Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Tử Thư vừa ra khỏi cửa đã thấy Cố Tương và Tào Úy Ninh đang đi đến.

Tào Úy Ninh vẫn ngơ ngác, hiển nhiên chưa hồi thần lại từ một loạt biến cố vừa nãy, thế nhưng trên tay vẫn vững vàng bưng khay đồ ăn. Hẳn là cơm chuẩn bị cho Chu Tử Thư, được Tào Úy Ninh giúp Cố Tương mang đến.

Đồ ăn thoạt nhìn đã nguội, Cố Tương vẫn chưa quay về nghỉ ngơi, hẳn là lo lắng cho thương thế của Ôn Khách Hành, một mực ở lại đây, không có tâm trạng dùng cơm.

Vô Tâm Tử Sát trên giang hồ bất quá chỉ là một tiểu nha đầu liếc mắt đã có thể nhìn thấu tâm tư, giờ phút này khóc đến mức cả mặt như mèo mà thôi.

Chu Tử Thư cảm thấy hai người kia đôi khi thật đúng là giống nhau–

Đều có tên tuổi nghe thập phần dọa người, ra tay cũng đều là sát chiêu muốn lấy mạng người khác, lại chân thành đơn thuần đến mức khiến người ta hoài nghi bọn họ bất quá cũng chỉ là những thiếu niên đơn thuần sạch sẽ chẳng khá hơn Tào Úy Ninh là bao.

Chẳng qua là... Ánh mắt hết sức sạch sẽ chân thành cố chấp kia, thật sự sẽ không tính toán tiếp tục lừa gạt phản bội y ư?

...Thủ lĩnh Thiên Song chẳng lẽ sẽ vì sự mềm mại này mà mạo hiểm mềm lòng ư?

Chu Tử Thư một giây trước nghĩ như vậy, một giây sau vẫn bị ánh mắt mang theo tha thiết quan tâm của cô gái nhỏ đâm vào nội tâm mềm nhũn.

"Đừng lo lắng, đều là vết thương ngoài da thôi. Cứ để hắn yên tĩnh ngủ một giấc đi, ta sẽ cho người canh gác nơi này."

Cố Tương thấy trên mặt Chu Tử Thư không quá lo lắng, suy đoán có lẽ y không nói dối.

"Ngài không ở lại chăm sóc chủ nhân sao?" Tựa hồ cảm thấy nói như vậy cũng không tốt lắm, lại bồi thêm một câu, "Nếu không thì để ta đến chăm sóc, nếu chủ nhân tỉnh lại thì..."

Thần sắc của Chu Tử Thư không tính là ôn nhu, nhưng y vẫn thu liễm sự lạnh lùng của thủ lĩnh Thiên Song lại, "Hắn nhất thời nửa khắc vẫn chưa tỉnh lại được. Ngươi mau đi ăn cơm, thay quần áo bẩn ra rồi cùng Tiểu Tào đến sảnh chính, vẫn còn chính sự."

Chúng đệ tử còn lại của Thanh Phong phái dưới sự chỉ huy của sư thúc Phạm Hoài Không rất nhanh đã lau chùi sạch sẽ dấu vết tranh đấu, môn phái lại quay về bộ dáng thanh nhã trang trọng.

Đại chiến một hồi, cả đám Chu Tử Thư chỉ nhằm vào mấy người chưởng môn, không hạ sát thủ với đệ tử trong phái. Sau khi chưởng môn thất thế, đám dược nhân kia lại giết lên núi, vây hãm người của Thiên Song, không còn nghi ngờ gì, việc này đã xác thực tin đồn đang lan truyền trong thời gian gần đây–

Trang chủ Tứ Quý Sơn Trang, thủ lĩnh Thiên Song Chu Tử Thư dẫn thủ hạ liên tiếp thanh toán những người liên quan đến việc mưu đoạt Lưu Ly Giáp làm dấy lên gió tanh mưa máu, mục tiêu rõ ràng, thủ pháp gọn gàng, không ai cản được, những nơi đi qua tựa như được gió xuân thổi đến, rực rỡ sống lại.

Mà Mạc Hoài Dương lúc trước hợp tác cùng Triệu Kính bị phát hiện, mặc dù dùng lí do mưu đồ vì đại nghĩa và quyền uy của chưởng môn thuyết phục mọi người trong môn phái, nhưng lần này dược nhân lên núi, chuyện xưa tái diễn, lại không tiếc đe dọa tính mạng đệ tử, bày mưu tính kế rõ rành rành, hành vi tiểu nhân khiến người người khinh bỉ, đệ tử trong môn phải ngoài khiếp sợ ra chỉ có thể giận dữ than thở.

Nhìn thấy Chu Tử Thư đến, Phạm Hoài Không vội vàng nghênh đón, hai người cùng hành lễ.

"Chu thủ lĩnh, lần này còn may mà có ngài ra tay tương trợ. Tình huống của Ôn công tử như thế nào?"

Chu Tử Thư thấy thần sắc trên mặt Phạm Hoài Không có chút cô đơn, biết rõ người này tâm tư thuần túy thiện lương, lúc trước khi Mạc Hoài Dương bị nghi ngờ cũng là ông ra mặt ủng hộ, trước sau như một tín nhiệm vị sư huynh này. Hôm nay dù bộ mặt thật của Mạc Hoài Dương bị vạch trần, đáy lòng ông tức giận nhưng cũng sợ không tránh khỏi khổ sở.

Chu Tử Thư cũng không cảm thấy đồng tình quá nhiều, nếu cứ đơn thuần không suy xét kĩ như vậy, đến khi bị hãm hại hay chịu thiệt thì sẽ không tránh được.

Chẳng qua cái cảm giác khổ sở khi tin lầm người kia, giống như đã từng quen biết, lại khiến trong lòng y vô cớ xiết chặt.

"Thương thế tuy nặng nhưng tính mạng không lo, Phạm trưởng lão không cần lo lắng. Không biết quý phái trải qua biến cố này, ngày sau còn có kế hoạch gì?"

"Ta đã thương nghị qua cùng mấy vị sư huynh, rốt cuộc Thanh Phong phái vẫn không bị hư hại căn cơ, nề nếp trong nhà vẫn trong sạch, bảy ngày sau sẽ đề cử chưởng môn thêm một lần, mong Chu thủ lĩnh sẽ tham dự chứng kiến."

"Tuyển cử chưởng môn là chuyện trong quý phái, ta không tiện quấy rầy. Bất quá... Ôn công tử vẫn luôn vướng bận chuyện hôn sự của muội muội Cố Tương cùng đệ tử của quý phái, hôm nay tình huống thay đổi, không biết..."

"Sư thúc! Chu đại ca!" Tào Úy Ninh vừa gọi vừa mang theo Cố Tương chạy tới.

Tào Úy Ninh đổi về y phục của Thanh Phong phái, nhìn qua sạch sẽ tiêu sái, dáng vẻ đường hoàng.

Hai người bị chen lời, quay lại nhìn Tào Úy Ninh quy củ hành lễ, "Sư thúc, Chu đại ca, mọi người đang nói chuyện gì vậy?"

Vô luận là Chu Tử Thư hay Phạm Hoài Không cũng đều quan tâm bảo vệ người hậu bối này, chưa từng lên mặt dạy đời, Tào Úy Ninh cũng hiểu được, mười phần thân thiết.

"Đang nói chuyện của con." Phạm Hoài Không nghiêm túc nói, ra vẻ cao thâm, còn hơi hơi nhướn mày, "Hôn sự của con."

"A?" Tào Úy Ninh chớp đôi mắt to, rõ ràng trở nên khẩn trương.

Chu Tử Thư đứng bên cạnh cười thầm. Nếu Cố Tương là loại y có thể liếc mắt đã nhìn rõ ngọn nguồn, vậy thì muốn nhìn rõ Tào Úy Ninh quả thật... không cần bỏ chút tâm tư nào.

Thấy sư thúc không trả lời, Tào Úy Ninh hướng ánh mắt về phía Chu Tử Thư, lại nhìn thấy Chu Tử Thư một bộ dáng muốn xem trò hay, căn bản không có ý định phản ứng cậu. Cậu chỉ có thể lại quấn hỏi Phạm Hoài Không, "Sư thúc, đến cùng là làm sao vậy?"

Phạm Hoài Không vuốt râu, "Úy Ninh à, hôn sự của các con, có thay đổi."

"Cái gì thay đổi?" Tào Úy Ninh gấp đến độ gần như treo lên người Phạm Hoài Không, Cố Tương đứng bên cạnh cũng lộ vẻ lo lắng.

Trong nội tâm bọn họ hiện lên rất nhiều ý niệm, rất nhiều khả năng, bởi vì không có cái nào tốt đẹp, cho nên không dám tiếp tục suy nghĩ.

Phạm Hoài Không gỡ hai tay của Tào Úy Ninh bám trên tay mình xuống, "Úy Ninh, chuyện sư thúc nói con có thể nghe không?"

"Con nghe chứ, con đương nhiên là nghe!" Tào Úy Ninh đáng thương nói, "Sư thúc ngài đã đồng ý cho con ở bên cạnh A Tương rồi..."

"Con chịu nghe là được." Phạm Hoài Không dửng dưng, tựa hồ suy tư trong chốc lát, "Vốn là chưởng môn không đồng ý hôn sự của các con, cho nên con cùng tiểu A Tương mới có ý định tháng sau tự cử hành hôn lễ dưới chân núi. Hôm nay không giống với trước đây, sư thúc cùng các sư bá tháng sau sẽ tìm một ngày tốt, sau khi công việc trong môn phái yên ổn sẽ gọi các con về nhà, cử hành một hôn lễ chính thức cho các con."

"Thật vậy sao? Vậy cũng quá tốt rồi!" Tào Úy Ninh thoáng chốc nhẹ nhàng thở ra, hưng phấn đến cơ hồ muốn nhảy dựng lên.

Cố Tương cũng giãn mặt mày, lộ ra một nụ cười đẹp mắt.

Phạm Hoài Không đè xuống Tào Úy Ninh nhảy nhót như thỏ, nhìn về phía Chu Tử Thư, "Bất quá chuyện này, còn phải trưng cầu sự đồng ý của huynh trưởng tiểu A Tương, Ôn công tử."

Nhắc đến Ôn Khách Hành, mấy người không hẹn mà cùng nhìn về phía Chu Tử Thư.

Y trầm mặc một lát, không thay Ôn Khách Hành đưa ra đáp án, mà là hỏi, "A Tương, đề nghị của Phạm trưởng lão, ngươi có nguyện ý không?"

"Đương nhiên!" Cố Tương vừa nói vừa dùng ngón tay xoắn xuýt bím tóc, lộ ra thần thái của cô gái nhỏ, "Vốn không thể mời sư môn chính là tiếc nuối lớn nhất trong lòng Tào đại ca, có thể đáp ứng nguyện vọng này của hắn thì ta đương nhiên nguyện ý rồi!"

Chu Tử Thư lúc này mới nhẹ nhàng cười cười, "Yên tâm, hắn sẽ đồng ý."

.

Lời tác giả: Hôm nay để lão Ôn nghỉ ngơi một chút, mọi người đừng nhớ hắn quá nha. Con gái phát kẹo cưới, lão Ôn cũng sẽ vui vẻ ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top