Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 75


Buổi sáng ngày tiếp theo, Tạ Hi Dương như thường lệ đưa Chu Tiệp Mẫn đến Black Coal để làm việc. Lần này Tạ Sở Minh cũng không bỏ qua, nằng nặc muốn đi theo, một mực nói rằng muốn được gặp Tịnh Hàm và Hạ Sơn. Hai người kia chẳng có vấn đề gì với việc này, đồng ý cùng đưa hắn theo.

"Hạ Sơn!!"

"Oái!"

Sở Minh vừa nhìn thấy Hạ Sơn liền lao đến ôm chầm lấy, quên mất vóc dáng hiện tại giữa cả hai gần như không hề chênh lệch. May mà người kia kịp thời phản ứng, dùng mọi sức lực chống đỡ lại cân nặng của hai người mới đảm bảo bọn họ không ngã. Hắn vừa xoa cái lưng đáng thương của mình, vừa đánh vào lưng tên nhóc thối kia rồi mắng. 

"Sở Minh, em có còn là đứa nhóc cao bằng một nửa anh đâu! Ôi, cái lưng của tôi..."

Đứa em trai tốt của hắn vẫn chưa hề hấn gì, còn nghiên người cẩn thận tặng hắn vài câu nhắc nhở "Em còn nghĩ rằng anh vẫn phong độ như xưa chứ. Anh còn chưa bước qua tuổi ba mươi mà đã than đau lưng rồi, sau này về không chừng bị chị Tịnh Hàm cười cho đấy."

"Thằng nhóc này!"

"Chị Tịnh Hàm cứu em!"

Lúc trước bị Tịnh Hàm đuổi theo để trêu thì tìm Hạ Sơn, bây giờ bị Hạ Sơn đuổi đánh thì tìm Tịnh Hàm bảo vệ. Tạ Sở Minh với đôi chân dài rất nhanh đã trốn sau lưng Tịnh tiểu thư, vui vẻ nhìn người kia không thể làm gì được nữa.

"Ây da, đừng đánh em trai người ta chứ. Anh không thấy cái bánh bao này phải được nâng niu hay sao?" Cô miệng nói bảo vệ, tay lại khoác lấy vai của Sở Minh, kéo hắn thấp xuống để véo má.

"Em không phải là bánh bao! Em đã giảm cân rồi!"

Trò đùa này của cô đã sớm để lại một kỉ niệm kinh hoàng cho Sở Minh, khiến hắn ngay lập tức né tránh cả hai người kia ra. Mặc dù nhìn cũng có thể cảm nhận được hắn đã trưởng thành rất khác cục kẹo sữa biết đi lúc trước, nhưng Tịnh Hàm cảm thấy bộ dạng mắng người này vẫn đáng yêu như xưa.

"Cái này mà còn bảo không phải bánh bao. Em cứ dễ thương như thế này thì làm sao người ta tin được chứ?"

Bà chủ Tịnh còn chưa chạm được đến Tạ Sở Minh, tay đã bị cuốn tạp chí bị cuộn tròn gõ xuống, đành phải kiềm nén tật xấu của mình lại. Trên thế gian này, chắc chắn chẳng có ai giống như Diệp Khả Dư, làm nhân viên còn dám đánh cả sếp của mình. "Ba người im lặng một chút đi. Vẫn còn đang trong giờ làm đấy."

"Chị đây là..."

"Chị ấy tên là Diệp Khả Dư, người bên cạnh là Vũ Nguyệt Nhi. Họ đều là nhân viên ở đây, khá thân với bọn anh." Hạ Sơn vội kéo vị hôn thê của mình lại mà lên tiếng giới thiệu. Hắn để cô nói, nhất định cô lại tìm cách sinh sự với Khả Dư.

"Người này..."

Tạ Sở Minh đanh mày lại, vẻ mặt cực kì nghiêm túc suy nghĩ nhìn Vũ Nguyệt Nhi. Cô nương đó cũng lần đầu tiên được ở gần một đại mỹ nam xinh tươi mơn mởn như vậy, còn là bị nhìn chằm chằm, gò má bất giác ửng hồng một chút. Cô khẽ lùi về sau, Sở Minh lại càng cúi người nhìn lâu hơn. Đừng nói là...

"Không phải còn là học sinh chứ?"

Bao nhiêu sự thẹn thùng của cô nàng đều tan biến nhanh như cát bị gió cuốn bay đi. Cô xoay người lại trừng mắt nhìn hắn, mặc dù tức giận nhưng vẫn rất dễ thương "Tôi đã tốt nghiệp đại học rồi đấy! Đừng có đánh giá thấp người ta chỉ vì họ không cao bằng cậu!"

"A, chắc là tại vì em trông quá đáng yêu đấy." Một nụ cười đến từ đại mỹ nam có thể là một vũ khí nguôi giận tuyệt vời. Hắn đầy thân thiện nói, đưa tay ra biểu lộ thành ý muốn làm quen "Chúng ta bắt đầu lại đi, tôi tên là Tạ Sở Minh, là em họ của anh Hi Dương. Về sau hãy thân thiết-"

Khả Dư bên cạnh lại vô cùng khó chịu, không đắn đo liền gạt bàn tay của nam nhân thối kia "Thân cái gì. Đây là người yêu tôi, ai cho cậu đụng vào."

"Diệp Khả Dư! Ai là người yêu chị chứ!" Từ sau khi dọn đến ở chung với con người này, cổ họng Nguyệt Nhi đã dần quen với việc mỗi ngày đều tức giận hét như thế này. Khả Dư kia lại không chịu nhận lỗi, bản tính ghen tuông càng thể hiện rõ hơn.

"Mày có đứa em sôi động quá nhỉ. Trong chớp nhoáng có thể làm mọi người đều chú tâm vào cậu ấy." Tiệp Mẫn ở một góc nhìn những người kia vui vẻ trò chuyện, cảm giác bản thân lại không nhiều năng lượng sáng sớm như thế. Nhiều khi cô cảm thấy mình còn già hơn ba mươi tuổi.

"Đó cũng có thể xem là một tài năng mà Sở Minh có. Không phải ai cũng muốn là người thầm lặng quan sát như chúng ta đâu." Tạ hi Dương cười nhạt, lại nhân cơ hội đứng gần cô hơn một chút. Tiếc là cô hiện tại rất tỉnh táo, không hề có chút rượu nào trong người, liền bước cách xa hắn một bước.

"Hừ. Đi làm đi, nếu không tao nói chủ tịch trừ lương mày bây giờ."

"Chu Tiệp Mẫn bây giờ còn biết đe dọa người khác nữa đấy." Hắn cười khổ đáp, hiện tại trong mắt hai vị phụ mẫu đó Tiệp Mẫn đã tốt hơn hắn rất nhiều. Trước khi thật sự rời đi, hắn vẫn không quên dặn dò cô một chút "Chiều nay tao tan làm sớm, chúng ta đi chuẩn bị đồ nướng đi."

"Có dịp gì đặc biệt phải ăn mừng à?"

"Không phải. Nhưng mà tao biết mày muốn ăn. Dù sao nếu là một buổi thịt nướng ngoài trời, người khác sẽ không để ý mày đã ăn bao nhiêu."

"..."

Lời này với người khác có thể không hiểu, nhưng Tiệp Mẫn thì biết rất rõ. Khi vẫn còn làm mỗi ngày mười hai tiếng, Tiệp Mẫn thường ăn rất nhiều để giữ sức làm việc, không hề kiêng kị gì. Nhưng sau khi đến Tạ gia, cô lại phải quay về chuyện làm quen với những sơn hào hải vị bắt mắt với lượng thức ăn vô cùng nhỏ. Đặc biệt là vào những buổi tối mà bọn họ đi ăn ngoài, cô không thể ăn được bao nhiêu, mỗi tối bụng liền trở nên cồn cào, rất khó chịu.

Nghĩ rằng bản thân đã che giấu rất tốt điều này, không ngờ cuối cùng vẫn bị Tạ Hi Dương nhìn ra.

"Ừ, tối nay tao cũng sẽ nói với Tịnh Hàm để tan làm sớm." Cô cười nhạt, cảm giác bản thân đã thực sự chọn đúng người.

"Nè nè, hai người đừng có tranh thủ cơ hội tình tứ với nhau!" Sở Minh đột nhiên chạy đến, tách cặp đôi tình cứ kia ra. Hắn khoác lấy vai của anh họ mình, hào hứng nói "Hi Dương, đến công ty nhớ gửi lời chào tới bác trai cho em nhé, hôm nay em sẽ ở đây giao lưu với mọi người!"

"Đừng làm phiền bọn họ là được." Tạ Hi Dương cũng không muốn quản đứa em đã lớn này. Hắn quay sang người yêu mình, cúi người hôn lên trán cô, biểu tình đầy hạnh phúc nói "Tao đi đây."

"Ừ ừ, biết rồi." Tiệp Mẫn mười phần thì cũng chỉ có bảy phần là đã quen, trong mắt vẫn còn sự xấu hổ. 

"Chị Tiệp Mẫn, chị với Tạ Hi Dương... tiến triển tới đâu rồi?" Nguyệt Nhi nhìn thấy bầu không khí lãng mạn của hai người kia, không nhịn được cơn tò mò của mình liền lân la chạy đến bên cạnh Tiệp Mẫn hỏi.

"...Không có gì hết. Sao em lại hỏi như vậy?" Cô suy nghĩ một lúc rồi nói, một thái độ bày tỏ không thể thẳng thắng hơn.

Cô nàng bất lực đưa tay đỡ trán, thật không ngờ chỉ số EQ của con người này lại thấp đến như vậy "Thì bởi vì hai người không có gì hết đó! Chị không muốn đẩy nhanh tốc độ một chút à? Dù gì thì bây giờ hai người cũng miễn cưỡng được xem là sống chung rồi. Buổi tối lẽ nào hai người không ở cùng một phòng?"

"...Khụ, không có." Cô hiểu câu hỏi này của Nguyệt Nhi là muốn hỏi đến việc cô và Hi Dương chia phòng ngủ như thế nào, nhưng bản thân lại vô thức nhớ đến buổi tối hôm qua. Khẽ ho khan vài tiếng, cô vờ như bình tĩnh để che giấu vài phần xấu hổ của mình, tiếp tục nói.

"Hi Dương hắn cũng nói không vội, mọi chuyện cứ để tự nhiên. Chị cũng cảm thấy hiện tại là tốt nhất."

"Chặc... chả trách tại sao chị đến tuổi này mới có người yêu."

Nguyệt Nhi bỗng nhớ lại tình sử sạch sẽ như một tờ giấy trắng của Chu Tiệp Mẫn, lại thở dài chán nản hơn nữa. Bây giờ thì cô hiểu tại sao Tạ Hi Dương tài năng xuất chúng phải dùng gần nửa thanh xuân để theo đuổi con người này. Cô kéo Tiệp Mẫn gần về phía mình, bắt đầu phô trương kinh nghiệm tình trường của bản thân. Dù cho cô cũng chỉ mới từng trải qua vài mối tình, vẫn rõ ràng là tốt hơn con người lần đầu yêu đương này.

"Nghe em, đàn ông sẽ có hai chủ đích khi nói như vậy với chị. Một là, họ muốn chị buông lỏng cảnh giác, sau đó bản thân họ sẽ tự mình đẩy nhanh mối quan hệ. Hai là, họ muốn chị là người chủ động. Hiện tại đâu còn giống lúc xưa, không ít nam giới thích người yêu mình chủ động đấy."

Chu Tiệp Mẫn vô cùng đăm chiêu suy nghĩ, chẳng lẽ tên đó đối với cô lại tính toán nhiều như vậy? Có lẽ cô đã được hắn nuông chiều quá nhiều, bản thân cảm thấy hiện tại rất thoải mái nên cũng chẳng phí tâm tư gì về tốc độ phát triển giữa cả hai. Chưa kể từ sau khi cô đồng ý hắn, những chuyện phiền phức cứ thay nhau kéo đến... Cô quả thật đã lơ là mối quan hệ của mình. Khá nhiều là đằng khác.

"Thỏ con, đừng ở đó nói chuyện nữa. Hôm nay đến lượt em trực vệ sinh kìa." Khả Dư bước đến gõ nhẹ vào đầu của Nguyệt Nhi, đưa tay đuổi cô nhóc đang bĩu môi đó đi "Đột nhiên muốn nghe mấy lời tư vấn tình cảm à?"

"Tại em ấy hỏi thôi." Cô đáp, nghĩ đến việc vừa nãy mình được một cô nhóc nhỏ hơn mình tận bảy tuổi nhắc nhở, đúng thật có một chút buồn cười. Tiệp Mẫn đăm chiêu thêm một lúc, lại không nhịn được mà ngẩn đầu lên hỏi "Khả Dư, chị cảm thấy... giữa em và Hi Dương tiến triển rất chậm à?"

"..." Người kia đưa tay xoa xoa cằm, làm ra bộ dạng suy nghĩ rất phức tạp "Phải. Hai người như cứ như rùa bò vậy. Chị còn lo đến khi Tịnh Hàm và Hạ Sơn có con rồi hai đứa mới bước sang giai đoạn mới."

Phức tạp không phải vì nghĩ về tốc độ phát triển tình cảm của hai người kia, mà là phức tạp vì phân vân nên nói cách nào rõ ràng nhất cho khúc gỗ Chu Tiệp Mẫn đó hiểu. Bản thân Khả Dư cũng rất ngạc nhiên khi Tạ Hi Dương đó có thể vừa chung tình vừa kiên nhẫn đến như vậy. Chỉ may mà cuối cùng cô nương này cũng đã đủ tinh ý nhận ra tình cảm của mình, bằng không cô có lẽ sẽ tức đến chết mất.

"...Chị không cần thành thật đến vậy." Tiệp Mẫn khẽ ho khan. Cảm giác bị sự thật đột nhiên rơi trước mặt mình cũng không thoải mái mấy.

"Nhưng nói vậy cũng không sai." Diệp Khả Dư nhún vai đáp, tiếp tục nói "Cả hai đều có công việc riêng, mối lo ngại riêng. Chưa kể hiện tại hai người còn phải để tâm đến Lâm Mặc Nam và Cao Giai Nhược, không có thời gian để phát triển tình cảm cũng là chuyện dễ hiểu."

"..."

"Em lo Tạ Hi Dương sẽ không còn hứng thú với em, hay là sợ hắn tìm người khác để giải tỏa?" Nhìn gương mặt trầm tư của cô, Khả Dư không mất nhiều thời gian liền đoán ra. Có vẻ như công sức theo đuổi của thiếu gia họ Tạ đã có kết quả đáng ghi nhận rồi đấy chứ "Đừng phí sức như thế, không thể nào có chuyện đó."

"Em biết, chỉ là..." Nụ cười tự tin của Khả Dư kì thật cũng không khiến Tiệp Mẫn cảm thấy tốt hơn chút nào. Suy cho cùng, có những vấn đề cô không bao giờ có thể hoàn toàn gạt đi.

"Không có 'chỉ là' gì cả. Tên ngốc đó có thể theo đuổi em hơn tám năm mà loại bỏ bao nhiêu đối tượng ưu tú khác, thì chẳng có lý do gì không thể đợi em vài tháng được." Khả Dư một lần nữa đập tan đi phiền muộn của cô, dịu dàng đưa tay xoa đầu cô em gái nhỏ. Lời khẳng định tuyệt đối này khiến cô khẽ thở dài, có lẽ gần đây cô đúng thật đã bị quá nhiều chuyện phân tâm. Cô cũng nên nhìn lại chuyện cãi nhau lúc trước, không nên để nó xảy ra một lần nữa.

"Chị có vẻ rất chắn chắn nhỉ." Tiệp Mẫn quyết định xốc lại tinh thần, hiện tại vẫn nên tập trung vào công việc.

Khả Dư quay sang nhìn cô vui vẻ nói, nụ cười vô cùng tươi tắn "Đương nhiên. Tạ gia trả lương cho chị mà~"

...Sao cô có thể quên mất, con người từng là gián điệp mà tên đó để quan sát bên cạnh cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon