Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 80


Chu Tiệp Mẫn rời khỏi phòng, gương mặt không giấu được sự mệt mỏi với giấc ngủ không thoải mái đêm qua. Mặc dù Khả Dư và những người còn lại đều nói rằng vết thương của Sở Minh không sao, việc xảy ra cũng không phải điều cô mong muốn, Tiệp Mẫn vẫn không thể gạt bỏ cảm giác áy náy của mình. Hơn nữa, cô cảm giác... có lẽ bản thân cần một cuộc nói chuyện rõ ràng với hắn.

"Chào buổi sáng, chị dậy sớm nhỉ?" Cho rằng bản thân đã dậy sớm nhất, khi Tiệp MẪn vừa xuống bếp lại nhìn thấy Tạ Sở Minh đã quần áo chỉnh chu, vẻ mặt đầy rạng rỡ mà nói.

"Ừm, chào buổi sáng." Cô cười nhạt đáp, ánh mắt vô thức nhìn về vết bỏng phía sau tay của hắn "Vết thương của cậu như thế nào rồi?"

"Vẫn rất là đau a, em cứ nghĩ rằng tay của mình từ giờ không thể cử động được nữa ấy." Tên kia như có như không lại khoáy sâu vào sự tự trách của tiệp Mẫn, với một biểu tình hoàn toàn vô tư và thoải mái "Nhưng chị đừng lo, Khả Dư nói đây là chuyện bình thường."

Cô gượng gạo nở một nụ cười, cũng không biết nene đáp lại ý tứ này như thế nào. Chợt cô nhìn thấy chiếc chảo được đặt trên bếp và phần nguyên liệu, liền lên tiếng nói "Cậu muốn ăn bánh xếp à? Vậy để tôi làm cho."

"Hì hì, thế thì nhờ chị vậy." Sở Minh không hề chần chừ gì, lập tức buông tay mà lui về bàn ăn ngồi. Hắn bây giờ chẳng khác gì một đứa trẻ ngoan ngoãn chờ đợi người khác chuẩn bị bữa sáng cho mình, lại không chịu được im lặng mà hỏi "Tiệp Mẫn, chị và Hi Dương biết nhau bằng cách nào vậy? Em từng hỏi anh ấy, anh ấy lại không chịu kể đường hoàng cho em."

Tay vẫn thành thạo thao tác nướng bánh, Tiệp Mẫn cười nhạt đáp "Nói ra cũng dài. Tóm gọn một câu là... tôi tình cờ giúp đỡ hắn, sau đó hắn chủ động tìm tôi. Cứ như vậy mà phát triển đến hiện tại."

"Ồ... Em còn cho rằng là kiểu gặp nữ chính chủ động tiếp cận nam chính chứ."

Chu Tiệp Mẫn đã mong rằng lần này chỉ là vì cô quá nhạy cảm, nghi ngờ cả thành ý tốt đẹp muốn làm lành của người khác. Chỉ tiếc là, suy nghĩ của cô lần này lại đúng. Đã có nhiều dấu hiệu như thế, cô không thể tiếp tục ngó lơ được nữa.

"Sở Minh, em vẫn chưa chấp nhận chị, đúng không?"

"..."

Phần bánh nướng hoàn hảo được đặt trước mặt hắn, cùng với ánh mắt dường như đã nhìn thấy mọi chuyện. Cả hai nhìn nhau, nhưng hắn rất nhanh đã thu lại ánh nhìn phức tạp của mình. Tạ Sở Minh cầm chiếc nĩa từ tốn cắt phần bánh kia, độ xốp vừa đủ với màu vàng nâu tiêu chuẩn. Hắn thầm nghĩ, có lẽ đây chính là cách con người này thật sự chinh phục anh trai tốt của hắn.

"Sao chị lại nghĩ vậy chứ? Chẳng phải em đã dày công chuẩn bị chuyến đi chơi này để bù đắp lỗi lầm với chị ư?" Hắn đến hiện tại nở nụ cười rạng rỡ với cô, vẫn chưa thật sự trả lời câu hỏi.

"Là để bù đắp lỗi lầm, hay muốn chị tự biết khó mà lui?" Dường như đã bị Diệp Khả Dư và Vũ Nguyệt Nhi dùng nụ cười đẹp đẽ lừa quá nhiều, Tiệp Mẫn đã có thể nhận ra đâu là điệu cười giả tạo đó.

Cô một lần nữa nghiêm túc nhìn người đối diện, cả ngữ điệu cũng không còn đùa giỡn "Sở Minh, chị và em đều là lần đầu gặp nhau, trước nay cũng chưa từng có mâu thuẫn... Lý do gì khiến em ghét chị đến?"

Tạ Sở Minh một chút cũng không nôn nóng, đầy bình tĩnh đối diện với Chu Tiệp Mẫn. Một người tầm thường mưu mẹo lại dám tỏ ra thái độ tự tin quá đáng, còn muốn làm ra điệu bộ nghiêm túc chính trực khiến hắn không khỏi buồn nôn. Vốn dĩ đuôi cáo này hắn đã có thể giấu lâu hơn, chỉ là bây giờ đã bị nhìn thấy, giấu hay không còn có ý nghĩa gì chứ.

"...Vì chị không xứng để kết hôn với anh của em."

Hắn đáp, kèm theo một điệu cười híp mắt đáng yêu. Đây chính là muốn nói, sự thật này dù chị có không muốn nghe, chị cũng nhất định phải nghe, còn phải nghe đến khó chịu.

"Vào năm em mười hai tuổi, trong một lần đi chơi với cha mẹ đã xảy ra tai nạn. Hai người họ đều không may qua đời, còn em thì được hai bác đưa về Tạ gia nuôi. Họ không chỉ là gia đình của em, họ còn là người đã cứu em khỏi sự lẻ loi trên cõi đời này."

Với người như Chu Tiệp Mẫn, Tạ Sở Minh thật sự không muốn dính líu gì đến. Chỉ là tình huống này, hắn xem ra chỉ có thể dùng đến những kỉ iệm đau buồn này mới khiến con người kia nhận ra được, hắn không chỉ đơn thuần vì một ác cảm trẻ con mà hành động như thế này. Hắn không thể lại trơ mắt nhìn những người mình yêu quý nhất bị một người phụ nữ lòng dạ nguy hiểm lừa gạt.

Hắn lại đưa mắt nhìn Tiệp Mẫn, vứt bỏ hoàn toàn dáng vẻ thân thiện mấy ngày này đã vất vả diễn "Cho nên, để một người tầm thường như chị bước vào một nơi tôn quý như vậy, em không thể nào chấp nhận được."

Cô cười một cách bất lực. Xem ra quyết định bỏ nhà ra đi lúc trước đã quay lại đem phiền phức đến cho cô "...Là vì chị không tốt nghiệp đại học, không có xuất thân danh giá, không thể giúp ích gì cho công việc của Tạ gia à?"

"Còn vì loại người như chị, em đã gặp nhiều rồi." Tạ Sở Minh đứng dậy, cầm theo dĩa bánh nướng vẫn còn nóng của mình, bước về phía thùng rác gần đó.

"Dùng một chút tình cảm tốt đẹp, vài lần giúp đỡ, thêm cả mỹ nhân kế liền có thể khiến con mồi từ đầu đến chân đều phải đổ gục vì chị. Loại phụ nữ như thế... khiến em không thể không khinh thường."

Hắn nói dứt, trực tiếp vứt cả dĩa lẫn bánh vào thùng rác, không hề có một giây do dự. Mỗi câu từ của hắn đều chua chát đến tột độ, kể cả người thường thờ ơ suy nghĩ của người khác như Tiệp Mẫn cũng hiểu rõ mình bị ghét thậm tệ đến nhường nào.

Chu Tiệp Mẫn vốn muốn nói gì đó, lại chợt nghe tiếng bước chân đang gấp gáp chạy đến. Một giây sau nhìn lại, cô đã nhìn thấy Tạ Hi Dương đang giữ chặt lấy cổ áo của Tạ sở Minh. Ánh mắt hắn ngập tràn trong sự căm phẫn, chỉ cách giữa tức giận đơn thuần và mất kiểm soát một sợi dây lý trí mỏng manh. Dáng vẻ này của hắn đến tám phần giống với khi hắn đánh kẻ biến thái động đến cô, đương nhiên cô không thể tiếp tục ngồi yên.

"Hi Dương!" Tiệp mẫn bước đến tách hai người họ ra, không để vị hôn phu nóng tính của mình động thủ "Anh bình tĩnh nghe em nói, chuyện này-"

Lần đầu tiên hắn không lắng nghe cô, chỉ kéo cô về phía sau mình.

Hắn không phải kẻ ngốc, việc Sở Minh xa cách với Tiệp Mẫn hắn đã phần nào nhìn ra được. Nhưng dựa vào khoảng thời gian hiểu biết người em này, hắn chỉ đơn giản cho rằng Tạ Sở Minh cần thêm một chút thời gian để thân thiết hơn với cô. Chuyến đi chơi này đã khiến hắn tiếp tục tin như thế... cho đến những lời nói không hoàn toàn 'vô tư' và 'thẳng thắng' của Sở Minh.

Đáng nói nhất, chính là chuyện tối qua.

Cho dù Sở Minh có hậu đậu hơn, không thể nào chỉ vì tránh Tiệp Mẫn đang từ tốn bước về phía mình lại có thể bị thương nặng đến như vậy. Một người khi đột ngột chạm vào vật có nhiệt độ cao sẽ theo phản xạ ngay lập tức thu tay lại, vết bỏng chỉ là sưng đỏ một chút, không đáng ngại. Nhưng vết thương của Tạ Sở Minh lại rất nghiêm trọng, so với một tai nạn nhỏ... giống như cậu cố tính khiến bản thân bị thương nặng hơn.

Mọi sự cố tình đều phải có nguyên nhân giải đáp của nó. Hôm nay hắn chính là muốn tranh thủ buổi sáng sớm để gặp Tạ Sở Minh nói chuyện.

Trùng hợp thế nào, Hi Dương lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hắn và Tiệp Mẫn. May mà hắn đã có thể nghe được những lời thật lòng của đứa em trai tốt này, bằng không hắn cũng không biết người mình yêu lại chịu nhiều thiệt thòi như vậy.

"Sở Minh, đừng cho rằng em là em họ của anh thì muốn nói gì với Tiệp Mẫn cũng được. Đứa nhóc như em nhìn sự đời còn chưa rõ, có tư cách gì chỉ trích cô ấy?" Hắn tức giận nói, cũng biết rõ đây là lần đầu tiên bản thân trở nên khó chịu như vậy đối với Sở Minh. Chỉ trách rằng lúc trước hắn đã quá dung túng cho tiểu tử này, thế nên mới đẫn đến hậuq uả hiện tại.

"Anh vì Chu Tiệp Mẫn đó mà không buồn nghe đến những ý kiến của người khác, anh bị cô ta bỏ bùa rồi ư!?" Tạ Sở Minh đập mạnh bàn đứng dậy, ngón tay đầy ghét bỏ chỉ về phía Tiệp Mẫn. Thiếu gia được nuông chiều đột nhiên bị mắng, tâm tình đương nhiên sẽ không dễ chịu gì mà phản bác lại.

"Yêu ai, cưới ai, là chuyện cá nhân của anh. Em có tư cách gì để quyết định thay anh chứ?" Tạ Hi Dương ngày càng trở nên tức giận hơn, nếu như đổi lại là người ngoài có lẽ hắn đã không kiên hẫn đến nhường này để tiếp tục nói chuyện.

"..."

Lòng tốt hoàn toàn bị người khác từ chối còn xem đó là chuyện phiền phức vớ vẩn, đừng nói chỉ mỗi mình Tạ Hi Dương tức giận, bản thân hắn cũng rất tức giận! Rốt cuộc thì, Chu Tiệp Mẫn có gì tốt đẹp, khiến tất cả mọi người đều phải xoay quanh cô ta chứ!? Một con người với ngoại hình tầm thường không tiền bạc quyền lực, lali chẳng có tài năng nào, tại sao lại khiến những người khác cam tâm tình nguyện bảo vệ chứ!

"Ngay lập tức xin lỗi Tiệp Mẫn. Sau đó, anh sẽ bỏ qua cho em chuyện này."

Tạ Hi Dương như trở thành một con người khác, từ đầu đến cuối đều dùng ánh mắt lạnh lùng vô cảm đối với hắn. Đúng là phí đi tất cả những sự lo lắng mà hắn dành cho người anh này, cuối cùng lại chẳng bằng vài nét mặt khó coi của người con gái kia. Yêu vào thì mù mắt, bây giờ hắn đã tin câu nói này rồi!

"...Em chẳng làm gì sai cả. Tất cả mọi chuyện em nói đều là sự thật!"

Hắn vẫn cố chấp nói, ương ngạnh không chịu nhìn nhận sai lầm của mình. Hành động này đối với Tạ Hi Dương chẳng khác gì một tên nhóc không biết lắng nghe. Dù sao thì đứa em này hiện tại cũng chẳng còn là một đứa nhóc cần phải mềm mỏng, hắn chẳng cần lý do gì để nhượng bộ.

"Tạ Sở Minh, anh sẽ không nhắc lại lần thứ hai."

Không khí giữa hai người ngày càng căng thẳng, mỗi người đều chỉ bảo vệ lí lẽ của mình. Tiệp Mẫn nhìn bọn họ tức giận cãi nhau đến mức tơ đỏ trong mắt cũng sắp xuất hiện, thật sự lo lắng sẽ xảy ra đánh nhau. Cô khẽ ho khan, kéo tay vị hôn phu của mình. Dù sao thì một trong hai người, cô cũng chỉ có thể khuyên người này.

"Hi Dương, trước tiên hãy-"

"Tôi không cần chị cầu xin thay tôi!" Sở Minh hét lớn, đối với hắn mà nói sự thông cảm và quan tâm này của cô chẳng khác gì một vai diễn giả tạo đáng ghét. Hắn quay sang trừng mắt với Tạ Hi Dương, lần đầu tiên không muốn nhìn thấy con người này xuất hiện trước mắt mình.

"Nếu anh muốn bị cô ta lừa gạt đến không còn gì thì cứ việc, đến lúc đó đừng quay lại xin lỗi em!!" Hắn nói rồi xoay người bỏ chạy, tính khí nóng nảy như một đứa trẻ không hiểu chuyện.

"Không cần đuổi theo." Tiệp Mẫn vừa định cất bước đi, Tạ Hi Dương đã lên tiếng, nửa phần lo lắng cũng không có "Lúc nhỏ nó rất thường đến đây, muốn về tự có thể về."

Hi Dương cũng rất kiên quyết với lời nói của mình, chỉ đến khi nghe được câu xin lỗi từ người kia mới chấp nhận tha thứ cho hắn. Vị giám đốc đó biểu tình lãnh đạm rời khỏi, để lại cho Tiệp Mẫn tình huống vô cùng khó xử.

Ban đầu cô cũng chỉ là muốn nói chuyện trong hòa bình, sao lại thành ra thế này chứ...

...

Những người khác một lúc sau cũng lần lượt thức dậy. Nghĩ rằng ngày hôm nay sẽ lại là một ngày vui chơi ngắm cảnh thu vô cùng thú vị, thứ họ nhìn thấy đầu tiên khi bước xuống cầu thang lại chính là bộ dạng giận dữ của giám đốc Tạ. Gương mặt hắn tối sầm đến đáng sợ, sát khí xung quanh khiến chẳng ai dám đến gần.

Tò mò thì tò mò, nhưng chẳng ai lại ngu ngốc đến mức đi nộp mạng cho tên ác quỷ kia. Bọn họ lặng lẽ đi tìm Chu Tiệp Mẫn để hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, không ngờ chỉ dậy trễ một tí lại bỏ lỡ trận cãi nhau ầm ĩ như vậy. Một bên Tạ Hi Dương đùng đùng cơn thịnh nộ không ai dám khuyên can, một bên Chu Tiệp Mẫn lại vô cùng lo lắng, liên tục thở dài.

Khu rừng lớn như vậy, nếu không phải ngay lập tức đuổi theo sẽ không thể biết Sở Minh đang ở đâu, hắn lại không đem điện thoại theo. Mà, nói một cách khó nghe thì, cô lại chính là nguyên nhân khiến hai người họ cãi nhau, bây giờ lại không thể làm gì, đương nhiên trong lòng sẽ trở nên bức bối.

Không khí buổi sáng cứ như vậy mà trở nên trầm lặng. Hiện tại một người trong số họ đang không biết ở đâu, làm gì, chẳng ai có tâm trạng bày ra hoạt động giải trí gì cả. Nhóm bốn người Tịnh Hàm, Hạ Sơn, Khả Dư và Nguyệt Nhi ăn sáng xong xuôi thì cứ ngồi lì tại nhà bếp, thỉnh thoảng lại đưa mắt ra nhìn Tạ Hi Dương xem thế nào.

Đã bốn tiếng trôi qua, và bọn họ vẫn cứ như thế. Không đi đâu, không làm gì... nhưng mà không có im lặng.

"Này... chúng ta cứ như thế này mãi sao?" Nguyệt Nhi kéo những người kia lại gần để thì thầm. Tình hình này thật sự không khả quan một chút nào.

"Còn cách nào nữa chứ. Sở Minh bỏ đi đã hơn bốn tiếng rồi, mà anh trai tốt của cậu ấy còn bình thản đọc sách kìa. Chúng ta có thể làm gì đây?" Khả Dư đã quá quen với tính khí cố chấp của tên đó. Nếu hắn nói không đi chính là không đi, trời có sập cũng không lay chuyển được.

"Thật ra Sở Minh rất hay đi leo núi ở đây, Hi Dương không vội cũng là có lý do cả. Chỉ là... bốn tiếng mà không đem theo gì cả, cũng khó nói lắm." Hạ Sơn khẽ tặc lưỡi, bản thân hắn cũng bồn chồn không kém.

"Sắp đến giờ cơm trưa rồi. Chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi đây đợi cậu ấy về, nhịn cả cơm trưa luôn?"

Mặcc dù lý do lo lắng của Tịnh Hàm không phù hợp với tình huống này, những người khác cũng không có tâm trạng để ý đến. Dù sao thì, trường hợp đó cũng có khả năng cao sẽ xảy ra...

"Tạ HDương!"

Tiệp Mẫn đột nhiên hét lên, khiến tất cả mọi người đều giật mình. Cuối cùng thì thiếu phu nhân ra tay rồi a!

"Anh còn có tâm trạng đọc sách à? Em trai của anh đã mất tích hơn bốn tiếng vẫn chưa quay lại đấy!" Cô bước đến trước mặt hắn, không hề lo sợ gì với nét mặt đáng sợ của hắn. Quả nhiên, chỉ mỗi Chu Tiệp Mẫn mới dám làm như thế với hắn, cũng chỉ có cô mới có thể làm như vậy mà vẫn không bị gì.

"Sở Minh cũng đâu phải là đứa con nít. Một lát nữa nó sẽ có thể quay lại thôi." Tạ Hi Dương khẽ thở dài, từ tốn đóng quyển sách lại rồi đặt sang một bên, thản nhiên ngẩn đầu lên nhìn cô. Thái độ bình tĩnh của hắn khiến cô suýt nữa tin Sở Minh và hắn hoàn toàn chẳng có quan hệ gì cả.

"Hai tiếng trước anh cũng nói như thế. Anh không nghĩ cậu ấy có thể gặp chuyện gì ư?"

"Tuy tính khí nó trẻ con, nó cũng không phải một đứa ngốc tự lao mình vào nguy hiểm. Em không cần lo."

"Bao nhiêu người trang bị đầy đủ vào rừng còn gặp tai nạn được, họa may Sở Minh có chuyện gì chúng ta phải làm sao đây?"

"Ở đây nó là người hiểu rõ đường đi trong khu rừng nhất. Dù có xảy ra-"

Tạ Hi Dương còn chưa nói dứt, Tiệp Mẫn đột ngột chống hai tay ngang đầu hắn lên sô pha. Gương mặt của cô trong chớp mắt đã ở ngay trước mắt hắn, ánh mắt vô cùng kiên quyết, tuyệt đối không gì có thể lay động được. Sau đó, cô giữ chặt lấy cổ áo hắn, đầy tức giận mà tuyên bố.

"Em nói là, chúng ta đi tìm cậu ấy!"

Những con người hóng chuyện chỉ có thể trố mắt kinh ngạc, họ thật sự không thể tin hành động của Chu Tiệp Mẫn. Bọn họ vừa lo vừa hồi hợp, run run nhìn sắc mặt của giám đốc Tạ. Tên đó nổi tiếng sủng vợ, nhưng lỡ như hôm nay lại không vì cãi nhau với Sở Minh mà trở mặt, vậy thì lúc này chẳng có ai khuyên nổi hắn nữa đâu.

Bốn mắt hai người nhìn nhau, cuộc thi giữa hai quyết định đi và không đi.

"Chị nghĩ xem ai sẽ thua?" Nguyệt Nhi quay sang Khả Dư, nhỏ giọng hỏi.

"Chắc chắn không phải Chu Tiệp Mẫn." Họ Diệp kia đầy tự tin đáp. Thế gian có mấy kẻ sủng vợ như Tạ Hi Dương chứ.

Và quả thật, chính là như vậy.

"...Bốn người kia nếu không bận gì thì đi cùng luôn đi." Hắn khẽ thở dài, đối diện với quyết định hùng hồn và kiên định kia, cuối cùng vẫn không thể từ chối yêu cầu của cô. Dù sao thì, để thằng nhóc đó chịu khổ bên ngoài cũng không bằng đem người về mắng thêm một trận.

Tất cả mọi người nhanh chóng chia ra từng nhóm nhỏ để tìm Tạ Sở Minh. Hiện tại đang gần đến giữa trưa, ánh sáng rất tốt, công cuộc tìm kiếm cũng không có gì lá khó. Điều đáng lo là vị thiếu gia tính khí trẻ con đó gặp người thì trốn, một mực không chịu quay về làm lành với anh trai tốt của hắn, thế thì bọn họ sẽ gặp phiền phức lớn.

"Sở Minh! Cậu ở đâu vậy!"

"Đừng có chơi trò trốn tìm nữa, trò này không vui đâu!"

"Phải đấy, cậu mà không ra là không có cơm tối ăn đấy!

"Nè, em sao giống như dụ con nít vậy?" Hạ Sơn cười khổ, câu này quả nhiên là câu thoại dành cho Tịnh Hàm.

"Ngoại trừ cao hơn Nguyệt Nhi một thì tên nhóc đó không phải con nít à?"

Cô chẳng cảm giác bản thân đã nói gì không ổn. Huống hồ, Tịnh Hàm nghĩ cả Nguyệt Nhi còn trưởng thành hơn hẳn tên nhóc đó, nhất định phải chọn vào thời điểm nắng gay gắt như thế này để bỏ chạy.

"Nếu không phải bảo anh đi tìm, không biết chừng Sở Minh sẽ đi lạc đến tối."

Đến chỗ của Tiệp Mẫn và Hi Dương. Cô càng tìm càng lo, không nhịn được mà trách cứ hắn. Khi vào khu leo núi này đã có biển cảnh cáo có thể có gấu xuất hiện, cô thật không mong Sở Minh sẽ xui xẻo đến mức rơi vào tình huống đó.

Tạ Hi Dương biết thừa bản lĩnh của Tạ Sở Minh, cho dù trong tình huống nào tên nhóc đó cũng sẽ không hành động dại dột như bỏ chạy vào rừng. Có thể nói, tên nhóc đó đình bày ra một trò gì đó, thậm chí chỉ đơn giản chỉ là muốn bọn họ lo lắng.

Trái lại, hắn vẫn không thể nào bỏ qua những suy nghĩ của Tạ Sở Minh đó đối với Tiệp Mẫn. Chỉ cần nghĩ đến cũng khiến hắn chẳng muốn nhìn mặt tên nhóc đó, chẳng hiểu sao cô lại một mực muốn bọn họ phải đi tìm.

"...Thằng nhóc ấy nói nhiều lời như vậy, em vẫn muốn tìm nó về làm gì?" Hắn đầy khó chịu nói, nét mặt chẳng có vẻ gì thoải mái.

"Cho dù cậu ấy có nói khó nghe hơn chúng ta cũng phải tìm. Một là vì chuyện này có thể nguy hiểm tính mạng. Hai là nếu em còn nhỏ nhen như vậy, cậu ấy sẽ thật sự không bao giờ chấp nhận em."

Tiệp Mẫn liên tục đưa mắt nhìn xung quanh, vừa trả lời hắn. Sở Minh không phải người xấu, chỉ là giữa cô và hắn chưa thật sự có một cuộc trò chuyện đường hoàng. Ít nhiều gì, nguyên nhân khiến Sở Minh không yên tâm như vậy cũng đều xuất phát từ sự quan tâm chân thành đến Tạ gia. Lại nói, gia đình của Hi Dương hiện tại cũng đã là những người cô yêu quý, vì vậy cô không thể giận dỗi chỉ vì vài câu nói được.

"Việc chúng ta kết hôn có liên quan gì đến người khác?" Hi Dương vẫn chưa bị thuyết phục bởi lí do của cô. Dường như việc tham gia tìm kiếm này cũng chỉ là hắn miễn cưỡng bản thân xuất hiện, không muốn làm gì cả.

"Đúng là chuyện kết hôn là của hai người, nhưng không thể vì vậy gia đình anh lại có mâu thuẫn. Như vậy em có khác gì là một ngôi sao chổi của Tạ gia chứ?"

Tiệp Mẫn đôi khi sẽ là một người không hiểu lãng mạn, đối với nhiều thứ lại rất thờ ơ. Nhưng chỉ cần là người cô quan tâm, mọi tình cảm chân thành và sự quan tâm ấm áp nhất. Đây cũng chính là một trong những điểm khiến hắn phải lòng người con gái này.

"Nắm tay cái gì, mau đi tìm người đi." Cô hừ lạnh nói, nhưng cũng không nhẫn tâm hất tay hắn ra. Nói lý lẽ với Tạ Hi Dương, cuối cùng hắn lại nghe thành câu ngọt ngào gì rồi vậy?

Hai người đi được thêm một đoạn, cô chợt phát hiện ra một bóng người phía trước, vừa đi vừa khó chịu đạp đổ cây cỏ.

"Sở Minh!"

Người kia vừa nghe thế liền bán mạng mà chạy, thế thì không thể nhầm lẫn với ai được nữa.

"Anh ở phía sau đi, để em nói chuyện với cậu ấy." Cô dặn dò hắn, sau đó ngay lập tức đuổi theo người kia.

Quả nhiên là một thiếu gia dư dả thời gian rèn luyện sức khỏe, tốc độ của Sở Minh rất nhanh. Khoảng cách ban đầu giờ đây đã được nhân lên ba bốn lần, trong khi hơi thở của Tiệp Mẫn ngày càng nặng nề hơn. Đây chính là hậu quả của việc suốt ngày đi xe hơi, vừa chỉ chạy có một chút đã đuối như thế rồi.

"Em đừng có chạy nữa! Chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau đi, Hi Dương sẽ không trách mắng em đâu!" Tiệp Mẫn kiệt sức đành phải dừng lại, cố gắng nói lớn nhất có thể để người kia nghe được.

May mắn thay, Tạ Sở Minh đã thật sự dừng lại. Nếu còn phải tiếp tục chạy, cô sợ mình sẽ ngất xỉu giữa đường mất.

"Còn gì để nói? Giải thích rằng chị không phải là điềm xui xẻo đối với Tạ gia? Hay là giải thích chị không có mưu mô tính toán gì khi kết hôn với Hi Dương? Hay là mọi chuyện đều do tôi hiểu lầm?"

Hắn tức giận nói, sự ủy khuất và khó chịu đều thể hiện qua lời nói. Hắn còn cho rằng trong số bọn họ, người lo lắng cho hắn nhất chính là Tạ Hi Dương. Nhưng con người đó thì sao chứ, bây giờ chỉ đang nhàn nhã từ xa tiến lại, gương mặt vẫn là cái bộ dạng lãnh đạm đáng ghét đó. Không chỉ có thể, người hiện tại sốt ruột nhất lại chính là chu Tiệp Mẫn, người hắn căm ghét nhất. Còn có thể có sự trớ trêu hơn thế này ư!

"Những việc này là do chị đã không nói rõ. Em đừng một mình chạy vào rừng như vậy, cho dù em có hiểu rõ nơi này như thế nào, người khác sẽ rất lo lắng, Hi Dương cũng như vậy!"

Tiệp Mẫn khẽ thở dài, cô không tự tin khả năng thuyết phục của mình với trẻ con sẽ hiệu quả đến nhường nào. Hơn nữa, tên nhóc này nếu nghe không đúng, tiếp tục chạy sâu vào trong rừng hơn, chắc chắn sẽ trở thành một rắc rối lớn.

"Lo gì chứ... anh ấy bây giờ chỉ nghe mỗi lời nói của chị! Anh ấy chưa từng lớn tiếng với tôi một câu, vậy mà hôm nay còn bắt tôi phải xin lỗi người như chị!" Tạ Sở Minh nghe đến hai chữ 'lo lắng' của cô càng trở nên tức giận hơn. Cái gì mà cần nói chuyện, hắn việc gì phải nói chuyện với con người đó!

"Em... Em bình tĩnh lại đi, tên đó chỉ là một chút nóng giận nên mới làm như vậy. Chẳng lẽ em vì một chuyện đó mà không muốn gặp mặt anh của mình lần nào nữa?" Tiệp Mẫn vẫn tiếp tục nỗ lực khuyên nhủ, từng bước chậm rãi tiến về phía của hắn.

Sự kiên trì của cô khiến Tạ Sở Minh bỗng có vài phần hoài nghi về suy nghĩ của chính bản thân. Đối diện với một con người không muốn nói lí lẽ là điều chẳng ai muốn làm, nhưng Chu Tiệp Mẫn hết lần này đến lần khác đều có thể nhẫn nhịn. Hơn nữa, lẽ nào cô cần phải diễn một vai hôn thê hoàn hảo đến mức lặn lội giữa trưa nắng để đi tìm hắn? Chẳng lẽ... lần này hắn đã sai?

"Bây giờ chúng ta hãy quay về đi. Chị hứa, chỉ cần là điều có thể trả lời, chị nhất định sẽ thành thật nói với em." Cô lúc này đã đến trước mặt hắn, cả hai cách nhau chỉ hơn một cánh tay. Tiệp Mẫn khẽ cong môi cười, chìa bàn tay ra trước mặt hắn.

Một người phụ nữ chỉ biết trục lợi, chà đạp lên tình cảm của người khác, lẽ nào có thể có ánh mắt chân thành như thế?

"Đoàng!!"

Một âm thanh đột ngột nổ ra, chấn động toàn bộ khu rừng. Tất cả mọi người đều có thể nhận ra âm thanh đó là gì, toàn thân bọn họ cứng đờ chẳng khác gì sét đánh ngang tai.

Chu Tiệp Mẫn run run đưa tay lên vùng bụng bên phải của mình. Lòng bàn tay cô vừa hé mở một chút, nó đã ướt đẫm bởi dòng máu đỏ tươi đang tuôn trào từ vết thương của cô.

Âm thanh vừa rồi, là tiếng súng bắn.

"Tiệp Mẫn!"

Tạ Hi Dương ngay lập tức lao đến đỡ lấy cô, sắc mặt hắn ngay lập tức tái nhợt đi. Vết đạn cắm sâu vào da thịt, tạo đường dẫn cho máu liên tục chạy ra ngoài, rất nhanh đã thấm ướt một mảng lớn trên chiếc áo của cô. Tiệp Mẫn đau đến mức không thể thốt lên bất kì âm thanh nào, lại không thể không đặt tay lên vết thương để giảm xuống lượng máu mà mình mất.

Cho dù vũng máu này có đáng sợ đến nhường nào, cho dù nó có giống với cảnh tượng khi bà Thẩm Vân ra đi đến nhường nào, cô cũng không cho phép bản thân chết tại đây.

Cô thậm chí còn chưa sang tuổi ba mươi, còn chưa thể nhìn Lâm Mặc Nam trả giá cho hành động của hắn... đến cả hôn lễ của mình cô còn chưa tham dự, cô làm sao có thể chết chứ?

"Tiệp Mẫn, em sẽ không có chuyện gì hết! Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, em không được từ bỏ!" Hắn gấp gáp cởi áo khoác của mình rồi ghì lên miệng vết thương của cô, tuyệt đối không thể để xảy ra tình trạng mất máu quá nhiều.

Tiệp Mẫn có thể cảm nhận được bàn tay ươn ướt máu của hắn đang khẽ vỗ lên gương mặt của mình, khẩn thiết đến mức rơi cả nước mắt chỉ mong cô có thể tỉnh táo. Sự lo lắng này của hắn làm cô có một chút đau lòng, nhưng cô thật sự không thể gắng gượng được nữa.

Cô biết khi bị súng bắn bản thân sẽ đau đến chết đi sống lại, nhưng chẳng hiểu sao hiện tại cô cảm thấy tầm mắt của mình dần nhòe đi, các giác quan cũng không còn minh mẫn như trước.

Cô nhìn thấy hắn sốt ruột đến mức đánh mất cả sự bình tĩnh thường ngày, bản thân chỉ muốn an ủi hắn một chút, nói rằng hắn đừng lo, cô sẽ không sao đâu.

Chỉ là... cô không thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon