Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Đoán ra chưa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoán ra chưa?

Thời gian thực: 15:10:00 Ngày 23/03/20Y3 

Triệu Tiểu Vân nhận được lời cảnh báo của "Cảnh sát trưởng mèo đen", may mà không thét như gà tại trận, phản ứng đầu tiên của cô nàng là báo cho lãnh đạo.

Ngón tay cô nàng lướt như bay, thành thạo gõ bài tiểu luận trong khung chat sau đó bỗng dưng thắng xe lại, ánh mắt rơi trên những câu từ "nguy hiểm cao, cần phải áp dụng các biện pháp can thiệp, trù bị ngay…" mà mình vừa gõ. 

Cảnh này quen quen, không hổ là mình, dùng từ y hệt. 

Lúc này đã hơn 3 giờ chiều, cả ngày hôm nay Triệu Tiểu Vân đều mất hồn mất vía, trừ bỏ đối phó với công việc còn thì là lên mạng xem hướng đi, lội acc weibo phụ của "Bánh mật da tuyết".

Tài khoản này không tương tác với ai cũng không ai trả lời lại, số liệu chỉ toàn "Bánh mật da tuyết" nói chuyện một mình, lời nói cũng là những điều mà "Dương Nhã Lệ" chưa từng nói ra. 

Cô bé nói về chính mình, nói bản thân mình lăn lộn còn không bằng con chó có số má trong gánh xiếc, có lẽ vì cô bé không có bộ lông mềm mịn - con chó thể hiện không tốt sẽ bị đánh nhưng làm đúng sẽ được thưởng còn cô bé chỉ là cái máy thi cử, tốt là chuyện thường, "hỏng rồi" thì được sửa lại.

Cô bé nói về mẹ mình, nói bà là người sói biến dị, chẳng cần đợi lúc trăng tròn, nói không chừng chỉ cần bật đèn tròn lên là có thể khơi dậy bản tính cuồng máu của bà. Hễ mẹ "biến hình" là ném vỡ đồ đạc còn đánh người, cắn loạn một hồi. Hết việc biến về hình người lại hối hận, bà sẽ ôm đứa con gái bị mình đánh thành con chó chết rồi khóc thật to, kéo tay con gái bạt tai mình. 

Cô bé nói về ba mình, nói ông ta là cái máy tính nhiệm màu cũ kỹ, luôn chỉ có một tần số mạng, gửi 100 tin nhắn thì 99 tin là gửi không thành công, còn lại 1 tin kia chọc giận ông ta, chiếc máy tính hỏng hóc ấy sẽ biến thành robot. Sau đó ông ta sẽ đá thúng đụng nia ở nhà, đại chiến với người sói khát máu, chế tạo ra tai nạn giao thông liên hoàn…

Cô bé rất thông minh này có thể đang phạm tội, cũng có thể đang tìm đến cái chết - chuyện này bây giờ trừ chính Dương Nhã Lệ thì cũng chỉ còn mình Triệu Tiểu Vân hay.

Đợi tới khi giáo viên phế vật hoảng lên là không biết đường lần nữa báo cho lãnh đạo nhà trường, nhà trường lại sẽ như lâm đại địch mà tìm cảnh sát, kiếm phụ huynh. Bọn họ sẽ cách ly Dương Nhã Lệ như thể cô bé mắc phải căn bệnh truyền nhiễm vậy, cả đám cùng vây quanh hỏi cô bé "Rốt cuộc em nghĩ không thông chỗ nào thế". Phụ huynh lại cãi nhau khóc lóc như lần trước tới nhận người về như thể "quỷ đòi nợ mất mặt chướng mắt" này cả ngày lười học vậy, như thể chuyện này chẳng liên quan gì tới bọn họ cả. 

Vậy tới chừng đó Dương Nhã Lệ đang làm gì cũng chỉ mình cô bé biết. 

Triệu Tiểu Vân xóa đi từng câu từng chữ trong bài tiểu luận của mình rồi mò điện thoại, cất bước chạy về phía lầu học lớp 11. 

Học sinh còn đang học, cô nàng đếm ngón chân mình, sau đó lại đi lung tung ngoài phòng học, lòng như kiến bò chảo nóng vậy, cuối cùng cô nàng như đến lúc bệnh nặng vái tứ phương mà tìm tới "Cảnh sát trưởng mèo đen" nọ.

【Đám mây làm bằng kẹo bông gòn】:Mình nên nói thế nào đây? Hỏi thế nào? Hỏi thẳng có được không? Liệu mình có kích thích em ấy không? 

Không biết bên "Cảnh sát trưởng mèo đen" đang bận hay cạn lời, phải lâu sau mới ném trả mấy chữ: Em hỏi chị à? 

Triệu Tiểu Vân: "..."

【Cảnh sát trưởng mèo đen】:Không phải em là giáo viên tâm lý à? 

Triệu Tiểu Vân hận không gào lên một câu: "Em chỉ là một cục cưng!"

Nhưng người ta có phải mẹ của cô nàng đâu. 

Chị gái "Cảnh sát trưởng mèo đen" kiệm lời nhiều ý, chưa khi nào dùng icon cả, ngầu gần chết. Cô nàng mà dám gõ câu đó ra bên kia chắc chắc nghĩ cô nàng bị úng não, block ngay và luôn ấy chứ. 

Nhưng cô nàng là một cục cưng, là em bé to xác mờ!

Chuông hết tiết đột ngột reo vang, Triệu Tiểu Vân giật bắn, cô nàng ngẩng đầu lên thì thấy ảnh ngược của chính mình trong tấm kính ở hiên. 

Giáo viên có yêu cầu về trang phục, điều kiện nhà Triệu Tiểu Vân lại tốt, cô nàng mua nổi quần áo xịn, thoạt nhìn là người khéo léo lại hào phóng nữa, lúc không nói năng động đậy gì thì nhìn cũng ra dáng lắm. 

Nhưng đó chỉ là vỏ bọc…

Không biết sao Triệu Tiểu Vân bỗng nhớ tới một tiết học mình tham dự hồi còn đi học. 

Trên bục giảng, giáo viên đang nói về "lý luận quan hệ khách quan", dưới lớp Triệu Tiểu Vân đang gật gà ngả nghiêng ngủ gục thì bỗng bị âm thanh thảo luận của bạn mình đánh thức. Cô nàng mù mờ dụi mắt thức dậy, nghe mọi người nói tới "ví dụ con của em ngã, bé con sợ hãi khóc thật to thì phải làm sao"?

Bạn học có đứa đùa "đánh mông", có đứa kêu "đánh mặt đất báo thù cho bé con"; phe dịu dàng thì "vội ẵm lên dỗ dành", phe lý trí thì nói "đưa đi bệnh viện xem vết thương"; khác người nhất là hệ giáo dục nói phải "nắm lấy thời cơ dạy con trẻ làm sao mới có thể mạnh mẽ đối mặt với đời người lắm chông gai", miễn cưỡng phất cao chủ đề… 

Sau đó vị giáo viên nói chuyện như tụng kinh đẩy nhẹ mắt kính rồi nói: "Winnicott* sẽ đi tới rồi bình tĩnh đỡ đứa trẻ lên, nếu đứa trẻ vẫn khóc thì sẽ nói với nó "Nào, nói với ta con sợ hãi cái gì, ta sẽ nói với con chuyện gì vừa xảy ra", sau đấy để đứa trẻ chơi tiếp."
*Winnicott: Donald Woods Winnicott (1896 - 1971) là một bác sĩ nhi khoa và nhà phân tâm học người Anh, người có ảnh hưởng đặc biệt trong lĩnh vực lý thuyết quan hệ đối tượng và tâm lý học phát triển

Âm thanh bàn luận của bạn học nhỏ dần, Triệu Tiểu Vân đã tỉnh, cô nàng nghe vị giáo viên đó chậm rãi nói tiếp: "Trẻ con có hiểu gì đâu, nhưng tiếc thay người lớn cũng chỉ là trẻ con size lớn, tự lòng mình còn ngập tràn bất an sợ hãi, chẳng chút sức lực nói với con trẻ rằng "chuyện này có to tát gì đâu, chúng ta có thể xử lý". Những đứa trẻ dựa vào họ về sau sẽ phóng đại sự sợ hãi ấy gấp 10 lần, thế giới trong mắt chúng sẽ biến thành nguy cơ tứ bề - tương lai mấy trò đừng vội lập gia đình sinh con, bản thân mấy trò phải trưởng thành trước cái đã."

Học sinh bắt đầu rời khỏi phòng học giữa giờ, thấy Triệu Tiểu Vân thì đứng lại chào hỏi, từng tiếng "cô Triệu" kéo cô nàng khỏi những suy tư. 

"Tiêu Triệu," giáo viên chủ nhiệm vừa hết tiết thấy giáo viên tâm lý còn tưởng lớp mình có ai làm ra chuyện gì thì căng thẳng thấy rõ, đi ba bước vội chạy hai bước sang, "sao vậy? Tìm ai trong lớp anh vậy? Lại xảy ra chuyện gì à?" 

Hẳn anh không muốn khiến cho học trò sợ hãi, âm thanh nói chuyện bé tí, suýt nữa Triệu Tiểu Vân nghe không rõ. Nhưng cô nàng cũng thấy mấy học sinh đứng quanh ngay lập tức chẳng nói cười nữa, mấy đôi mắt nhìn lại đấy, ngay cả trong lớp cũng có mấy người thò đầu ra xem. 

Chỉ một khoảnh khắc đó, cô nàng hiểu thế nào là "trẻ con toàn nhìn theo người lớn".

Triệu Tiểu Vân dẫm xuống đất chỗ mình để đứng cho vững theo bản năng, cô nàng nghe thấy mình nhẹ nhàng vững vàng đáp: "Không có gì đâu, tiết tự học tối chủ nhật nhà em có việc, em không đi được, em báo đổi thời gian với học trò của anh một tiếng." 

Nói xong cô nàng bình tĩnh gõ vào cửa sau của lớp rồi vẫy tay với Dương Nhã Lệ: "Nhã Lệ ra đây một chút, cô báo nghỉ phép với em." 

Chủ nhiệm thở phào, mấy học sinh ban nãy căng thẳng theo anh cũng thả lỏng ngay còn đuổi nhau chạy qua thật rộn ràng. 

Triệu Tiểu Vẫn gắng trưng ra vẻ không chuyện gì mà nói chuyện phiếm với đồng nghiệp rồi "nhẹ nhàng" kéo học sinh nữ đi ra khỏi lớp: "Đi, đi đến phòng làm việc cô lấy bài tập của em, không thể để em nghỉ không một tuần được."

Nữ sinh đi theo sau nhìn cô nàng suốt. 

Triệu Tiểu Vân nhớ tới chương cuối trong "Làm quỷ".

"Mỗi ngày mình đều trông chừng cô ta" "Mỗi giờ mỗi phút mình đều trông chừng cô ta". 

"Ngồi đi," trong phòng làm việc, Triệu Tiểu Vân rót ly nước để trước mặt Dương Nhã Lệ, "Bánh mật da tuyết." 

Đuôi mày Dương Nhã Lệ khẽ động. 

"ID này phải không?" 

"Cô không báo cho lãnh đạo trong trường à?" 

Gần như hai người nói ra cùng lúc, lời vừa chạm nhau hai người lại cùng rơi vào im lặng. 

Hồi lâu sau, Triệu Tiểu Vân nói: "Không nói, lần trước báo lên cô cảm thấy chẳng giúp gì được cho em, cảnh sát mạng đang tìm tác giả truyện, do chưa xác định được tính chất sự việc nên chưa liên lạc với bên nhà trường, bây giờ chuyện của em chỉ có cô biết thôi." 

Dương Nhã Lệ tặng cô nàng một nụ cười mỉa mai như có như không: "Em nói mà, tra IP cũng nhanh đấy. Nay cô lớn gan nhỉ, còn giấu không báo, lỡ đâu em uống thuốc ngủ là cô "ăn không hết cũng phải gói mang về" đấy. Cô không sợ phải chịu trách nhiệm à?" 

"Sợ chứ." Triệu Tiểu Vân đáp, "Chắc chắn cô sẽ mất việc, mất biên chế, mới đi làm một năm mà đã gặp chuyện này, về sau mấy ngành nghề liên quan là không được làm rồi ấy, chuyên ngành coi như bỏ. Cho dù có chỗ nhận nhưng ám ảnh tâm lý còn đó, cô cũng khó làm tiếp." 

Dương Nhã Lệ không lên tiếng. 

"Tóm lại em có uống ngủ chưa?" 

Dương Nhã Lệ im lặng một lát: "Không, Gạo nói rồi, uống thuốc ngủ không chết đâu." 

Gạo - Cháo bột hồ. 

Triệu Tiểu Vân không thay đổi sắc mặt nhưng tim đã nhảy 800 nhịp: "Em, Gạo, mấy người spam tặng hoa kia nữa, mọi người quen nhau ở đâu?" 

"Cảnh sát đã kiếm cô rồi còn không biết à? Còn hỏi nữa?" 

"Tác giả thì sao? Tác giả truyện đấy là ai?" 

"Tụi em gọi cô bạn đấy là "Con cua" - cô đừng vội nói cho cảnh sát, cũng khỏi tra IP đi, bạn ấy sẽ không nói gì để ai tra ra đâu. Truyện đó viết xong từ trước rồi mới đưa Gạo đăng hộ.".

"Vậy em ấy…" 

Dương Nhã Lệ thoáng nhìn đồng hồ rồi ngắt lời cô nàng: "Hẳn là đi rồi, cái này là quyết định của bạn ấy. Nhóm bọn em có nhóm quy, bình thường tương tác ủng hộ nhau nhưng ai đã quyết định xong sẽ đi thì người khác không được khuyên, không được cản, không được phán xét, không được nói bí mật ra ngoài. Bọn em thề rồi, ai vi phạm thì kiếp sau… đời đời kiếp kiếp đều phải làm người. Bọn em chỉ là đang giúp bạn ấy hoàn thành nguyện vọng."

"Nguyện vọng của em ấy…" 

"Cô có đọc kỹ không đó? Không phải chương 1 có viết à? Ước mơ của bạn ấy là làm nhà văn, viết mấy cái khốn kiếp đó!" Dương Nhã Lệ tránh né ánh nhìn của cô nàng, cô bé không kiên nhẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, "Với cả chỉ có Gạo là từng liên lạc với bạn ấy, cô hỏi em cũng vậy thôi, cô thử động cái đầu để dành cắm hoa của mình chút đi, nếu em biết nhiều thì không phải sẽ giống Gạo uống thuốc nhập viện rồi à? Còn ngồi đây chờ cô hỏi chắc?" 

Đầu Triệu Tiểu Vân đặc sệt, trong một chốc cô nàng không rõ đầu cua tai nheo gì cả, trong phòng chỉ nghe được tiếng "tích tắc" của đồng hồ treo tường. 

"Vậy là Gạo uống thuốc ngủ để cho "Con cua" có thời gian rời khỏi." 

"Tác giả phải tận mắt nhìn thấy tác phẩm của mình "đã hoàn thành" chứ." Dương Nhã Lệ nhún vai, "Cô cứ nói với cảnh sát kêu họ chờ Gạo đi, chị ấy mất ngủ cũng không phải ngày một ngày hai, uống thuốc ngủ lâu rồi sẽ không có vấn đề gì đâu, mai mốt là có thể trả lời cho." 

"Nhưng vậy thì muộn mất…" 

"Tất nhiên," Dương Nhã Lệ bỗng nở nụ cười, "bạn ấy nghĩ kỹ từ trước rồi, bạn ấy mà không chết thì ai sẽ quan tâm tới chứ? Em thì không dám rồi đó, chì dám rạch hai nhát lên tay, có ai để ý em không?"

Triệu Tiểu Vân: "Không…"

Dương Nhã Lệ lại ngắt lời cô nàng: "Sao không nói với giáo viên và nhà trường à? Giáo viên có cách gì, cũng chỉ nói lại cho người giám hộ. Vậy kêu người giám hộ báo cảnh sát cho cô nha, không phải có mẹ à? Mẹ nói rồi, có gì đâu, con nít học hành áp lực lớn, uống thuốc trị tâm thần thì sao, nghĩ vớ vẩn - 18 tuổi, lớn rồi, tự đi tố cáo nha, vậy cô có chứng cứ không? À, không có. Có bị thương không? Cũng không, e à không phải tự nguyện ư? Không phải bên Gạo có điều kiện à? Sao không dùng đoàn đội người nổi tiếng trên mạng phanh phui hả? Phí lời, tên ngu nào chịu dính vô chuyện này, sau này bị đính kèm từ xấu thì sao?" 

Một bụng chữ của Triệu Tiểu Vân bị cô bé nói cả, trong một chốc bỗng không biết phải đáp sao. 

"Sao em nói với cô?"

"Bỗng có suy nghĩ kỳ lạ."

"Hả?"

"Em là sau này mới vào nhóm, nhóm cũ của họ giải tán rồi do xảy ra chuyện "chàng trai loa" đó. Mấy người Gạo nói chuyện đó không được công khai, trong chuyện đó liên lụy nhiều trẻ vị thành niên, sợ gây ảnh hưởng không hay. Vậy là em nghĩ loại như bọn em không phải cũng giống vậy sao? Mọi người làm vậy hẳn là do nhận văn bản nội bộ, nhắc nhở gì mà chú ý đến an toàn của học sinh khi sử dụng mạng internet… Dĩ nhiên chỉ có mình em có ý nghĩ kỳ lạ ấy, lúc đó em nói ra trong nhóm không có hưởng ứng cả. Thật ra bọn em muốn anti với fan Hồ Điệp muội muội phát tán chuyện này ra, bóc thật to xong lại livestream cắt cổ tay gọi cảnh sát đến, thật là ầm ĩ nhỉ? Chắc chắn có rất nhiều người vây xem. Chuyện này thì giao cho Gạo làm… chị ấy biết Con cua là ai. Gạo nói nhóm này chả có mấy ai sống như người, đề cử truyện cũng chẳng ăn ai, không đáng tin… Em chỉ thử bừa thôi, không ngờ cô đọc thật." 

Dương Nhã Lệ khựng một chốc rồi lại nói: "Càng không ngờ 3 chương cuối mới đăng đã bị khóa, nhanh như vậy cảnh sát đã tìm tới Gạo còn làm Gạo phải vào bệnh viện chịu tội - Là em không đúng, em đưa ra ý kiến thối tha, cô phản ứng nhanh quá, không bình thường."

Triệu Tiểu Vân: "..."

Cô nàng là một kẻ tạm bợ, cô nàng không có phản ứng gì hết, cô nàng chưa hề nghe chuyện "chàng trai loa" bao giờ. 

Lúc này, màn hình máy tính của Triệu Tiểu Vân lóe lên mấy tin nhắn, là Cảnh sát trưởng mèo đen bổ sung. 

Triệu Tiểu Vân liếc nhìn, lòng bỗng lóe lên suy nghĩ: "Sao em lại có ý này?"

Dương Nhã Lệ ngây ra: "Ý gì?' 

""Bút sáp" cũng là em đúng không?" Lòng bàn tay Triệu Tiểu Vân đầy mồ hôi lạnh, cô nàng chả buồn nhìn đến mà lau vào đùi mình, "Bình luận của Bút sáp trong truyện là để cho cô xem, em sợ cô đọc không hiểu…" 

"Cô cũng nghĩ nhiều quá đấy cô ạ." Dương Nhã Lệ lạnh lùng ngắt lời cô nàng, "Fan phủng anti an tiếc toàn lũ ngốc, không ai dẫn dắt tiết tấu bọn họ sẽ không mò ra được gì…" 

"Không, không phải," Triệu Tiểu Vân nhìn chăm chú vào đôi mắt cô bé, cô nàng nói năng có hơi lộn xộn, "thật ra em… em phát hiện ra cô thật sự đọc truyện, em muốn biết nếu cô hiểu rồi cô sẽ làm thế nào đúng không? Em muốn biết cô có đứng ra bảo vệ em… bảo vệ các em…"

Dương Nhã Lệ: "Cô nghĩ lố rồi." 

Triệu Tiểu Vân: "..."

Qua một hồi Dương Nhã Lệ lại nói nhẹ tênh: "Nhưng mà tùy cô, cô thích nghĩ thế nào em cũng chả quan tâm. Cô à, không cần giằng co với em đâu, em thật sự không biết tin tức ngoài đời thực của Con cua."

Triệu Tiểu Vân nghĩ thầm nói linh tinh, Mèo đen nói truyện "Làm quỷ" toàn dùng tin tức ngoài đời thực. 

Nhưng bây giờ cô nàng thật sự mệt mỏi tâm thần, chẳng còn bản lĩnh chi: "Vậy… cho cô xem nhóm của các em được không?' 

Dương Nhã Lệ cười nhạo, cô bé từ từ lấy di động ra: "Nhóm set trên cùng đó - Cô xem cũng vô dụng thôi, bọn em đều xóa lịch sử trò chuyện, có người trò chuyện xong còn xóa nhóm luôn ấy chứ - Cô muốn coi nội dung thì phải kiếm người khôi phục, hơn nữa bạn ấy chả để lộ tin tức ngoài đời trong nhóm đâu." 

Triệu Tiểu Vân nhận lấy, quả nhiên lịch sử trò chuyện trống không. Rất nhanh cô nàng đã tìm thấy "Con cua", bấm vào trang cá nhân thì cũng trống không nốt. 

Ảnh đại diện của "Con cua" là một tấm ảnh hoạt hình, trong hình có hai cô bé. Người bên trái mặt bị bôi đen, người bên phải đeo kính có khuôn mặt tròn, trên mặt có mấy nốt tàn nhang đang giơ tay chữ V với ống kính.

Tấm ảnh đại diện có tên, là "Tiểu thiên sứ không tồn tại". 

Triệu Tiểu Vân là thành viên hội đồng sống trên mạng lâu năm, vừa liếc mắt đã biết tấm hình này là sửa từ ảnh chụp, cô nàng tải về rồi gửi cho "Cảnh sát trưởng mèo đen". 

Mấy phút sau, tấm ảnh hoạt hình được gửi tới tay lão Vương thông qua Mậu Diệu. Lão Vương đã kịp đến trung học số 2 khu Bình An, chẳng mấy chốc sau đã tìm ra tấm ảnh gốc: Là một tấm ảnh hai thiếu nữ chụp chung. 

"Tiền Lị nhận ra rồi - đeo kính nhỏ bên phải là Tiền Lị, người bị bôi đen bên cạnh là Trần Hi." 

Nhưng vì sao tiểu thiên sứ "không tồn tại"?

Mậu Diệu hỏi: "Một năm nay giữa Tiền Lị và Trần Hi đã xảy ra chuyện gì? Hai cô bé có mâu thuẫn gì ầm ĩ không?" Khéo đó là manh mối Trần Hi mất tích không chừng. 

Lão Vương đáp: "Không có à, giáo viên mấy đứa nói hai đứa rất tốt, con bé thấy anh còn sợ, cứ hỏi sao mãi, khóc tới rối tinh rối mù… à, đúng rồi, còn nhật ký mà em hỏi đó, Tiền Lị nói không thấy Trần Hi viết nhật ký gì trong trường cả nhưng lâu lâu con bé sẽ cập nhật gì nhỉ… gì mà tường nhà ấy? Trò gì trên mạng ấy, đợi xíu anh chụp cho em xem." 

Lão Vương cúp điện thoại sau đó nhanh chóng gửi mấy tấm hình qua. Mậu Diệu bấm vào ảnh nhìn, huyết áp chị tăng vọt. 

"Ngày 17/03/20X6

Mình đã 10 tuổi rồi, cảm thấy bản thân mình già ghê, haiz!"

"Ngày 13/05/20X9 

Nghi thức khai mạc rất thành công... từ hồi lên cấp 2 đến giờ chưa bao giờ tốt thế này luôn."

"Ngày 17/03/20Y0 

Cả đời này mình cũng không quên được hôm nay, cả đời này sẽ không tới chỗ đó nữa. 

Mình không biết phải chất vấn ai, buồn nôn. 

Hôm nay còn là ngày sinh nhật 15 tuổi của mình… dù mình sống đủ rồi."

"Ngày 01/05/20Y0

Mình không tẩy sạch dòng máu của mình được, chỉ có lúc nôn tháo mới như còn sống."

"Ngày 01/01/20Y2

Hôm nay là năm mới, mình vẫn thức tới 0 giờ... Năm nay mình kiếm được hai lời chúc năm mới vui vẻ."

… Từng chuyện từng chuyện rõng rã suốt 7 năm trời.

Tay Mậu Diệu siết di động nổi cả gân xanh: "Anh Vương, "mời" ba kế con bé đến một chuyến đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top