Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Trên cầu (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên cầu (5)

Bắt được một con cua to

Chap 5 Rìu

Thời gian đăng: 12:00:00 ngày 22/03/20Y3

Nội dung chủ yếu: Bắt được một con cua to

Tôi chẳng thể ở cái chỗ quỷ quái này thêm phút giây nào nữa. Đáng sợ quá, nhân gian quá đáng sợ! 

Thường nói quỷ quái là do con người sống chết đi biến thành, không lẽ hồi đó tôi sống ở chỗ như này thật à? Nghĩ tới đây, tôi ngớ ra, ký ức có chút mù mờ nhưng trong lòng lại có một giọng nói mỏng manh vang lên: "Đúng ó, không thì mày chết thế nào?" 

Lông tơ khắp người tôi dựng cả, không dám nghĩ kỹ xem đó là giọng của ai. Dù sao cũng cóc phải giọng tôi!

Tôi không còn sức đâu quan tâm nữ quái vật đi xa chưa, đi ba bước vọt hai bước chạy tới cửa muốn trốn ra ngoài, tôi ra sức vặn tay nắm cửa… vặn không ra. 

Tôi chuyển sang kéo đẩy vật vã cả ngày trời nhưng cánh cửa chống trộm dày cui ấy vẫn chẳng nhúc nhích chút nào, bấy giờ tôi mới ý thức được cửa bị khóa ngoài. 

Sững sờ đứng đó hồi lâu tôi mới ngẩng đầu nhìn vào tấm kính thay đồ ở cửa, biểu cảm trên khuôn mặt Đường Quả trong gương thật bình tĩnh cứ như đã biết từ lâu rồi, cũng đã sớm quen với chuyện này. 

Ban đầu tôi sợ nó, sau lại hận, bởi vì tôi không biết nó dùng thủ đoạn gì với mình hay là vì nó có cuộc sống tốt đẹp mà lại đi chỉnh tôi, phải hại tôi hồn phi phách tán.

Nhưng khi đứng trước tấm gương chỗ cửa khóa trái tôi bỗng không thấy sợ nữa, cũng không hận nữa, tôi có chút chua chát, cảm thấy nó tội nghiệp cơ. 

Tôi đứng đối diện với tấm gương, hỏi con nhỏ: "Ả là gì của nhỏ?" 

Con nhỏ lặng lẽ nhìn tôi, tận tới lúc tôi tưởng nó không thèm để ý tới mình ngón tay mới tự động đậy.

Con bé viết từng nét lên tấm kính: Mẹ. 

Tôi nói: "Mẹ nhỏ à? Mẹ đẻ hay mẹ ghẻ? Không phải mẹ đẻ đó chứ?" Ở đâu ra bà má ruột khủng bố tới vậy? Mà nữ quái vật đó còn trẻ măng, không thể sinh ra đứa con gái lớn bằng này được.

Tay nó trượt xuống theo mặt kính, chẳng nói năng gì nữa. 

Tôi vừa mới nghĩ tới nên hỏi gì nữa thì bỗng dưng choáng đầu, cảm giác thật kì quái. 

Tôi cũng không biết phải nói thế nào, kiểu như… như là đang đi trên đường thì bỗng nhũn chân té ngã. Ngay khoảnh khắc té ngã đó, thời gian cứ như trôi qua thật chậm, khối óc với thân xác như thể tách rời nhau… là cảm giác của sự phân ly tách rời trong lờ mờ. 

Rốt cuộc nữ quái vật đó cho tôi uống thuốc gì vậy?! 

Phải có chìa khóa mới có thể khóa trái hay mở cái cánh cửa to đùng này, khỏi nói cũng biết nữ quái vật nhốt trái bọn này trong nhà thì chắc chắn không để lại chìa khóa dự phòng rồi. 

Hết cách, tôi chỉ còn nước đi lại loạn xạ lòng vòng trong phòng như con lừa kéo cối xay, chỗ nào có cửa tôi cũng mở ra coi thử, càng nhìn càng thấy quái. 

Đào ba thước đất tôi cũng thấy được chút chút đồ vật thuộc về đàn ông như đôi giày số to của đàn ông nằm sâu trong tủ giày, trong tủ cũng có quần áo số lớn của đàn ông nhưng ít lắm, thêm nữa đồ đạc còn rất mới, nhiều cái còn chưa cắt nhãn. Chúng bị mớ đồ thuộc về phái nữ vây quanh, cảm giác tồn tại ít ỏi giống như người cha kế xuất hiện lấp ló trong quyển nhật ký vậy. 

Trừ mấy cái đó ra tôi còn tìm thấy một cái phong bì thật to, bên trong có mấy tờ giấy gửi tiền cũ kỹ cỡ đâu tầm 17, 18 năm trước lúc điện thoại còn chưa được lưu hành rộng rãi, trong đó ít nhất là hơn nghìn tệ, nhiều nhất thì gần cả vạn*. Một, hai tháng là 1 tờ, cứ vậy cộng lại cả năm có gần 10 vạn. 
*Vạn: 10000

Dưới mấy tờ hóa đơn chuyển tiền đó còn có một tấm ảnh cũ, là một cô bé ôm một em bé, tôi nhìn kỹ rất lâu mới thấy cô bé đó hình như là nữ quái vật mới ra ngoài. 

Lúc đó cô bé trong ảnh vào khoảng 15, 16 tuổi, còn rất trẻ, trên mặt không có phấn son, lúc chụp ảnh cũng không cười, tư thế ôm em bé rất tự nhiên. 

Em bé là Đường Quả à? 

Nếu như lúc 15, 16 tuổi sinh con, con gái 16 tuổi thì mẹ cũng ngoài 30, trang điểm kĩ lưỡng lên thì nhìn không ra tuổi tác thật cũng là chuyện bình thường. 

Mười lăm, mười sáu tuổi thì chắc chắn không phải là kết hôn rồi sinh con nên đứa con không dẫn theo bên mình được, Đường Quả cũng có nhắc đến "ông ngoại bà ngoại" gì gì đó trong nhật ký mình, mấy tờ giấy gửi tiền đó có khi là tiền gửi ông bà già nuôi con giùm. 

Nếu vậy thì gửi tiền nuôi con cũng không ít, làm mẹ như vậy cũng là có để ý… về sau sao lại biến thành thế này? 

Tôi đứng đó nghĩ ngợi trong chốc lát, nghĩ không ra mà đầu lại càng lúc càng nặng, tôi cảm giác bản thân mình ngày càng sai sai. Rõ ràng tôi còn tỉnh táo nhưng đầu óc lại mỗi lúc một trì độn, rõ ràng phải sốt ruột như lửa cháy sém mày nhưng lòng lại bình tĩnh như thể con tim sắp ngừng đập tới nơi vậy. Cứ bình tĩnh đứng như vậy trong chốc lát thế mà tôi quên mất mình là ai, mình đang có cảm giác gì thật… mãi đến khi âm thanh của bài đồng dao ca vang lên khiến tôi bừng tỉnh. 

Hồ to tròn tròn lá liễu bay, tiên nữ dưới nước chẳng mang hài, bé con đói rồi muốn ăn khuya, tiên nữ nói, chỉ là chuyện nhỏ… nhìn xem, bắt được một con cua to này, bắt được một con cua to này…"

Âm thanh ấy bén nhọn mà mỏng manh như của trẻ con cứ vang du dương trong căn phòng, âm vang của bài đồng dao chói tai cứ văng vẳng ngang dọc, tôi run lên, thế mà lại phát hiện thân thể này đang cất tiếng hát. 

Tôi ngậm chặt miệng lại, con nhỏ "ồ ồ" mấy tiếng rồi không rên rỉ nữa. 

Không biết nghĩ cái gì, tôi lại quay về phòng con nhỏ rồi nhặt quyển nhật ký lên như kẻ bị mộng du. 

"Ngày 27/02/20X8 Thứ ba trời trong

Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đông cũng là ngày sinh nhật theo lịch âm của mẹ. 

Mẹ dẫn mình ra ngoài, chỉ có hai người mình thôi, mình với mẹ ăn món tây nhìn đẹp mắt, bánh kem cũng để mình lựa.

Lúc ăn cơm mẹ hỏi: "Sau này chúng ta không có tiền, không ăn nổi mấy món này nữa thì làm sao?" Có sao đâu, mình biết nấu ăn, mình với mẹ khỏi cần đi ăn ngoài, với lại mình chỉ ăn chút xíu thôi, mình béo lắm rồi. Mình nói với mẹ: "Đợi con lớn là được, con đi kiếm tiền." Mẹ nói: "Con gái lớn là thành của người ta rồi, có tiền cũng cho người khác tiêu." Mình ứ nhé, có tiền mình sẽ luôn để mẹ tiêu trước, mình nói vậy mình thề, viết giấy cam kết luôn, mẹ cười nghiêng ngả, kêu mình bớt xem phim đi. 

Buổi tối, lúc đi về, mẹ đi trước, thật ra mình đã cao xêm xêm với mẹ rồi nha nhưng không hiểu sao mình vẫn thấy mẹ thật cao lớn, rất giỏi giang, giống thủy thủ mặt trăng ý, giống cô Mizuki Kaho, giống Quan Âm Bồ Tát, mình như chú vịt nhỏ, chú dê con, chẳng cần nghĩ ngợi gì chỉ cần ngoan ngoãn đi theo mẹ là được.
*Mizuki Kaho: Nhân vật trong Cardcaptor Sakura

Mình vội bước lên nắm lấy tay áo của mẹ, mẹ chẳng rút tay về vậy là mình ôm lấy tay mẹ, tay áo của mẹ có mùi hoa hồng thật dễ ngửi. 

Mình làm bánh kem nho nhỏ cho em gái, chải kiểu tóc mới cho nó, đêm nay mình ôm nó ngủ chung. 

Ngày 09/03/20X8 Thứ sáu trời trong

Hôm nay mẹ dẫn mình đi xem một chỗ, đặt cọc luôn rồi, sau này sẽ dọn tới đó sống.

Mình vui quá. 

Mẹ nói mình không có mắt nhìn, cái chỗ vừa nhỏ vừa rách nát cũng không ngắm được cảnh hồ thì vui nỗi gì? 

Mình cứ vui đấy, được ở với mẹ đi đâu cũng vui, mình cóc cần hồ Bình An, trong hồ có quỷ. 

Ngày 17/03/20X8 Thứ bảy trời trong

Mẹ bệnh rồi, nửa đêm hôm qua còn đi bệnh viện, hôm nay phải ở lại bệnh viện làm kiểm tra, mình mình đi Thủy Tinh cung mừng sinh nhật.

Vậy mình với mẹ còn chuyển nhà không?

Ngày 23/03/20X8 Thứ sáu trời âm u

Mẹ xuất viện về nhà rồi còn xách theo nhiều thuốc lắm, mùi thuốc át hết mùi hoa hồng. 

Mình lo lắm, ngủ không ngon, giờ toán ngủ gục mất nên bị phạt ra ngoài đứng.

Cô giáo nói ghét nhất nữ sinh chỉ biết trang điểm như mình, lớn lên chỉ có thể làm nội trợ.

Ngày 13/04/20X8 Thứ sáu trời mưa

Mẹ nhập viện rồi.

Mình sợ lắm. 

Ngày 15/04/20X8 Chủ nhật trời trong

Mình nghe lời, mình nghe lời, mình nghe lời, mình nghe lời.

Ngày 22/04/20X8 Chủ nhật trời trong

Mẹ về rồi, mình yêu mẹ, mình thích ở với mẹ nhất. 

Ngày 07/05/20X8 Thứ hai trời trong

Chị trở nên dịu dàng, không cãi nhau với mẹ nữa. 

Mình buồn lắm, cảm thấy thật cô độc, nhỏ em chớp mắt nhìn mình, nó chả hiểu gì hết, mình ghét nó, nó là đồ con ghẻ. 

Ngày 18/06/20X8 Thứ hai trời âm u

Hôm nay mình "tới ngày", "tới ngày" mà có thể xin miễn tiết thể dục ý, đau bụng ghê, mình không biết làm gì nữa chỉ có thể lấy giấy lót. 

Về tới nhà chị thấy, chị hỏi mình sao vậy, mình nói nhỏ với chị mình "tới ngày", chị sửng sốt rồi nhìn mình kỳ lắm, giống như mình tiêu rồi, mọc sâu rồi… bị cảm nhiễm virus xác chết ý. 

Nhưng mẹ rất vui, nói mình lớn rồi. 

Chị quăng "bánh xốp" cho mình, dặn: "Giữ kỹ, đừng để ai thấy, sau này tự mà nhớ ngày." 

Mình "tới ngày" là chị ghét mình, mình lạnh quá, đau bụng nữa, mình không muốn nó đâu, không muốn "lớn". 

Ngày 10/09/20X8 Thứ hai trời trong

Mỗi lần "tới ngày" mình đều lén lút như ăn trộm đồ sợ người ta biết vậy, kết quả hôm nay "bánh xốp" của mình vẫn bị tụi Lâm Thủy Tiên thấy.

Phùng Nhụy nói mấy người ngực bự có cái đó sớm, có là không cao được nữa, Lý Hinh Ninh nói sau này mình là "phụ nữ", còn phải đi bệnh viện khám phụ khoa nữa. 

Buổi tối về đến nhà, mình lấy bút đỏ vạch chữ X trên ngực nhỏ em.

Thật ghê tởm, áo lót tởm, bánh xốp cũng tởm, "tới ngày" tởm, nhỏ em cũng tởm. 

Ngày 04/10/20X8 Thứ năm trời trong

Mẹ lại say rượu, vừa vào cửa đã gọi mình, chị đẩy mình qua một bên, mình lại nghe bọn họ cãi nhau.

Tốt thật. 

Ngày 05/10/20X8 Thứ sáu trời trong

Mình tỉnh giấc thì ngửi được mùi hoa hồng, trong chăn toàn là mùi hoa hồng, là mùi của mẹ. Hèn chi hôm qua ngủ ngon ghê. 

Nhưng lúc mình dậy đã không thấy mẹ đâu rồi, mẹ giống như giấc mơ của mình vậy, trong mơ mẹ xoa đầu mình nói chúng mình không chuyển nhà nữa, vẫn ở phòng đẹp, được ăn ngon, sống những tháng ngày vui vẻ. 

Ngày 01/11/20X8 Thứ năm trời âm u

Mẹ mua quà cho chị, chị cũng phụ mẹ làm việc, rốt cuộc bọn họ cũng làm lành rồi.

Mình với nhỏ em cũng rất tốt, mình đâm rớt một bên tròng mắt của nó. 

Ngày 24/12/20X8 Chủ nhật trời trong

Hôm nay là giáng sinh, mẹ tới trường đón mình tan học, dẫn mình đi chơi. Bọn mình về tới nhà thì thấy chị ngồi đợi ngoài phòng khách. 

Mình hỏi chị biết bọn mình ra ngoài chơi nên mới ngồi ở nhà đợi hoài à? 

Chị không trả lời mình lại chạy theo hỏi, chị tức giận đưa tay táng mình, nói mình không nên chào đời.

Mình về phòng, lấy dao con đâm nhỏ em thật nhiều nhát, lúc mình bình tĩnh lại nhỏ em đã rơi trên đất. 

Cả nhà ngủ hết rồi, bây giờ hẳn phải là "ngày mai", mình ôm nhỏ em, thay cho nó váy lụa trắng, mình ra ngoài ném nó bên bờ hồ Bình An, trong lòng nghĩ: Tụi mình đều không nên chào đời, mình giết nhỏ em, để quỷ nước bắt mình đi vậy. 

Mình chờ lâu lắm cũng không thấy quỷ nước xuất hiện, mà có khi mình thành quỷ nước rồi, tại mình không biết thôi. 

Ngày 25/12/20X8 Thứ ba trời trong

Sáng sớm đi học thì đụng Lâm Thủy Tiên chỗ thang máy, mẹ kêu mình đi với nhỏ, tụi mình cũng không nói năng đi. Đi ngang công viên thì thấy xe cảnh sát. 

Bọn họ phát hiện thi thể nhỏ em rồi à? Phát hiện cũng không sao. 

Mình cúi đầu đi theo sau Lâm Thủy Tiên giống như người hầu của nhỏ vậy.

Nhỏ vừa gầy lại vừa cao, trên mái tóc đuôi ngựa có buộc chiếc nơ bươm bướm thật xinh, đi theo sau nhỏ là hung thủ hệt như người hầu vậy, hì hì." 

Bình luận chương này (Theo thời gian trả lời):

【Tôi là bữa cơm của ai】 2đ Ngay bây giờ

Tặng 9 nhành 【hoa hồng】 cho tác giả.

【zz_Vải bố nho nhỏ】 0đ 10 phút trước

Dòng ý thức, không hiểu

【Đại quan nhân】 0đ 30 phút trước

Này là truyện người sống viết à? Giết người không đền mạng á? Còn nữa, đứa nhỏ giết người vứt xác mà không căng thẳng chút nào luôn à? Nhà nó mở cục cảnh sát hả? 

【Đám mây làm bằng kẹo bông gòn】 2đ 3 giờ trước

Quan hệ của mấy nhân vật kỳ quái thật.

Để tui tóm nha: Trong nhà có 5 người sống chung, ban đầu có "ba" xuất hiện về sau thì không thấy nữa, "mẹ" thì có lúc kì cục nhưng trong chương hôm nay thì dịu dàng tình cảm, "chị" thì hay đánh chửi nữ chính nhưng nữ chính chưa bao giờ phản kháng cả, bố mẹ cũng chưa khi nào ngăn cản. Nữ chính ngược đãi "nhỏ em", khoét mắt đâm kim thậm chí đến cuối còn hành hạ đến chết mà bố mẹ cũng không cản lại?!

【Vượng Sài Nương】 trả lời: Ngày nào bà chị cũng đánh chửi còn thao túng tâm lý nữa, nữ chính rén chẳng dám hó hé gì. Nhỏ em từ lúc bắt đầu tới giờ không nói một câu luôn, cứ vậy mà bị đâm chết??? Kiểu này nói lý lẽ với ai đây?

【Tiểu Long Nữ】 trả lời 【Vượng Sài Nương】:  Yếu ớt lên tiếng, dù đọc không hiểu nhưng tui cảm thấy Đường Quả khá thích người chị đấy. 

【Vượng Sài Nương】 trả lời 【Tiểu Long Nữ】: ?

【Bút sáp】 trả lời 【Tiểu Long Nữ】:  Đúng rồi. Vừa xem thì "chị" xấu, "mẹ" tốt, "chị" hay ngược đãi, "mẹ" lại rất thương Đường Quả, có vẻ 2 người còn xảy ra xung đột vì con bé nữa. Nhưng từ đầu tới cuối Đường Quả không hề nói chị không tốt hay không đúng. 

【Hành Giai】 trả lời:  Thật ra thái độ Đường Quả dành cho nhỏ em cũng không phải trước sau như một, có lúc ôm nó ngủ có lúc lại lấy kim đâm con bé, giống tâm thần phân liệt* ấy. Cũng không nói không được viết vai chính tinh thần thất thường nhưng mà tốt nhất đừng xài ngôi 1 chứ, góc nhìn quá hẹp, nếu vặn vẹo hơn nữa thì sẽ làm người đọc rơi vào sương mù mất. 
*Tâm thần phân liệt được đặc trưng bởi loạn thần (mất liên hệ với thực tại), ảo giác (các tri giác sai), hoang tưởng (các niềm tin sai lạc), tư duy và ngôn ngữ thiếu tổ chức, cảm xúc thờ ơ vô cảm (giới hạn cảm xúc), suy giảm nhận thức (suy giảm trong khả năng lập luận và giải quyết vấn đề) rối loạn chức năng nghề nghiệp… - internet 

【Đám mây làm bằng kẹo bông gòn】 trả lời 【Hành Giai】:  Ặc… Triệu chứng này không phải tâm thần phân liệt đâu, có phải cô muốn nói tới nhân cách phân liệt* không? 
*Rối loạn nhân cách loại phân liệt được đặc trưng bởi một hình thái lan tỏa của sự khó chịu dữ dội và giảm khả năng cho các mối quan hệ gần gũi, do nhận thức và cảm nhận sai lầm, và do hành vi lập dị - internet

【Bút sáp】 trả lời 【Hành Giai】:  Chắc tinh thần Đường Quả không thất thường đâu, con bé luôn đến trường. Ít ra cũng không thất thường quá. 

【Bút sáp】 2đ 1 giờ trước

Trước khoan phân tích nội dung, chỉ là đọc chương này tôi nhớ một điểm: Trong quá trình trưởng thành con bé phải chịu nhiều sỉ nhục. 

【Hành Giai】 trả lời: Kinh nguyệt bẩn thỉu, "phụ nữ" là để chửi người, khám phụ khoa rất nhục nhã, con xái xấu là có tội, thích trang điểm là không biết xấu hổ. 

【Chồng tôi là nhân vật trong truyện】 trả lời: Vãi mẹ

【Đường Đường đừng sợ】 2đ 3 giờ trước

Bài đồng dao có ý gì? Nổi da gà hết trơn. 

【Bút sáp】 trả lời: Không biết nữa, nhưng tôi hơi để ý con cua bự đó, không biết mọi người có để ý tiêu đề không? Hôm nay là "rìu", trước đó có gì mà "kéo", "búa", "đôn", mới đầu tôi còn nghĩ là yếu tố kinh dị, giờ xem chuông hôm nay xong tôi bỗng nghĩ tới một thứ. 

【Đám mây làm bằng kẹo bông gòn】 trả lời 【Bút sáp】: Cái gì vại? 

【Bút sáp】 trả lời 【Đám mây làm bằng kẹo bông gòn】:  Tám món đồ để ăn cua*.
*Tám món đồ để ăn cua: Gồm búa, đôn, kiềm, sạn, thìa, nĩa, đồ nạo, 8 loại kim (Ngôn ngữ hiện đại: búa eo tròn, bàn vuông nhỏ, nhíp, rìu cán dài, muỗng, nĩa cán dài) là những vật dụng dùng để ăn cua đúng điệu. 

【Tiểu Long Nữ】 2đ 2 giờ trước

Có khi nào "chị", "nhỏ em", "mình" là chung một người không, đều do bản tưởng tượng ra á? 

【Bánh gạo dẻo】 2đ 3h trước

Tặng 3 nhành 【hoa hồng】 cho tác giả.

【Cháo bột hồ】 0đ 3 giờ trước

Có hơi hơi thấy ghê rồi á…

【Chưa chín】 2đ 2 giờ trước

Tặng 19 nhành 【hoa hồng】 cho tác giả.

【Hết thảy về cá hương】 2đ 3 giờ trước

Tặng 1 nhành 【hoa hồng】 cho tác giả.

【Vượng Sài Nương】 trả lời: Mấy bé tặng hoa lạix3.14  tới báo danh rồiiii.

【Không lấy hành lá cảm ơn】 2đ 3 giờ trước

Tặng 99 nhành 【hoa hồng】 cho tác giả.

【Sophia thố thố】 2đ 3 giờ trước

Tặng 1 nhành 【hoa hồng】 cho tác giả.

【Ăn không nói】 2đ 3 giờ trước

Tặng 1 nhành 【hoa hồng】 cho tác giả.

Xem thêm>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top