Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liên tục sáu ngày, hôm nào Chu Tử Thư cũng đều đặn đến.

Mỗi ngày đều kiểm tra cái người sắc mặt tái nhợt kia có thoa thuốc, ăn cơm không.

Mỗi ngày đều không nói lời nào tốn thời gian vận công chữa thương cho hắn.

Chu Tử Thư không mở miệng, Ôn Khách Hành sau khi hành lễ cũng không dám lên tiếng.

Thời gian y đến không cố định, mặt lạnh cũng không thay đổi.

Trong lòng Ôn Khách Hành trằn trọc một bụng lời muốn nói, nhưng một mực vẫn không dám mở miệng.

Hôm nay là ngày thứ bảy.

Ôn Khách Hành đã sớm đau tỉnh, trong lòng có phiền muộn nên không ngủ lại được.

Hắn thường xuyên tính thời gian, hôm nay chính là ngày đại hôn của A Tương và tiểu tử Tào Úy Ninh kia.

Ngày hôm trước khi hắn chạy ra ngoài tìm gặp Hạt Vương cũng đã thấy qua người của Thanh Phong kiếm phái lo liệu hôn lễ hăng hái cực kì.

Có thể trong sơn động vô cùng yên tĩnh nên hắn không nghe được động tĩnh trong môn phái, khiến cho trong nội tâm có chút bất an.

Hắn thậm chí không thể xác định Chu Tử Thư một mực ẩn nhẫn không phát giận, có còn cho phép hắn dự hôn lễ hay không.

Cả đời này của hắn chỉ có ba việc nhất định phải làm.

Thứ nhất là báo thù cho cha mẹ, thứ hai là đưa A Tương trả về nhân gian, thứ ba chính là ở bên Chu Tử Thư đến khi bạc đầu.

Chuyện đầu tiên, hắn đường đường chính chính đòi lại trong sạch cho cha mẹ, vạch trần âm mưu và dã tâm của Triệu Kính.

Chuyện thứ hai, trong Quần Quỷ Sách không có tên A Tương, tiểu nha đầu gặp được Tào Úy Ninh của Thanh Phong phái, sau khi tên nhóc kia biết rõ thân phận của A Tương vẫn không rời nửa bước, cũng xem như đã phó thác đúng người.

Chuyện thứ ba, tuy phương thức ở bên nhau đến khi bạc đầu không giống như trong dự đoán, nhưng chỉ cần hắn còn có thể bầu bạn bên người Chu Tử Thư, dù là với tư cách người yêu hay thuộc hạ, thì cũng không phải không thể thỏa hiệp.

Lại nói, trời cao cũng coi như không đối xử tệ với hắn.

Chỉ là hắn rất muốn đích thân đưa tiểu nha đầu đó xuất giá.

Tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng hắn vẫn muốn tự tay giao phó nàng.

Nửa đời trước hắn cố gắng bảo hộ nàng, tuy không chu toàn cho lắm, nhưng tóm lại cô gái nhỏ của hắn cũng đã tìm được một chốn về lúc tuổi già.

Ôn Khách Hành cố gắng hoạt động thân thể, mỗi khi làm động tác nhỏ, vết thương xuyên qua xương hồ điệp vẫn vô cùng đau đớn như cũ.

Hắn yên lặng lắc đầu, thầm nghĩ những vết thương trước đây A Nhứ tạo ra cho hắn quả nhiên vẫn còn lưu tình.

Chọn chọn lựa lựa một hồi, tìm ra một bộ y phục tốt mà hắn có thể mặc lên được, lại từ từ tự mình búi một kiểu tóc tinh tế.

Không phải bộ dáng phong lưu phóng khoáng, mười phần thể diện của Ôn Khách Hành, nhưng dùng vẻ tươi cười phủ lên miệng vết thương, vẫn có thể xem như phong độ nhẹ nhàng.

Ôn Khách Hành nhìn chính mình trong gương đồng, không hài lòng lắm, nhưng hắn biết rõ, chỉ có thể như vậy.

Xin lỗi rồi, A Tương, ca chỉ có thể làm được đến thế này.

Đừng nói mười dặm hồng trang, hôm nay... chỉ sợ đến một phần lễ vật tốt cũng không có.

Ôn Khách Hành đè xuống cảm giác chua xót trong nội tâm, âm thầm quyết định, vô luận như thế nào, cũng muốn thử đi cầu xin A Nhứ.

Vô luận phải trả giá lớn đến bao nhiêu.

Ôn Khách Hành vốn tưởng sắc trời còn quá sớm, Chu Tử Thư có lẽ vẫn chưa dậy, không nghĩ đến người hắn cho đi truyền tin một lát sau đã quay lại.

Người nọ nói với Ôn Khách Hành, thủ lĩnh đang bề bộn công việc, mời hắn vào phòng chờ trước.

Trên đường theo người nọ vào phòng Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành thấy Trương Thành Lĩnh.

Thành Lĩnh bên ngoài có vẻ trung thực ổn trọng, kì thật trong ánh mắt vẫn là dáng vẻ mừng rỡ và hiếu kì của con nít khi được tham gia hôn lễ.

Nhìn thấy hắn, Thành Lĩnh rõ ràng vô cùng cao hứng, thoáng cái đã nhào về phía trước, "Sư thúc! Con nhớ người lắm!"

Ôn Khách Hành cắn răng vững vàng tiếp được Thành Lĩnh, cảm giác được nó lại cao hơn trước, "Sao con lại đến đây?"

Thành Lĩnh né tránh bàn tay muốn xoa đầu nó của Ôn Khách Hành, "Hôn lễ của A Tương tỷ tỷ, đương nhiên con muốn đến rồi! Mấy ngày trước sư phụ phái người đến đón con, còn dặn con mang lễ vật theo nữa!"

"Thành Lĩnh!" Thanh âm của Chu Tử Thư truyền đến, "Còn không mau đến hỗ trợ!"

"A!" Trương Thành Lĩnh lên tiếng, lưu lại một câu với Ôn Khách Hành "Sư thúc, sư phụ nói chúng ta là người nhà tân nương, phân phó con đi hỗ trợ A Tương tỷ tỷ, con đi trước đây!", nói xong đã nhanh như chớp chạy đi.

Ôn Khách Hành cười cười nhìn bóng lưng nó, trong lòng tự nhủ đứa nhỏ này thật sự không luyện tốt Lưu Vân Cửu Cung Bộ gì cả.

Bất quá chỉ thất thần một chút, Chu Tử Thư đã đi đến trước mặt hắn.

Y tựa như bề bộn nhiều việc, nhưng trên mặt lại là nét tươi cười Ôn Khách Hành đã lâu chưa được thấy.

Ôn Khách Hành chắp tay cúi đầu muốn quỳ xuống hành lễ, Chu Tử Thư chỉ nói một câu, "Tiến đến đây."

Vào lúc Ôn Khách Hành lấy hết dũng khí bước vào cửa, Chu Tử Thư đã quay về bộ dáng lạnh như băng.

"Tìm ta có việc?" Chu Tử Thư hỏi.

"Vâng." Ôn Khách Hành hít vào một hơi, ổn định giọng nói, "Thuộc hạ muốn cầu trang chủ ân chuẩn, đồng ý cho thuộc hạ tham dự hôn lễ hôm nay của A Tương."

Chu Tử Thư đánh giá hắn, nhìn vẻ mặt cầu khẩn và sợ hãi của hắn, không khỏi cảm thấy phẫn nộ.

"Khốn kiếp!" Chu Tử Thư giơ tay lên, rốt cuộc trước khi đánh xuống mặt Ôn Khách Hành lại dừng lại, "Trước đây ta đã từng nói gì, ngươi lại xem như gió thoảng bên tai?!"

Ôn Khách Hành vội vàng quỳ xuống, lại bị Chu Tử Thư một phen kéo đến. Bàn tay y nhéo cánh tay hắn phát đau. "Thuộc hạ... thuộc hạ biết sai."

Chu Tử Thư nhìn bộ dáng co rúm của hắn, hít thở vài hơi mới hung hăng vung tay, "Không biết sai mà nhận sai, ngươi thật sự là lừa gạt chủ thượng đến quen."

"Thuộc hạ không dám, thuộc hạ nhớ rõ, chỉ là..." Trong ánh mắt Ôn Khách Hành mang theo vẻ bối rối và cẩn thận từng li từng tí, "Thỉnh trang chủ trách phạt."

"Nhất định phải phạt, không cần sốt ruột." Chu Tử Thư nói, "Thu hồi vẻ mặt này của ngươi đi, trong hôn lễ của Cố Tương không cho phép làm mất mặt sơn trang."

"Vâng, tạ ơn trang chủ thành toàn." Ôn Khách Hành vui sướng, vội vàng hành lễ.

Khi hắn ngẩng đầu lên, đã thấy một bộ lễ phục đẹp đẽ quý giá được đưa đến trước mặt.

Ngước nhìn lên, chạm phải ánh mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt của Chu Tử Thư.

Trong lòng Ôn Khách Hành mềm nhũn, vô cùng vui mừng.

Hắn nhận bằng hai tay, nhìn y phục đến mức xuất thần.

Hết thảy đều giống như đang ở trong mộng.

Khiến cho người ta không muốn tỉnh lại.

Ôn Khách Hành thay trang phục trước mặt Chu Tử Thư, bộ lễ phục này vừa vặn, làm nổi bật khí sắc, tốt hơn trước rất nhiều.

Lại bị Chu Tử Thư lôi kéo đến ngồi trước gương đồng, nhìn y chải tóc cho hắn, tự mình sửa soạn lại một lần, cài trâm lên tóc.

Trong gương đồng, ánh mắt Chu Tử Thư ấm áp, khóe miệng mỉm cười, động tác cũng ôn nhu hiếm thấy.

"Ôn Khách Hành, ăn cái này đi." Chu Tử Thư hài lòng đánh giá Ôn Khách Hành, vươn tay đưa ra một viên thuốc, "Dược hiệu mười hai canh giờ, hôm nay theo sát ta, chỉ cần ngươi cách ta không quá ba bước thì nó sẽ không phát tác."

"Vâng." Ôn Khách Hành không hỏi đây là thuốc gì, cũng không hỏi nếu thuốc phát tác thì sẽ như thế nào, ngay lập tức nhận lấy nuốt vào.

Hôm nay có thể một mực đi theo gần bên người Chu Tử Thư, hắn thật sự cầu còn không được.

Ôn Khách Hành nghĩ.

Cho dù chỉ là một giấc mộng, dẫu biết rõ chỉ là một giấc mộng, Ôn Khách Hành cũng không nhịn được, buông thả chính mình trầm mê trong mộng.

Tân nương áo đỏ cực kì xinh đẹp, là vẻ đẹp dịu dàng mà Ôn Khách Hành chưa từng thấy qua trên người nàng.

Tứ Quý Sơn trang dâng tặng mười dặm hồng trang, còn long trọng hơn so với dự đoán của Ôn Khách Hành.

Người của Thanh Phong kiếm phái đều vui mừng cao hứng, tân lang từ đầu đến cuối đều nắm chặt tay tân nương.

Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành như hình với bóng, một đường nhận lời chúc phúc, một đường mời rượu, nhìn qua thân mật khăng khít khiến cho người khác cực kì hâm mộ.

Ôn Khách Hành cười nhiều đến cơ mặt cũng mỏi, Chu Tử Thư vẫn không biết mệt quản lí mọi việc thuận lợi.

Nhìn qua có vẻ tâm tình y thật tốt, vừa ôn nhu vừa nhiệt tình, trong mắt còn lấp lánh ánh sáng.

"A Tương, đây là lễ vật chúng ta chuẩn bị cho các ngươi." Chu Tử Thư nhìn thoáng qua Ôn Khách Hành, lấy ra một cái hộp trong tay áo.

Trong hộp chứa sợi dây đỏ mà trước đây Ôn Khách Hành và A Nhứ từng bàn nhau nói sẽ xem như quà cưới cho A Tương, Ôn Khách Hành chỉ liếc nhìn đã nhận ra.

Chu Tử Thư dường như không thấy vẻ kinh ngạc và chấn động lóe lên trong mắt Ôn Khách Hành, đem lễ vật đưa đến tay Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành hiểu ý, đè xuống chấn động trong nội tâm, mỉm cười tặng lễ, "A Tương, dây đỏ này cả thế gian chỉ có một cặp, đã được ban phúc và cầu an, cực kì có linh khí, là vật thần thánh. Một đôi tình nhân một khi đã đeo dây lên, cho dù sinh tử cũng không chia cắt được. Nếu có luân hồi chuyển thế, chỉ cần còn sợi dây này, các ngươi vẫn sẽ có thể nối lại duyên phận, vĩnh viễn không ngày nào rời xa nhau."

Ngày dần buông, thắp đèn rực rỡ, môn phái thế gia, nâng ly cạn chén, vô cùng náo nhiệt.

Đến khi trời tối như mực buổi lễ mới kết thúc, tân lang tân nương vào động phòng, âm thanh cười nói mới dần dần tản đi.

Ôn Khách Hành theo sát Chu Tử Thư quay về nơi ở, lại bị chặn ngoài cửa phòng.

.

Lời tác giả: Đây là một hôn lễ hạnh phúc, không có chuyện gì ngoài ý muốn cả.

Quan tâm thật hay mơ làm gì chứ, mộng đẹp cũng là đẹp ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top