Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cầu còn không được."

Ôn Khách Hành cười, ngữ khí càng ôn nhu tựa như tình nhân nói nhỏ với nhau.

Giọng hắn nhẹ vô cùng, nói đến chữ cuối cùng mới hơi lên giọng – đồng thời, hắn nhắm mắt, không chút do dự bắt đầu vận công.

"A."

Một lát sau, hắn lại lo sợ không yên mở mắt ra, thấy được khuôn mặt cười lạnh của Chu Tử Thư.

Ngay lập tức hắn hiểu được, lúc nãy khi hắn ngất xỉu, y đã phong bế nội lực của hắn.

Ôn Khách Hành lộ vẻ sầu thảm cười cười.

Lúc trước, tất cả mọi người ở Quỷ cốc đều gọi hắn là "Ôn điên";

Nghĩ đến mới vừa rồi, hắn nhất định là bệnh điên lại tái phát, mới dám nghĩ muốn thay đổi quyết định của người nọ.

Quả nhiên là... Không biết lượng sức.

Kiên quyết đi tìm chết thì sao chứ, đổi lại cùng lắm chỉ là hai chữ "chê cười".

Một tia ánh sáng cuối cùng trong mắt hắn dần dần tản đi, "Trang chủ cần gì... phải trêu đùa thuộc hạ như vậy?"

Chu Tử Thư dường như không nghe thấy, từng bước một đi tới, lại không hề nhìn hắn, chỉ nhặt lên bầu rượu bị y ném tới trước người, "Chuyện của Thanh Phong kiếm phái không thể cứu vãn, đừng tốn công vô ích nữa, tỉnh lại đi."

Y đi đến sau lưng Ôn Khách Hành, mới cho phép chính mình nhìn về phía bóng lưng đơn bạc đó, "Chuyện hôm nay xem như đã phạt xong, sau khi mặt trời mọc phải lập tức quay về Tứ Quý Sơn Trang, không được xuống núi."

Hồi lâu, Ôn Khách Hành không trả lời.

Thẳng đến khi Chu Tử Thư rốt cuộc dần mất kiên nhẫn, bắt đầu nghĩ có nên dứt khoát đánh ngất hắn rồi cho người trực tiếp ném về sơn trang hay không, mới lại nghe thấy giọng hắn, "Cầu thủ lĩnh cho phép thuộc hạ cùng đi đến núi Thanh Phong, thuộc hạ... nguyện làm trâu làm ngựa."

Thanh âm của hắn bình tĩnh nhưng rất kiên quyết, không hiểu sao lại khiến Chu Tử Thư cảm thấy, trừ phi y mười phần nắm chắc – ví dụ như hiện tại giết quách hắn đi – bằng không thì người này nhất định sẽ nghĩ đủ biện pháp bám theo.

Mà thôi.

Thay vì để mặc hắn thoát khỏi khống chế, chẳng thà bố trí tốt ngay từ lúc bắt đầu.

Suy nghĩ kĩ càng, lấy bất biến ứng vạn biến, đây mới là phong cách hành động của y.

Chu Tử Thư nghĩ như vậy, ném một viên thuốc đến cạnh chân hắn, "Đứng lên đi, nội lực sẽ dần dần khôi phục, tự điều tức."

Thấy hắn khom lưng nhặt viên thuốc trên mặt đất lên không chút do dự bỏ vào miệng, lại lạnh lùng tăng thêm một câu, "Sau khi lên núi nếu liên lụy người khác, sẽ hỏi tội ngươi."

Ôn Khách Hành nuốt viên thuốc đắng kia xuống, thậm chí không có tâm tư suy nghĩ nó là thuốc gì, quỳ gối xoay người lại cúi đầu với Chu Tử Thư, "Tạ trang chủ thành toàn, thuộc hạ đương nhiên tận tâm tận lực... Muôn lần chết cũng không từ."

Hầu như đồng thời sau khi nói xong câu này, thân người lại ngã xuống.

Ánh mắt Chu Tử Thư tĩnh mịch rơi trên người hắn.

Ngăn cản không cho y đến núi Thanh Phong, đến tột cùng đúng như hắn nói là vì Tào Úy Ninh và Cố Tương, hay là... Có chuyện gì khác, có người nào không thể không gặp, có chuyện gì không thể không làm?

Không hiểu sao, suy nghĩ này cũng không tiếp diễn.

Chẳng qua y chỉ bình tĩnh đứng đó nhìn Ôn Khách Hành ngã trên mặt đất.

Người nọ dấu vết dầm mưa vẫn chưa khô, vài lọn tóc tán loạn dán lên đôi má nghiêng nghiêng hơi in dấu tay, lộ ra cảm giác vừa đáng thương vừa vô tội.

Bộ dáng này... Nếu nói hắn là Quỷ chủ đứng đầu ba ngàn chúng quỷ núi Thanh Nhai, sẽ có bao nhiêu người tin đây?

Chu Tử Thư cảm thấy có chút buồn cười.

Đầu sỏ ác quỷ này, thật sự là hung ác. Ác với người khác, lại càng ác với chính mình.

Nhưng có đôi khi ngẫm lại, hắn cũng thật sự vô cùng đơn thuần.

Nếu như mình không sớm phong bế nội lực của hắn, giờ phút này chỉ sợ hắn đã tự chấn đứt kinh mạch của bản thân?

Nhưng mà... đã hung ác như vậy, trước khi ra tay vậy mà cũng không yêu cầu y phải cam đoan ư?

Lại nghĩ đến viên thuốc mới vừa rồi, hắn ăn vào nhẹ nhàng như vậy, không sợ đó là thuốc độc bào mòn bụng hắn sao?

Không...

Hắn đã sống sót ở nơi đầy quỷ kia, thậm chí còn leo được đến vị trí Quỷ chủ, làm sao lại có thể đơn thuần như vậy?

Là ở trước mặt mình cố ý ra vẻ?

Hay là...

Chu Tử Thư bỗng nhiên có chút choáng váng, tựa hồ có rất nhiều hình ảnh hiện ra trong đầu – hiện lên, rồi lại nhanh chóng tan đi toàn bộ, không thể nắm bắt.

Tay y nắm chặt bầu rượu đã thay đổi hình dạng, hơn nửa ngày mới bình phục một chút.

...Có lẽ cũng không thật sự bình phục.

Bởi vì ý niệm kì quái kia lại hiện ra trong lòng – vì sao đầu sỏ ác quỷ đứng trước mặt mình lại là một mặt đơn thuần? Có lẽ cũng không phải ra vẻ, mà là hắn... thật sự tin tưởng y.

Là một loại bản năng gần như khắc vào xương cốt, có thể phó thác tính mạng, tin tưởng vô điều kiện.

Mà thôi.

Chu Tử Thư cưỡng ép thu liễm tinh thần lại, nghĩ đến người này đến cùng vẫn là sắp không chịu đựng được nữa, lại truyền thêm chút nội lực cho hắn, ôm hắn mang đến trên giường – còn khoảng hai canh giờ nữa trời sẽ sáng, cho hắn ngủ một chút vậy.

Về phần y, tìm một nơi uống chút rượu là được.

Y nghĩ vậy, đang muốn xoay người, ngón tay lại bị nắm lấy.

Chu Tử thư vô thức muốn đánh ra một chưởng, lúc nhìn đến vẻ mặt của người nọ lại khó khăn dừng lại.

Ôn Khách Hành vẫn nhắm mắt như trước, dù ngủ không an ổn lắm nhưng vẫn không tỉnh dậy, lông mày cau lại cùng đôi môi nhếch lên mang đến chút cảm giác ủy khuất.

Ôm lấy ngón út của y từ từ mò lên, thẳng đến khi nắm được cả bàn tay.

Đầu tiên dường như không thể tin được mà dùng sức nắm chặt, lúc này mới lộ ra một nụ cười thỏa mãn và an tâm, "A Nhứ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top