Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Ta là lo vợ ta không khỏe~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm tại Tứ Quý Sơn Trang, ánh nắng rọi vào khe cửa khiến Chu Tử Thư chợt thức giấc.

Lười nhác mà cử động, một cảm giác đau liền ập đến nơi thân dưới, cơ thể ê ẩm không thể tả nổi. Không dễ dàng gì mới có thể ngồi thẳng dậy. Trong đầu lại liên tưởng đến cảnh tượng đêm qua, thầm mắng mỏ tên ác đức nào đó không chịu tiết chế. Đến bây giờ hông eo vẫn còn cảm thấy một tràng nhức nhối không thể xoa dịu trong chốc lát.

Đêm qua thật sự tàn khốc, Ôn Khách Hành được dịp vui vẻ liền uống hết một nửa số rượu Chu Tử Thư ủ. Ám hại Chu Tử Thư cả một đêm, vật lộn không ngừng nghỉ. Đến độ bây giờ nơi đó vẫn còn cảm giác khó chịu. 

Chu Tử Thư độc thoại nội tâm. Tên này lần nào cũng thế, lúc đầu vẫn đang rất nhẹ nhàng, càng sau dần càng động mạnh hơn. Với hắn mà nói, do căn cơ hắn tốt mà thôi, nếu là người thường chắc giờ đã xanh mộ từ lâu rồi. Hắn vẫn giữ nổi mạng mình trong suốt quãng thời gian dài như thế, thật sự quá khâm phục bản thân. May mắn.
[Tại hạ thật bái phục các vị]

Quanh quẩn một lúc trong đoạn hồi ức, trở về thực tại, hắn đứng lên khỏi giường, khoác tạm chiếc xiêm y màu xanh lá treo gọn nơi tủ đồ, nhìn khắp xung quanh căn phòng lại không thấy bóng dáng cái tên sáng nào cũng lầm lầm lì lì, đánh không buông, mắng không bỏ, ôm chặt y mà tỏ vẻ cún con yếu ớt đâu cả.
"Hôm nay sắp nắng ban đêm chăng?"

Chu Tử Thư nói thầm trong lòng. Cười nhẹ một cái, như có như không rồi bước ra khỏi phòng. Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt anh tuấn của Chu Tử Thư, nhìn vào đã thấy hoa nhường nguyệt thẹn. Cảm tưởng xung quanh hoa cỏ như có thêm sức sống, tươi tắn hơn cả.

Cùng lúc đó thì người đàn ông được nhắc tới ban nãy lại đang loay hoay trong gian bếp nhỏ. Một thân áo tím, quấn tạp dề quanh người. Tay đưa thái thịt, gọt dưa, ngắt rau, mọi thứ đều điêu luyện, nhìn vào ai lại tin rằng hắn từng là cốc chủ Quỷ Cốc đâu chứ.

Hắn là lo lắng đêm qua bản thân làm quá mạnh, khiến "chàng vợ" của hắn mệt. Liền từ sáng sớm chạy đi chợ, mua đồ bồi bổ về nấu cho y. Ôn Khách Hành luôn lo lắng cho Chu Tử Thư, sợ Chu Tử Thư sẽ ngã bệnh như lần đầu tiên hắn cùng y động phòng, mất hơn nửa tuần thì Chu Tử Thư mới có thể đi lại bình thường. Nghĩ lại vẫn cảm thấy bản thân khi đó quá bạo lực, thầm mắng nhiếc tên ác nhân trong lòng mình một tràng. Là thú chứ không phải người nữa rồi Ôn Khách Hành!

Ôn Khách Hành chăm chú nấu ăn, nhất thời không để ý Chu Tử Thư đã đứng trước cửa lúc nào. Khẽ nhẹ nhàng bước đến phía sau Ôn Khách Hành, không lên tiếng mà đưa tay vỗ nhẹ lên vai người trước mặt đang mải mê nấu ăn, không quan tâm thế sự kia. Bấy giờ Ôn Khách Hành mới bất giác giật mình, quay người lại đã nhìn thấy gương mặt thân thuộc đang nhẹ nhàng cười với y. Trong mắt Ôn Khách Hành, trên người Chu mỹ nhân của hắn có hào quang, sáng đến độ khiến người khác nhìn vào cũng sẽ không đỡ nổi mà nheo mắt. Thật quá đẹp rồi. Mỹ nhân, đúng là mỹ nhân.
Hắn âm thầm cảm thán, khóe môi hơi động rồi mỉm cười. Bỏ con dao đang thái rau củ trên tay xuống, lại đưa tay qua nắm lấy tay người kia.

"A Nhứ, dậy rồi ư? Sao không ngủ thêm chút nữa?" Ôn Khách Hành ánh mắt hiện vẻ hơi lo lắng, nhìn Chu Tử Thư rồi hỏi.

"Ngủ thêm nữa thì sẽ biến thành một tên tàn phế đấy." Chu Tử Thư cười châm chọc y, ánh mắt lại quay sang nhìn đống thức ăn nấu đầy bàn kia. Ý cười trên mặt bỗng có chút khổ:
"Lão Ôn, ngươi đây là đang nuôi ta thành heo sao?"
"A Nhứ..."

Ôn Khách Hành cười cười, lại một dáng vẻ cợt nhả mà ôm lấy eo Chu Tử Thư từ phía sau, cằm cọ cọ vào vai y. Có thể tưởng tượng ra cảnh một chú cún con đang làm nũng chủ nhân của nó. Chiếc đuôi ngoe nguẩy, hai tai thì vểnh lên cao. Chu Tử Thư vẫn giữ yên, tay lại đưa đến đặt lên bàn tay đang ôm mình kia. Khóe môi cũng mỉm cười. Thật sự từ lúc y quen biết Ôn Khách Hành, mọi tính cách khó chịu trước đó đều cứ thế dần dần thay đổi. Trong mắt Ôn Khách Hành, y bây giờ hết mực dịu dàng, khiến Ôn Khách Hành chỉ muốn bao bọc lấy không để chịu chút thương tổn nào cả. Dù biết rằng đó cũng chỉ là đối với riêng Ôn Khách Hành hắn mà thôi. Với người khác, A Nhứ vẫn là Chu Tử Thư, tiêu tiêu sái sái, không sợ trời không sợ đất. Muốn đánh là đánh muốn giết là giết. Đó là sự đối đãi đặc biệt dành cho hắn.
"Lão Ôn..."
"Hả.?"
"Không có gì, chỉ muốn gọi vậy thôi." Chu Tử Thư nhẹ nhàng nói, ánh mắt lại mang chút ôn nhu. Không khỏi khiến trái tim Ôn Khách Hành đập loạn. Thâm tâm liên tục gào thét khốc liệt, con tim và lý trí cùng một lúc nổi lên một trận chiến đấu dữ dội.
"Lão Ôn.." Chu Tử Thư vẫn dùng tông giọng dịu dàng mà nói chuyện với Ôn Khách Hành. "Nhưng ngươi nấu nhiều vậy để làm gì chứ? Ta cũng đâu có ăn hết được."
Ôn Khách Hành hạ tông giọng trêu chọc người đang được bản thân ôm trong tay:
"Ta là lo vợ ta không khỏe~"

Chu Tử Thư nghe vậy nhiều lần cũng đã quen, không chút ngạc nhiên, tâm tình bình ổn mà đáp lại lời Ôn Khách Hành:
"Vậy sao?"
Ôn Khách Hành khẽ gật đầu. Ý chỉ đúng vậy.

"Vậy tại sao luôn không chịu tiết chế lại."
Bị nói trúng tim đen, Ôn Khách Hành bĩu môi, cằm lại tiếp tục cọ nhẹ vào vai Chu Tử Thư, tay ôm chặt eo y hơn một chút.
"Xin lỗi mà~"
Giọng điệu nũng nịu như thiếu nữ e thẹn của Ôn Khách Hành luôn làm Chu Tử Thư phải lạnh gáy. Như là một đòn chí mạng của Ôn Khách Hành dành cho Chu Tử Thư, chỉ cần Ôn Khách Hành hơi làm nũng, y sẽ không cách nào đánh hắn, mắng hắn được. Ôn đại thiện nhân hiểu rõ hơn ai hết, luôn giở lại mánh khóe này nhưng lần nào cũng thành công.
Hắn khẽ cười trong lòng, trên môi cũng mỉm cười, trong lòng vui sướng rạo rực như trẻ con được khen ngợi.

"A Nhứ, ngươi mệt không? Nếu mệt có thể ngồi xuống, đợi ta một lúc nữa là có thể ăn được rồi."
Ôn Khách Hành vẫn hai tay ôm eo Chu Tử Thư, khuôn mặt có chút lo lắng mà liếc nhìn y.
"Không mệt."Chu Tử Thư cười rồi lắc đầu.
Hắn hơi nghiêng đầu, quay lại nhìn gương mặt đang dán gần sát bên, dịu dàng đưa tay lên xoa nhẹ má Ôn Khách Hành. Hắn cùng Ôn Khách Hành cũng đã thành thân hơn 2 năm rồi, tình cảm không ít đi mà càng ngày càng nhiều hơn. Mỗi ngày đều tình chàng ý thiếp khiến đám Trương Thành Lĩnh và phu thê Tào Tương nhìn đến phát sợ. Đến cả hài nhi của A Tương cũng không ngoại lệ.
Hai người họ cứ thế đứng ôm nhau hồi lâu, chốc chốc Ôn Khách Hành lại ngó qua nồi canh của hắn đang nấu dở, rồi lại cười với Chu Tử Thư.
Tất thảy cảnh tượng đó Cố Tương đều hai mắt chứng kiến từ đầu đến cuối một lượt. Nhìn hai người họ đến phát hờn, cô ấy đã thức dậy khá sớm, dọn dẹp sạch sẽ sân vườn. Vừa đi từ ngoài vào liền thấy cảnh này. Hảo chủ nhân của nàng và "lão bệnh quỷ" lại đang ân ái nữa rồi. Nàng nhìn mãi cũng đã quen, nhưng mới sáng ra đã thế này, thật sự làm cho người khác không thể không mắng mà. Không câu nệ mà bỏ cây chổi vừa quét sân trên tay xuống, nàng hồng hộc xông vào nhà bếp. Hướng đôi phu phu kia mà đi tới:
"Hai người ân ái đủ chưa vậy, mới sáng sớm đó." A Tương từ ngoài bước vào, hai tay chống hông, nhìn hai tên đại nam nhân đang ôm ấp nhau kia mà tỏ ý trách móc"Nhà có trẻ con, phải giữ lễ nghĩa chút chứ!"
Ba đôi mắt nhìn nhau, xen lẫn sự ngại ngùng của Chu Tử Thư, trên mặt y bỗng chốc biến sắc.
Lại thêm một tên nhóc Thành Lĩnh từ đâu chạy tới, vừa thấy cảnh tượng ôm ấp này liền mắt chữ o miệng chữ a, đứng đơ người nhìn. Cậu ta cũng có cùng suy nghĩ với A Tương. Quen thì đã quen rồi đấy, nhưng mới sáng ra cũng không chịu ngưng thì thật sự là làm hắn một phen bất ngờ.  Một tình huống dở khóc dở cười xảy ra. Cả người Chu Tử Thư cứng đờ, mặt lại vô cùng nóng, hắn bây giờ chỉ muốn tẩu thoát thật nhanh khỏi nơi oái oăm này.

Ôn Khách Hành thấy y tự nhiên cả người nóng bừng mà hốt hoảng, lại tưởng Chu Tử Thư bệnh. Hai tay buông eo y ra, bước qua phía trước kéo lấy tay Chu Tử Thư mà bắt mạch.
"A Nhứ, sao vậy? Không khỏe sao?!"
Chu Tử Thư lắc đầu, không muốn nói gì cả vì đang ngại lắm rồi. Chỉ muốn đi khỏi đây mà thôi.
Ôn Khách Hành buông Chu Tử Thư ra, vẫn luyến tiếc không muốn rời. Ánh mắt tiếc nuối mà buông cánh tay áo của Chu Tử Thư, Chu Tử Thư ngược lại da mặt mỏng, lúc A Tương vừa bước vào có chút giật mình, thiếu chút là đạp trúng chân Ôn Khách Hành rồi. Thầm nghĩ cô gái này liệu có đúng là mẹ của một đứa trẻ hay không đây. Lúc nào cũng đanh đá như vậy. Không giống phu quân nàng, luôn một bụng văn thơ, lại có chút hiền lành, nương tử nói gì làm theo đấy, không dám cãi lại nửa lời. Đến tận bây giờ vẫn rất kính nể Ôn Khách Hành như bậc trưởng bối, chưa bao giờ có ý sẽ đối đầu với Ôn Khách Hành. Giống Ôn Khách Hành đã nói với hắn trước kia:

"A Tương là được ta đem về nuôi từ bé. Ta xem nó như muội muội..."
Lời nói đó Tào Úy Ninh luôn khắc cốt ghi tâm. Một lời cũng không dám quên.

Lại nói đến việc đang xảy ra tại nhà bếp, đợi một hồi thì nồi canh cũng được nấu xong. Trương Thành Lĩnh phụ giúp đem đồ ăn ra, mùi hương thơm phức tỏa ra khắp nơi.

"Ôn Thúc, hôm nay sao lại nấu nhiều món vậy ạ?" Trương Thành Lĩnh ngây ngô nhìn Ôn Khách Hành mà hỏi chuyện.

"Để sư phụ con tẩm bổ. Đêm qua hơi quá sức." Ôn Khách Hành vẫn một vẻ cợt nhả như mọi ngày, cố ý trêu chọc Chu Tử Thư.

Trương Thành Lĩnh chưa hiểu chuyện gì, vẫn một vẻ ngây ngô: "quá sức?? Sư phụ, tối qua hai người lại so chiêu nữa sao?"

Chu Tử Thư đang uống trà liền kinh hãi mà ho sặc sụa. Nước trà bỗng đang rất dễ uống giờ lại có phần đắng ngắt nơi cổ họng.  Ôn Khách Hành khoái chí mà tủm tỉm cười.

Cố Tương và Tào Úy Ninh ngồi bên cạnh đã hiểu hết mọi chuyện, lại không muốn xen vào. Vẫn một lòng chăm sóc đứa trẻ đang ngồi ở giữa họ. Tào Úy Ninh vì chuyện lúc nãy mà cũng không nhịn được, hơi có ý cười. Hài tử nhìn thấy thì tròn mắt chưa hiểu cha nó đang tủm tỉm cười cái gì. Quay qua phía mẹ tìm đáp án, Cố Tương mỉm cười:
"Không có gì đâu, bọn họ chỉ là kể truyện cười thôi."
"A~" Tiểu Tào Úy Ninh này là một đứa trẻ rất nghe lời. Lại còn hết mực tin người, nhất là mẹ nó. Nói gì nó cũng đều sẽ tin, không chút nghi ngờ. Có một lần Ôn Khách Hành lừa nó rằng mẹ nó nhặt nó ở một thùng rác về, nó liền vì thế hỏi đi hỏi lại Cố Tương là có phải nó được nhặt ở trong thùng rác về hay không.

Cả nhà ngồi  lại nói chuyện với nhau một thời gian ngắn thì Tiểu Tào Úy Ninh lại buồn ngủ rồi, cứ thế nằm trên tay Ôn Khách Hành. Đầu tựa lên vai Ôn đại bá của y mà ngủ ngon lành.

Lại một ngày dài nữa trôi qua nhẹ nhàng ở nơi Tứ Quý Sơn Trang này.

*Hết chương này rồi!!!!*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top