Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 87


Lâm Trạch ngồi trong phòng làm việc rộng lớn của mình, từng ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống chiếc bàn gỗ đắt đỏ. Đã hai ngày trôi qua từ khi Lâm Mặc Nam bỏ trốn, và trước mắt ông ta lúc này chính là một mớ hỗn độn mà ông ta không thể không giải quyết.

Vốn cho rằng Mặc Nam là một đứa biết lí trí biết cân nhắc hơn Lâm Mặc, tên nhãi không hiểu chuyện đó lại sau lưng ông gây ra bao nhiêu rắc rối như thế. Ông ta không cần biết Mặc Nam đó có toan tính gì với Chu Tiệp Mẫn hay Tạ Hi Dương, thứ khiến ông ta tức giận nhất chính là cách hành sự ngu ngốc của hắn. Hành động nông nỗi, tính toán thiếu sót, kinh thường kẻ địch, để rồi tự đem mình nhảy vào chỗ chết.

Ba vụ án kia bất đắc dĩ rơi vào tay Lâm Trạch, nhưng nếu ông ta không thể hiểu tường tận mọi việc không thể đảm bảo được bao nhiêu phần thắng về mình.

Tiếng gõ cửa vang lên, cùng với thư kí riêng của ông ta xuất hiện, trên tay cầm theo một xấp tài liệu dày cợm như thường lệ "Luật sư của chúng ta nói thế nào?" Lâm Trạch mệt mỏi hỏi, đưa tay xoa xoa thái dương.

"Chủ tịch, tình hình hiện tại tương đối bất lợi cho chúng ta." Vị thư kí kia đáp, lần lượt đặt từng phần tài liệu được chia rõ ràng cho ông ta "Về phía của Tạ Hi dương, bọn họ đã có thư kí Du của phó chủ tịch làm nhân chứng đầu tiên. Anh ta đã thừa nhận bản thân đã làm trung gian thực hiện các yêu cầu của phó chủ tịch."

Lâm Trạch vẫn còn nhớ, trước đây đã từng đề xuất một người hữu dụng cho Mặc Nam. Tên nhãi đó lại không đồng ý, một mực chỉ chọn tên bốn mắt kia trở thành cánh tay phải của mình. Tai họa vừa ập đến, tên khốn họ Du đó lại là kẻ phản đội đầu tiên. Nếu Mặc Nam ở đâu đó nghe được tin tức này, dám nói sẽ tức điên đến mức Lâm Mặc có thể giành quyền kiểm soát.

"Tài liệu này là lời khai của thư kí Du, bao gồm việc tìm gặp kẻ gây ra tai nạn giao thông cho Tạ Hi Dương, chuẩn bị chỗ định cư cho gia đình của gã. Phó chủ tịch còn thuê một người tên Lý Thiên Vỹ để đột nhập và mưu hại chủ trọ cũ của Chu Tiệp Mẫn. Phòng trường hợp Lý Thiên Vỹ không phối hợp, phó chủ tịch đã cho người thủ tiêu hắn trong tù, còn mua chuộc người yêu của hắn để cảnh sát có đủ bằng chứng kết thúc vụ án."

Ông ta càng nghe càng đau đầu, thật sự không giấu được sự hối hận khi trao vào tay Mặc Nam quá nhiều quyền lực. Nghĩ rằng sau bao nhiêu năm học tập ở Mỹ đã có thể phần nào kiềm hãm được những bản thể khác, ông ta mới đặt niềm tin vào Mặc Nam để chữa trị bệnh tim cho mình, còn trực tiếp bổ nhiệm hắn trở thành phó chủ tịch Lâm Thị. Rốt cuộc thì, bản thân ông ta cũng không ngờ được mình lại bị chính đứa con của mình lừa. Hiện tại đây, ông chỉ có thể cắn răng thay hắn giải quyết vụ việc lần này.

"Vậy còn việc Chu Tiệp Mẫn bị bắn?"

"Chuyện này... nhân chứng là Tạ sở Minh."

Mọi hành động của Lâm Trạch chợt khựng lại, ông ta đưa mắt nhìn thư kí mình một lần nữa như để xác minh câu nói vừa rồi. Hợp tác với The Royalty lần đầu không thành, ông ta đã không tin tưởng vào đứa nhóc mới mọc răng khôn đó. Nhưng, bản thân cuối cùng lại bị khả năng thuyết phục của Mặc Nam đánh lừa, lại làm trái với nguyên tắc mà 'hợp tác' với Tạ Sở Minh.

"Tạ Sở Minh đã ghi âm lại lời thú nhận của phó chủ tịch trong việc thuê người hãm hại cô Chu. Phía nguyên cáo đã có lệnh tạm giữ một vài đối tượng tình nghi trong chuyện này, e rằng trong thời gian ngắn sẽ tìm được kẻ nổ súng."

Ông ta hừ lạnh, cũng không biết nên cười vì đã gặp được một đối thủ đáng gờm, hay cười cho sự ngu xuẩn kì lạ của Mặc Nam. Nghe đến đây, Lâm Trạch đã có thể đoán được Tạ Sở Minh từ đầu chưa từng có thành ý tốt đẹp gì. Nói trắng ra, hắn chỉ là con mồi nhử để Lâm Mặc Nam rơi vào cái bẫy thật sự của Tạ Hi Dương.

Lâm Trạch đánh giá cao trí thông minh của con trai mình, và cũng nghĩ trí thông minh này có thể hiểu được Tạ Sở Minh từng được gia đình Tạ Hi Dương nuôi nấng và trợ cấp khi đi du học Pháp.

...Nhưng xem ra đứa con này vô dụng hơn nhiều so với những gì ông ta nghĩ.

"...Đã biết được vị trí của Mặc Nam chưa?"

Chủ tịch Lâm dường như chẳng còn hi vọng gì với việc xem xét những bằng chứng mà nguyên cáo cung cấp. Cho dù ông ta có thể tìm được luật sư giỏi nhất thế giới, vụ án lần này thật sự không tồn tại bao nhiêu phần trăm đảo ngược tình thế, đừng nói là chiến thắng.

"Đã biết. Cậu ấy... hiện tại rất gấp gáp."

"Cậu đích thân đi thuyết phục, bảo nó đi phối hợp với phía cảnh sát điều tra, đội luật sư của chúng ta tuyệt đối sẽ không để nó xảy ra chuyện gì. Tôi từng nghe thư kí Du có một người em gái bị bệnh nặng. Cậu ngay lập tức đưa ba triệu đô cho cô ta xem như phí điều trị. Về phía luật sư của mình, nói bọn họ tìm cách vô hiệu hóa bằng chứng của bọn người Tạ Hi Dương. Bằng cách nào đi nữa, phó chủ tịch của Lâm thị không thể bị kết án."

"Việc này..." Vị Thư kí kia nuốt khan nước bọt, việc này thế nào cũng sẽ phải nhắc đến thôi "Em gái của thư kí Du... hiện tại đã được đưa ra nước ngoài điều trị bệnh ung thư máu, hơn nữa cũng đã tìm được tủy xương thích hợp để thay thế. Tôi cho rằng, thư kí Du đột nhiên hành động như vậy là vì đã được Tạ Hi Dương liên hệ từ trước."

"..."

Sử dụng gia đình làm điều kiện ép mục tiêu phải thực hiện yêu cầu của mình, đây còn lẽ nào không phải là cách làm của Lâm thị.

"Bọn nhóc này, quả nhiên muốn dồn Lâm Mặc Nam vào đường cùng." Ông ta hừ lạnh cười. Chu Tiệp Mẫn hẳn là bảo bối vô giá trong tay Tạ Hi Dương, chỉ một chút thương tích liền khiến tên nhóc đó lao tâm khổ tứ nhiều đến như vậy, dùng mọi cách bày ra trận địa không có lối thoát.

Tên nhãi nhà ông ta đã đối đầu với một kẻ không đơn giản rồi.

"Chủ tịch, có một điều tôi buộc phải nói." Thư kí của Lâm Trạch lại không hề cảm giác chuyện này có gì hay ho khiến ông ta cười hứng thú như vậy. Tất cả những gì hắn nhìn thấy lúc này chỉ là một vũng bùn mà phó chủ tịch của bọn họ đã đặt ra dưới chân tập đoàn Lâm thị.

"Vì chuyện của phó chủ tịch, dư luận đang phản ứng rất mạnh mẽ, phòng truyền thông của tập đoàn đã không thể ngăn chặn các tin tức và bình luận lan truyền trên mạng. Việc này đã ảnh hưởng không nhỏ đến giá trị cổ phiếu của Lâm thị. Hơn nữa, ba dự án lớn của chúng ta đã bị rút hơn 50% số vốn đầu tư, các cổ đông cũng đang yêu cầu khẩn một cuộc họp về việc này."

"..."

Đương nhiên Lâm Trạch hiểu những kẻ đó muốn nói những gì. Để cứu Lâm Mặc Nam có thể sẽ rất khó, nhưng để cứu Lâm thị lại rất đơn giản. Hiện tại ông ta chỉ cần vạch ra một ranh giới giữa bản thân với tên nhãi đó, vừa có thể giữ lấy chút danh tiếng công bằng cho bản thân, vừa không khiến sự nghiệp cả đời của ông ta bị ảnh hưởng.

Chỉ là... vì người đó... ông ta tạm thời chưa thể từ bỏ đứa con trai vô dụng này.

"Chủ tịch, cô Cao đã đến."

Giọng nói vang lên từ chiếc điện thoại bàn, cánh cửa phòng cũng nhẹ nhàng được đẩy vào. Cao Giai Nhược thanh lịch nở nụ cười đầy nhã nhặn, khẽ cúi đầu chào ông ta. Quả thật, người này và Chu Tiệp Mẫn sở hữu gương mặt rất giống nhau, nhưng so về thần thái lại có sự chênh lệch quá lớn.

"Xin chào, chủ tịch Lâm."

"Cô Cao, mời." Ông ta chậm rãi đứng dậy, đưa tay mời cô ngồi đối diện mình trên bộ ghế sô pha dành cho khách "Cô hẳn đã biết tin tức gần đây. Thiết nghĩ, chẳng phải cô nên ở bên cạnh chăm sóc cho chị của mình?"

"Tuy tôi và Chu tiệp Mẫn là một cặp song sinh, nhưng trên danh nghĩa chỉ e không thể gọi là chị em. Chị ấy hiện tại cũng đã có giám đốc Tạ kề cận chăm sóc, không đến phần tôi phải chen vào phòng bệnh nhỏ nhắn đó làm gì." Cao Giai Nhược cười nhạt, cũng không muốn nói việc bản thân từng suýt nữa ra tay với 'người chị' đó.

Lâm Trạch dường như rất vui vẻ trò chuyện với cô. Ông ta đầy niềm nở và khách sáo, rót cho cô một chung trà thượng hạng đã được chuẩn bị từ trước "Ồ, xem ra cô Cao đây rất tuyệt tình với Chu Tiệp Mẫn. Vậy cô nói xem, rốt cuộc cô hẹn gặp tôi đến là vì chuyện gì?"

"Vì một người phụ nữ tên là... Thiên Hương."

Động tác của Lâm Trạch chợt dừng lại, không rõ là vì kinh ngạc, hoặc là vì sự khó hiểu khi cô đề cập đến người này.

"Cái tên này đối với chủ tịch Lâm đây, chắc hẳn rất quen thuộc?"

Giai Nhược vẫn đầy thong dong, chăm chú quan sát từng sắc thái khác nhau của người đàn ông đối diện. Cô dám nói, Lâm Trạch đã từng nghĩ cả đời sẽ chẳng bao giờ nghe lại cái tên này, nào ngờ hiện tại đã bị sự thật này đả kích không nhỏ.

Lâm Trạch cũng chẳng phải kẻ dễ đối phó, rất nhanh đã khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có của mình. Đặt tách trà nóng trước mặt cô, ông ta đầy thản nhiên nói "Thiên Hương... là một cái tên đẹp, nhưng cũng không phải cái tên quá đặc biệt. Chẳng hay người tên Thiên Hương mà cô muốn nhắc đến là ai?"

Giai Nhược cũng đã lường trước được người này sẽ muốn diễn một vở kịch để trốn trách chuyện này. Ông ta không vội, thế thì cô cũng không cần tiếc rẻ thời gian của mình làm gì.

"Lâm phu nhân sau khi sinh Lâm Mặc Nam thì qua đời, sau đó hắn ta luôn được người hầu và quản gia chăm sóc. Trong thời gian đó, chủ tịch Lâm đã qua lại với không ít các cô gái, bao gồm người mẫu, ca sĩ, tiểu thư, nhân viên... Mà, sao có thể trong một thoáng liền kể hết được."

"..."

Lâm Trạc khẽ nheo mày, trên gương mặt cũng chẳng còn vẻ thân thiện niềm nở như ban đầu. Ánh mắt chứa đựng đầy sự kiêng dè nhìn Cao Giai Nhược như một kẻ săn mồi đang đưa ra lời cảnh cáo của mình. Cô có biết điều này không? Hơn cả biết, bản thân cô không thể phủ nhận mình cũng có vài phần sợ hãi. Nhưng trên hết, cô biết rõ với câu chuyện li kì nằm trong tay mình, ông ta bất luận muốn ra tay với cô như thế nào cũng đều không thể.

"Trong số tất cả những cô gái ngài đưa về, có một người rất được lòng ngài, tên là Thiên Hương." Cô vừa nói, vừa đặt lên bàn hình ảnh của một người phụ nữ không chỉ xinh đẹp mà còn sở hữu thần thái mê hoặc người khác.

Đáng hận hơn, ông ta lại nhận ra người này.

"Mái tóc đen óng mượt mà và đôi mắt đen trong veo đặc trưng của vẻ đẹp châu Á. Làn da trắng nõn, không có một khiếm khuyết cùng một thân thể mỹ miều, tràn đầy sắc xuân và tuổi trẻ. Thành thật mà nói, một mỹ nhân như vậy dù trước mặt kẻ nào, bọn họ cũng sẽ không thể kiềm lòng được."

Bản thân Cao Giai Nhược cũng là một mỹ nhân, nhưng cô không thể phủ nhận người phụ nữ tên Thiên Hương này có dung mạo làm ai ai cũng đều phải choáng ngợp. Đó là lại nói, người này có đến tám phần giống với cố phu nhân Lâm thị, chả trách Lâm Trạch mê mệt cô ta như vậy.

"Tuy nhiên, cô ta khi nhân lúc ông không có mặt, đã âm thầm kéo đứa con trai chỉ vừa hơn mười hai tuổi của ông, vào phòng..." Giai Nhược ngập ngừng đôi chút, giả vờ như đang tìm những từ ngữ phù hợp để tiếp tục câu chuyện "...Làm những việc vẫn chưa phù hợp với độ tuổi."

Hoặc có thể nói, người phụ nữ Thiên Hương này đã ép một đứa trẻ chưa đến tuổi vị thành niên lên giường với mình.

"Trọng điểm ở đây chính là, chuyện này đã kéo dài đến hai năm, chủ tịch Lâm mới biết."

Dựa vào những gì Thiên Hương cung cấp, Giai Nhược đã đoán ra phần nào tuổi thơ đáng thương của Lâm Mặc Nam. 

Chủ tịch Lâm đây vốn là một người rất yêu thương vợ mình, cũng từng là một người chồng rất tốt. Thậm chí, ông ta còn hạnh phúc hơn bất kì ai khi biết tin vợ mình đã mang thai. Chỉ là... thật không may, người ông ta yêu nhất lại vì sinh khó mà qua đời. Cũng từ đó trở đi, tình yêu mà ông ta dành cho Lâm Mặc Nam cũng biến mất, chẳng buồn để tâm đến bất cứ việc gì liên quan đến hắn. Ông ta từng có một thời gian đâm đầu vào rượu chè và phụ nữ, một cuộc sống xa hoa và cũng rất sa đọa. Đương nhiên, cô cũng biết vì sao ông ta lại lựa chọn thêm cả phụ nữ.

Bởi vì Lâm Trạch muốn tìm một người thật giống với vợ mình, bù đắp vào nỗi đau cả đời không thể chữa lành.

Nhưng sự xui xẻo của ông ta vẫn chưa kết thúc, khi lại gặp phải Thiên Hương, người phụ nữ vô cùng gai góc.

Người này là người có ngoại hình giống với Lâm phu nhân nhất, cũng là người có quan hệ thân mật nhất với Lâm Trạch so với tất cả những cô gái khác. Chỉ là, sau đó ông ta lại bắt đầu qua lại với những người mới, bỏ bê người cũ, ghim vào trong tình cảm mà Thiên Hương gọi là 'chân thành và thuần khiết' một con dao.

Chính vì vậy, bà ta đã trút bỏ sự căm hận của mình lên người Lâm Mặc Nam.

Ban đầu mọi thứ được diễn ra rất kín kẽ, khoảnh cách giữa những lần gặp riêng tư của Thiên Hương và Lâm MẶc Nam khá ngắn. Nhưng dần dần, số lần đã tăng lên, thời gian gặp cũng dài hơn. Đến nỗi ở một giai đoạn nào đó, Lâm Trạch đã biết việc này.

Và ông ta đã quyết định bỏ mặc mọi thứ.

Phải, kể cả khi chính con trai mình bị xâm hại tình dục, ông ta đã dung túng cho thủ phạm có tùy ý thực hiện tội ác của mình, khiến cơn ác mộng của Lâm Mặc Nam thêm một năm mới kết thúc.

Lý do? Bởi vì Thiên Hương đã chán. Bà ta đã trộm đi tất cả những món đồ giá trị của Lâm phu nhân mà Lâm Trạch giữ gìn, cùng với một khoảng tiền rất lớn rồi bỏ chạy.

Giai Nhược thành thật mà nói, sau khi nghe toàn bộ sự việc, trong cô đan xen rất nhiều thứ cảm xúc. Cô không biết rằng bản thân nên cảm thấy tội nghiệp cho Lâm Mặc Nam, hay hả hê cho những gì Lâm Trạch phải chịu đựng, hoặc ngạc nhiên trước sự ghim hận của Thiên Hương.

"Bởi vì điều này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tuổi thơ và quá trình phát triển của Lâm Mặc Nam, khiến hắn mắc phải chứng bệnh rối loạn đa nhân cách. Thật ra ban đầu ông cũng đã ra sức chạy chữa cho hắn, nhưng cuối cùng ông có lẽ đã bị bản thể tên Mặc Nam thuyết phục, đồng ý chấm dứt điều trị. Chủ tịch Lâm, ông-"

"Cao Giai Nhược."

Lâm Trạch cắt ngang lời của cô, với một biểu tình chẳng hề tốt đẹp. Ông ta nheo mày đanh giá, kì lạ thế nào lại khẽ cười, như một sự tán thưởng cho khả năng điều tra của cô.

"Cô Cao... có lẽ không phải nữ nhân tầm thường có thể dễ dàng bị khống chế."

"Chủ tịch Lâm quá khen rồi."

Giai Nhược khẽ cúi đầu như nhận lời ca ngợi này. Công sức hơn hai tháng bỏ ra thật sự không hề ít. Điều duy nhất giúp cô có thể tìm ra Thiên Hương trước Lâm Trạch... đơn giản chỉ là vì người đó không hề đề phòng một cô gái vô hại.

"Tôi... đã đi gặp Thiên Hương." Cô cười đáp, nâng tách trà lên thưởng thức một chút. Nói nhiều như vậy thật khiến cổ họng cô trở nên khô rát "Thật ra thì, tôi cũng không rõ tên hiện tại của bà ấy là gì. 'Thiên Hương' năm đó ông xem như bảo bối trong tay lúc này đã thay tên đổi họ, ngoại hình cũng hoàn toàn khác xưa. Tôi đã trả một số tiền không nhỏ để bà ấy nói ra sự việc năm đó, kể cũng tường tận lắm."

Ngồi ở địa vị như Lâm Trạch, quy động một nguồn lực khổng lồ để tìm kiếm một người phụ nữ thật sự không có gì quá khó khăn. Nhưng thứ ông ta không ngờ được, Thiên Hương có một tình nhân yêu bà ta đến chết mê chết mệt, sẵn sàng làm theo bất kì yêu cầu gì... kể cả việc phẫu thuật thẩm mỹ, thay đổi hoàn toàn dung mạo thành một người khác. Đương nhiên, bà ta cũng đã đổi sang một lý lịch hoàn toàn mới, bằng cách nào đó mà đến cả Giai Nhược cũng chẳng thể đoán được.

Chỉ là, cô không thể giấu được sự khâm phục của mình với người phụ nữ đó. Dù cách trả thù của bà ta lên Lâm Mặc Nam là một điều rất kinh tởm, nhưng với khả năng tính toán và trí thông minh kia, Thiên Hương quả thật là một nhân vật rất ghê gớm.

"Xin chủ tịch Lâm đừng dùng ánh mắt nghi ngờ như vậy. Nếu ông muốn nghe đích thân những gì bà ấy kể, tôi cũng có thể giúp ông."

Nhưng, ca ngợi bà ta thế nào cũng không làm thay đổi mục tiêu của cô. Cao Giai Nhược lấy ra chiếc thẻ nhớ được đặt cẩn thận trong một chiếc hộp vỏ nhung. Lâm Trạch khẽ đưa mắt nhìn, thầm đoán trong đó chính là đoạn ghi âm khiến họ Cao kia tự tin như vậy. Ông ta nhẹ nhàng đóng chiếc hộp lại, bỏ vào trong túi áo khoác.

"Cao tiểu thư đưa thứ này cho tôi, tin rằng đằng sau còn có chủ đích khác." Ông ta nhoẻn miệng cười, đã lâu rồi không gặp được một người hay ho như thế này.

"Còn một chuyện nữa. Chu Tiệp Mẫn đã tìm đến tôi, cô ta muốn tôi đứng ra làm chứng trong chuyện tám năm trước, củng cố thêm ác danh cho con trai yêu quý của ông."

Kì thực, bản thân Giai Nhược căm ghét Lâm Mặc đó hơn bất cứ ai, hận không thể nhìn hắn mục rữa trong nhà tù tồi tệ nhất trên thế giới. Nhưng, cô chỉ có thể hi sinh đi khao khát này của mình để đạt được một mục đích lớn hơn. Huống hồ, cho dù lần này cô bỏ qua một tội trạng giúp hắn, Tạ Hi Dương cũng không để kẻ suýt giết chết hôn thê của mình được sống yên ổn.

Lần này cô cùng lắm chỉ là giả vờ làm một người tốt quá đường.

"Cô đã từ chối?" Lâm Trạch đầy khó hiểu nói, ông ta vẫn còn nhớ trước đây vị tiểu thư này đã bị dọa đến mức phải nhập viện.

Một người mưu tính như vậy lại bằng lòng bỏ qua chuyện lớn như thế... chỉ có thể giải thích bằng một lý do.

"Vậy, không biết cô Cao đây muốn trao đổi gì với tôi?"

Cao Giai Nhược cong môi cười, quả nhiên không cần bản thân phải trực tiếp mở lời. Cô thích nhất chính là làm việc với những kẻ thông minh như ông ta "Tôi muốn ông mua lại toàn bộ cổ phần của Cao Ảnh Quân, giúp tôi trở thành người sở hữu công ty của Cao gia."

"Ồ?"

Lâm Trạch còn cho rằng mục tiêu của Cao Giai Nhược sẽ là một đối thủ phiền phức nào đó, hoặc cơ hội thăng tiến, cũng có thể là trao đổi tiền bạc. Nhưng hướng mũi lao về phía chính gia đình của mình, điều này làm ông ta càng ngạc nhiên hơn.

"Theo như tôi biết, hiện tại cô là người con pháp lý duy nhất của Cao Ảnh Quân, hơn nữa mối quan hệ giữa cả hai rất tốt. Không có việc gì... sao cô lại lo sợ việc bản thân có sở hữu công ty hay không?"

"Tôi có lý do của mình, không phiền chủ tịch Lâm quan tâm." Cao Giai Nhược nghiên đầu nói, một gương mặt thiên sứ thánh thiện cùng với ánh mắt nguy hiểm không hề đơn thuần. Cô ta nhẹ nhàng đưa tay của mình, ngữ điệu kèm theo vài phần thách thức "Tôi chỉ cần ngài đưa ra một đáp án. Đồng ý... hay không đồng ý?"

Hỏi chỉ là hỏi, cả hai đều biết đáp án là gì. Trong tình thế này đây, nếu Lâm Trạch từ chối thỏa thuận này của cô, Lâm thị chắc chắn sẽ không còn khả năng để vực dậy, đừng nói đến là cứu một mình Lâm Mặc Nam. Đàn ông đều như nhau, phụ nữ hay gia đình, cũng không thể đánh đổi được sự nghiệp mình tâm huyết cả đời.

Hơn nữa, đối với Lâm thị mà nói, công ty của Cao Ảnh Quân chẳng khác nào một hòn đá bên đường, tùy tiện nhặt lên đưa vào tay ai đều có thể. Cái giá này đánh đổi với bí mật gần hai mươi năm, thật sự là một cuộc trao đổi quá có lợi.

"...Được hợp tác cùng một người như cô Cao đây, tất nhiên là niềm vinh hạnh của Lâm Trạch tôi."

Ông ta híp mắt cười, rất giống với nụ cười niềm nở của Lâm Mặc Nam.

Thiết nghĩ, có lẽ ông ta cũng nên tặng cô chút gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon