Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 71


"Giám đốc!" Thư kí của Giai Nhược đột nhiên chạy vào văn phòng của cô, nét mặt vô cùng gấp gáp "Có chuyện lớn rồi!"

"Việc gì? Tiệp Mẫn lại đến à?" Cô vừa bình thản nói, vừa đặt một hồ sơ đã kí duyệt xong xuôi sang bên cạnh. Gần đây thế giới đang yên bình, có thể có chuyện gì được chứ.

"Không phải! Là về bác sĩ, không, về phó chủ tịch Lâm thị!"

Giai Nhược khẽ nheo mày. Về Lâm Mặc Nam? Lần này lại là bản thể nào gây ra rắc rối lớn đến mức thư kí của cô phải hoảng như vậy chứ?

Thư kí kia không giải thích nhiều, liền mở kênh tin tức lên cho vị giám đốc cập nhật chậm chạp của mình.

"Một nguồn tin bí mật đã cung cấp cho các phóng viên về việc bác sĩ Mặc Nam, người từng chữa trị bệnh tim cho chủ tịch Lâm thị Lâm tống và con trai của ngài chủ tịch, Lâm Mặc Nam là cùng một người."

Quả thật là có chuyện, còn là chuyện rất lớn.

Cao Giai Nhược ngay lập tức đứng dậy, cẩn thận nhìn rõ bản tin trước mắt. Nếu đã đến được cả truyền hình... thế thì chắc chắn trên mạng đã tràn lan tin tức này. Lâm Mặc Nam đó sống chết bảo vệ bí mật này, còn dùng mẹ của cô để uy hiếp cô, hắn sẽ không thể nào chấp nhận điều này một cách dễ dàng.

Nhưng, câu hỏi nên đặt ra lúc này là: Kẻ tiết lộ là ai?

"Vào khoảng tám giờ tối ngày hôm qua, cánh phóng viên đã tập trung đến trước chung cư của bác sĩ Mặc Nam để hỏi ý kiến anh về tin tức trên. Tuy nhiên, các nhân chứng trực tiếp này cho biết không lâu khi được đặt câu hỏi, anh Mặc đã có những biểu hiện rất kì lạ, hoặc 'rất giống một đứa trẻ' theo như một nữ nhà báo tường thuật."

Lời nói vừa dứt, cảnh tiếp theo hiện lên chính là tình cảnh hỗn độn bát nháo của các cánh phóng viên đang ồ ạt vây kín lấy Lâm Mặc Nam. Từ kinh ngạc, khó chịu, hoảng sợ, rồi lại phát điên lên, hắn dường như đi qua tất cả mọi cung bậc cảm xúc tiêu cực.

Người này... Không, là bản thể này, có thật sự là Mặc Nam?

"Bác sĩ Mặc Nam sau khi có những hành động như hét lớn, mắng chửi nữ nhà báo với cái tên 'Thiên Hương' thì đột ngột bất tỉnh. Anh Mặc đã ngay lập tức được đưa đi cấp cứu, tuy nhiên để lại không ít nghi vấn cho nhiều người. Tốt cuộc thì, người này là bác sĩ Mặc Nam, hay là phó chủ tịch Lâm Mặc Nam? Liệu có ẩn tình gì đằng sau việc hai con người này là một hay không?"

Bản tin kết thúc, Cao Giai Nhược cũng chẳng có tâm trạng nghe những thứ khác. Cô đưa tay tắt đi truyền hình, lại phải đau đầu suy nghĩ một phen.

Mặc Nam đó là một kẻ vô cùng cẩn thận, sẽ không tùy tiện tiết lộ bí mật vô giá của hắn cho những kẻ không dễ thuần phục. Tính cách Lâm Mặc có thể ngỗ ngược, ngông cuồng, nhưng dám nói tên đó cũng sẽ không ngu ngốc đến mức đem làm hỏng đi kế hoạch đã bảo toàn hắn suốt bao nhiêu năm.

Vậy thì chỉ có thể là một đáp án.

Một ai đó đã điều tra về thân phận của 'Lâm Mặc Nam'.

Đương nhiên điều này cũng không hoàn toàn thuyết phục được Giai Nhược. Hai bản thể đó luôn hành sự cẩn thận, không bao giờ để lộ sơ hở, làm sao có thể khiến người khác nghi ngờ được chứ?

"Có biết ai đưa thông tin không?" Càng nghĩ càng phức tạp, cô đành bất đắc dĩ hỏi thư kí của mình.

"Em nghe nói là người tiết lộ để những thông tin cần thiết vào một kiện hàng đặt trước văn phòng của các tờ báo, nên không biết danh tính của bọn họ." Người kia đáp, chỉ là điều cô quan tâm không chỉ đơn giản là bí mật động trời của Lâm Mặc Nam "Nhưng giám đốc, việc quan trọng là có người nghi ngờ chị... chị hợp tác với Lâm thị, đối thủ của..."

"Không làm thì việc gì phải sợ chứ." Giai Nhược hừ lạnh, chút việc vặt đó cũng chỉ là tin đồn nhảm. Cô biết rõ Châu Hoàng Nhất sẽ luôn tin tưởng cô là đủ.

Cô bé thư kí vẫn rất lo lắng, với nét mặt không thoải mái đó thì bất kì ai cũng có thể nhìn ra. Giai Nhược khẽ thở dài, nhìn điện thoại mình đang có một cuộc gọi, xem ra cô phải dàn xếp chứ không thể ngó lơ được "Nếu em không yên tâm, tìm vài người liên hệ với phía báo chí đừng viết lung tung là được."

"Bà quản gia, có việc gì không ạ?" Cô ra hiệu cho thư kí rời đi, sau đó trả lời cuộc gọi kia. Mọi khi bà quản gia cũng không thường xuyên gọi cho cô.

"Tiểu thư, phu nhân... đã nhập viện rồi."

Cao Giai Nhược không dành đến giây thứ hai nghĩ ngợi, đã ngay lập tức rời khỏi văn phòng.

Sao cô có thể quên, tên khốn Mặc Nam đã từng đe dọa sẽ làm hại đến mẹ cô nếu cô dám tiết lộ bí mật của hắn!

Với tình hình này, chắc chắn người cung cấp thông tin là kẻ mà đến cả hắn đó cũng không thể khống chế được. Bởi vì chẳng biết là ai, hắn tất nhiên sẽ xem xét đến những người không thân cận nắm được bí mật này. Nói cách khác, chính là Cao Giai Nhược cô.

Cô từng cho rằng chỉ cần bản thân ngoan ngoãn làm theo tất cả những yêu cầu của hắn, mẹ của cô sẽ được an toàn. Xui xẻo thế nào, một kẻ chết tiệt nào đó lại làm hỏng tất cả dự tính của cô, khiến cho Lâm Mặc Nam kia phát bệnh!

Càng nghĩ đến thể chất yếu đuối của mẹ mình họa may phải chịu những tổn thương nghiêm trọng, Giai Nhược càng nhấn ga mạnh hơn, mất kiểm soát lao đi trên đường. Không đến năm phút, cô đã đến được bệnh viện, vội vàng chạy đi tìm phòng của bệnh nhân Chu Lộ Khiết.

"Mẹ!" Cô vừa bước vào đã ngay lập tức ôm chầm lấy mẹ mình, ánh mắt rưng rưng như sắp khóc. Cô vội vàng xem gương mặt, trên tay, cổ, đều không có vết thương, sắc mặt của bà vẫn còn khá hồng hào, ít ra vẫn không xấu như những gì cô tự hù dọa bản thân.

Cho đến khi... cô nhìn thấy chân của bà.

Cổ chân trái vốn dĩ đang lành lặn, bây giờ lại đang bị quấn một lớp vải cố định, không thể tùy ý cử động.

Phải, làm sao một người lành lặn không bị gì lại cần phải nhập viện chứ. Tuy rằng bị thương như thế nào đồng nghĩa rằng bệnh cũ của mẹ không tái phát, nhìn bà chịu đau đớn không khỏi làm trái tim của Cao Giai Nhược day dứt lẫn khó chịu. Cô đưa mắt nhìn chân của bà, rồi lại không đành lòng quay đi. 

...Tất cả, đều bởi vì cô.

"Giai Nhược, con đang làm việc sao lại đến đây?" Chu Lộ Khiết khẽ nâng gương mặt buồn bã của con gái mình lên, đầy ôn nhu mà xoa hai gò má của cô. Bà luôn như vậy, dù bản thân có chịu tổn thương như thế nào vẫn luôn nghĩ đến những người khác.

Giai Nhược khụt khịt mũi, cố gắng bình tĩnh lại "Đang yên đang lành sao mẹ lại bị ngã chứ? Bác sĩ nói thế nào rồi?"

Bà dịu dàng mỉm cười, hôn nhẹ lên trán của cô để trấn an. Cứ tưởng đã đến tuổi này có thể tự lo cho bản thân, rốt cuộc bà vẫn phải làm phiền đến những đứa con của mình "Té không đau lắm. Chỉ là bị bong gân một chút, con đừng lo lắng quá."

"Cái gì mà không đau? Không phải vừa nãy mẹ đau sắp khóc luôn ư?"

Cô còn chưa kịp nói, một người khác đã tiến vào căn phòng, đủ để cô phải lo sợ đến mức ngay lập tức đứng dậy.

Là Chu Tiệp Mẫn.

Dường như ban nãy cô ta đã tạm thời rời khỏi để lấy xe lăn cho mẹ. Chu Tiệp Mẫn đó vẫn như lúc trước, đối với cô chỉ là một vẻ vô cảm không buồn quan tâm, nói quá đáng hơn chính là xem cô vô hình như không khí. Cô ta thản nhiên bước đến phía bên kia giường, ngồi xuống bên cạnh mẹ của cô.

Với sự điềm nhiên này, dám nói cô ta đã biết chuyện còn trước cả cô.

Kể cả chuyện quan trọng như nhập viện, mẹ cô vậy mà vẫn nói cho Chu Tiệp Mẫn biết trước. Cho dù đã nói rằng hai người sẽ không gặp lại nhau, tất cả những gì bà ấy nghĩ đến cũng chỉ là đứa con gái lớn đó.

Vậy... còn cô thì sao chứ?

"Tiểu Mẫn, con đừng làm em mình sợ."

Chu Lộ Khiết cười trừ, tính khí của Tiệp Mẫn nhà bà sau bao năm vẫn vậy. Bà lần lượt nhìn hai đứa con gái của mình, ai nấy đều ngượng ngùng không dám mở lời trước, vô hình dựng thành bức tường xa cách giữa cả hai. Bà không thể để cơ hội tình cơ gặp mặt giữa bà và Tiệp Mẫn trở nên lãng phí được, phải cố gắng giúp hai đứa nhỏ làm lành.

"Con đừng để ý đến lời của Tiệp Mẫn nhé, chị của con chỉ là hơi khô khan nên mới nói vậy thôi. Mẹ cũng đã lớn tuổi, xương khớp yếu đi cũng là chuyện bình thường thôi."

"Mẹ... con thật sự đã rất lo lắng, mẹ có biết không? Mẹ không được có chuyện gì đâu đấy." Giai Nhược khẽ thở dài, đôi mắt đầy bất an nhìn bà. Lần này may mắn chỉ là bong gân nhẹ, nếu còn có lần tiếp theo... cô thật sự sợ sẽ bị bản thân tự hù họa khiến chính mình cũng bị mất kiểm soát.

Khoảnh khắc hạnh phúc nắm tay nhau mỉm cười Tiệp Mẫn vừa nãy đã trải qua, cô không muốn tranh giành làm gì với Cao Giai Nhược.

Có điều, nhìn một gia đình thiếu vắng bóng dáng người đàn ông thế này... cô vẫn cảm thấy không thoải mái.

"Ông ta... biết chưa?"

Câu hỏi này không phải để quan tâm con người đó sống chết như thế nào. Cô chỉ đơn giản muốn biết ông ta có thật sự yêu thương và trân trọng phu nhân của mình như những gì bản thân luôn thể hiện.

Chu Lộ Khiết ngập ngừng một lát, xem ra bản thân bà cũng không biết điều này "...Có lẽ bà quản gia đã thông báo rồi, chắc đang trên đường đến đây, hay là con..."

"Mẹ có muốn ăn gì không? Con đi một lát rồi quay lại."

Rất hiếm khi có cơ hội ba người gặp mặt thế này, chỉ còn thiếu mỗi Cao Ảnh Quân sẽ đủ bốn thành viên trong gia đình. Ý tứ của bà cũng chẳng hề giấu diếm, cả Giai Nhược và Tiệp Mẫn đều có thể nhìn ra. Giai Nhược có thể sẽ nhắm mắt mặc kệ mọi thứ, nhưng Tiệp Mẫn không thể nào gạt đi tất cả những gì họ Cao đó từng làm với cô.

Chu Lộ Khiết khẽ thở dài, bà cũng không nỡ miễn cưỡng con gái mình, đành nói "...Ừm, con cứ tùy ý đi. Mẹ gì cũng ổn cả."

Tiệp Mẫn rời khỏi, Cao Giai Nhược dường như cũng cảm giác được bản thân đã thoải mái hơn. Nếu Tiệp Mẫn đó tiếp tục ở đây, trong mắt mẹ cô cũng chỉ có mỗi cô ta.

Tất nhiên, hiện tại trong lòng Cao Giai Nhược không chỉ có phiền muộn về người đó.

Bình thường mẹ cô là một người rất cẩn thận, không thể tùy tiện ngã đến bị thương nặng như thế nào. Huống hồ chuyện này đến chỉ ngay sau khi bí mật của Lâm Mặc Nam bị tiết lộ, cô không thể không nghi ngờ hắn có can dự hay không. Cao Giai Nhược khẽ ho, có một chút đắn đo nhìn Chu Lộ Khiết. Cô phải làm việc này một cách kín kẽ, không thể để họ Lâm kia phát hiện.

"Mẹ, hay là... chúng ta đổi người làm đi? Dù sao thì những người đó làm việc cũng lâu rồi, khó tránh có sai sót. Nếu cứ tiếp tục, con không an tâm để mẹ ở nhà một mình."

"Còn bà quản gia mà. Vả lại là là do mẹ không cẩn thận ngã, không thể trách bọn họ."

"..."

Chu Lộ Khiết là một người rất bao dung. Đây là ưu điểm của bà, nhưng đôi khi cũng là khuyết điểm. Lại nói, nếu không phải là mẹ cô chủ động muốn đổi người, cô rất khó để ra tay. Lâm Mặc Nam là một kẻ đa nghi, cô không biết nắm được bao nhiêu phần để thuyết phục hắn tin tưởng mình. Bằng không, lần tiếp theo... mẹ cô chắc chắn không thể chỉ bị bong gân.

"Giai Nhược, con vẫn chưa khỏi bệnh, đừng phí tâm sức cho chuyện này. Mẹ sẽ cố gắng chăm sóc tốt bản thân, nhất định không để con phải bận tâm đâu." Nhìn vẻ mặt phiền muộn của cô, Chu Lộ Khiết lại chỉ nghĩ rằng con gái mình lại lo lắng quá mức, nhẹ nhàng xoa đầu khuyên nhủ.

"Con-"

Lần này, là một cuộc điện thoại.

Một cuộc gọi cô không thể từ chối.

"...Con đi nghe điện thoại một chút." Cao Giai Nhược cười nhạt, vờ như đây là vấn đề công việc. Cô rời khỏi phòng bệnh, đảo mắt để tìm một góc hành lang không có người. Khẽ thở dài, suy đoán của cô có vẻ như đã chính xác.

"Là anh?"

Đầu dây bên kia vui vẻ cười, vẫn là ngữ điệu quái gở khiến người khác phải rùng mình "Ồ, tôi đoán lúc này cô đã đến thăm người mẹ yêu quý của mình rồi?"

Đối với thái độ bỡn cợt của hắn, Cao Giai Nhược như bị chọc vào cái vảy ngược của bản thân. Người mà cô quan trọng còn hơn cả mạng sống của mình, hắn lại chỉ tùy ý xem như một con cờ muốn làm thế nào cũng được, một kẻ vô lại không có nhân tính! Bởi vì bà ấy may mắn chỉ bị bong gân, đối với hắn giống như một món đồ chơi hư hỏng một chút, vẫn có thể đem ra để chơi đùa.

Cô lẽ nào có thể không tức giận chứ!

"Lâm Mặc Nam, anh có còn biết nói lý lẽ không hả!? Tại sao anh lại cho người làm vậy!? Bà ấy không hề làm việc gì gây khó dễ đến anh, nhưng-"

"Nhưng bà ấy có một cô con gái không nghe lời."

Họ Lâm đó đột nhiên trở nên nghiêm túc, lại hướng mũi tên lỗi lầm về phía Cao Giai Nhược. Ý tứ của hắn chính là, Chu Lộ Khiết không làm gì sai, bà ấy chỉ sai khi có đứa con là cô.

"Việc tôi bị phát hiện là Lâm Mặc Nam, là cô nói cho cánh báo chí biết đúng không?" Hắn ta hừ lạnh, tiếp tục nói.

Giai Nhược đưa tay day day thái dương, cô thật sự rất mệt mỏi khi phải đôi co với đứa con nít to xác không hiểu chuyện này. Hắn ta có thể tính toán mọi bước đi khi hãm hại người khác, đến khi bản thân bị hại sao lại không biết dùng trí thông minh cao ngất ngưỡng đó chứ?

"Anh lấy mẹ tôi ra làm con tin, tôi sao có thể liều mạng làm loại chuyện ngu ngốc đó? Hay là anh không tin vào khả năng khống chế của mình?"

"Tôi rất tin đấy chứ. Chỉ là, bí mật cũng đã bị bật mí rồi, mà cô lại là người tôi không an tâm nhất. Nếu không phải cô thì có thể là ai?"

"...Tôi không biết. Nhưng khẳng định chuyện phía báo chí tôi không hề liên quan!". Trong tình huống này, Cao giai Nhược thật sự không có gì để biện bạch cho bản thân, cũng chẳng thể nghĩ được kẻ nào có thể ra tay. Điều khiến cô lo sợ là... Lâm Mặc Nam đó căn bản không thèm đếm xỉa đến lời nói của cô.

Tên khốn đó họa may đã ghim chuyện này, mẹ của cô... bà ấy phải làm sao đây?

"Tôi biết cô sẽ nói như vậy, tôi cũng biết lá gan của Cao Giai Nhược cô không lớn như thế."

Lâm Mặc Nam lại cười, giống như đưa mũi dao kề sát vào cổ cô, đợi đến khi cô run sợ nhất thì vui vẻ mà buông tha. Lần này hắn khiến Cao phu nhân chịu chút tổn thương chỉ mang mục đích cảnh cáo, phòng trường hợp Cao Giai Nhược nhân cơ hội này phản bội hắn. Hơn nữa... đây cũng chỉ là một chút đáp trả của hắn cho kẻ tiết lộ thật sự.

"À mà, cô đừng nghĩ đến việc đưa mẹ mình đi khỏi nước hoặc thay người làm. Tôi đều sẽ có cách để khống chế bà ấy, và cả cô."

Tim đen của Cao Giai Nhược chợt nhói lên.

Kế hoạch của cô còn chưa bắt đầu đã thất bại. Sau chuyện này, chắc chắn sẽ khiến Lâm Mặc Nam cảnh giác hơn bao giờ hết. Chỉ cần có một chút động tĩnh bất thường, hắn đều sẽ ra tay, còn với mức độ mạnh hơn.

Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Rất giống tính cách của hắn.

"...Bà ấy không liên quan. Tại sao anh không nhắm vào tôi, chẳng phải anh hận tôi và Chu Tiệp Mẫn nhất ư?"

Tinh thần của Giai Nhược ngày càng mệt mỏi hơn. Những ngày gần đây lượng công việc của cô ngày càng nhiều, cô lại liên tục chịu áp lực từ phía hai gia đình, chỉ có thể mỉm cười mà đối phó một cách êm dịu nhất. Xui xẻo thế nào, bí mật của Lâm Mặc Nam bị lộ, hắn là đem mọi tức giận đều trút lên người cô.

Tình trạng này còn kéo dài, cô chỉ sợ bản thân sắp không chịu nổi mất.

"Phải, vì vậy Cao tiểu thư càng là đối tượng phù hợp hơn."

Lâm Mặc Nam kia nghe được ngữ điệu phiền muộn nặng nề của cô, tâm trạng hắn lại càng vui vẻ hơn. Qua điện thoại, cô có thể nghe thấy hắn đang tự thưởng cho mình bằng một cốc rượu.

Quả nhiên, một con quỷ thì không thể nào lại có tình người.

"Không phải hai người đều là những đứa con hiếu thảo ư? Cách nhanh nhất và đau đớn nhất để hành hạ các người chính là bà ta."

"Lâm Mặc Nam..." Cao Giai Nhược hít sâu một hơi, ánh mắt đờ đẫn nhìn về xa xăm. "Hiện tại tôi có thể phục tùng, nghe lời, kể cả chấp nhận làm những việc ghê tởm nhất theo yêu cầu của anh. Nhưng tôi cảnh cáo anh... Con mồi nếu dồn đến đường cùng, sẽ cắn lại kẻ săn mồi."

Ngữ điệu mạnh mẽ mới lạ này của cô làm tên khi không kiềm được cơn rùng mình phấn khích của bản thân. Trước nay hắn luôn là kẻ thống trị áp chế về mọi mặt, chưa từng gặp bất kì ai dám cản đường hắn, đừng nói đến là chống đối. Ai ngờ hôm nay Cao Giai Nhược mỏng manh yếu đuối lại hùng hồn tặng hắn hai chữ 'cảnh cáo', sao hắn có thể không hứng thú chứ.

Quả thật, làm kẻ chiến thắng quá dễ dàng cũng chẳng có gì hay ho. Hắn lên nâng mức độ khó lên một chút a.

"Đáng sợ đấy~ Cao tiểu thư, tôi đợi ngày cô cầm súng chĩa về phía tôi."

Cuộc gọi kết thúc với tiếng cười khanh khách quỷ dị của Lâm Mặc Nam. Cô cảm thấy sức lực của bản thân như quay về con số không, cả cơ thể nặng nề với áp lực chỉ hận không thể ép chết cô.

Với tình hình này, cô có lẽ không thể làm gì ngoài việc chấp nhận để mẹ mình tiếp tục ở cùng với những kẻ làm việc cho hắn. Với bản chất độc ác của mình, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay chỉ vì bà ấy không khỏe, càng không muốn nhân nhượng với cô. Đó là lại nói, bí mật của hắn bị bại lộ, Châu thị cũng có thể sẽ nghi ngờ cô có ý đồ xấu xa gì đó khi kết hôn với Châu Hoàng Nhất. Nếu để mối quan hệ này bị ảnh hưởng, Cao Ảnh Quân tuyệt đối không bỏ qua. Người như ông ta đặt lợi ích lên trên mọi thứ, sao có thể động lòng thương cảm khi con gái mình chịu chút khổ cực chứ.

Tất cả bọn họ... không một kẻ nào nghĩ cho cô...

Những kẻ vô cảm đó, đều chỉ ôm khư khư lấy lợi ích của bản thân, đều không quan tâm cô muốn điều gì...

Chẳng lẽ trong mắt họ cô chỉ là một cỗ máy, sẽ răm rắp nghe theo mỗi một yêu cầu chết tiệt đó chứ?

Cô thật sự đã quá chán nản với cuộc sống này, mỗi một ngày đều phải uống thuốc, đều phải làm ra gương mặt giả tạo nhìn bọn họ mà sống.

Nếu như cứ tiếp tục, bản thân cô liệu sẽ...

"Giai Nhược."

Một bàn tay bất ngờ đặt lên vai cô, vào thời điểm bản năng cảnh giác của cô ở mức cao nhất. Cô ngay lập tức xoay người lại gạt tay kẻ đó, biểu tình cực kì căng thẳng với những giọt mồ hôi lạnh của áp lực chảy xuống gương mặt cô. Giống như một con mèo xù lông, bất kì ai không cẩn thận đều sẽ bị cô dùng nanh vuốt của mình cào đến chảy máu, bất luận lý do là gì.

"Em sao vậy?"

Đối diện với dáng vẻ này của cô, Châu Hoàng Nhất cũng phải giật mình đôi chút. Hắn chưa từng nhìn thấy cô sợ hãi đến như vậy. Gần như... biến thành một con người khác.

"Hoàng Nhất... là anh ư..."

Cao Giai Nhược khẽ thở phào, sự dè chừng chậm rãi mà giảm xuống. Nếu là hắn, chí ít cô biết được bản thân sẽ không sao. Cô ho khan vài tiếng, điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Việc này không thể để hắn có liên quan được.

"Em... Em không sao, em ổn... chỉ là gần đây công việc hơi áp lực..."

"Đừng lao lực quá, em còn phải chăm sóc mẹ nữa. Bà ấy nhìn em thế này làm sao có thể hồi phục nhanh được?" Hắn cười nhạt, rất hiểu tính cách giấu diếm này của vợ mình. Hắn chưa từng ép buộc cô làm chuyện gì, cũng chưa từng gặng hỏi mà dồn ép cô. Từ đầu đến cuối, Châu Hoàng Nhất đều chỉ chờ đợi cô chậm rãi mở lòng với hắn.

"Tay em... lạnh lắm sao?"

"..." Giai Nhược không đáp. Xem ra chuyện này cô cũng không muốn nói.

"...Về việc bác sĩ Mặc Nam, em hẳn đã biết rồi chứ?" Hắn nhìn sắc mặt cô, chẳng hề lên tiếng nói thêm, liền đề cập đến một vấn đề khác "Nếu hắn ta là Lâm Mặc Nam, vậy thì không nên làm phiền hắn. Anh sẽ tìm cho em một bác sĩ tốt hơn. Thời gian qua anh cảm giác em-"

"Không!" như bị dọa sợ mà ngay lập tức trả lời, tinh thần cô hoảng loạn chỉ muốn ngăn chặn suy nghĩ này của hắn. Đừng nói chỉ có Châu Hoàng Nhất ngạc nhiên, cả cô cũng không ngờ mình lại sợ Lâm Mặc Nam đến như vậy.

"Ý em là... việc này chúng ta cứ bàn sau đi. Em phải đi xem mẹ đã." Cô vội thu tay lại, lách người đi về phòng của mẹ mình. Cô cần phải bình tĩnh hơn nữa, không thể đến cả hắn cũng bị lôi vào chuyện này.

"Giai Nhược." Đột nhiên, Châu Hoàng Nhất gọi tên cô "Thật ra, em có thể dựa dẫm vào anh. Một chút thôi cũng được."

Bước chân khựng lại, cô xoay người nhìn hắn. Từ lần đầu tiên gặp nhau, hắn đã luôn dành cho cô ánh mắt đặt biệt ấy. Tất cả mọi thứ cô có thể cần ở một người đàn ông, hắn đều có. Hắn yêu cô bằng cả trái tim, luôn xem lợi ích của cô quan trọng hơn bất kì điều gì.

Có thể trở thành vợ của hắn là điều mà cô tự hào nhất... cũng là điều khiến cô phải day dứt cả đời.

Một kẻ hèn hạ xấu xa như cô sao có thể xứng với tình yêu này chứ.

"...Em biết mà." Cao Giai Nhược nở một nụ cười chua xót, vẫn tiếp tục con đường đơn độc của mình.

'Xin lỗi. Em chỉ đủ can đảm để từ chối anh, chứ không thể để anh phải vì em mà chịu thiệt thòi.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon