Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 191 + 192 - Bàn tay phải đã trườn gần tới ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Hằng Nguyễn

🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫

Chương 191 | Có thể giúp bọn họ sống sót một thời gian rất lâu!

Hãy like cho tui ! Hãy vote cho tui ! (●'ω●)

Nhóm lưu dân đem hoa hồng phân chia rồi cân chúng.

Đống hoa hồng này nặng khoảng hơn 1400kg, Bạch Liễu sử dụng hết hạn ngạch 900kg mỗi ngày mà hắn và Lưu Giai Nghi thu được, trừ 360kg để lại cho Lưu Giai Nghi thì tất cả số hoa hồng còn lại đều bị Bạch Liễu trộm mang về đây.

Sau khi phân chia hoa hồng xong, nhóm lưu dân có chút mê mang nhìn mấy người phụ trách khuân vác: "Hoa hồng nhiều thế này Bạch tiên sinh muốn chúng ta làm gì đây?"

"Bạch tiên sinh muốn giảm bớt bệnh trạng của mọi người càng sớm càng tốt nên đã quyết định đem hoa hồng về đây, tự sản xuất nước hoa phân phát cho lưu dân." Người khuân vác nói.

Nếu nói sản xuất nước hoa ngay từ đầu thì chắc hẳn nhóm lưu dân sẽ lại hoảng kinh cho rằng đây là hành vi phạm tội, nhưng đã đến bước này rồi thì mọi người cũng chỉ ngạc nhiên mà thôi.

Có người nghi hoặc hỏi lại: "Bạch tiên sinh đã có được công thức pha chế nước hoa rồi à?"

Có hai lý do khiến nhà máy Hoa Hồng có vị thế cao như vậy, điểm thứ nhất là giống hoa hồng Càn Diệp được trồng độc đáo, mà điểm thứ hai chính là công thức bí mật để làm ra khí hoa hồng Càn Diệp.

Mùi thơm của hoa hồng Càn Diệp sau khi bị hái rất dễ tiêu tan, nếu không được chế biến và cô đặc kịp thời để làm nước hoa thì nhiều nhất cũng chỉ giữ được hương thơm vài chục phút.

Mà thời gian vận chuyển hoa hồng từ ruộng hoa về đến nhà máy bỏ hoang thì còn lâu hơn như thế.

Chẳng hạn như bây giờ, đống hoa hồng Càn Diệp bị chuyển đến đây mùi hương đã rất mờ nhạt, nếu không vùi đầu sát vào hoa thì thậm chí chẳng ngửi thấy gì cả, mà mùi hương nhạt như thế thì không có tác dụng với nhóm lưu dân đã gần chết huống chi là muốn cứu thêm nhiều người.

Nhắc đến cũng thật kỳ quái, việc sản xuất nước hoa đâu đâu cũng chẳng khác gì nhau, trên cơ sở nguyên liệu chính của một loại nước hoa chỉ là một loại hoa, nên việc giải mã một loại nước hoa rất đơn giản.

Nhìn xa mà nói, dù không thể tái tạo hoàn hảo nhưng bằng cách hái, phơi, chưng cất và sấy khô các quy trình cơ bản này, ít nhất cũng có thể sản xuất ra tinh dầu lưu giữ mùi thơm của nguyên liệu —— chỉ cần làm được đến đây thì bước đầu đã có thể sản xuất được sản phẩm thô để cho lưu dân sử dụng.

Nhưng tiếc là trước đó đã có vô số người đã thử qua, cũng không ít người liều mạng bí mật nghiên cứu quy trình sản xuất khí hoa hồng Càn Diệp, dùng rất nhiều biện pháp, nhưng vẫn không ai có thể nghiên cứu ra công thức bí mật chính xác.

Thậm chí nhiều người còn biết rằng cho dù cứ làm theo đúng các bước xử lý trên thì tinh dầu thô tạo ra cũng chỉ có thể giữ được mùi thơm nhiều nhất là nửa tiếng.

Đấy là trường hợp chưa mở nắp chai, còn nếu mở nắp chai thì mùi hương tan ngay lập tức.

Chỉ có loại nước hoa được sản xuất bởi nhà máy Hoa Hồng, khí hoa hồng Càn Diệp, mới có thể duy trì hương thơm nồng nàn của hoa hồng trong một thời gian dài.

Điều này cho thấy các bước chế biến tiếp theo hoàn toàn khác so với các bước xử lý nguyên liệu thô thông thường.

"Bạch tiên sinh chưa có công thức bí mật đó." Người khuân vác thở dài một hơi, "Ngài ấy chỉ là một công nhân chế biến, nếu muốn biết công thức thì ít nhất phải đạt đến cấp bậc nhà pha chế nước hoa."

Người khuân vác đã từng làm việc trong nhà máy hoa hồng nhớ lại: "Nghe nói ... chỉ có giám đốc nhà máy mới biết công thức bí mật hoàn chỉnh để chế tạo khí hoa hồng Càn Diệp."

"Vậy bây giờ chúng ta làm gì với đống hoa hồng này đây?"

"Bạch tiên sinh nói trước tiên cứ sấy khô rồi chế biến thành bán thành phẩm, ở đây chúng ta có không ít tay già đời, phụ cận nhà máy cũng có không ít các nhà máy gia công nước hoa hoa hồng Càn Diệp giả nhưng đều bị niêm phong vì vi phạm bản quyền ... trong các nhà máy này có nhiều công cụ chế biến vẫn chưa được loại bỏ, có thể dùng trực tiếp được ... "

"Thế nếu sau khi chúng ta sơ chế xong mà Bạch tiên sinh vẫn chưa tìm được công thức bí mật thì sao? Hoa hồng Càn Diệp bán thành phẩm chỉ có thể bảo quản tối đa trong ba ngày thì sẽ không còn mùi hương nữa .."

"Không ai trong chúng tôi ở đây từng là công nhân nhà máy cao cấp, cũng không biết phải làm gì với bán thành phẩm trong bước tiếp theo, hoặc những đồ dùng nào để sử dụng. Nếu bước tiếp theo không thể thực hiện được thì rất nhiều bán thành phẩm đều sẽ phải bỏ đi ... "

Người khuân vác hít sâu một hơi: "Bạch tiên sinh nói, sau 3 ngày ngài ấy sẽ lên làm giám đốc nhà máy, lúc đó sẽ cho chúng ta biết bước tiếp theo làm gì."

"Mọi người bắt đầu đi!"

————————————

Đêm khuya, ruộng hoa.

Lưu Giai Nghi bị giáng chức xuống thành người hái hoa ngồi trên bờ ruộng, cô bé đang mặc bộ đồ bảo hộ của người hái hoa, bên cạnh là Tề Nhất Phảng đã đi cùng cô bé một ngày, cũng im lặng mặc quần áo đeo găng tay.

Tề Nhất Phảng từ bỏ cơ hội được thăng chức, cậu và một Lưu Giai Nghi cùng nhau bị giáng chức thành công nhân hái hoa.

Sau khi Lưu Giai Nghi mặc xong quần áo bảo hộ thì chỉnh sửa cổ áo, điều chỉnh 【 Kính bảo vệ mắt bạo tuyết】trên mặt rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tề Nhất Phảng qua kính bảo hộ.

Tề Nhất Phảng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Giai Nghi và chiếc kính bảo vệ mà cậu ta đưa cho cô bé to gần bằng nửa khuôn mặt, trong lòng có cảm xúc lẫn lộn không biết nên nói gì.

Cậu ta không biết động tác này có giống như động tác của Bạch Liễu hay không, cô bé Phù Thủy Nhỏ có chút kỳ lạ và khó hiểu này rốt cuộc có phải là thật hay là giả đây?

Cuối cùng Tề Nhất Phảng thở dài một hơi nói: "Trong bản đồ này chúng ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ gốc, hái đủ 40kg hoa hồng thì sẽ không bị đuổi việc biến thành lưu dân đâu.

Cậu ta im lặng trong chốc lát, cảm nhận được sự thờ ơ của Lưu Giai Nghi đối với mình thì không nhịn được mở miệng: "Nếu em không hái đủ thì có thể đến chỗ anh lấy thêm, nếu muốn anh hỗ trợ .. anh sẽ không đi xa đâu, nếu cần anh thì gọi một tiếng là được."

Nói xong Tề Nhất Phảng cầm bao tải chuẩn bị đi về phía ruộng hoa, nhưng vừa đi vài bước thì ngừng lại, nhỏ giọng thì thầm: "Nếu em muốn tránh khỏi TV nhỏ của anh thì làm đi, anh sẽ không nhìn bên đó đâu."

Nói xong thì vác bao tải lên vai, dứt khoát quay người đi mất.

Lưu Giai Nghi chớp đôi mắt một chút, cô bé quay đầu nhìn bóng dáng lặng lẽ rời đi của Tề Nhất Phảng, đôi mắt mờ mịt như sương mù xám xịt, không thấy được gì hết.

Khi màn đêm tối dần, những xúc tu uốn éo bắt đầu xuất hiện dưới cánh đồng hoa, gương mặt của những kẻ 【lưu dân hoa hồng 】gớm ghiếc lại xuất hiện khắp mọi nơi.

Nhưng lần này Lưu Giai Nghi chẳng làm gì cả, đợi Tề Nhất Phảng rời đi hẳn, cô bé liền chui vào một cái lều trại cách ruộng hoa rất xa, còn mở ra một 【 không gian ma thuật 】nho nhỏ để vây mình lại, thông qua hạn chế cấm bất kỳ sinh vật nào tiến vào không gian mà bảo vệ mình hoàn hảo.

Lưu Giai Nghi nhàn nhã ngáp một cái, thoạt nhìn thì cô bé không phải chuẩn bị ra ruộng hoa mà là chuẩn bị đi ngủ.

Quy tắc sử dụng của 【 không gian ma thuật 】là 【 kích thước không gian 】và 【 thời gian sử dụng】có giá trị giới hạn cụ thể. Khi không gian tương đối nhỏ thì thời gian sử dụng sẽ lâu hơn.

Như vậy nếu Lưu Giai Nghi dùng【 không gian ma thuật 】bao phủ phạm vi bằng với kích thước của cô bé thì trên lý thuyết cô bé có thể ngủ yên cho đến sáng hôm sau.

Nhưng làm thế thì chỉ đảo bảo an toàn cho cô bé mà không thể đảm bảo được thu hoạch —— đặc biệt là khi cô bé đã bị nghỉ việc, không có tiền lương cố định, nếu còn phải dùng nước hoa cho lưu dân thì cách làm này không sáng suốt cho lắm.

Nếu Tề Nhất Phảng ở xa có nảy sinh sự hiếu kỳ, nhìn lại đây thấy Lưu Giai Nghi không làm gì thì nhất định sẽ đến hỗ trợ.

Suy cho cùng, trong trò chơi mà thuốc tẩy trắng tinh thần là nước hoa, thì nếu một ngày không làm việc, không nhận được nước hoa thì kết cục tất nhiên là sẽ nổi điên.

Nhưng vị 【 Quan sát viên khí tượng 】này chỉ gọi gió to để cuốn 【 lưu dân hoa hồng】, rất thành thực giữ đúng lời hứa, không quay đầu xem tình huống bên này của Lưu Giai Nghi.

Nhưng rất mau tình hình xuất hiện thay đổi.

Bên ruộng hoa của Lưu Giai Nghi bắt đầu xuất một ít lưu dân lưng đeo sọt, ánh mắt chớp lóe như điện, nhanh tay lẹ chân ngắt lấy hoa hồng Càn Diệp.

Những lưu dân này cẩn thận bước đi trên bờ ruộng, tránh những xúc tu đang trồi lên dưới chân và những tên trộm có thể ập đến lấy trộm hoa hồng của họ bất cứ lúc nào, tay họ thoăn thoắt trên những bụi hồng để hái, hầu như chỉ nhìn thấy những dư ảnh, cả hai tay vung lên xuống giữa những bông hoa, chỉ trong vòng một hoặc hai giây, trên mỗi đốt ngón tay đều là những bông hồng mới hái.

Hầu hết họ là những lưu dân có kinh nghiệm làm việc liên quan đến công việc hái hoa, thật đáng tiếc khi họ đã trở thành lưu dân sau khi bị cho thôi việc vì lý do này hay lý do khác. Nhưng sáng nay khi người khuân vác trở về, ông đã hỏi nhóm lưu dân trong nhà máy một câu, có ai đồng ý sẵn sàng vào ruộng hoa ban đểm để giúp ngài Bạch hái trộm hoa hồng không?

Nếu trước đó có ai nhờ họ hái trộm hoa hồng như thế này thì chắc chắn họ sẽ không đồng ý.

Nhưng đêm nay —— nhóm lưu dân dùng tốc độc nhanh lẹ nhất của mình, hận không thể trong một đêm hái hết toàn bộ ruộng hoa hồng, ánh mắt ai cũng sáng rực.

Nếu Bạch Liễu thực sự thành công được thăng chức lên công nhân nhà máy, cuối cùng trở thành giám đốc nhà máy, rồi có được công thức hoàn chỉnh của khí hoa hồng Càn Diệp, thì tất cả hoa hồng Càn Diệp hái được sẽ được chế biến thành nước hoa mơ ước của họ, sau đó lại phân phát cho bọn họ!

Có thể giúp bọn họ sống sót một thời gian rất lâu!

Nghĩ đến đây, những lưu dân trở nên cảnh giác hơn, bọn họ vừa hái vừa nhìn xung quanh, tránh bị đám 【 lưu dân hoa hồng】điên loạn kia tấn công, đồng thời cũng sợ bị công nhân hái hoa phát hiện.

Vừa hay là công nhân hái hoa ở ruộng hoa này chính là Lưu Giai Nghi.

Trước đó bọn họ cũng đã được người khuân vác thông báo, chỉ khi biết cánh đồng hoa này an toàn thì họ mới dám bí mật đến đây hái hoa hồng vào ban đêm.

Trước đây người tấn công bọn trộm hoa hồng nhiều nhất chính là người hái hoa, bởi người hái hoa nào cũng ghét cay ghét đắng hoa hồng bị trộm, có khi nếu người hái hoa bị trộm quá nhiều hoa hồng, nếu bị cấp trên phát hiện, thì họ sẽ bị phạt hoặc thậm chí bị sa thải!

Nhưng bây giờ tình thế đã thay đổi, những lưu dân ăn trộm hoa hồng này, hoặc có thể nói là những người hái hoa đã bị đuổi việc, nhìn hoa hồng ngày càng nhiều trong tay còn có chút vui sướng lâng lâng!

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhận ra rằng hái hoa hồng là một công việc thu hoạch, một niềm vui lao động.

Bởi vì sự vất vả và thậm chí mạo hiểm cả tính mạng của họ để hái hoa hồng không còn bị người trên bóc lột nữa, mà thực sự là thành quả của chính họ.

Trước đó bọn họ không hề cảm nhận được niềm vui sướng hạnh phúc này, bởi cứ phải nơm nớp lo sợ rằng ngày nào đó mình sẽ bị sa thải và tương lai không có lối thoát.

Nhưng bây giờ đã có thể —— tất cả đều nhờ Bạch tiên sinh mang đến.

Sau cả đêm làm việc vất vả, những lưu dân bận rộn đến mức xanh xao, bước đi vô hồn này lại nở một nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt.

Bọn họ lặng lẽ đến khu vực lều trại, sau khi tìm được đúng lều thì lặng lẽ và cung kính đặt một số bông hồng Càn Diệp đã hái trước cửa lều nơi Lưu Giai Nghi đang ngủ.

Đây là thù lao mà bọn họ tình nguyện trả giá.

Edit : Hằng Nguyễn

🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫

Chương 192 | Bàn tay phải đã trườn gần tới ...

📚 Trong khi những lưu dân đang bí mật hái hoa hồng trong cánh đồng hoa, thì【 Lưu Giai Nghi 】do Bạch Liễu giả dạng đã khôi phục lại thành vẻ ngoài Bạch Liễu vì thể lực đã kiệt quệ, hắn cuộn tròn người trên chiếc giường nho nhỏ thở hổn hển, nghỉ ngơi một lát thì nhắm mắt lại ngủ thiếp đi vì quá kiệt sức.

Hơn nữa, là một người chơi có chỉ số cơ bản tương đối thấp, Bạch Liễu không muốn sử dụng thẻ kỹ năng cấp cao của Hồng Đào nữa vì hắn bị tiêu hao thể lực quá nhiều, cũng không có cách nào khôi phục thể lực bằng cách uống thuốc khôi phục thể lực được, chưa kể giá trị tinh thần hiện tại của Bạch Liễu cũng thấp.

Dưới tác động của nhiều yếu tố như thế, Bạch Liễu biết mình thật sự cần nghỉ ngơi, vì vậy đêm nay hắn không còn sức lực đi hái hoa hồng.

Cũng may là Bạch Liễu đã sắp xếp hết mọi thứ chu toàn để hắn có thể nghỉ ngơi thoải mái.

Nhưng ngủ trong lều không được bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, Bạch Liễu cảm thấy có một bàn tay cực kỳ lạnh lẽo nắm lấy mắt cá chân của mình, nhẹ nhàng kéo kéo tựa như muốn đánh thức hắn ta.

Đáng nói ở đây chính là hiện giờ toàn thân Bạch Liễu đều đang được 【 không gian ma thuật  】bao vây lấy.

Sự việc như hôm trước lại xảy ra lần nữa —— có thứ gì đó đã phá vỡ rào cản của 【 không gian ma thuật  】 để chạm vào Bạch Liễu. Cùng lúc đó, một mùi hương hoa hồng nồng nàn đến chóng mắt bắt đầu tràn ngập trong lều.

Bạch Liễu vốn dĩ đã mở mắt tỉnh táo vì bị thứ gì đó tóm lấy cổ chân, nhưng trong chốc lát, ý thức của hắn lại bắt đầu mờ mịt dưới tác động của mùi thơm quá nồng này.

Đó là một cảm giác rất ảo diệu. Bộ não của Bạch Liễu có thể duy trì một lượng suy nghĩ nhất định, nhưng các cơ tay chân của hắn lại bị tê liệt dưới tác dụng của loại nước hoa này, hắn không thể cử động, hơi thở trở nên cực kỳ chậm chạp, trước mặt hắn xuất hiện một chiếc kính vạn hoa với những cánh hoa đỏ rực xếp chồng lên nhau và xoay tròn.

Giống như đang bị bóng đè vậy.

Bạch Liễu cảm giác bàn tay đang nắm lấy mắt cá chân của mình dường như đã nhận ra hắn đã tỉnh liền buông mắt cá chân ra, ngón tay dịu dàng luồn xuống ống quần của bộ đồ bảo hộ Bạch Liễu, dán vào da thịt Bạch Liễu rồi từ từ hướng lên trên, những ngón tay mảnh khảnh, lành lạnh như một khối ngọc được chạm khắc tinh tế di chuyển lên trên dọc theo bắp đùi ấm áp của Bạch Liễu.

Cảm giác da thịt gần gũi nhẹ nhàng như dính mà không dính, giống người mà không phải người khiến Bạch Liễu không khỏi cong thắt lưng, rùng mình một cái.

Hầu kết của Bạch Liễu cuộn lên cuộn xuống một cách khó chịu, hắn hơi nhắm mắt lại, hơi thở trở nên nặng nề hơn ...

Bàn tay phải đã trườn gần tới ...

Cho dù Bạch Liễu không phải là người rất quan tâm đến phương diện này, nhưng sau khi nhận ra bàn tay trong quần rất có thể là tay của Tạ Tháp thì lúc này sau gáy cũng có chút tê dại, khó thở

Bạch Liễu mắt đỏ hoe vì mùi thơm, cả người chệnh choạng, dùng hết sức lắc lư hai chân, bàn tay phải kia không phản ứng kịp liền tuột theo ống quần hắn văng ra ngoài.

Bàn tay có vẻ hơi sững sờ, dường như là do nó không có mắt để nhìn, chỉ đơn giản là muốn trèo lên dọc theo thân thể Bạch Liễu, nhưng bây giờ lại bị Bạch Liễu chống cự dùng chân ném nó đi, khiến cho nó không biết phải làm sao bây giờ.

Cuối cùng, năm ngón tay của bàn tay phải co lại dưới lòng bàn tay, làm ra tư thế giống như đang ngồi xổm rúc lại bên chân Bạch Liễu, cổ tay hướng về phía ngoài giường hạ xuống, nó trông giống như một con bạch tuộc nhỏ cuộn tròn với các xúc tu ũ rũ buồn bã.

Bạch Liễu rũ mi mắt nhìn bàn tay phải đang ngồi xổm dưới giường của hắn, không hiểu sao có cảm giác như thể nó mới vừa gặp chuyện gì đó ủy khuất lắm.

Bạch Liễu: "......"

Không phải vừa mới sờ soạng lưu manh sao? Tại sao như kiểu hắn mới là người làm sai vậy chứ......

Bàn tay phải chẳng tự kỷ bao lâu thì đã hào hứng trở lại, bắt đầu lại nắm lấy tầng tầng lớp lớp bộ đồ phòng hộ của Bạch Liễu bò lên trên, cuối cùng sờ soạng một hồi chung quanh cổ Bạch Liễu rồi chạm đến một sợi dây có treo đồng xu ở đó.

Những ngón tay trắng trẻo lần xuống dây buộc, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó trên sợi dây, lần đầu không tìm được thì dừng lại một chút, sau đó lại bắt đầu kiên trì mò mẫm tìm kiếm một lần nữa.

Lúc Bạch Liễu nhìn thấy động tác tìm kiếm của bàn tay phải thì biết đối phương đang tìm gì.

—— Tawil đang tìm giá chữ thập ngược.

Giá chữ thập ngược là vật liên lạc giữa Tà Thần và tín đồ, mặc dù Bạch Liễu không biết đã có chuyện gì xảy ra với Tawil trong phó bản Nhà máy Hoa Hồng này, nhưng dựa theo tình hình trước mắt Tawil chỉ có một bàn tay không thể nào giao tiếp rõ ràng với hắn, như vậy sự tồn tại của giá chữ thập là cực kỳ quan trọng.

Dưới sự hướng dẫn của giá chữ thập ngược, vị thần thiếu khuyết có thể ban hành lời thánh cho tín đồ của mình.

Nhưng trước khi vào trò chơi, giá chữ thập ngược trên người Bạch Liễu đã bị Đường Nhị Đả lấy mất.

Khi bàn tay phải vuốt dây buộc trên cổ Bạch Liễu đến lần thứ tư, Bạch Liễu hơi khom người về phía trước, đưa tay lên cắt ngang động tác của bàn tay phải —— hắn đã bị hương hoa hồng từ nhà máy và cánh đồng hoa làm xói mòn cả một ngày đêm, hiện tại đã có chút thích ứng với mùi hương hoa hồng nồng nặc này, mặc dù vẫn cảm thấy choáng váng, nhưng ít nhất hắn sẽ không ngất đi, còn có thể cử động một chút.

Bạch Liễu nắm bàn tay phải trước mặt, nhưng bàn tay phải này dường như không tin rằng Bạch Liễu sẽ làm mất cây thánh giá mà nó đã trao cho hắn, nó khẽ vặn vẹo muốn thoát ra, cố chấp hướng về phía cổ áo đã hơi mở rộng của Bạch Liễu để tìm kiếm.

Sức lực Bạch Liễu không bằng bàn tay này, lại bị hương hoa hồng tác động, hiện tại toàn thân mềm nhũn, chỉ có một chút xíu sức lực, phải cố hết sức lực toàn thân mới có thể động đậy tay chân một chút.

Bàn tay vẫn cứ giữ điệu bộ lưu manh hồn nhiên như thế mà không biết rằng nếu nó chui vào dưới cổ thật thì sẽ phát sinh một số chuyện tế nhị không thể miêu tả bằng lời.

Nhưng để ngăn chặn điều đó xảy ra, và để chương này vượt qua quá trình kiểm duyệt một cách suôn sẻ, Bạch Liễu đã tuân theo đạo đức nghề nghiệp của một nam chính Tấn Giang, nhanh chóng bình tĩnh tìm ra cách giao tiếp với bàn tay dưới tình huống không thể giao tiếp bằng lời nói.

Bạch Liễu dùng đầu ngón tay viết vào lòng bàn tay phải kia một câu: 【 giá chữ thập ngược bị người khác lấy mất rồi, tôi đánh mất rồi 】

Tay phải ngừng giãy dụa, nó chậm rãi lui về phía sau hai bước, sau đó lại làm động tác tiểu bạch tuộc co quắp chân ngồi xổm xuống rúc người lại.

Bạch Liễu: "..."

Bạch Liễu hiếm khi cảm thấy bất lực như thế này, hắn thở dài thườn thượt, tựa đầu vào đốt ngón tay của "con bạch tuộc nhỏ", rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng đẩy những ngón tay đang cụp xuống của Tawil ra, rũ mắt, viết từng nét lên lòng bàn tay trắng nõn của đối phương: 【 thực xin lỗi 】.

Tawil dừng một chút, giãn 5 ngón tay khớp xương rõ ràng đứng lên, dùng đầu ngón tay viết lên bàn tay của Bạch Liễu:

【 Còn nhớ những gì ta đã nói với cậu không? Chìa khóa của mọi thứ nằm trong tay phù thủy, thuốc giải và thuốc độc là chìa khóa cho sự lựa chọn của cậu ...】

【 Trước khi cái chết thực sự đến, thời gian trên người cậu là duy nhất và không thể thay đổi ...】

Sau khi viết xong, lòng bàn tay của Tawil phủ lên khuôn mặt của Bạch Liễu, Bạch Liễu khẽ rung lông mi, ngón trỏ của người kia đặt ở trên trán của hắn, đầu ngón tay dịu dàng mà lạnh lẽo, giống như lần Tawil dịu dàng hôn lên trán Bạch Liễu lúc ban thần dụ cho hắn vậy.

Sau đó bàn tay phải màu trắng tinh khiết hóa thành những cánh hoa hồng nhạt rải rác rơi xuống đất, bị dây leo đang trồi lên lôi xuống đất.

Bạch Liễu ngủ say sưa trong lời tiên tri của hoa hồng.

Hôm sau.

Bạch Liễu đột nhiên mở mắt, hắn ngồi dậy, xung quanh cái gì cũng không có giống như tình huống lần trước, tựa như mọi thứ đều chỉ là một giấc mộng, nhưng Bạch Liễu nghiêng đầu ngửi chiếc gối, hắn ngửi thấy mùi hương hoa hồng nhẹ nhàng còn lưu lại trên đó.

Hơn nữa trên đùi, cổ, thậm chí trên eo cũng có một mùi hương hoa hồng nồng nàn, nồng đến mức như thể hắn đã ngủ trên thảm hoa hồng cả một đêm.

Đúng là đêm qua có một bàn tay phải không mời mà đến.

... Vẻ ngoài của Tawil dường như cũng bị hạn chế, không hiểu sao y bị vỡ ra từng khối vụn như vậy, những sợi dây leo cứ kéo y xuống đất là minh chứng tốt nhất.

Nhưng cho dù dưới rất nhiều sự hạn chế như vậy, Tawil vẫn kiên trì xuất hiện vài lần như để nhắc nhở Bạch Liễu chú ý đến điều gì đó.

Bạch Liễu nheo lại đôi mắt.

Tawil nhắc nhở hắn về lời tiên tri mà y đã nói qua trước đây.
Hay là hắn còn bỏ sót điểm nào đó? Không nghĩ đến vấn đề nào đó?

Chìa khóa của mọi thứ nằm trong tay phù thủy ... Thuốc giải và thuốc độc là chìa khóa cho sự lựa chọn ...

Trước khi cái chết thực sự đến, thời gian trên người cậu là duy nhất và không thể thay đổi.

Trong lúc Bạch Liễu còn mãi suy nghĩ thì bên ngoài lều vang lên tiếng bước chân. Sau khi nghỉ ngơi đầy đủ một đêm, Bạch Liễu đã có đủ thể lực để sử dụng kỹ năng của Hồng Đào, trong nháy mắt thân thể Bạch Liễu từ người trưởng thành biến thành một cô gái nhỏ, thậm chí bộ đồ phòng hộ trên người cũng thu nhỏ theo.

Giọng nói Tề Nhất Phảng vang lên bên ngoài lều: "Hôm qua em hái được nhiều hoa hồng thế này à?"

Nhìn lại dáng vẻ biến thành Phù Thủy Nhỏ của mình, Bạch Liễu cúi đầu đánh giá bản thân rồi bỗng nhiên sực tỉnh.

Trong chớp nhoáng hắn nghĩ đến điều gì đó.

【 Chìa khóa của mọi thứ nằm trong tay phù thủy. Thuốc giải và thuốc độc là chìa khóa cho sự lựa chọn】cốt lõi của câu này không phải chỉ  đến Lưu Giai Nghi mà lúc trước hắn đã tưởng.

Bởi vì trước mắt trong phó bản Nhà máy Hoa Hồng này có đến 2 【 phù thủy 】, dựa vào câu sau thuốc giải và thuốc độc là chìa khóa cho sự lựa chọn của 【 cậu 】, tức là câu tiên tri này của Twil không phải ám chỉ 【 phù thủy 】thật sự.
—— mà là phù thủy giả, cũng chính là hắn.

Bạch Liễu chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt hắn mang theo nụ cười thú vị.

Lời tiên tri của Tawil đã sớm tiên đoán rằng hắn sẽ biến thành Phù Thủy Nhỏ để lừa gạt người khác, điều này khớp với suy đoán, nếu  【 phù thủy 】trong lời tiên tri này là 【 phù thủy giả 】, thì【 thuốc giải】và 【 thuốc độc 】của【 phù thủy giả 】cũng không phải là thuốc giải độc và thuốc độc theo nghĩa thông thường.

Dựa theo suy đoán này thì 【 thuốc độc 】trong trò chơi Nhà máy Hoa Hồng đã quá rõ ràng, đó chính là 【 khí hoa hồng Càn Diệp】 —— lựa chọn 【 thuốc độc 】tức là tìm ra công thức bí mật của Nhà máy Hoa Hồng, sau đó trở thành giám đốc nhà máy rồi qua cửa.

Tawil nói 【 phù thủy 】 có thể lựa chọn 【 thuốc độc】 và 【 thuốc giải】, vậy chứng minh hắn có hai loại đồ vật này.

Vậy 【 thuốc giải】 là cái gì chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top