Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc Tứ Quý Sơn Trang lại lần nữa trở nên náo nhiệt.

Đó là một buổi sáng sớm vô cùng bình thường, khi Trương Thành Lĩnh đang dẫn theo các đệ tử sơn trang tự giác luyện bộ pháp, đột nhiên nhìn thấy ở một bên bỗng xuất hiện hai thân ảnh.

Đoạn thời gian này sư phụ rất ít ăn mặc dáng vẻ giang hồ hiệp sĩ như vậy, trong lúc nhất thời khiến người khác không tránh khỏi có chút thất thần. Nhưng thật ra chuyện này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là người mặc y phục màu trắng nhạt đang đứng bên cạnh sư phụ...

"Ôn thúc!" Trương Thành Lĩnh chạy tới cực kì nhanh, đứa trẻ vươn tay ôm cánh tay của hắn, mười phần thân mật.

"Mấy ngày không gặp, tiểu Thành Lĩnh của chúng ta luyện Lưu Vân Cửu Cung Bộ đã giỏi hơn rồi." Ôn Khách Hành vỗ nhẹ đầu nó, đột nhiên tính chơi xấu nổi lên, một chiêu hướng đến mặt nó, nhìn Thành Lĩnh miễn cưỡng tránh đi nhưng vẫn không kịp mà lộ ra bộ dáng chật vật, không có lương tâm liền bật cười ha hả.

"Ôn thúc!" Thành Lĩnh nửa thật nửa giả oán trách một câu, rồi lại thất thần khi nhìn thấy nụ cười của hắn.

Trong nháy mắt, thậm chí nó còn có một suy nghĩ: dường như đã rất lâu rồi không thấy Ôn thúc cười tươi như vậy.

"Được rồi được rồi, không đùa con nữa." Ôn Khách Hành bày ra vẻ mặt vô tội, chuyển hướng sang Chu Tử Thư đứng bên cạnh vẫn luôn không nói gì nhưng vui vẻ nhìn bọn họ, "A Nhứ, không có chuyện gì, hay là hôm nay luyện vài chiêu với bọn chúng một chút?"

Vì vậy nên một chút cảm giác hoài niệm trong lòng Thành Lĩnh liền nhanh như gió bị Chu Tử Thư ra chiêu Lưu Vân Cửu Cung Bộ quét đi sạch sẽ.

Từ ngày ấy trở về sau, chúng đệ tử của Tứ Quý Sơn Trang phát hiện sư phụ và sư thúc nhà mình lại bắt đầu dính nhau như hình với bóng.

Các đệ tử mới nhập môn khó tránh khỏi có chút cảm giác kì lạ, nhưng đại sư huynh Thành Lĩnh thì lại mang vẻ mặt thấy nhưng không thể trách, lúc rảnh rỗi nói chuyện với bọn họ cũng bảo trước đây sư phụ và sư thúc chính là như vậy.

Nhưng trong lòng Thành Lĩnh lặng yên nói, kì thật vẫn có chút bất đồng, nó không hiểu cảm giác "bất đồng" này từ đâu tới, nói chung là hai người kia còn thân mật hơn vài phần so với trước.

Vết thương trên người Ôn Khách Hành hầu như đều tốt lên rồi, chỉ là vì bị thương lâu ngày nên tổn hại vài phần nguyên khí, không thể tránh được chén thuốc đắng mỗi ngày bị Chu Tử Thư bắt uống, cũng may sau đó luôn không thiếu một viên đường được đưa đến miệng, vậy nên dư vị đắng nghét liền trở nên đáng giá.

Mọi chuyện đều rất tốt, ngoại trừ...

Đây cũng không phải lần đầu Chu Tử Thư xông vào cửa khi hắn đang tắm rửa thay quần áo.

Trước đây người này tùy ý hắn trêu chọc thế nào cũng chỉ đứng phía sau bình phong, bây giờ lại nhiều lần kề sát bên người hắn, quả thật giống như bị trúng tà.

Ôn Khách Hành luống cuống tay chân mặc quần áo vào, lúc này mới xoay người cười nói với y, "Dạo gần đây A Nhứ thật sự trở nên khinh bạc, khiến cho kẻ hèn này có chút không thích ứng kịp..."

Lời còn chưa nói hết, vạt áo chưa kịp kéo thẳng đã bị người trước mắt nhẹ nhàng giữ chặt.

Cả người hắn hơi cứng lại một lát, cực kì nhanh lui về phía sau nửa bước, ngoài miệng vẫn còn lảm nhảm "Đang giữa ban ngày ban mặt đó."

Chu Tử Thư im lặng theo sát nửa bước, động tác vừa ôn nhu vừa nhanh chóng tuột y phục của hắn xuống dưới bờ vai.

Ôn Khách Hành có chút không được tự nhiên nhắm mắt lại, "Đừng xem... Rất xấu."

Đáp lại hắn là một nụ hôn nhu hòa rơi xuống vết thương do Thất Khiếu Tam Thu Đinh lưu lại, cùng với thanh âm khàn khàn phảng phất như đè nén tâm tình gì đó của Chu Tử Thư, "Không xấu."

Chu Tử Thư nghiêm túc ôm lấy hắn.

Mà hắn cũng ôm lại y.

Hồi lâu, Ôn Khách Hành cọ lên vai y, khôi phục ngữ khí trêu chọc, "Ta thật đúng là cực kì sợ A Nhứ sẽ ghét bỏ ta."

Chu Tử Thư đau lòng nhưng ngoài miệng vẫn vui đùa, "Trước đây một ngày bôi thuốc cho đệ ba lần, còn có cái gì ta chưa xem? Yên tâm, Đại Vu nói thuốc này hiệu quả rất tốt, kiên trì thêm nửa tháng nữa, phần lớn vết thương đều sẽ không lưu lại sẹo. Sau này lão Ôn của chúng ta vẫn là một tiểu công tử phong lưu tuấn tú."

Ôn Khách Hành cọ cọ bên tai y, "Như vậy... Chu tướng công có thích không?"

Cánh tay Chu Tử Thư càng siết chặt vài phần, giống như muốn ôm người này khảm vào lồng ngực mình. Làm sao có thể dùng một câu ưa thích để miêu tả được, dùng cả trái tim, cả sinh mệnh của y để yêu thích cũng không đủ.

Mỗi lúc rảnh rỗi Ôn Khách Hành đều sẽ đến sân tập võ để đùa giỡn một phen với đám tiểu đồ đệ.

Không có chút nào tự giác làm một người sư thúc đàng hoàng như A Nhứ, dường như phải khi dễ hết tất cả mọi người mới thỏa mãn.

Hết lần này đến lần khác sư phụ đều mặc kệ, bình thường chỉ đứng một bên cưng chiều mỉm cười.

Về phần nụ cười kia là dành cho một người hay mọi người... Tất cả đều tự biết rõ trong lòng.

Thời gian an nhàn như vậy không kéo dài bao lâu.

Ngày ấy trên sân tập võ, một ảnh vệ Thiên Song lặng yên không tiếng động hiện thân, giao một phong mật thư đến tay Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư mở ra xem hết, thuận tay đem thư đưa đến cho Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành nhanh chóng quét mắt qua lá thư, thuận tay xách tiểu đồ đệ đang định bước lên sân võ, "Thành Lĩnh, con quản các đồ đệ cho tốt, ta và sư phụ của con có chút việc cần làm."

Chuyện trong mật thư rất đơn giản: Thiên Song đã xác nhận, người của Độc Hạt dạo gần đây đang chỉnh đốn và sắp xếp hành trang, như muốn đi xa đến nơi nào đó.

Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư nhìn nhau một cái, hai người cũng đã minh bạch hàm nghĩa trong chuyện này: Hạt Vương muốn đến võ khố.

Chu Tử Thư vẫn nhớ rõ ngày hôm đó, Ôn Khách Hành nói thẳng sự thật về võ khố cho y nghe, lúc đó y nghe xong chỉ thấy trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Y nhịn không được mà nghĩ, trước đây lão Ôn vì mình mà trèo non lội suối mở võ khố lấy Âm Dương Sách, đoạn đường này gian nan đến thế nào, càng nhịn không được mà nhớ lại, lúc đó, đối mặt với một người hết sức chân thành như vậy, khi tỉnh lại y đã làm cái gì, về sau trong cuộc sống lại như thể nào hết lần này đến lần khác đánh nát ánh sáng trong mắt hắn...

Y nghĩ, y sẽ khắc sâu những thứ này vào trong lòng cả đời, nhắc nhở chính mình rằng y thiếu hắn những gì, sau này y đều sẽ cho hắn những gì. Cuối cùng, y sao mà may mắn đến vậy, rốt cuộc vẫn còn kịp tìm về người này.

Nhưng bên cạnh trăm mối cảm xúc ngổn ngang, y vẫn không quên âm mưu ẩn sau việc này.

Y muốn Hạt Vương phải trả một cái giá lớn.

Ôn Khách Hành nghe y an bài tất cả mọi thứ, con ngươi càng ngày càng sáng, tất cả cảm khái cuối cùng hóa thành một câu, "A Nhứ, ta phát hiện huynh thật sự rất xấu xa."

Chu Tử Thư cười điểm nhẹ lên chóp mũi hắn, "Trước khi nói lời này có thể thu lại biểu tình mong chờ trên mặt được không?"

Ôn Khách Hành nghe vậy càng thêm vui vẻ, "Vậy không được, ai chẳng biết Ôn đại thiện nhân ta thích nhất là xem kịch cơ chứ?"

Chu Tử Thư rất nhanh đã sắp xếp xong sự vụ của Tứ Quý Sơn Trang, cùng Ôn Khách Hành xuống núi.

Mấy ngày sau, mỹ danh của Tứ Quý Sơn Trang lại lần nữa truyền khắp giang hồ. Dưới tay bọn họ, chúng quỷ làm loạn bị chém giết vô số, yêu ma quỷ quái đều không thể lẩn trốn, thủ đoạn rất ác liệt, đổi lấy sự thanh minh và an bình một lần nữa cho giang hồ.

Mà giờ khắc này, hai vị trang chủ của Tứ Quý Sơn Trang được người người ca tụng đang cùng nhau dạo chơi ở phiên chợ kẻ đến người đi.

Đi trước là người mặc y phục màu hồng nhạt, trong tay cầm một chén nước chè rót thêm hai muỗng đường, quay đầu kêu gọi cái gì, mười phần giống một tiểu công tử không rành thế sự.

Người đi theo hắn đằng sau một đường luôn giúp hắn thanh toán, trên tay còn ôm đồ ăn lộn xộn, nhưng trên mặt chỉ có nụ cười dung túng và cưng chiều.

Đi dạo mệt rồi, hai người dừng bước trước một quán rượu ngoài phố không nổi bật cho lắm.

Chọn một bình rượu ngon, hai chén sứ thô đựng rượu chạm vào nhau.

Ôn Khách Hành nheo mắt, cảm thụ ánh mặt trời chiếu đến mang theo tình cảm ấm áp.

"A Nhứ."

"Ở đây."

"Lão Ôn."

"Ừ?"

"Uống rượu thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top