Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 86


Tịnh Hàm tung tăng nhảy chân sáo, tâm tình vô cùng tốt đẹp ngâm nga một bài hát nổi tiếng gần đây. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong hơn ba mươi năm cô cảm thấy bản thân đem theo tâm trạng vui vẻ khi đến bệnh viện.

"Chị yêu, em tới rồi nè~" Cô phấn khích mở cửa bước vào, chẳng buồn bận tâm đến mấy gã vệ sĩ sắc mặt hung dữ đang canh gác. Người bệnh nhìn thấy cô cũng chẳng có biểu tình gì bất ngờ, rất thản nhiên bóc thêm một trái quýt mới "Chà chà, Chu Tiệp Mẫn xem ra vẫn sống tốt nhỉ?"

"Tốt cái gì, mỗi ngày tao chỉ có thể nằm nghiên một bên đây này." Tiệp Mẫn hừ lạnh đáp, tiếp tục ăn trái quýt ngọt trong tay. Cô không phải kiểu người có nhiều năng lượng vào sáng sớm như Tịnh Hàm đó.

"Nhưng chẳng phải vẫn tốt hơn cô gái bị y tế giả dùng khăn làm cho ngạt thở?" Tịnh Hàm nhướn mày nói, đặt xuống bàn tiếp khách gần đó một giỏ đồ ăn vặt hoành tráng. Đương nhiên chỉ khi Hi Dương vắng mặt cô mới dám tặng mấy thứ này "Thỉnh thoảng tao mới được Hi Dương nhờ cậy, nên tao đã cố gắng làm thật tốt đấy."

"Phải phải, nhờ phước của mày, tao không cần phải giả ngạt thở luôn ấy chứ." Tiệp Mẫn cười khổ, nhớ lại trải nghiệm đó bản thân cũng không giấu được sự rùng mình.

Bọn họ thông qua nguồn tin bí mật đã nắm được kế hoạch của Lâm Mặc Nam, vì vậy không quá khó khăn để tìm ra cách đối phó. Đương nhiên chỉ đảm bảo an toàn cho cô thôi vẫn chưa đủ. Mục đích của họ chính là phải có được đầy đủ bằng chứng để nắm chắc tấm vé tiễn họ Lâm kia vào tù.

Để khiến hắn rơi vào bẫy, trước tiên phải khiến một kẻ đa nghi như Lâm Mặc Nam lơ là cảnh giác. Cách đơn giản nhất chính là đáp ứng mong muốn lớn nhất lúc này của hắn, nói cách khác đó là giải quyết Chu Tiệp Mẫn. Nói thì dễ, nhưng Tạ Hi Dương đã phải đắn đo suốt một ngày mới đồng ý thực hiện đề xuất này, còn nhất định phải để nữ y tá giả phải là Tịnh Hàm. Ngoại trừ việc thay đổi người thực hiện thành người của bọn họ, mọi thứ đều diễn ra theo như những gì Lâm Mặc Nam tính toán.

Đánh lạc hướng một trong hai vệ sĩ, cho nữ y tá giả lẻn vào làm ngạt thở Tiệp Mẫn, máy quay lén ghi hình trên ngực, tất cả đều diễn ra trôi chảy để làm hắn thật sự tin mục tiêu của mình đã chết. Dù là ai đi nữa, khi nghe máy nhịp tim không báo tín hiệu cũng sẽ nghĩ như vậy, kể cả trường hợp có người động tay động chân đến máy.

"Chịu khổ một chút, bây giờ chị đã an toàn hơn rồi. Anh Hi Dương, Hạ Sơn, và cả Khả Dư đều đang toàn tâm cho vụ kiện với Lâm Mặc Nam, nhất định sẽ cho chị một kết quả như ý." Nguyệt Nhi nói, nhẹ nhàng đặt hộp thức ăn mình làm cho Tiệp Mặn lên đầu giường. Thật ra thì cô đến cùng lúc với Tịnh Hàm, chỉ là người kia chỉ lo đến tâm trạng vui vẻ của mình, chẳng buồn để ý đến phía sau mình cũng có người.

"Mong là thế. Chả hiểu sao chị có linh cảm tên khốn đó sẽ lại thoát ra được." Tiệp Mẫn gật gù nói, tay vẫn tiếp tục bóc vỏ quýt. Dù sao thì trong phim mấy nhân vật phản diện thường sẽ không dễ chết như vậy.

"Mày đừng có linh cảm như vậy! Tao nghe đến chữ này của mày là sợ rồi." Tịnh Hàm khẽ rùng mình, đưa tay xoa xoa hai vai. Thứ đáng sợ nhất ở Tiệp Mẫn một là Tạ Hi Dương, hai là linh cảm những chuyện xui xẻo của cô luôn luôn đúng.

"Mà... vết thương của chị, có thật sự nặng như vậy không? Nếu không phải sáng hôm qua Khả Dư nói với em, em còn định đi kiếm sư thầy xin bùa bình an cho chị ấy."

Nguyệt Nhi nghiên đầu hỏi, không giấu được sự lo lắng của mình. Sau khi phẫu thuật kết thúc, quả thật sức khỏe của Tiệp Mẫn rất yếu, nằm ngủ liền suốt một ngày mới tỉnh dậy. Nhưng ngày thường cô hoạt động rất điều độ, ăn uống đầy đủ chất lại không có bệnh gì nghiêm trọng, bác sĩ cũng khẳng định cô chỉ cần từ từ điều dưỡng, không có gì đáng lo ngại. Thế mà chưa qua đến ngày thứ hai, bác sĩ lại nói rằng sức khỏe của cô đã trở nên nghiêm trọng đáng kể, còn phải sốc điện để ổn định nhịp tim. Cô còn nhớ khi hỏi bản thân đã suýt nữa không kiềm được nước mắt mà òa khóc một trận, nguyên ngày còn lại không ăn uống gì được.

"Ban đầu là thật, nhưng sau khi gặp Giai Nhược thì là giả."

"Ể? Hi Dương cho Cao Giai Nhược vào gặp mày à?" Tịnh Hàm tròn xoe mắt kinh ngạc. Chẳng lẽ tên đó lại nhầm lẫn người yêu bảo bối của mình với họ Cao đáng ghét đó?

"Không phải. Lúc đó hình như hắn phải ra ngoài một lúc, có dặn một y tá đến trông chừng tao. Mày cũng biết tính cách của Cao Giai Nhược rồi, khóc một chút sẽ được cho qua thôi."

Tiệp Mãn vừa nói vừa tách từng múi quýt ra, khẽ nheo mày cố nhớ lại lần chạm mặt hôm đó. Gần đây thảnh thơi hưởn thụ quá nhiều, có khi nào ảnh hưởng đến trí nhớ của cô không nhỉ? "...Hình như nó định làm gì tao."

"Cái gì?!"

"Chị đừng có ăn nữa xem, kể đàng hoàng một lần đi!"

Cả Tịnh Hàm và Nguyệt Nhi nghe đến sốt ruột, người thì gấp đến mức đứng bật dậy, người thì cướp lấy trái quýt đang khiến Tiệp Mẫn phân tâm. Chuyện lớn như vậy mà đến bây giờ cô mới chịu nói, lại còn lấp lửng nói không xong, liệu có thể có người giữ được bình tĩnh ư!

Người kia bị hai thái độ của hai người kia dọa, đành phải nghiêm túc lục lọi lại kí ức của mình "...Lúc đó tao chỉ hơi mê man ngủ, sau đó tại vì Giai Nhược nói chuyện với y tá nên mới tỉnh. Nó đứng bên cạnh tao rất lâu, hình như có lầm bầm gì đó... trong phòng cũng khá tối, tao Không tiện nhìn biểu cảm nó như thế nào."

"Vậy còn sau đó?" Nguyệt Nhi hồi hợp đến nỗi nuốt khan cả nước bọt, tim đập thình thịch nghe như trống đánh.

"À, Châu Hoàng Nhất đến." Tiệp Mẫn thản nhiên nói, đưa tay lấy lại trái quýt đang ăn dở của mình.

"Chặc, bà y tá trưởng gì đó, bảo trông chừng mà sao ai cũng vào được vậy. Chả trách Hi Dương gọi thêm hai vệ sĩ đến."

Tịnh Hàm tặc lưỡi nói, thầm cảm thán hiện tại bọn họ đã đổi sang bệnh viện lớn trong thành phố. Dù sao ở đây cô cũng có người quen, làm việc vẫn sẽ đáng tin cậy hơn mấy người ở bệnh viện tỉnh lẻ.

"Tiếp theo thì vợ chồng hai người họ nói chuyện với nhau. Lúc đó mà tao tỉnh dậy lại phải tiếp chuyện, nên nhất quyết ngủ một thể luôn." Cô kể tiếp, đến giờ vẫn cảm thấy mình đã làm rất đúng đắn. Mặc dù sau đó cô đã bị Hi Dương mắng một trận tội quá thiếu cảnh giác, nhưng khi đó cô thật sự buồn ngủ a, hơn nữa cũng không có hứng nghe xem bọn họ muốn nói gì.

"Đúng vậy, mấy người đó không đáng phí thời gian. Tao mà là mày tao cũng đi ngủ cho xong!" Tịnh Hàm vô cùng đồng tình, vừa nói vừa vỗ tay tán thưởng cô bạn mình. Tất nhiên, cô cũng không quên kèm theo câu hỏi "Mà, vì sao từ chuyện đó thì hai người mới đề phòng hơn vậy?"

"Chị suy nghĩ một tí đi. Lâm Mặc Nam từng là bác sĩ riêng của Cao Giai Nhược với danh nghĩa được chủ tịch Lâm giới thiệu. Với tính cách của tên phó chủ tịch đó, không chừng là đã khống chế Cao Giai Nhược, muốn cô ta làm chuyện xấu thay hắn. Bằng không, cô ta cần gì lặn lội đến trong đêm chỉ để nói vài câu?"

"Cũng đúng..." Nghe lời giải đáp cặn kẽ của Nguyệt Nhi, Tịnh Hàm xoa xoa cằm nghĩ, cảm thấy cũng có bảy tám phần hợp lí. Chỉ là, có một thứ cô vẫn nghĩ có gì đó chưa ổn...

"Em vừa nói bà chủ của mình kém thông minh à!"

"Đó là sự thật, chị sao lại trách em chứ! Á, chị tiệp Mẫn cứu em!"

Tịnh Hàm và Nguyệt Nhi kia lại bắt đầu công cuộc rượt đuổi như thường lệ. Mọi khi còn có Khả Dư và Hạ Sơn mỗi người giữ một phe, thế giới mới được yên bình. Hiện tại bọn họ không có ở đây, xui xẻo thế nào ở đây lại chỉ có một Chu Tiệp Mẫn đến tận bây giờ vẫn chưa ăn xong một trái quýt. Cô khổ sở hết bị kéo theo chiều này thì lôi theo chiều nọ, đầu còn đau hơn cả vết thương.

"Các cô có vẻ như vẫn rất khỏe mạnh nhỉ?"

Một giọng nói chợt vang lên, khiến ba cô gái đồng loạt hướng mắt về phía cửa chính.

Một người đàn ông với chiếc áo khoác đen dài bước vào căn phòng, thoạt nhìn có thể nói là một vị doanh nhân thành đạt trên 50 tuổi. Vóc dáng rất cân đối, nếu nhìn từ phía sau cũng không ngờ đây là một ông chú đã có tuổi. Ông ta với mái tóc đã bạc màu khẽ cong môi cười với bọn họ, lại khiến cả ba đồng loạt rùng mình, vô thức lùi về phía sau.

"Có vẻ như tôi cần phải giới thiệu một chút." Người kia lại chẳng bận tâm đến sự bài xích của những người kia, đầy thản nhiên mà nói "Tôi là Lâm Trạch, là chủ tịch của tập đoàn Lâm thị."

Hai chữ 'Lâm thị' vang lên khiến Tịnh Hàm và Nguyệt Nhi giật mình, một người đứng chắn trước Tiệp Mẫn, một người thì ôm lấy cô vào lòng mà bảo vệ. Bọn họ vừa muốn kêu hai người vệ sĩ bên ngoài, đã nhìn thấy người của mình bị bốn năm gã vệ sĩ khổng lồ của Lâm Trạch hạ đo ván.

"Haha, không cần phải phòng bị vậy đâu. Tôi hôm nay đến là để thương lượng."

Thương lượng mà đem theo đầy đủ người để mở đường cho mình, còn nở một nụ cười quái dị như vậy, cho dù có là đứa trẻ cũng biết ông ta chẳng đến đây với mục đích tốt đẹp gì!

"Dựa vào đâu chúng tôi phải tin ông chứ? Có đứa con quỷ quái như Lâm Mặc Nam, ai biết được ông rốt cuộc có thể làm ra chuyện gì!" Tịnh Hàm mạnh miệng là thế, cô cũng không biết nếu đẩy mọi chuyện lên cao trào bản thân sẽ ra sao. Có cách nào gọi điện cầu cứu mà không bị phát hiện không?

"Trước đây tôi cũng thích lão Tịnh, miệng lưỡi rất thẳng thắng." Lâm Trạch cười nhạt, nhưng ánh mắt tuyệt đối không hề chứa đựng chút cảm xúc tích cực gì "Nhưng Tịnh Hàm, cô phải biết nên cư xử như vậy với người nào, vào lúc nào."

Ông ta tựa như con mãng xà đang đưa ra lời cảnh cáo với con mồi, chỉ bằng chút hành động nhỏ liền khiến cả Tịnh Hàm và Nguyệt Nhi đều sợ đến xanh cả mặt. Thái độ của ông ta cho họ biết, dù là phụ nữ hay người bị thương, chỉ cần chống đối lại ông ta một cách ngu ngốc đến không có kết cục tốt đẹp.

"Hai người ra ngoài đi." Tiệp Mẫn nhẹ nhàng lên tiếng, dường như trong cô nửa phần lo sợ cũng không "Đừng lo, gọi cho bọn Hi Dương đến. Dẫu sao chỉ với hai người thì không thể đấu lại mấy tên kia đâu."

Với thái độ bình thản của cô, hai người kia đầy vẻ đắn đo, không biết bản thân nên làm như thế nào. Nếu tiếp tục ở đây, bọn họ chắc chắn sẽ trở thành những kẻ chướng mắt đối với Lâm Trạch. Người như ông ta đương nhiên sẽ không biết đến bốn chữ thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp ném hai người khỏi nơi này. Chỉ là... nếu rời đi, để Hi Dương biết họ chăm sóc không tốt hôn thê yêu quý của hắn là một chuyện, họ càng không tin tưởng người đàn ông kia liệu sẽ làm gì Tiệp Mẫn hay không...

"Đi nhanh đi. Tao sẽ không sao đâu."

Cô cười nhạt, vỗ vai cả hai người mà trấn an. Bản thân Chu Tiệp Mẫn không tin vào sự tốt bụng của Lâm Trạch, cô chỉ tin ông ta không rầm rộ đến đây để rồi sẽ làm gì tổn hại đến cô. Nếu để lại bằng chứng nào đó, vị hôn phu nhà cô tuyệt đối không để ông ta được sống yên.

"Cô Chu, xem ra cô là một người thông minh." Lâm Trạch thu lại biểu tình đáng sợ của mình, từng bước đầy lịch sự ngồi xuống bên cạnh giường cô.

"Chủ tịch Lâm quá khen rồi. Tôi chỉ là thương cái mạng nhỏ của mình, không muốn dùng đến bạo lực." Những người nói mấy câu hoa mỹ thế này là kiểu người mà Tiệp Mẫn không muốn gặp nhất. Chỉ là, trong tình huống này cô không có sự lựa chọn khác.

Cô điều chỉnh lại tư thế ngồi, bình tĩnh lên tiếng "Có thể khiến một vị chủ tịch cao quý như ông vất vả đến chỉ để thăm người thường như tôi, xem ra là một chuyện rất quan trọng."

"Đúng là một chuyện rất quan trọng. Chẳng phải vị hôn phu yêu quý của cô đang muốn đưa đứa con trai duy nhất của tôi vào tù?"

"À, ý ông là người đã gây ra tai nạn hại nghiêm trọng hôn phu của tôi, cho người bắn tôi khiến tôi phải nằm viện hơn nửa tháng, còn khiến một người vô cùng thân thiết với tôi mất mạng..."

Tiệp Mẫn chẳng hề do dự, một loạt kể ra tất cả những hành vi mà Lâm Mặc Nam đó đã gây ra đối với mình. Như ông ta nói, cô là một người thông minh, không phải một kẻ hèn nhát. Huống hồ, Lâm Trạch đến đây để cầu xin lỗi lầm cho con trai mình, vậy thì cũng nên chuẩn bị tinh thần để cảm nhận cơn giận bấy lâu nay kiềm nén của cô.

"...đúng không?"

Câu hỏi của cô như có như không chọc ngoáy vào tự tôn của một vị chủ tịch cao quý. Được mọi người gọi là "ông trùm dầu mỏ", nắm trong tay hơn một nửa lượng dầu được sản xuất trong cả nước, lại phải đến đây hạ mình với một cô gái nhỏ bé như một hạt cát giữa sa mạc... đúng là trải nghiệm chẳng thoải mái gì. Tiệp Mẫn biết điều đó, vậy nên cô càng muốn khiến ông ta khó chịu hơn.

Cho dù ông ta có nổi trận lôi đình ở đây cũng không thể đổi lấy một giây đau đớn mà con trai ông ta gây ra.

"...Là tôi đã dạy dỗ không nghiêm. Khiến cô Chu chê cười rồi." Lâm Trạch cười trừ, khẽ cúi đầu xem như nhận lỗi với cô. Là một người đàn ông, phải biết khi nào nên lùi lại một bước vì đại cuộc.

"Không dám. Nếu hôm nay chê cười ông, chẳng phải ngày mai tôi không còn có thể ra khỏi đây ư?" Tiệp Mẫn rất thành thật nói, kèm theo một nụ cười xinh đẹp.

Lâm Trạch cười nhạt, ông ta cũng không thể nói lời này của cô là sai.

"Cô Chu, lần này tôi đến thật sự là vì Mặc Nam." Ông ta ôn tồn lên tiếng, lại tiếp tục xuống nước. Đối với phụ nữ, cách đối phó đơn giản nhất chính là dùng tình cảm để nói chuyện.

"Tôi... cũng chỉ có mỗi đứa con này để trông coi sự nghiệp của gia đình. Tôi biết những gì nó phạm phải đều là những hành vi không thể tha thứ, nhưng thân là một người cha, tôi không thể vô tình nhìn nó cứ vậy bước vào chốn tù lao."

"Lâm Mặc Nam con trai duy nhất của ông quý giá, thế thì Tạ Hi Dương con trai duy nhất của Tạ gia không quý giá? Mạng của người khác không hề quý giá?"

Tiệp Mẫn càng nghe lại chỉ càng cảm thấy khó chịu. Cho dù không chấp nhất việc ông ta từ đầu đến cuối mỗi lời nói đều chỉ liên quan đến bản thân, thứ khiến cô thật sự không muốn hòa nhã nói chuyện chính là suy nghĩ ích kỉ của ông ta. Những việc trước đây Lâm Mặc Nam thực hiện, ông ta đều dung túng, thậm chí bằng mọi khả năng của mình bao che cho hắn. Bây giờ sự việc bại lộ, câu đầu tiên ông ta nói với nạn nhân lại chính là cầu xin sự tha thứ.

Nếu có thể, cô thật sự muốn tát một cái thật mạnh để giúp ông ta tỉnh ngộ.

"Chủ tịch Lâm, tôi không phải tiểu thư nho nhã gì, có những lời dù ông cảm thấy khó nghe đến mấy tôi vẫn sẽ nói." Tiệp Mẫn tiếp tục nói, hoàn toàn không hề kiêng dè gì sắc mặt khó coi của người kia "Lâm Mặc Nam là một tội phạm cần phải nhận lãnh hậu quả vì những tội ác của hắn. Tôi sẽ không tha thứ cho hắn, Hi Dương cũng sẽ không dễ dàng để hắn tự do."

Sự ra đi của bà Thẩm Vân, vì những đau đớn mà cô và cả Hi Dương phải trả qua, kể cả những viện hèn hạ mà tên khốn đó đã làm trong quá khứ, lần này cô nhất định sẽ đòi lại đủ.

"...Cô đang nghĩ tôi đánh giá cao cô ư?"

Lâm Trạch nhướn mày đáp, có vẻ như cũng không muốn tiếp tục giả vờ nhượng bộ cô. Ban đầu ông ta còn cho rằng việc gặp một người như mình sẽ đủ để dọa cho vị hôn thê bé nhỏ của Tạ thị sợ hãi đến phát khóc, không ngờ tên nhãi Tạ Hi Dương đó lại chọn được một người không hề đơn giản. Nhưng, có vài phần thú vị không đồng nghĩ với việc ông ta sẽ nương tay.

"Tất nhiên là không. Trong mắt chủ tịch Lâm đây, nếu không phải tôi là hôn thê của Tạ Hi Dương, ông đã có thể tùy tiện tìm kẻ nào đó trừ khử tôi rồi giả làm tai nạn."

Cách làm của những kẻ xem mạng người như cỏ rác cô cũng đã biết được vài phần nhờ có Lâm Mặc Nam. Dựa vào quyền lực và tiền bạc, bọn họ dễ dàng thao túng được mọi thứ, đem tất cả quyền lợi về phía mình, kể cả việc xem thường người khác. Tiệp Mẫn càng hiểu, hôm nay bản thân chọc giận Lâm Trạch, tương lai của cô sẽ có lẽ cũng rất khó sống.

Nhưng, cô có một kim bài miễn tử.

"Điều duy nhất khiến ông buộc lòng ở đây, là bởi vì tôi là người có thể khuyên Hi Dương nhất, là con đường ngắn nhất để ông tiếp tục dung túng cho đứa con thối nát của mình."

Cô tiếp tục nói, môi cong lên thành một nụ cười tuyệt đẹp và đầy vẻ đắc ý. Mặc dù dựa vào quyền lực và tiền bạc là thứ cô không thích chút nào. Chỉ là, nếu không làm như vậy, ván cờ sẽ không thể nào cân bằng. Huống hồ, hiện tại ông ta không chỉ kết thù với mỗi mình cô, người ông ta động đến thật sự chính là Tạ Hi Dương và cả Tạ gia.

Hắn chính là kim bài miễn tử của cô.

Tạ Hi Dương sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với cô.

Lâm Trạch trầm ngâm nhìn cô một lúc, có lẽ đang đánh giá lại một lần nữa cô gái mảnh khảnh yếu ớt trước mắt mình là kiểu người gì. Ông ta có lẽ cũng nên xem xét lại bản thân nên xử lí vụ việc này như thế nào.

"Cô thú vị hơn những gì tôi biết đấy." Chủ tịch Lâm khẽ đáp, nhẹ nhàng đứng thẳng người dậy "Nếu cô Chu đây đã không đồng ý thương lượng, tôi chỉ có thể làm theo cách của mình. Mong rằng khi đó cô không hối tiếc vì quyết định hôm nay."

Nhìn ông ta từng bước tiến về phía cửa phòng, Tiệp Mẫn vẫn không nhịn được mà nói "Người hối tiếc chỉ sợ là ông." Lâm Trạch chợt dừng lại, dường như cũng muốn nghe xem cô có lời gì hay ho hơn nữa "Tôi tự hỏi, nếu tám năm trước ông không bao che cho Lâm Mặc Nam, có lẽ hiện tại chủ tịch Lâm cao quý đã không cần nhọc lòng đến đây."

Lần đó, nếu như Lâm Mặc Nam thật sự chịu trách nhiệm, hắn có thể sẽ được chữa khỏi bệnh, sẽ có thể sinh hoạt bình thường như bao người khác. Không cần ôm lấy hận thù, không cần sống với lớp vỏ bọc đối diện với cuộc đời, và cũng không phải lún sâu vào vũng bùn tội lỗi đến như vậy.

Thật đáng tiếc, hắn đã không lựa chọn cuộc đời đó, và cả Lâm trạch cũng vậy.

"Cô Chu, tôi nghĩ chúng ta sẽ còn gặp lại." Ông ta bình thản đáp, cất bước rời khỏi căn phòng.

Trò chơi... lúc này mới thật sự bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon