Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời editor: Ngày mai mình có việc bận không đăng chương mới được, vậy nên hôm  nay mình đăng luôn 4 chương. Hẹn gặp lại mọi người vào thứ tư nha.

.

Núi Thanh Phong là một nơi vô cùng tốt.

Núi rừng yên tĩnh, tiếng nước chảy róc rách, gió mát thổi nhẹ, phảng phất rất có tiên khí.

Thứ duy nhất không hài hòa ở nơi đây là, nếu như cẩn thận quan sát thì sẽ có thể thấy những cây cao bên đường dường như có dấu vết vũ khí chém qua, nông sâu không đồng nhất, không ít chỗ vẫn còn lưu lại vết máu, phảng phất như im lặng thể hiện đôi điều – có lẽ không lâu trước đây, ở nơi này từng có một hồi đại chiến hoặc một cuộc tàn sát.

Các đại môn phái đều xây dựng ở nơi dễ phòng thủ mà khó tấn công, tựa hồ đã thành một loại quy củ được ước định trong giang hồ.

Đường lên núi hiểm trở, lại muốn ẩn nấp tung tích, một đường cho dù không phải ngàn khó vạn hiểm nhưng cũng tuyệt không dễ dàng như giẫm trên đất bằng.

Đi đến một khe núi ở vị trí hẻo lánh, phảng phất không có dấu vết của người nào.

Vậy nên dừng lại lấy làm nơi nghỉ ngơi và hồi phục.

Mọi người của Thiên Song tốp năm tốp ba ngồi hai phía, nhường lại vị trí sạch sẽ nhất cho Chu Tử Thư.

Sau đó... Bọn họ nhìn thấy thủ lĩnh nhà mình lạnh mặt quát khẽ một câu "Tới đây". Trong lúc nhất thời không có ai di chuyển, vậy nên ngay sau đó lại là một câu còn lạnh lùng hơn, "Thế nào, còn chờ ta cầu xin ngươi?"

Lúc này, một người ở sau lưng đoàn người bước ra phía trước.

Bước chân hắn nhẹ nhàng, nhưng một đám người từng đánh đấm giành giật mạng sống trong ranh giới sinh tử đều ngửi được mùi máu tanh ẩn giấu trên người hắn.

Thế nhưng... Nhìn kĩ người này, một thân áo trắng, phong thái nhanh nhẹn, rõ ràng trên tay áo vẫn còn dính vài vết máu rõ ràng, nhưng động tác cầm quạt vẫn phong quang vô hạn. Dù sắc mặt hắn tái nhợt quá mức, vẫn chỉ giống như tiểu công tử tuấn tú nhà ai không rành thế sự.

Bất kể là ai lần đầu tiên nhìn thấy hắn cũng đều sẽ cảm thấy người như vậy nên đi ngắm gió thưởng trăng mới đúng, cần gì phải tiến vào giang hồ nhuốm máu này.

Rồi sau đó ngay lập tức liền giật mình, đây chính là người từng trở tay cũng có thể khiến toàn bộ nhân gian đảo loạn, Quỷ chủ núi Thanh Nhai.

Có lẽ chỉ có ác quỷ ghê gớm nhất trên đời này mới có thể có được một khuôn mặt như vậy.

Tiểu công tử theo lời đi đến bên cạnh thủ lĩnh, chấp tay thi lễ, khóe môi dường như hơi cong cong, vô cùng đẹp mắt, "Trang chủ."

Thủ lĩnh vẫn lạnh mặt như trước, "Làm cái bộ dạng nửa chết nửa sống này cho ai xem? Tứ Quý Sơn Trang không nuôi dưỡng phế vật, Thiên Song càng không."

Tiểu công tử cũng không giận, biểu tình không hề biến hóa, chẳng qua khóe môi lại càng cong lên, lần này thật sự giống như đang mỉm cười, "Vâng."

Thủ lĩnh chỉ lạnh lùng thoáng nhìn, lúc này mới tìm một chỗ ngồi, chỉ đến một chỗ xa hơn ra lệnh cho tiểu công tử cũng ngồi xuống, thuận tiện lại đưa qua một bình sứ.

Tiểu công tử nhận lấy, không chút do dự lấy viên thuốc ra ăn vào miệng.

Có lẽ ăn hơi nhanh, ho khan hai tiếng, lại ngượng ngùng cười cười, lấy chút nước uống.

Không ai nói chuyện nữa, trong lúc nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng gió rền vang, vô tình mang lại cảm giác có được nửa ngày nhàn tản trong nhân gian.

Thật giống như... Con đường chờ đợi họ ở phía trước là ánh nắng ấm áp vô hạn, chứ không phải vực sâu đầy máu.

Nhưng một khoảnh khắc an bình trộm được, đến cùng vẫn không thể duy trì lâu dài.

Tựa như cũng có một số việc, kéo dài đến bao nhiêu rồi cũng sẽ phải xảy ra.

Tựa như lưỡi đao của số mệnh, từ khi bắt đầu đã định sẵn không thể tránh được.

Lúc đến được nơi ở của Thanh Phong kiếm phái, Ôn Khách Hành nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía cảnh vật dường như bị cây cối phá nát kia.

Sau nửa ngày, lại lặng lẽ dời ánh mắt đến bóng lưng cao ngất của Chu Tử Thư.

Hắn có chút hoảng hốt mà nghĩ, vận mệnh ban ân, đạt được hay mất đi cũng đều dễ dàng như vậy.

Thanh Phong phái từng trải qua một hồi thương tổn, hiện nay không tránh khỏi hiện ra vài phần tiêu điều, bên ngoài phô trương bên trong mục ruỗng.

Chu Tử Thư hạ mệnh lệnh "Không cần giết những đệ tử trong môn phái", liền dẫn người một đường lên núi.

Chẳng qua là... một khi đã có chỗ cố kị, lúc đánh nhau sẽ hết sức gian nan.

Chưa kể đây vốn đều là những người từ trước đến nay không quản sống chết, lăn lộn trong biển máu.

Sau khi lại lần nữa ra tay đánh ngất xỉu một đệ tử cấp thấp, Ôn Khách Hành nhịn không được vẫn nhìn về phía Chu Tử Thư.

Đó là thân ảnh mà hắn ngắm nhìn ngàn vạn lần cũng sẽ không chán, cho dù không còn gặp lại được nữa thì vẫn có thể hình dung không chút sai lệch trong lòng.

Nhưng có đôi khi, hắn cảm thấy mình không thể nhìn thấu Chu Tử Thư.

...Nhìn không thấu thì nhìn không thấu thôi, tóm lại hắn cố ý đuổi đến núi Thanh Phong cũng không phải vì muốn nhìn thấu y.

Hắn quả thật có những chuyện không thể không làm – bảo vệ người mà hắn muốn bảo vệ, không tiếc bất kì giá nào.

Cuối cùng một đoàn người cũng đi đến nơi muốn đến.

Tòa nhà trước mắt cao ngất trong biển mây, các trưởng lão trong Thanh Phong phái đều đang cầm kiếm bày trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Đứng lẫn phía trong đám người, không ai khác ngoài chưởng môn Mạc Hoài Dương.

Chu Tử Thư chỉ dùng ánh mắt quét qua, xác nhận những người không nên xuất hiện ở đây vào lúc này quả nhiên đều không có mặt.

Trong ánh mắt của đám người khẩn trương đến thần hồn nát thần tính, y chậm rãi tiến lên chắp tay, động tác lại vô cùng khinh mạn.

Mạc Hoài Dương tiến lên một bước, chưa nói lời nào đã xuất kiếm khỏi vỏ, âm thanh lạnh lùng, "Chu trang chủ, Thanh Phong kiếm phái và Tứ Quý Sơn Trang từ trước đến nay nước sông không phạm nước giết, ngươi đến gây chiến là có ý gì?"

"Gây chiến? Mạc chưởng môn nói đùa, nếu muốn gây chiến, trên thân kiếm của ta sớm đã nhuốm máu rồi." Chu Tử Thư chậm rãi rút Bạch Y Kiếm bên hông ra, động tác nhẹ nhàng như gió cuốn mây trôi.

"Tứ Quý Sơn Trang Chu Tử Thư, cung tiễn Mạc chưởng môn lên đường."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top