Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 83


Bệnh viện hiện tại đã gần mười một giờ đêm. Ngoại trừ các nhân viên trực ca đêm, không còn ai tỉnh giấc vào thời gian này cả.

Trước phòng của Chu Tiệp Mẫn, một nữ y tá trưởng đang gật gù buồn ngủ, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo. Bà ta ngã trước ngã sau, vài lần suýt nữa buồn ngủ đến mức ngã nhào xuống đất.

"Xin hỏi..."

Đột nhiên, trước tầm mắt bà là một đôi giày cao gót, cùng với đôi chân trắng muốt như màu tuyết đầu tiên của mùa đông.

Nữ y tá lớn tuổi bị dọa cho một phen thót tim, suýt nữa đã hoảng sợ mà hét lên. Ngỡ rằng đến từng tuổi này còn bị ma đến dọa một chuyến, thì ra chỉ là một cô gái bình thường.

"Đây có phải là phòng bệnh của cô Chu Tiệp Mẫn không ạ?" Vị khách kia nhẹ nhàng nói, xem ra là một quý cô thanh lịch.

"A, xin lỗi, hiện tại người bệnh sẽ không gặp ai cả."

"Cô y tá, có thể nào... phá lệ để tôi vào thăm chị ấy một chút được không?" Cô gái kia rất nhanh liền xuống nước, dịu dàng nhỏ giọng nài nỉ nữ y tá trưởng.

"...Việc này, chỉ sợ là không thể. Người yêu của bệnh nhân này rất khó tính, hơn nữa còn lại vị khách quan trọng, tôi không thể đắc tội được." Bà khẽ thở dài, chỉ đành bày ra vẻ khách sáo mà đáp. Viện trưởng đã dặn dò từ trước, bệnh nhân này phải là một trong những người được ưu tiên hàng đầu. Lại nói, bà cũng đã gặp người yêu của cô nương đó, thật sự không phải người sẽ chịu chấp nhận bất kì sai sót nào.

"Chỉ một chút thôi, tôi hứa đấy! Tôi chỉ cần nhìn chị ấy một chút thôi!" Người kia vẫn cố chấp nói, sau khi nghe câu trả lời còn ra sức thuyết phục hơn.

"Thành thật xin lỗi cô, nhưng mà tôi thật sự không thể làm gì cả. Hay là cô-"

Đương nhiên, chẳng ai lại không động lòng với một cô gái xinh đẹp đang chuẩn bị khóc cả. Bà có vài giây đắng đo xem không biết nên từ chối cô như thế nào, vị khách kia đã ngay lập tức nắm lấy tay bà, còn kèm theo ánh mắt đầy thành khẩn.

"Tôi... Tôi là em gái song sinh của chị ấy. Chúng tôi đã rất lâu không gặp mặt rồi. Bây giờ chị ấy lại gặp chuyện như thế... hức... nếu đến cả lần cuối tôi cũng không thể nhìn chị ấy một lần... hức... tôi..."

Cô còn chưa nói xong, nước mắt đã lăn dài trên gò má, vai nhỏ khẽ run lên, là một người không thể kiềm nén được sự xúc động của mình. Nữ y tá trưởng bị đẩy vào tình thế khó xử, càng trở nên đắn đo hơn. Bà nhìn thật kĩ vị khách trước mắt mình, thứ nhất không phải là ma, thứ hai quả thật giữa người này và bệnh nhân bên trong có gương mặt rất giống nhau.

"Chặc, được được, tôi sẽ cho cô vào trong! Nhưng mà chỉ một chút thôi đấy, nếu không tôi sẽ gặp phiền phức rất lớn đó!"

Dù gì thì hai người họ cũng là một cặp song sinh, gặp nhau cũng chẳng có gì sai. Người yêu của cô nương kia vẫn không có dấu hiệu sẽ quay lại ngay lập tức, mà bản thân bà cũng cần đi tìm cái gì đó uống để giúp bản thân tỉnh táo qua đêm nay.

"Hức... Cám ơn cô... Cô thật là tốt..." Vị khách kia, chính là Cao Giai Nhược, trưng ra bộ dạng đầy cảm kích với nữ y tá. Cô liên tục cúi đầu cảm ơn bà, mãi cho đến khi người kia đã không còn xoay đầu nữa mới thôi.

Sự xúc động đến mức rơi lệ của cô nhanh chóng biến thành một biểu tình lãnh đạm không tồn tại chút cảm xúc. Cô đưa tay gạt đi chút nước mắt của mình, thầm cảm ơn lúc trước bản thân thích làm trò lấy lòng Cao Ảnh Quân nên mới học được cách điều chỉnh để có thể tùy ý rơi lệ theo ý muốn.

Cao giai Nhược bước vào căn phòng, thứ ánh sáng duy nhất ngoài ánh đèn yếu ớt ngoài hành lang chính là chiếc đèn ngủ nhỏ bên cạnh. Cô vẫn nhớ thói quen khi nhỏ này của Tiệp Mẫn, sẽ rất khó ngủ nếu không gian xung quanh trở thành một màu tối đen đáng sợ. Điều này rất trái ngược với cô, bởi vì cô sẽ không thể nào chợp mắt được nếu cảm giác có bất kì ánh sáng này.

Hai kẻ đối lập như vậy, thế mà vẫn trở thành được một cặp song sinh.

Bước đến bên cạnh chiếc giường bệnh, cô lãnh lẽo đưa mắt nhìn một cô gái với khuôn mặt giống hệt mình vẫn đang chìm sâu vào giấc ngủ. Cả người đều được đắp cẩn thận mới lớp chăn dày, nhiệt độ phòng cũng điều chỉnh ở con số hai mươi sáu, nhiệt độ thường để của Tiệp Mẫn. Gối kê đầu nhất định phải là hai chiếc, bởi vì Tiệp Mẫn rất ghét phải nằm gối thấp. Đầu giường là một cốc nước nhỏ, cũng là một thói quen cũ để khi nửa đêm thức dậy không cần phải rời giường.

Tạ Hi Dương đó xem ra hiểu rất rõ về người yêu của mình, nhớ đến từng chi tiết vặt vãnh nhất.

Cả cô cũng vậy.

Dù đã trôi qua tám năm, hay mười năm, cô nghĩ bản thân cũng sẽ không thể quên được con người này khỏi tâm trí mình.

Chu Tiệp Mẫn, từng là một người cô rất ngưỡng mộ. Một người chị biết quan tâm, một người bạn rất thân thiết, cô từng xem thế giới của mình gắn liền với sự tồn tại của người này. Nhưng rồi, sự đố kị từng chút từng chút một nhen nhóm lên trong người cô, bao phủ những kỉ niệm tốt đẹp đó bằng những suy nghĩ xấu xa, ích kỉ.

Để rồi, đã đẩy hai người rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.

"Tất cả... nếu không phải vì chị..."

Phải, người sai chính là Chu Tiệp Mẫn.

Nếu như con người này không tỏa sáng đến như thế, không được yêu thích đến như thế, không đẹp đẽ đến như thế... câu chuyện sẽ biến thành một cái kết khác tươi sáng hơn. Cô sẽ không cố tình khiến Tiệp Mẫn bị lạc; Tiệp Mẫn sẽ không gặp Lưu Đình; Cao Ảnh Quân sẽ không xảy ra ác cảm... và rất nhiều chuyện cứ như thế mà thay đổi.

Tại sao Tiệp Mẫn lại tốt đến mức khiến người khác phải ganh ghét như vậy chứ!?

Trong khi hiện tại, chị ta nằm trên giường bệnh có Tạ Hi Dương chăm sóc, Tạ gia bảo bọc, những người bạn sẵn sàng làm mọi thứ vì chị ta. Còn cô, cô phải gồng gánh kì vọng của cả Châu thị và Cao thị, còn phải biết cách ứng xử trước Lâm Mặc Nam, với những người ngoài, phải giữ thật tốt hình ảnh của bản thân.

Rốt cuộc thì, cô vẫn là người có cái kết xấu xí hơn.

Nhưng điều đó chưa phải là điều đáng hận nhất.

Chu Tiệp Mẫn từ nhỏ đến lớn, thứ giỏi nhất chính là gây rắc rối, khiến cho người khác phải phiền muộn, đau đầu. Những phiền phức mà cô ta mang lại dường như đều do người khác giải quyết thay, còn bản thân thì vui vẻ hưởng thụ sự quan tâm đó. Kể cả mẹ của bọn họ, trong mắt bà đứa con gái lớn này mới là người đáng chú ý! Còn Cao Giai Nhược... bởi vì là một đứa con hiểu chuyện, cô phải cố gắng thông cảm, lo lắng, nhường nhịn người chị này...

...Dựa vào đâu chứ!?

Rõ ràng là cả hai đều có ngoại hình giống nhau, rõ ràng là cô biết suy nghĩ chu toàn hơn, cẩn thận dè dặt, ngoan ngoãn nghe lời hơn, rõ ràng là cô tốt hơn Chu Tiệp Mẫn! Tại sao cô luôn phải nấp phía sau cái bóng của chị ta, tại sao cô mới phải là người chịu thiệt thòi!

Cao Giai Nhược càng nghĩ càng cảm thấy căm phẫn hơn, dường như vẻ mặt yên bình của Chu Tiệp Mẫn chính là điều khiến cô tức giận nhất. Đầu ngón tay của cô khẽ chạm lên phần cổ mịn màng của Chu Tiệp Mẫn. 

Cô thầm nghĩ... cổ nhỏ như thế này, có lẽ chỉ cần một bàn tay liền đủ để bẻ gãy.

"Giai Nhược."

Giọng nói của Châu Hoàng Nhất khiến Cao Giai Nhược ngay lập tức thu tay lại. Hắn từ khi nào đã xuất hiện ở cửa phòng bệnh, đối với cô vẫn là ánh mắt quan tâm và yêu thương. Cô thật không biết, từ khi nào bản thân đã đem tình yêu của hắn trở thành một phần của chính mình.

"...Em làm gì vậy?"

Lý trí của Giai Nhược dần khôi phục lại, sự khó chịu của bản thân cũng dần nguôi ngoai đi. Cô khẽ thở dài, lắc đầu rồi đáp "Sao anh lại đến đây?"

"Tiệp Mẫn gặp chuyện như thế này, anh dù bận cách mấy cũng phải đến thăm em ấy một chút chứ." Hoàng Nhất cười nhạt, cũng chẳng muốn hỏi nhiều khiến vợ mình khó xử. Hắn bước đến bên cạnh cô, vẫn là ngữ điệu đầy ôn nhu mà nói "Sáng nay em về nhà mẹ, sau đó cũng không nói là đi đâu. Anh đã rất lo đấy."

"...Xin lỗi, em có vài việc phải giải quyết gấp, nên không kịp nói với anh."

"Anh cũng không phải muốn biết rõ lịch trình của em, anh biết em rất bận. Nhưng mà sức khỏe của em vốn không tốt, đừng tự mình gánh vác mọi thứ nhé."

"Ừm, em biết cân nhắc mà." Lời nói dối này cô đã nói không biết bao nhiêu lần, cô cũng tin hắn đã đoán ra được cô không thành thật. Đây cũng không phải vấn đề chính. Chỉ cần hắn không vạch trần cô, vậy thì cô vẫn có thể tiếp tục nói dối "Anh có biết... tình trạng Tiệp Mẫn thế nào không?"

"Anh đã hỏi bác sĩ. Vết thương khá nặng, cô ấy đã mê man như vậy hơn mười ngày. Ngày hôm kia... còn phải sốc điện để giúp nhịp tim cô ấy trở lại bình thường."

Điều này đối với Hoàng Nhất kì thực có vài phần khó tin. Tuy hắn biết trúng đạn chẳng phải thương tích nhẹ, hắn vẫn tin sức khỏe ngày thường của Tiệp Mẫn không nghiêm trọng đến như vậy. Đương nhiên, cũng có thể là Tạ Hi Dương cố tình dặn dò bác sĩ như thế để đề phòng trường hợp có người dò la. Mà, hắn cũng không còn cách nào khác ngoại việc nghe những gì mình được phép nghe.

"Yếu đến vậy ư... Chẳng phải Hi Dương chăm sóc chị ấy rất tốt sao?" Giai Nhược hừ lạnh, ném ánh mắt lãnh đạm nhìn Chu Tiệp Mẫn.

"Mạng sống của mỗi người, không phải cứ quan tâm nhiều một chút là sẽ bình phục." Điều này Hoàng Nhất biết rất rõ. Hắn chợt nắm lấy tay cô, biểu tình xuất hiện vài phần lo lắng mà nói "Nhắc đến chuyện sức khỏe, sau khi đổi sang bác sĩ do Lâm Mặc Nam giới thiệu, anh cảm thấy em... mệt mỏi hơn trước."

"Không phải đâu, do áp lực công việc thôi. Chuyện bác sĩ... Lâm Mặc Nam là một người giỏi, nếu là do hắn giới thiệu có lẽ cũng là một người có nhiều kinh nghiệm không kém. Chúng ta cứ để mọi chuyện như bình thường đi."

Đôi lúc Giai Nhược nghĩ, có lẽ nếu Châu Hoàng Nhất đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy, đừng xem trọng ý kiến cô đến như vậy, hoặc chỉ cần hắn ích kỉ mà hỏi nhiều hơn một chút... mọi chuyện cô đều có thể nói cho hắn. Nhưng con người này dường như vẫn không đổi. Hắn không bao giờ miễn cưỡng, hối thúc, thậm chí chưa từng trước mặt cô tức giận hay nặng lời.

Ưu điểm... vậy mà cũng có lúc trở thành khuyết điểm.

"...Có chuyện này, mẹ muốn anh chuyển lời đến em." Hắn cong môi cười nhạt, lại tiếp tục đổi sang chủ đề. Có thể bởi vì hắn thật sự muốn hỏi tiếp, hoặc cũng có thể bởi vì không muốn nghe những lời nói dối của cô "Chúng ta đã kết hôn cũng đã vài tháng, bà ấy muốn... thời gian tới có thể nghe được tin tốt."

"Mỗi người khi làm ông bà đều mong muốn được sớm ngày có cháu."Giai Nhược nở một nụ cười gượng gạo, cố gửi vào thật nhiều sự chân thành "Nhưng mà... em vẫn chưa sẵn sàng. Thời gian gần đây trong nhà không yên, công việc lại bộn bề, em..."

Hắn không gấp gáp gì, đưa tay dịu dàng mà xoa đầu cô "Chỉ là bảo chuyển lời thôi, không cần nghĩ nhiều vậy đâu. Có con phải là chuyện được cả hai người đồng ý, anh sẽ đợi em."

"...Cám ơn anh, Hoàng nhất."

Giai Nhược đối diện với tình cảm này của hắn, vừa thấy tội lỗi, vừa cảm thấy hạnh phúc. Mặc dù cô không thể trọn vẹn đáp lại tất cả những điều tốt đẹp hắn mang đến, cô lại rất hưởng thụ cảm giác được nuông chiều, được dỗ dành an ủi hắn dành cho mình. Có thể cô là một kẻ ti tiện, nhưng nếu là hắn, cô cũng chấp nhận là một người như thế.

"Alo, tôi là Cao Giai Nhược." Điện thoại lại reo lên, cô đành buông tay hắn, xoay người đi xử lí công việc của mình"...Tại sao lại đột nhiên nói như vậy? Chẳng phải hợp đồng đã kí kết ổn thõa rồi à?"

Châu Hoàng Nhất không níu kéo cô, chỉ có vài phần buồn bã nhìn bóng dáng cô dần rời xa mình hơn.

Đã nhiều năm như vậy, hắn biết rõ... bản thân vẫn chưa thực sự nắm giữ được trái tim của người con gái đó.

Hắn đưa mắt nhìn Tiệp Mẫn, đôi mắt lắp đầy bởi sự chua xót. Đây lẽ nào chính là sự trừng phạt của hắn vì đã lợi dụng tình cảm của cô?

...

Cuộc điện thoại vừa rồi đến là thật, nhưng nội dung cuộc trò chuyện thì không. Cao Giai Nhược rời khỏi phòng bệnh, biểu tình vẫn lãnh đạm mà bấm thang máy di chuyển xuống đến tầng hầm gửi xe.

Cô đảo một vòng lớn, cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc xe màu xanh đậm đang đậu lẻ loi giữa khoảng trốn thưa thớt, cũng là một trong những vị trí khuất tầm mắt nhất ở đây. Lựa chọn vị trí như vậy cũng khá giống với những kẻ thích làm những chuyện ném đá giấu tay.

Giai Nhược từng bước bình thản tiến đến chiếc xe đó, mở cửa ngồi vào hàng ghế phía sau

"Chà chà, phản ứng tốt đấy chứ." Mặc Nam đã đợi sẵn từ trước, nhìn dáng vẻ thong dong của cô bước vào, khẽ cong môi cười nhạt.

"...Anh muốn gặp tôi là có chuyện gì?" Cô chẳng muốn phí nhiều thời gian cho kẻ này, trực tiếp vào vấn đề chính.

"Nhìn cô có vẻ rất bình thản, tôi đoán là việc chưa thành nhỉ?"

"Châu Hoàng Nhất đến không đúng lúc, tôi chưa kịp động thủ với cô ta."

"Là hắn vô tình đến, hay là cô đã gọi hắn đến?" Mặc Nam nhướn mày nói, dường như đang muốn dò la khả năng phục tùng của Giai Nhược. Hắn là một kẻ đa nghi, trên đời này ngoại trừ bản thân sẽ chẳng đặt niềm tin trọn vẹn cho bất kì người nào.

"...Chẳng phải anh đã cài đặt máy nghe lén trên điện thoại của tôi? Có phải như vậy hay không, anh tự hỏi bản thân mình đi." Cô cong môi cười trừ, đây không phải lần đầu tiên hắn tỏ vẻ dè chừng với cô. Một kẻ nguy hiểm khi làm việc với một người thâm sâu, đương nhiên sẽ có thái độ này dành cho đối phương.

"Ai có thể nói được cô có làm hay không? Lá gan của cô cũng rất lớn mà, ngày thường có thể nhỏ nhẹ vâng lời, nhưng nếu không cẩn thận động đến mẹ cô, cô có thể làm ra chuyện người khác không sao tưởng tượng được. Cao Ảnh Quân tuy chỉ có hai người con gái, mỗi người quả thật đều ấn tượng không hề thua kém nhau."

Thái độ mỉa mai và khinh thường của hắn khiến Cao Giai Nhược dường như chẳng còn tâm trạng để lãng phí thời gian của mình. Dù sao thì hắn cũng chỉ muốn thử thách xem cô liệu có vì yêu cầu củ hắn đến cả giết người cũng cũng làm. Tiếc là, cả hai người đều không thể lường được sự xuất hiện của Châu Hoàng Nhất. Cô cũng không biết nên gọi đây là sự may mắn của Chu Tiệp Mẫn hay của chính mình.

Con người đó, qua khỏi một ải tử thần, lại tiếp tục sống sót qua một ải khác. Ông trời cũng thương xót cho mạng của cô ta thật.

"Nếu anh chỉ đến hỏi vài câu đó, vậy thì tôi không có thời gian dư dả như vậy."

Giai Nhược khẽ thở dài, bản thân đã đủ mệt mỏi vì công việc và gia đình, thật sự chẳng còn hơi sức để chơi đùa với kẻ điên này. Cô vừa muốn mở cửa rời đi, tay trái đã bị Mặc Nam siết chặt cổ tay, kéo cô quay lại vị trí ngồi của mình.

"Anh còn muốn nói gì?" Tâm trạng hắn luôn thay đổi bất thường, cô chỉ đành miễn cưỡng lãng phí thêm chút thời gian.

"Cao Giai Nhược, nghe nói... cô điều tra đến quá khứ của tôi?"

Câu nói của hắn khiến cô khẽ rùng mình, một suy nghĩ lo sợ sượt qua tâm trí.

"Khoan hãy nói đến chuyện năm xưa mà anh nhắc là gì, tôi lẽ nào lại có lá gan muốn chống lại anh? Anh không phải đang nắm trong tay mẹ của tôi ư?"

Chỉ là, Giai Nhược trước mặt hắn vẫn trưng ra biểu tình thản nhiên của một kẻ vô tội, không hề do dự thu lại tay mình. Cho dù trong lòng cô có thấp thỏm gấp một ngàn lần hiện tại, cô cũng tuyệt đối không thể để tên kia nhìn ra bất kì sơ hở nào của mình.

"Chính vì vậy, cô càng có động cơ hơn."

Nhưng, không có sơ hở, không đồng nghĩa với việc không làm gì.

Hắn đột nhiên tóm lấy một chân của Cao Giai Nhược, hung bạo kéo cô phải nằm dài trên hàng ghế phía sau. Nạn nhân còn chưa kịp phản ứng, hắn đã ngay lập tức dùng tay của mình ép chặt hai tay cô lên trên đỉnh đầu. Họ Lâm thừa biết cô sẽ dùng chân phản kháng, liền ngay lập tức tì đầu gối của mình lên chân cô. Người như hắn chẳng buồn quan tâm cảm xúc hiện tại của cô là kinh hãi hay hoảng sợ, thứ trong đầu hắn vĩnh viễn chỉ có suy nghĩ của bản thân.

"Lâm Mặc Nam, tôi đã kết hôn với Châu Hoàng Nhất, anh còn dám ra tay với tôi!?" Giai Nhược tuyệt đối không thể quên được tư thế này, ngay lập tức muốn chống cự. Nhưng sức lực của cô về cơ bản đã không thể địch lại hắn, tên khốn kia còn giành lấy thế thượng phong, ép cô phải quy phục.

Cô ban đầu đinh ninh rằng đây là bản thể Mặc Nam, tại sao hành động lại ngông cuồng như Lâm Mặc chứ!?

"Đừng gào nữa, ở bãi xe này sẽ không ai nghe thấy cô đâu."

Hắn nhoẻn miệng cười, ánh mắt biến thái như muốn cắn xé từng tấc thịt trên cơ thể mảnh khảnh của cô. Những ngón tay của hắn chậm rãi lướt trên gương mặt của cô, đến cổ, rồi xương quai xanh, từng chút từng chút thấm sâu vào trong xương tủy cô cảm giác ghê tởm và kinh khủng nhất.

"Tôi vốn chỉ muốn dùng Cao phu nhân để khống chế cô. Nhưng xem ra cô đã không biết giới hạn của mình, lại còn dám điều tra tôi?"

"Tôi không có!!"

"Có hay không, chúng ta đều biết."

Câu hỏi của hắn căn bản không cần câu trả lời của cô. Thứ hắn muốn chỉ là tận hưởng vẻ mặt hoảng loạn đến mức chỉ có thể trưng ra loại ánh mắt kinh sợ tột độ của nạn nhân xấu số trong tay.

Hôm nay, kẻ đó chính là Cao Giai Nhược.

Sắc mặt Giai Nhược trở nên trắng bệch, cơ thể cô gần như không thể kiềm được sự run rẩy trước những động chạm kinh tởm của hắn. Đến nước này, có giả vờ bình tĩnh cũng vô dụng. Cô bằng mọi giá phải thoát khỏi đây, cô tuyệt đối không thể chấp nhận số phận mình vĩnh viễn nằm trong tay của tên biến thái này!

Cô không thể... tiếp tục làm chuyện có lỗi với Châu Hoàng Nhất!

"Tôi đã lặp đặt ở đây một máy quay nhỏ. Chỉ cần một đêm, cô sẽ có được đoạn phim giá trị nhất cuộc đời mình."

Tên khốn kia như chơi đùa với một món đồ chơi nhỏ trong tay, đùa nghịch như thế nào cũng không là quá đáng. Bàn tay hắn lân la xuống từng chiếc cúc của áo khoác ngoài, hoàn toàn không có vẻ chỉ muốn nói vài câu hù dọa. Cao Giai Nhược liên tục giẫy giụa, nhưng hắn càng ghì chặt cô xuống, đầu gối hắn như sắp xuyên thủng chân cô. Hắn lợi dụng tư thế chủ động của mình ép Giai Nhược không còn đường thoát, chỉ có thể mở to mắt chứng kiến bản thân phải trải qua một đêm với hắn.

"Lâm Mặc Nam! Anh ngừng tay, ngay lập tức ngừng tay!! Đồ khốn nạn, anh có nghe tôi nói không hả!?"

Cô không còn lý trí gì để bình tĩnh, dường như mọi bản năng sinh tồn đều vùng dậy. Lần này cô chẳng cần biết có bao nhiêu khả năng thành công, bao nhiêu phần trăm thất bại. Dù có mỏng manh bằng một sợi chỉ, cô nhất định cũng phải làm!

Mặc Nam đối với tiếng hét của cô chỉ như một bản nhạc thú vị, cô càng hét khiến hắn càng trở nên hưng phấn hơn. Đây có lẽ là điểm tương đồng duy nhất trong cách hành sự giữa hắn và Lâm Mặc. Hắn tiếp tục công việc của mình, đưa tay tháo dây buộc eo của cô. Bản thân hắn thích làm mọi việc thật chậm rãi hơn, như vậy tính tra tấn đối với con mồi mới được đẩy lên mức độ cao nhất. Hắn muốn xem, liệu hôm nay hắn có thể bức Cao Giai Nhược đến điên hay không.

"Tôi sẽ giết chết anh đồ vô lại!! Con mẹ nó tôi nói anh ngừng tay!!"

Cúc áo và dây buộc của áo khoác ngoài đã mở, Giai Nhược mất kiểm soát mà hét lên, nước mắt đã ướt đẫm khóe mi. Cô nhắm tịt mắng không dám nhìn gương mặt bỉ ổi hèn hạ của Mặc Nam, cả người run đến mãnh liệt. Cơn ác mộng đeo bám cô tám năm vậy mà lại tiếp tục tái diễn...

"..."

...nhưng, nó vẫn không xảy ra một cách trọn vẹn.

Giai Nhược cảm nhận được lực tay và chân của Mặc Nam bỗng nhiên yếu hơn, cô không hề do dự ngay lập tức vùng dậy, giành lại sự khống chế cơ thể của mình. Trong tình huống như thế này, suy nghĩ đầu tiên hiện lên tất nhiên chính là chạy trốn. Cô đặt tay lên tay nắm cửa, chỉ cần dùng một chút lực sẽ có thể ngay lập tức trốn thoát.

Chỉ là... có thứ gì đó khiến cô dừng lại.

"Thiên Hương... là cô ta... là cô ta..."

Lâm Mặc Nam giây trước còn bá đạo ghì chặt lấy cô, phô bày ra bộ dạng của một kẻ săn mồi có thể nuốt chửng cô, giây sau... bản thân hắn lại biến thành con mồi xấu số sắp bị xé ra thành từng mẩu nhỏ. Hắn co người lại, tay ôm chặt lấy bản thân, run rẩy còn dữ dội hơn cả cô. Móng tay hắn bấu thật sâu vào lớp da như muốn tạo thành vết thương rỉ máu, đem đau đớn chống chọi lại với sự sợ hãi. Mồ hôi lạnh từng giọt chảy dọc xuống trán của hắn, cùng với ánh mắt kinh hãi như vừa gặp quỷ.

Đây... chính là Mặc Nam?

"Cút, mau cút đi!! Nhanh lên!! Cút khỏi đây, cút khỏi mắt tôi!!"

Hắn đột nhiên hét lên, khiến Giai Nhược giật mình vội mở cửa. Cô vừa chạy vừa gài lại nút áo, cũng không biết nên cảm ơn lý do gì đã cứu cô khỏi tình huống nguy hiểm ban nãy.

Cô đã quá khinh suất khi cho rằng loại người điên loạn như hắn sẽ không làm ra loại hành động này. Cho dù là Lâm Mặc hay Mặc Nam, bọn chúng đều đã gây ra những tội ác không thể nào tha thứ, kể cả chơi đùa và chà đạp lên mạng sống của người khác như một thú vui. Mặc Nam chỉ khác Lâm Mặc là một kẻ bình tĩnh hơn, nhưng sâu thẳm bên trong chúng đều là lũ lang sói chỉ biết thèm khát cơ thể phụ nữ.

Nhưng không thể không nói, bộ dạng vừa rồi của Lâm Mặc Nam khiến cô có một suy nghĩ rất kì lạ. Sự sợ hãi tột độ của hắn rất giống khi bị đám phóng viên bao vây, đều co ro ôm mình, đều kinh hãi tột độ, đều... đối diện với một người phụ nữ mặc đầm trắng.

Giai Nhược vẫn còn nhớ, hắn đã từng nói Lâm Mặc là bản thể thứ hai, Mặc Nam là bản thể thứ ba.

Vậy thì... bản thể thứ nhất là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon