Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 94


Thư kí Tô mở cửa bước vào phòng làm việc của Tạ Hi Dương, khẽ cúi đầu chào rồi nói "Giám đốc, Châu tổng đã tới."

"Cho hắn vào." Người kia lãnh đạm đáp, công việc hiện tại cũng gác sang một bên. Hắn đưa mắt nhìn Châu Hoàng Nhất bước vào phòng, đưa tay mời hắn sang vị trí bàn tiếp khách mà ngồi "Giai Nhược... cô ta thế nào?"

"Sao cậu lại hỏi như vậy?" Họ Châu kia đầy cảnh giác mà hỏi, dường như chỉ ngoại trừ Tiệp Mẫn đều không tin tưởng bất kì ai có ý đồ tốt với người con gái của mình.

"Tôi không có hứng thú với vợ của anh." Tạ Hi Dương hừ lạnh đáp, biểu lộ sự ghét bỏ của bản thân. Thành thật mà nói, hắn chẳng thuận mắt gì Cao Giai Nhược đó, đột nhiên quan tâm hỏi han như vậy cũng có một nguyên nhân hợp lí giải thích.

"Bác gái... đã không còn, Cao Ảnh Quân bị suy tim giai đoạn ba. Hiện tại Tiệp Mẫn chỉ còn một người em gái có thể quan tâm. Tôi là hôn phu của cô ấy, không thể không hỏi một tiếng."

"Cậu... biết chuyện của ông ấy rồi?"

"Là Hạ Sơn khi đưa ông ta đến bệnh viện thì biết, sau đó nói cho tôi."

Cao Ảnh Quân bất ngờ ngất xỉu ở nhà tang lễ, không phải chỉ vì những lời của Tiệp Mẫn. Sau khi đưa đếm bệnh viện, bọn họ mới biết bí mật mà năm năm qua ông ta che giấu.

Theo như những gì thư kí của ông ta nói, khi phát hiện bệnh tình đã rơi vào giai đoạn hai, cần phải nghiêm túc điều trị mới có thể đảm bảo khả năng hồi phục. Nhưng Cao Ảnh Quân vẫn luôn miệt mài với công việc, lao lực quá độ kết hợp với việc dùng thuốc gắng gượng ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc hồi phục. Trong số những chuyến công tác mà ông ta nói, gần một nửa là để âm thầm đến bệnh viện điều trị.

Đương nhiên, có người sẽ cho rằng ông ta không muốn để gia đình biết tin này rồi đau lòng, nhưng Tạ Hi Dương hắn thành thật chỉ nghĩ ông ta không muốn đánh mất uy quyền khi phải từ bỏ chức vị giám đốc của mình. Dù có người nói hắn độc ác vô tình, hắn vẫn sẽ nghĩ thế, vì điều này được đúc kết sau những lần tiếp xúc với người đàn ông đó.

Châu Hoàng Nhất khẽ đưa mắt nhìn người kia, hắn cũng không thể phản bác được lý do này "Giai Nhược... đã có phần ổn định hơn. Tôi sẽ cố gắng đảm bảo cô ấy không sao, anh và Tiệp Mẫn không cần lo."

"Chuyện đó tính sau đi. Người ở tiệm rửa xe đó đã tìm thấy chưa?" Tạ Hi Dương trở nên nghiêm túc nói, bọn họ hôm nay gặp mặt cũng là để bàn về vụ án của Chu Lộ Khiết.

"Dựa theo miêu tả của Ân Ninh, tôi đã xác nhận với toàn bộ nhân viên và cả hồ sơ của chủ tiệm, nhưng mà... không hề có người này làm việc đó. Thời điểm cô ấy đến có rất nhiều khách hàng, bọn họ cũng không để ý nhiều, việc ai thì người đó làm."

"Tức là... có thể đã có kẻ trà trộn giả làm nhân viên?"

Bản thân Tạ Hi Dương cũng nghi ngờ về khả năng này. Việc chỉ có một kẻ đơn phương hành động rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận để bị lộ diện là sẽ làm hỏng toàn bộ kế hoạch. Nhưng nếu theo cách dùng tiền giải quyết mọi thứ, mua chuộc để bọn họ giả vờ không quen biết kẻ kia, hắn lại cảm thấy không khả thi. Nếu đánh động lớn như vậy, những người được nhận tiền vì để tránh bị liên can sẽ lôi kẻ trả tiền cho mình.

"Chuyện này có thể nói là do Lâm Trạch làm không?"

"...Khả năng cao là như vậy, nhưng chúng ta vẫn chưa rõ thủ đoạn ông ta sử dụng là gì. Việc này bắt buộc phải chính xác tuyệt đối, bằng không đối tượng ông ta muốn trừ khử không chết, lại làm chết người không đáng sẽ dẫn đến phiền phức rất lớn."

Nếu như vụ nổ xảy ra khi Cao Giai Nhược vẫn ở trên xe, điều này có thể dễ dàng lí giải. Nhưng thứ khiến bọn họ khó hiểu nhất, chính là đối tượng thiệt mạng ở đây lại là Chu Lộ Khiết. Nhưng tại sao lại là bà chứ? Theo những gì bọn họ đã điều tra, bà và Lâm Trạch chưa từng quen biết nhau, thậm chí đến cả gặp mặt cũng có thể chưa từng xảy ra. Trừ khi còn có uẩn khúc gì đó bọn họ không biết, vị chủ tịch Lâm đó dường như chẳng có lý do gì để hạ thủ với bà.

"Tôi đã hỏi một số kĩ sư ở đó. Nếu là đặt một kích nổ vào hệ thống điện, có thể canh chuẩn xác thời gian để vụ nổ xảy ra." Không chỉ có Tạ Hi Dương, Châu Hoàng Nhất cũng đã suy nghĩ rất nhiều về việc này. Chỉ là, đáp án mà hắn mơ hồ đoán được lại chẳng phải điều khiến hắn cảm thấy thoải mái.

"Câu hỏi thật sự là, ai là người Lâm Trạch nhắm đến?"

Dựa theo danh sách cuộc gọi và những lời từ thư kí của cô, Hoàng Nhất khẳng định giữa Giai Nhược và Lâm Trạch có một mối quan hệ đối tác không bình thường. Sự trao đổi của bọn họ không phải hợp đồng hay giao dịch đơn thuần, mà nó chính là bí mật và lợi ích đặc biệt. Lần này cô lại không may, gặp phải những đối thủ không bao giờ chấp nhận việc mình bị lấn lướt.

Mà, một kẻ lão làng trong thương trường hiểm ác như Lâm Trạch, càng là một kẻ ra tay tàn nhẫn hơn.

"...Việc này phải xem Cao Giai Nhược và ông ta đã bàn bạc với nhau những gì."

Để có thể khẳng định Lâm Trạch là thủ phạm, trước tiên bọn họ cần một động cơ. Không những phải chính xác và cụ thể, điều này còn phải khiến ông ta không còn đường chối cãi. Dựa vào những lần Lâm Mặc Nam ra tay trước đây, Tạ Hi Dương chắc chắn chỉ cần một khe hở cũng đủ để bọn người đó thoát tội.

"Tôi cũng muốn hỏi Giai Nhược, nhưng mà tinh thần cô ấy không muốn trả lời, chỉ muốn hỏi đến mẹ mình... Tôi lại không đành lòng cho cô ấy biết."

Châu Hoàng Nhất khẽ thở dài, chỉ việc nghĩ đến tình trạng của Giai Nhược hắn lại đau lòng hơn. Đã vài ngày kể từ khi vụ nổ đó xảy ra, Giai Nhược trong bệnh viện luôn rơi vào hoảng loạn. Mỗi lần tỉnh dậy cô đều quay về tình trạng gào thét và mất kiểm soát, bị bác sĩ tiêm thuốc để giữ bình tĩnh, rồi lại cứ một vòng tròn như vậy lặp lại. Không chỉ tinh thần cô trở nên suy nhược, kể cả sức khỏe của cô cũng rất yếu. Dù cho người khác có cố gắng bao nhiêu, cô vẫn cần phải chủ động nạp thức ăn vào cơ thể mới có thể hồi phục.

Chỉ là... hiện tại họ còn không thể khống chế cô, lẽ nào đến việc ăn uống còn có thể quản chứ.

"Anh càng không đành lòng, Cao Giai Nhược càng nuôi hi vọng. Sớm để cô ta biết chuyện, cô ta mới muốn bình phục để tìm ra sự thật." Tạ Hi Dương hờ hững nói, tất nhiên cũng đứng trên góc độ muốn giúp đỡ để có thể giải quyết vụ án.

Chỉ là hắn không ngờ, họ Châu kia vừa nghe xong tinh thần liền sa sút hẳn, xung quanh tỏa ra một bầu không khí ảm đạm đáng sợ. Hắn khẽ ho khan, đương nhiên đây không phải là vợ hắn, hắn không nghĩ nhiều hơn được "Bỏ đi, xem như tôi chưa nói gì."

"...Tôi sẽ cố gắng để hỏi." Châu Hoàng Nhất khẽ thở dài đáp. Điều này sớm muộn gì cô cũng sẽ biết, có lẽ để hắn trực tiếp nói là sự lựa chọn phù hợp hơn "Nhưng... nếu thật sự là chủ tịch Lâm, tại sao ông ta phải làm như vậy?"

Chu Lộ Khiết là một người hiền lành, không hề can thiệp vào chuyện kinh doanh, luôn hòa nhã thân thiện với mọi người, dường như đến cả những người không thân thiết cũng cảm thấy bà rất tốt. Cho dù trừ khử bà, ông ta tuyệt đối không hề có lợi lộc gì, càng không ảnh hưởng đến bất kì ai xung quanh ông ta. Người đau khổ nhất khi Chu Lộ Khiết ra đi, chính là Chu Tiệp Mẫn và Cao Giai Nhược.

...Trùng hợp thế nào, một người đẩy con trai ông ta vào hoàn cảnh phải lẩn trốn cảnh sát, một người lại giữ trong tay một bí mật của ông ta.

"E rằng Lâm Trạch là loại người có thể dùng loại thủ đoạn tàn ác nhất để cảnh cáo đối thủ của mình, không nhất thiết nạn nhân phải tổn thương gì hắn." Tạ Hi Dương nuốt khan nước bọt, có lẽ hắn nhất thời cũng không nghĩ họ Lâm đó sẽ dùng chiêu "Giết gà dọa khỉ".

Quả nhiên, ông ta chính là người cha quý giá của Lâm Mặc Nam, đều là những kẻ thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ cần thực hiện được mục đích sẽ không từ bất kì cái giá nào.

"Vậy còn tên giả làm nhân viên rửa xe, cậu nghĩ bây giờ hắn có thể ở đâu?" Đây cũng là một mẫu chốt trong vụ án lần này. Nếu bọn họ còn không nhanh, tên đó bỏ trốn hoặc bị tiếp tục bị trừ khử, chỉ sợ manh mối của họ sẽ kết thúc.

"Trước tiên anh hãy gửi hình của hắn cho phía cảnh sát, tạm thời hắn sẽ không thể ra khỏi thành phố. Sau đó anh hãy quan sát Cao Giai Nhược cẩn thận hơn, những việc khác tôi sẽ giải quyết."

Lần này, hắn nhất định dùng mọi nguồn lực của mình để giải quyết vụ án, kể cả việc phải nhờ cậy đến cha của hắn. Lời hứa khi bà Thẩm Vân xảy ra chuyện đã là điều hắn vẫn chưa thể thực hiện cho cô. Hắn không thể để Tiệp MẪn lại tiếp tục ôm nỗi thất vọng một lần nữa.

"...Ừ." Châu Hoàng Nhất đáp, trong vô thức khẽ cong môi cười nhạt.

"Có gì à?"

"Không, chỉ là tôi nghĩ... ngày tôi và cậu có thể điềm đạm ngồi xuống nói chuyện thế này, có lẽ sẽ không bao giờ đến."

Vài tháng trước đây, hai người họ còn đối diện chất vấn lẫn nhau, tranh cãi to tiếng chẳng ai chịu nhường một bước. Quan hệ của họ tưởng chừng không thể nào trở nên tốt đẹp, hiện tại lại cùng chung một mục đích, cùng chung một đối thủ. Hắn chưa từng nghĩ... bản thân hợp tác với Tạ Hi Dương lại tốt như thế.

"Anh đã kết hôn với Giai Nhược, tôi đã cầu hôn Tiệp Mẫn. Chúng ta cũng không còn xa lạ như lúc trước."

Ngẫm lại, có lẽ Hi Dương cũng không lường trước được ngày này sẽ xảy ra. Xem như... đây là điều tốt đẹp duy nhất trong những ngày gần đây vậy.

...

Cao Ảnh Quân sau khi bất tỉnh đã ngay lập tức được đưa đến bệnh viện, cũng được thực hiện thủ tục điều trị nội trú. Bộ dạng Cao tổng uy nghiêm đáng kính nể vào trước ngày Chu Lộ khiết mất, lại trở thành dáng vẻ bệnh đến liệt giường, không thể tách rời khỏi máy thở.

Mất đi bà, cũng mất đi lý lẽ tồn tại của ông ta. Giờ đây Cao Ảnh Quân cũng chẳng biết việc cố gắng khôi phục sức khỏe của bản thân còn có ý nghĩa gì. Tiệp Mẫn nói đúng, gia đình đẹp đẽ năm đó ông trân trọng giờ chỉ còn là những kỉ niệm đẹp của quá khứ, đều đã là những mảnh vỡ không thể nào hàn gắn. Tất cả mọi lỗi lầm, đều bởi vì sự độc đoán và ích kỉ của ông ta.

"Con... đến rồi." Cao Ảnh quân thều thào nói, ánh mắt đờ đẫn khẽ nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh giường bệnh.

Không điên loạn, không huyên nào, chỉ là một gương mặt u buồn thiếu sức sống, lạnh lẽo nhìn ông ta "...Cha bị bệnh từ khi nào?"

"Năm năm trước, hoặc cũng có thể sớm hơn. Ta... cũng không nhớ nữa." Ông giờ đây cũng không còn hơi sức để lo xem thái độ của cô là tốt hay xấu, bản thân cũng tùy tiện mà đáp. Rơi vào hoàn cảnh này, ông giờ đây còn làm gì được nữa.

"Tại sao không nói cho con biết?"

"Nói cho con... cũng không thể thay đổi được gì."

Trong mắt mọi người, cô chính là tâm phúc của ông, là cánh tay phải đắc lực ông có thể gửi gắm mọi kì vọng. Nhưng sâu thẳm trong đáy lòng mình, Cao Ảnh Quân dường như mơ hồ lo sợ ảnh hưởng của cô đến Cao thị có thể sẽ thay thế ông ta, hoặc sẽ có những kẻ không yên phận mà có những suy nghĩ đó. Bám theo lý do đó, ông ta vẫn liều mạng mà làm việc, cố gắng đứng thật vững ở vị trí cao nhất trong công ty. Dành một đời dùng sức khỏe để đổi lấy sự nghiệp, cuối cùng trong tay ông ta lại chẳng còn lại gì... Kể cả gia đình, giờ đây cũng không còn nữa.

"Giai Nhược... đây có phải là sự trừng phạt mà ông trời... muốn ta phải chịu đựng không..."

Bệnh tình của ông ta thật sự rất yếu, đến mức cô không cần tìm đến bác sĩ cũng có thể khẳng định điều này. Hô hấp của ông trì trệ và nặng nề, mỗi lời nói dường như đều cố gắng gấp đôi người thường để có thể thốt lên thành tiếng. Người cha đáng kính của cô giờ đây đã không thể nào sống rời khỏi máy thở, đang vất vả và mệt mỏi đấu tranh với cái chết trên giường bệnh.

Thật đáng thương...

"Phải."

...cũng thật đáng hận.

"Con nghe thư kí nói, cha đã gặp Tiệp Mẫn. Có lẽ chị ấy cũng đã nói hết những điều cần nói, con cũng lười phải lặp lại." Nếu là Tiệp Mẫn, con người đó sẽ chẳng buồn để tâm đến bất kì kẻ nào. Một khi cơn giận đã lên đến đỉnh đầu của Chu Tiệp Mẫn, cô dám nói đến cả Tạ Hi Dương cũng không thể can ngăn.

Còn người duy nhất có thể... hiện tại đã an nghỉ ở một thế giới nào đó yên bình hơn nơi này rất nhiều lần.

"Ta chỉ nghĩ, nếu có thể giấu được cả đời, ta sẽ xem như bản thân là một người bình thường, sống được ngày nào hay ngày đó. Không ngờ... khụ... khụ..." Cao Ảnh Quân đột nhiên ho khan, nhưng ông ta giờ đây đến cả việc đơn giản đó cũng không có sức. Bàn tay ông ta run run lên cố tình chút nước, nhưng với mãi vẫn không đủ sức với đến ấm nước. Cho dù có thể, ông ta cũng không đủ khả năng tự mình rót cho mình một ly nước.

"Cha làm vậy, thế đã đạt được điều mình muốn chưa?" Giai Nhược cười nhạt, nhẹ nhàng cầm ấm nước mà rót vào ly sứ bên cạnh "Con biết, không còn mẹ, cha là người đau khổ nhất. Dù con và Tiệp Mẫn có hận cha cách mấy, cũng không thể sánh bằng."

Cô cầm ly nước lên, rồi chậm rãi đổ thành một đường ngang xuống nền đất lạnh, như một hành động đưa tiễn người đã chết. Thản nhiên đặt ly sứ rỗng trở về bàn, cô tiếp tục ngồi nhìn người đàn ông kiệt sức chỉ vì một ly nước, vẫn một gương mặt mệt mỏi chán nản. Giai Nhược nhấc hàng mi cong lên nhìn ông ta, nhìn bộ dạng tiền tụy đến khát khô cả họng của ông ta, trong cô lại dâng lên sự hả hê kì lạ mà cả đời cô lần đầu tiên cảm nhận.

"Đây... chính là sự trừng phạt kinh khủng nhất dành cho một người."

Mất đi người phụ nữ mình yêu thương, bị chính những đứa con của mình căm hận, sức khỏe sa sút không phanh, sự nghiệp cả đời cũng không biết sẽ đi về đâu. Giai Nhược thầm nghĩ, có lẽ Cao Ảnh Quân của hiện tại còn thê thảm gấp bội lần Tiệp Mẫn của tám năm về trước. Ít ra thì, khi đó chị ấy vẫn còn có Tạ Hi Dương, Tịnh Hàm và Hạ Sơn bên cạnh.

Thứ ở bên Cao Ảnh quân lúc này chỉ có sự oán hận của người khác và nỗi ân hận của ông ta.

"Phải... Ta đáng bị như vậy..."

Sự chấp nhận dễ dàng của vị Cao tổng nổi tiếng khắt khe khó tính khiến Cao Giai Nhược trong chốc lát cũng không quen được. Có lẽ chỉ khi ở những giây phút cuối cùng của cuộc đời, người ta mới lựa chọn thành thật một chút.

Cô cười nhạt, bất giác lại nhớ ra một câu chuyện thú vị mà vị Cao tổng sống chết vì Cao thị sẽ rất muốn nghe "Cha có biết, tại sao đột nhiên có người lại mua rất nhiều cổ phần của công ty, khiến cha phải bôn ba nước ngoài không?"

Gần đây quả thật có rất nhiều nhà đầu tư, bất động sản, kinh doanh quốc tế bí ẩn muốn sở hữu cổ phần của Cao gia. Những người này không chỉ giữ danh tính của bản thân rất tốt, hắn lại luôn đưa ra mức giá cực kì hào phóng. Tưởng chừng như sự trả giá lớn đến mức ngay từ lần đầu tiên có thể thương lượng thành công. Cao Ảnh Quân hao tâm tổn sức vì kẻ lạ mặt bí ẩn đó đã được một thời gian. Ông ta liên tục liên lạc với các cổ đông để thuyết phục bọn họ, cũng dùng rất nhiều nguồn lực để điều tra kẻ nặc danh kia là ai.

Nhưng, đáng tiếc rằng đến tận ngày hôm nay, bản thân đã trở thành một kẻ tàn phế trên giường bệnh, Cao Ảnh Quân vẫn...

"Là con đấy."

Cao Giai Nhược nhướn mày đáp, trên môi vẫn là nụ cười kì lạ nhìn gương mặt hoảng hốt đến sửng sờ của cha mình. Biểu tình này quả thật rất đắt giá, gần như giống hoàn toàn so với trí tưởng tượng của cô. Đáng tiếc... hoàn cảnh giữa bọn họ giờ đây đã không còn đẹp đẽ như trước.

Mà phần đẹp đẽ đó, chính là người mẹ đã mất của cô.

"Cái ngày mà mẹ ngăn cản cái tát của cha, con đã quyết định, phải đưa mẹ đi bằng mọi giá. Con đã thương lượng với chủ tịch Lâm, chỉ cần ông ta giúp con trở thành người sở hữu công ty Cao thị, con sẽ không đứng ra làm chứng chống lại Lâm Mặc Nam, cũng bảo vệ bí mật ông ta dành nửa đời để che giấu."

Để có thể đàm phán được với Lâm Trạch, cô đã tốn rất nhiều tiền bạc, rất nhiều công sức, thậm chí còn đích thân đi gặp người phụ nữ Thiên Hương đó để đổi lấy một điều kiện thương lượng giá trị. Không chỉ có vậy, cô còn chấp nhận làm kẻ ngoài cuộc, chấp nhận từ bỏ cơ hội trả thù Lâm Mặc Nam cho bản thân. Tất cả mọi thứ, đều để đánh đổi vài phần uy hiếp được Cao Ảnh Quân.

Con người có thể bán mạng vì công việc như ông ta, nếu có đủ sức ép sẽ không thể không buông tay mẹ của cô. Thứ cô thật sự muốn chỉ là đưa bà ra khỏi căn nhà địa ngục đó, đưa bà đến một nơi hạnh phúc và tự do hơn để sống.

Mọi thứ, đều chỉ vì một người...

"Ai có ngờ, đó lại là mối họa đẩy mẹ vào chỗ chết chứ... Ông trời đúng là trêu người mà."

...nhưng một người đó đã không còn, tất cả nỗ lực cũng không còn... cả lý trí của cô cũng không còn.

Cô hiểu rõ, chiếc xe của mình không thể vô duyên vô cớ phát nổ, chắc chắn phải có kẻ động tay với nó. Huống hồ, trước khi sử dụng nó còn ở cách xa tầm tay cô một thời gian, là một cơ hội hoàn hảo mà những kẻ có ý đồ độc ác đó không thể từ bỏ

Mà, hiện tại để đoán xem ai là thủ phạm, có lẽ cô cũng chỉ có thể nghĩ đến cái tên Lâm Trạch.

"Giai Nhược, con..." Cao Ảnh Quân vừa nghe liền trở nên tức giận, liều mạng dùng sức ngồi dậy để mắng cô. Nhưng ông ta lúc này đến cả việc hô hấp cũng khó khăn, lẽ nào còn hơi sức để làm những việc thừa thãi khác chứ.

"Con chỉ muốn mẹ rời khỏi cha, nhưng bà ấy không đồng ý. Cái gì mà duyên nợ, cái gì mà muốn bù đắp chứ. Nếu bà ấy sớm từ bỏ loại tình yêu đau đớn này, con đã không rơi vào cảnh phải nhờ vả Lâm Trạch... mọi thứ sẽ không..."

Cô tiếp tục nói, khẽ lắc đầu cùng một nụ cười chua xót. Cái cô thật sự cần chỉ là một cái gật đầu của bà, tất cả những việc khác cô đều không quan tâm. Bằng mọi giá, cô chắn chắn có thể đưa bà rời khỏi. Đáng hận thay, bà lại luôn cố chấp tin tưởng vào phần tốt đẹp đã chết từ lâu của Cao Ảnh Quân. Bởi vì sức khỏe của con người đó, bởi vì không muốn cô và ông ta trở mặt, bà lại đồng ý giam mình trong nơi địa ngục gọi là 'nhà' kia.

Thiết nghĩ, có lẽ việc bị kiểm soát hơn nửa đời người đã dần giết chết khái niệm tự do của bà, xóa bỏ đi hoàn toàn những suy nghĩ muốn rời bỏ Cao Ảnh Quân.

Nhưng Cao Giai Nhược cũng biết... chính bởi vì mong muốn của bản thân, bởi những sự tính toán của cô, đã đẩy mẹ của mình vào chỗ chết. Mọi thứ đã có thể tốt đẹp hơn, nếu như cô không tìm đến Lâm Trạch, nếu cô không tự cho mình là thông minh.

Lâm Trạch là người giết chết bà, Cao Ảnh Quân là người giết chết niềm hạnh phúc của bà... còn Cao Giai Nhược là kẻ đã khiến những điều đó xảy ra.

Cô đưa mắt nhìn bàn tay được quấn chặt băng của mình, thầm nghĩ... Nếu bây giờ người ngồi đây là bà, cô cũng sẽ hạnh phúc thay thế vị trí của bà trong chiếc xe đó.

"Cao Giai Nhược... con... con xem bản thân đã làm gì rồi hả!? Con..."

Người đàn ông kia tức giận mà hét, đem ánh mắt căm phẫn tột đỉnh như muốn xuyên thủng người cô. Nhìn bộ dạng kiệt sức của người cha của mình, Giai Nhược bất giác cong môi cười, cũng chẳng buồn để tâm đến vài câu mắng mỏ nói không thành lời kia. Ông ta cũng đã không còn nhiều thời gian, cô nghe thêm vài câu để ông ta vui cũng được.

"Cha, bây giờ cha đã yếu đến như vậy rồi, nên giữ gìn sức khỏe một chút. Đợi mẹ con uống được chén canh Mạnh Bà, quên đi mọi chuyện, sau đó hai người gặp cũng không muộn."

Ngữ điệu của cô đầy dịu dàng, chậm rãi lấy ra trong túi áo của mình một ống tiêm nhỏ. Đây là loại mà mấy tên bác sĩ đó thường dùng lên người cô, nếu cô đoán không lầm sẽ có tác dụng gây mê. Tất nhiên đó là trên người bệnh tâm lý, còn bệnh khác có tác dụng phụ như thế nào thì cô không biết. 

Cô... cũng chả cần biết.

"Con... Con..."

Cao Ảnh Quân ngày thường mạnh mẽ, hiện tại đến cả sức đẩy tay cô ra cũng không thể, không cam tâm mà nhìn mũi kim nhọn kia ghim lên da thịt mình. Đầu óc ông ta dần trở nên mệt mỏi hơn, tầm nhìn mờ nhạt dần. Thứ cuối cùng ông ta nhìn thấy là nét cười quỷ dị đáng sợ của Cao Giai Nhược, rồi nối tiếp theo là một bóng đêm đen đặc.

Như tương lai của Cao thị, của ông ta... và cũng là của cô.

"Cha đừng lo, cứ từ từ mà ngủ. Con đã gây ra mối họa này... cũng sẽ tự mình giải quyết nó."

Cao Giai Nhược chậm rãi vỗ lên tay cha mình, như cái cách trước đây mà mẹ cô từng dỗ dành cô khi đi ngủ. Những việc cần nói đều đã nó. Vả lại, người cô muốn chính tay giải quyết cũng không phải Cao Ảnh Quân. Giả làm một kẻ náo loạn vài ngày qua cũng đã đủ, cô đã lấy trộm được liều thuốc mê mà mình cần. 

Cô chậm rãi đứng dậy, trong hành lang không một bóng người từng bước quay về phòng bệnh, ngoan ngoãn nằm trên giường mà nghỉ ngơi dưỡng sức.

Đến khi kế hoạch này kết thúc, cô cũng phải đi một đoạn đường thật xa...

Hi vọng khi đó bà ấy vẫn còn đợi cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon