Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xác định Chu Tử Thư đã thật sự ra khỏi cửa, Ôn Khách Hành nhẹ nhàng thở ra.

Mấy ngày nay của hắn trải qua rất tốt, tốt đến có chút quá mức.

Nhưng mà tốt đẹp như vậy, mang đến cảm giác hạnh phúc thật chân thật, mang đến sự sợ hãi cũng càng rõ ràng.

Giống như đang lâm vào một giấc mộng hoang đường, hoặc cũng có thể là ảo giác do chính hắn tự tưởng tượng ra.

Tuy hắn thật sự cam tâm tình nguyện rồi lại tham lam muốn sa vào giấc mộng đó, nhưng chung quy vẫn luôn thấy có thứ gì lung lay sắp đổ.

Hắn cũng không xác định được trong mấy ngày này Chu Tử Thư có thật sự ở gần hắn như hình với bóng không, nhưng ít nhất mỗi lúc hắn tỉnh dậy thì đúng là như vậy.

Mỗi khi mở mắt ra đều có thể nhìn thấy ánh mắt của y, bên trong chứa đựng thương yêu và áy náy không giống như đang giả vờ.

Khi nhắm mắt lại vẫn còn có thể nghe thấy thanh âm của y, một câu một câu "lão Ôn" khiến cho hắn gần như muốn rơi lệ.

Có lẽ, A Nhứ thật sự đã trở về.

Hắn vì sao phải hoài nghi cơ chứ?

Có thứ gì chân thật hơn đôi mắt thâm tình của người yêu hay sao?

Thế nhưng hắn vẫn nhịn không được hết lần này đến lần khác suy nghĩ, lúc trước, cách đây không lâu, Chu Tử Thư từng dùng phương thức đồng dạng để lừa gạt hắn.

Vạn nhất hiện tại...

Ôn Khách Hành nhìn về phía lư hương vẫn luôn đốt Túy Sinh Mộng Tử, nhịn không được cong khóe môi.

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ rất ấm áp.

Ôn Khách Hành cử động thân thể có chút cứng nhắc vì ngồi lâu, đứng dậy, chậm rãi khoác ngoại bào lên người, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Những ngày này hắn chưa từng bước ra khỏi cánh cửa này.

Trong sân có chút trống trải, cũng không cảm giác được khí tức của những người khác.

Hắn đứng ở cửa gần nửa ngày mới cẩn thận từng li từng tí bước một bước ra ngoài, đi rất nhẹ, vô cùng cẩn thận.

Mỗi một bước đi đều giống như... đang thăm dò.

Nơi đây, thật sự rất giống với tiểu viện hắn từng sống khi ở Tứ Quý Sơn Trang.

Nói "rất giống" có nghĩa là, đến cuối cùng cũng không phải cùng một chỗ.

Đồ đạc trong phòng bày biện gần như giống như đúc, tâm tư của hắn vẫn luôn dừng trên người Chu Tử Thư, cũng không phát hiện có điều gì khác thường.

Hiện tại đi đến trong sân, tuy rất giống nhau nhưng đến cuối cùng hắn vẫn có cảm giác lạ lẫm.

Hơn nữa...

Ánh mắt Ôn Khách Hành lóe lên, vốn muốn ra tay nhưng rồi lại nhịn xuống, chỉ nói nhỏ, "Xuất hiện đi."

Một lát sau, hai ảnh vệ ăn mặc bình thường lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước mặt hắn, chắp tay, "Thủ lĩnh ra lệnh hai người chúng ta bảo hộ ngài an toàn, xin thất lễ."

Ôn Khách Hành nao nao, nheo mắt nhìn ánh mặt trời sáng rỡ, mỉm cười.

Tuy không biết nơi này là nơi nào, nhưng nhìn qua phong cảnh cũng không tệ.

Chỉ tiếc, cảnh sắc bên ngoài tường viện này, chỉ sợ hắn không có duyên nhìn thấy...

Hắn lặng yên đứng một lúc lâu trong sân, vừa lúc ánh mặt trời cũng không quá nắng gắt.

Hai gã ảnh vệ đã quay về nơi ẩn nấp, chẳng qua ánh mắt vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm.

Ôn Khách Hành thử vận chuyển nội lực, im lặng thở dài một tiếng, xoay người quay về phòng.

Hắn nhìn chằm chằm lư hương nửa ngày, chưởng phong quét nhẹ, rất nhanh, trong lư không còn khói trắng lượn lờ tỏa ra.

Có một số việc, cho dù kéo dài hơn nữa, đến cùng vẫn có ngày phải đối mặt.

Nếu quả thật chỉ là một hồi mộng đẹp, như vậy có lẽ cũng nên đến lúc tỉnh tại rồi.

Không còn Túy Sinh Mộng Tử quanh quẩn, khí tức xung quanh tựa hồ cũng trở nên lạnh lẽo vài phần.

Hắn ngồi im trên giường, hờ hững gấp mở cây quạt trong tay, tâm tư sớm đã bay xa.

Từ Tứ Quý Sơn Trang - nếu như nơi này thật sự là Tứ Quý Sơn Trang - đi đến chợ cần thời gian bao lâu?

Hắn lại không phải thật sự có mặt mũi lớn như vậy, mới nói một câu đã có thể sai khiến trang chủ Tứ Quý Sơn Trang đích thân xuống núi, chỉ vì mua một quả dưa hấu cho hắn đúng không?

Nếu như đây là thật, có phải hay không liền có thể chứng minh, người nọ... thật sự là A Nhứ?

Chỉ có A Nhứ mới có thể dung túng hắn như vậy...

Nhưng mà, từ buổi trưa đến lúc hoàng hôn.

Xơ xác ngồi thật lâu.

Sắc trời dần dần sụp tối.

Một tia chờ mong ít ỏi trong nội tâm Ôn Khách Hành cũng dần dần trở nên ảm đạm.

Gió đêm xuyên qua cửa sổ mở hờ mang theo cảm giác mát lạnh.

Đưa mắt nhìn lại, một vầng trăng sáng treo giữa không trung, hết sức đẹp mắt.

...Không lâu trước đây lúc hắn ở nghĩa trang phía sau núi ngẩng đầu lên, cũng thấy một vầng trăng xinh đẹp như vậy.

Trăng có tỏ, mờ, tròn, khuyết (*).

(*) Một câu trong bài thơ "Thủy điệu ca đầu" của Tô Thức: "Nguyệt hữu âm, tình, viên, khuyết", bản dịch của Nguyễn Chí Viễn qua thivien.net.

Vậy thì, người ở đâu?

Sau khi tất cả mọi chuyện đều thay đổi, liệu còn có thể chờ đợi đến ngày đoàn tụ hay không?

Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân có chút buồn cười.

Những năm đầu tiên ở Quỷ cốc, đơn giản là muốn học cách hành xử như một "con người" nên mới học không ít các loại "sách vở của nhân gian".

Vì sao hiện tại lại học theo mấy văn nhân đau xót thương xuân bi thu nhìn vật nhớ người như thế này?

Mãi đến gần giờ Hợi (9h - 11h tối), Ôn Khách Hành mới nghe được tiếng bước chân quen thuộc.

Chu Tử Thư tựa hồ là vội vàng trở về, trong tay lại còn thật sự mang theo dưa hấu.

Y muốn nói "Lão Ôn, thật xin lỗi, ta đã về trễ rồi", ánh mắt đảo qua đồ ăn không mảy may thay đổi trên bàn, lời ra khỏi miệng liền biến thành, "Đã giờ nào rồi, sao vẫn chưa ăn cơm?"

Vươn tay ra sờ, quả nhiên đồ ăn đã lạnh, "...Ta đi hâm lại."

Vội vã đi làm nóng cháo, y không chú ý tới, từ khi y vào cửa, sắc mặt Ôn Khách Hành liền trở nên tái nhợt.

Đó là... mùi máu tươi.

Tuy cực nhạt, nhưng quả thật là mùi máu tươi.

Ôn Khách Hành nghĩ, mùi vị này, hắn quá quen thuộc.

Người trước mặt đang khoác áo choàng đẹp mắt, như một hiệp sĩ giang hồ nhàn nhã.

Thế nhưng nương theo khí tức trên người y, bộ dáng kia, thoáng cái đã hợp lại làm một với trang phục hắc y của thủ lĩnh Thiên Song.

Ôn Khách Hành nhịn không được lui về sau hai bước, hai tay siết thành quyền.

Chu Tử Thư bưng cháo nóng đi về phía hắn.

Thanh âm của y rất ôn hòa, mang ý trách cứ nhàn nhạt, "Lão Ôn, ăn cháo trước đã, lần sau phải ăn cơm đúng giờ."

Y thậm chí còn chỉ dưa hấu đặt một bên, trong lời nói có chút vui vẻ, "Đợi lát nữa sẽ cắt dưa hấu cho đệ, nhưng dù sao cũng là đồ lạnh, không thể ăn nhiều."

Ôn Khách Hành nhìn y bước từng bước một về phía chính mình.

Y càng đến gần, mùi máu tươi càng trở nên rõ rệt, hắn cũng cảm giác được thân thể mình càng trở nên cứng ngắt.

Mãi đến khi y bước đến trước mặt, "Lão Ôn?"

Ngón tay thon dài của Ôn Khách Hành hung hăng bấm vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn khiến hắn tìm về chút thần trí. Hắn ngẩng đầu, lộ ra một bộ dáng tươi cười có chút cứng ngắc, "Ừ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top