Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9


Tạ Hi Dương vì muốn đảm bảo mắt của Tiệp Mẫn không sao, nên đã thuyết phục cô tạm thời nghỉ ngơi ở bệnh viện một đêm. Cũng vì điều này mà hôm nay, Tịnh Hàm và Hạ Sơn lại có lý do để trốn học, chính là "chăm nom người bệnh". Bọn họ mỗi người một túi đồ ăn lớn, không thiếu loại đồ ăn vặt nào, vừa đi vừa trò chuyện trong hành lang.

"Nè..." Hạ Sơn cầm trên tay hai túi đồ lớn, biểu tình đầy khó hiểu hỏi "Bác sĩ nói là Tiệp Mẫn phải điều chỉnh chế độ ăn, sao tụi mình gặp nó là cứ mua mấy thứ linh tinh này vậy?"

"Tiệp Mẫn nó là đứa kén ăn nhất, đồ của bệnh viện chắc chắn sẽ không ăn. Tạm thời cứ cho nó ăn mấy món này đi. Nó vui vẻ rồi thì để Hi Dương dụ nó ăn mấy thứ tốt khác." Tịnh Hàm đáp, miệng vẫn đang vô tư ăn bánh.

"Sao phải là Hi Dương?"

"Anh thấy tụi mình có bao giờ dụ được nó không? Cũng chỉ có tên điên như Tạ Hi Dương mới đủ kiên nhẫn dỗ dành Cao Tiệp Mẫn thôi." Nhắc đến hai con người, Tịnh Hàm không khỏi thở dài ngao ngán. Một người thì cố chấp vì kẻ không đâu, một người thì còn cố chấp hơn sẵn sàng ở bên ủng hộ.

"Hừm... Cũng phải nhỉ."

"Ấy ấy, đứng lại!"

Trong khi Hạ Sơn vẫn đang suy nghĩ về chuyện giữa hai người kia, Tịnh Hàm lại đột nhiên kéo cả người hắn lại. Cả hai trốn sau góc sau góc khuất của một ngã quẹo, cẩn thận để người phía trước không nhìn thấy bọn họ, nhưng vẫn phải đủ gần để nghe lén được vài thứ hay ho.

"Sao vậy? Chúng ta trốn ai thế?"

"Suỵt!"

Người phía trước được nhắc đến là Cao Giai Nhược và Châu Hoàng Nhất. Cao tiểu thư tốt đẹp đáng yêu đang cầm một hộp bánh nhỏ, còn Châu thiếu lại đem theo một bó hoa rất ấn tượng. Thành thật mà nói, Tịnh Hàm biết Tiệp Mẫn đáng quý nhà cô nhất định sẽ tỏ ra vô cùng yêu thích bó hoa đó, kể cả khi xưa nay cô nương đó không hề thích được tặng hoa.

"Giai Nhược!" Châu Hoàng Nhất nhìn thấy Giai Nhược thì biểu tình liền hào hứng, thậm chí còn có chút nôn nóng muốn chạy đến để gặp cô "Em cũng đến thăm Tiệp Mẫn à?"

"Vâng. Nhưng mà chị ấy không có ở đây. Chắc là... chị ấy không thích nhìn thấy em."

Cao Giai Nhược lại tỏ ra yếu đuối trước Châu Hoàng Nhất. Một ánh mắt đượm buồn, một nụ cười miễn cưỡng, khiến cho bất kì nam giới nào cũng muốn thể hiện bản lĩnh muốn bảo vệ của mình. Tịnh Hàm thật sự đã muốn xông ra mắng người, nhưng may mắn Hạ Sơn giữ lại cho cô chút bình tĩnh.

"Không phải đâu, có lẽ là Tiệp Mẫn tình cờ ra ngoài thôi, em đừng suy nghĩ nhiều." Châu thiếu ôn nhu cười, cố gắng an ủi Giai Nhược.

"Nhưng... nếu như em nói em là nguyên nhân khiến chị ấy nhập viện, anh có tin em không?"

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Tịnh Hàm và Hạ Sơn. Theo như những gì bọn họ biết, chính là Cao Giai Nhược đã thông đồng với Lục Ân Ninh chuẩn bị mọi thứ để lấy được điểm yếu của Tiệp Mẫn. Cô ta thậm chí còn làm khó dễ chị gái của mình hết lần này đến lần khác. Không thể nào hôm nay lại có chuyện cô ta vô duyên vô cớ nhận sai về mình. Điều này quá trái ngược với tính cách thường ngày.

"Ngày hôm qua, em và Tiệp Mẫn có nói chuyện một chút. Chị ấy nghĩ rằng cuộc hẹn giữa hai người bị hủy là bởi vì em, cho nên..."

Nói chưa đến bao lâu, giọng nói của Cao Giai Nhược đã run run. Cô ta lại bắt đầu thút thít, cô ta lại bắt đầu muốn khóc. Nếu người trước mắt là Tịnh Hàm, tuyệt đối sẽ không đợi đến lúc nước mắt Cao Giai Nhược thật sự rơi rồi mới đánh người.

...Nhưng bây giờ người trước mắt cô ta là Châu Hoàng Nhất. Hắn thấy cô đáng thương yếu đuối như vậy, liền để mặc bó hoa sang một phía, vội lấy khăn tay để dỗ dành cô.

Đương nhiên, Cao Giai Nhược chỉ đợi có thế, cô ta càng thảm thương hơn, lại nói tiếp "Sau đó chị ấy như trở thành một người không nói lí lẽ, nói những lời rất khó nghe... Em đã xin lỗi chị ấy, chỉ là..."

"Mẹ khiếp... Đúng là không nhịn nổi con khốn đó mà!!"

Lần này Hạ Sơn chỉ e là không thể ngăn cản nữa. Tịnh Hàm đùng đùng lửa giận lao về phía hai người kia, không nói một câu ngay lập tức tách Châu Hoàng Nhất và Cao Giai Nhược ra.

"Tao thật không ngờ mày có thể hèn hạ đến thế. Mày sống như vậy không cảm thấy mệt à!!" Hoàn toàn trái ngược với Châu thiếu dịu dàng và quan tâm, Tịnh Hàm tức giận nắm lấy cổ tay của Giai Nhược, hận không thể cào nát những lời giả dối của cô ta.

"Tịnh Hàm! Em làm gì vậy!!"

Châu Hoàng Nhất kinh ngạc, không biết Tịnh Hàm từ đâu xông đến. Hắn vừa bước thêm một bước để can thiệp, Hạ Sơn đã không phí thời gian ngăn cản hắn "Đàn bà con gái họ nói chuyện, anh tính làm gì hả?"

"Rõ ràng là mày cũng với Lục Ân Ninh cố tình bày ra cái bẫy đó để khiến Tiệp Mẫn bị đuổi học. Bây giờ mày còn dám đổi trắng thay đen, muốn đóng vai nạn nhân hay gì!?"

Tịnh Hàm cũng không quan tâm đến chuyện Châu Hoàng Nhất có mặt hay không. Toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn hết vào Cao Giai Nhược, tay của cô vẫn giữ chặt cổ tay của người kia. Giai Nhược muốn đẩy Tịnh Hàm ra, nhưng càng đẩy cổ tay lại càng bị bóp chặt, thật sự là không thể thoát được.

"Tịnh Hàm... Tuy tớ biết cậu rất thân với Tiệp Mẫn, nhưng cậu cũng không thể vu khống tớ như vậy. Tớ..." Cô ta lại yếu ớt đưa ra lý do, nhưng Tịnh Hàm nghe đến một chữ cũng không lọt tai. Mỗi một điều đến từ người này, chỉ khiến Tịnh Hàm càng tức giận, càng tô đen càng vùi lấp đi lí trí của cô.

"Vu khống... Mày còn dám mạnh miệng nói tao vu khống mày!?"

Không thể kiềm nén, lúc này Tịnh Hàm đưa tay muốn đánh người, nhưng họ Châu chết tiệt lại đột ngột cản đường, diễn thành một cảnh anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển. Hắn chắn trước Cao Giai Nhược, biểu tình đầy bất mãn lớn tiếng nói.

"Tịnh Hàm em có thôi đi không! Việc này là việc giữa chị em bọn họ, đúng sai gì cũng không đến người ngoài như em can thiệp!"

"Chị em? Với con khốn này?"

Tiệp Mẫn nóng tính đến nhường nào, Tịnh Hàm cũng không hề thua kém. Nhìn bộ dạng lấy thân che chở của tên khốn đó, cô không thể không nghĩ đến Tiệp Mẫn suốt ngày đều dành tâm tư cho hắn. Bạn tốt của cô chỉ lo nghĩ cách để hắn vui, trong khi hắn chỉ để trong mắt Cao Giai Nhược!

"Mẹ nó, đừng có làm cho tôi phải buồn nôn!!" Tịnh Hàm nộ khí đầy mình, nhảy đến muốn đánh cả Châu Hoàng nhất và Cao Giai Nhược. Hạ Sơn lại không thể đứng ngoài, đành phải giữ chặt lấy cô, mặc cho cô vừa đánh vừa mắng. Cãi nhau còn không sao, nhưng để mọi chuyện nghiêm trọng hơn thì không được.

Cô nương kia lại không biết tốt xấu, ra sức vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của người yêu. Hết vung tay thì đá chân, cô chẳng khác nào muốn nhảy đến nuốt chửng Cao Giai Nhược lẫn Châu Hoàng Nhấ. "Hạ Sơn tên chết tiệt, anh mau tránh ra!! Hôm nay em phải dạy cho hai con người khốn kiếp kia một bài học!!"

"Mấy người ồn ào đủ chưa?"

Lúc này, Tạ Hi dương xuất hiện. Hắn không ưa gì châu Hoàng Nhất từ lâu, nay lại còn thấy hắn cùng với Cao Giai Nhược thân thiết, bảo vệ nhau, khiến biểu tình thật sự không hề dễ chịu. Khẽ hừ lạnh, hắn tùy tiện nhìn bọn họ một chút rồi nói "Hai người có lẽ không cần đến mức phải bị đuổi về nhỉ?"

Ác cảm của Tạ Hi Dương không hề che giấu, hơn nữa đã nói trắng ra như vậy, nếu bọn họ còn cố tình không đi sẽ chỉ khiến bản thân thêm khó xử. Châu Hoàng Nhất để Cao Giai Nhược trốn phía sau mình, có một chút gượng gạo đến trước mặt hắn "Đây là một chút quà. Nếu cậu không phiền thì hãy chuyển nó cho Tiệp Mẫn thay tôi."

"Có phiền đấy." Hắn nhìn đến cũng không nhìn, một chữ cũng không nghe lọt.

Người kia dường như có một chút lúng túng. Hắn không ở cùng với Tiệp Mẫn khi cô gặp chuyện, còn đợi đến khi cô đã tốt hơn mới đến thăm, thật sự không có tư cách để phản bác. Rốt cuộc, Châu Hoàng Nhất chỉ có thể ngậm ngùi lùi lại, cùng với Cao Giai Nhược rời đi.

"Hi Dương, mày không nghe thấy con khốn đó nói gì à?! Sao mày không để tao đánh nó chứ!!" Tịnh Hàm vẫn không buông bỏ ý định, dưới sự ngăn cản của Hạ Sơn thậm chí cô còn quyết tâm hơn.

"Hiện tại đoạn phim đó đã bị mày xóa rồi, dựa vào đâu để biết mày nói thật hay cô ta nói thật?"

Trái lại, hắn chỉ nhún vai bỏ qua. Việc này không phải hắn muốn giải quyết tùy tiện như vậy, hắn chỉ không muốn bọn họ lại có cớ tiếp tục ra tay với Tiệp Mẫn, rắc rối như vậy sẽ ngày càng kéo đến nhiều hơn.

"Nhưng mà!"

Tịnh Hàm muốn phản bác, nhưng đối diện với ánh mắt của Hi Dương lại không biết phải nói thế nào. Quanh co một hồi, cô vẫn biết bản thân không nên tiếp tục sinh sự, đánh mắng như thế nào cũng chỉ là để giải tỏa cơn giận cho cô. Trường hợp xấu nhất... e là có thể rước về phiền phức cho bọn họ.

"Có khi nào... Cao Giai Nhược đó thật sự không biết gì về kế hoạch của Lục Ân Ninh không?"

"Anh còn dám bênh vực cô ta!" Hạ Sơn chỉ tò mò nói một câu, lại chọc vào chỗ khó chịu của Tịnh Hàm, khiến cô lại bốc hỏa một lần nữa mắng hắn.

"Không phải là bênh, chỉ là hôm qua em cũng thấy rồi đấy. Khi tụi mình hỏi đến chuyện đoạn phim, Cao Giai Nhược thậm chí còn bất ngờ nhìn Lục Ân Ninh. Trước mặt tụi mình cùng lắm cô ta chỉ cần diễn đáng thương, cần gì tỏ vẻ không biết chứ?"

Hắn né một đòn của Tịnh Hàm, nhưng miệng thì vẫn không im lặng. Trước nay quan hệ giữa cặp song sinh đó đã không tốt, họ không hề có thiện cảm gì với Cao Giai Nhược, vậy nên dù có cố tỏ ra vô can cũng chẳng có ý nghĩa gì. Lại nói, Lục Ân Ninh luôn đánh giá cao năng lực của bản thân, nếu như tự mình bày ra nhiều trò như vậy cũng không phải là không thể.

Chỉ là, Tịnh Hàm vẫn không cam tâm. Lục Ân Ninh hay Cao Giai Nhược thì có gì khác nhau chứ, chẳng phải hai người đó đều cùng một phe à?

"Bọn mày làm gì ở đây vậy?"

Nói đến nhân vật chính, Cao Tiệp Mẫn lúc này mới xuất hiện, tay còn cầm một que kem ăn ngon lành. Giữa bầu không khí ngột ngạt, người thì tức giận, người thì thờ ơ, cô lại không thấy được có gì bất thường, chỉ thấy túi bánh được đặt ở gần đó.

"Ồ, hôm nay Tịnh tiểu thư tốt thật đấy, mua nhiều đồ như vậy để tặng tao sao?"

"...Tao nhìn mày là thấy khó chịu rồi. Sao mày cái gì cũng không biết hết vậy!"

Tịnh Hàm từ đầu đến cuối đều lo nghĩ cho tiệp Mẫn, nhưng bạn tốt của cô lại chỉ quan tâm hôm nay ăn bánh gì ngày mai ăn kẹo gì. Cơn giận vừa nãy vẫn chưa nguôi, cô lại gặp thêm một người não nhỏ này. Tịnh Hàm quyết định không nói nhiều nữa, trực tiếp rời đi, tránh ở lại khiến bản thân thêm tức giận.

"Hả? Tao đã làm gì sai à?" Cao tiểu thư ngẩn ra, nhìn hai người nam kia để xem họ có biết câu trả lời hay không.

"Nó đang đến tháng, tính khí dễ bực dọc nên mày đừng để ý." Hạ Sơn cười trừ, không thể nói trực tiếp rằng người yêu hắn tức giận vì Cao Tiệp Mẫn không đủ thông minh "Nhìn mày tươi tỉnh hẳn ra, chắc chuẩn bị được xuất viện rồi nhỉ?"

"Không được, ở thêm thêm một ngày theo dõi nữa." Tạ Hi Dương kia lên tiếng, không đợi cô suy nghĩ đã quyết định. Dù sao thì, ở trong đây nhiều một chút, Lục Ân ninh kia cũng ít có cơ hội hơn.

"Gì chứ? Sao lại phải ở thêm một ngày?" Tiệp Mẫn đầy kinh ngạc, tay vừa ôm túi bánh, vừa bước theo Tạ Hi Dương hỏi chuyện.

"Mày ra viện chỉ có gây phiền phức để bọn tao xử lí thôi. Nghe lời và đi nghỉ ngơi đi."

Hai người cùng nhau rời đi, lại để Hạ Sơn, người thật sự chi trả cho những thứ đồ ăn đó ở lại một mình. Hắn khẽ thở dài, nhìn đôi chim sẻ chưa biết yêu đương đó, lại chỉ có thể cảm thán "Chặc... tụi nó khi nào mới chịu thành một cặp đây..."

Cao Giai Nhược ngày thường đều dùng xe của gia đình, hiếm khi lại đồng ý để người khác đưa về. Điều này làm Châu Hoàng Nhất không khỏi cảm giác đặc biệt, đối với chuyện đưa cô về lại cảm thấy càng vui vẻ hơn.

"Học trưởng, cảm ơn anh đã đưa em về nhà. Dù sao thì chúng ta cũng không cùng đường, làm phiền anh thế này..."

"Không sao, chuyện nên làm thôi mà." Hắn cười đáp, hoàn toàn chẳng cảm thấy một chút phiền hà gì "Ở trường em cũng đã rất bận, đợi khi Tiệp Mẫn hoàn toàn bình phục em đi thăm cũng không sao đâu."

"...Vâng ạ. Có lẽ lúc đó chị ấy cũng sẽ không giận em nữa."

Cô nở một nụ cười đầy gượng gạo, ậm ừ đồng ý xem như cho qua. Biểu tình phức tạp của cô lại khiến hắn cảm thấy cô vì để trong lòng chuyện của Tiệp Mẫn. Giữa cả hai trải qua một phút im lặng, hắn chợt nói.

"Anh nghĩ... Tiệp Mẫn có lẽ cũng không cố ý. Tuy cô ấy trông có thể không quá cởi mở, lời nói cũng chẳng phải lời dễ nghe gì, anh vẫn tin Tiệp Mẫn là người tốt."

Châu Hoàng Nhất càng thành thật bao nhiêu, trong lòng Cao Giai Nhược càng không thoải mái bấy nhiêu. Ánh mắt cô đã không còn vẻ vô tư đáng yêu thuần túy, chúng len lỏi một tia xấu xa mà cô luôn cố gắng che giấu. Nếu không cẩn thận quan sát, rất khó nhìn ra tâm tư thật sự của Cao tiểu thư.

Hắn thấy cô hơi cúi đầu im lặng, lại không nhịn được nói thêm "Dù sao thì Tiệp Mẫn hiện tại cũng đã bị như vậy rồi, em đừng để bụng chuyện này nhé. Hai người là chị em với nhau, có những việc nếu có thể bỏ qua thì hãy bỏ qua."

"...Em biết mà." Lúc này Giai Nhược ngẩng đầu lên nhìn hắn, nở một nụ cười duyên dáng và xinh đẹp.

Hắn không hiểu sao lại có phần lúng túng, vành tai hơi ửng đỏ trước sự dễ thương của Giai Nhược. Châu Hoàng Nhất khẽ ho khan, cố giữ bình tĩnh đáp "Thật ngại quá... anh chỉ là con một, không biết gì cả mà lại khuyên nhủ em những việc thế này."

"Học trưởng chỉ là muốn tốt cho em thôi. Cũng không còn sớm nữa, em vào nhà đây." Ngữ điệu của cô vẫn ôn hòa như trước, tiện tay mở khóa dây an toàn. Cô bước khỏi xe, đầu hơi cúi xuống nói lời tạm biệt với hắn "Anh về cẩn thận nhé."

"Ừ. Mà, nếu em không ngại thì để anh đưa quà của em cho Tiệp Mẫn luôn đi? Như vậy em sẽ không cần phải cất công quay lại bệnh viện nữa."

Đối với lời đề nghị này, Cao Giai Nhược chẳng hiểu sao lại có phần sững người. Nhưng Châu Hoàng Nhất vẫn chưa kịp nhìn ra có điều bất thường, cô đã ngay lập tức đeo lên biểu tình thân thiện, cẩn thận đặt hộp bánh vào trong xe qua cửa sổ.

"Thế thì lại làm phiền anh rồi. Hay là ngày nào đó em đãi anh một ly cà phê nhé?" Giai Nhược cong môi cười, đầy tự nhiên nói.

"Được thôi. Anh đợi lời mời của em đấy."

Châu Hoàng Nhất vui vẻ đáp lại lời chào của cô bằng cái vẫy tay và rời đi. Giai Nhược cũng rất tinh tế, đợi đến khi xe hắn đã đi được, nụ cười mới miễn cưỡng bỏ xuống. Chẳng biết vì lý do gì, cô đứng trước cổng ngẫm nghĩ một lúc, ánh mắt hướng về chiếc xe đang dần thu nhỏ lại trong tầm mắt.

...Đúng là, không canh đúng thời gian. Vốn dĩ cô chỉ muốn đến xem tình hình Cao Tiệp Mẫn như thế nào, ai mà có ngờ lại gặp Châu Hoàng Nhất tốt tính muốn thể hiện ưu điểm cho con người đó. Trong chốc lát, cô lại không nhịn được... nói dối vài câu, đương nhiên chỉ là muốn cho họ Châu kia bớt phần quan tâm Cao Tiệp Mẫn hơn. Ai mà lại ngờ, xui xẻo gặp cả bọn Tịnh Hàm, thành ra một đống phiền phức ở bệnh viện.

Hừ... cô còn cho rằng Cao Tiệp Mẫn đó sẽ buồn chán lắm chứ, hóa ra là vẫn có nhã hứng rủ hết người này đến người khác đến mua vui cho mình.

Người như Cao Giai Nhược cô... làm gì có cái phúc phần đó chứ...

...Thôi, bỏ đi. Cũng đã làm rồi, chút hối hận này không có ý nghĩa gì cả.

"A, Tiểu giai về rồi sao?"

Chu Lộ Khiết đang gọt trái cây trong phòng khách. Bà vừa thấy con gái về, môi bất giác mỉm cười như một lời chào mừng về nhà. Giai Nhược không phí nhiều thời gian, gạt mọi suy nghĩ đi và đến ngồi ngay bên cạnh bà.

"Vâng ạ. Cha mẹ đều đã dùng cơm tối rồi chứ?" Cô chỉ khi ở bên mẹ của mình mới dính người như vậy, cảm giác gia đình họ ba người cứ như vậy thật tốt.

"Ừ, còn một chút canh đấy, con nói bà Lý hâm nóng lại rồi uống."

"Dạ." Giai Nhược hạnh phúc đáp, cảm giác được nuông chiều và chăm sóc khiến tâm trạng cô tốt lên không ít "Mẹ, để con làm cho."

"Con vừa đi thăm Tiệp Mẫn về, để chuyện này mẹ làm cho."

Lời này của Chu Lộ Khiết làm Giai Nhược có phần sượng lại. Cả ngày hôm qua cô đều bận rộn với bài thuyết trình của mình và hoạt động câu lạc bộ, nhưng những điều này vẫn chưa hề nói cho hai người này biết. Cô vốn muốn tự mình nói chuyện của Tiệp Mẫn, nhưng xem ra có kẻ đã nhanh miệng hơn. Lục Ân Ninh đã được cô dặn trước, Châu Hoàng Nhất cũng không thân thiết với nhà cô như vậy. 

Là Tịnh Hàm, hay Tạ Hi Dương... Hay chính là...?

"Mẹ... biết rồi ạ?"

"Ừm, mẹ đã gọi điện hỏi thăm Tiệp Mẫn rồi,  cũng may là chị con không sao."

"Nó cũng thật là, lớn từng đó tuổi vào phòng thực hành hóa học để cho hơi độc vào mắt. Con cũng phải cẩn thận những chuyện nhỏ như vậy đấy Giai Nhược. Lớn cả rồi, đừng để bọn ta lo lắng nữa." Cao ảnh Quân ngồi bên cạnh vừa xem tài liệu vừa nói, nửa phần quan tâm kèm nửa phần trách cứ.

Nhưng trọng điểm ở đây chính là... Tiệp Mẫn đã nói toàn bộ mọi chuyện trước cô, điều cô không thể nào liệu tính được.

"Vâng ạ..."

Xem ra, người chị tốt này không đơn giản như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon