Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cầu ta? Ngươi có tư cách gì?"

Ôn Khách Hành nghe vậy liền sững sờ, tựa hồ không nghĩ đến y có thể hỏi vậy, càng không nghĩ tới là ở nơi này, trước mặt nhiều người là địch không phải bạn, nói thành lời câu này.

Thế nhưng... Hắn chậm rãi kéo ra một bộ dáng không giống tươi cười, có gì mà không thể cơ chứ?

Hôm nay mình trong mắt y bất quá chỉ là người trước đây đã từng nhiều lần lừa gạt y, làm tiêu hao sự tin tưởng của y, hôm nay một thân tổn thương lại nhiều lần cản tay cản chân, vừa lúc nãy lại có ý đồ đánh lén sau lưng y mà thôi.

Ý đồ muốn ngăn cản quyết định của y, hay là chờ mong y vẫn còn lại chút tình cảm dành cho mình?

Dựa vào cái gì chứ? Như y nói, có tư cách gì chứ?

Ôn Khách Hành bỏ qua một tia thất hồn lạc phách khó tả trong nội tâm, lại mỉm cười. Hắn cười chính mình vẫn còn ôm ấp chờ mong không thực tế, cười chính mình giờ phút này không nên có cảm giác thất lạc không hợp thời điểm như vậy.

Không sai, cho dù là cầu xin, hắn cũng không có tư cách.

Ôn Khách Hành không ngờ vẻ mất hồn chợt lóe lên trong mắt mà hắn không kịp che giấu sẽ bị Cố Tương bắt được.

Đó là một tiểu nha đầu xưa nay ăn mềm không ăn cứng, hôm nay lại bị đem ra để áp chế chủ nhân cùng quỷ bệnh lao Chu Nhứ, lại bị người sư phụ mà nàng vốn kính trọng xem thành vật trao đổi, cột nàng và người yêu vào một chỗ, lại càng không nghĩ sẽ bắt gặp... thần sắc cô đơn chưa từng thấy trước đây của Ôn Khách Hành.

Nỗi lòng kích động, nàng muốn thoát ra khỏi trói buộc, tiến về phía Mạc Hoài Dương.

Đương nhiên nàng không thành công.

Lại giương mắt, chỉ thấy Mạc Hoài Dương đã giơ tay lên, một đạo chưởng phong đánh thẳng đến mặt nàng.

Thế nhưng có người nhanh hơn động tác của lão.

Thân hình Ôn Khách Hành lóe lên, chắn trước người Cố Tương.

Mạc Hoài Dương xuất chưởng quá nhanh, vết thương cũ của Ôn Khách Hành trầm trọng, chỉ kịp chặn lại một chưởng muốn đập hôn mê Cố Tương.

Ngay lập tức hắn chỉ cảm thấy trước ngực phảng phất bị chọc thủng, Thất Khiếu Tam Thu Đinh trong người cũng nhận thấy kinh động, liền liên lụy vết thương chằng chịt cả người, rốt cuộc không thể khống chế nổi khí huyết cuồn cuộn, nôn ra một miệng đầy máu tươi.

Tất cả trưởng lão của Thanh Phong kiếm phái lập tức rút kiếm vây lấy Ôn Khách Hành, đao kiếm như bay thậm chí chém nát ngụm máu Ôn Khách Hành vừa nôn ra.

Máu nhuộm đỏ môi, trong ánh mắt cũng hiện ra sát ý đỏ tươi. Tầm mắt Ôn Khách Hành phóng tới, phảng phất muốn lăng trì đối phương.

Hắn rút kiếm chống lên, xuất ra một chuỗi sát chiêu vô cùng thâm độc, chính là loại sát chiêu đến ngay cả bản thân cũng không thèm để ý.

Không tiếc mệnh mới có thể có mệnh, cảm tử mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.

Đây là đạo lí mà Ôn Khách Hành học được khi giãy dụa sinh tồn ở Quỷ cốc, cũng chèo chống hắn một đường giết đến vị trí Quỷ chủ ác độc nhất, chỉ nghe đến đã khiến người ta kinh hồn táng đảm.

Những cảm giác và trải nghiệm tưởng như đã cách rất xa kia một lần nữa trỗi dậy, Ôn Khách Hành nhìn qua giống như đã quay lại thành cỗ máy giết người không biết đau cũng không ngừng lại, thủ lĩnh ác quỷ.

Chu Tử Thư vẫn nắm chặt Bạch Y Kiếm, không hề di chuyển, gân xanh trên tay đều nổi lên.

Y chăm chú nhìn Mạc Hoài Dương, ánh mắt lóe sáng, đó là sự hung ác thuộc về thủ lĩnh Thiên Song lạnh như băng.

Mạc Hoài Dương nghe tiếng đao kiếm bên tai càng ngày càng yếu, lại không thể phân tâm nhìn đi nơi khác – Chu Tử Thư là cao thủ trong cao thủ, giờ phút này mà phân tâm thì chẳng khác nào tự sát.

Mãi đến khi từ bên ngoài cổng phía sau núi lại vang lên tiếng gào thét của dược nhân, những người bên trong vẫn đang im lặng giằng co.

Những trưởng lão bảo hộ cho Mạc Hoài Dương toàn bộ đều ngã xuống đất, tử trạng cực kì thê thảm đáng sợ. Dù quan sát kĩ càng, cũng chỉ có thể lờ mờ phân biệt ra hình người từ trong một mảnh thịt nát mơ hồ, máu chảy đầy đất, nhuộm ướt giày của Ôn Khách Hành.

Không đợi Chu Tử Thư phân phó, người của Thiên Song đã phân tán đội hình đi ứng phó với dược nhân.

Ôn Khách Hành xoay người đến gần Mạc Hoài Dương, bộ áo trắng của hắn đã trở thành chiến bào đẫm máu, vết máu trên môi đã khô, dưới mắt có vài vệt máu giống như trang sức màu đỏ càng khiến hắn trở nên quỷ dị.

Trên đời này hắn không nhận được nhiều dịu dàng ấm áp, chỉ vẻn vẹn có mấy người, hắn sẽ vĩnh viễn dùng toàn bộ tính mạng để bảo hộ.

Ôn Khách Hành cho đến bây giờ nói được thì làm được, quyết không nuốt lời.

"Lão già kia, hiện tại có còn muốn dùng mạng đổi mạng để giao dịch không?" Ôn Khách Hành chỉ kiếm về phía Mạc Hoài Dương, chậm rãi hỏi, giọng nói như băng.

Mạc Hoài Dương không hề quan tâm đến những người đồng môn đã chết, trên mặt xẹt qua nụ cười quỷ dị, "Làm, đương nhiên làm!"

"Ôn công tử... Không, Ôn đại ca!" Tào Úy Ninh bị nhét giẻ vào miệng rốt cuộc cũng nhổ ra được, há miệng run rẩy gọi, "Sư phụ ta không thật sự tổn thương chúng ta, Ôn đại ca có thể hay không xem lại..."

Tào Úy Ninh còn chưa nói xong lời "thầy trò tình thâm", kiếm quang của Mạc Hoài Dương đã bổ tới trên đầu Tào Úy Ninh và Cố Tương.

Lấy mạng đổi mạng, nếu mệnh ta khó giữ được, cũng muốn đổi cho ngươi sự tiếc hận vĩnh viễn không được giải thoát.

Kiếm quang cứng rắn bỗng nhiên khựng lại cách đầu tiểu cô nương ba tấc, nhưng uy lực cường đại vẫn chấn đứt dây thừng trói hai ngươi.

Mạc Hoài Dương ầm ầm ngã xuống, Bạch Y Kiếm đâm xuyên tim, trên cổ vẫn còn một vết kiếm thật sâu.

Trong miệng lão không ngừng tuôn ra bọt máu, rất nhanh liền bất động, cặp mắt kia vẫn còn hung ác trợn trừng, tràn đầy cảm giác tiếc nuối khi không hoàn thành được việc ác.

Tào Úy Ninh thất hồn lạc phách, ngây ra như phỗng.

Cố Tương không kịp an ủi hắn, đã thấy Ôn Khách Hành mất hết sức lực ngồi phịch trên đất, ngồi xuống trúng vũng máu mà hắn chán ghét nhất nhưng cũng không có sức lực di chuyển nữa, hoàn toàn không còn phong thái giết chóc như vừa nãy.

"Chủ nhân! Chủ nhân ngài làm sao vậy, chủ nhân?" Cố Tương lung tung bổ nhào qua, Chu Tử Thư lại nhanh hơn nàng một bước, tranh thủ lúc Ôn Khách Hành nôn ra máu đen liền kéo tay hắn lại bắt mạch.

Một tia sáng nhanh chóng lóe lên, lại lập tức biến mất. Lặng yên không một tiếng động, không ai phát giác.

"Ôi, mùi vị kia, thật là khiến người ta hưng phấn."

Âm thanh đánh nhau và dược nhân gào rú vẫn vang lên không ngừng, một thanh âm lại nhẹ nhàng truyền đến từ ngoài cửa.

Là Hạt Vương.

Nói xong câu này, gã mới bước vào cửa, trên miệng bảo hưng phấn nhưng lại lấy tay che mũi, dường như ghét không khí tràn ngập máu tanh này.

Chu Tử Thư phát giác Ôn Khách Hành sau khi nghe tiếng đã muốn bắt lấy cánh tay chưa kịp buông ra của y để mượn lực đứng dậy. Hắn thả tay ra, di chuyển vài bước, bình tĩnh đứng trước mặt Hạt Vương.

Hạt Vương không tiến đến gần hơn, thoáng đánh giá tình cảnh trong động, một bộ dáng tiếc hận khi không thấy được cảnh chiến đấu, "Bùn nhão không trát nổi tường."

Ôn Khách Hành cụp mắt, hắn không biết trên bộ y phục bị máu nhuộm nặng trịch này, đâu là máu của hắn, đâu là máu của người khác.

Cổ tay trống không lúc nãy vừa bị Chu Tử Thư kéo qua, nước mắt của con gái nhỏ lại càng đâm vào lòng hắn.

Muốn lên tinh thần đánh nhau để ứng đối với Hạt Vương, nhưng áo bào trắng nhiễm máu dường như trở nên rất nặng, khiến hắn giằng co một hồi lại vô lực ngã xuống.

Hạt Vương tiến lên hai bước, thấy Chu Tử Thư tuy một thân đề phòng cùng sát ý nhưng không ngăn cản, vậy nên nhẹ nhàng mở ra cây quạt rơi lại ở Thanh Phong kiếm phái, trên quạt sạch sẽ hướng tới trước mặt Ôn Khách Hành.

Gã nhoẻn miệng cười, ngữ khí vừa khinh bạc vừa quan tâm, thậm chí mang theo vài phần thân mật–

"Minh hữu, ngươi có khỏe không? Sao lại trở nên chật vật như vậy? Ta cố ý mang vật ngươi đánh rơi đến, ngươi phải dưỡng thương thật tốt, mau chóng khôi phục. Ta rất mong chờ gặp lại ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top