật lòng muốn giúp Lý Thiên Vỹ giảm nhẹ tội án. Hừ, cô ta đến rơi một giọt nước mắt vì hắn cũng không có. Đúng là đồ đê tiện, hèn hạ, đáng khinh thường!"

Nghĩ đến những kẻ trừng trị, Tịnh Hàm cảm thấy Ninh Mân đó còn đáng hận hơn Lý Thiên Vỹ kia gấp ngàn lần. Cô ta vậy mà lại cùng một phe với Mặc Nam, xem tất cả bọn họ đều là một lũ ngu xuẩn! Tại sao ban đầu cô có thể nhìn bộ dạng giả tạo đó rồi cảm giác đáng thương tội nghiệp chứ, đúng là chọc mù mắt người khác!

"Cô ta là một chuyện, phía cảnh sát là một chuyện. Tuy rằng Nguyệt Nhi đề cập đến việc Mặc Nam mua chuộc bọn họ có phần phi lý, nhưng anh cứ cảm thấy... mấu chốt là ở đó."

Hạ Sơn nheo mày suy nghĩ. Mặc Nam kia đã có thể lường trước những tình huống phát sinh để đem Ninh Mân ra trêu đùa bọn họ, hơn nữa hắn ta xem ra có khối tài sản không nhỏ. Một kẻ vừa có tiền vừa nguy hiểm, có thể làm tất cả mọi chuyện mà một người có thể tưởng tượng được.

Từ chuyện xe của Cao Giai Nhược có liên quan, cho đến thái độ bất hợp tác của bọn họ, chưa kể đến việc Ninh Mân xuất hiện cũng có ý định tiết lộ cuối cùng. Không thể nói những chuyện này đều bình thường được.

"Ý anh là sao?"

"Ngay từ đầu bọn họ đã không có biểu hiện muốn cho chúng ta cơ hội thay đổi vụ án. Đó là chưa kể, ngay trong đêm xảy ra vụ án, Mặc Nam đã có thể cho Lý thiên Vỹ rời nước lánh nạn, hoặc ít nhất đảm bảo không ai tìm được hắn. Nhưng khi chúng ta đưa đầu mối cho cảnh sát, bọn họ chỉ mất nửa ngày để tìm được Lý Thiên Vỹ."

"Có nghĩa là... Mặc Nam cố tình giao Lý Thiên Vỹ ra? Là để khiến cảnh sát tin hắn không có liên quan đến vụ án?"

Từ bệnh viện đến nhà của bà Thẩm Vân phải đi qua một đoạn đường hẹp, chiều rộng đủ để một chiếc xe hơi đi qua. Lý do mất xe đã bị Cao Giai Nhược sử dụng, nếu cả Mặc Nam cũng giống như vậy sẽ rất dễ khiến người khác nghi ngờ. Chi bằng ngay từ lúc đầu lợi dụng xong Lý Thiên Vỹ, sau đó thì vứt hắn cho cảnh sát. Lẽ đương nhiên sẽ chẳng có ai nghĩ rằng Mặc Nam đó thật sự là kẻ giật dây trong toàn bộ sự việc.

Một kẻ ghê gớm như vậy, rốt cuộc là từng có thâm thù đại hận gì với bà Thẩm Vân chứ?

...Hoặc là với Tiệp Mẫn?

"Việc này có lẽ nghiêm trọng hơn chúng ta nghĩ. Trước tiên phải nói cho Hi Dương biết đã."

"Chờ đã."

Hạ Sơn đột nhiên kéo Tịnh Hàm lùi về phía sau, bộ dạng như đang trốn ai đó. Cô sao có thể không tò mò, liền nghiên người sang nhìn về phía mà hắn đang cẩn thận theo dõi.

Trước mắt bọn họ là một gã đàn ông rất cao to, dáng vẻ cực kì nghiêm nghị với bộ ria mép được chải chuốt chỉnh chu. Ông ta đang cùng một nam thanh niên khác thoạt nhìn rất lịch lãm, vừa vui vẻ trò chuyện vừa bước vào bên trong một nhà hàng. Xung quanh bọn họ đầy rẫy những vệ sĩ hùng hổ đến dọa người, cả những nhân viên phục vụ từ cao đến thấp đều ra nghênh đón. Hoành tráng như vậy, chắc chắn không phải là kẻ tầm thường.

"Đó là... giám đốc Lưu?" Hạ Sơn ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra cái tên này.

"...À, cái tên giám đốc ác ma mà mọi người nói là rất độc đoán ư? Không phải công ty lão ở bên Ý ư, tại sao lại đến đây?"

Cả Tịnh Hàm cũng có một chút bất ngờ. Cô đã từng nghe đến danh của lão cáo già đó, người trong thương trường tám phần là không thích tính cách quái gỡ của lão, là một người nổi tiếng rất phiền phức. Ngoại trừ việc có tài kinh doanh ra, cô cũng chẳng biết ông ta có ưu điểm gì.

"Anh từng đọc bài báo nói tập đoàn Châu thị đã bị vuột mất một đối tác tiềm năng vào Lâm thị. Đối tác đó là giám đốc Lưu."

"Nhưng mà gã hắn đang nói chuyện là Mặc Nam mà? không phải người nên tiếp đón lão ta là chủ tịch hoặc phó chủ tịch à? Chẳng lẽ tập đoàn lớn như vậy lại để cho một tên bác sĩ riêng của Châu thị gặp chứ?"

"..."

Bất chợt, cả Tịnh Hàm và Hạ Sơn đều nhìn nhau.

Xem ra đối tượng để điều tra bây giờ không chỉ còn là một vụ án.

...

Một thời gian trôi qua, sau khi chuyện của Ninh Mân kết thúc, phía của Tạ Hi Dương và Chu Tiệp Mẫn cũng chẳng có động thái gì mới. Đối với Mặc Nam mà nói điều này cũng không hẳn là tệ. Hiện trại trong tay hắn có không ít công việc của tập đoàn, không thể suốt ngày chơi trò chơi với lũ ngu xuẩn đó được. Đợi Chu Tiệp Mẫn đó khôi phục lại tinh thần được vài ngày, hắn tìm cách khiến cô ta đau khổ cũng không muộn.

Mặc Nam cười khẩy, nhìn bản thân hoàn mỹ của mình trong gương thì vô cùng hài lòng. Hắn vui vẻ ngâm nga một bài hát, vui vẻ lựa chọn trang phục trong số những tủ quần áo đắt tiền của mình.

Lúc này, điện thoại của hắn vang lên. Là của tên thư kí họ Du.

"Phó chủ tịch, hôm nay ngài có cần tôi đến để đưa ngài đi không?"

"Không cần đâu. Chỉ là đi một chuyến ngắn để kí bản hợp đồng, tôi tự đi được." Hắn ta vừa đáp vừa chỉnh cà vạt, tâm tình buổi sáng thật sự rất tốt.

"Vậy còn vệ sĩ..."

"Anh nghĩ một bác sĩ thì có cần vệ sĩ không?"

"Tôi không có ý đó." Thư kí Du ngay lập tức đáp, một phần bởi vì kiêng dè tính cách quái đản của hắn. Sau những việc hắn đã làm với Tạ Hi Dương và bà chủ trọ đó, bất kì ai khi biết được đều không muốn khiến hắn phật lòng "Ngài còn chuyện gì muốn tôi làm không ạ?"

"Ninh Mân sao rồi?"

"Cô ta sau này sẽ không liên lạc với bất kì ai nữa, xin ngài an tâm."

Hắn ta nhoẻn miệng cười, nghĩ đến bộ dạng muốn thương lượng của ả đàn bà đó làm hắn vui vẻ hẳn ra. Hắn thật sự muốn hỏi xem liệu cô ta có từng cho rằng bản thân mình được coi trọng không. Một kẻ chỉ biết vẫy đuôi chạy theo đồng tiền, vĩnh viễn không phải là người có thể nhận được sự tôn trọng.

Chặc, tiếc là bây giờ không thể hỏi.

"Anh làm việc trước nay rất cẩn thận, tôi đương nhiên hài lòng rồi. À mà, gia đình của cái tên gì từng tông xe vào Tạ Hi dương, bây giờ thế nào rồi?"

"Bọn họ đã ổn định ở Trung Quốc. Người vợ rất nghe lời, không hỏi gì nhiều."

"Người như vậy mới hữu dụng. Chuyển lời với thanh tra đối tốt với gã một chút, dù gì cũng nhờ hắn mà giải quyết được Lý thiên Vỹ."

Ban đầu hắn cũng không muốn sử dụng đến người này, nhưng chẳng ngờ việc tên đó ở trong nhà giam lại có ích như vậy, hơn nữa còn là một tên rất biết thương gia đình. Còn về phần Lý Thiên Vỹ kia... có lẽ hắn sẽ không bao giờ ngờ được người phụ nữ mình bán mạng để đổi cho cô ta một cuộc sống sung túc, lại chính là người khiến hắn cả đời phải gắn với tội danh giết người. Mà thôi không sao, dù gì hiện tại chắc hai kẻ đó cũng gặp nhau, cứ từ từ mà trò chuyện.

Mặc Nam nhìn bản thân một lần nữa, cả người không thể tìm ra một chút khuyết điểm nào, kể cả chiếc kính cận giả cũng làm tăng thêm vẻ đẹp của hắn.

Hắn thong dong rời khỏi chung cư của mình, trong lòng phân vân sau khi kết thúc công việc hôm nay thì nên...

"Bác sĩ Mặc Nam!"

"Xin dừng chân! Bác sĩ Mặc!"

...nên dời lại để suy nghĩ sau.

Mặc Nam vừa bước khỏi chung cư của mình, một đoàn người phóng viên đột ngột lao đến, ánh đèn máy ảnh liên tục nháy, trong chớp mắt khiến hắn không thể di chuyển. Tuy rằng sau tối ngày hôm qua hắn ngủ khá sớm, cũng không đến mức bỏ lỡ tin chấn động nào đó chứ.

Dù sao thì, hắn vẫn cần phải đối phó với những người này. Mặc Nam khẽ cong môi cười khách sáo, nhẹ nhàng nói "Các vị phóng viên, không biết có việc gì-"

"Có nguồn tin khẳng định anh chính là phó chủ tịch Lâm thị Lâm Mặc Nam! Tại sao anh lại phải che giấu danh tính của mình vậy?"

Cái gì?

Mặc Nam ngay lập tức quay đầu nhìn tên phóng viên vừa lên tiếng. Chuyện này rõ ràng hắn đã che giấu rất kĩ, tuyệt đối không có sai sót! Ngoại trừ Cao Giai Nhược và những người liên quan trực tiếp, không ai có thể biết được điều này.

Chẳng lẽ cô ta đã tiết lộ bí mật của hắn?! Không, người như Cao Giai Nhược sẽ không liều mạng để mẹ của mình gặp nguy hiểm. Vậy là Chu Tiệp Mẫn, cô ta nhận ra hắn ư!? Cũng không thể, cô ta từ trước đến nay vẫn chưa biết hắn là MẶc Nam, nói gì đến thân phận Lâm Mặc Nam thật sự chứ! Hoặc... chính là Tạ Hi Dương! Nhưng tên khốn kiếp đó khi không làm sao lại nghi ngờ hắn chứ, những ngày gần đây hắn còn chả thèm đếm xỉa đến bọn chúng.

Rốt cuộc... là kẻ nào chứ!!

"Anh hiện tại đang là bác sĩ cá nhân của cô Cao Giai Nhược, vậy cô ấy có biết anh là đối thủ của nhà chồng Châu thị của mình không?"

"Nghe nói anh đã dùng thủ đoạn không liêm chính để giành lấy đối tác là giám đốc Lâm từ tay của Châu thị. Không biết anh phản hồi về chuyện đó như thế nào?"

Càng nhiều câu hỏi nhảy ra, không khí dần trở nên ngột ngạt hơn, người chèn ép người, kẻ chèn ép kẻ. Mồ hôi của Mặc Nam bắt đầu rơi, đầu hắn cũng đã bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Hắn cũng muốn lên tiếng dể trả lời những caua hỏi đó, nhưng một phần vì không có sức, một phần lại bị những người này át cả giọng nói.

Những tay phóng viên kia không hề bận tâm đến sắc mặt của hắn, mỗi kẻ chỉ muốn tranh được bản tin nóng hổi nhất về cho tờ báo của mình. Họn họ liên tục sấn tới, càng hỏi càng khó nghe, ánh đèn lại liên tục rơi vào tấm mắt của hắn, khó chịu vô cùng. Nếu cứ tiếp tục ở đây chắc chắn sẽ khiến mọi thứ phiền phức hơn, hắn không thể tiếp tục nán lại đây được.

"Có bằng chứng về việc anh liên quan đến vụ tai nạn trước đây của giám đốc Tạ Hi dương! Anh có quan điểm như thế nào về việc này?!"

Ngay vào khoảnh khắc hắn muốn rời đi, một nữ nhà báo lọt vào tầm mắt hắn.

Mái tóc đen dài...

Bộ đầm trắng tinh...

Đôi môi đỏ mọng...

Chính là cô ta...

Chính là cô ta.....

Chính là cô ta!!

Hắn đầy kinh hãi chỉ tay về phía nữ nhà báo kia, toàn thân đều run mãnh liệt, gương mặt tái đi như vừa nhìn thấy quỷ. Đôi mắt hắn trợn to lên, mọi cử chỉ đều thể hiện sự sợ hãi tột độ mà liên tục lùi về sau. Hắn cứ lắp ba lắp bắp như vậy, chỉ hận không thể ngay lập tức rời khỏi đây.

"Bác sĩ Mặc?"

Đương nhiên nữ phóng viên kia không biết gì cả, đứng ngây ra cùng đồng nghiệp của mình mà nhìn dáng vẻ khó coi của Mặc Nam. Cho dù câu hỏi đó có khó nghe, hắn cũng đâu cần phản ứng mạnh như vậy chứ?

"Xin anh hãy trả lời câu hỏi!"

"Anh rốt cuộc có phải Lâm Mặc Nam không ạ!"

"Trả lời! Trả lời! TRr lời!"

Nhưng, dù cô không gấp hỏi, những người còn lại thì rất nôn nóng. Bọn họ tiếp tục vây kín lấy Mặc Nam, không ngừng dồn ép hắn. Điều này lại phản tác dụng. Còn là ở mức vô cùng nặng.

"Không... không... tránh ra, các người tránh ra hết! tôi không biết, tôi không biết gì cả!!"

Mặc Nam như một kẻ điên mà gào lên, khiến những người khác trong giây lác không thể không lùi lại. Hắn ôm đầu như thể đang trải qua một cơn đau đầu rất dữ dội, hơi thở trì trệ với lồng ngực phập phồng một cách khó khăn. Mồ hôi lạnh lúc này đã ướt đẫm trán của hắn, trong ánh mắt hiện lên những sợi tơ đỏ đau khổ.

Giống như trải qua một cơn đau kinh khủng xuyên xỏ qua cả cơ thể, hắn đến cả bước chân cũng loạng choạng, chẳng khác gì một kẻ có bệnh.

"Cô..."

Xui xẻo thế nào, hắn cuối cùng lại nhìn thấy nữ phóng viên mặc đầm trắng kia.

"Ai cho phép cô ở đây!? Cô mau cút đi, đồ đàn bà giả tạo!! Tôi hận cô!! Tôi hận cô!!" Hắn lao đến ghì chặt lấy vai của cô, hoàn toàn mất khống chế mà hét, đem nỗi thù hận chất chứa suốt bao nhiêu năm đều bộc lộ cả ra.

May mà bên cạnh nữ phóng viên có những người khác đủ bình tĩnh, ngay lập tức gạt hắn kia khỏi người cô. Bằng không, chỉ sợ cô sẽ bị con người điên loạn ăn tươi nuốt sống.

Nhưng, dường như cơn bệnh của 'Mặc Nam' vẫn chưa kết thúc.

"Thiên Hương... Thiên Hương..."

Hắn liên tục gọi cái tên đó, hai tay ôm lấy vai của bản thân như đang tự trấn an bản thân. Đầu óc hắn quay cuồng trong những hồi ức kinh khủng, chúng như những con quỷ kéo hắn xuống đầm lầy tuyệt vọng.

"Bác sĩ Mặc!"

Cả người 'Mặc Nam' đột nhiên nhẹ bâng, không hề có chút sức lực nào liền ngã lăn ra đất, dọa cho những người khác thêm một phen kinh ngạc. Bọn họ từng người từng người cẩn thận quan sát tình hình, mới xác thực rằng hắn thật sự đã bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon