Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 82


Đã hơn một tuần sau khi Chu Tiệp Mẫn nhập viện. Mặc dù tình trạng hiện tại của cô đã qua giai đoạn nguy hiểm nhất, nhưng bác sĩ mỗi ngày đều thường xuyên kiểm tra sức khỏe của cô, đảm bảo mọi thứ đều không có gì bất ổn.

Trong khi Tạ gia hiện tại đang vô cùng lo lắng cho sức khỏe của cô, Cao thị vẫn trải qua những ngày tháng yên bình nhẹ nhàng như tất cả những ngày bình thường khác. Chẳng ai nôn nóng gấp gáp, mọi người đều chăm chú làm tốt công việc của bản thân. Tất cả đều hiểu rõ, nếu không cẩn thận đề cập đến cái tên đó, chắc chắn sẽ không thể tránh được cơn thịnh nọ của Cao tổng.

Cao Ảnh Quân thản nhiên dùng bữa sáng trong phòng ăn, cảm giác đơn độc này ông ta cũng đã dần quen thuộc. "Phu nhân đâu?" Theo lý đến giờ này Chu Lộ Khiết đã thức dậy, không có lí nào lại cả gan trốn tránh mà không dám dùng bữa cùng ông ta.

"..." Bà quản gia bên cạnh im lặng. Cả bà cũng không muốn là người gánh chịu cơn tức giận của ông chủ mình.

"Tôi hỏi, phu nhân đâu?" Cao Ảnh Quân không phải một người kiên nhẫn, chỉ việc hỏi đến lần thứ đã khiến ông ta cảm thấy khó chịu.

"Phu nhân... hôm nay nói muốn đi thăm cô Chu. Cô ấy đã vô tình bị thợ săn trong rừng bắn trúng, tình trạng đang rất yếu."

"Thế có nghĩa nó vẫn còn sống. Nói với phu nhân không cần bà ấy đi." Ông ta hừ lạnh đáp, dùng khăn tay lau miệng sau khid dã hoàn thành xong bữa sáng của mình.

"...Xe đã được chuẩn bị rồi ạ."

Cao Ảnh Quân ngay lập tức trừng mắt nhìn bà quản gia, vẻ cau có như muốn mắng chết người. Theo lẽ thường ông ta sẽ thuyết giáo một bài thật dài cho bà ấy, nhưng lại nhĩ đến phu nhân của mình sắp rời khỏi, lại không kiềm lòng được vội vàng đi tìm bà ấy.

Trùng hợp thế nào, lúc này Chu Lộ Khiết cũng vừa từ cầu thang bước xuống, cả hai vậy mà lại gặp nhau tại đại sảnh. Bà biết rõ bộ dạng gấp gáp đó của ông ta là muốn làm gì, nhưng bà một chút cũng chẳng có tâm trạng để nghe.

"Chu Lộ Khiết." Cao Ảnh Quân chẳng buồn quan tâm suy nghĩ của bà, vẫn sử dụng ngữ điệu ra lệnh đó mà nói "Bà muốn đi đâu?"

"...Tôi đi thăm Tiệp Mẫn. Con bé đã nằm viện hơn mười ngày rồi, ông còn muốn cản tôi ư?" Bà khẽ siết chặt nắm đấm, dường như đã phát ngán với thói quen độc đoán và ích kỉ của người chồng bên cạnh mình hơn ba mươi năm. Cho dù hôm nay có phải bằng giá nào đi chăng nữa, bà cũng nhất định phải đi thăm con gái mình.

"Nó bây giờ là con dâu của Tạ gia, được Tạ Hi Dương vung tiền cho nó được điều trị ở bệnh viện tốt nhất. Bà cần gì phải cất công đến thăm?" Trong mắt Cao tổng, Chu Lộ Khiết đến hiện tại vẫn chỉ là một con người nhu nhược yếu đuối, bà ta tuyệt đối sẽ không, và càng không được phép, làm trái với bất kì yêu cầu nào của ông.

Cao Ảnh Quân nhìn người lái xe riêng mà phất tay, ý muốn nói rằng hôm nay chẳng cần phải đưa phu nhân đi đâu cả. Hành động này tiếp tục đè nặng lên sự nhẫn nhịn và cam chịu của Chu Lộ Khiết. Bà đem theo biểu tình tức giận nhìn ông ta, gần như đánh mất đi vẻ dịu dàng nghe lời của quá khứ. Nếu như còn tiếp tục, có lẽ đến cuối đời bà cũng không thể gặp mặt Tiệp Mẫn.

"Lúc trước nó ngã ngựa, sưng tay, trật khớp, ông không quan tâm tôi cũng không nói ông một câu. Nhưng hiện tại nó đã trúng đạn, họa may có chuyện gì xảy ra thì sao?"

Ông ta chẳng buồn để vào tai những lời của bà, chỉ xem như một cơn gió không mấy dễ chịu vừa lướt qua "Hừ, đứa như nó thì có chuyện gì xảy ra. Bà là phu nhân của Cao gia, chuyện của Tạ gia thì cần gì phải quan tâm chứ?"

"Bởi vì nó là con tôi!"

Lần đầu tiên trong hơn ba mươi năm, Chu Lộ Khiết đã hét vào mặt Cao Ảnh Quân. Đừng nói những người làm khác bất ngờ, bà quản gia phục vụ từ những ngày đầu tiên cũng phải kinh ngạc.

Cao phu nhân của họ, hiện tại đã không còn vẻ tiếp tục nhẫn nhịn.

"Cao Ảnh Quân, tôi có thể nhịn việc ông không cho tôi ra ngoài, có thể sỉ nhục tôi, thậm chí đến những việc nhỏ nhặt mỗi ngày tôi đều không làm trái ý ông. Nhưng hôm nay, tôi nhất định phải đi thăm Tiệp Mẫn!"

Bà vừa dứt lời, ngay lập tức xoay người đi, thật sự chẳng màng đến hậu quả mà bản thân phải gánh chịu.

Khoảnh khắc Chu Lộ Khiết đưa lưng về phía mình, Cao Ảnh Quân tựa như phát điên lên. Ông ta bắt lấy tay của bà, hung hãn kéo ngược về phía sau, hoàn toàn không quan tâm đến bà cảm thấy như thế nào. Tất cả những gì hiện lên trong đầu ông ta chính là, Chu Lộ khiết muốn bỏ đi.

Đó là điều Cao Ảnh Quân không bao giờ chấp nhận, càng không bao giờ để điều đó xảy ra!

"Tôi nói cho bà biết, chỉ cần một ngày bà còn là vợ của tôi, còn là nữ chủ nhân của cái nhà này, tôi nói như thế nào thì bà phải làm như thế đó!" Ông ta bất chấp việc chu Lộ Khiết vì bị ông ta kéo quá mạnh mà té ngã, tiếp tục hét lên trước mặt bà.

Một người đàn ông độc đoán này chỉ muốn biến suy nghĩ này trở thành ý nghĩ tồn tại duy nhất của Chu Lộ Khiết.

Tình yêu đầu tiên và đẹp đẽ nhất của ông ta, sau hơn hai mươi năm đã trở thành loại độc dược dần giết đi tất cả niềm hạnh phúc khác của Chu Lộ Khiết, của người mà ông ta 'yêu' nhất.

"Mẹ!"

Lúc này, Cao Giai Nhược bất ngờ xuất hiện.

Cô vừa bước vào đã nhìn thấy mẹ mình ngã trên sàn. Chẳng ai đỡ bà dậy, trong khi Cao Ảnh Quân, người mà cô gọi là cha, lại liên tục ghì chặt lấy hai vai bà, không ngừng trút lên bà cơn thịnh nộ của mình.

Cô vội chạy đến bên cạnh Chu Lộ Khiết, bàn tay bất giác đặt nhẹ lên cổ chân của bà. Rõ ràng là cô không tốt, chẳng những không thể làm gì được Lâm Mặc Nam, còn phải trơ mắt nhìn mẹ mình mỗi ngày sống cùng người cha độc ác. Cho dù Chu Tiệp Mẫn đáng ghét đến nhường nào... có lẽ vẫn có ích hơn cô.

"Không sao đâu, con dìu mẹ." Giai Nhược nén lại sự đau lòng của mình, cẩn thận đỡ Chu Lộ Khiết đứng dậy.

Sau khi đảm bảo bà đã không sao, cô xoay người đối diện với Cao Ảnh Quân. Cô từng nghĩ rằng, nếu như Tiệp Mẫn rời đi, ba người họ vẫn sẽ có thể là một gia đình hạnh phúc. Nhưng sự thật lại đau đớn hơn những suy nghĩ đơn giản của cô. Trong khi mẹ của cô sức khỏe lẫn tinh thần đều dần yếu đi, người cha kia lại trở nên càng ngang ngược và vô lí hơn, đối với cô giờ đây cũng chỉ còn những yêu cầu vô cảm.

Xem ra cô đã đặt quá nhiều hi vọng vào con người này.

"Tại sao cha lại làm như vậy? Chân của mẹ vừa bình phục chưa được bao lâu, nếu lại bị tổn thương thì phải làm sao?"

Đây không phải lần đầu tiên cô và Cao Ảnh Quân xảy ra tranh chấp. Thực tế, việc này diễn ra thường xuyên hơn rất nhiều lần so với những gì người ngoài biết. Bọn họ cũng chỉ nhìn vào lớp vỏ bọc tốt đẹp mà cô và ông ta cùng diễn, tất nhiên sẽ không hiểu Cao gia bên trong rốt cuộc có chuyện gì.

Tuy Cao Giai Nhược hiểu chuyện hơn Chu Tiệp Mẫn được vài phần, nhưng đôi lúc vẫn sẽ chống đối, thậm chí còn cứng dầu hơn. Dựa vào những trận cãi vã lần trước, ông biết lần này kết quả cũng sẽ chẳng hề tốt đẹp. Cao Ảnh Quân hừ lạnh đáp "Thế thì để bà ấy tiếp tục ở nhà điều dưỡng. Giai Nhược, hôm nay tâm trạng ta không tốt, ta không muốn chấp nhất chuyện này với con."

"Không được." Ông ta vẫn chưa kịp quay người bỏ đi, Cao Giai Nhược đã lên tiếng. Sự quyết tâm của cô khiến bước chân ông ta khựng lại, dường như cũng muốn nghe đại sự quan trọng này "Hôm nay chúng ta phải nói rõ mọi chuyện."

"Có gì để nói?"

"Đến khi nào cha mới đồng ý yêu cầu của con?"

Điều này phải nhắc đến khoảng thời gian sau khi tin tức ông giam giữ Chu Lộ Khiết bị truyền ra ngoài. Tất nhiên, ông ta cũng hiểu Cao Giai Nhược đã cố gắng chọn thời điểm tốt nhất để thương lượng về vấn đề này, nhưng mục đích của cô chỉ vì muốn nghe được sự đồng ý của ông ta. Sẽ không bao giờ có việc Cao Ảnh Quân chấp nhận để Chu Lộ Khiết rời khỏi tầm mắt mình. Dù cho bà ta có chết, cũng phải chết trước mắt ông ta.

"...Bà ấy là phu nhân Cao thị, phải ở đây trông coi mọi chuyện. Hơn nữa nếu đột nhiên chuyển ra ngoài, dư luận sẽ bàn tán về Cao gia."

"Cha, đến lúc nào rồi cha còn lo đến chuyện đó?" Câu nói của Cao Ảnh Quân khiến cô cảm thấy thật nực cười, đến nỗi không thể giấu được nụ cười khẩy đầy mỉa mai đó.

"Ngày mà cha chấm dứt mọi quan hệ với Tiệp Mẫn, cha chưa từng có giây phút nào do dự. Mỗi ngày mẹ rơi nước mắt đau khổ, cha cũng chỉ nhìn rồi bỏ qua. Bây giờ mạng người đang nguy hiểm, cha đến thăm cũng không cho mẹ đi thăm. Như thế này trong mắt cha vẫn chưa phải đủ để bàn tán?"

"..."

Cao Ảnh Quân căm ghét nhất không chỉ sự thất bại, mà còn sự dị nghị bàn tán của những người xung quanh. Lần này lại không đâu xa, ngay chính đứa con gái mà ông xem như hoàn hảo hôm nay lại dám lên tiếng chỉ trích ông. Một mình Chu Tiệp Mẫn còn không đủ, đến cả Cao Giai Nhược cũng muốn chống lại.

"Giai Nhược, cho dù hiện tại con là con dâu của Châu thị, con vẫn là con gái của ta. Đừng bao giờ vượt quá thân phận của mình." Ông ta hít sâu một hơi, cố đè nén lại cơn giận của mình. Những người thân cận với Cao tổng đều biết, một khi ông đưa ra lời cảnh cáo, cũng chính là đang đưa ra cơ hội cuối cùng cho đối phương.

"Con gái?"

Chỉ là, Cao Giai Nhược dường như đến cả cơ hội cuối cũng chẳng muốn nhận.

"Cha nói thật đi, cha có từng xem con là con gái không?"

Vốn chỉ cho rằng vị tiểu thư hiền hậu sẽ đôi co vài ba câu với Cao tổng, cuối cùng đâu cũng sẽ vào đấy, cô cũng không thể làm gì được cha mình. Nhưng hôm nay Cao Giai Nhược hết lần này đến lần khác công kích đến Cao Ảnh Quân, mỗi một câu đều ghim thẳng vào trái tim đen đặc vô cảm của ông ta.

Lần này... chỉ e hậu quả sẽ rất khôn lường.

"Lúc trước, cha luôn yêu thương Tiệp Mẫn, trong mắt cha chị ấy là ngôi sao sáng nhất. Cho dù con có làm gì, con cũng không thể sánh bằng chị ấy. Cả tuổi thơ của con đều sống trong cái vỏ bọc ngoan hiền mà cha tạo ra!"

Cảnh tượng này như quay về tám năm trước. Cùng một gương mặt, cùng đối diện với một người, Cùng một thái độ tuyệt vọng đến mệt mỏi. Cả cô và Chu Tiệp Mẫn đều đã bị đẩy đến giới hạn của sức chịu đựng khi phải lớn lên cùng với cao Ảnh Quân.

Suy cho cùng, người cô hận nhất không phải là Chu Tiệp Mẫn, mà có lẽ chính là người cha đáng kính của mình.

Cao Giai Nhược khẽ hừ lạnh, đương nhiên hiểu rất rõ hoàn cảnh của bản thân. Dù sao thì người đàn ông đó trước nay đều chưa từng lắng nghe cô, chi bằng một lần đều triệt để nói ra. Hậu quả có thể sẽ rất đáng sợ, nhưng ít ra... cô vẫn sẽ được thoải mái.

"Đến khi mười tuổi, sau cái ngày Tiệp Mẫn quay lại cùng với người đàn ông đó... mọi chuyện đã thay đổi."

Cao Ảnh Quân vốn cho rằng Giai Nhược chỉ đang nổi giận vớ vẩn, ông tuyệt đối không nghĩ rằng dến cả chuyện này cô cũng biết. Cả Chu Lộ Khiết cũng không giấu được vẻ kinh ngạc, tròn xoe mắt nhìn cô tiếp tục dõng dạc nói.

"Cha không cần phải giữ bí mật gì nữa. Con đã biết, lý do tại sao cha lại đột nhiên trở mặt với Tiệp Mẫn." Cô cong môi cười nhạt, hình như khi bản thân mình biết chuyện này cũng đã ngạc nhiên như thế "Tất cả đều vì một người đàn ông... tên là Lưu Đình."

Cả người Cao Ảnh quân cứng đờ, kinh hãi nhìn thái độ tự tin của Cao Giai Nhược. Ông ta đưa mắt nhìn Chu Lộ Khiết cũng có biểu tình tương tự, có thể đoán bảy tám phần không phải do bà ta tiết lộ. Lại nói thêm, người như họ Chu làm sao lại có gan nói chuyện này cho người khác.

Vậy thì, chỉ có khả năng còn lại là do cô tự mình điều tra. Chuyện giữa Lưu Đình và Chu Lộ Khiết không có bao nhiêu người biết đến, lại nói cũng đã trôi qua tận hai mươi năm, thông tin lấy được sẽ chẳng có bao nhiêu phần giá trị.

Vậy mà... Cao Giai Nhược lại có thể tìm ra được sự thật...

Ông ta tự hỏi, từ khi nào đứa con gái trong sáng thuần khiết bên cạnh mình, đã trở thành một kẻ đáng gờm như vậy?

"Giây phút cha nhìn thấy ông ta đi cùng với Tiệp Mẫn, cười nói cùng với mẹ, chính cha đã cảm giác sợ hãi, đúng không?" Cô vô cùng hài lòng với bộ dạng khó coi này của cha mình, không uổng công cô điều tra suốt mấy năm qua.

Quanh đi quẩn lại nhiều chuyện như vậy, cuối cùng chỉ gói gọn trong hai từ: Ghen tuông.

"Khi đó con chỉ cho rằng biểu cảm khó coi đó là vì Tiệp Mẫn, nhưng rốt cuộc... cha là vì không muốn người đàn ông Lưu Đình xuất hiện bên cạnh mẹ! Mọi sự ghét bỏ và tức giận của cha đặt lên người Tiệp Mẫn, đều là vì sự ghen tức vô lí của mình!"

Cô càng nói càng khiến Cao Ảnh Quân tức giận, ông ta đầy căm phẫn mà hét "Cao Giai Nhược, con im miệng!"

"Chẳng lẽ là con nói sai?" Chịu đựng tính cách của Cao tổng đáng kính bao nhiêu năm, cô biết rõ lúc này bản thân đã nói trúng tim đen của ông ta. Đã đến lúc này, chẳng lẽ cô còn sợ hãi mà dừng lại.

Huống hồ, lúc này đây cô mới nói đến trọng điểm.

"Cha thậm chí còn xét nghiệm ADN, xem rằng con và Tiệp Mẫn có phải là con của cha hay không. Con thật sự muốn biết, rốt cuộc Lưu Đình đó là người như thế nào, lại khiến Cao ảnh Quân phải sợ hãi như vậy?"

"Hỗn xược!"

Cao Ảnh Quân một lần nữa không khống chế được cơn giận của mình, vung tay lên mà tát Cao Giai Nhược. Tiệp Mẫn và Giai Nhược quả thật là một gặp song sinh, đều có thể chạm đến sự thất bại mà vị cao tổng này không bao giờ thừa nhận. Một người mắng cách ông ta làm cha, một người mắng cách ông ta làm chồng. 

Lưu Đình chính là sự căm ghét mà Cao Ảnh Quân không bao giờ có thể bỏ qua. Cho dù người đàn ông đó đã chết, cho dù tên đó và Chu Lộ Khiết chưa từng làm gì vượt quá giới hạn, nhưng bà ta lại không bao giờ phủ nhận Lưu Đình đối với mình là một người quan trọng. Chỉ cần như vậy cũng đủ khiến ông ta không thể kiềm chế được cơn ghen của mình.

Chỉ là, lần này Giai Nhược may mắn hơn Tiệp Mẫn một chút.

Cao Ảnh Quân quả thật muốn đánh cô, nhưng Chu Lộ Khiết đã kịp thời giữ lấy tay của ông ta. Tình trạng sức khỏe hiện tại của bà tuy rất yếu, bà vẫn cố chấp bằng mọi khả năng đẩy con người tàn bạo kia tránh xa khỏi Giai Nhược.

Tất cả mọi người đều mở to mắt kinh ngạc, họ không thể tin được sẽ có ngày Cao phu nhân mềm mỏng yếu đuối lại có thể kiên quyết đối đầu với Cao tổng như thế.

"Chu Lộ Khiết bà-"

"Tám năm trước... tôi đã không thể bảo vệ Tiệp Mẫn..." Chu Lộ Khiết bước đến trước Giai Nhược mà che chắn cho cô. Lần đầu tiên trong hơn ba mươi năm kết hôn, bà mới thật sự có cơ hội để đối đầu với Cao Ảnh Quân "Nhưng hiện tại, tôi tuyệt đối không để ông động đến con gái của tôi một lần nào nữa!"

Bà đã đánh mất một nửa trái tim của mình là Tiệp Mẫn, bà không thể lại tiếp tục đánh mất cả Giai Nhược. Mọi hậu quả của ngày hôm nay đều bởi vì sự nhu nhược của bản thân, cho nên bà không thể để con gái của mình thay bà nhận lãnh sự trừng phạt này. Dù bà có yêu Cao Ảnh Quân đến nhường nào... tình yêu bà dành cho những đứa con của mình sẽ luôn luôn lớn hơn.

"Các người... Các người... Phản rồi!!"

Cao tổng tức giận đến mức không nói thành lời, nhìn hai người đàn bà đứng trước mặt mình nhưng lại không thể làm gì cả. Ông ta một tay đặt lên ngực, dường như đã bị những cảm xúc quá khích của mình làm cho nghẹn ngào. Nhìn dáng vẻ giận đến đỏ mặt mà rời đi, tất cả mọi người đều biết cơn thịnh nộ của Cao tổng hôm nay kinh khủng như thế nào. Nhưng thứ khiến họ bất ngờ hơn, chính là Cao phu nhân lần đầu tiên lên tiếng dữ dội như vậy đã thật sự áp chế được người chồng của mình.

"Mẹ!"

Người đàn ông kia rời đi chưa được bao lâu, cả cơ thể Chu Lộ Khiết như mất hết sức sống. Giai Nhược vội ôm bà trong tay, vội vã lấy ra một chai dầu thuốc đưa trước mũi của bà. Mùi hương xộc thẳng vào vực dậy khứu giác của Chu Lộ Khiết, giúp bà phần nào lấy lại được vài ba mảnh tinh thần.

Giai Nhược khẽ nâng gương mặt kém sắc của bà, lòng như bị hàng nghìn con dao đâm vào, đau đớn đến nỗi khiến cô bật khóc. "Mẹ cần gì vì con mà làm đến nhường đó chứ! Mẹ biết rõ ông ta... hức... ông ta..."

Nếu cô không ở đây, bà sẽ bị người của Lâm Mặc Nam hãm hại, bị Cao Ảnh Quân dày vò. Nếu cô ở đây, bà sẽ vì bảo vệ cô mà tổn thương đến bản thân, ép buộc sức khỏe của mình đến giới hạn cuối cùng.

Trên đời này lẽ nào còn có đứa con vô dụng hơn cô chứ!

"Khi đó... vì quá yếu đuối, mẹ chỉ có thể đứng nhìn Tiểu Mẫn trắng tay rời khỏi nơi này. Điều đó đã trở thành sự hối tiếc luôn luôn dằn vặt trong lòng mẹ."

Chu Lộ Khiết đầy yếu ớt nói, phải ở ngay bên cạnh mới có thể nghe được. Bà đặt tay lên gò má của cô, muốn lau đi những giọt nước mắt đau lòng ấy. Hành động của bà ất nhẹ nhàng, như sợ rằng làn da thô ráp của mình sẽ khiến cô khó chịu "Đây là quả báo mà mẹ phải gánh, mẹ sẽ không để con phải chịu thay mẹ đâu."

"Hức... Hức..." Cao Giai Nhược không thể nói gì được, chỉ biết ôm lấy mẹ mình mà khóc như một đứa trẻ. Cô luôn mong bà được khỏe mạnh, được hạnh phúc. Chỉ cần bà có thể được như thế, cô sẵn sàng chấp nhận bất kì giá nào. Kể cả ép mình để làm Cao Ảnh Quân hài lòng, kể cả tăng ca đến tối muộn để có thời gian ở cạnh bà, cô đều cam tâm tình nguyện.

Nhưng rốt cuộc, cô vẫn không thể bảo vệ được mẹ của mình.

...Bởi vì tình trạng của Chu Lộ Khiết đột ngột chuyển biến xấu, Giai Nhược đã gọi đến bác sĩ riêng của Cao gia. Cô đã nhìn hình ảnh mẹ mình nằm trên giường bệnh hàng nghìn lần, mỗi khoảnh khắc đó đều như ghim một chiếc kim vào vết thương lòng của cô.

Giai Nhược nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, đối diện với bà quản gia đang chờ đời bên ngoài "Tình hình sức khỏe của bà ấy gần đây ổn không?"

"Những năm gần đây giám đốc và phu nhân thường xuyên cãi nhau, tinh thần của bà ấy đã yếu hơn rất nhiều. Nếu không phải nhờ thuốc, tôi lo bà ấy khó lòng chống đỡ được."

Người kia khẽ thở dài đáp, kì thực bản thân cũng không thể làm gì để giúp đỡ phu nhân. Sự áy náy và khó chịu của bà đều đã thể hiện lên gương mặt, cô cũng không muốn trách cứ gì nhiều hơn.

"Bà đã làm những gì con căn dặn rồi chứ?"

"Vâng. Các bằng chứng cần thiết tôi đều đã thu thập đủ." Bà quản gia đáp, đưa cho cô một túi giấy được bảo quản rất kĩ càng.

"Thế thì tốt. Ở đây, con chỉ tin tưởng bà có thể chăm sóc được cho mẹ con." Cô nắm chặt lấy túi giấy trong tay, khẽ nở một nụ cười nhạt. Sẽ rất nhanh thôi, cô sẽ giúp bà thoát khỏi được địa ngục này.

Điện thoại của Giai Nhược chợt reo lên. Một dãy số không được lưu tên, nhưng cô biết rõ người này là ai "Bà hãy chuyển lời lại, hôm nay con sẽ cùng bà ấy dùng bữa tối." Cô nói, sau đó nhanh chóng tìm một góc khuất để nhấn trả lời cuộc gọi.

"Anh muốn gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon