Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 73


Tiệp Mẫn nâng tách cà phê, cảm nhận mùi vị nồng đậm của cà phê vừa xay. Không gian yên tĩnh thoang thoảng nghe thấy những tiếng trò chuyện, khung cảnh thành phố buổi sáng nhẹ nhàng diễn ra bên ngoài, cùng một ít cà phê đắng và bánh ngọt. Đây quả thật là địa điểm bắt đầu ngày mới lý tưởng. Tiếc nơi này chính là tiệm cà phê độc quyền dành cho nhân viên Tạ gia, cô cũng không thể chia sẻ cảm giác sung sướng này với người khác.

"Chào cô chu."

Một người đàn ông đầy điển trai bước đến đối diện cô, cong môi nở nụ cười đầy quyến rũ. Mái tóc được chải chuốt công phu cùng với bộ vest xám đắt đỏ được làm tỉ mỉ đến từng chi tiết, hắn dễ dàng thu hút được sự chú ý của phái nữ nơi này. Bọn họ đều trầm trồ, kẻ thì ngưỡng mộ kẻ thì phấn khích, dồn toàn bộ sự tập trung về phía hai người họ.

Riêng Tiệp Mẫn, cô chỉ cảm thấy vị cà phê này hóa ra cũng không tuyệt vời như vậy. Nhất là khi người này xuất hiện.

Phiền phức là, cô cũng không thể chỉ dựa vào thân phận của mình mà mặc kệ hắn được.

"Phó chủ tịch Lâm, hân hạnh." Cô ngẩn đầu cười nhạt, tất cả sự khách sáo và lịch sự của mình đều thể hiện ra.

"Cô có phiền không nếu tôi ngồi ở đây."

"Nếu tôi nói có thì sao?"

Chào hỏi hắn đã là điều vô cùng miễn cưỡng đối với cô, đừng nói đến là việc ngồi cùng nhau rồi trò chuyện thân thiết.

"Chúng ta cũng là chỗ quen biết cả, không cần phải ngại ngùng vậy đâu."

Mặc Nam, hoặc là 'Lâm Mặc Nam', biết rõ cô sẽ từ chối, hắn chính hắn cũng không có ý định sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy. Hắn trực tiếp kéo chiếc ghế đối diện cô, đầy tao nhã mà ngồi xuống, rất giống với bộ dạng thiếu gia của hắn.

Nhân viên phục vụ lúc này cũng đem đến phần thức uống của Mặc Nam, là một tách cà phê giống hệt với Tiệp Mẫn. Hắn cũng làm ra điệu bộ thưởng thức như cô vừa nãy, ý đồ muốn chọc giận cô không thể rõ hơn được. Vốn cho rằng Lâm Mặc Nam thông minh xảo quyệt là một kẻ như thế nào, hóa ra là một đứa nhóc đội lớp vỏ người trưởng thành.

"Nhìn cô trong vui vẻ hẳn nhỉ, Tạ Hi Dương thời gian qua hẳn phải ở bên cô dỗ dành không ít?" Hắn nhẹ nhàng đặt tách sứ xuống, lên tiếng hỏi cô.

"Tôi nghĩ ngài phó chủ tịch đây không phải là người thích bị soi mói vào đời sống riêng tư. Cho nên, đừng làm gì trái lại với lời nói của mình, đặc biệt là lời nói trong một buổi báo chí lớn." Tiệp Mẫn đáp, thái độ không hề mềm mỏng với hắn. Nhưng điều này lại chỉ khiến họ Lâm kia càng thích thú hơn.

"Vậy à? Xem ra cô đã rất chăm chú xem buổi họp báo của tôi. Cô thích chứ? Tôi đã chọn một đại sảnh của khách sạn Tạ gia đấy. Dịch vụ ở đó quả thật rất chuyên nghiệp, gửi lời khen này cho người yêu của cô nhé." Mặc Nam cong môi cười, giống hệt như khi hắn vẫn còn đóng giả làm một kẻ lắm tiền ngu ngốc ở siêu thị.

Lâu ngày không đến đó, bọn họ cũng chẳng còn như lúc trước.

"Đương nhiên." Bản lĩnh của cô hiện tại đã không đơn giản, không phải người có thể vì vài ba câu châm chọc mà tức giận. Cô càng không thể vì một kẻ như thế này lại làm mất mặt Tạ Hi Dương "Tôi đoán hôm nay anh có một công việc quan trọng, nên đừng lãnh phí thời gian ở đây với tôi nữa."

"Không vội. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên chúng ta đường hoàng ngồi trò chuyện cùng nhau với thân phận thật sự, tôi cũng nên tận hưởng một chút chứ." Bản thân Mặc Nam cũng nhận ra sự thay đổi nho nhỏ của con mồi. Việc này đối với hắn chẳng phải vấn đề to tát, dẫu sao thì nhờ có vậy trò chơi mới thú vị được.

Hắn đưa tay xé gói đường nhỏ rồi đổ vào ly cà phê, vừa chậm rãi cầm chiếc muỗng đảo đều vừa nói "Chu Tiệp Mẫn, người tiết lộ tin tức về tôi... là cô, đúng không?"

Chủ đề này, làm sao hắn có thể bỏ qua chứ.

"Không phải." Cô không hề do dự đáp, như đã đoán trước hắn sẽ hỏi câu này.

Mặc Nam bật cười, hắn còn cho rằng sẽ được nghe những lập luận ghê gớm của cô để biện minh nữa chứ "Cô nghĩ tôi sẽ tin câu trả lời này?"

"Vậy anh nghĩ tôi sẽ thành thật trả lời anh à?"

Tiếc là, nụ cười của hắn cũng không kéo dài được lâu. Chu Tiệp Mẫn này xem ra không phải chỉ có một thay đổi nho nhỏ. Ở cùng với Tạ Hi Dương một thời gian, vậy mà lại có thể rèn được cho cô ta bản lĩnh dám cả gan thách thức hắn. So với Cao Giai Nhược, hai kẻ này càng giống những tên khốn dám công khai bí mật của hắn.

Thư kí của hắn bước đến, nhỏ giọng thông báo với hắn đã đến giờ cho buổi kí hợp đồng.

"Tôi còn có việc phải giải quyết, không phiền cô tận hưởng cà phê của mình nữa." Mặc Nam mỉm cười đứng dậy, hắn không vội chấp nhất chút chuyện này với Chu Tiệp Mẫn kia.

Thay vào đó, để hắn tặng một món quà cho Tạ Hi Dương vẫn là một ý tưởng tốt hơn.

...

Theo như kế hoạch, hôm nay Lâm Mặc Nam không phải cất công đến tận tập đoàn Tạ thị chỉ để ngồi lãng phí thời gian cho Chu Tiệp Mẫn. Hắn đến để giành lấy hợp đồng đầu tư và xây dựng một casino nổi tiếng từ tay Tạ Hi Dương. Bản thân Mặc Nam hoặc Lâm Mặc đều chẳng thích gì những sòng bài nhạt nhẽo đó, nhưng 'bọn họ' đều đồng ý rằng món quà tràn đầy sự thất vọng và khó chịu này sẽ rất phù hợp với tên khốn họ Tạ đó.

Hơn nữa, theo như ý muốn và số tiền hai mươi triệu đô quý giá của chủ tịch Lâm đáng kính, hôm nay Mặc Nam nhất định phải giành được hợp đồng này.

Tất nhiên... để có thể tuyên bố hai chữ 'nhất định' đó, Mặc Nam cũng đã có tính toán của riêng mình. Chuẩn bị nhiều một chút cũng chẳng hại vì ai. Lần này là sự thật a.

Mặc Nam nhìn tiểu tử chỉ vừa bước qua giai đoạn mọc răng khôn đang làm ra bộ dạng nghiêm túc nghiền ngẫm bản hợp đồng mới của Lâm thị. Hắn thật sự muốn hỏi quý công ty liệu có xem trọng Lâm thị hay không, lại cử đến đứa nhóc thiếu kinh nghiệm này. Chỉ là, non dại cũng có cái tốt của non dại. Người như vậy có thể là một con mồi quá dễ dàng, nhưng có thể củng cố chiến thắng của hắn.

"Các điều khoản đều đã được thông qua, không biết cậu Marchand Nassim có vấn đề gì muốn hỏi không ạ?" Hắn nở nụ cười đầy lịch thiệp, ngoài mặt vẫn thể hiện mình là một đối tác vô cùng hoàn hảo.

Người đối diện hắn, tuy có thể chỉ là một thiếu niên vừa qua tuổi 25, chính là con trai duy nhất của chủ tịch chuỗi casino The Royalty. Thành công ngay từ một độ tuổi trẻ, hắn so với Tạ Hi Dương gần như không hề thua kém chút nào. Xét về ngoại hình, mặc dù họ Tạ kia mang cái khí chất của một người đàn ông trưởng thành, Marchand Nassim đem lại cho người nhìn cảm giác của tuổi trẻ và thanh xuân.

"Chúng ta vẫn chưa có cơ hội trao đổi về việc tập đoàn Lâm thị chủ động hợp tác với casino của chúng tôi." Người kia khẽ đặt bản hợp đồng về vị trí cũ, biểu tình lãnh đạm đưa mắt nhìn Mặc Nam "Chẳng phải trước đây các người chủ yếu đều đầu tư vào bất động sản và trở thành các cổ đông lớn của những thương hiệu nổi tiếng ư?"

"Tời gian thay đổi, đương nhiên định hướng cũng sẽ thay đổi. Cậu Marchand đây hiện tại chỉ mới 25 tuổi nhưng có thể đảm đương trách nhiệm của dự án lớn thế này, chứng tỏ cậu là đối tác tiềm năng chúng tôi đang tìm kiếm." Chút câu hỏi vặt này tất nhiên không thể làm khó được hắn.

"Ồ? Tôi còn cho rằng vì mẹ của tôi là bà Marchand, chủ tịch sở hữu thương hiệu này đấy." Cậu ta hừ lạnh cười, trong ngữ điệu có vài phần mỉa mai.

Nếu đây không phải lần đầu tiên gặp mặt, Mặc Nam còn cho rằng bản thân đã vô tình kết thù với người này.

"Tôi nghĩa chúng ta đều có câu trả lời cho vấn đề đó." Hắn khéo léo đáp, cũng không để tính khí trẻ con kia làm ảnh hưởng đến đại sự hôm nay.

Cánh cửa phòng hợp chợt mở, Tạ Hi Dương cùng với thư kí Tô của mình bước vào. Biểu tình hắn vẫn như cũ, không hề có tí vội vã dù đã quá giờ bắt đầu buổi gặp mặt được hai tiếng. Hắn đưa mắt nhìn những người có mặt, vô cùng từ tốn thong thả tiến về vị trí đối diện Mặc Nam.

Điều này có hai cách lý giải. Hoặc là hắn đã biết bản thân sẽ không thể đến đúng giờ, hoặc là hắn biết hiện tại có làm gì cũng vô ích.

MẶc Nam lại thích lý do thứ hai hơn.

"Giám đốc Tạ, có vẻ như anh đến khá muộn nhỉ?"

Hắn nhếch mép cười, trông đợi vào chút phản ứng thú vị gì đó của Tạ Hi dương. Chỉ tiếc, sự điềm tĩnh đáng chết kia đã làm mất đi thú vui chờ đợi của Mặc Nam. Không thể không nói, bản lĩnh của giám đốc Tạ thật sự rất ghê gớm, bản thân sắp đánh mất hợp đồng quan trọng của tập đoàn lại có thể thản nhiên đến như vậy.

Thư kí thì thầm vào tai của Marchan Nassim, khiến hắn khẽ đanh mày mà nói "Nghe nói đã có một vụ hỏa hoạn xảy ra tại một chi nhanh nhỏ của Lâm thị. Giám đốc Lâm, anh biết về chuyện này chứ?"

"Về vấn đề hỏa hoạn, tôi sẽ đảm bảo sau này không bao giờ xảy ra trường hợp tương tự. không thể để chỉ vì một chút rắc rối nhỏ ấy mà cản trở những thương vụ quan trọng được." Dưới góc nhìn của Mặc Nam, đây là một trả lời hoàn hảo.

Hắn cũng không thể thành thật nói rằng đó là sắp xếp của mình được.

"Có vẻ hai người đã bàn bạc mọi thứ?" Lúc này Tạ Hi Dương mới lên tiếng, không hiểu sao vẫn có thể ôm hi vọng mà bảo thư kí của mình cố chấp lấy bản hợp đồng của Tạ thị ra.

Một trong những điều kiện tiên quyết trong làm ăn chính là thời gian. Một giây đủ để quyết định sự thành bại của một thương nghiệp, đừng nói là tận hai tiếng chờ đợi vô ích.

"May mắn không phải luôn hướng về một người. Giám đốc Tạ, thật xin lỗi vì khiến anh đi cả chặng đường đến đây." Điệu bộ của Mặc Nam vô cùng tự tin, hướng đuôi bút về phía nhân vật quyết định quan trọng ngày hôm nay "Cậu Marchand?"

Chỉ cần một chữ kí, hắn sẽ khiến những kẻ dám khinh thường năng lực của hắn biết được mùi vị thất bại là như thế nào.

Huống hồ... Kẻ chiến thắng đã được định sẵn ngay từ đầu.

Marchand Nassim cong môi cười, vui vẻ nhận cây bút của hắn, đột nhiên hứng thú làm một màn xoay bút điệu nghệ. Nhìn hai bản hợp đồng trước mắt, mỗi tập đoàn đều đưa ra những thỏa thuận và điều kiện vô cùng giá trị, tuyệt đối không chịu thua đối thủ của mình.

Mà, hắn đã sớm có quyết định của mình.

"Chỉ tiếc là, người phải phí cả chặng đường đi... là anh, Lâm Mặc Nam." Câu nói vừa dứt, Marchand Nassim dùng cây bút mà Tạ gia đưa cho để kí vào bản hợp đồng của Tạ gia, chính thức xác nhận mối quan hệ hợp tác lâu dài của hai bên.

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Mặc Nam, nói chính xác hơn, là thứ bất khả thi mà hắn đã từng chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra.

"Người mà casino The Royalty sẽ hợp tác hôm nay là Tạ thị, chúng tôi đã bàn bạc việc này từ trước." Marchand Nassim vui vẻ bắt tay với Tạ Hi Dương, cả hai đều vô cùng hài lòng không chỉ vì sự hợp tác này, mà còn bởi vì biểu tình họ Lâm hiện tại rất khó coi.

"Marchand Nassim, đây không phải là cách hành xử của một thương nhân chuyên nghiệp. Tôi đề nghị anh đưa ra một lý do thõa đáng cho Lâm thị." Mặc Nam chưa bao giờ tức giận và nhục nhã như bây giờ, nhưng hắn phải cố hết sức để giữ bình tĩnh. Trong tình huống xấu nhất, hắn không được để Lâm Mặc có cơ hội xuất hiện.

"À, có một chuyện đúng là tôi chưa nói với anh." 'Cậu nhóc non nớt' mà Mặc Nam luôn xem thường nhoẻn miệng cười, điều chỉnh lại cà vạt thật chỉnh chu, sau đó lại bắt đầu một màn giới thiệu mới.

"Tôi là cháu trai của chủ tịch Tạ, tên là Tạ Sở Minh. Ngài ấy đã giúp tôi trong việc du học ở Pháp, và cũng nhờ đó tôi có thể gặp được mẹ nuôi của mình."

Vốn dĩ từ đầu, kế hoạch hoàn mỹ Mặc Nam luôn tự hào đã không thể thành công, bởi vì hắn hoàn toàn không hề biết đến mối quan hệ này. Đời tư của gia đình Marchand rất riêng tư, hắn không tiện điều tra nhiều, càng không ngờ tiểu tử thối này lại chỉ là một đứa con nuôi. Hơn nữa, Lâm thị và Tạ thị quan hệ không tốt, hắn lại cho rằng việc The Royalty nhận khoản đầu tư của Lâm thị chính là khẳng định bọn họ chỉ đơn thuần là đối tác làm ăn.

Rốt cuộc, con bài quyết định này lại là thứ Tự Hi Dương đó sử dụng cuối cùng.

Chả trách tại sao việc hắn đến trễ tận hai tiếng lại có thể bình thản như vậy.

Nhưng thứ khiến hắn căm phẫn hơn không chỉ đơn thuần vì bị lừa, lý do thật sự... đó là kế hoạch của Tạ Hi Dương giống kế hoạch của hắn đến tám phần.

Từ đầu đến cuối đều khiến đối phương không ngờ được bản thân đã rơi vào bẫy, còn để bọn chúng liên tục nuôi hi vọng, để rồi thu về không chỉ thất bại mà còn là nỗi nhục nhã.

Tên khốn này, hắn không hề đơn giản.

"Tôi luôn nghĩ rằng giám đốc Lâm luôn là một người tính toán chu toàn. Không ngờ anh lại có thể mắc phải một sai lầm nghiêm trọng như vậy." Tạ Hi Dương cười nhạt, hai tay đan vào nhau đặt lên bàn. Nhìn bộ dạng bất mãn của Lâm Mặc Nam, hắn thật muốn để Tiệp Mẫn có thể chiêm ngưỡng một chút, phần nào xoa dịu được sự khó chịu của cô.

"Nhưng anh đừng lo, tôi sẽ đảm bảo khoảng đầu tư hai mươi triệu đô của chủ tịch lâm được sử dụng triệt để nhằm phát triển the Royalty. Dù sao thì chúng tôi cũng là cổ đông lớn thứ hai của thương hiệu này."

Kế hoạch này thành công, đương nhiên cũng phải nói đến khả năng che đậy thông tin của hắn. Chiêu trò này thật sự phải cảm ơn đến Lâm Mặc Nam, giúp người khác biết được trong mọi ván bài đều cần có sự chuẩn bị chu toàn.

"...Cảm ơn." Phó chủ tịch Lâm tức đến chỉ có thể nói hai chữ đó, đến cả điệu cười lịch sự hắn luôn phô bày ra cũng không thể thể hiện được nữa. Hắn không do dự đứng dậy, cùng với thư kí của mình ôm theo nỗi nhục nhã mà ra về.

Đây có thể nói chính là thất bại đầu tiên của Mặc Nam.

...

Gương mặt tức giận của hắn dọa cho những người khác vừa nhìn đã ngay lập tức muốn né tránh, chẳng ai lại muốn liên quan đến một người đàn ông vừa cao lớn với tính khí đang vô cùng bất ổn. Mặc Nam hắn điên cuồng nhấn thang máy xuống tầng gửi xe, vừa đi vừa nởi lỏng cà vạt, làm thật nhiều thứ như muốn trút bỏ đi cơn giận này.

Lâm Mặc là một kẻ bê tha không có được điểm tốt gì ngoại trừ ưu điểm gây họa, nhưng hôm nay Mặc Nam hắn lại thất bại thảm hại hơn bất kì rắc rối nào mà bản thể đó gây ra. Cảm giác từ vị trí kẻ săn mồi trở thành con mồi là thứ hắn tuyệt đối không bao giờ chấp nhận được.

Nếu lúc này còn pahri gặp thêm bất kì một chuyện nào nữa...

"Thương lượng thế nào rồi? Tôi mong đó là tin tốt."

Chu Tiệp Mẫn đứng tựa vào một chiếc xe, như vô tình lại như cố tình đợi MẶc Nam xuất hiện. Cô nhoẻn miệng cười, tay khoanh trước ngực với dáng vẻ vô đầy tự mãn. Câu hỏi của cô cũng chỉ là cho vui, kết quả cô đã biết từ khoảnh khắc hắn bước vào nơi này rồi.

Mặc Nam lại không ngờ được có kẻ muốn chết đến như thế. Hắn ta đến đối diện cô, hai tay đút vào túi quần, tỏ vẻ mình là một người cực kì biết khống chế. Loại đàn bà như thế này, bây giờ hắn đã hiểu tại sao Lâm Mặc lại căm ghét Chu Tiệp Mẫn còn hơn cả Cao Giai Nhược. Hắn nhìn gương mặt kiêu ngạo của cô, nhướn mày nói với ngữ điệu đầy sự khó chịu.

"Các người... xem ra đã thông minh được một chút rồi đấy."

"Nếu không sao cuộc chơi được cân bằng. Hơn nữa..." Cô chậm rãi đứng thẳng người dậy, không hề sợ hãi với bộ dạng đáng sợ và nguy hiểm của Mặc Nam "Đây chỉ là một chút quà đáp lễ của bọn tôi. Tương lai vẫn còn rất nhiều, anh hãy cố gắng mà đợi nhé."

Thái độ ngông cuồng này còn hay ho hơn nhiều so với mấy câu cảnh cáo vô nghĩa của Cao Giai Nhược. Thiết nghĩ, nếu bây giờ hắn dùng bàn tay của mình, ngay lập tức bẽ gãy cái cổ mỏng manh trắng trẻo đó... chắc hẳn sẽ không ai biết đâu nhỉ?

"Phó chủ tịch Lâm."

Tạ Hi Dương một lần nữa làm hỏng cuộc vui của hắn. Tên khốn đó nhanh chóng bước đến bên cạnh người yêu của mình, để cô an toàn sau lưng hắn. Hành động bảo vệ này đến cũng thật đúng lúc, bằng không suýt nữa Lâm Mặc đã xuất hiện, thế thì khung cảnh còn hỗn loạn hơn nhiều.

"Dù sao anh cũng đã vất vả đến đây rồi, chi bằng thử một chút cà phê đi. Hi vọng sẽ không đắng như những gì anh đang cảm thấy."

Câu nói này không có quá nhiều sự châm chọc, nhưng nhìn đến Tạ Sở Minh vẫn mang gương mặt non nớt vô tư bên cạnh hắn khiến Mặc Nam vẫn chưa thể nguôi được cơn giận của mình.

"...Không cần phí sức. Chúng tôi chỉ là trao đổi một chút thôi." Hắn hừ lạnh rồi rời đi. Chuyện này hắn từ từ rồi sẽ tính sổ bọn khốn đó một lượt.

"Mày không sao chứ?" Hắn xoay người hỏi han cô, ánh mắt và lời nói đầy ôn nhu. Điều đặc biệt này chỉ dành cho một người.

"Chỉ là nói vài câu, tao ổn mà." Cô khẽ mỉm cười đáp, lại đưa mắt nhìn về hướng mà kẻ khó chịu vừa nãy rời đi "Mọi chuyện thuận lợi chứ?"

"ừ. Sau chuyện này Lâm Mặc Nam sẽ phải tốn nhiều thời gian hơn để tìm cách đối phó với chúng ta." Tạ Hi Dương vui vẻ trả lời, cũng không không ngại gì trong tương lai tiếp tục đối đầu với họ Lâm đó. Hắn đưa tay hướng về cậu em của mình rồi nói "Đây là em họ của tao, Tạ Sở Minh. Còn người này là-"

"Chu Tiệp Mẫn. Hân hạnh được gặp chị, em đã nghe nhiều điều thú vị từ anh Hi Dương." Cậu nhóc kia nhanh lẹ liền tiến về phía trước, khẽ cúi đầu chào cô. Một gương mặt sáng sủa rất thu hút, có lẽ tính cách rất hợp với tịnh Hàm.

"Mong sau này được em giúp đỡ nhiều hơn."

Tạ Sở Minh cũng chẳng để tâm mấy đến lời này của cô, lại quay sang khoác lấy vai của hắn, hành động vô cùng thân thiết "Anh Hi Dương, đã hơn mười năm rồi em không quay về nước đấy. Hay là hôm nay anh đưa em đi tham quan một vòng đi!"

"Anh còn có công việc. Nếu em muốn đi thì có thể tự đi, hoặc là nhờ thư kí Tô giới thiệu vài chỗ thú vị ấy." Hi Dương vừa đưa tay mở cửa xe ghế lái cho cô Hắn cười khổ, gạt cũng gạt không nổi cậu em phiền phức này. Tên nhóc này lớn như vậy rồi vẫn thích bám theo hắn.

"Thôi mà, bây giờ anh đưa chị Tiệp Mẫn về, nhân tiện cho em đi ké đi~ Có phải về gặp hai bác không, em cũng muốn chào họ một tiếng~" Tạ Sở Minh một mực muốn đi theo, giọng nói nài nỉ không ngừng.

Đối với người khác, hắn đã sớm mặc kệ rồi để lại bãi xe này muốn làm gì thì làm, nhưng với đứa em tốt của mình hắn lại không thể làm như vậy. Lại nói, đây là lần đầu tiên cậu nhóc về nước, hắn cũng không thể tuyệt tình đến mức một yêu cầu nhỏ cũng không thể nghe theo.

"Haiz, được rồi, lên xe đi."

"Hì hì, em biết là anh sẽ không từ chối mà~"

Sở Minh cười lộ cả hai chiếc răng khểnh, hí hửng mở cửa xe sau mà bước vào. Trong suốt chặng đường, hai anh em bọn họ đều ôn lại những kỉ niệm đẹp, kể cho cô nghe đủ loại hoạt động bọn họ từng làm cùng nhau. Tiệp Mẫn tất nhiên không có vấn đề, cô hiểu rõ khi lâu ngày hội tụ sẽ có cảm giác muốn kể cho nhau nghe thật nhiều chuyện.

Nhưng mà... tất cả những gì bọn họ nói, cô hầu như đều không biết, chỉ có thể ậm ừ đồng ý, tùy tiện đưa ra chút phản ứng.

Chẳng hiểu sao, cô lại có một chút cảm giác... lạc lỏng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon