Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Hoàn] Chương 12-Sửa xong lại hỏng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi lời nhắn gửi:

Có lẽ phải chia tay các cô tại đây rồi. Tôi cũng mạn phép khép lại cái fic nho nhỏ này của bản thân. Chương này cũng sẽ là cái kết viên mãn nhất cho otp của tôi. Hẹn các cô ở những fic khác. Cảm ơn vì đã dõi theo tôi suốt những ngày qua. 💙❤️

____________________________________

Ôn Khách Hành sau một đêm say ngoắc cần câu, sáng mở mắt ra đầu đã đau như búa bổ. Thấy Chu Tử Thư vẫn đang ngủ rất sâu nên chẳng muốn đánh thức, chậm rãi bước xuống giường.

Nhận ra quên mất gì đó, lập tức vội vội vàng vàng thay đồ chạy ra khỏi phòng. Đến cả Thành Lĩnh đang quét sân cũng chỉ nhìn thấy Ôn Khách Hành phi thân qua bờ tường đi mất. Chưa kịp nói một tiếng chào buổi sáng.

Chu Tử Thư đâu phải không biết, y từ lúc Ôn Khách Hành dậy là cũng đã thức rồi nhưng vẫn vờ như đang ngủ say. Đến khi Ôn Khách Hành đi được một lúc lâu hắn mới từ từ dậy khỏi giường rồi bước ra ngoài cửa phòng.

"Sự phụ, Ôn thúc..."

Thành Lĩnh trên tay đang nắm cây chổi, mắt lại hướng ra bên ngoài như chỉ phương hướng cho Chu Tử Thư biết. Chu Tử Thư cũng gật đầu đáp lại nhưng không nói gì rồi lại quay vào. Lúc sau cầm một rổ toàn những giấy đỏ đem ra đưa cho Thành Lĩnh.

"Giúp ta dán chúng lên."

"Giấy hỷ? Sư phụ, người sao lại..."

"Đừng hỏi gì cả. Làm xong trước lúc Ôn thúc của con về."

"Vâng."

Thành Lĩnh cứ vậy ngoan ngoãn mang chúng dán lên toàn bộ cửa phòng lẫn trong ngoài Tứ Quý Sơn Trang.

Ôn Khách Hành mới sáng ra đã chạy đến chỗ tú nương hôm qua nhờ sửa y phục, bây giờ bà ấy còn chưa mở cửa, đành phải đợi ở hàng nước ven đường một thời gian khá lâu. Mãi mới thấy cửa hàng mở hắn lập tức chạy đến ngay.

"Đồ của ta đã sửa xong chưa?"

Nhìn vẻ hốt hoảng của Ôn Khách Hành, tú nương cũng chỉ biết từ từ lắc đầu.

"Làm sao mà nhanh như vậy được. Hỷ phục của công tử là dùng loại vải hiếm, hiện giờ lại còn bị ngài làm cháy mất, phải làm lại toàn bộ vạt áo. Mất độ bốn canh giờ nữa."

"Không thể nhanh hơn sao?"

"Thế nào? Nương tử hỏi đến rồi sao?"

"Không giấu gì đại nương, là ta giấu nhà ta chuyện làm hỏng, giờ mà không mang về để lại chỗ cũ, chắc chắn ta gặp chuyện lớn."

"Thật là. Cậu trai trẻ à. Hỷ phục là thứ trân quý, tại sao cậu lại sơ ý vậy chứ."

Tú nương vừa cắt vải thay thế vừa hướng Ôn Khách Hành trách móc mấy câu.

Ôn Khách Hành hồi tưởng lại, lúc đó bản thân vì sơ ý để cây nến đổ lên, vạt áo liền vì vậy bị cháy mất một mảng, không cách nào khác phải mang đi trong đêm để sửa, nếu để Chu Tử Thư phát hiện, chắc chắn nhai đầu hắn.

Suy đi nghĩ lại thì Chu Tử Thư cũng chẳng phải kiểu người chỉ vì một bộ y phục mà làm lớn chuyện, cùng lắm cũng chỉ mắng Ôn Khách Hành vài câu rồi thôi, căn bản là Ôn Khách Hành cảm thấy tội lỗi, muốn lập công trước sau đó mới nhận tội. Hắn còn chẳng nhớ bản thân lúc say rượu đã nói hết tất cả với Chu Tử Thư, ngay cả lúc đi ngủ rồi vẫn còn kể rõ ngọn ngành đầu đuôi sự việc xảy ra.

"Nương tử nhà ngươi cũng thật có phúc."

Tú nương chậm rãi cắt bỏ phần vải bị cháy rồi tháo mấy đường chỉ trên tà áo ra, lại ngước lên nhìn Ôn Khách Hành, nụ cười ôn hoà của một đại nương chực độ đã ngoài 50 tuổi, khoé mắt cũng có mấy nếp nhăn dần hiện lên.

Ôn Khách Hành nghe xong cũng cười lại với bà, bản thân trong lòng được chút vui vẻ ngồi xuống bên cạnh nhìn tú nương làm.

"Nhớ lúc còn trẻ, phu quân ta cũng thương ta như ngươi thương nương tử nhà ngươi vậy. Nhưng ông ấy mệnh khổ, để lại mình ta nuôi lớn hai đứa trẻ, lúc đó còn chưa kịp có một hôn lễ đầy đủ. Chỉ bái đường cho có lệ vậy thôi."

"Lúc đó ta cũng định đi cùng ông ta, chẳng lưu luyến gì nữa, nhưng vì thương hai đứa trẻ còn quá nhỏ nên phải cố gắng đến bây giờ đây."

Nghe đại nương nói đến, lúc này lòng Ôn Khách Hành lại chợt suy nghĩ đôi chút. Nếu trận đại chiến ở Thanh Nhai sơn lúc đó, hắn vậy mà bị Hạt vương lấy đi tính mạng, vậy có phải A Nhứ sau này cũng sẽ cô đơn như đại nương này, ngày ngày đều chực chờ đến lúc rời khỏi nhân thế, đi tìm phu quân không?

Ôn Khách Hành bây giờ cảm thấy bản thân mình đã quá sức may mắn, lúc đó Chu Tử Thư đến bên hắn, đưa hắn ra khỏi vực thẳm tối tăm nhất, hướng hắn đến nơi có thứ ánh sáng chói chang của nhân thế, sưởi ấm trái tim đã dần nguội lạnh của hắn, lại cùng hắn nắm tay bước đến trước cao đường, kết tóc xe tơ nguyện một đời ở bên hắn. Thật sự rất may mắn.

Ánh nắng ngoài trời cũng đã cao đến đỉnh đầu, y phục vẫn chưa sửa xong, còn mấy đường kim mũi chỉ nữa mới hoàn thành. Ôn Khách Hành gấp rút hối thúc tú nương.

"Đại nương, sắp xong chưa vậy?"

"Đừng nóng lòng, sắp xong rồi."

Ôn Khách Hành bây giờ giống như sợ nhà sẽ cháy, đi đi lại lại mấy vòng liền, cuối cùng thì đồ cũng được sửa xong, hắn vui vẻ cầm lên ngắm nghía, không khác là mấy. Trả tiền cho tú nương xong Ôn Khách Hành lập tức cầm hộp y phục đã sửa xong trở về.

Đợi chờ hết ba canh giờ, lúc đi cũng không nói với ai câu nào, hiện giờ Ôn Khách Hành đang gấp rút quay về để lãnh bản án. Về đến nơi lại thấy khắp nhà dán đầy giấy đỏ, hắn chưa hiểu chuyện gì, vội vàng mở cửa đi vào.

Trước cửa phòng cũng có chữ hỷ đỏ thắm, hai bên còn dán câu đối uyên ương.

Thành Lĩnh trên tay đang cầm cặp nến đỏ đi đến, thấy Ôn Khách Hành lập tức giấu đi cặp nến trên tay, ấp úng giả vờ.

"Ôn... Ôn thúc, người về rồi."

Ôn Khách Hành nhìn dáng vẻ giấu giấu diếm diếm của Thành Lĩnh cũng mụ mị.

"Có chuyện gì vậy?"

"Không...không có gì."

"Nói dối."

"Con..."

Thành Lĩnh đang bối rối bỗng Chu Tử Thư xuất hiện cắt ngang cuộc đối thoại của cả hai.

"Giấu cái gì, nhìn là đoán ra được."

Chu Tử Thư thản nhiên khoanh tay nhìn hộp gỗ trên tay Ôn Khách Hành rồi lại chìa một tay ra.

"Đưa đây. Làm hỏng không dám nói, giờ sửa xong rồi chứ gì."

Ôn Khách Hành thẫn thờ, hộp gỗ trên tay bị Chu Tử Thư đoạt lấy.

"Sao ngươi biết?"

"Chính ngươi nói ra."

Chu Tử Thư nhún vai, cầm theo hộp gỗ và lấy luôn cặp nến trên tay Thành Lĩnh đi vào phòng, Ôn Khách Hành tay xoa đầu rồi cũng vào theo. Để lại một mình Thành Lĩnh đứng đần ở ngoài cửa.

Thành Lĩnh: "Chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Nói xong liền chạy một mạch về hướng phòng của phu thê Tào Uý Ninh, phải kể họ nghe câu chuyện ly kì không rõ đầu đuôi này.

Ôn Khách Hành theo sau Chu Tử Thư bước vào phòng, thấy Chu Tử Thư ngồi xuống thì cũng ngồi xuống theo, miệng không dám phát ra tiếng, hành động cũng vô cùng cẩn trọng.

Chu Tử Thư cũng im lặng rồi đem bộ y phục từ trong hộp gỗ ra đặt ở trên bàn, lại đi qua tủ lấy nốt ra bộ của Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành đang ngồi ngẩn ra chưa hiểu chuyện gì, dõi theo từng nhất cử nhất động của Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư đưa bộ đồ đến trước mặt Ôn Khách Hành, đặt nó lên tay y. Ôn Khách Hành theo phản xa mà nắm lấy cả tay Chu Tử Thư lẫn bộ đồ mang đến.

"A Nhứ, đây là...?"

"Không phải ngươi muốn thấy ta mặc nó sao? Ngươi cũng phải mặc."

Ôn Khách Hành trầm ngâm hồi lâu, không ngờ lời nói hôm đó của mình, Chu Tử Thư vẫn nhớ rất rõ. Tưởng chừng đã quên bẵng đi rồi, hôm nay Chu Tử Thư làm điều này, Ôn Khách Hành lại có chút không quen. Giống như chính hắn đang ép buộc Chu Tử Thư vậy.

"Nếu ngươi không muốn thì không cần phải làm vậy đâu."

Ôn Khách Hành cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy tay Chu Tử Thư, lại ngẩng đầu lên nhìn. Hắn không hề muốn Chu Tử Thư làm điều mà bản thân không muốn làm. Như vậy dù có được như ý hắn nhưng căn bản Chu Tử Thư cũng chẳng vui vẻ gì. Hắn không muốn. Nhưng Ôn Khách Hành lại không ngờ tới, bàn tay kia của Chu Tử Thư lại đặt lên gò má xoa nhẹ, hơi ấm từ bàn tay nhẹ nhàng áp lên làn da Ôn Khách Hành, tựa như an ủi tâm trạng của hắn vậy.

Chu Tử Thư mỉm cười nhìn Ôn Khách Hành, lại cúi xuống đặt lên trán người kia một nụ hôn, khiến trái tim Ôn Khách Hành đập loạn nhịp.

"Ngốc quá. Ta thật sự muốn mặc nó cùng ngươi."

Ôn Khách Hành đơ cả người, ngẩng đầu nhìn Chu Tử Thư.

Thời gian bỗng chốc dừng lại khi nụ hôn Chu Tử Thư vừa đặt xuống, nó không mãnh liệt như những lúc Ôn Khách Hành cưỡng hôn, nó không có chút ngại ngùng nào của Chu Tử Thư, nó khác hẳn mọi lần. Hiện tại, Chu Tử Thư hôn Ôn Khách Hành vô cùng nhẹ nhàng, mọi sự dịu dàng đều đặt lên nụ hôn này. Cứ thế giữ yên như vậy. Tựa như gió thoảng mây trôi, êm ái vô cùng.

Như một giấc mộng Ôn Khách Hành vĩnh viễn không muốn thoát ra.

Chu Tử Thư từ từ rời ra, lại cầm lên tay bộ hỷ phục đỏ, kéo Ôn Khách Hành đứng dậy.

"Dù sao thì cũng phải giúp ta mặc nó trước đã, nó khá là...rườm rà."

Nói rồi bắt đầu cởi lớp y phục bên ngoài ra, chỉ giữ lại áo lớt bên trong. Ôn Khách Hành cũng tiến đến từ từ mặc từng lớp áo vào cho Chu Tử Thư.

Như lời Chu Tử Thư nói là 'khá' rườm rà thì không đúng, phải gọi là quá khổ. Thảo nào lúc tú nương nhận sửa cũng phải lắc đầu ngán ngẩm, toát mồ hôi lạnh mà sửa nó.

Mặc xong tất thảy ba lớp hỷ phục, Chu Tử Thư hồng y đỏ đứng trước mặt Ôn Khách Hành, không khác lần đầu tiên hắn nhìn thấy là bao, vả lại có khi còn đẹp hơn lúc đó. Ôn Khách Hành nhìn đến ngẩn người.

"Đẹp quá."

Ôn Khách Hành tròn mắt nhìn Chu Tử Thư.

"Ngươi cũng phải mặc vào cùng ta, nào, để ta giúp."

Nói xong Chu Tử Thư tiến đến phía Ôn Khách Hành nhưng cái bộ đồ trên người lại chẳng đúng quy tắc gì cả, khiến y dẫm lên tà áo trượt chân ngã nhào về phía Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành đưa tay ra trực tiếp đỡ lấy Chu Tử Thư vào lòng. Chu Tử Thư nghĩ rằng đã thoát được kiếp nạn lần này, Ôn Khách Hành lại như trượt chân, ôm lấy Chu Tử Thư ngã xuống, chỉ nghe một tiếng bộp khá mạnh. Lưng Ôn Khách Hành tiếp đất gọn gàng, Ôn Khách Hành choáng váng đầu óc, tay vẫn ôm chặt Chu Tử Thư.

Cái bộ đồ khốn nạn!!!!

[ phệch, rất tốt, rất hoàn hảo, cảm ơn vì cú ngã.]

Chu Tử Thư vội vã ngước lên nhìn Ôn Khách Hành, thấy hắn đang nhăn mặt nhíu mày.

"Không sao chứ?"

"Đau."

Chu Tử Thư ngồi dậy dìu Ôn Khách Hành đứng lên, vạt áo lại bị dẫm thêm một lần, kéo căng ra rách luôn một mảnh lớn. Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư nhìn xuống vạt áo rồi lại nhìn nhau, chỉ biết câm lặng.

"Kệ nó đi. Ngồi dậy trước đã." Chu Tử Thư nói.

Dìu Ôn Khách Hành ngồi lên ghế xong Chu Tử Thư nhìn lại bộ đồ trên người rồi trực tiếp xé luôn lớp vải phía trước.

"Giờ thế này gọn hơn rồi."

Ôn Khách Hành chỉ biết nhìn y cười trong vẻ đau đớn, tay giữ lấy hông.

"Ôn đại thiện nhân giờ thành Ôn tàn phế rồi."

Chu Tử Thư lại nhìn Ôn Khách Hành, cười lớn. Ôn Khách Hành muốn cãi lại nhưng bị cơn đau phía sau lưng ngăn lại.

"Thế nào? Có cảm thấy mãn nguyện chưa?"

Chu Tử Thư lại nói tiếp.

"Mãn nguyện, cực kì mãn nguyện. Mãn nguyện tới già luôn."

Ôn Khách Hành gật đầu gằn giọng nhấn mạnh mấy lời cuối. Hướng Chu Tử Thư đang cười kia đưa chân đá qua.

"Còn đá ta, ta thấy ngươi bị ngã chưa đủ đau rồi, lại đây ta thêm cho chút."

Chu Tử Thư tiến đến liền bị Ôn Khách Hành đứng phắt dậy ngăn lại ngay lập tức. Ôn Khách Hành giơ tay ra phòng bị, tay còn lại vẫn giữ lấy hông.

"Ta sai rồi, ta sai rồi, Chu mỹ nhân tha cho cái mạng già này của ta đi."

Cảm thấy trêu Ôn Khách Hành như vậy là đủ rồi, Chu Tử Thư vẫn tiến đến nhưng không phải để đập hắn thêm mà chỉ đến kiểm tra thương tích thế nào.

"Cởi áo ra xem nào."

"A Nhứ muốn sàm sỡ ta sao, đến đi."

Ôn Khách Hành nhanh chóng cởi áo. Chu Tử Thư đặt tay lên trán lắc đầu ngán ngẩm.

"Đau nhưng vẫn có sức để dở thói vô sỉ thì chắc chắn không nặng rồi."

Chu Tử Thư nhéo vào lưng Ôn Khách Hành khiến hắn nhảy dựng lên la lớn. Ôn Khách Hành quay mặt lại nhìn Chu Tử Thư, bắt đầu bài văn mẫu của hắn, bặm môi chớp mắt, trong mắt còn cố nặn ra mấy giọt nước, trông vô cùng đáng thương. Chu Tử Thư như hoá đá, đứng vô vọng che mắt lại. Ôn Khách Hành còn tiến đến bồi thêm mấy tiếng "A Nhứ", "xót ta chút đi mà" nghe mà câm lặng.

"Có thôi ngay đi không. Thôi!!!"

Chu Tử Thư đẩy đầu Ôn Khách Hành ra xa, không muốn nghe thêm một lời nào từ hắn nữa.

Sau ngày hôm đó, hai bộ hỷ phục vẫn được cất gọn trong hộp gỗ, cuộc sống lại trở về như thường ngày.

Hôm nay lại kéo theo Thành Lĩnh ngồi uống trà, đang nói chuyện bình thường thì Ôn Khách Hành bắt đầu làm trò.

Thành Lĩnh ăn cơm chó thật thảm. Ăn mỗi ngày, mỗi khắc, muốn trốn cũng trốn không được.

"A Nhứ...Vợ nhỏ a~"

"A Nhứ, nhìn ta đi mà~"

"A Nhứ....A Nhứ..."

Ôn Khách Hành một gương mặt đầy sự khao khát được khen thưởng mà hướng về phía Chu Tử Thư.

"Được rồi. ngươi giỏi nhất."

Chu Tử Thư đành phải thuận theo mà đưa tay xoa đầu Ôn Khách Hành. Hắn tỏ ý hài lòng, nắm lấy tay Chu Tử Thư, đem đến nơi miệng mà hôn lên. Còn cọ vào má bản thân một chút, đưa qua mũi hít lấy hít để như thiếu hơi lâu ngày sinh nhớ nhung, muốn hít hết hương vị của vị mỹ nhân này.

Cả một quá trình đó đều được tiểu đồ Thành Lĩnh ngồi ngay bên cạnh nhìn cả. Thiếu niên nọ giờ đã không thể khống chế được xúc cảm nữa. Ấm ức bấy lâu hôm nay đã không còn giữ nổi nữa, trực tiếp nói ra hết thảy. Gào lên bất mãn.

"Sư Phụ cùng Ôn Thúc thực sự quá đáng lắm!!"

"Con không chịu nổi nữa rồi!!"

"Hai người thương con chút đi được không? Con còn độc thân mà!!"

"Có thể nào chừa cho con một đường lui được không!!!"

"Con mệt mỏi lắm rồi!!"

"Con bây giờ mới chính là trò hề đó. Như một thằng hề!!!"

Nói xong liền lập tức đập bàn hậm hực đứng dậy bỏ về phòng. Chu Tử Thư cùng Ôn Khách Hành ngồi ngẩn người nhìn.

Lần đầu tiên thấy Thành Lĩnh như vậy. Quả thật là đã ăn nhiều đến nghẹn luôn rồi.

Ôn Khách Hành nín cười đến run cả người.

"A Nhứ, đồ đệ ngươi hôm nay ăn cơm mắc xương cá chắc luôn."

"Hôm nay ăn cơm làm gì có cá."

"À ừ...chắc vướng rau...khụ khụ. Cười chết ta rồi."

Ôn Khách Hành không nhịn nổi nữa trực tiếp cười phá lên. Chu Tử Thư cũng mỉm cười theo.

Thành Lĩnh nằm ở trong phòng, úp mặt lên gối hét lớn.

"Khắp nơi trong nhà này, chỗ nào cũng toàn cẩu lương!! Ta không muốn ăn nữa!!!!!!!!!!"

_END_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top