Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Tử Thư từng có suy nghĩ muốn giết Ôn Khách Hành.

Không chỉ một lần.

Mà giờ khắc này, nhìn đến Ôn Khách Hành nằm tư thế cực kì chật vật co rút trên giường, một chút ánh sáng trong mắt đều không còn, bên môi vẫn còn liên lục tuôn ra máu tươi, y chỉ cảm thấy hoảng hốt một hồi.

Hành động trước cả suy nghĩ, y bước hai bước đến bên cạnh giường nâng Ôn Khách Hành dậy, miễn cưỡng ngồi xuống.

Không kịp nghĩ nhiều, hai tay đã đỡ lên lưng của hắn.

Chân khí bình thản chậm rãi lại mạnh mẽ truyền vào nội tức, mang những lưỡi dao sắc bén vô hình trong cơ thể dần dần quay về vị trí.

Mặc dù không thấy rõ nét mặt hắn hiện tại, nhưng dựa theo bóng lưng chậm rãi ngừng run rẩy cũng không khó để biết tình huống đã chuyển biến tốt đẹp.

Chu Tử Thư chậm chạp buông hai tay, tựa hồ như đã tìm được đầy đủ lí do bao biện cho hành động khác thường của mình – cũng giống với lí do khi trước không ra tay giết hắn – y vẫn chưa biết hắn có cấu kết với Độc Hạt hay không, có âm mưu chôn tai họa ngầm gì tại Tứ Quý Sơn Trang không, nếu cứ để hắn chết đi như vậy cũng không phải chuyện nên làm.

Về phần vừa mới ra tay... Dù sao cũng chỉ cho hắn nửa phần nội lực mà thôi, y chẳng tiêu hao đi bao nhiêu.

Nghĩ như vậy, y thuận tay đỡ một chút, Ôn Khách Hành theo động tác của y nằm xuống, vẫn không tỉnh dậy.

Sắc mặt hắn vẫn trắng bệch như cũ, trên khóe môi bị vết máu nhuộm đỏ lại vô tình lộ ra vài phần lộng lẫy khêu gợi.

Thật đúng là tên tiểu quỷ.

Chu Tử Thư không chú ý, khi ý nghĩ này xuất hiện, trong lòng y lại ôm một loại tâm trạng bất đắc dĩ dở khóc dở cười.

Ước chừng bởi vì quá mệt mỏi, Ôn Khách Hành mãi vẫn không tỉnh lại.

Xem ra sợ là ít nhất phải mê man đến buổi trưa ngày mai.

Chu Tử Thư đứng bên cạnh giường, trong lúc nhất thời cũng không biết bản thân đang nghĩ gì, chỉ yên lặng nhìn hắn.

Vì lúc nãy giãy dụa một lúc nên quần áo trên người hắn có chút mất trật tự. Xuyên qua cổ áo hơi hé mở có thể thấy được vết máu rõ ràng trên vai.

Chu Tử Thư nhắm mắt lại.

Trên đời này không còn ai hiểu nỗi đau mà Thất Khiếu Tam Thu Đinh mang lại hơn y.

Trước đây lúc y bắt đầu ghim đinh vào người, thân thể coi như vẫn cường tráng.

Mà Ôn Khách Hành ngày hôm nay, từ trong ra ngoài nội thương ngoại thương nhiều vô số kể, mấy ngày trước bị phạt roi càng gần như đoạt của hắn nửa cái mạng. Bây giờ lại chịu tra tấn thế này, chỉ sợ còn phải chịu đựng hơn chính y ngày trước.

Thật ra...

Chu Tử Thư im lặng thở dài, thật ra khi đó, chỉ là dọa hắn mà thôi.

Hai người họ đều quá hiểu uy lực của Thất Khiếu Tam Thu Đinh. Y cho rằng đem nó ra uy hiếp, mặc dù không thể hỏi được chính xác tình hình nhưng ít ra cũng phải khiến hắn lộ ra một chút manh mối, không nghĩ tới...

Chu Tử Thư đột nhiên vươn tay bắt mạch cho hắn.

Tuy vừa nãy đã giúp hắn bình ổn khí tức, giờ phút này nội tức vẫn tán loạn.

Nghĩ đến mấy ngày nay hắn còn chịu đựng như vậy.

Y không mang theo một chút cảm tình nào, đứng suy nghĩ.

Vừa định rút tay về, ngón tay đã bị người nọ bắt được.

Chu Tử Thư theo bản năng muốn đánh ra một chưởng, nhưng nhìn thấy biểu lộ trên mặt hắn vào lúc này thì liền miễn cưỡng dừng lại.

Ôn Khách Hành vẫn nhắm mắt như cũ, nhìn qua cũng không giống đã tỉnh, hàng lông mày hơi cau lại cùng đôi môi mím thật chặt lại phảng phất mang theo một chút ủy khuất.

...Đây là biểu tình y đã từng rất quen thuộc, đương nhiên cũng đã lâu không thấy qua trên mặt hắn.

"A Nhứ..." Có lẽ vì thấy y không rút tay về, dường như lá gan của người đang ngủ mê man cũng lớn hơn vài phần, kéo tay y đến gần hơn, sau đó chậm rãi đặt tay lên mu bàn tay y, "A Nhứ..."

Lại nhìn đến vẻ mặt giờ phút này của hắn, giữa hàng lông mày đã giãn ra.

Hắn chỉ nhẹ giọng gọi "A Nhứ", dường như có thể gọi hai chữ này ra miệng đã là một sự vui mừng khó lòng đạt được.

Chu Tử Thư đột nhiên cực kì nhẹ nhàng cười một tiếng.

Lúc trước – thật lâu về trước – những ngày kia, mình chính là bị bộ dáng này của hắn lừa gạt hết lần này đến lần khác.

Quả nhiên là... Ngu không ai bằng.

Vừa nghĩ vậy, trong nội tâm liền như có một ngọn lửa vô danh bốc cháy.

Y hung hăng hất tay hắn ra, rồi lại cảm thấy hai dấu răng thật sâu vẫn còn rướm máu trên cánh tay hắn nhìn mà bực mình.

Đang lúc muốn rời đi, thủ lĩnh Thiên Song thính lực cực tốt liền nghe được tiếng vang rất nhỏ sau lưng.

Y tất nhiên sẽ không đưa lưng cho bất kì kẻ nào, dù người này hiện tại dồn hết toàn lực cũng không thể mảy may tổn thương đến y.

Vì vậy xoay người lần nữa, chỉ nhìn thấy rốt cuộc Ôn Khách Hành cũng tỉnh lại.

Hắn nhìn thẳng y, vẻ mờ mịt trong mắt chợt lóe lên, bỗng hóa thành vẻ mặt y quen thuộc nhất hiện tại... Chôn vùi tất cả tình cảm, kính cẩn cúi đầu, "A Hành, tham kiến trang chủ."

Chỉ một động tác như vậy, trên trán hắn đã hiện lên một tầng mồ hôi lạnh.

Chu Tử Thư không ngăn cản hắn chào, nhìn hắn lung la lung lay đi đến trước mặt mình quỳ xuống, thản nhiên không lên tiếng.

Ôn Khách Hành đợi cả buổi, thấy y tựa hồ không muốn mở miệng, đành hỏi, "Trang chủ... có điều gì phân phó?"

Chu Tử Thư phất ống tay áo, "Hai ngày sau ta dẫn người xuống núi nửa tháng, ngươi ở lại cùng Thành Lĩnh canh sơn trang thật tốt, có bất kì sai lầm gì đều sẽ hỏi tội ngươi." Nói đến đây lại khẽ cười, "Hay là, ngươi có dám cược không, đây là cơ hội của ngươi hay là bàn cờ mà ta đã sắp đặt?"

Ôn Khách Hành rũ mắt, giả vờ không nghe ra ý châm chọc trong lời nói của y.

Chẳng qua là... thiên hạ của hiện tại, còn có điều gì có thể khiến y tự mình hành động sao?

Nếu có, vậy thì nhất định là nguy hiểm trùng trùng điệp điệp.

Nghĩ tới đây, hắn ngẩng đầu, trong lúc nhất thời quên che giấu lo lắng trong ánh mắt, "Trang chủ muốn đi..."

Lời chỉ vừa nói một nửa, cằm đã bị người trước mặt hung hăng nắm lấy.

Ý của Chu Tử Thư rất rõ ràng, hắn đang vượt quá giới hạn.

Thế nhưng... Ôn Khách Hành vẫn nhìn thẳng ánh mắt của y, tiếp tục nói, "Việc này nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, thuộc hạ nguyện... Khục..."

Ngay lập tức, cắt ngang lời của hắn chính là một cái tát xuống hai gò má.

Khí huyết cuồn cuộn, một búng máu lại lần nữa tuôn ra bên môi.

Ôn Khách Hành ho khan hai tiếng, đưa tay lau khóe môi, ánh mắt vẫn kiên định, "Thuộc hạ nguyện dốc lòng làm trâu làm ngựa."

Chu Tử Thư cong khóe môi, trong mắt vẫn là một mảnh lạnh như băng. Y khẽ khom lưng, nhẹ nhàng vỗ hai cái lên khuôn mặt sưng lên vì dấu tay của Ôn Khách Hành, "Chớ đùa giỡn trước mặt ta, Ôn Khách Hành, ta đã nói rồi, sẽ không tin tưởng ngươi một phân một lượng nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top