Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Khách Hành rơi vào một giấc mộng vừa dài dòng vừa buồn chán.

Hắn không biết đường về là phương nào, nhân gian, hay là U Minh.

Có lẽ, sẽ là người kia.

Hắn nghĩ, hắn vẫn là không cam lòng.

Mặc dù cam tâm thừa nhận loại vận mệnh không đúng lúc kia, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn... vẫn không thể nào mang A Nhứ kéo về dưới ánh mặt trời.

Âm Dương Sách sẽ mang lại hậu quả gì, lúc đó tất cả mọi người đều không có thời gian nghĩ nhiều.

Dù có vết xe đổ Dung Huyền sau khi được cứu sống lại lâm vào điên loạn, thì với tình trạng khi ấy cũng không có biện pháp nào khác.

Chẳng qua là về sau, A Nhứ thay đổi thật sự vượt quá tưởng tượng của mọi người.

Không chỉ thân thể khôi phục, công lực càng đột nhiên tăng mạnh – Trước kia nếu xuất toàn lực so tài, Ôn Khách Hành có thể thắng được y, thế nhưng bây giờ chỉ sợ mới so hơn mười chiêu hắn đã rơi xuống thế hạ phong.

Biến hóa càng lớn hơn nữa là – do chính miệng Thất Gia Cảnh Bắc Uyên đánh giá – Tử Thư tựa như trở thành một người khác, dù là lúc ban đầu ở Thiên Song y cũng không phải là kiểu trong trẻo nhưng lạnh lùng tàn nhẫn như vậy.

Chỉ mấy tháng ngắn ngủi trôi qua, hắn chứng kiến y thêm một lần nữa thu Thiên Song về tay mình, đem Tứ Quý Sơn Trang phát triển lớn mạnh đến mức không ai tưởng tượng được, thậm chí bước tiếp theo ước chừng chính là muốn xưng bá võ lâm.

Nhưng Ôn Khách Hành nghĩ, A Nhứ như vậy, rốt cuộc cũng không được vui vẻ.

Vốn là y chán ghét những thứ này nên mới nảy ra suy nghĩ độc ác với chính mình, dù cho tự tay đóng Thất Khiếu Tam Thu Đinh vào người cũng muốn đổi lại được hai ba năm tự do.

Hôm nay lại...

Thật xin lỗi, A Nhứ.

A Nhứ của ta vốn phải nên được uống rượu phơi nắng, không hỏi phân tranh giang hồ, khoan thai trải qua một đời.

Đều là bởi vì ta, mới khiến cho ngươi trở thành như ngày hôm nay.

Vốn muốn mặc kệ mọi thứ cố gắng hết sức, dù trả giá lớn bao nhiêu cũng chấp nhận, chỉ muốn đem ngươi kéo về cuộc sống bình thường.

Có lẽ đến cuối, chỉ sợ có tâm mà không thể làm được...

Không biết qua bao lâu, trước mắt hắn xuất hiện một tia sáng.

Cảm giác hư ảo này không giống với "cảnh trong mơ", mang theo một chút ấm áp, lại nhiều thêm vài phần chân thật.

Đau đớn trên vai càng như nhắc nhở, giờ phút này hắn vẫn còn ở lại nhân gian.

Ôn Khách Hành im lặng thở dài, không có cảm giác may mắn khi sống sót sau tai nạn, lại không dám có cảm giác chờ mong thời kì cực khổ đã qua, chẳng qua là... vận mệnh rốt cuộc cũng xem như đối tốt với hắn một lần, cho hắn thêm một chút thời gian đi hoàn thành ước nguyện duy nhất.

"Sư thúc!" Là giọng của Thành Lĩnh, mang theo chút kinh ngạc mừng rỡ lại tựa hồ có tiếng khóc nức nở.

Vì vết thương trên lưng quá nặng, hắn chỉ có thể nằm sấp trên giường, động tác quay đầu có chút cứng ngắc, "...Ta không sao."

"Sư thúc người đã ngủ ba ngày rồi... Hiện tại người thấy thế nào? Con đi mời đại phu đến! Đáng tiếc mấy người Đại Vu đã quay về Nam Cương, bằng không..."

"Ta không sao." Tuy giọng nói quá khàn và suy yếu không hề giống không có chuyện gì, nhưng hắn càng không muốn khiến Thành Lĩnh lo lắng.

"Thành Lĩnh," Lúc một giọng nói khác vang lên Ôn Khách Hành mới phát hiện trong phòng vẫn còn người thứ ba, "Sư thúc ngươi vừa tỉnh, đừng cãi hắn."

"A..." Đại khái Thành Lĩnh là người nghe lời nhất Tứ Quý Sơn Trang, nó thành thật gật đầu, "Con đi xem các sư đệ học tập buổi trưa thế nào, sau này lại đến thăm sư thúc."

Sau khi tiếng bước chân đi xa dần, xung quanh một lần nữa an tĩnh lại.

Ôn Khách Hành lúc này mới nhìn sang phương hướng phát ra âm thanh. Bên cửa sổ, quay lưng về phía hắn, hiển nhiên là Chu Tử Thư.

Hắn do dự một chút, cố gắng khởi động thân thể, định quỳ xuống đất hành lễ.

Chẳng qua lúc này, Chu Tử Thư lại gần như phóng nhanh đến bên cạnh giường, ngăn lại động tác của hắn, lại dường như không dám nhìn hắn, "Ngươi... Cảm thấy thế nào?"

Đây không phải âm thanh lạnh như băng của trang chủ, mà là...

Ôn Khách Hành ngẩng đầu nhìn y, hơn nửa ngày, lại do dự vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm nhẹ vào tay y.

Chu Tử Thư trốn tránh dời ánh mắt, lại nhẹ nhàng nắm ngón tay hắn.

Vậy nên cho dù làm ra động tác đơn giản như vậy cũng khiến cả đầu đầy mồ hôi lạnh, Ôn Khách Hành vẫn trở tay cầm tay y, "..."

Hắn muốn gọi một tiếng A Nhứ, lại dường như một chút âm thanh cũng không phát ra được.

Cảm nhận trên tay được người dùng sức nắm lại, hắn có cảm giác mình muốn khóc lên.

"Thật xin lỗi..." Chu Tử Thư dùng hai tay nắm chặt tay hắn, trong giọng nói vừa thống khổ lại dịu dàng ấm áp, "Thật xin lỗi, A Hành."

Ôn Khách Hành bị y nắm tay, mãnh liệt run lên, "Ta..." Hắn hít một hơi thật sâu, có chút không muốn dời mắt khỏi mặt đất, "Thành Lĩnh nói, ta ngủ ba ngày?"

"Đúng vậy, ngươi... Ngươi giúp ta ngăn cản ám tiễn," Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy tay của người kia cũng run rẩy, "Vẫn còn tốt, không có độc, bằng không thì... A Hành, ta..."

"Đây gọi là... Đại nạn không chết ắt có hậu phúc," Ôn Khách Hành sắc mặt tái nhợt cười cười, "Ngược lại là cơ quan trong Tứ Quý Sơn Trang, có lẽ vẫn cần được bố trí chặt chẽ hơn."

"Ám tiễn kia thoạt nhìn hẳn là vũ khí của Độc Hạt, người nọ có thể thần không biết quỷ không hay hành động trong Tứ Quý Sơn Trang, chẳng qua là... Nếu quả thật là Độc Hạt, vậy tại sao không thấy độc đâu?" Chu Tử Thư vỗ nhẹ mu bàn tay Ôn Khách Hành, "A Hành có đầu mối gì không?"

Một tia huyết sắc cuối cùng dần dần rút đi trên khuôn mặt tái nhợt, Ôn Khách Hành giãy giụa rút tay ra khỏi tay Chu Tử Thư, rồi sau đó dưới ánh mắt hơi kinh ngạc của đối phương, chậm rãi quỳ trên mặt đất, "Bẩm trang chủ, thuộc hạ không biết."

Hắn nhìn thấy sắc mặt Chu Tử Thư chợt biến đổi, bộ dáng thương yêu cùng xấu hổ day dứt nháy mắt đã quay trở về thành khuôn mặt lạnh như băng mà hắn quen thuộc nhất suốt mấy tháng nay.

Ngữ khí của y cũng thay đổi, "Ngươi nhìn ra được từ khi nào?"

Ôn Khách Hành hơi ngửa đầu nhìn y, "Trang chủ có câu hỏi, thuộc hạ đương nhiên sẽ biết gì nói nấy, không cần phải dùng thủ đoạn đến lừa gạt như vậy," Hắn giật giật khóe môi, không biết là mỉm cười hay tự giễu, "Ngài trước đây... Rất hiếm khi gọi thuộc hạ là 'A Hành', cũng sẽ không nhân lúc thuộc hạ bị thương mà hỏi những sự tình nhỏ nhặt này."

Chu Tử Thư nhìn hắn nửa ngày, cũng cười, "Nhỏ nhặt? À, cho nên trước đây ta sẽ hỏi han ngươi ân cần một phen trước?"

Ôn Khách Hành cười đến càng thêm vài phần bi ai, "Không... Nếu là lúc trước..."

Nếu là lúc trước, A Nhứ nhất định sẽ vừa tức vừa đau lòng chỉ vào hắn mắng tiểu khốn nạn ông đây không cần ngươi thay ta đi chết, ngươi cho rằng ngươi chết xong ông đây sẽ sống thoải mái ư? Nếu có lần sau ngươi cũng không cần tự đi tìm chết nữa, ông đây đánh chết ngươi luôn cho rồi.

"Không hổ là quỷ chủ, suy yếu như vậy mà tâm tư vẫn rất kín đáo, bội phục bội phục," Chu Tử Thư không thèm đếm xỉa vỗ tay hai cái, "Bất quá câu cuối cùng ngươi nói sai rồi."

"Ngươi mới vừa nói... Đại nạn không chết ắt có hậu phúc?" Y tiến lên hai bước, vươn tay về phía Ôn Khách Hành, "Có những lúc, còn sống chưa hẳn đã là chuyện tốt."

"Nói, rốt cuộc ngươi cấu kết thế nào với Độc Hạt? Ở Tứ Quý Sơn Trang lại chôn bao nhiêu cọc ngầm? Cuối cùng mục đích của ngươi là gì?" Ngữ khí lạnh lùng nghiêm nghị, sau khi xác định Ôn Khách Hành đã thấy rõ đồ vật trên tay y, lại mang theo chút nghiền ngẫm, "Ôn Khách Hành, ta biết rõ ngươi không sợ chết, vậy ngươi có sợ... trở thành một phế nhân sống không được chết không xong?"

Ôn Khách Hành cảm thấy mình không còn nghe được gì nữa.

Hắn chỉ im lặng nhìn lòng bàn tay Chu Tử Thư.

Yên lặng nằm đó, lóe lên tia sáng lạnh lẽo của đinh.

Tổng cộng bảy cây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top