Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 150 + 151 - Đóng cổng, đừng để hắn thoát!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Hằng Nguyễn

🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫

Chương 150 | Đóng cổng! Đừng để hắn thoát!

Hãy like cho tui ! Hãy vote cho tui ! (●'ω●)

---

Những ký ức mơ hồ, cổ quái đó chồng chéo lên nhau, lật mở lên hình ảnh một người thanh niên có bộ dáng và kỳ quái như hắn nhưng chỉ khác một chữ trong tên đã bị phủ bụi từ rất lâu ..

Quay trở lại đây, trong một thoáng chốc khi nước vừa rút đi, Đường Nhị Đả gào rống, rốt cuộc cũng đã mở toang cánh cửa hồi ức đã chìm trong đám bùn dưới đáy nước của Bạch Liễu.

Ánh sáng trắng xoay mòng mòng đến choáng váng biến mất, trước mắt Bạch Liễu là trần nhà bằng kim loại, hắn giống như bị túm lên từ đáy hồ sâu rét lạnh không thấy đáy, ngón tay hơi hơi run rẩy, ngực kịch liệt phập phồng, không ngừng sặc khụ để tống nước trong yết hầu và phổi ra ngoài.

Đường Nhị Đả còn đang ép hỏi hắn: "Bạch Liễu, cậu nghĩ xong chưa?"

Bạch Liễu trở thân mình, một tay hắn chống lên mặt đất, dựa vào mặt tường lảo đảo đứng dậy ho khan, chờ một lúc sau nhắm chừng đã đỡ hơn, người này còn có tâm trạng thong thả sửa lại cúc áo sơ mi của mình, vẫy hết nước còn đọng lại hai bên cổ áo.

Bạch Liễu chậm rì rì mà ngẩng đầu nhìn về phía Đường Nhị Đả, nói chuyện với gã qua máy truyền tin.

"Tôi nhớ ra rồi." Bạch Liễu bình thản vừa chỉnh sửa trang phục vừa nói chuyện, "Thì sao chứ? Tạ Tháp đã chết, hiện tại không phải chúng ta đang làm giao dịch à?"

Đường Nhị Đả ở bên kia cắn răng tĩnh tĩnh.

Con hàng này ... Ba lần tạo áp lực tâm lý đều không bị chút ảnh hưởng nào, so với Bạch Lục ở các dòng thời gian khác còn khó chơi hơn...

Hơn nữa con hàng này thật sự có nghiêm túc suy nghĩ không?!

"Tất nhiên là tôi có thể giao cho anh phương án giải quyết khí hoa hồng Càn Diệp." Bạch Liễu ngẩng đầu, nói như thể mình đã thật sự nắm được phương án trong tay.

Bạch Liễu dùng vẻ mặt cực kỳ chân thành bắt đầu chém gió, "Nhưng anh phải dùng đồ vật của mình trao đổi với tôi."

Đường Nhị Đả dự cảm không ổn rồi.

Sau đó Bạch Liễu híp mắt mỉm cười: "Không phải tôi đã nói rồi sao, anh bán linh hồn anh cho tôi, tôi sẽ đưa anh phương án xử lý, Đường đội trưởng."

Đường Nhị Đả vẻ mặt lãnh cảm, điều chỉnh thời gian ngập nước trên bộ điều khiển lên đến 【240 giây 】.

Người đội viên bên cạnh thấp thỏm nhìn gã: "Đường đội, bốn phút dài quá, lỡ như cậu ta chỉ là người thường, bị chết đuối ở đây thì sao bây giờ ——"

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn." Đường Nhị Đả hờ hững liếc nhìn thoáng qua người đội viên này, anh ta liền sợ hãi mà khóa miệng lại.

Lục Dịch Trạm đang bị hai người đội viên khác kiềm chế sau lưng ra sức giãy giụa rống to: "Các người cơ bản không điều tra sự việc rõ ràng! Các người không thể cứ như thế mà bức cung Bạch Liễu được! Cậu ấy vô tội!"

Đường Nhị Đả không buồn quay đầu lại chỉ phẩy tay ra hiệu: "Dẫn cậu ta đến phòng khác đi, canh chừng cho tốt, đừng để cậu ta phá hỏng chuyện của chúng ta."

Lục Dịch Trạm bị mang đi.

Đường Nhị Đả nhìn chăm chú màn hình, gã cầm lấy máy truyền tin một lần nữa: "Bạch Lục, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, phương án xử lý khí hoa hồng Càn Diệp là gì?"

Bạch Liễu cũng mỉm cười nhìn về phía hắn: "Tôi cũng nói lần cuối cùng, Đường đội trưởng, bây giờ giao dịch với tôi đi, tôi sẽ trả anh giá mua linh hồn khiến anh hài lòng."

Đường Nhị Đả hít sâu một hơi mới khống chế không nổi điên đập luôn máy truyền tin trong tay, gã áp xuống sự tức giận, bình tĩnh khuyên nhủ Bạch Liễu: "Cậy biết không Bạch Lục, tôi không hiểu tại sao cậu cứ khăng khăng muốn đưa các loại dị đoan khủng bố vào thế giới hiện thực, biến thế giới hiện thực thành game kinh dị thì tốt với cậu chỗ nào chứ?"

"Cậu cũng sống trong thế giới này, một cái thế giới đi đâu cũng đầy rẫy quái vật như vậy, chẳng lẽ cậu sống yên ổn à?"

"Một thế giới đều là game kinh dị và chuyện xưa." Bạch Liễu ngẩng đầu lên, trên mặt hắn là một nụ cười kỳ lạ, "Thì gặp nhau mới có ý nghĩa, không phải sao?"

'Tôi vẫn cảm thấy, so với một thế giới mà tất cả đều là quái vật thì thế giới hiện tại của chúng ta đáng sợ hơn rất nhiều." Bạch Liễu nhướng mắt, màu đen trong đôi mắt hắn sâu thăm thẳm như có một hố sâu vũ trụ xoắn ốc hút tất cả các nguồn sáng vào đó.

Bạch Liễu nhún vai, dùng một loại ngữ khí trêu chọc, mang theo một chút ý cười lười nhác nói: "So với con người thì tôi lại càng thích quái vật hơn, tôi cảm thấy chúng nó chẳng đáng sợ gì hết."

"Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên tôi thấy cậu có bệnh, nhưng mỗi lần tiếp xúc với cậu thì tôi lại cảm thấy bệnh điên của cậu càng lúc càng nặng hơn." Máy truyền tin trong tay Đường Nhị Đả bị bóp vang lên tiếng kẽo kẹt, gã cắn chặt răng không do dự nhấn nút, "Hy vọng là sau bốn phút thì cậu cũng cho tôi đáp án giống như vậy."

Cửa phòng 【1807】 sau lưng  Bạch Liễu lại lần nữa mở ra, dòng nước mãnh liệt ào ạt lao tới.

Cùng lúc đó, tại một nơi khác trong căn cứ.

Lưu Giai Nghi đứng ở trong nước đã dần dần giảm bớt một hồi lâu không nhúc nhích.

Ngay cả Mộc Kha trầm ổn cũng đã có chút sốt ruột bắt đầu thúc giục cô bé: "Vẫn chưa tìm được hướng nước chảy à?"

Lưu Giai Nghi lắc lắc đầu: "Hướng nước không đúng, bây giờ đang xả nước chứ không phải bơm nước, hướng nước sẽ thông ra khắp nơi giống như cống thoát nước vậy, Bạch Liễu hẳn là sẽ ra từ cửa nước phụ cận."

"Em có cảm nhận được không đó?!" Mục Tứ Thành càng nôn nóng thúc giục cả trăm lần rồi, cậu gấp đến nỗi hận không thể biến thành một con cá, "Haizz, nếu tôi cũng có cái cảm giác cảm nhận phương hướng dòng nước gì đó thì tốt rồi!"

Nhưng trên thực tế thì chỉ có mình Lưu Giai Nghi có năng lực của cá.

"Nếu biện pháp này không được thì chúng ta đổi lại sang phương án nhảy tọa độ như trước đi?" Mộc Kha nhíu mày dò hỏi Lưu Giai Nghi.

Lời cậu nói chưa xong thì Lưu Giai Nghi vẫn luôn cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu lên, cô bé "nhìn" chăm chú về phía trước: "Bắt đầu bơm nước rồi, hướng này!"

Lưu Giai Nghi nói xong thì lặn ngay vào trong nước, hai chân lắc lư nhanh như chớp, đôi tay dán sát người, vun vút bơi nhanh, chỉ có thể nhìn thấy vệt mờ giống như cá lội trong nước.

Cô bé nghe được có người chìm nổi trong dòng nước, sắp hít thở không thông mà mở miệng ra, âm thanh bong bóng nước lõm bõm bay về phía trước.

Thông thường sẽ có một tuần tra viên canh giữ ở mỗi chỗ ngoặc và cửa thông đạo, Lưu Giai Nghi đến đó thì giảm vận tốc lại, cô bé lách người qua linh hoạt như một chiếc đuôi cá, rồi xoay người trườn qua dưới khủy tay của người tuần tra viên muốn bắt mình, sau đó lại nhảy bật lên mặt nước.

"Một người tuần tra." Lưu Giai Nghi nhắm hai mắt nhẹ giọng nói.

Vừa nói cô bé lại xoay người, nước chảy mây trôi lặn sâu lại vào nước, chỉ để lại phía sau một ít bọt bong bóng mơ hồ.

Tuần tra viên kia đang chuẩn bị dùng máy truyền tin để báo cáo có người đột nhập. Dưới tình trạng nơi nơi đều ngập nước thì camera theo dõi không thể hoạt động, việc theo dõi chủ yếu chuyển thành các tuần tra viên báo cáo với nhau.

Nhưng anh ta vừa mới giơ máy tuyền tin chuẩn bị kết nối với đồng nghiệp thì từ chỗ rẽ lao ra hai người ăn mặc trang phục tuần tra viên, bọn họ chưa để anh ta kịp phản ứng thì đã nhanh chóng đi tới đánh gục anh ta. Vị tuần tra viên đen đủi còn mang mặt nạ bảo hộ hôn mê lờ đờ nổi lên mặt nước.

Mộc Kha thở hổn hển cùng với Mục Tứ Thành đang phủi tay liếc nhau: "Đi!"

————————————

"Vượt qua ba phút rồi ..." Đội viên sắc mặt sợ hãi nhìn sống lưng Bạch Liễu nổi trên mặt nước, tay chân giang rộng, mí mắt khép kín, "Hơn mười giây cậu ta không hô hấp rồi, Đường đội, chúng ta có tiếp tục không?!"

Vô số bọt khí nhỏ bay lên từ lông mi của Bạch Liễu, mái tóc lơ lửng trong dòng nước, sắc mặt của hắn trắng xanh, môi khẽ nhếch, thoạt nhìn giống như một thi thể chết đuối.

Đường Nhị Đả nhíu mày không nói —— ở các dòng thời gian khác gã cũng tra tấn Bạch Lục như thế nhưng những con hàng đó vẫn gắng gượng được đến phút cuối cùng, còn có thể cười cợt gã, một bên lạnh run răng va vào nhau lập cập, một bên nói ra phương án giải quyết khí hoa hồng cho gã, quả đúng là một tên quái vật và tâm thần như lời đồn đãi.

Lần cuối cùng Đường Nhị Đả nhờ vào thủ đoạn này mà thành công nhận được đáp án mà mình mong muốn từ Bạch Lục, nhưng gã chiến thắng cũng không thấy vui sướng gì, chỉ cảm thấy mệt mỏi và kiệt lực.

Nhưng Bạch Liễu ở dòng thời gian này, mọi biện pháp áp dụng trước đó đều có vẻ như vô tác dụng ...

"3 phút 30 giây rồi!" Đội viên nhìn chằm chằm vào màn hình giám thị hoảng loạn nói với Đường Nhị Đả: "Đường đội! Xả nước đi!"

Đường Nhị Đả nhìn chăm chú Bạch Liễu không chút động tĩnh trong màn hình, cuối cùng gã phất phất tay: "Xả nước đi."

Đội viên thở phào một hơi, nhấn nút xả nước, nhưng lúc đó toàn bộ căn cứ đột nhiên rung chuyển, anh ta kinh hoảng nắm lấy màn hình điều khiển mới đứng vững được: "Tình huống gì vậy?! Đã xảy ra chuyện gì?!"

"Báo cáo ——!!!" Có người thở hổn hển chạy tới từ một phòng điều khiển khác, sự hoảng sợ rõ một mồn trên khuôn mặt, "Đường đội, các dị đoan thu giữ trong căn cứ đều bắt đầu bạo động! Ngoài ra chúng ta vừa phát hiện có ba người đột nhập vào căn cứ!"

"Dị đoan bạo động là sao?" Đội viên ngồi bên cạnh Đường Nhị Đả choáng váng.

Căn cứ quỷ dị này tuy rằng luôn thu dụng đủ thứ lung tung các loại dị đoan kỳ quái, nhưng trước giờ bọn họ chưa bao giờ gặp qua tình trạng dị đoan bạo động.

Do Đường Nhị Đả trở về từ dòng thời gian khác nên gã rất quen thuộc với các loại dị đoan, luôn xử lý tốt trước khi có sự cố xảy ra.

Nhưng bây giờ Đường Nhị Đả vừa lạ lẫm vừa thất thần nhìn đám đội viên kinh hoảng thất thố không biết làm gì, chỉ biết chạy tới chạy lui, gã theo bản năng lùi lại về sau một bước.

Mãi đến vừa rồi gã mới bừng tỉnh phát hiện một điểm trí mạng ————

———— đó chính là bởi vì gã đã xử lý tốt tất cả các tình huống có thể xảy ra cho nên vô tình đã gây nên nguy hiểm cho các đội viên vốn không có quá nhiều kiến thức và kinh nghiệm xử lý dị đoan.

Nói đơn giản hơn chính là, các đội viên này  hoàn toàn không có năng lực đối phó với dị đoan bạo động, bao gồm các thành viên chi đội 3 mà năm đó gã đã huấn luyện để tham gia đấu giải giành quán quân.

Những người này đã bị gã dưỡng phế rồi, thậm chí đến mãi tối nay bọn họ mới tiếp xúc đến khái niệm 【dị đoan hình người 】, còn nửa tin nửa ngờ đối với Đường Nhị Đả, đột nhiên lại bắt người vô tội, còn nói họ là dị đoan. Bọn họ chỉ là nể mặt gã là là đội trưởng uy nghiêm mới miễn cưỡng không mở miệng, nhưng nhìn sắc mặt thì hiểu bọn họ cũng không tán thành, thậm chí còn sợ hãi Đường Nhị Đả.

Bọn họ cảm thấy Đường Nhị Đả đã bắt đầu nổi điên do tiếp xúc với quá nhiều dị đoan, đầu óc và tinh thần đều không bình thường, có thể là uống nhiều rượu nên con người trở nên bệ rạc rồi.

Tô Dạng cũng cảm thấy như thế.

Vốn dị bọn họ làm ngành này rất dễ bị mất thần trí do tiếp xúc gần gũi với dị đoan, trước đó cách thức xử lý dị đoan đầy cực đoan của Đường Nhị Đả đã làm rất nhiều người trong căn cứ chướng mắt, bọn họ nhìn hắn với ánh mắt xa lạ và bài xích, lẫn một chút ghét bỏ và sợ hãi kín đáo đến không thể nhận ra.

Giống như nhìn một cái 【 dị đoan dị đoan 】.

Từ một vị Đường đội trưởng người người kính yêu và tin tưởng biến thành một tên Đường Nhị Đả bợm rượu lúc nào cũng nghi ngờ và lảng tránh người khác.

Một người đội viên run bần bật:

"Tại sao dị đoan lại bạo động vậy?! Tìm ra nguyên nhân chưa?!"

"Không biết, tất cả dị đoan ở đây đều bắt đầu bạo động, có dị đoan phá cửa, có dị đoan mất dấu theo dõi, các dị đoan đều xuất hiện trạng thái không ổn định."

Đường Nhị Đả chống tay nhìn màn hình theo dõi, gã gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt im lìm của Bạch Liễu sắp lộ ra theo mực nước giảm xuống.

Vấn đề dị đoan bạo động nhất định là xuất phát từ trên người cậu ta! —— Đường Nhị Đả vô cùng chắc chắn điểm này.

Áo sơ mi của Bạch Liễu nổi phồng lên trong dòng nước yên ả, trên cổ hắn lững lờ trôi nổi một cái mặt trang sức —— là một đồng tiền xu bạc lóe sáng lấp lánh.

Dòng nước xung quanh đồng xu dao động một cách kỳ lạ, giống như nó đang kêu gọi thứ gì đó tới.

Trong nháy mắt nhìn thấy đồng tiền xu, Đường Nhị Đả đột nhiên ý thức được điều gì đó, gã sờ túi của mình, sắc mặt đột nhiên đen kịt.

——— mặt trang sức chữ thập ngược mà gã lấy từ trên người Bạch Liễu nóng đến phỏng tay.

Thì ra con hàng Bạch Liễu này nãy giờ vẫn giả vờ nói chuyện với gã để kéo dài thời gian, dùng đồng xu để tìm kiếm tín hiệu của giá chữ thập trên người gã! Cố ý chọc tức gã, làm cho gã phải dìm hắn trong nước một thời gian dài!

Cái thằng điên này!!!

Đường Nhị Đả nghiến răng nghiến lợi.

Tín đồ duy nhất của Tà Thần thành kính cầu nguyện triệu hoán Tà Thần, vì thế Tà Thần khống chế vật dị đoan mà nó ô nhiễm, cứu vớt tín đồ gần chết của nó ———— cho nên các dị đoan mới bạo động!!

Đường Nhị Đả nhanh chóng bắt lấy remote điều khiển màn hình, không chút do dự chuẩn bị nhấn nút ngưng xả nước, nhưng lúc gã chuẩn bị nhấn thì toàn bộ căn cứ lại rung chuyển kịch liệt, cả người gã bị quăng quật xuống mặt đất, chỉ còn một đội viên may mắn chụp lấy cần điều khiển màn hình còn đứng vững.

Mực nước trong màn hình theo dõi đã hạ xuống đến đỉnh đầu Bạch Liễu.

Đường Nhị Đả khàn cả giọng quát lớn với người đội viên đang nắm cần gạt: "Đóng cửa bơm thủy! Đừng để cậu ta thoát được!!"

Đội viên kia chưa kịp phản ứng: "Sao?!"

Đã muộn rồi.

Bạch Liễu không hề nhúc nhúc bập bềnh trong nước nãy giờ mở mắt, giá chữ thập ngược trong túi Đường Nhị Đả phát ra vù vù.

Một âm thanh nặng nề vang lên, tất cả các đội viên trong phòng điều khiển đều há hốc mồm nhìn lên màn hình theo dõi, sau một trận âm thanh đinh tai nhức óc của các cánh cửa kim loại mở ra va chạm với nhau, tất cả các cửa phòng giam giữ dị đoan trong căn cứ đều bị mở toang ra.

Phòng điều khiển một mảnh yên lặng như tờ, vẻ mặt mọi người đờ đẫn hoảng hốt.

Bọn họ hai mắt đăm đăm mà nhìn về phía màn hình theo dõi.

Theo mực nước dần hạ xuống, Bạch Liễu từ bập bềnh giữa dòng nước đã đứng vững vàng trên mặt đất hành lang, hai bên tóc hắn còn nhỏ nước rỉ rả, tiếng hít thở có chút không ổn định, yếu ớt dựa vào vách tường, nhưng trên khuôn mặt lại nở nụ cười.

Bạch Liễu sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu nhìn lên màn hình mỉm cười: "Thế nào, bây giờ đã đồng ý giao dịch với tôi chưa, Đường đội trưởng?"

Một giây sau, tất cả các hình ảnh trong màn hình theo dõi đều biến thành bông tuyến vụn bay lả tả.

Edit : Hằng Nguyễn

🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫

Chương 151 | Mùi tiền

Hãy like cho tui ! Hãy vote cho tui ! (●'ω●)

---

Trên mặt đội viên vừa tới cấp báo kia đầy những vết thâm tím, cứ như người vừa bị trấn nước là anh ta chứ không phải Bạch Liễu.

Vừa tưởng tượng tất cả các dị đoan có trong căn cứ đã bị thả ra thì chân người đội viên kia mềm nhũn, anh ta hoang mang sợ hãi ngồi bệt xuống đất, nghiêng đầu bất lực nhìn về phía Đường Nhị Đả: "Đường, Đường đội, chúng ta phải làm sao bây giờ?!"

Lúc trước bọn họ đều không đồng ý Đường Nhị Đả bắt  【 người sống dị đoan 】, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy Bạch Liễu trực tiếp thả hết tất cả các dị đoan trong căn cứ ...

Điều này cũng giáng mạnh vào nhận thức của họ quá rồi, đến bây giờ bọn họ vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần.

"Đứng lên đi, lấy súng, mặc trang phục phòng hộ vào, đóng tất cả các đường ra của căn cứ phòng ngừa dị đoan trốn thoát, sau đó bắt từng dị đoan trở lại."  Đường Nhị Đả rút súng phía sau eo cầm trên tay, ánh mắt lãnh lệ quét qua đám đội viên còn chưa tỉnh hồn, "Thất thần làm gì, thông báo với tất cả đội viên trong căn cứ tiến vào trạng thái đề phòng cấp 1, nhanh lên!"

Mấy người đội viên nhốn nháo hoảng loạn đứng lên, thông báo thông báo, lấy trang phục phòng hộ, lấy trang phục phòng hộ.

"Đề phòng cấp 1! Đề phòng cấp 1!Hơn 80% dị đoan đang trốn thoát!"

Nhưng người đội viên phụ trách nhấn nút đỏ biểu tượng 【 hoàn toàn phong tỏa căn cứ 】lại có chút run tay.

Anh ta cầu cứu nhìn Đường Nhị Đả, trong mắt tràn ngập nước mắt sợ hãi: "Đường đội, chúng ta thật sự phải đóng kín căn cứ sao?! Như vậy cứu viện bên ngoài cũng không vào đây được, nếu chúng ta không thể thu phục đám quái vật đó, chúng ta cũng phải chết cùng với chúng trong căn cứ .."

Đường Nhị Đả thờ ơ giương mắt nhìn về phía đội viên đó: "Cậu có biết tại sao căn cứ có thiết kế hình cầu không?"

"Vì...... để phản xạ ánh sáng trong căn cứ cho tốt sao?" Đội viên run giọng trả lời.

"Không phải." Đường Nhị Đả lạnh nhạt trả lời, "Là vì nếu phát sinh tình huống khẩn cấp thì sẽ phong tỏa toàn bộ căn cứ, sau đó vĩnh viễn chôn vùi dưới nền đất, không để bất kỳ dị đoan nào thoát ra ngoài gây hại cho người khác."

"Thời điểm chúng ta gia nhập Cục Xử Lý Dị Đoan Nguy Hiểm thì phải hiểu rằng sẽ có lúc cùng táng thân với quái vật dưới nền đất lạnh, hoặc là chúng ta chết, hoặc là những người khác trên thế giới này ngoại trừ chúng ta sẽ chết đều chết, hiểu chưa?"

Người đội viên rưng rưng nước mắt, tay anh ra run rẩy nhưng vẫn cố làm một kính lễ với Đường Nhị Đả: "Tôi hiểu rồi! Đội trưởng!"

Anh ra cắn răng nhấn nút phong tỏa hoàn toàn căn cứ.

Căn cứ hình tròn màu trắng khổng lồ thong thả đóng kín lại rồi lún sâu vào mặt đất, đất đá cát bụi bay mù mịt xung quanh, cuối cùng hoàn toàn kín đáo chìm sâu dưới lòng đất.

Dưới sự bình tĩnh của Đường Nhị Đả, các đội viên đã nhanh chóng lấy lại trạng thái nghiêm túc, bắt đầu xếp hàng ngay ngắn trật tự để di chuyển theo mệnh lệnh.

Có một người đội viên đã mang trang phục phòng hộ và đội mũ bảo vệ chỉnh tề đi nhanh về phía Đường Nhị Đả báo cáo: "Đường đội trưởng, ngoại trừ dị đoan bạo động, chúng ta còn phát hiện 3 kẻ đột nhập căn cứ!"

"Kẻ đột nhập?" Đường Nhị Đả nhíu mày nhìn, "Chỉ có đội viên mới có thể vào căn cứ, bọn họ đột nhập bằng cách nào?"

"Đúng vậy, tôi muốn nói chính là điều này!" Người đội viên vẻ mặt nghiêm túc, "Bọn họ dùng thẻ nhân viên của đội trưởng Tô Dạng để lẻn vào, thẻ nhân viên của đội trưởng Tô Dạng có quyền hạn rất cao, có thể trực tiếp ra vào tất cả các khu vực, nhưng tôi không biết tại sao bọn họ lại có thể khiến cho Tô đội trưởng ..."

Trên mặt Đường Nhị Đả vốn chẳng thể hiện cảm xúc, nhưng khi nghe đội viên báo cáo đến đó gã đột nhiên sững người.

Đường Nhị Đả chậm chạp quay đầu lại, dùng một ánh mắt làm người khác sởn tóc gáy nhìn vào đội viên, gằn từng chữ một: "Cậu nói bọn họ dùng thẻ nhân viên của ai đột nhập vào?"

Đội viên bị ánh mắt khủng bố của Đường Nhị Đả trừng đến thì không nhịn được rùng mình một cái, giọng nói cũng lí nhí hẳn đi: "Phó đội, Tô .. phó đội trưởng Tô Dạng ạ .."

——————————————

Trời đã về khuya.

Tô Dạng thần sắc mệt mỏi ngủ say sưa trên giường đôi, nhưng trong vòng tay anh trống không chẳng có ai.

Đêm nay Quý An ngủ trong phòng trẻ, nỗi sợ hại suýt chút nữa là mất đi đứa con khiến cô không dám rời nó nữa, vì vậy cô trải nệm ở dưới đất gần xe nôi của con nằm xuống. Quá nhiều chuyện xảy ra đêm nay rõ ràng đã kích thích cô, làm cô ngủ không chút an ổn, toàn mơ thấy những cơn ác mộng.

Di động của Tô Dạng cũng bị cô lấy đi cùng với thẻ nhân viên đặt trên giường em bé không ngừng báo rung.

Cuộc gọi hiển thị tên người gọi đến là 【 đội trưởng 】.

Tiếng chuông vang lên rồi ngừng, ngừng rồi lại vang, càng lúc càng gấp gáp, nhưng Quý An đang chìm trong cơn mộng chỉ nhíu chặt mày, trở mình, chìm sâu vào giấc ngủ.

Tiếng chuông điện thoại cuối cùng cũng ngừng lại.

Dòng nhắc nhở màu đỏ hiện ra một con số: 【 21 cuộc gọi nhỡ từ đội trưởng 】

——————————————————————

Vẻ mặt Đường Nhị Đả hung hăng bỏ di động xuống.

Đội viên bên cạnh đã bị biểu tình của gã dọa sợ, nơm nớp  hỏi gã: "Tô, Tô đội trưởng không nhận điện thoại sao ạ?"

"Di động, máy bàn, di động vợ .. của cậu ta tôi đều gọi tới nhưng không ai bắt máy." Đôi mắt Đường Nhị Đả bắt đầu phiếm đỏ, trong tròng mắt tất cả đều là tơ máu hồng vì cảm xúc kịch liệt, "Tại sao thẻ nhân viên của Tô Dạng lại ở trong tay Phù Thủy Nhỏ chứ?!"

Đường Nhị Đả đã xem qua camera theo dõi, 3 kẻ đột nhập có 2 người đeo mặt nạ bảo hộ và mặc đồ đội viên không thấy rõ mặt mũi, còn một người bơi lượn trong nước nhanh như chớp kia gã liếc mắt là nhận ra ngay.

Lưu Giai Nghi, hoặc có thể nói là Phù Thủy Nhỏ —— sát thủ trong đội Bạch Lục.

Nổi tiếng là bơi rất giỏi, số lần giết người trong nước còn nhiều hơn cả trên bờ, hễ vào nước thì như biến thành một con cá mập ăn thịt người.

Mà Phù Thủy Nhỏ rất thích hành hạ đến chết đàn ông tuổi từ 30 đến 45, đặc biệt là đàn ông có con gái.

Tô Dạng hoàn toàn phù hợp với mục tiêu chọn lựa giết người của Phù Thủy Nhỏ.

Mà thẻ nhân viên của Tô Dạng lại ở trong tay con bé.

Đường Nhị Đả hít sâu hai hơi, gã hy vọng bản thân mình bình tĩnh lại nhưng vô ích.

Một khi nhắm mắt lại là gã có thể nhìn thấy Tô Dạng toàn thân đẫm máu nằm trước mặt gã cười gọi đội trưởng, Đường Nhị Đả hận không thể tự cho mình một viên đạn vào trán để vĩnh viễn bình ổn trở lại.

"Hiện tại các camera theo dõi đều không nhạy .." Các đội viên liếc nhau nhìn về phía Đường Nhị Đả, "Ngoài ra các đội viên trên lầu đã bắt đầu đi bắt lại dị đoan, chúng ta cũng bắt đầu thôi, Đường đội."

Đường Nhị Đả yên lặng một giây, sau đó đứng lên, móc ra một cây súng màu bạc khác từ eo của mình.

Đây là một khẩu súng ngắn ổ xoay đã cũ được làm thủ công cực kỳ tinh tế tỉ mỉ, trên báng súng có dấu vết một đóa hoa hồng héo tàn, gã cầm hai tay hai súng đi xuống dứt khoát lên đạn.

Đường Nhị Đả nâng đôi mắt đỏ đậm lên nhìn đám đội viên, giọng nói nghẹn ngào truyền đạt mệnh lệnh: "Nếu có gặp kẻ đột nhập và 【dị đoan hình người 】Bạch Lục thì không cần bắt giữ, cứ trực tiếp giết chết không luận tội, tôi sẽ gánh chịu tất cả mọi trách nhiệm."

——————————

Lục Dịch Trạm bị nhốt ở phòng khác, nhưng anh vào không bao lâu thì căn cứ bị chấn động, Lục Dịch Trạm còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hai đội viên phụ trách trông coi anh đã biến sắc vội vàng đưa cho anh một bộ trang phục phòng hộ và một khẩu súng.

"Anh là cảnh sát đúng không?" Hai người đội viên sốt ruột không buồn thăm dò trạng thái của Lục Dịch Trạm đã hỏi, "Hiện tại căn cứ của chúng tôi đang ở trong tình trạng khẩn cấp, nếu anh hỗ trợ được thì tới hỗ trợ nhé! Chú ý bảo vệ tốt bản thân! Nơi này có rất nhiều loại quái vật kỳ quái, nếu gặp bọn chúng mà không ứng phó được thì cứ chạy đi! Không cần phải chiến đấu trực tiếp với chúng!"

Nói xong hai đội viên nôn nóng muốn rời đi.

Lục Dịch Trạm nhanh tay lẹ mắt bắt được một đội viên, anh hỏi: "Tôi muốn hỏi tình huống của Bạch Liễu bạn tôi như thế nào rồi?! Cậu ấy không sao chứ?!"

Đội viên kia quỷ dị nhìn anh: "Nếu Bạch Liễu mà anh hỏi là 【 dị đoan hình người】 chúng tôi vừa mới bắt thì đội trưởng của chúng tôi vừa ra lệnh 【 giết chết bất luận tội 】cậu ta đó."

Lục Dịch Trạm đờ đẫn nhưng rất mau anh đã phục hồi tinh thần.

Lục Dịch Trạm ánh mắt kiên nghị mặc đồ bảo hộ và chuẩn bị súng sẵn sàng, rất nghiêm túc hỏi đội viên đó: "Nếu tôi có thể tìm được Bạch Liễu trước khi các anh giết chết cậu ta, hơn nữa chứng minh được cậu ta vô tội, không phải là quái vật hay dị đoan gì gì các người nói, thì có phải là Bạch Liễu không cần bị các người giết một cách oan uổng không?"

Hai đội viên nghe hỏi thì ngây ngẩn cả người.

Bọn họ cho nhau cái liếc mắt kín đáo, chần chờ rồi trả lời: " ... Trên lý thuyết là thế, nếu có thể thu dụng thì chúng tôi cũng không đồng ý giết chóc, nhưng 【 Bạch Lục 】 hiện tại rất nguy hiểm, chúng tôi không khuyến khích anh đi tìm cậu ta đâu ..."

"So với các anh thì tôi biết cậu ta không hề nguy hiểm gì cả." Lục Dịch Trạm cắt lời hai đội viên, anh ngẩng đầu bình tĩnh nhìn về phía bọn họ, động tác trên tay lại không ngừng nạp đạn vào ổ, răng rắc chỉnh khớp súng, sau đó cười lịch sự với họ, "Tôi đã quen biết cậu ấy mười năm, tôi cảm thấy mình có quyền lên tiếng chuyện của Bạch Liễu hơn là các anh."

Đội viên nhìn thấy Bạch Liễu mở được các phòng chứa vật dị đoan tất nhiên sẽ không tán thành Lục Dịch Trạm, nói: "Cậu ta sẽ giết chết anh mất."

Lục Dịch Trạm chân thành tha thiết cười cười: "Tôi dùng chính sinh mệnh của mình đánh cuộc, đánh cuộc cậu ấy sẽ không giết chết tôi."

——————————————————

Đoàn người Lưu Giai Nghi dừng lại ở cửa phòng 【1807】, cửa phòng đã mở.

Mộc Kha cảnh giác đi vào thăm dò một vòng, sau đó rời khỏi đó nhìn về Lưu Giai Nghi: "Không thấy Bạch Liễu ở đây, bên trong không có gì cả, em xác định em tìm được cửa nước ở đây à?"

"Đúng là nơi này rồi." Lưu Giai Nghi một bên mang kính bảo vệ mắt, một bên quan sát tình huống khắp nơi, cô bé nhíu mày thì thầm, "Bây giờ nước đã rút nhưng em cảm thấy tình hình không ổn lắm, tất cả cửa phòng đều đã mở, lúc chúng ta vào thì những phòng đó đều đóng cửa, nhất định là nhốt những thứ cực kỳ nguy hiểm, nhưng hiện tại thì trong những phòng đó đều trống không .."

"Từ từ!" Mục Tứ Thành gỡ mặt nạ bảo hộ hô hấp xuống, cậu ngồi xổm xuống một chỗ, vẻ mặt nghiêm túc ngửi ngửi vài cái, sau đó vẫy tay với Mộc Kha và Lưu Giai Nghi, "Tôi ngửi được mùi của Bạch Liễu ở đây này."

Mộc Kha và Lưu Giai Nghi đầu dấu chấm hỏi: "Trên người Bạch Liễu có mùi gì chứ?"

Mục Tứ Thành nghiêm trang: "Mùi tiền."

Mộc Kha: "......"

Lưu Giai Nghi: "...... Anh một hai phải kể chuyện cười cho chúng tôi nghe ở đây à?"

"Không cần dùng ánh mắt nhìn thiểu năng trí tuệ để nhìn tôi! Mục Tứ Thành nổi giận rống lên, "Thật sự tôi có thể ngửi được! Ở đây có mùi của Bạch Liễu, chứng minh anh ta đã ở đây, Lưu Giai Nghi tìm được cửa nước chính xác rồi!"

Tác giả có lời muốn nói:

4: Không cần ỷ vào việc bản thân thăng chức giá trị trí lực mà xem tôi như đồ thiểu năng trí tuệ nhá! Trí lực hơn 70 là thuộc nhóm người thông minh bình thường rồi đó!

6: Chuẩn

+1: Chuẩn

Mộc Kha: Chuẩn

2: Giá trị trí lực cũng chỉ có hơn 70 :...... Chuẩn

4 ( rống giận ): Anh hùa theo cái rắm í! Anh là thằng đần! Anh xem anh có ngốc không chứ! Thế giới nhiều người như vậy cũng không ai có thể thắng kẻ điên như Bạch Liễu!

2 ( táo bạo ): Cậu mắng ai đần đấy! Cậu tưởng thắng cậu ta đơn giản lắm à! Cậu cũng không nhìn lại mình trước đây bị cậu ta chơi thành cái dạng gì, mới xòe ra 100 điểm thôi đã tự bán mình, không biết xấu hổ còn nói tôi nữa!

Sau đó hai người đánh nhau túi bụi.

+1 ( ánh mắt thương hại): Đây là nhân loại có giá trị trí lực hơn 70 sao, nhìn thôi cũng thấy đáng thương!

#tôi_phong_thần_trong_trò_chơi_vô_hạn
#ta_phong_thần_trong_trò_chơi_kinh_dị
#hồ_ngư_lạt_tiêu
#vô_hạn_lưu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top