Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thất Khiếu Tam Thu Đinh, qua ba năm sẽ chết.

Ôn Khách Hành nhìn đến đồ vật lóe lên ánh sáng lạnh mang lại xui xẻo này, như là bị đầu độc, chỉ vươn tay muốn cầm lấy chúng.

Hắn nghĩ, hắn vậy mà chưa từng cẩn thận xem qua mấy cây đinh khiến người ta chỉ nghe đến đã khiếp sợ này.

Thoạt nhìn so với đinh bình thường thì dài hơn một chút, ước chừng bởi vì tẩm độc nên trên thân đinh hiện ra màu đỏ đậm.

Chỉ nghĩ đến việc lúc trước A Nhứ làm cách nào ghim từng cây từng cây lên người, Ôn Khách Hành liền cảm thấy đau đến không thở nổi.

Khi đầu ngón tay hắn sắp chạm được đến cây đinh gần nhất, Chu Tử Thư đột nhiên thu tay.

Y từ trên cao nhìn xuống hắn, không bỏ qua dáng vẻ hắn hơi run rẩy cùng hốc mắt đỏ bừng.

"Biết sợ?" Y không mang chút cảm tình nào cười cười, "Vẫn chưa muộn. Bây giờ khai thật, ta có thể... tha cho ngươi một lần."

Ôn Khách Hành ngẩng đầu nhìn y, cứ nhìn thật lâu như vậy.

Giống như trước khi xuất phát đến võ khố tìm Âm Dương Sách, hắn hi vọng xa vời dùng ánh mắt phác họa mỗi phần mỗi tấc của y trong lòng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, định lực cường đại như Chu Tử Thư cũng dần trở nên không kiên nhẫn, mới nghe lại âm thanh của hắn–

Vẫn khàn khàn như cũ, rồi lại mang theo vài phần kiên quyết, "Thuộc hạ lĩnh phạt."

Chu Tử Thư như có điều suy nghĩ đánh giá hắn một lát, nở nụ cười – lần này là thật sự nở nụ cười, "Ngươi đang... đánh cược ta sẽ mềm lòng?"

Ánh mắt Ôn Khách Hành không di chuyển nửa phần, hắn cũng cười rộ lên, "Không dám."

A Nhứ y... khi cười lên càng đẹp mắt, nếu như, nếu như... có thể cùng y quay lại những thời gian tùy ý vui cười như trước kia, thì tốt biết bao...

"Bất quá... thuộc hạ đúng là muốn xin một đặc ân từ trang chủ." Ôn Khách Hành càng lộ biểu tình vui vẻ, "Xét cho thuộc hạ vẫn còn ít nhiều có thể dùng được, cái đinh này, mỗi ba tháng thưởng cho ta một cây, có được không?" Tựa như... tựa như ngươi đã từng đối xử với chính mình vậy.

Hắn tựa hồ không còn khí lực, tư thế quỳ vẫn thẳng như vậy, thanh âm cũng có chút mềm mại, lại thật sự có ba phần giống một đứa trẻ ngây thơ đang xin nhận thưởng.

Trong nháy mắt, Chu Tử Thư cảm thấy trong lòng mình dường như bị thứ gì đốt phỏng.

Nhưng rất nhanh, thần sắc của y một lần nữa lạnh xuống.

Gần đây, y luôn có chút mềm lòng với Ôn Khách Hành.

Có lẽ, người này thật sự không thể giữ lại được.

Không, không phải bây giờ.

Lúc chuẩn bị xuất sát chiêu ra, lại đều thu trở về.

Nếu như Ôn Khách Hành thật sự cấu kết với Độc Hạt, thật sự còn có âm mưu khác, hiện tại giết hắn đi cũng tương đương với chặt đứt tất cả manh mối.

Việc y phải làm là ngồi xem chiêu tiếp theo, sau đó lại bày mưu tính kế.

Cuộc đi săn đã bắt đầu, y là thợ săn, không nên quá mức thất lễ.

Lấy ra một cây đinh từ lòng bàn tay, đem nó kĩ càng vuốt một phen, lúc này mới chậm rãi mở miệng, "Cởi áo ra."

Ôn Khách Hành biết, như vậy nghĩa là y đã đồng ý.

Tiểu tử Thành Lĩnh nói hắn đã ngủ mê tròn ba ngày.

Trong lúc này, toàn bộ miệng vết thương trên người đều được cẩn thận băng bó, theo động tác của hắn sẽ cảm thấy đau nhức nhưng không còn chảy máu nữa.

Trên người Ôn Khách Hành chỉ mặc một kiện quần áo trong màu trắng, sau khi không chút do dự cởi ra mới phát hiện vẫn còn quấn một lớp vải dày.

Hắn nhìn cây đinh trong tay Chu Tử Thư, thầm nghĩ không biết cây đinh đầu tiên này đánh vào huyệt vị nào, có cần chú ý trình tự gì không, nếu mở miệng hỏi, sợ là phải cởi hết quần áo...

Chu Tử Thư không biết, cũng không có hứng thú đoán hắn đang nghĩ gì trong đầu, nhưng mà giờ phút này biểu tình của Ôn Khách Hành cực kì vô tội, lại khiến y có chút thất thần.

Chu Tử Thư tựa hồ cũng không có ý định tra tấn hắn nhiều hơn – dù sao cùng một thủ đoạn dùng hai lần cũng không có ý nghĩa gì, huống chi thứ hắn sắp đối mặt chính là Thất Khiếu Tam Thu Đinh – y trực tiếp lột xuống lớp vải bao bọc vai phải của hắn.

Y nhấc cây đinh lên, đặt lên huyệt vị, bỗng thở dài, "Một cơ hội cuối cùng."

Ôn Khách Hành dường như nhẹ nhàng co rúm lại một chút, vô ý thức nâng tay lên giống như muốn ngăn lại động tác của y.

Chu Tử Thư cho là hắn muốn thỏa hiệp, đang định mở miệng, trong tay đột nhiên trống rỗng – cây đinh kia vốn bị kẹp trong đầu ngón tay y đã chuyển đến tay Ôn Khách Hành.

A, đây là loại võ công vô dụng gì?

Chẳng lẽ hắn còn tưởng mình có thể thoát được hay sao?

Chu Tử Thư lại lấy thêm một cây đinh khác từ trong tay áo, một câu "Hồ đồ ngu xuẩn" vừa ra đến miệng, đã bị một màn trước mắt đoạt đi toàn bộ thần trí–

Ôn Khách Hành cố chấp nắm cây đinh kia, không chút do dự đánh vào huyệt vị.

Trong khoảnh khắc đó, động tác của hắn vô cùng kiên quyết thậm chí mang theo vài phần hung ác, thần sắc trên mặt lại... ôn nhu đến khó mà hình dung.

Giây phút cây đinh ghim vào thân thể, chỉ thấy lạnh.

Rất nhanh, lại biến thành một ngọn lửa đốt cháy cả người.

Cây đinh kia như hóa thành một con rắn lửa, bắt đầu từ huyệt vị nọ, chạy ra toàn thân.

Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy như có thứ gì xé nát toàn bộ sinh mệnh của hắn, lại ném hắn vào lửa cháy bừng bừng.

Nghiền xương cốt thành tro bụi.

Ôn Khách Hành tựa hồ cắn nát răng, trước mắt cũng là một màn máu tươi.

Hắn vô thức ngước mắt nhìn về phía Chu Tử Thư – kì thật giờ phút này đã không còn nhìn được rõ ràng – nhưng thân ảnh kia vẫn khiến hắn ngay lập tức vành mắt đỏ lên.

Đau quá, thật sự đau quá, A Nhứ.

Thì ra lúc trước, ngươi lại đau đớn như thế này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top