Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày sau đó, Chu Tử Thư không lo lắng lắm về Ôn Khách Hành.

Một chuyện ở Thanh Phong phái đã xong, vẫn còn nhiều chuyện khác phải xử lí.

Thủ lĩnh Thiên Song từ trước đến nay làm việc đều tường tận kĩ càng, một khi hành động chỉ có thành công không có thất bại.

Gió tanh mưa máu nhiều năm như vậy, một đường đi tới, cũng một đường mất đi.

Y sớm đã không còn là thiếu niên trang chủ vội vàng kế nhiệm Tứ Quý Sơn Trang năm đó nữa rồi.

Thủ lĩnh Thiên Song Chu Tử Thư một khi có chuyện muốn làm thì tuyệt đối không cho phép không làm được, mà cũng không có chuyện gì không thể làm.

Y từng ghim Thất Khiếu Tam Thu Đinh vào cơ thể để đổi lấy ba năm sống tự do không hỏi thế sự, nhưng việc này dù sao cũng đã thành chuyện cũ gió thổi bay đi.

Hôm nay, y chấn chỉnh Tứ Quý Sơn Trang, gây dựng lại Thiên Song, tái nhập giang hồ, yêu ma quỷ quái đến trước mặt y đều phải ngoan ngoãn đền tội.

Chuyện giang hồ chưa bao giờ có thể đong đếm được hết, hễ có anh hùng thì cũng sẽ có tiểu nhân, nhưng hiện tại y muốn thanh toán hết chuyện cũ.

Y muốn một công đạo, một cái kết.

Sự tình tiến triển theo dự định, dần dần đi về bước cuối cùng.

Ba ngày sau, Chu Tử Thư đến đêm khuya mới trở lại sơn động cải tạo thành chỗ ở tạm thời tại Thanh Phong phái.

Lưu Ly Giáp được ánh trăng ngoài cửa sổ và ánh nến trong sơn động xen lẫn chiếu rọi, xuất hiện vầng sáng nhè nhẹ lưu động.

Chu Tử Thư vuốt ve miếng ngọc trong chốc lát, cười nhạo lắc đầu.

Buồn cười vô số người trong võ lâm tranh đoạt Lưu Ly Giáp đến mất mạng, chỉ vì muốn mở ra võ khố.

Tựa như chỉ cần mở võ khố ra là có thể lấy được võ công tối thượng của thế gian, ngay lập tức liền trèo lên đỉnh võ lâm.

Lại không biết võ công của môn phái chính mình còn không thể luyện được đạt tới đỉnh cao xuất thần nhập hóa, nói gì đến việc học được nội công tinh thâm tập hợp từ rất nhiều môn phái?

Võ lâm minh chủ cũng không phải chức vị dành cho kẻ có võ công cao nhất, lòng người có quỷ, khó mà phòng bị được việc bị đâm sau lưng, làm sao có thể đơn giản như việc so chiêu tỉ thí chính diện một đao một kiếm.

Võ học kì tài có vết xe đổ của Dung Huyền phát điên rồi bị giết chết, mười năm trước máu nhuộm đỏ núi Thanh Nhai khiến sinh linh lầm than, cũng không thể khiến lòng người tham lam có thể thu liễm lại chút nào.

Bên ngoài tỏ vẻ đạo mạo, kì thật lại coi thường tính mạng người khác, dã tâm muốn chính mình độc tôn rõ rành rành.

Mỗi người đều tưởng tượng bản thân là người thành công đứng đầu, lại đều quên cân nhắc kĩ lưỡng thực lực của mình.

Đã quên đại đa số kết cục của mọi người đều là con sâu cái kiến bị dẫm nát dưới chân, trở thành bộ xương trắng không họ không tên trên đường phố mà thôi.

Ánh trăng dần dần biến mất, không khí bên ngoài bắt đầu ẩm ướt, không bao lâu sau, âm thanh tí tách mưa rơi ngoài cửa sổ đã truyền đến, cũng mang theo một chút gió lạnh.

Chu Tử Thư khó được một hồi nhàn nhã nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, nhìn ra cây cầu nhỏ cong cong bên đình nghỉ mát ở phía sau núi của Thanh Phong kiếm phái.

Mưa càng rơi càng nặng hạt, xuyên qua cửa sổ làm ướt vài phần y phục, Chu Tử Thư cảm thấy tình cảnh có chút quen thuộc, lại nhớ tới... một lần tranh chấp trong đêm mưa.

Hôm nay...

Hôm nay, y không cần đắn đo suy nghĩ lựa chọn giữa việc sống thêm ba năm tự do tự tại hay chấp nhận mất hết vài thập niên võ công để kéo dài hơi tàn nữa, cũng không cần phải trải qua sự đả kích của việc hi vọng rồi lại thất vọng.

Chẳng qua chỉ là người kia trước đây ngoài ý muốn xâm nhập vào cuộc sống chẳng còn bao lâu của y, trong đêm mưa không hiểu cho y, về sau lại phụ bạc tín nhiệm và cơ hội mà y đã trao.

Y là Chu Tử Thư, rõ ràng y chưa bao giờ đơn giản tin tưởng ai.

Người của sơn trang trước đây nghe theo lời y, từng người từng người đều đã rời đi.

Về sau thủ hạ Thiên Song dám không nghe lời thì liền...

Cho dù là Tần Cửu Tiêu cũng không thể dùng thân phận sư đệ và con của sư phụ để không chấp hành mệnh lệnh của y.

Bất luận y muốn hay không muốn, bên cạnh y đã rất lâu không còn người dám nhiều lần làm trái lời.

Về phần người ngoài ý muốn kia...

Chu Tử Thư thu xếp bước ra ngoài.

Người ngoài ý muốn kia, cũng đừng làm ra điều gì ngoài ý muốn nữa.

Vị trí của sơn động không xa, đi vài bước đã đến cửa phòng Ôn Khách Hành, áo ngoài không khỏi dính chút nước mưa.

Gió mát thổi bên người, trên da liền cảm thấy một chút lạnh.

Y đưa tay ra hiệu cho ám vệ rút lui, lặng yên không một tiếng động đẩy cửa phòng ra, mang theo mưa gió bên ngoài tiến vào.

Ôn Khách Hành nằm nghiêng trên giường, lông mày cau lại.

Xem ra vẫn chưa tỉnh lại.

Chu Tử Thư đóng cửa phòng, ngăn cách mưa gió bên ngoài, trong phòng liền trở nên yên tĩnh đi nhiều.

"A Nhứ..."

"Đau..."

"Chớ đi... Xin ngươi..."

"Thuộc hạ... Thuộc hạ biết sai..."

"Không, không đau... A Nhứ... Ta đùa thôi..."

Giọng nói yếu ớt đứt quãng, khi thì mang theo chút ủy khuất không dễ phát hiện, khi thì lại khắc chế cẩn thận từng li từng tí, khi thì... là sự dịu dàng khiến cho người ta có chút chua xót.

Chu Tử Thư nghe hắn lặp đi lặp lại nói mớ một hồi lâu, cũng không biết đã nhìn thấy ai trong giấc mộng.

Mà nhìn kĩ hắn, lại chưa từng thanh tĩnh.

Trong phòng không đốt đèn, ánh sáng lờ mờ, cũng may cả thị lực lẫn thính lực của Chu Tử Thư đều trác tuyệt.

Thuốc trên bàn đã uống hết, đồ ăn lại không vơi bao nhiêu.

Mấy ngày không gặp, người trên giường dường như gầy thành một tờ giấy, phảng phất gió ngoài cửa thổi đến liền có thể cuốn hắn bay lên rồi xé rách.

Chu Tử Thư nhẹ nhàng ngồi bên cạnh hắn, vạch một góc áo của hắn lên xem, vết thương bầm tím vẫn như trước, không chuyển biến tốt đẹp hơn chút nào.

Bộ dáng thê thảm không nỡ nhìn, Chu Tử Thư vô thức nặng nề thở dài.

Thế nhưng Ôn Khách Hành lại nghe được.

Hắn mở mắt ra liền thấy người ngồi trước mặt.

Trong nháy mắt, hắn ngỡ như đang gặp ảo giác trong mộng, sau một khắc lại giật mình muốn đứng lên.

Có lẽ là chợt tỉnh dậy sau khi ngủ say nên thân thể chưa kịp khôi phục tri giác, hoặc cũng có lẽ thương thế quá nặng nên động tác không cách nào tự nhiên, Ôn Khách Hành luống cuống tay chân, ngã vài lần mới miễn cưỡng duy trì tư thế hành lễ.

"Thuộc hạ... bái kiến trang chủ. Thuộc hạ thất lễ, thỉnh..."

Chu Tử Thư nhíu mày nhìn hắn, "Cởi y phục ra."

Ôn Khách Hành vô thức run lên, lại chỉ đáp "Vâng", liền tuân thủ mệnh lệnh.

Quần áo chạm vào vết thương trên người, tất cả cảm giác đau đớn liền quay lại.

Đêm khuya mưa gió, làn da không có gì che chắn rất nhanh đã trở nên lạnh buốt.

Chu Tử Thư vươn tay đè lên nơi ứ máu từng bị Mạc Hoài Dương chưởng vào, Ôn Khách Hành đau đến run rẩy, lại không dám né tránh.

Hắn theo thói quen muốn nhìn vào mắt A Nhứ, nhưng lí trí căng thẳng lại nói cho hắn biết, hắn không xứng được ngẩng đầu trước mặt thủ lĩnh.

Cầm thuốc mỡ trên bàn lên, Chu Tử Thư duỗi ngón tay phết một chút, đưa lên trước mặt nhìn, ngửi một chút hương vị.

Thuốc này cay nồng, có cảm giác hơi bỏng, khi tiếp xúc với không khí thì xúc cảm trên ngón tay mới dần dần trở nên lạnh buốt chết lặng.

Không hổ là thuốc mỡ trân quý được luyện chế từ dược liệu quý trọng ở Nam Cương, dược tính mạnh nhưng có lẽ dược hiệu không hề tệ.

Chu Tử Thư đánh giá Ôn Khách Hành đang hơi hơi phát run, hỏi hắn, "Không ăn cơm, không bôi thuốc. Ôn Khách Hành, lời của ta, ngươi vĩnh viễn đều xem như gió thoảng bên tai đúng không?"

Ôn Khách Hành càng cúi đầu thấp hơn, hầu như chôn đầu vào hai tay đang chắp lên, "Hồi trang chủ, A Hành... biết sai."

Không phải hắn cố ý, không phải hắn không nghe lời, chẳng qua là quá đau, hắn căn bản không có biện pháp chăm sóc cho chính mình.

Thể lực của hắn hôm nay cho dù có mạnh mẽ chống đỡ thì cũng không đủ để chèo chống hắn tiếp tục đuổi theo bên cạnh Chu Tử Thư.

Mấy hôm nay, cả ngày lẫn đêm Chu Tử Thư đều ném hắn ở đây không thấy bóng dáng. Ở sơn động lạ lẫm này, Ôn Khách hành từng lo lắng, từng đau nhức, cũng từng bàng hoàng.

Hắn thống hận bản thân vô dụng, cũng không dám cho phép chính mình oán trách Chu Tử Thư vô tình.

Dù sao lại bị thương nữa, trước đây ở Quỷ cốc cũng không phải chưa từng có tình huống này.

Chỉ cần không có vết thương mới chồng chất quá nhiều, cắn răng chống đỡ, nhịn thêm một thời gian, miệng vết thương cuối cùng cũng sẽ khép lại.

"Mỗi ngày biết sai mỗi ngày lại sai." Chu Tử Thư tùy ý bôi ngón tay có thuốc lên xương quai xanh của hắn, lúc này mới đưa thuốc mỡ đến tay hắn, "Tự bôi thuốc đi, sót một chỗ nào, sau này trở về lĩnh thêm mười roi."

"...Vâng." Ôn Khách Hành không dám cự tuyệt, đành phải ở trước mặt Chu Tử Thư, một tay cầm thuốc mỡ, một tay quệt thuốc, cắn răng bôi lên từng vết thương một trên người.

Rất đau. Đau đến nỗi thân thể run lên, tay cũng run rẩy.

Run đến nỗi rõ ràng nhìn được một chỗ bị thương, cánh tay lại không thể khống chế mà bôi chệch đi.

May mà vết thương của hắn rất nhiều, có lệch vị trí cũng bất quá vừa vặn bôi lên một vết thương khác mà thôi.

Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành run rẩy, thấy được ánh sáng hơi lóe lên từ cái đinh ghim trên vai.

Nhìn hắn không biết vì đau hay vì lạnh, càng lúc run càng lợi hại.

Vì vậy càng bôi càng qua loa.

Chu Tử Thư một phen giật lại thuốc mỡ trong tay Ôn Khách Hành, quệt một chút thuốc, trực tiếp bôi lên vết thương chưa bôi thuốc trên lưng hắn.

"A..." Ôn Khách Hành không phòng bị, trực tiếp kêu đau, trong nháy mắt lại gắt gao nhịn xuống.

Tay Chu Tử Thư không thương tiếc thu lực, lại quệt thuốc trực tiếp bôi nghiêm chỉnh lên vết thương. Tay y chạm đến đâu cũng đều bôi thuốc rất sâu.

Thuốc này rất mạnh, càng khiến cho người ta khó có thể chịu đựng.

"Một tay cầm đồ đưa cho ta, Ôn Khách Hành, đây là nghe lời của ngươi à, hay là quy củ của ngươi?" Chu Tử Thư như đang trừng phạt, bôi thuốc mỡ chi chít lên vết thương.

Ôn Khách Hành vốn đến quỳ cũng không nổi, hiện tại cố nén đau, có thể giơ một tay cầm thuốc đã rất không dễ dàng.

Đối mặt với trách móc nặng nề của Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành chỉ cắn chặt răng, quy củ dùng hai tay nâng thuốc, cúi đầu nhận sai, "Thuộc hạ biết sai, thỉnh... trang chủ trách phạt."

Chu Tử Thư có lòng bôi thuốc cho hắn, lại liên tục chạm vào một chỗ vết thương, phần tâm ý này bị Ôn Khách Hành hung hăng đè ép xuống cùng với cơn đau.

Hắn quá đau, đau đến hầu như không chịu nổi, lại chỉ có thể tiếp tục chịu.

"Lại là nhận sai. Lại là thỉnh phạt."

"Ôn Khách Hành, cho dù ta không đánh ngươi thì cũng còn nhiều thủ đoạn để phạt ngươi. Ngươi tốt nhất đừng ép ta."

Giọng nói của Chu Tử Thư lạnh như băng.

Mỗi lần nói một câu, lập tức liền có một vết thương bị hung hăng bôi thuốc lên.

Đau đớn này tựa hồ không khác với cảm giác đau khi nhận phạt là bao.

Đau đớn này khiến hắn không tài nào liên tưởng người trước mắt vào giờ phút này với người mà hắn rơi một giọt nước mắt cũng liền thương tiếc đau lòng trong trí nhớ lại được.

Những vết thương khác cuối cùng cũng bôi thuốc xong, chỉ còn lại vết thương trên lưng.

Chu Tử Thư ra lệnh cho Ôn Khách Hành xoay người, nhìn hắn thật sự không cầm nổi thuốc mỡ bằng hai tay nữa, dứt khoát đoạt lại, đặt lên chỗ lõm nơi xương quai xanh của hắn.

Vừa rồi hai tay Ôn Khách Hành giơ cao không có nơi để tựa lực, bây giờ vì giữ lọ thuốc ổn định trên xương quai xanh mà hắn đến hít sâu cũng không dám.

Thế nhưng đến canh giờ này, Thất Khiếu Tam Thu Đinh liền bắt đầu phiền nhiễu.

Mưa rào ngoài cửa đã ngừng, màn trời trở nên trắng xóa.

Nếu không phải Chu Tử Thư bôi thuốc thật sự nhiều, Ôn Khách Hành đau đến đổ mồ hôi lạnh tựa hồ có thể cọ rửa sạch sẽ toàn bộ thuốc.

"Ôn Khách Hành."

Ôn Khách Hành đau đến có chút mơ hồ, ngừng một lúc, chớp mắt xác nhận thật sự có người đang gọi hắn hay không.

Phải rồi, đương nhiên là thật.

Cho dù là trong mộng hay trước đây, người nọ đều gọi hắn là lão Ôn.

"Có thuộc hạ." Ôn Khách Hành cố gắng kiểm soát thanh âm, thế nhưng hô hấp đều run rẩy.

"Ngươi bị thương nhiều hay ít?" Chu Tử Thư hỏi.

Toàn thân hắn đều đau xót, lại gắt gao chịu đựng tra tấn của Thất Khiếu Tam Thu Đinh, làm sao có thể nghĩ đến việc Chu Tử Thư bôi mỗi vết thương đều tính vào số lượng trừng phạt hắn phải nhận sau này.

"Thật xin lỗi, thuộc hạ không đếm." Hắn thành khẩn nói.

"Vậy thì khi trở lại Tứ Quý Sơn Trang liền ấn theo không đếm mà đi lĩnh phạt đi." Chu Tử Thư thấy vết thương còn lại càng ngày càng ít, lọ thuốc cũng nhanh chóng thấy đáy.

Ôn Khách Hành càng run rẩy lợi hại.

"Ngày sáu tháng sau là đại hôn của Cố Tương, ta thay ngươi đáp ứng ở lại Thanh Phong phái lo liệu rồi, cũng coi như có một kết cục nghiêm chỉnh."

Chu Tử Thư dự liệu được, đè lại Ôn Khách Hành đang muốn quay người.

"Cơm, ăn đúng bữa. Thuốc, bôi đầy đủ. Ôn Khách Hành, còn dám không nghe lời, đừng trách đến lúc đó ta hung ác không cho ngươi mặt mũi."

.

Lời tác giả: Chương này viết Ôn Chu đêm khuya ở chung mà không có tình tiết bỏ đi, thật là ngoài ý muốn. Nhưng thảo luận rồi sửa chữa nhiều lần, đến cuối cùng số từ nhiều lên, đều là tràn đầy thành ý.

Là đao hay là đường, mỗi người tự cảm nhận. Dù sao mình viết rất vui vẻ. (Không để A Nhứ xuống tay với đồ ăn, mình đã rất kiềm chế rồi.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top