Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 78


Tạ Hi Dương bước về phía sân khấu, trao cho Sở Minh một cái ôm ấm áp. Hắn cầm chiếc míc trong tay, cũng đã đến lúc hắn phải tuyên bố một chuyện quan trọng.

"Đầu tiên, tôi xin gửi lời cảm ơn đến tất cả những vị khách đã dành chút thời gian đến buổi tiệc ngày hôm nay. Sự có mặt của mọi người là niềm vinh hạnh của Tạ Hi Dương tôi." Hắn khẽ cúi đầu trong tràn vỗ tay của mọi người, sau đó lại tiếp tục nói.

"Ba mươi... là môt chặng đường dài, càng là một cột mốc quan trọng trong cuộc đời tôi. Tôi đã có được gần như mọi thứ mà một người đàn ông có thể khao khát. Sự nghiệp, sức khỏe, bạn bè... nhưng vẫn còn thiếu một điều rất quan trọng."

Hắn ngừng lại một chút, nhưng những người khác sớm đã biết được vị trí khuyết lấp kia là gì. Tiệp Mẫn còn chưa rõ hắn đang muốn nói gì, đột nhiên Tịnh Hàm từ phía sau đẩy cô về phía trước. Không gian yên tĩnh với các khách mời đều đang lắng nghe hắn, cô lại đột ngột trở thành trung tâm của sự chú ý, thậm chí cả ánh đèn sân khấu cũng chiếu về phía cô.

"Tiệp Mẫn, em lên đây được không?"

Ngữ điệu dịu dàng của hắn khiến cô bất chợt rùng mình, một giây vô cùng lúng túng ngẩn đầu nhìn hắn. Điều này cô hoàn toàn không biết, đừng nói là chuẩn bị tinh thần. Chu Tiệp Mẫn hít sâu một hơi, vào khoảnh khắc này cô không thể từ chối hắn, cũng không có cơ hội quay đầu.

Cô từng bước di chuyển về phía sân khấu, cuối cùng đứng đối diện Tạ Hi Dương. Cho rằng bản thân đã quen với việc động chạm với hắn, lúc này chỉ một cái nắm tay lại khiến tim cô đập liên hồi, hận không thể ngay lập tức nhảy ra khỏi lồng ngực. Nếu bây giờ hắn muốn cô phát biểu gì đó, cô chắc chắn sẽ run đến mức không thể nói được.

"...Chúng ta đã quen biết nhau đã hơn mười ba năm. Vào những lúc anh cảm thấy lạc lối nhất, em đã luôn bên cạnh, giúp anh có thể tìm lại được lối đi của mình. Em là người con gái mà anh trân trọng nhất, và sau ngày hôm nay, anh hi vọng em sẽ là người phụ nữ duy nhất của cuộc đời anh."

Tạ Hi Dương ôn nhu nói, từ túi áo khoác trong nhẹ nhàng cầm ra một hộp nhẫn làm bằng nhung. Một gối hắn chậm rãi chạm trên nền sân khấu, hắn đưa tay mở chiếc hộp kia, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương. Trong một khoảnh khắc, cô có thể nhìn thấy được tên của cả hai đã được tỉ mỉ khắc lên lớp bạch kim, hai cái tên gắn liền với nhau, cũng giống như tương lai của cô và hắn.

"Tiệp Mẫn, em có đồng ý cùng anh đi hết chặng đường còn lại không?"

Cô hiểu rõ, ánh mắt hắn lúc này tha thiết chờ đợi đáp án của cô đến nhường nào, kể cả những con người bên dưới sân khấu. Chu Tiệp Mẫn thật sự chưa từng nghĩ đến việc sẽ kết hôn. Bởi vì cô đã từng vỡ mộng một lần vì tình yêu, bởi vì cô đã nhìn thấy mẹ mình phải khóc nhiều đến nhường nào, bởi vì cô đã từng nghĩ bản thân thật sự không xứng đáng với tình cảm này của hắn, cô luôn tận hưởng và sống hết mình với cuộc đời tự do tự tại, sống một cách ích kỉ chỉ biết đến chính mình.

Để rồi ngày hôm nay, Tạ Hi Dương đã cầu hồn cô. Hắn muốn mỗi ngày sau này cô sẽ là vợ của hắn, và hắn sẽ trở thành chồng của cô.

Nếu lần này chấp nhận hắn, cô sẽ quay về cuộc sống lúc trước, quay về với điểm bắt đầu, cũng lãng phí đi tám năm cố gắng bươn chải bên ngoài xã hội khắc nghiệt.

Hôn nhân giống như một cái bẫy có cả niềm vui lẫn nỗi buồn, lại cơ hồ như một màn sương dày đặc che mờ đi phần đường còn lại, khiến cô vừa mơ hồ lại vừa lạc lõng.

Rồi sau này, cô sẽ lại phải mang trên mình một danh hiệu, thân phận trái ngược với bản chất, phải trải qua những tiêu chuẩn trong thế giới thượng lưu, tiếp tục gồng gành những áp đặt vô hình ấy...

...Nhưng nghĩ đến việc cô sẽ trải qua những ngày tháng hạnh phúc bên cạnh hắn, cô cảm giác bản thân không cần phải đắn đo nữa.

"Ừm, em đồng ý."

Chiếc nhẫn kim cương cuối cùng cũng đã tìm được chủ nhân của mình.

Trong tiếng hò reo và tán thưởng của các vị khách phía dưới sân khấu, Hi Dương trao vào tay Tiệp Mẫn lời hẹn ước một đời một kiếp dành trọn cho cô.

Một âm thanh vụt qua tai mọi người, pháo hoa rực rỡ xé tan đi màn đêm buồn bã u tối. Một màn pháo bông tuyệt vời để kết thúc buổi lễ cầu hôn trọn vẹn của hai người. Hắn đưa tay khẽ nâng gương mặt cô, đầy hạnh phúc trao cho cô một nụ hôn ngọt ngào. Tạ Hi Dương tin, người đàn ông may mắn nhất ngày hôm nay chính là hắn.

"Tịnh Hàm, chị đã biết trước chuyện này nên mới gợi ý cho em chuẩn bị chiếc bánh sinh nhật kia đúng không?"

Tạ Sở Minh lãnh đạm ngắm nhìn màn trình diễn đặc sắc mà anh trai tốt của mình đã chuẩn bị, một chút tia vui vẻ cũng không có. Kế hoạch chia cắt của hắn không những thất bại, còn phải vỗ tay chúc mừng hôm nay Tạ gia có được một bảo bối mới.

"Không phải là em muốn chị gợi ý à?" Vị tiểu thư bên cạnh hắn trái lại rất vui vẻ và mãn nguyện, bao nhiêu công sức mấy năm qua đều đã đâu vào đấy "Sở Minh, tuy là chị quý em như một người em trai, nhưng không có nghĩa em có thể tùy ý muốn làm gì bạn thân của chị là được đâu."

Tất cả những sự kiện lần này đều do cô tính toán.

Việc Sở Minh có ác cảm với Tiệp Mẫn không quá khó để nhìn ra, nhưng tên nhóc đó cũng không xem lại bản thân đã động đến ai. Khi được hỏi nên tặng quà gì cho Tạ Hi Dương, cô đã dành nửa ngày để thuyết phục Tạ Sở Minh, còn tìm sẵn mấy vị đầu bếp cho hắn.

Hắn một lòng muốn áp đảo Tiệp Mẫn, chắc chắn sẽ đảm bảo món quà sinh nhật của mình phải trở nên hoàn hảo, không có tâm trạng để ý những thứ khác. Có như vậy, cô và những người khác mới có thể âm thầm chuẩn bị cho việc cầu hôn lần này của giám đốc Tạ. Cho dù Tiệp Mẫn có thể mắt nhắm mắt mở không để bụng mấy trò vặt của Tạ Sở Minh, Tịnh Hàm cô thì không thể không dạy cho tên nhóc kia một bài học.

Hai nhân chính kia bước xuống sân khấu, nhận được rất nhiều lời chúc phúc của những người khác. Nhưng trong số đó, có một người khiến Chu Tiệp Mẫn không sao rời mắt được.

"Mẹ!"

Cô đầy ngạc nhiên khi nhìn thấy bà xuất hiện, vội vàng chạy đến ôm lấy mẹ của mình. "Sao mẹ lại ở đây? Chân của mẹ..."

"Chân mẹ đã không sao rồi, con đừng lo. Hơn nữa, giây phút quan trọng thế này trong cuộc đời con, mẹ lẽ nào lại không tận mắt nhìn thấy chứ?"

Chu Lộ Khiết dịu dàng cười, đưa tay nhẹ nhàng xoa gò má của con gái mình. Tám năm xa cách, gặp mặt không được bao nhiêu lần vui vẻ, đã đến bà phải đưa tay cô cho một người khác. Bảo bối mình luôn trân quý trong lòng, nhất thời phải buông bỏ... cảm giác cũng không thoải mái gì.

"Mẹ... Thời gian qua con đã không ở bên cạnh mẹ, bây giờ con lại..." Cô nhìn bà, lại không kiềm được sự xúc động của bản thân. Đến bây giờ cô vẫn chưa thể có được cơ hội để báo hiếu với bà.

"Con gái lớn, đương nhiên có nhiều chuyện để lo hơn, phải biết đi tìm gia đình của riêng mình." Bà xoa bàn tay lành lạnh của cô, lòng vừa xót xa lại vừa vui mừng cho cô. Điều bà mong muốn nhất, cũng chỉ là mong con gái mình có thể tìm được một gia đình chồng tốt. Nếu là Hi Dương... bà thật sự không thể cầu gì hơn.

"Tiệp Mẫn..." Chu Lộ Khiết khẽ hôn lên trán cô, trong ánh mắt chan chứa một tình yêu vô bờ bến dành cho viên ngọc bảo bối này "Con phải sống thật hạnh phúc, như vậy mẹ mới có thể hạnh phúc được."

Cô nghẹn ngào đến mức nói không thành lời, liền ôm chặt bà vào lòng. Mỗi một lần gặp mặt giữa cả hai đều kết thúc bằng sự chia cắt, nhưng có lẽ chỉ hôm nay mới là lần khiến cô hạnh phúc đến như vậy.

"Xin bác gái đừng lo, cho dù thế nào, con đảm bảo sẽ đảm bảo luôn bên cạnh cô ấy." Tạ Hi dương đưa tay ôm lấy vai cô, trước Chu lộ Khiết đầy kiên định nói.

Bà nhìn hắn, thiếu niên ngày nào luôn đi theo bảo vệ con gái bà, hiện tại đã trưởng thành như thế rồi. Khẽ cười nhạt, bà cầm tay của Tiệp Mẫn đặt vào tay hắn, đầy ấm áp mà nhìn cả hai người họ "Không phải đã đến lúc con nên đổi cách xưng hô rồi ư?"

Buổi tiệc cũng kết thúc không lâu sau đó, dù sao thì đây cũng là lý do chính khiến Tạ Hi Dương chấp nhận mở một buổi sinh nhật lớn như thế này. Hai nhân vật chính của hôm nay rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi, tận hưởng cảm giác được ngồi xuống thoải mái trong chiếc xe của hắn. di chuyển cả ngày để chào hỏi, lại phải là người cuối cùng ra về, thực sự không dễ dàng gì.

"Nè.." Tiệp Mẫn vừa mát xa đôi chân đáng thương của mình, vừa nghĩ đến viễn cảnh không mấy tốt đẹp trong tương lai "Nếu sau này chúng ta kết hôn... Có phải những buổi tiệc như thế nào sẽ rất nhiều không?"

"Sau vậy? Em không đợi được à?" Tên kia trông thì rất mệt mỏi, nhưng xem ra hắn vẫn còn rất dồi dào năng lượng.

"Ai nói không đợi được chứ." Cô cong khóe môi nói, vui vẻ xòe bàn tay trái của mình với chiếc nhẫn đính hôn xinh đẹp "Hàng đã trao, miễn trả lại đấy."

"Thiếu phu nhân đã nói như vậy, thế thì cứ xem là như vậy đi."

Tạ Hi Dương đầy hạnh phúc đáp, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. Lúc này Tiệp Mẫn mới để ý, hóa ra chiếc nhẫn mà hắn đặc biệt đeo từ đầu buổi tiệc chính là một cặp với cô. Mặc dù cô từng nói hắn không được tính toán sau lưng cô, riêng chuyện này có thể chấp nhận được.

"Mà... em không thấy là mình đang quên gì à?"

"Hửm? Có sao?" Câu hỏi của hắn đột nhiên đến khiến cô không khỏi hoang mang. Cô không để quên đồ, cũng chào hỏi tất cả mọi người rồi mới rời đi, cũng bám sát theo kế hoạch tổ chức buổi tiệc... Chẳng lẽ có chỗ nào thiếu sót ư?

"...A!"

Cô vẫn chưa tặng quà cho hắn.

"Em cuối cùng cũng nhận ra rồi ư?" Hắn cười khổ, không ngờ đến tuổi này rồi vẫn phải tự mình đi đòi quà.

"Không thể trách em được. Buổi cầu hôn của anh ấn tượng như thế, làm em nhất thời không nhớ ra thôi." Tiệp Mẫn quay về hàng ghế phía sau, cầm lên hộp quà mà bản thân đã đặt vào từ trước rồi đưa cho hắn. "Vẫn chưa đến mười hai giờ, cũng không thể tính là muộn mà."

"Gói công phu như thế, xem ra em có đầu tư hơn lúc trước đấy." Hắn nhìn túi quà tinh tế với hộp quà được đặt cẩn thận bên trong, trong lòng liền nhớ đến những lần chúc mừng sinh nhật trước của cô. Tuy không thể nói là sơ sài, nhưng rất mang phong cách... 'thoải mái' của Chu Tiệp Mẫn.

"Thì ai mà chẳng phải thay đổi chứ." Nhắc đến việc đó quả thật cô cũng không giấu được sự xấu hổ của mình. Khi đó cô đúng thật không đặt nhiều tâm ý như lúc này "Vậy... anh muốn mở quà ở đây hay là đem về mở?"

"Quà của hôn thê tặng, lẽ nào có thể đợi đến khi quay về nhà ư?"

Hắn mỉm cười đáp, vui vẻ lấy hộp quà ra khỏi túi giấy. Món quà của cô, chính là một chiếc khăn choàng và bao tay bằng len màu xanh sẫm. Hơn cả niềm vui, cảm xúc đầu tiên đến với hắn là sự bất ngờ. Chẳng lẽ nào... món quà này là cô tự mình đan ư?

"...Sao đột nhiên im lặng vậy?" Tiệp Mẫn có phần ngượng ngùng nhìn hắn. Tuy cô biết hắn sẽ ngạc nhiên, cũng không nghĩ rằng hắn sẽ ngạc nhiên đến nhường đó. Ít nhiều gì thì chúng cũng đã qua con mắt thẩm định của Tịnh Hàm, Khả Dư và Nguyệt Nhi rồi, lẽ nào vẫn có gì không ổn ư?

"Không có gì. Em học đan len từ khi nào thế?" Hắn cười như một kẻ ngốc, rất hào hứng đeo thử đôi khăn tay cô làm cho mình. Chả trách tại sao gần đây cô lại chủ động nắm tay hắn nhiều như thế, ra là muốn đảm bảo món quà này sẽ phù hợp với một mình hắn.

"Cách đây không lâu. Cũng không khó như vậy."

Đừng nói là chỉ một mình cô, cả Tạ Hi Dương cũng biết lời nói dối này tệ đến nhường nào. Khi còn học đại học, đã từng có lúc Tiệp Mẫn muốn làm một chiếc móc khóa nhỏ cho Châu Hoàng Nhất. Hắn đã cản cô, bởi vì hắn biết rõ tính khí cô không phù hợp với những chuyện thủ công tỉ mit này. Cô một mực không nghe, rốt cuộc vừa phí tiền mua dụng cụ về, vừa bị kim chích vào tay, còn phải lặn lội tìm một chiếc móc khóa mới để thay thế.

Tạ Hi Dương liền nhanh chóng nghĩ đến quá trình Chu Tiệp Mẫn học cách đan len. Ngồi yên một chỗ, vừa tức giận lại vừa phải tự khuyên nhủ bản thân nhẫn nại, ngoan ngoãn học xem hướng dẫn... đúng là một khung cảnh thú vị.

"Thế không biết đằng sau món quà này có ý nghĩa gì không nhỉ?" Hắn xem ra đã không đợi được nữa, cả bao tay và khăng choàng đều đem thử lên người. Thì ra đây chính là cảm giác được người yêu tặng quà.

"..." Bỗng, Tiệp Mẫn trở nên trầm ngâm, ngữ điệu ôn nhu đáp "...Anh đã từng nói, dù đêm có lạnh cách mấy, anh vẫn sẽ sưởi ấm cho em. Đến bây giờ em vẫn còn nhớ."

Tám năm trước, từng có một thiếu niên bồng bột, sẵn sàng bất chấp tất cả chỉ để an ủi cô. Tám năm sau, cô cuối cùng đã có thể đáp trả lại tình cảm vô giá này của hắn.

"Những ngày tháng tiếp theo, hãy để em đem hơi ấm cho anh." Tiệp Mẫn đan bàn tay của cả hai vào nhau, từ lời nói đến ánh mắt đều tràn đầy tình cảm dành riêng cho hắn.

Không xa hoa, không cầu kì, một tình yêu chỉ đơn giản như thế, đó chính là tất cả những gì Tạ Hi Dương cần.

Mùa đông sắp tới, có lẽ sẽ rất ấm áp.

...

Black Coal ngày tiếp theo vẫn hoạt động như bình thường. Tất nhiên vào mỗi buổi sáng chính là thời điểm tán gẫu nhàn hạ của bà chủ tốt cùng với các nhân viên, mà thật sự cũng chỉ có mấy người thân thiết mới dám đến.

"Buổi tiệc hôm qua đúng thật là lộng lẫy vô cùng a! Em còn nhớ không khí lúc đó chẳng khác gì một buổi tiệc của quý tộc hết ấy!"

Nguyệt Nhi vô cùng phấn khích khi nhớ về buổi tiệc hoành trang nhất mà mình từng được tham gia. Trước nay tuy cô đều gọi là Tạ Hi Dương này Tạ Hi Dương nọ, chưa từng ngĩ rằng gia thế của hắn lại lớn đến như thế. Lớn hơn rất rất nhiều so với những gì cô điều tra được luôn ấy chứ.

"Tiệc cầu hôn của người ta tất nhiên là phải lớn như vậy rồi! Huống hồ, nếu muốn khen thì hay khen trực tiếp chị đi này. Chính là bộ óc thiên tài này nghĩ ra tất cả đó, ha ha ha!" Tịnh tiểu thư được một dịp khoe mẽ, cũng không rõ đây là lần thứ bao nhiêu trong buổi sáng hôm nay cô nàng nhắc đến việc này rồi.

Hạ Sơn hắn lại không vui vẻ như cô. Nên đề cập đến một chút, cô chỉ là người đề xuất ý tưởng, hắn mới là người đảm nhiệm việc trông coi mọi thứ "Bộ óc thiên tài gì chứ. Em xem Tiệp Mẫn người ta đi, một tuần liền có thể học được cách đan len. Bảo em học chiên trứng một tháng em còn học không xong."

"Anh còn nói nữa thì đến trứng chiên cũng không có để ăn đâu!" Cô nàng liền giở tính khí ngang ngược của mình ra. Dù sao thì cô có nhiều tiền như vậy, có thể mua đồ ăn sẵn luồn thì cần gì phải nấu.

"Chỉ là có một chuyện..."

Diệp Khả Dư lại không hòa được vào không khí nhộn nhịp này. Vẻ mặt cô đăm chiêu đầy vẻ khó coi, nheo mày suy nghĩ đã lâu vẫn chưa biết được câu trả lời mình cần "Sao em còn ở đây làm việc vậy?"

"..."

Tất cả mọi người đều im lặng, quả thật bọn họ đã quên mất Chu Tiệp Mẫn, cô gái nổi tiếng nhất hôm qua đã và đang thản nhiên đứng sau quầy bar, đợi đến đúng giờ thì bắt đầu công việc.

"Chưa đến giờ mở cửa mà, em chỉ đang chuẩn bị thôi."

Đáng nói hơn chính là thái độ quá mức thản nhiên của cô nữa chứ.

"Không phải việc đó!" Khả Dư ngay lập tức lao đến bên cạnh cô em tốt của mình, giữ hai vai của cô nàng mà lay lay. Cô chỉ hi vọng người này không vì chiếc nhẫn đính hôn giá trị của mình mà quên mất hiện thực.

"Em bây giờ là thiếu phu nhân tương lai của Tạ gia, hôn thê của tổng giám đốc Tạ Hi Dương! Người khác ăn mừng cho em còn không kịp, em lại thản nhiên ở đây lau ly thủy tinh!?"

"...Có gì không ổn à?"

"..."

Diệp Khả Dư thật sự bất lực. Rốt cuộc với con người gió thổi không ngã người đẩy không đi này Tạ Hi Dương chinh phục bằng cách nào vậy chứ.

Tiệp Mẫn nhìn biểu tình chán nản của những người kia, dường như cũng phần nào đoán ra được phiền muộn của bọn họ. Cô khẽ ho khan vài tiếng, lúc này mới đưa ra lý do của mình.

"Chuyện này em đã nói với hai bác và Hi Dương rồi. Tuy là... khụ, đã có nhiều chuyện xảy ra, em vẫn nghĩ bản thân nên độc lập về chuyện kinh tế. Nếu có thể đi làm thì cứ đi làm thôi, em không thể sống nhờ cậy vào nhà chồng mãi."

"Đúng là như vậy, chỉ là... chỉ là ai mà dám để cho mày phục vụ đây? Chuyện Hi Dương cầu hôn mày mọi người đều biết cả rồi, mày bây giờ không phải là người bình thường nữa đâu." Hạ Sơn ra sức thuyết phục. Cô thật sự không biết được rốt cuộc hắn đã nhìn thấy bài chia sẻ hình ảnh vào ngày hôm qua cả hai người họ nhiều đến nhường nào đâu.

"Mấy chuyện đó nổi tiếng được một hai ngày là hết ấy mà. Không đáng để bận tâm, cũng đừng làm quá mọi chuyện lên."

"Mày đừng xem thường sức ép của dư luận. Lục Ân Ninh kia lại khơi chuyện cũ, chuyện... mày khi rời khỏi trường ấy. Một đống người đang hùa theo nói xấu mày kìa." Tịnh Hàm có một chút dè dặt, đây vốn dĩ cũng là chuyện không tốt đẹp gì.

"Qua nhiều năm như vậy, cũng không thể tìm lại chứng cứ gì chứng minh tao vô tội, bọn họ cứ vậy mà nói thôi."

...Xem ra sự kiên nhẫn của Tạ Hi Dương đã vượt xa những gì bọn họ có thể tưởng tượng được.

"Chị Tiệp Mẫn!"

Tạ Sở Minh chợt xuất hiện, đầy hào hứng mà chạy về phía bọn họ. Hắn ngày thường nhìn cô với gương mặt đầy ghét bỏ và khó chịu, hôm nay lại nở nụ cười vô cùng tươi, thân thiện đến nỗi không thể miêu tả hết được. "Chị không cần lo lắng nữa, Em đã giúp chị giải quyết xong chuyện không vui đó rồi!"

"Ý em là gì?" Thái độ tốt bụng và tích cực này khiến Tịnh Hàm không khỏi nghi ngờ. Lẽ nào chỉ vài câu nói của cô tối qua đủ để khiến tên nhóc cứng đầu này thay đổi nhiều đến thế ư?

"Em đã tìm hiểu chuyện năm đó rồi. Nữ sinh vu khống đã đăng bài kể rõ sự việc, bao gồm chuyện Lục Ân Ninh dụ dỗ cô ta hãm hại chị."

Những người còn lại vô cùng ngạc nhiên, vội kiểm tra lời nói này chính xác bao nhiêu phần. Đúng thật như lời Sở Minh nói, rất nhiều trang tin tức đã đăng bài xác minh, mũi tên chỉ trích bây giờ lại quay về phía của Lục Ân Ninh. Còn có nhiều người khác lên tiếng bóc mẽ sự thật về con người của Lục tiểu thư, một phần trong số những người này có lẽ cũng bởi vì Tạ Sở Minh.

"Em cũng đã làm đơn kiện những bình luận ác ý trên mạng, bây giờ bọn họ chắc hẳn đang gấp gáp xóa mấy câu nói đáng ghét kia ấy chứ. Nhưng mà không sao, em đã chuẩn bị luật sư thu thập bằng chứng cả rồi, xóa cũng không kịp!"

Chu Tiệp Mẫn không tin trên đời này có chuyện gì tốt đẹp lại vô duyên vô cớ đến, nhất là đối với người ngày trước còn chả muốn nhìn mặt cô một chút nào. "Cậu đột nhiên tốt bụng như vậy, lý do bởi vì...?"

"Bởi vì chị sắp thành chị dâu của em chứ sao." Tạ Sở Minh bày ra dáng vẻ làm nũng, ra sức lấy lòng chị dâu mới của mình, người mà hắn trước kia chưa từng thừa nhận.

"Chúng ta đã là người một nhà, có thể trước đây đã có một vài xích mích, nhưng mà em thật sự mong chị có thể bỏ qua cho em. Em cũng chỉ mong anh Hi Dương tìm được một người thật lòng chăm sóc anh ấy."

"..."

Tiệp Mẫn càng nghe lại càng không tin. Lại nói trong buổi tiệc hôm qua cô còn chọc giận tên nhóc này một phen, sau đó còn trở thành hôn thê của Hi Dương, điều mà Tạ Sở Minh phản đối nhất. Kinh nghiệm gần ba mươi năm gặp xui xẻ trên cuộc đời này nói cho cô biết, không thể nào lại có chuyện tốt dễ dàng rơi xuống người cô như vậy.

"Hay là thế này đi, để bù đắp lỗi lầm, em sẽ mời mọi người một chuyến đi chơi! Em có một căn biệt thự ở ngọn núi phía Tây, gần đó có khu leo núi đẹp lắm. Tất cả chúng ta cùng đi đi, mọi chi phí đều sẽ do Tạ Sở Minh em chi trả!"

Tên nhóc kia đầy tự tin tuyên bố, chuyển hướng sang lấy lòng những người khác. Có thể hắn cho rằng, nếu như mọi người bỏ qua cho hắn, Tiệp Mẫn cũng sẽ bị xiêu lòng mà không để trong bụng chuyện cũ.

"Đi! Nhất định phải đi! Tối nay chuẩn bị, ngày mai khởi hành!" Tịnh Hàm nghe đến chuyện đi chơi thì liền vui vẻ, vô cùng phấn khích mà hưởng ứng.

"Sao em vui quá vậy? Ngày mai là cuối tuần, thời điểm mà rất nhiều khách hàng sẽ đến đấy." Hạ sơn khẽ thở dài, một lần nữa phải nhắc nhở cô nương đó vai trò bà chủ của cô. Tháng này Black Coal kì thực đã nghỉ cũng kha khá ngày rồi đấy.

"Vậy anh ở lại một mình kinh doanh đi. Em sẽ không để Tiệp Mẫn một mình cho Tạ Hi Dương đâu." Tịnh Hàm kia ngó lơ người yêu, ôm lấy bạn thân bảo bối trong tay.

"Nếu bà chủ đã cho nghỉ rồi, vậy chị không có vấn đề gì hết. Dù sao cũng miễn phí mà." Hạ Sơn còn chưa kịp nói, Diệp Khả Dư đã lên tiếng.

Cả Nguyệt Nhi cũng ham vui, nhiệt tình hơn hẳn khi phải làm việc "Em cũng thân với chị Tiệp Mẫn lắm, vậy em có thể đi cùng không?"

"Đương nhiên là được rồi!" Tạ Sở Minh cong môi cười đáp, bản thân hắn cũng rất trông chờ vào chuyến đi chơi lần này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon