Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Núi rừng yên tĩnh, suối chảy róc rách.

Núi Thanh Phong thật sự là một nơi vô cùng tốt.

Nhìn tốp năm tốp ba đệ tử Thanh Phong phái vừa trò chuyện vừa mang rương hòm đỏ thẫm dùng để kết hôn lên núi, Ôn Khách Hành cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, trong cổ họng xông lên vị ngòn ngọt.

Chưởng môn tân nhiệm của Thanh Phong phái là một người chính trực trước sau như một, diện mạo uy nghiêm nhưng tâm địa từ bi, đây là điều Chu Tử Thư nói cho hắn biết, Tào Úy Ninh cũng nói như vậy, khó được chính là, đến cả A Tương cũng nói ông ấy rất tốt.

Gió mát thổi qua mái tóc vén lên của Ôn Khách Hành một cách dịu dàng, nửa như an ủi nửa như vuốt ve, lại càng giống như lưu luyến không rời.

Khóe miệng Ôn Khách Hành nhẹ nhàng vui vẻ cong lên, nha đầu A Tương kia may mắn hơn hắn nhiều, từ nay về sau lưu lại núi Thanh Phong, ngày tháng về sau sẽ có thể trải qua thời gian đơn giản bình thường.

Thật tốt.

Trong đôi mắt của hắn hiện lên một chút ý cười miễn cưỡng.

Một trận gió thổi qua, Ôn Khách Hành biến mất vô tăm vô tích.

Đệ tử của Thanh Phong phái không ai phát hiện từng có người đi đến rồi rời khỏi.

Những ám vệ được Chu Tử Thư phái đi trông coi Ôn Khách Hành cũng không phát giác được gì.

Trong tay Chu Tử Thư cầm lễ phục mà y sai người chuẩn bị cho Ôn Khách Hành, cho rằng sẽ nghe thấy lời tán thưởng nhu thuận của người nọ.

Vải vóc cực kì đắt đỏ, hoa văn thêu thủ công, Chu Tử Thư tự quyết định từ chi tiết nhỏ nhất, chọn chọn lựa lựa sửa đi sửa lại ba lượt.

Y là người đã quen ăn ngon mặc đẹp, hôm nay Tứ Quý Sơn Trang và Thiên Song gả cô nương ra ngoài, phô trương một chút cũng không phải không được.

Chỉ không biết khi người nọ thấy được sẽ nơm nớp lo sợ tiếp nhận, hay là giấu đi vẻ tươi cười, ngoài mặt nói câu thuộc hạ không dám.

Nhưng khi Chu Tử Thư đang âm thầm vui vẻ, từ lúc hai ba thuộc hạ Thiên Song quỳ trước mặt, nét tươi cười đã triệt để biến mất.

Bọn họ còn chưa mở miệng, Chu Tử Thư đã hiểu rõ.

Ôn Khách Hành, chạy.

Mấy người đang quỳ rạp trên đất lập tức bị Chu thủ lĩnh gọn gàng linh hoạt tháo khớp cánh tay, đau đến mức cắn nát hàm răng cũng không dám lên tiếng.

Sau khi hạ lệnh cho bọn họ đi lĩnh phạt tội thất trách, trên mặt Chu Tử Thư lạnh như hàn thiết.

Y không đi đến sơn động Ôn Khách Hành từng ở, mà chậm rãi dạo bước quay về phòng của mình.

Quả nhiên, Lưu Ly Giáp mà y để trong phòng, không còn.

Rốt cuộc vẫn là Quỷ chủ.

Y bất quá chỉ dẫn hắn tới nơi này một lần, cũng không ở lại lâu, vậy mà hắn vẫn phát hiện, cũng nhớ rõ vị trí của túi gấm.

Thật tốt.

Ôn Khách Hành, ngươi thật sự tốt.

Hành động hoàn hảo.

Trên sườn mặt rõ ràng của Chu Tử Thư hiện lên vẻ nghiến răng nghiến lợi.

"Ồ, minh hữu, đã lâu không gặp." Hạt Vương tựa như nhìn thấy người quen cũ, nhiệt tình nghênh đón người vừa đến.

Ôn Khách Hành đứng chắp tay, không nói nhiều lời, tiến đến gần.

Trên mặt hắn không có một tia cảnh giác, cũng không có nửa ý sợ hãi, dáng vẻ đánh giá xung quanh như thật sự chỉ đang đến làm khách.

"Ta từng nói sẽ chờ ngươi, ta biết chắc ngươi nhất định sẽ đến tìm ta." Hạt Vương rót một chén rượu cho Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành phong độ nhẹ nhàng nhận lấy chén rượu cầm trong tay, "Ngươi chọn nơi này thật là hợp. Không khí trầm lặng, không giống nơi ở của người sống."

"Ở tạm mà thôi, đương nhiên không thể so sánh với khí phách của Quỷ cốc." Hạt Vương ý bảo Ôn Khách Hành ngồi xuống, "Cũng may, ta ở nơi này cố ý làm ra một chỗ ngồi cho minh hữu ngươi, ở lâu thì có thể ngồi."

"Cảm ơn." Ôn Khách Hành không ngồi xuống nơi Hạt Vương chỉ mà trực tiếp ngồi tại ghế chủ vị của Hạt Vương.

Hắn nâng chén rượu, rưới chất lỏng trong chén lên bàn gỗ trước mặt, "Đáng tiếc, gỗ tốt như vậy, bảy ngày sau đều sẽ bị đốt sạch."

Rượu này từ màu sắc đến hương vị đều không giống rượu bình thường, chỉ chạm vào một chút sẽ như lục phủ ngũ tạng bị đốt dần, mỗi ngày hủy đi một phần, ước chừng bảy ngày sau mới hoàn toàn chết đi.

Hạt Vương cũng chẳng suy nghĩ gì, thậm chí thoải mái ngồi lên ghế cho khách mà gã chuẩn bị cho Ôn Khách Hành, trong mắt tràn đầy khen ngợi và thưởng thức, "Ta rất thích nói chuyện phiếm với người thông minh."

Rượu bất quá chỉ là ngụy trang, gã cũng không nghĩ Ôn Khách Hành là kẻ đần.

"Có thể nhân lúc chúng ta không phát giác, cài cắm đường chết lên người một đứa con nít, ngươi cũng thật không tệ." Âm thanh của Ôn Khách Hành trầm bổng du dương, không nhanh không chậm.

Thế nhưng hắn một đường không ngừng nghỉ chạy đến đây, sau khi Độc Hạt gặp được rồi dẫn hắn đến đây lại còn ra oai đủ điều, giờ phút này quả thực hơi mệt mỏi.

Vết thương trên người hắn chưa hoàn toàn tốt lên, cứ đến nửa đêm thì cây đinh liền không tha cho hắn, hắn không thể ở lâu, phải mau rời khỏi.

Không thể để Hạt Vương phát giác, không thể làm chậm trễ thời gian.

Cũng không thể biểu hiện hắn cấp bách, không thể chống đỡ.

"Bất quá chỉ là thừa dịp cài vào mà thôi." Đôi mắt Hạt Vương rất xinh đẹp, lại không mang theo nét quyến rũ, "Mấy ngày nay Thanh Phong phái chuẩn bị hôn sự thật rình rang, chỉ là không biết liệu chú rể có còn mạng để ôm mỹ nhân vào lòng hay không?"

Trong nội tâm Ôn Khách Hành ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông Hạt Vương, trên mặt lại không hiện thanh sắc gì, chỉ móc ra một cây ngân châm xoay xoay.

Thứ kia chạy loạn nhiều ngày trong cơ thể Tào Úy Ninh, bị Ôn Khách Hành không dấu vết hút vào ngân châm.

"Thiên trung, khúc trạch, thiểu trùng..." Hạt Vương tự rót rượu uống một mình, "Minh hữu, ngươi đoán xem, đau ít nhưng nhiều lần hay đau một lần kịch liệt thì tốt hơn?"

"Nỗi đau ăn mòn tim ruột, ngân châm Đoạn Tràng Thực Tâm, hơn nữa còn lưu lại độc Phệ Tâm." Ôn Khách Hành tựa lưng lên ghế, không trả lời vấn đề của gã, "Một trong những ám khí đặc biệt của Độc Hạt. Hạt Vương, ta đến để lấy thuốc giải."

"Ôi", Hạt Vương ra vẻ giật mình, "Châm này có thuốc giải sao?"

"Ta xem ngươi là người thông minh, ngươi lại muốn giả ngu với ta." Ôn Khách Hành lắc đầu, âm thầm nuốt xuống máu tươi xông lên ngực, cùng với sự tức giận muốn giết sạch cho thống khoái, "Nếu đã bế tắc, tội gì còn muốn bày binh bố trận?"

Hạt Vương tán thưởng phủi phủi tay, lấy ra thuốc bột hiển nhiên đã sớm chuẩn bị. "Minh hữu, hẳn ngươi cũng đến có chuẩn bị."

Ôn Khách Hành cười đến thành khẩn mà tà mị, hai mắt nhìn chằm chằm Hạt Vương, tay trái vươn vào trong ngực móc ra một túi gấm.

Nhẹ nhàng run lên, hai mảnh Lưu Ly Giáp rơi vào tay.

Trước âm thầm giao dịch chìa khóa võ khố với Quỷ chủ, sau lại dẫn Triệu Kính vào tròng rồi nhốt lại, âm mưu và dã tâm của Hạt Vương, Ôn Khách Hành nhìn thấy rõ rành rành.

Ôn Khách Hành thầm thấy may mắn, thứ gã muốn, hắn vẫn có thể cho.

Nhìn hai mảnh Lưu Ly Giáp trong lòng bàn tay Ôn Khách Hành, Hạt Vương cũng không mừng rõ, ngược lại thần sắc trở nên hoang mang. "Thứ này dường như không hề quan trọng với ngươi?"

"Dùng nó có thể đổi được sự hạnh phúc của một đôi thiếu niên, sao lại không quan trọng?" Ôn Khách Hành hỏi lại, dùng khứu giác và cái thoáng nhìn vừa rồi để âm thầm phân biệt rõ thuốc bột trong tay gã.

"Quả thật là... đồ bỏ của người này, trân bảo của người khác." Hạt Vương đến gần hai bước, không hề e dè nhìn vào hai mảnh Lưu Ly Giáp.

Bản thân gã đã nắm giữ hai mảnh Lưu Ly Giáp, vì đã quan sát vô số lần nên có thể dễ dàng phân biệt chỗ nối tinh tế của chúng.

"Nếu người trên đời này đều thông minh như ngươi, muốn có được thứ khác, ta đã có thể thoải mái hơn." Hạt Vương vừa nói vừa âm thầm thử nối bốn mảnh Lưu Ly Giáp vào nhau trong đầu.

Đột nhiên, trong mắt gã như có ánh đao lóe lên, ngẩng đầu nhìn thẳng Ôn Khách Hành, "Thứ đồ vật này ngươi lấy được từ nơi nào?"

.

Lời tác giả: Lão Ôn chạy rồi! Chu thủ lĩnh chuẩn bị quần áo mới, chưa tặng được thì người đã đi mất rồi!

Hạt Nhi thật sự là đọc tên lên đã thích, vừa thông minh vừa đáng yêu (#^. ^#)

Ăn nhiều đường quá sẽ hư răng đó, có bản lĩnh thì đến đánh mình đi nè ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top