Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28: Giữa dòng nước (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa dòng nước (5)

Thời gian thực: 16:35:00 Ngày 23/03/20Y3


Cua là món mặn. 

Mà "quỷ nước" cũng chỉ có đầu truyện là tạm làm con quỷ "theo chủ nghĩa ăn chay" trong một chốc ngắn ngủi. 

"Không thể không nghĩ tới trường hợp Lâm Thủy Tiên có ác ý với Trần Hi - Đồn cảnh sát ở quê Lâm Thủy Tiên thì sao? Liên hệ được chưa?"

"Đã liên hệ, bên kia nói sẽ lập tức xác minh thân phận ông bà của Lâm Thủy Tiên với địa chỉ rồi cho người qua xem thử. Nhưng địa chỉ quê đường xá không dễ tìm, mấy anh em bên đó đi ngay cũng phải mất một lúc… Anh cảm thấy bên đó như thêm phần bảo hiểm, tìm manh mối quan trọng vẫn ở thành phố. Một cô bé thì chạy được bao xa chứ?" 

Mậu Diệu liếc nhìn đồng hồ, đã 4 giờ rưỡi chiều. 

"Không, bây giờ tình hình tốt nhất là cô bé thật sự có thể đi xa đến vậy…"

Lâm Thủy Tiên bước vào tầm nhìn của họ quá trễ, bị Cháo bột hồ làm rối loạn tin tức, sau khi khóa được Trần Hi thì lại dây dưa hồi lâu với cha mẹ cô bé. Từ buổi trưa đến giờ đã qua hơn bốn giờ đồng hồ, nếu như Lâm Thủy Tiên ở thành phố T, có bốn giờ này thì món cuối cùng dọn lên bàn tiệc cũng đã nguội. Từ thành phố T đến quê Lâm Thủy Tiên đi xe cũng mất ba bốn giờ, nếu may mắn, con bé thật sự dùng cách nào đấy đưa Trần Hi tới quê nó thì nói không chừng còn tới kịp. 

Hi vọng dù nhỏ nhoi hơn nữa thì vẫn là hi vọng mà. 

Mậu Diệu lấy ly nước lạnh nốc cạn, chị đè lại xúc động muốn ho khan, vừa quay lại đã thấy Mậu Ếch Con sáp lại từ khi nào, lắp ba lắp bắp như muốn nói gì đó với mình. 

"Em chờ chị chút." Lòng Mậu Diệu bay đến suy nghĩ khác, chẳng có thời gian để ý đến nó. Chị đưa tay ngắt lời Mậu Ếch Con rồi nói tiếp với cảnh sát bên cạnh: "Bên Trần Văn Dật sao rồi? Cho dù gã nói cái này toàn chuyện giả dối, là Lâm Thủy Tiên bôi nhọ mình thì còn con gái ruột kìa? Gã không lo à?" 

"Bây giờ người ở tỉnh ngoài, mới nãy nói mình đang lái xe, nói mấy câu gã đã kêu anh em đợi chút nữa gọi lại rồi cúp máy." 

"Lái xe gì? Gã lái tàu Titanic đi đầu thai…" Mậu Diệu bỗng dưng im bặt, đồng nghiệp vô tội mắt to trừng mắt nhỏ với chị một chốc thì bỗng nghe chị nói nhanh hơn, "Đưa em ghi âm cuộc gọi." 

Bên cảnh sát gọi hai cuộc cho Trần Văn Dật, bản ghi âm đầu gọi khi bọn họ vừa phát hiện Trần Hi mất tích, lúc đó cảnh sát còn chưa biết đến sự tồn tại của Lâm Thủy Tiên, Trần Văn Dật trong mắt cảnh sát hãy là "bố ruột chẳng mấy liên quan đến chuyện mất tích của đương sự". 

Vừa bắt máy, dù Trần Văn Dật khách sáo nhưng vẫn nghe được gã có chút mất kiên nhẫn. Cảnh sát tỏ rõ thân phận gã còn thăm dò một câu "tôi ở ngoài tỉnh, có chuyện gì gấp à", sau khi cảnh sát nói chuyện Trần Hi mất tích, gã mới phát hoảng. 

"Con bé không có liên lạc với tôi… hình như lâu rồi nó với tôi không có liên lạc, lớp 12 rồi, tôi sợ phiền nó học hành nên cũng không chủ động liên lạc - là chuyện từ bao giờ? Chuyện gì đây!"

Nghe gã nói năng lộn xộn, hỏi tới tấp, cảnh sát nói tình hình đại khái. 

Trần Văn Dật hỏi dồn xong thì im lặng một chốc mới hỏi tiếp: "Anh nói con bé đi khỏi trường từ giữa trưa à? Sao biết không phải là trốn học đi chơi? Có khi áp lực quá mới đi hóng gió linh tinh gì đó…"

Cảnh sát do dự một hồi, hẳn là lúc đó nghĩ đây là bố ruột đương sự nên cũng không cần che giấu làm gì bèn nói chuyện truyện "Làm quỷ" cho gã nghe còn tràn đầy đồng tình mà dặn mấy câu: Trong ấy có vài nội dung có thể gã không tiếp nhận được, mong gã xem xong thì trước mắt phải bình tĩnh, chuyện quan trọng nhất bây giờ là bảo vệ đứa trẻ vân vân. 

Trần Văn Dật để lại tài liệu đấy, sau cùng giọng điệu hơi lơ đễnh, gã hỏi Trần Hi cầm theo bao nhiêu tiền còn tỏ ý bên gã có manh mối gì thì sẽ liên hệ với cảnh sát ngay. 

Cuộc thứ hai là gọi hỏi thăm chuyện của Lâm Thủy Tiên.

Sau khi bắt máy, không chờ cảnh sát mở lời Trần Văn Dật đã nói trước: "Tìm thấy Hi Hi chưa? Có manh mối gì à?" 

Nghe đáp không có, thái độ gã trở thành lãnh đạm, lúc cảnh sát nhắc tới mẹ con Lâm Hồng Hà, dường như gã đề phòng ngay lập tức, trả lời cũng không khách sáo, toàn câu ngắn ngủn kiểu "không biết" "không rõ" "đã từ chức, không còn liên lạc", nói hai ba câu thì bắt đầu kêu mình đang lái xe, kêu bọn họ kiếm người khác mà hỏi.

Bản ghi phát tới đây, vị cảnh sát tức giận nói: "Thằng chả còn không hỏi một câu hai mẹ con đó với chuyện Trần Hi mất tích có liên quan gì nhau không, đội trưởng Mậu, em nói coi phải chột dạ không?" 

Mậu Diệu không lên tiếng.

"Đội trưởng Mậu?" 

"Kỳ lạ," Mậu Diệu thì thầm, "trong bản ghi âm đầu thì gã không hỏi có phải Trương Hoài hay Thái Mỹ Nhân đắc tội ai không hay có đối xử tệ gì với con trẻ không…"

"Hình như không, gã không nhắc người khác."

Phản ứng này không đúng… 

Con trẻ xảy ra chuyện, hai vợ chồng chỉ trích nhau mới là chuyện bình thường huống chi còn là tức giận chia tay trong không vui chứ? 

Lần đầu Trần Văn Dật nghe tin Trần Hi mất tích, hoảng thì hoảng đấy nhưng lòng gã hệt như có dự cảm gì đó - chuyện Trần Hi mất tích có liên quan tới Lâm Thủy Tiên. 

Loại dự cảm này hẳn là được chứng thực sau khi gã đọc xong "Làm quỷ" nên khi cảnh sát gọi tới lần hai, vừa nghe chưa có tin tức của Trần Hi gã đã biết đối phương muốn hỏi gì, thái độ quay ngoắt 180 độ. 

Vậy vấn đề là cái "dự cảm" kỳ quái đó của gã tới từ đâu? 

Lâm Thủy Tiên liên lạc với gã à? 

Không, lần đầu cảnh sát gọi cho gã là đã trễ rồi, nếu Lâm Thủy Tiên có liên lạc thì đã liên hệ từ sớm, như vậy khi Trần Văn Dật nghe tin Trần Hi mất tích sẽ không kinh hãi tới vậy. 

Vậy thì trước đó chuyện gì gã không hiểu đã xảy ra, sau khi biết Trần Hi mất tích, gã vội vã liên hệ hai chuyện lại với nhau. 

Có thể là việc gì đây?

Còn nữa, trong cú điện thoại thứ hai, thái độ của Trần Văn Dật là lãnh đạm, rõ ràng gã không muốn thừa nhận mình chính là "Z", trừ bỏ người đàn ông này ích kỷ cực điểm thì có vẻ như đã gián tiếp nói rõ: Ông ta cho là còn có thể cứu Trần Hi. 

Che giấu với cảnh sát, vậy chỉ còn có thể tự mình đi. 

Gã nói mình đang lái xe… 

Sau khi xem hết truyện, dường như gã biết Lâm Thủy Tiên sẽ đi đâu. 

"Trần Văn Dật ở đâu?" 

"Lần đầu gọi tới, thằng chả có nhắc mình đang ở tỉnh C thành phố B." 

Tỉnh C với tỉnh Y giáp ranh nhau, từ thành phố B lái xe về quê Lâm Thủy Tiên, đi đường cao tốc mất khoảng một giờ là đến…

Trần Văn Dật cho là Lâm Thủy Tiên đưa Trần Hi về quê cô bé à? Truyện không ám chỉ đến cái này - quỷ nước và Đường Quả dung hợp vào nhau ở nhà Đường Quả. 

"Có rà soát thông tin người đi ô tô đường dài, mua vé xe lửa chưa?" 

"Soát rồi, không có tin thông mua vé của cả Trần Hi với Lâm Thủy Tiên." 

Còn nữa, Lâm Thủy Tiên là một cô gái nhỏ, làm sao có thể đưa Trần Hi đi xa đến vậy? 

Dụ? 

Trần Hi dễ lừa tới vậy à? Hơn nữa cô bé sắp thi đại học, đang là lúc chạy nước rút, nhìn vào thái độ học tập của cô bé thì không thể nào làm ra chuyện như bỏ đi không nói tiếng nào.

Ép? 

Độ khó quá cao. Hai cô gái tầm tuổi nhau, thân thể trạng thái của Trần Hi hẳn phải khỏe mạnh hơn Lâm Thủy Tiên bị cách ly hai năm. Cho dù Lâm Thủy Tiên bỏ thuốc hoặc đột ngột khống chế gì đấy thì làm sao đưa người đi kia chứ? Một người to đùng, không ai giúp một tay làm sao cô bé làm được? 

Khoan đã, giúp một tay...

Mậu Diệu: "Có thể tra xem hai lần mẹ con Lâm Hồng Hà chuyển nhà là dùng dịch vụ chuyển nhà của công ty nào không?" 

Hiệu suất làm việc của cảnh sát rất cao, chỉ cần có hướng đi thì rất nhanh đã có kết luận: "Cùng một công ty, "Công ty vận tải đường dài An Tâm", có hợp tác với công ty Trần Văn Dật hết mấy lần, trước kia công ty chuyển văn phòng, nhân công trong ký túc xá dọn nhà đều dùng dịch vụ của công ty này."

"Trước kia phí chuyển nhà do Trần Văn Dật chi à?" 

"Đúng… Dù sao Lâm Hồng Hà cũng là nhân viên trên danh nghĩa của chả." 

"Kêu công ty vận chuyển hợp tác tra xem hôm nay tài khoản Trần Văn Dật có đặt đơn không?" 

"Đợi xíu… Đội trưởng Mậu! Có đơn thật! Khoảng tầm 1 giờ trưa, tài khoản của Trần Văn Dật có đăng ký một đơn dịch vụ chuyển nhà trên APP của công ty, ngõ Tây ngã tư đường Cổ Thành đến tỉnh Y, giữa khu kinh tế công nghiệp, thanh toán tiền mặt." 

"App đăng nhập thiết bị khác được à? Đơn thành công app có nhảy tin nhắn đẩy nhắc nhở không?" 

"Được… Tính bảo mật ba cái app này vậy đó… tương đối đơn sơ. Nếu khách hàng không cố ý tắt tính năng thông báo thì hẳn là có tin nhắn đẩy thông báo." 

Cũng tức là sau khi Lâm Thủy Tiên dùng cách nào đấy hạ gục Trần Hi thì rất có khả năng đã nhét cô bé vào vali hành lý, sau đấy kêu công ty chuyển nhà giúp chuyển đi. Đồng thời sau khi đặt đơn thành công, Trần Văn Dật cũng sẽ nhận được thông báo. 

Từ thành phố T đến tỉnh Y, không nói cũng biết ai dùng tài khoản của gã, Trần Văn Dật hẳn có nghi ngờ tại sao Lâm Thủy Tiên lại dùng tài khoản của gã đặt đơn? Tự mình đăng ký tài khoản cũng có tốn tiền đâu. 

Tại sao cô bé ấy về quê… quê nhà cô bé chẳng phải không còn ai hết à? 

Nhưng nghi thì nghi, gã không hề có ý định hỏi tới. 

Gã vứt bỏ cô bé đó hệt phun bã kẹo cao su, gã còn sợ nó dây dưa với mình đây này, không chừng gã đã chặn hết phương thức liên lạc của cô bé rồi đấy. Lỡ hỏi tới, con bé lại ảo tưởng gã còn quan tâm tới nó thì làm sao? Kẹo cao su dính trên giày nào có dễ cạy. 

Mãi đến khi cảnh sát đồn khu Bình An gọi tới, nói cho gã hay… người mất tích còn có con gái của gã.

Vậy thì sao Lâm Thủy Tiên phải đặt đơn bằng tài khoản của gã? 

Mậu Diệu: "Gọi cho Trần Văn Dật lần nữa, ngăn thằng cha đó lại, đừng để chả đi tìm Lâm Thủy Tiên. Trước khi chả tới nơi có thể Trần Hi sẽ không gặp nguy hiểm gì. Kêu người bên tỉnh Y nhanh chân lên, nhất định phải tìm ra hai cô bé trước Trần Văn Dật." 

Cô bé dùng tầng tầng lớp lớp sương mù khói đạn kéo dài thời gian điều tra của cảnh sát là vì muốn gặp "người mẹ" duy nhất của mình một lần…

Dân cảnh chạy nhanh như gió, Mậu Diệu lại rót ly nước lạnh, chị cứ thấy còn gì đó chưa thông suốt, vừa sắp xếp lại chị vừa vẫy tay hỏi Mậu Ếch Con: "Gì vậy?" 

Mậu Ếch Con lê chân qua như kẻ phạm tội, nó do dự nói ra chuyện mình trượt mồm nói hớ trong nhóm chat. 

Phản ứng đầu tiên của Mậu Diệu là dựng đứng mày, định mở miệng mắng người nhưng chưa đợi chị mắng ra tiếng, Mậu Ếch Con đã co rúm lại. 

Mậu Diệu sững sờ. Chị bỗng phát hiện ra bao năm qua cách ở chung của hai người là vậy. 

Mậu Ếch Con nói cái gì, làm cái gì mà chị bất mãn thì chị chẳng cần phân ra xanh đỏ trắng đen gì, cứ chửi cái đã, trước giờ chưa từng nghĩ xem Ếch Con nghĩ gì trong lòng. 

Con bé sợ làm sai, càng lúc càng kiệm lời, càng lúc càng âm u nặng nề. 

Mậu Ếch Con đã chuẩn bị tâm lý bão tố ập tới nhưng lại chờ được một bàn tay đè lên đỉnh đầu mình. 

Bàn tay ấy thô bạo xoa đầu nó, Mậu Ếch Con mù mờ ngẩng đầu thì chị rút điện thoại khỏi tay nó. 

"Tại chị," Mậu Diệu nói, "đáng ra không nên đưa em giữ… Để chị xem chúng gây ra họa gì rồi, làm sao cứu vãn… nhóm chả mấy người, nhờ bọn họ giữ bí mật chắc cũng…"

Hiếm khi chị từ tốn nói chuyện thì bỗng im bặt, Mậu Ếch Con thấy chị mình kéo xem nhật ký trò chuyện cả buổi sau đó biến sắc… 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top