Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có đôi khi Ôn Khách Hành sẽ nhớ lại đoạn thời gian còn ở Quỷ cốc trước đây.

Hắn từ trong núi xương biển máu bò đến vị trí Quỷ chủ.

Cái giá cao phải trả chính là, trong quá trình này, chính hắn cũng biến thành ác quỷ.

Ác quỷ, vốn không nên sống trên thế gian này.

Hắn từng nói, quỷ gặp ánh sáng, kết cục chỉ có thể tan thành tro bụi.

Sau đó, hắn gặp được ánh sáng.

Hắn quay về nhân gian.

Hắn nghĩ, hắn cũng có thể sống một cách đường đường chính chính.

Khi đó hắn đã quên mất một từ ngữ vẫn luôn khắc sâu trong sinh mệnh hắn, "không đúng lúc".

Hắn lại nghĩ đến kết quả của màn giả chết kia.

Dù đã quen nham hiểm mưu mẹo nhưng hắn lại không quen việc lường trước những chuyện xảy ra sau khi bày mưu tính kế.

Huống gì... Việc lần đó tuy không phải hoàn toàn nắm chắc nhưng vẫn có hơn phân nửa phần thắng.

Điều duy nhất hắn đoán sai chính là người mà hắn để tâm nhất.

A Nhứ chính là việc ngoài ý muốn kia.

Y chạy đến, kề vai sát cánh cùng hắn đối đầu với giang hồ, cuối cùng lại nhảy xuống vách núi theo hắn.

Hắn biết Diệp Bạch Y chắc chắn sẽ cứu y, vậy nên trong lòng thả lỏng.

Nhưng không ngờ sau khi mọi việc đều diễn ra như hắn mong muốn, lúc có thể chấm dứt tất cả thù hận, ngay khi hắn cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính trở lại nhân gian.

Chờ đợi hắn lại là...

Vạn kiếp bất phục.

Trước đây hắn từng nghĩ muốn hủy hoại thế gian này cũng là hủy đi chính mình, hôm nay hắn lại chỉ muốn sống thật tốt.

Nhưng không hề nghĩ đến A Nhứ lại vì hắn mà nhổ Thất Khiếu Tam Thu Đinh, chỉ còn sống được vài ngày.

Thế nhưng A Nhứ vẫn còn cười với hắn, gọi hắn là đồ khốn nạn, vẫn là vẻ cưng chiều bất đắc dĩ đó, nhưng hết lần này đến lần khác lại không hề trách cứ.

Dù hắn có quỳ trước mặt y cầu trách phạt thì cũng chỉ nhận được một câu "Ông trời trêu đùa mà thôi, còn có mấy ngày, chẳng bằng tiêu sái tùy ý một chút mới không uổng phí."

Ôn Khách Hành nghĩ, một lời như sấm.

Quả nhiên, cả cuộc đời này của hắn, tới tới lui lui, đều không đúng lúc.

Hôm đó hai người uống rất nhiều rượu, rốt cuộc hắn cũng dỗ được A Nhứ ngủ yên giấc một đêm.

Hắn ngồi bên cạnh giường, cả đêm nương nhờ ánh trăng, dùng ánh mắt hết lần này đến lần khác khắc ghi dung nhan của y trong đầu.

Rồi sau đó cầm lấy trâm cài tóc trên bàn, kiên quyết quay người rời đi.

Sự tồn tại của võ khố trước đây từng làm hắn thống hận tột cùng, hiện nay lại khiến hắn vô vàn cảm kích.

Âm Dương Sách, không chỉ mang lại một con đường sống cho A Nhứ.

Mà càng là cho hắn một sự cứu rỗi.

Đoạn đường không thuận lợi lắm, nhưng cũng may lúc hắn gấp gáp trở về chính là một ngày trước khi đại nạn.

Âm Dương Sách đến tay Đại Vu sẽ phát huy công dụng lớn nhất, nhưng nghịch thiên cải mệnh có bao giờ là chuyện dễ dàng đâu?

Có người từng nói, muốn có được thứ gì thì cũng phải trả cái giá tương đương.

Nếu muốn mang một cái mạng quay về, thích hợp nhất chẳng qua là lấy một cái mạng khác đem đi đổi mà thôi.

Có lẽ đến cuối cùng vẫn là hắn may mắn.

Dùng mạng của hắn đổi lại một mạng cho A Nhứ, quả thật có thể xem là trời cao rủ lòng thương rồi.

Vậy nên Ôn Khách Hành không hề do dự.

Nhưng thời điểm hắn tỉnh lại lần nữa lại vẫn cảm nhận được độ ấm của ánh mặt trời như cũ.

Hắn không chết.

A Nhứ cũng không chết.

Tất cả mọi người đều nói nếu hắn chết đi thì dù cho A Nhứ không đi theo hắn, cuộc đời về sau cũng chỉ là sống không bằng chết.

Cho nên... Có người cam tâm tình nguyện, thay bọn hắn đi tìm chết.

Là một đứa trẻ mà lúc trước Hàn Anh gửi gắm cho hắn.

Ôn Khách Hành nghĩ, cả đời này bọn hắn đều mắc nợ đứa trẻ này.

Không, làm gì có "bọn hắn" nào, chỉ có một mình hắn thôi.

"Ôn Khách Hành," Tiếng nói vang lên gần trong gang tấc cắt ngang hồi ức, Ôn Khách Hành mới phát hiện, một khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi hắn lại thất thần, "Ta cho ngươi thêm một cơ hội."

Ngẩng đầu liền thấy ánh mắt lạnh như băng của Chu Tử Thư, không hề giống với quá khứ.

Ôn Khách Hành hốt hoảng dời mắt, phút chốc đã có cảm giác muốn khóc, "A Hành nguyện chịu phạt."

Chu Tử Thư hung hăng nắm cằm hắm, buộc hắn lần nữa nhìn vào mắt mình, "Yên tâm, không phạt roi ngươi, nhưng nếu ta nói muốn ngươi đến trước mộ chôn quần áo và di vật của Tinh Vũ cùng Tinh Diệu chịu phạt, để cho toàn bộ trên dưới sơn trang chứng kiến thì sao?"

Không...

Trong mắt Ôn Khách Hành có sự hoảng sợ, "Trang chủ..."

Ánh mắt Chu Tử Thư trở nên lợi hại, "Nếu ngươi nói thật, ta có thể... Cho ngươi thoải mái hơn một chút."

Nói thật?

Ôn Khách Hành bỗng cảm thấy mờ mịt.

Sau đó hắn nghe thấy thanh âm của y lạnh lùng tiếp tục nói, "Ví dụ như, trong chuyện này, Tinh Vũ và Tinh Diệu chết trong tay Tiếu La Hán, hay là..."

Nói đến đây, trong mắt Chu Tử Thư đột nhiên xuất hiện lệ khí cực lớn, rút tay lấy ra một cây roi quất thẳng lên người đang quỳ trên mặt đất, nhìn Ôn Khách Hành run rẩy một hồi mới miễn cưỡng không ngã xuống, mới nói ra chữ cuối cùng, "...Ngươi?"

Miệng vết thương nóng rực đau nhức, suy nghĩ trong lòng lại càng lúc càng lạnh.

Ôn Khách Hành cúi đầu, ánh mắt nhìn đến mảnh sứ vỡ bên cạnh chân hắn, chỉ nói, "A Hành... Không có..."

"Làm sao?" Chu Tử Thư cao giọng cắt ngang hắn, âm cuối bay bổng khiến người ta có cảm giác y đang cười, "Ta tốt bụng nhắc nhở ngươi một câu, trên đời này loại ngu xuẩn nhất không ai sánh bằng chính là... Đang bị vây trong bàn cờ lại cứ cho rằng mình là người chơi cờ."

"Trang chủ..." Mảnh sứ vỡ không biết nhiễm vết máu từ lúc nào, Ôn Khách Hành nhìn chằm chằm vào vết máu kia, ánh mắt có chút mơ hồ, âm thanh lại trở nên bình tĩnh, "Như thế nào mới có thể tin ta?"

"Tin ngươi?" Chu Tử Thư như vừa nghe được một câu chuyện cười, "Ta đã tin tưởng ngươi bao nhiêu lần rồi? Kết quả thì sao?"

Y đặt cây roi xuống, giơ tay lên, đánh liên tục ba nhát vào cùng chỗ vết thương, "Ôn Khách Hành, không bằng ngươi đến nói cho ta biết, ta phải tin ngươi như thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top