Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 1

"Em không muốn,em  căn bản không giữ được cậu ấy."

Nghe được lời nói của Trình Cảnh Nguyên, tôi quay đầu hất cao tóc đuôi ngựa, để lại cho cậu ta một bộ mặt lạnh nhạt và khó chịu đáp với cô giáo.

Tôi không muốn ôm nhóc ấy. Nhóc đang đùa tôi à? Tôi là một đứa trẻ. Cậu cũng không phải là một con mèo con hay chó con. Làm sao tôi có thể ôm cậu được?

Khi Trình Cảnh Nguyên thấy tôi không còn chú ý đến cậu ấy nữa, cậu ấy mở to mắt và bắt đầu khóc lớn, nước mắt tuôn rơi.

Cô giáo bên cạnh hoảng sợ đưa tay ra đỡ cậu dậy. Ngay khi tay cô chạm vào cánh tay của cậu, đứa nhóc đó  bắt đầu vùng vẫy dữ dội và càng khóc to hơn.

Trình Cảnh Nguyên một tay lau nước mắt, một tay kéo vạt váy của tôi, vẻ mặt vô cùng buồn bã.

Nhưng tôi không mắc phải  chiêu trò này, tôi ghét trẻ con khóc, bố tôi nói trẻ con thích khóc là không dũng cảm.

Nó khóc làm tôi khó chịu, tôi hất tay nó đang nắm váy tôi ra, muốn quay lại lớp chơi đồ chơi.

Tôi ngẩng đầu lên và vô tình bắt gặp ánh mắt cầu xin của cô giáo

  "..... "

Vâng, tất cả là vì lợi ích của giáo viên.

Ai bảo tôi là đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe lời giáo viên nhất?

Tôi ngồi xuống nhìn Trình Cảnh Nguyên, khi anh ấy thấy tôi ngồi xổm xuống, anh ấy dần dần ngừng khóc.

"Dao Dao..."

Trình Cảnh Nguyên thấp giọng gọi tôi.

"Vết ngã không đau phải không? Cậu có thể tự mình đứng lên được không?"

Trước khi anh ấy nói, tôi tiếp tục.

"Bố nói, vấp ngã thì phải đứng dậy. Chúng ta đều là những đứa trẻ mạnh mẽ. Tôi làm được và tôi tin cậu cũng làm được phải không?"

Đôi mắt nhóc ấy rất to và đen, tôi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt  ấy và cố gắng thuyết phục một cách nghiêm túc.

Cậu ta gật đầu chắc nịch rồi vội vàng đứng dậy.

"Đúng rồi."

Tôi véo vào khuôn mặt mềm mại dịu dàng của cậu ấy rồi đứng dậy nở nụ cười chuẩn mực với cô

"Cô ơi, em có thể quay lại lớp chơi đồ chơi được không?"

Cô giáo gật đầu, tôi vui vẻ chạy vào lớp.

Trình Cảnh Nguyên nhất quyết đòi chơi xếp hình với tôi.

Tôi không muốn chơi với cậu ấy nên tôi mang các khối và khuôn sang bàn bên cạnh.

“Dao Dao, sao chúng ta không chơi với Viên Viên đi.”

"Bởi vì cậu ấy muốn chơi ô tô đồ chơi."

"Ah?"

Nguyên nhân là gì, không phải là bởi vì đứa nhỏ này mỗi khi tới đều ôm hôn mình sao? Tôi không muốn mất mặt sao?

Nếu tôi không thể chiến đấu, tại sao tôi không thể trốn tránh?

Tan học, cô giáo dẫn chúng tôi xếp hàng tới cổng trường.

Các bạn nam và nữ được tách thành các hàng riêng biệt, cô giáo bảo chúng tôi nắm tay bạn bên cạnh.

Vốn dĩ bên cạnh tôi có một thằng nhóc mũm mĩm, nhưng Trình Cảnh Nguyên không biết đã  làm gì mà cậu ta lại trở thành người đứng cạnh tôi. Và mũm mĩm thì....

Tôi nhìn lại thì thấy cậu ấy đang ủ rũ đứng ở cuối, không dám ngẩng đầu lên.

Có người nhéo má tôi quay người lại, tôi bắt gặp đôi mắt to của Trình Cảnh Nguyên.

"Dao Dao, cậu không thể nhìn những chàng trai khác."

Tôi lại thấy mắt cậu ấy lại đỏ hoe và trông như sắp khóc.

Lắc đầu và nắm lấy tay cậu

"Trình Cảnh Nguyên, tôi ghét nhất khóc con trai."

Trình Cảnh Nguyên khựng lại, những giọt nước mắt không thể rơi khiến đôi mắt to của cậu ngấn nước, giống như chú chó con nhà hàng xóm.

Rất dễ thương.

Tôi kéo cậu ấy cùng đội đến cổng trường và nhìn thoáng qua bố tôi.

"bố!"

Tôi bỏ người bên cạnh chạy đến chỗ bố, bố bế tôi lên, tôi quàng tay qua cổ ông, nũng nịu hỏi ông có phải ông đã làm món sườn chua ngọt cho tôi không.

"Xong rồi, con mèo nhỏ tham lam."

Tôi mỉm cười hạnh phúc và hôn lên mặt bố tôi. Đột nhiên có ai đó kéo gấu váy của tôi.

"?"

Tôi và bố tôi cùng lúc cúi đầu xuống, nhìn thấy Trình Cảnh Nguyên ngẩng đầu lên, trong mắt không có nước mắt nhưng vẫn trong trẻo như vậy.

"Dao Dao, tôi không khóc nữa, chúng ta cùng chơi được không?"

Bố đặt tôi xuống đất, chân tôi vừa chạm đất, cậu ấy đã nắm lấy tay tôi tiến tới hôn tôi.

"Này, này, nhóc đang làm gì vậy!!!!"

Bố tôi nhìn thấy đã rất sốc, ông dùng một tay che mặt tôi.

"Trình Cảnh Nguyên, con đang làm cái gì!"

Một tiếng nói không thể tin được truyền đến từ phía sau Trình Cảnh Nguyên. Tôi và bố tôi cùng nhìn lên.

Một người đàn ông đẹp trai mặc áo gió tóm lấy Trình Cảnh Nguyên với vẻ mặt tức giận.

Có vẻ như chú ấy sắp dạy cho cậu ta một bài học.

Tuy nhiên, giọng bố tôi nhanh hơn.

"Anh là....?"

"Này, đây không phải là người quen cũ sao?"

chú đẹp trai nghịch tóc hai lần và nhìn bố tôi với vẻ khinh thường.

"Mấy năm không gặp, dáng vẻ của anh thay đổi nhiều như vậy,  không sợ Hướng Tâm sẽ không thích anh nữa sao "

Hướng Tâm là mẹ của tôi.

"Anh Muốn chiếu cố tôi ?. Con trai anh đã lớn như vậy rồi, còn quan tâm đến chuyện gia đình người khác."

Chú đẹp trai hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn con trai mình.

Trình Cảnh Nguyên đang nhìn tôi với ánh mắt nóng rực, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của chú ấy

Bố bế tôi lên và trợn mắt nhìn chú đẹp trai.

"Hừ, anh tốt nhất nên dạy cho con trai anh một bài học đi. Tại sao  lại có thể tùy tiện hôn con gái ta như vậy?"

Nói xong bố bế tôi đi.

Tôi không quên quay lại và vẫy tay chào họ.

“Tạm biệt chú.”

Chú ấy cũng chào tạm biệt tôi, sau đó tôi thấy chú ấy nắm lấy cổ áo của Trình Cảnh Nguyên và bước ra xe.

6

Tôi chắc chắn bố có ác cảm với ông chú đẹp trai đó. Ngồi trên xe, tôi ôm cằm nhìn ra ngoài, lòng có chút u sầu. Chú đó là bố của Trình Cảnh Nguyên,người bố tôi có ác cảm , bố tôi lại mua đồ chơi cho tôi.

Cho nên tôi cũng có ác cảm với Trình Cảnh Nguyên. Tôi bĩu môi, dù không muốn chơi với cậu nhưng cậu vẫn chủ động cầu hòa…

“Dao Dao, bố dặn con tránh xa đứa trẻ ở nhà trẻ đó ra.”

"Con còn nhỏ,  không  thể ôm và hôn con  người ta."

Tôi gật đầu nghiêm túc để tỏ ra rằng tôi đã hiểu.

Ngày hôm sau đến trường, tôi vừa tạm biệt mẹ rồi bước vào lớp thì Trình Cảnh Nguyên đã đến chỗ tôi.

Tôi cảnh giác tránh xa và càng tránh xa cậu ta ra.

"Dao Dao..."

Cậu ta đi theo và cố gắng kéo gấu váy của tôi,  vừa đưa tay ra, tôi đã đánh cậu ta một cái.

Bàn tay nhỏ nhắn của cậu ấy nhanh chóng đỏ bừng, vừa rồi tôi không chú ý sức để tác động vào, lại có chút sợ anh ấy khóc, tôi ngước mắt nhìn cậu ấy với cảm giác áy náy.

Kết quả, cậu chỉ lấy tay che lại, mím chặt môi, nhìn tôi với ánh mắt đáng thương, mắt đỏ hoe và không khóc.

"Dao Dao không thích tôi khóc."

Cậu tự thuyết phục mình, chắc là thấy tôi không muốn cậu đi theo nên khi tôi tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, cậu đã không  theo.

Tôi không theo dõi cậu ấy nữa nhưng tôi có thể cảm nhận được cậu ấy đang nhìn tôi.

Nói cách khác, cậu ta đã theo tôi từ xa.

Nhưng  không quanh quẩn trước mắt tôi nên tôi cũng không quan tâm đến.

Trình Cảnh Nguyên đi theo tôi một ngày.

Trong lúc ăn sáng,  ngồi ở chỗ xa tôi nhất, không để ý đến bát đĩa mà chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.

Trong giờ học, tôi ngồi ghế đầu, cậu ngồi ghế cuối, quay lại thì thấy bộ dáng đáng thương của cậu ta.

Trong các hoạt động ở sân chơi, tôi và phi phi chơi game nhưng cậu ấy không dám tham gia mà chỉ đứng từ xa và quan sát chúng tôi.

Tôi hơi bất lực, có chuyện gì vậy?

Ăn trưa xong cũng là lúc ngủ trưa, giường của Trình Cảnh Nguyên ở cạnh giường tôi, sau khi giáo viên dỗ dành, chúng tôi tắt đèn đi ngủ, phòng học lớn yên tĩnh, không có một chút tiếng động.

Tôi ngơ ngác ôm con gấu không ngủ, tôi biết Trình Cảnh Nguyên cũng không ngủ, bởi vì tôi nhìn thấy chăn của cậu ấy rung chuyển.

Cậu ta trốn ở trong chăn, chắc là đang khóc, nhưng lại không dám kêu lên, chỉ cẩn thận dùng gối lau nước mắt.

Tôi thở dài, tôi thực sự không thể làm gì để chống lại cậu ta.

Tôi ngồi dậy khỏi giường và lật chăn của cậu ấy lên. Quả nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn đó đầy nước mắt, cậu đang khóc, đôi mắt to đỏ hoe.

Khi nhìn thấy mặt tôi, cậu ấy sững người, một giọt nước mắt lớn từ hốc mắt rơi xuống tay tôi.

Vẻ mặt cậu ta hiện lên vẻ hoảng sợ, và  đang lo lắng cố gắng giải thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top