Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 261 - Chiến thắng con muốn và định mệnh ta muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này hơn 5K chữ 😳😳 ! Còn 4c nữa là hết KBH 🥶🥶

Edit : Hằng Nguyễn

🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫

Chương 261 - Đây là ... chiến thắng con muốn, và là định mệnh ta muốn

Máy bay trực thăng nghiêng ngả lảo đảo bay vọt vào cánh đồng tuyết trắng mênh mông, trên đường đi phải hạ cánh hai lần do gió mạnh.

Chờ đến khi nhóm Đường Nhị Đả đến được Trạm quan sát Edmund thì đã gần sáng ngày thứ ba.

Trực thăng hạ cánh cách Trạm quan sát Edmund vài km.

Tuyết đã ngừng rơi, nhìn từ xa, trạm quan sát Edmund đã bị tuyết dày bao phủ, nhưng điều kỳ lạ là đám tuyết trước cửa đã bị quét sạch sẽ, lộ ra một khoảng không gian trống trải bên dưới, cánh cửa cũng nửa kín nửa hở.

Đường Nhị Đả vừa thấy tình huống này liền biết có gì đó không ổn: "Có người ở bên trong."

"Má nó!" Mục Tứ Thành xoa xoa cánh tay, sắc mặt tối sầm lại, "Đừng nói đám giả dạng chúng ta còn ở bên trong nhé?"

Bạch Liễu ngồi xổm trước cửa sập mở ở tầng hầm cạnh nhà chứa máy bay trực thăng.

Một mùi cay nồng của tro lạnh và axit ăn mòn tỏa ra từ cửa sập của tầng hầm.

Tuyết trên cửa sập cũng đã được dọn sạch sẽ đang mở toang hoác. Hai thùng xăng Bạch Liễu đặt bên cạnh cửa trước khi hắn rời đi đã biến mất, thay vào đó, bên trong tầng hầm tối đen như mực, hơi nóng liên tục trào ra.

Từ góc nhìn của Bạch Liễu, tro than còn sót lại sau quá trình đốt cháy dầu đốt bao phủ toàn bộ các bức tường, các bậc thang vẫn còn nhỏ giọt chất lỏng và nước tuyết chưa kịp đông lại.

Lưu Giai Nghi cũng nhận thấy sự khác thường ở đây, cô bé ngồi xổm bên cạnh Bạch Liễu: "Xem ra sau khi bọn em rời đi, đám giả mạo đã đốt cháy quái vật dưới tầng hầm, còn đổ axit mạnh để ăn mòn chúng."

Nhưng vừa nói, ánh mắt lại quét qua chất lỏng tích tụ trên tầng hầm, khó hiểu nhíu mày: "Nhưng mà trước khi đi, em và Mộc Kha đã vét hết nguyên liệu của trạm quan sát Edmund, em nhớ nơi này cũng không có nhiều axit dự trữ thì phải."

Thuốc thử hóa học axit mạnh là một nguồn tài nguyên khan hiếm ngay cả ở trạm nghiên cứu khoa học. Trước khi Lưu Giai Nghi rời đi, cô bé đã vơ vét hết tất cả dung dịch axit ở Trạm quan sát Edmund.

Thế nhưng cô bé cũng đã phải hết sức chật vật mới có thể đối phó với lũ quái vật đó và thoát ra ngoài một cách suôn sẻ.

Lưu Giai Nghi ngồi phịch xuống, lấy một miếng kim loại ra hứng hai giọt axit nhỏ xuống bậc thềm.

Bề mặt kim loại nhanh chóng bị ăn mòn, khí bốc ra khét lẹt, cô bé cau mày: "Người này đổ cả thùng axit xuống tầng luôn ấy, y lấy đâu ra nhiều axit như vậy chứ?"

Người quét sạch tầng hầm sử dụng axit mạnh khá tùy tiện, nó được rải khắp các bức tường và bậc thềm cực kỳ lãng phí, cứ như thể loại nguyên liệu quý hiếm trong phó bản này chẳng là gì với y.

"Chỉ có một khả năng." Ánh mắt Bạch Liễu rơi vào axit từ từ đóng băng.

Lưu Giai Nghi phản ứng đột ngột: "Ai đó đã chơi qua trò chơi này, sau đó tự mình mang axit vào ——  Hắc Đào đã đến đây?!"

Vào lúc này, tầng hai của trạm quan sát phát ra tiếng kêu sợ hãi của Mục Tứ Thành: "Má nó!! Này là sao đây?!"

Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi nhìn nhau, lấy vũ khí ra đi về phía cửa.

Chờ bọn họ vào trạm quan sát đi lên lầu hai, Lưu Giai Nghi thận trọng rút súng đi tới trước mặt Bạch Liễu: "Sao vậy?"

Mục Tứ Thành quay lại, sắc mặt trắng bệch, tái nhợt hai tay chỉ về hướng nhà ăn, giọng nói run run, lộ ra vẻ sợ hãi: "... Mọi người, tự mình xem đi..."

Bạch Liễu vượt qua Mục Tứ Thành, nhìn nhà ăn phía sau, hơi nhướng mày.

Hắn hiểu tại sao Mục Tứ Thành lại có biểu hiện như vậy.

Chỗ ngồi trong phòng ăn bị đá tung ra một cách thô bạo, bàn ghế, băng ghế vỡ tung tóe ở bốn góc phòng, giải phóng một khoảng không gian rộng lớn ở giữa phòng ăn.

Khoảng không gian trống này đã bị đập vỡ bởi một thứ gì đó không rõ thành một cái lỗ có đường viền tương tự như một hình vuông.

Khe hở xuyên thẳng qua sàn tầng hai, thông qua đó có thể nhìn thấy cảnh tượng ở lầu một.

Bên mép hố dày đặc các dấu tay đẫm máu do những người vật lộn dưới mép hố để lại ——  có thể tưởng tượng cảnh một nhóm người đã từng bò đến mép hố, cố gắng trèo lên.

Ở tầng một, ngay dưới chỗ lõm của lỗ hở là một bể nước thủy tinh khổng lồ, hình như được chuyển xuống từ mái nhà, chứa đầy axit đặc hiện đang sủi bọt lộp bộp phản ứng trong không khí.

Và trong cái bể thủy tinh này, chẳng khác nào vứt rác, chất đầy đủ loại "xác chết" bị cacbon hóa, than cốc hóa và phân mảnh thành những "thi thể" nhỏ.

Hầu hết những xác chết này đều chưa phân hủy hoàn toàn. Máu thịt đang nhấp nhô trong axit đậm đặc, những bong bóng bị ăn mòn liên tục kêu xèo xèo trên da thịt, lòng bàn tay của "họ" vẫn đang liên tục đập mạnh vào vũng axit mạnh, thỉnh thoảng nhãn cầu đang tan ra một nửa lại bong rớt ra.

Mà dáng vẻ của những xác chết này mới là lý do khiến Mục Tứ Thành hét lên sợ hãi.

Người xử lý những xác chết này hơi thô bạo và qua loa, phần lớn khuôn mặt của những xác chết vẫn chưa bị nhiên liệu đốt hoàn toàn, có thể thấy rõ bộ dạng của "chúng".

——Những xác chết này có khuôn mặt của Bạch Liễu, Mục Tứ Thành, Đường Nhị Đả, Lưu Giai Nghi và Mộc Kha.

Nhìn một đống xác chết có khuôn mặt của mình bị cháy xém và đang vật lộn rất đau đớn trong lớp axit dày và đặc, da, cơ và xương bị axit ăn mòn về mọi mặt.

Dù biết rõ chúng không phải là người mà là quái vật thì cũng cảm thấy rợn người.

Mục Tứ Thành lùi lại hai bước, cách xa cái hố nhuốm máu, lo lắng nuốt nước bọt, khàn giọng nói: "... Có người đã giết hết đám quái vật giả mạo chúng ta ở trạm Edmund."

"Tốc độ còn rất nhanh nữa." Đường Nhị Đả ngồi xổm bên mép hố, hai ngón tay chạm vào vết máu còn sót lại, ngẩng đầu nghiêm nghị nói thêm, "Máu còn chưa đông hẳn."

Ánh mắt Bạch Liễu chuyển từ những vết máu đó sang nhìn Mộc Kha: "Tôi nhớ cậu từng nói đám quái vật này có kỹ năng của chúng ta?"

"Đúng vậy." Mộc Kha cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, đồng tử co rút nhẹ, sững sờ một hai giây như không thể suy nghĩ được mới bắt đầu trả lời câu hỏi của Bạch Liễu, "Trước khi trốn thoát chúng tôi đã chiến đấu với chúng, suýt nữa tôi còn bị chúng bắt làm con tin."

"Nhưng bọn nó không mạnh bằng bọn em. Em nghĩ có thể là do bọn nó chưa trưởng thành, năng lực chỉ bằng một nửa của chúng ta thôi." Lưu Giai Nghi tiếp lời, vẻ mặt cứng ngắc nhìn xuống lầu một, chậm rãi thở ra một hơi."

"Nhưng ở trạm Edmund có đến cả đám 【 chúng ta 】."

"—— Anh ta khống chế cả một đám quái vật có sức mạnh tương đương với nhóm chúng ta, còn dùng roi đâm thủng sàn nhà, lấy bể chứa thiêu hủy xác quái vật nữa."

Lưu Giai Nghi lần đầu tiên sắc mặt đen thui: "Năng lực Hắc Đào ... quá mạnh, mạnh hơn năm ngoái."

"Cho dù chúng ta đoàn chiến cũng không thể thắng được anh ta. Tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Cô bé ngẩng đầu hỏi ý kiến của Bạch Liễu.

Bạch Liễu khuỵu gối, một chân ngồi xổm xuống mép hố, nhìn chằm chằm vào 【 Bạch Liễu 】đang dần chìm và tan biến trong bể axit bên dưới một lúc.

Đợi những cái xác cháy đen, khuôn mặt hoàn toàn rã thành xương trắng, sau đó lại biến thành những hạt bong bóng, Bạch Liễu đứng dậy, hắn thu hồi ánh mắt quay lại nhìn những người khác:

"Tìm kiếm toàn bộ trạm quan sát để biết lý do tại sao Hắc Đào lại ở đây."

Nửa giờ sau, nhóm người tụ tập ở lầu một.

Mộc Kha giỏi ghi nhớ và tìm kiếm bản đồ, đầu tiên báo cáo những phát hiện của mình:

"Rất nhiều nơi đã bị lục soát, chắc là anh ta đang tìm gì đó, nhưng lục soát rất nhanh, hình như không phải tìm tư liệu hay văn bản, đồ vật."

"Trước mắt không phát hiện Hắc Đào đã mang đi thứ gì, có lẽ là chưa tìm được món đồ cần tìm."

"Súng trường với đạn ở lầu 4 cũng còn nguyên." Đường Nhị Đả bổ sung, "tình trạng vẫn y nguyên như lúc chúng ta rời đi."

Bạch Liễu ngồi bên cạnh bàn, hắn lấy ra một tờ giấy, tổng hợp thông tin trên tờ giấy, bình tĩnh tóm tắt: "Đầu tiên, chúng ta có thể chắc chắn rằng Hắc Đào liên tục vào trò chơi này để tìm thứ gì đó, và thứ này rất có khả năng liên quan đến nhiệm vụ chính của trò chơi."

Hắc Đào và tôi đăng nhập lần đầu tại Trạm quan sát Edmund, nhưng lúc đó anh ấy không lục soát ở đây mà rời khỏi đây đi ra ngoài, từ điểm này chúng ta có thể suy luận ——   vào thời điểm đó, Hắc Đào cảm thấy trạm quan sát Edmund không có thứ anh ấy muốn."

Bạch Liễu dùng đầu bút dừng lại trên mặt giấy: "Nhưng hiện tại anh ấy lại trở về đây."

Lưu Giai Nghi nhanh chóng nhận ra lý do tại sao: "Hắc Đào cũng không tìm được thứ mình muốn bên ngoài, cho nên quay trở về trạm Edmund để thử vận may, kết quả là gặp được đám quái vật giả mạo chúng ta cho nên sẵn tay giết hết bọn nó, lục soát lần nữa, vẫn không thấy nên rời đi."

Bạch Liễu hai mắt khép hờ, đầu bút trầm ngâm vẽ từng chút một: "Mấu chốt bây giờ là, Hắc Đào vào game liên tục như vậy là muốn tìm cái gì?"

"Nhiệm vụ chính của trò chơi là sự nóng lên toàn cầu, Hắc Đào có thể đang tìm kiếm thứ gì đó liên quan đến sự nóng lên toàn cầu." Mộc Kha suy nghĩ một hồi rồi trả lời, "Hay là trùm cuối Edmund? Theo thiết kế chung của trò chơi thì chỉ cần đánh boss trùm là có thể vượt cửa, đạt 【normal end】rồi."

"Với khả năng của Hắc Đào, chẳng lẽ vào game nhiều như vậy mà anh ấy không đạt được【normal end】sao, tôi không nghĩ vậy." Bạch Liễu phủ nhận.

Đầu bút của hắn chấm chấm hai cái trên tờ giấy, rồi viết từ 【 khối thi thể 】.

Bạch Liễu nhướng mắt: "Tôi nghĩ thứ mà Hắc Đào đang tìm kiếm có thể là thiết bị thời tiết dạng hạt được biến đổi từ 【 khối thi thể 】. Hẳn là anh ấy đang chơi tuyến 【true end】để ngăn chặn thế giới trở nên lạnh giá từ gốc rễ."

"Theo phong cách làm việc của Edmund, có lẽ ông ta sẽ đặt các thiết bị hạt khí tượng ở 600 địa điểm Nam Cực mà ông ta cho rằng ảnh hưởng đến khí hậu thế giới."

Mộc Kha khó hiểu: "Nhưng 600 địa điểm này đều được đánh dấu trên bản đồ, nếu Hắc Đào muốn thì có thể tìm trực tiếp trên bản đồ, không cần phải đến Trạm quan sát Edmund để lục tung lên thế này —— Ở trạm quan sát Edmund có bất kỳ hạt khí tượng nào đâu."

Bạch Liễu viết 【600】, 【Bảo quản mẫu thí nghiệm】 xuống giấy, rồi đặt một dấu chấm hỏi bên cạnh.

Hắc mở mắt nhìn Mộc Kha: "Điều đó có nghĩa là Hắc Đào đang tìm kiếm 600 thiết bị hạt khối thi thể chưa sử dụng, chứ không phải 600 thiết bị hạt khối thi thể đã sử dụng."

Mộc Kha nhẹ nhàng lặp lại lời của Bạch Liễu: "600 thiết bị hạt khối thi thể chưa sử dụng ..."

Cậu dường như nhận ra gì đó, hơi mở to mắt nhìn Bạch Liễu: "Tức là những mảnh thi thể Edmund còn chưa làm thí nghiệm mà biến nó thành thiết bị hạt, đúng không!"

"Edmund là một nhà nghiên cứu khoa học giàu kinh nghiệm." Bạch Liễu nhẹ nhàng nhắc nhở, "Ông ta sẽ không tiêu thụ tất cả các vật liệu thí nghiệm cùng một lúc, mà thường giữ một phần của nó làm mẫu thử, đó chính là thứ mà Hắc Đào đang tìm kiếm."

"Tìm lại trong báo cáo thí nghiệm, trong số các mảnh thi thể Edmund có được ở giai đoạn đầu, mảnh thi thể nào chưa sử dụng đến?"

Mộc Kha nhanh chóng cúi đầu đọc, đầu ngón tay lướt xuống từng dòng từng chữ một, cuối cùng cũng dừng lại ở dòng chữ nào đó.

"Tìm thấy rồi!"

"Lúc đầu Edmund có 3 bộ phận của thi thể, bao gồm bàn tay trái, mắt cá chân sau và một trái tim lưu giữ các mạch máu động mạch, tĩnh mạch."

Mộc Kha hơi kích động ngẩng đầu lên, nói nhanh: "Tôi chỉ tìm được hồ sơ thí nghiệm của tay trái và mắt cá chân sau, nhưng không có hồ sơ thí nghiệm nào về trái tim ——  Edmund có khả năng sẽ giữ trái tim này mẫu vật!"

Bạch Liễu đeo găng tay và đội mũ, và mở cửa: "Chắc chắn Hắc Đào đang tìm kiếm trái tim này, cũng là mấu chốt để vượt cửa 【true end】phó bản, chúng ta đi thôi."

Gió và tuyết phủ lên đôi mắt đen sâu hun hút của Bạch Liễu, cuốn lấy giọng nói điềm tĩnh của hắn trong đêm chạng vạng.

"—— Nếu chúng ta muốn thắng Hắc Đào, chúng ta phải tìm được trái tim trước khi Hắc Đào phá hủy nó."

Bờ biển phủ đầy tuyết trắng xóa, bên trong lớp đất lốm đốm bởi đất nâu và tuyết trắng, có một căn nhà cũ kỹ bằng gỗ ở đó.

Đó là một căn nhà bằng gỗ trông khá cũ, lớp sơn bong tróc trên khung cửa và đường ray trên sàn để lại những vết giống như da người bệnh hủi, mái nhà sập xệ dựa trên một bức tường chịu lực ọp ẹp, mục nát, tựa vào các tấm ván được bố trí theo chiều ngang cố định.

Trước cửa có một tấm biển giống như tấm biển ở mấy địa điểm du lịch, có ghi 【 Phòng nhỏ của Scott】và 【được xây dựng vào năm 1912】 bên dưới.

Cả trăm năm trước, ngôi nhà gỗ cổ kính vốn đã là di tích văn hóa, được coi là điểm thu hút khách du lịch đang tỏa ra ngọn lửa ấm áp, như thể ai đó đang nghỉ ngơi và sưởi ấm bên trong.

Theo ánh sáng của ngọn lửa nhảy múa trên tuyết, gần đến căn nhà gỗ, ngọn lửa đang bùng lên dưới lò sưởi, cạnh đó là một ông già đang nheo mắt ngồi trên băng ghế gỗ.

Ông đeo một cặp kính treo màu vàng đã phai màu, ngâm nga một bài hát lạc điệu, chân nhịp nhịp, tay chân và sống lưng đều khòm xuống như thể đã trải qua rất nhiều sự tra tấn.

Ánh lửa chiếu vào khuôn mặt già nua nhăn nheo của ông, phản chiếu những bóng đen đung đưa trên các bức tường.

Hắc Đào từ trong bóng đêm lững thững bước ra, y đứng thẳng bên mép lửa, trên tay cầm một cây roi dài, lông mi dài và đầu tóc dính tuyết chưa tan.

Hắc Đào nhìn ông lão, giọng nói trong trẻo và dịu dàng: "Edmund."

Ông lão khẽ mở một mắt nhìn sang, vừa có vẻ bất lực lại vừa vui vẻ: "Người trẻ tuổi lại tới nữa à, có vẻ con rất thích nơi này của ta thì phải."

Edmund cười nhân hậu: "Con giết ta nhiều lần như vậy chỉ vì vẫn chưa tìm được trái tim phải không?"

"Nó rất quan trọng với con sao?"

Hắc Đào mở miệng, trả lời chẳng liên quan gì với câu hỏi: "Ông không nhớ tôi đã giết ông mới đúng."

Edmund tháo kính xuống, nhìn Hắc Đào cười hiền hậu: "Bởi vì trong game ta chỉ là một NPC ác ma, mỗi lần các con thoát game thì phải ta phải reset lại từ đầu quên đi mọi thứ, đúng không?"

Hắc Đào gật đầu.

Edmund cười cười: "Có lẽ ta đã sống quá lâu và đã làm những chuyện tàn nhẫn đến nỗi thượng đế không chịu tha thứ cho ta, bắt ta phải nhớ lại tất cả những gì ta đã làm —— ta nhớ con đã giết ta rất nhiều lần, con là người chơi xuất hiện thường xuyên nhất trong trò chơi này, ta gần như muốn làm bạn với con."

Ánh mắt ông trêu chọc dừng lại trên chiếc roi đang nhỏ nước của Hắc Đào trong giây lát: "Với điều kiện là mỗi lần vào trò chơi con đừng dùng roi quất ta nữa —— nghẹt thở đau đớn lắm, nếu con đồng ý cho ta chọn cách chết thì ta thích bị thiêu chết hơn."

Hắc Đào đồng ý mà không do dự: "Cũng được."

Edmund phá lên cười: "Con trai, ta tin là con không hiểu người khác nói đùa hay nói thật."

"Nhóm đồng đội kia của con chắc hẳn là đau đầu lắm rồi phải không? Cái cậu 【 Thẩm Phán Nghịch Thần 】gì đó buồn rầu tới mức phải tâm sự với cả một NPC như ta, nói không biết kiểm soát con bằng cách nào đây nữa."

Edmund hài hước đánh giá Hắc Đào: "Trông cậu ấy buồn đến mức sắp khóc, có một người bạn như cậu ta vừa vui lại vừa phiền phức nhỉ."

Hắc Đào không quan tâm người khác đánh giá gì về mình, y thẳng thắng: "Lần này ông vẫn không muốn nói cho tôi biết trái tim ở đâu à?"

Ánh lửa phản chiếu trong mắt Edmund, một người già như ông hẳn là nên có một đôi mắt đục ngầu, nhưng đôi mắt của Edmund vẫn trong trẻo tinh khiết, sạch sẽ như tuyết rơi dưới băng Nam Cực 30.000 năm trước, phát sáng ánh màu xanh nhạt gần như nước đá.

"Không, con của ta." Vẻ mặt của Edmund trở nên xa cách, ông lắc đầu, "Con có thể tiếp tục giết ta, nhưng ta sẽ không bao giờ nói cho con biết ta đã giấu trái tim ở nơi đâu."

"Đó là nguyên tội của ta, chỉ có Chúa mới biết nó được giấu ở đâu."

Hắc Đào mím môi thành một đường thẳng, rõ ràng y không hài lòng với câu trả lời này lắm, móng tay cào cào roi có vẻ buồn bực.

Edmund nhìn Hắc, trên mặt vẫn mang theo nụ cười thân thiện: "Lần này con cũng tìm đủ 600 thiết bị hạt của ta, hiếm thấy người chơi nào có thể tìm đủ mà không chết cóng, con thật lợi hại."

"Nhưng có một thiết bị không hiệu quả." Hắc Đào nhìn Edmund, "Không có mảnh thi thể trong thiết bị dưới băng khung A, tôi không thể thu thập đủ 600 mảnh thi thể."

Nhưng con đã thắng trò chơi này rồi, không phải sao?" Edmund lắc đầu một cách nghiêm túc, giơ ngón tay lên cường điệu nói, "Nghịch Thần bạn của con nói cho ta biết, con chỉ quan tâm đến việc thắng thua, con đã đạt được những gì con muốn rồi, tại sao không để bí mật của ta mãi mãi chỉ là bí mật chứ?"

Edmund nhìn về phía Hắc Đào, khóe miệng mỉm cười, đôi mắt xanh nhạt như băng vỡ lập loè ánh sáng mờ ảo của lửa trại: "Tại sao con lại bị ám ảnh bởi trái tim không thuộc về mình chứ? Thật chẳng lãng mạn chút nào."

Hắc Đào dừng lại một lúc —— có vẻ như y cũng không biết câu trả lời chính xác cho câu hỏi này.

"Trực giác ——  Tôi phải phá hủy trái tim này và tất cả các mảnh thi thể."

Hắc Đào nhướng mắt: "Mỗi người đều có vận mệnh của mình, tôi có thể thấy vận mệnh của trái tim gắn liền với tôi, và bị tôi phá hủy."

"Cả nó và tôi đều không nên tồn tại trên thế giới này."

Nụ cười trên khuôn mặt của Edmund tắt dần, ông tự lẩm bẩm một mình, "Con đang hủy hoại chính mình, con trai à ..."

"Ừ." Hắc Đào bình tĩnh trả lời, rồi hỏi, "Nguyên tội mà ông muốn che giấu là gì?"

Trên mặt Edmund không có một chút ý cười nào, ông rốt cục cũng lộ ra một chút cổ quái thuộc về tuổi tác.

Ông ôm trán thở dài, nét mặt và hành động không giấu được vẻ mệt mỏi, hoảng hốt: "Nguyên tội của ta là từ đầu đến cuối ta không nhận ra được rằng mình phải nên sám hối."

"Ta oán hận những thứ hãm hại ta, căm ghét những học sinh phản bội ta, và thương hại những người bạn đáng quý của ta." Edmund hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra từ mũi như hút thuốc, đôi mắt xuyên qua Hắc Đào nhìn về phía xa xăm, "Ta đã làm sai rất nhiều chuyện, ta rất hối hận về điều đó, nhưng có một điều khiến ta hiểu rằng ta còn tội tệ hơn thế nữa."

Edmund hai tay đặt ở thành ghế run lên, ông nhắm mắt lại, nước mắt rơi vào những nếp nhăn trên mặt, giọng nói khàn khàn: "—— Đó là khối thi thể đó."

"Đó không phải là khối thi thể gì cả, đó là tứ chi bị tháo rời của một sinh vật sống, cậu ấy có ý thức, cảm giác và cảm xúc, cậu ấy biết ta đang làm những điều ghê tởm gì với cậu ấy."

Edmund mở mắt ra, đôi mắt trong veo của ông cuối cùng cũng trở nên mờ mịt, ông nghẹn ngào: "—— lúc ta nhìn thấy trái tim đang đập kia ta mới biết mình đang làm gì."

"Ta đang hành hạ đến chết một người sống."

Edmund quay đầu nhìn Hắc Đào, trong nháy mắt ông như già nua đến nỗi sắp từ giã cõi đời:

"Cốt truyện của trò chơi mà con đang nói đến có thể là số phận của ta. Ta bị số mệnh này và các vị thần vô hình dẫn đến vực thẳm của sự tự hủy diệt, tạo thành một vòng tuần hoàn giống như thiên đường, mang đến sự giải trí cho những người đến và đi, ta nghĩ rằng bản thân ta có thể thoát khỏi trò chơi khủng khiếp này."

"Nhưng sau khi trốn thoát, ta phát hiện ra rằng mình đang ở trong một vòng quay lớn hơn của số phận, luôn chỉ là một món đồ chơi trong tay của những vị thần đã tạo ra số phận của ta, con người sẽ luôn tự hủy hoại bản thân vì mất kiểm soát ham muốn trong tất cả các dòng trên thế giới, đây là số phận do Thần của chúng ta ban cho ——  ngài ấy muốn thấy điều này."

Nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt của Edmund: "Tất cả chúng ta đều đáng bị trừng phạt vì sự tàn nhẫn mà chúng ta đã được số phận ban tặng, nhưng ta biết rằng trong mắt của vị thần vô hình, sự trừng phạt không đáng có của cơn giận dữ của ta, đó chỉ là một phần trong số phận có tính toán của ngài."

"Mọi thứ ta làm chỉ là ... một trò chơi mà thôi."

Hắc Đào bình tĩnh nhìn hắn: "Nhưng lần này ông có thể quyết định cách chết của mình."

"Ta sẽ thiêu chết ông theo ý ông muốn,  đó không phải là trò chơi dành cho ông hay tôi nữa."

Edmund cười trong nước mắt, "Ta biết."

"Đây là ... chiến thắng mà con muốn, và là định mệnh ta muốn."

——————

Một đầu khác.

Bạch Liễu ngồi trên trực thăng quan sát dưới mặt đất, bọn họ đã vượt qua ba điểm được đánh dấu trên bản đồ ——trong 600 điểm.

Nhưng kết quả không như mong muốn.

Những chiếc phao trên biển đã được mang lên và phá hủy, Bạch Liễu không cần phải lặn xuống để tìm chúng nữa, mảnh vỡ của chiếc dụng cụ được đặt ngay trên bờ biển, hộp kim loại cũng được ném vào dụng cụ, các hạt bên trong đã bị phá hủy sạch sẽ.

Các thiết bị hạt trên mặt đất được buộc bằng bóng bay thời tiết lơ lửng bay lên trời.

Nhóm Bạch Liễu nhìn thấy một số quả bóng bay bị thủng bị chôn vùi trong tuyết trên mặt đất —— tình huống tương tự như ở bờ biển, các hạt trong hộp kim loại cũng đã bị phá hủy.

Càng đi đến những nơi được đánh dấu trên các bản đồ, tình hình càng trở nên tồi tệ hơn.

Khi nhìn thấy thiết bị đã bị đào rỗng bên cạnh mái vòm A, Bạch Liễu đã ra lệnh kết thúc: "Hắc Đào đã tìm đủ 600 thiết bị rồi, chắc là Edmund không giấu trái tim bên trong 600 điểm này."

"Vậy thì anh ta sẽ giấu trái tim mình ở đâu?" Mộc Kha hét lên trong gió để Bạch Liễu nghe rõ hơn, "600 nơi này đã bao gồm tất cả những nơi có ý nghĩa đặc biệt với Edmund, Mái vòm A, Cực Nam, trạm Thái Sơn, nhà gỗ của Scott, còn nơi nào khác có thể giấu trái tim chứ?"

"Có." Bạch Liễu quay đầu nhìn Mộc Kha, "Cậu có nhớ nhiệm vụ chính của phó bản này là gì không?"

Mộc Kha gật đầu: "Trái đất nóng lên."

"Nếu sự nguội lạnh toàn cầu là sự trừng phạt của Edmund dành cho tất cả mọi người, bao gồm cả bản thân ông ta, khi những ham muốn của ông ta vượt quá tầm kiểm soát, thì sự nóng lên toàn cầu chính là cơ hội để ông ta thay đổi." Hơi thở của Bạch Liễu đầy sương trắng.

Lúc cả bọn đang trao đổi, Đường Nhị Đả đã điều khiển trực thăng hạ cánh ổn định tại một địa điểm mới.

Bạch Liễu bước xuống chiếc trực thăng đã được Đường Nhị Đả hạ cánh ổn định, đến một cánh đồng tuyết trống trải.

Đây là một địa điểm hoàn toàn mới, không có dấu chân hay dấu vết của ai, không có công trình lắp đặt nào ở đây, không có dấu hiệu của bất kỳ ai đến thăm nó, cách xa tất cả các trạm quan sát, thậm chí còn không có tên địa lý riêng.

Nhìn kiểu gì cũng là một nơi kỳ lạ, không có đặc điểm gì đặc biệt.

Đây là nơi Bạch Liễu yêu cầu Đường Nhị Đả hạ cánh.

Mộc Kha lon ton đuổi kịp Bạch Liễu, thở gấp: "Bạch Liễu, anh cho rằng đây là nơi Edmund cất giấu trái tim à?"

Cậu gần như muốn hỏi ra miệng tại sao phải đến đây, nhưng vì sự tin tưởng mù quáng của Mộc Kha dành cho Bạch Liễu, cậu cảm thấy cứ đào trước đã rồi tính.

Nhưng Mục Tứ Thành quay lại, nghi ngờ hỏi Bạch Liễu, "Tại sao Edmund lại giấu trái tim ở đây? Nơi này nhìn lạ quá, tôi chưa từng thấy trong bản fax hay thí nghiệm báo cáo bao giờ."

Bạch Liễu đeo găng tay chống ma sát, bắt đầu giúp Đường Nhị Đả mang thiết bị khai quật và dò xét bề mặt băng.

Mục Tứ Thành bước lên tiếp quản, tò mò nhìn Bạch Liễu.

Bạch Liễu nghiêng người, lấy ra một xấp báo cáo thí nghiệm từ ghế sau trực thăng, đưa cho Mục Tứ Thành: "Vừa nhìn vừa giải thích —— Tôi vừa mới nói, sự hạ nhiệt toàn cầu là sự trừng phạt của Edmund đối với nhân loại trong cơn giận dữ, nhưng trước đó, trái đất nóng lên cũng là một hình phạt, và đó là hình phạt mà con người phải gánh chịu."

Mục Tứ Thành không khỏi thở dài: "Rốt cuộc tôi làm sai chỗ nào chứ? Nóng cũng bị trừng phạt mà lạnh cũng bị trừng phạt là sao?"

Bạch Liễu mỉm cười: "Đúng vậy, đây là quan niệm của Cơ đốc giáo, rằng con người sinh ra đã mang nguyên tội, và sống là quá trình cứu chuộc, nếu xem toàn bộ quá trình là là sự chuộc tội của Edmund thì sẽ rõ ràng hơn nhiều."

"Ông ta cảm thấy người khác có tội cho nên trừng phạt người khác, ông ta cảm thấy người ở trạm Thái Sơn vô tội, nhưng loại vô tội này cũng là một cái tội bởi vì rất dễ bị khi dễ, cho nên Edmund quyết tâm mài giũa người ở trạm Thái Sơn, để họ sống sót như con người trên Con tàu của Noah."

"Edmund biết rất rõ những gì mình làm là sai trái và tội lỗi, mà quá trình chuộc tội của ông ta  ——" Ánh mắt của Bạch Liễu thâm thúy, "—— chính là che dấu trái tim, bảo vệ người vô tội đầu tiên mà ông ta tàn nhẫn thí nghiệm."

"Một mặt ông ta bảo tồn trái tim là vì muốn bảo tồn hàng mẫu để thí nghiệm, mặt khác chính là bảo tồn 【 nguyên tội 】của mình."

Bạch Liễu nhìn Mục Tứ Thành: "Cậu nghĩ một người như Edmund sẽ giữ nguyên tội của mình ở đâu?"

Mục Tứ Thành thành thật lắc đầu.

Bạch Liễu mỉm cười: "Đương nhiên là ngày ông ta hạ quyết tâm thực hiện tội ác của mình."

Mục Tứ Thành trong mắt hiện lên một dấu chấm hỏi: "Ngày đó, là ngày gì?"

"Ngày 10 tháng 8, ngày ông ta bắt đầu ngâm dưa cải muối cho những người ở trạm Thái Sơn." Bạch Liễu nhìn khoảng không trước mặt mỉm cười, "Mà nơi này chính là nơi Edmund đã ghi chép trong nhật ký, nơi lạnh nhất ở Nam Cực vào ngày 10 tháng 8."

"Ngoài nơi đó ra, không có nơi nào tốt hơn để lưu trữ một trái tim đang đập cả."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top