Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 89


Bởi vì để Tiệp Mẫn có thể thoải mái hồi phục, Tạ Hi Dương không tiện nói nhiều cho cô, chỉ là cập nhật một vài tiến độ quan trọng. Nghe xong câu chuyện, cô không khỏi ngạc nhiên nhìn vị thiếu gia ngày trước còn căm ghét mình đủ kiểu, hiện tại... dáng vẻ lại như biến thành một người khác.

"Sở Minh, em..."

"Chị dâu, chị dâu! Em sai rồi, đều là lỗi của em, là em có mắt mà không thấy Thái Sơn!" Tên nhóc kia khóc lóc đầy khổ sở, ngay lập tức ôm lấy chân của Tiệp Mẫn mà hối lỗi "Chị... Chị cứ xem là thu nhận một tên nịnh hót bên cạnh đi. Nếu chị không bảo vệ em, em sẽ chết mất huhu..."

"Anh còn như vậy nữa thì đừng có trách em."

Cô xoay sang ném cho Tạ Hi Dương một ánh mắt cảnh cáo, chớp mắt đã bị dáng vẻ thành khẩn đáng thương của Tạ Sở Minh thuyết phục.  Hắn hừ lạnh, nhìn bộ dạng tham sống sợ chết đó của đứa em mình cũng không thể làm gì. Bỏ đi, nếu như Sở Minh qua lần này có thể đối tốt với Tiệp Mẫn hơn một chút, hắn cũng có thể xem như không có việc gì.

Tiệp Mẫn đưa tay kéo Sở Minh dậy, đầy dịu dàng mà nói "Chị... chưa bao giờ giận em, dù sao em cũng chỉ là mong những điều tốt nhất cho Hi Dương. Về sau đừng tin những kẻ mưu mô đó là được rồi."

"Phải a, hai người ngày thường nhìn chỉ là có phần nổi bật, không ngờ bắt tay với nhau lại có thể xoay Lâm Mặc Nam đó như chong chóng!" Nguyệt Nhi đầy phấn khích nói, kéo theo không khí của bữa tiệc lại trở nên nhộn nhịp.

"Xét theo tình hình hiện tại, khả năng chúng ta thắng vụ kiện này rất lớn. Cái chị lo là, lão già Lâm Trạch có thể giở ra những thủ đoạn bỉ ổi gì. Một Lý Thiên Vỹ trong tù mà bọn họ còn giải quyết gọn gàng sạch sẽ, vậy thì chúng ta vẫn không thể lơ là cảnh giác." Khả Dư hệt như một bà cụ nói, đưa tay xoa xoa cằm suy nghĩ.

"Nhắc đến chủ tịch Lâm, lần trước ông ta đã nói gì với chị vậy?" Sở Minh vô cùng tò mò hỏi. Hắn vẫn chưa quên được bộ dạng nôn nóng của Hi Dương khi nghe vị hôn thê của mình gặp vị khách đó.

"Còn gì chứ, xin xỏ cho con trai của lão thôi, bị chị yêu của mình mắng đến tơ mắt cũng nổi!" Tịnh Hàm vỗ ngực tự hào mà khoe khoang, xem ra còn vui hơn cả nhân vật chính.

"Chà chà, em cũng không đơn giản đâu nhỉ. Chị đã từng tìm hiểu về ông ta rồi, người ghê gớm như vậy mà cũng không làm gì được em."

"Bây giờ người ta đâu còn bình thường giống lúc trước nữa chứ. Người ta đã là phu nhân của giám đốc Tạ, chị dâu tương lai của thiên tài trẻ Marchand Nassim kìa~" Hạ Sơn lên tiếng trả lời Khả Dư, nhướn mày trêu chọc cặp đôi chính kia. Có điều lời này thì Tạ Hi Dương rất thích nghe.

"Còn phải nói, bản lĩnh của chị dâu em mà sao không nể chứ, cả Lâm Mặc Nam bây giờ cũng không dám tùy tiện động đến nữa!" Sở Minh cũng theo đà mà nịnh hót theo, nâng lên ly nước ngọt trong tay "Ly đầu tiên này, nhất định là phải vì chị Tiệp Mẫn!"

"Vì Tiệp Mẫn!"

Mọi người đồng loạt tán dương, cũng vui vẻ mà thay rượu bằng nước ngọt. Buổi sáng tốt hơn vẫn không nên uống đồ có cồn, huống hồ giám đốc Tạ kia lại không muốn để hôn thê mình uống rượu.

"Nghĩ đi nghĩ lại... nếu không nhờ có thư kí Du, chúng ta chưa chắc nắm được điểm yếu của Lâm Mặc Nam. Em gái hắn bây giờ như thế nào rồi?" Hạ sSn chợt nói. Lần này quả thật phải nhắc đến công lao của Sở Minh, nhưng cũng không thể bỏ qua công sức của họ du đó.

"Bây giờ cô ấy đã đến Ý để nhận mẫu tủy, còn thư kí Du vẫn ở lại trong nước. Tao đã liên hệ với phía cảnh sát bảo vệ hắn, thêm vài người tin tưởng trông chừng. Những kẻ khác sẽ không ngang ngược hành động đâu." Hi Dương cười nhạt đáp, bản thân hắn cũng muốn biết phản ứng của Lâm Mặc Nam khi biết được tin tức này.

"Người này nói ra cũng rất biết thương em gái. Hắn vì bệnh ung thư máu của em mình, vừa giúp chúng ta lấy được những bằng chứng quan trọng, còn khiến tên phó chủ tịch chết tiệt kia mất cảnh giác."

Lời của Nguyệt Nhi chính là muốn nhắc đến chuyện đột nhập vào văn phòng làm việc trước đây của họ Lâm đó. Thực chất thì, vụ việc kia chính là đề xuất của thư kí Du. Hắn đã tắt máy quay giám sát, cùng một số kẻ khác mà tàn phá căn phòng yêu thích của phó chủ tịch đáng kính. Khiến hắn tức giận như vậy, cũng chỉ đơn giản chứng minh hắn đối với Tạ Hi Dương hữu dụng.

Hơn nữa, đó là lời nhắc nhở cho cơn ác mộng kéo dài của Lâm MẶc Nam.

"Chặc chặc, Lâm Mặc Nam có ngờ thế nào cũng không ngờ được tâm phúc mình tin cậy bấy lâu nay, lại có thể trong một thoáng quay lại cắn hắn đau như vậy. Có khi nào hắn vừa trốn vừa khóc hu hu đau lòng không?" Tịnh Hàm hí hửng cười nói, diễn ra một vẻ khóc không thể chân thật hơn miêu tả bộ dạng của Lâm Mặc Nam. Mọi người nhìn cô làm trò đều bật cười, trí tưởng tượng này quả thật rất phong phú.

"Tên đó mà biết đổ lệ vì ai ngoài hắn chứ. Hôm nay cảnh sát đã phát lệnh tạm giam, hắn không thể trốn được lâu đâu." Hi Dương trả lời, đầy hài lòng khi kế hoạch đã hoàn thành được hơn một nửa, xem như cũng không uổng công hắn mệt mỏi suốt một tháng.

"Cái này cũng khó nói, chủ tịch Lâm không phải người ngu ngốc. Năm xưa khi hắn còn học đại học, ông ta búng một ngón tay thì liền giúp hắn bay sang tận Mỹ để lánh nạn, còn âm thầm mở lại vụ án nữa mà."

"Nhắc đến chuyện đó... tao vẫn cảm thấy khó chịu Cao Giai Nhược đáng ghét kia." Tịnh Hàm vì câu nói của Hạ Sơn mà nheo mày khó chịu, khơi lại cơn giận vài ngày trước của mình

"Khi đó không phải cô ta chịu thiệt vì Lâm Mặc Nam đó ư, còn phải nhập viện vì hắn, hại Tiệp Mẫn phải mất cả đêm ở bệnh viện để chăm sóc. Bây giờ nói cô ta ra làm chứng, cô ta còn viện đủ lý do!"

Tịnh Hàm từng nghĩ, dù cao Giai Nhược đó xấu xa như thế nào, nếu như vì trả thù kẻ đáng hận từng làm những chuyện biến thái đó với mình, cô ta nhất định sẽ đồng ý. Ấy vậy mà, họ Cao đó không hề đắn đo mà từ chối, bảo rằng bản thân từ lâu đã quên chuyện đó. Cô chỉ muốn nói, con người đó muốn bịa ra cái cớ cũng phải nghe hợp lí một chút chứ! Chẳng lẽ cô ta cho rằng mọi người đều có trí thông minh thấp như Châu Hoàng Nhất, sẽ nhất mực tin tất cả những gì cô ta nói ư!?

"...Mặc kệ đi, nó không muốn chúng ta cũng không thể ép." Tiệp Mẫn nhẹ nhàng nói, đưa tay xoa lên lưng dỗ dành cô nương kia. Thật ra bọn họ cũng có những nhân chứng khác, có hay không có một Cao Giai Nhược cũng không mang yếu tố quyết định.

Chỉ là... không hiểu sao cô vẫn có một chút thất vọng. Có lẽ là do cô đã từng tự tin nghĩ rằng, mình hiểu con người đó đến mức tin rằng người đó sẽ đồng ý.

Không khí bỗng trở nên nặng nề, dường như chẳng ai biết nên nói gì nữa. Từ trước đến nay Tiệp Mẫn luôn đứng về phía của Cao Giai Nhược, dù mọi người nghi ngờ đến nhường nào cô vẫn lựa chọn bảo vệ họ Cao đó. Lúc này đây khi cô cần giúp đỡ, Cao Giai Nhược đó lại lựa chọn đứng về phía Lâm Mặc Nam. Bất kể là ai đi nữa, trong lòng không phải khó chịu cũng là thất vọng.

"Cũng tại tao ăn nói không để ý! Chúng ta không nói đến mấy chuyện xui xẻo này nữa, chỉ nói chuyện vui thôi!"

Tịnh Hàm vỗ vài cáo vào cái miệng thối của mình, rất nhanh liền kéo mọi người tham gia những trò chơi khác trong bữa tiệc. Hôm nay là ngày vui, cô sao có thể để con người đáng ghét đó làm hỏng chứ!

"Lần này chúng ta sẽ thành công. Em chỉ cần giữ gìn sức khỏe, đừng nghĩ ngợi nhiều." Tạ Hi Dương khẽ hôn lên trán cô, ngữ điệu vô cùng dịu dàng.

"Ừ." Tiệp Mẫn mỉm cười đáp, gạt bỏ đi những suy nghĩ tiêu cực.

Có hắn ở đây, đương nhiên cô không cần phải buộc mình phiền lòng như vậy.

...

Nói là một bữa tiệc hoành tráng, kì thực cũng chỉ là mấy người bạn thân thiết ăn mừng nhỏ cho lần xuất viện này của Tiệp Mẫn. Ăn uống chơi đùa vui vẻ rồi thì cũng kết thúc. Huống hồ, bọn họ đã bị giám đốc Tạ căn dặn từ trước không được làm quá nhiều chuyện, tránh làm vị hôn thê mà hắn bảo bọc cảm thấy mệt mỏi. Tất nhiên họ một mặt đồng ý với lý do đậm mùi vô lí đó, mặt còn lại biết rõ hắn muốn dành thời gian riêng tư với cô.

Thành thật mà nói, chỉ có khúc gỗ không biết để ý như Chu Tiệp Mẫn mới không nhận ra được âm mưu đó.

"Mỗi có buổi sáng thôi mà ăn nhiều như vậy, khó chịu gần chết." Tiệp Mẫn cùng với Hi Dương rời khỏi Black Coal, vừa đi vừa xoa xoa bụng. Dạo này ăn uống kiêng cử, hại dạ dày cô có lẽ cũng bị teo lại luôn rồi.

"Không phải đều là món em thích hay sao? Phải có sức thì vết thương mới nhanh khỏi được." Hắn nhìn dáng vẻ đáng yêu của Tiệp Mẫn vui đến cong môi cười, lại theo thói quen mới đưa tay xoa đầu cô "Hay là chúng ta đi dạo đi, cũng giúp tiêu hóa nhanh hơn."

"Giám đốc Tạ đúng là có nhã hứng đi chơi thật. Suốt ngày thì đi chăm người bệnh, ra viện cũng là anh đón, bây giờ lại còn muốn đi chơi cùng người bệnh."

Tiệp Mẫn cũng bắt đầu hình thành một thói quen mới mà bản thân không hề để ý. Cô chủ động nghiên người về phía hắn, nhướn mày nói với biểu tình muốn trêu chọc "Em thấy anh sắp không còn dáng vẻ của một giám đốc, giống nam y tá hơn rồi đấy."

"Em không để ý gì à?"

"Để ý gì?" Cô khó hiểu hỏi. Bản thân đang muốn khiến hắn xấu hổ, sao cuối cùng hắn lại cười vui vẻ vậy chứ?

"Hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên sau khi anh cầu hôn em."

"..."

Chu Tiệp Mẫn tròn xoe hai mắt, dường như vừa lạc vào chân trời suy nghĩ của bản thân. Bản thân cô vô thức đi về xe của hắn, tâm tình vẫn không khỏi ngã ngàng lẫn ngơ ngác. Chỉ đến khi cong người ngồi vào ghế, vết thương nhói lên mới có thể kéo cô quay về hiện thực. Vậy chính là cô vừa bị dụ dỗ đi chơi mà cô không hề hay biết?

"Anh có tính toán từ trước?" Tiệp Mẫn quay sang nhìn hắn đang mỉm môi cười bí ẩn bước vào ghế lái, trên gương mặt vẫn hiện rõ hai từ ngạc nhiên.

"...Không?" Tên kia thu lại ý cười lộ liễu của mình, giả vờ suy ngẫm một chút rồi đáp.

Cô nghe xong khẽ thở dài, chỉ đành bất lực cười. Mọi thứ đã rõ ràng như vậy rồi, cô còn phí sức đi hỏi hắn làm gì nữa chứ.

Lúc này, tầm mắt của cô chợt rơi vào kính chiếu hậu, đến bây giờ mới nhận thấy hàng ghế phía sau đang có một món đồ mà cô chưa từng nhìn thấy "Sao lại có túi gì kì lạ ở phía sau vậy? Anh lại mua gì linh tinh à?"

"Đưa mèo về nuôi, đương nhiên là phải mua ba lô mèo rồi." Hắn thản nhiên nói, thật ra bản thân đang cố nhịn cười trước biểu cảm kinh ngạc đến nỗi hai mắt đều mở to của cô "Hôm trước anh đã đến thăm nhà trọ cũ, thấy Cục Than Đen cùng với mấy đứa nhỏ. Anh đã đưa tụi nó đi khám và tiêm phòng, một lát nữa chúng ta sẽ đến đón về nhà."

"Hả? Cục Than Đen là mèo cái ư?"

Lần này thì đến Tạ Hi Dương phải ngạc nhiên. Cả hai đều không tin những gì đối phương vừa nói. Bất ngờ này liên tiếp nối đuôi theo bất ngờ khác, làm bọn họ nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

"Em nuôi nó bao lâu rồi, Cục Than Đen là mèo đực hay cái em cũng không biết?"

"Thì... thấy nó hay kêu meo meo, cũng nghe lời, nên mới hay cho ăn. Ai mà biết nó là giới tính nào chứ." Tiệp Mẫn có một chút xấu hổ, ánh mắt tội lỗi nhìn đi nơi khác. Tuy nuôi cũng ít nhiều đến bảy tám năm, cô cũng chưa từng nghĩ đến việc kiểm tra cơ thể của Cục Than Đen "Mà nó bây giờ như thế nào rồi, có khỏe không, sinh được mấy đứa?"

"Trông cũng ổn lắm, có hơi gầy, sinh được năm đứa nhóc rất giống nó." Nói đến việc này khiến hắn lại nhớ đến lần chạm mặt giữa hai bên. Mặc dù thoạt nhìn đều là năm cục bông đen nằm gọn trong lòng bàn tay, mấy cái miệng nhỏ đó lại kêu rất to, khiến hắn không thể không chú ý.

"Mà, đưa mèo về... cha mẹ anh liệu có đồng ý không?"

"Mẹ anh lúc trước cũng từng nuôi mèo, nhưng mà bị bệnh nên không thể giữ được lâu. Bây giờ nếu đưa về cùng một lúc cả một gia đình, bà ấy nhất định sẽ rất vui." Hi Dương cười nhạt đáp. Nói đến những người yêu thích mèo, mẹ hắn không thể nào nằm ngoài danh sách hàng đầu được.

"Haiz, còn mèo thối đó, sinh mà cũng không để em biết, đúng là dạy dỗ không nghiêm mà." Tiệp Mẫn khẽ tặc lưỡi, hoàn toàn xóa đi hình tượng mèo ngoan mèo tốt lúc trước của Cục Then Đen. Gương mặt đáng yêu như vậy mà lại ăn cơm trước kẻng, còn tranh thủ khi cô đi vắng nữa chứ.

"Không cần lo, con gái của chúng ta sẽ không giấu những chuyện này đâu."

Ngữ điệu không hề ngượng ngùng của hắn hoàn toàn đối lập với phản ứng đầy ngượng ngùng của cô. Biểu cảm của cô như viết tất cả suy nghĩ lên gương mặt, chắc chắn trong đầu vừa lướt qua hình ảnh một gia đình tiêu biểu gương mẫu. Đương nhiên, để đến được giai đoạn có con, bọn họ còn phải vượt qua nhiều bước phát triển khác, một số còn đặc biệt xấu hổ.

"C-Con gái gì chứ, còn chưa đám cưới, anh tính sớm quá đấy." Tiệp Mẫn khẽ ho khan, quay đầu đi để che giấu sự đỏ mặt của mình.

"Vậy à? Thế có nghĩa là đám cưới xong thì sẽ được?"

Dù không trực tiếp nhìn Tạ Hi Dương, cô có thể chắc chắn lúc này hắn đang đầy tự mãn và vui vẻ, thậm chí còn muốn khiến cô đỏ mặt hơn nữa. Nhìn bộ dạng hạnh phúc đến nỗi biến thành một tên ngốc đó, cô thật sự không còn lời nào để phản bác.

Tiệp Mẫn chợt nghĩ, có lẽ cô vẫn cần làm quen với những lời này nhiều hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon