Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4:Hợp tác lần đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ lúc tối đen đến rạng sáng, Tĩnh An cũng không có ngủ, cô mở to mắt, vẻ mặt trống rỗng nhìn màn hình máy tính trước mắt.

Trên màn hình là một đài truyền hình nào đó đang phát tin việc Tĩnh An tông xe vào hơn một tháng trước.

Tĩnh An không biết mình đã xem tin tức này bao lâu, hình như là xem từ lúc mình trở về từ buổi chụp ảnh tới bây giờ.

Nói chính xác hơn là ngẩn người cho tới bây giờ.

Cô nhớ, ban đầu từ bệnh viện trở về cái nhà này, D.Đ.L.Q.Đ khoảnh khắc mở cửa cô sợ hãi cỡ nào.

Cá căn phòng là hình, trên tường, trên trần nhà, trên đất... Khắp nơi đều là người kia nhếch mi cười yếu ớt hoặc vẫy chào hỏi thăm hoặc mặc đồ hóa trang hoặc...

Người kia...

Tiêu. Mạc. Phàm.

Hướng vào trong phòng là những thứ áp phích, hình ảnh được cắt bỏ từ tạp chí hoặc báo chí, chính là lúc Tĩnh An còn là Đan Ninh, có một cuốn album gốc quý giá, đủ để khiến người hâm một Tiêu Mạc Phàm kích thích điên cuồng.

Trong album này, cất giấu những tấm ảnh riêng tư của cô và Tiêu Mạc Phàm, những hình kia Tiêu Mạc Phàm không có dáng vẻ ngôi sao, cười lên thì khuôn mặt lưu chuyển rực rỡ thật giống như một thiếu niên bướng bỉnh.

Ngày đó, cô đã trở thành Tĩnh An cười điên cuồng, xé nát từng tấm từng tấm ảnh trong phòng, cho đến khi móng tay nứt ra, cho đến khi đầu ngón tay rách da bật máu, cô vẫn tiếp tục vừa cười vừa xé ảnh.

Chẳng qua là nụ cười này, không biết có giống như cảnh diễn trên TV không, so với khóc còn khó coi nhìn...

Nhìn độ phủ sóng trên mạng, cô vuốt khuôn mặt bây giờ của mình, mặc dù không có thân thể xinh đẹp như Đan Ninh, lại có cảm giác đoan trang thời thượng hơn.

Không nghĩ tới...

Cái thân thể xa lạ này,  thì ra chủ nhân thật sự của nó cũng là một cô gái đồng cảnh ngộ với Đan Ninh .

Ngay ban đầu sau khi mình thông qua tin giải trí nghe tin cô ấy làm vậy cũng ngạc nhiên sợ hãi, đồng tình người mẫu nữ nhỏ tuổi này, cũng cảm thán trên đời này cũng có một người giống như mình, nghe tin Tiêu Mạc Phàm kết hôn bị đả kích đến thương tích đầy mình như vậy.

Chỉ có điều, cô ấy lựa chọn dùng tánh mạng phát tiết phẫn nộ của cô ấy.

Mà mình, cũng là lựa chọn chán nản rời khỏi.

Nhưng vậy thì như thế nào, kết quả cuối cùng, không phải bọn họ cũng vì anh ta mà chết sao?

Chẳng qua là, cô may mắn hơn cô ấy một chút...

Ông trời cho cô mượn thân thể của cô ấy dùng, D.Đ.L.Q.Đ sống lại một cuộc sống mới.

**************

Bởi vì chuyện bị loại khỏi buổi chụp ảnh quần áo mùa đông, thái độ Trần Sâm đối với Tĩnh An càng ác liệt hơn.

Dường như là muốn kết thúc hợp đồng với Tĩnh An, để cho Tĩnh An một mình tự sinh tự diệt.

Đến nỗi những ngày qua, không có sắp xếp công việc Tĩnh An chỉ có thể một mình ở nhà chờ đợi.

Đối với hành động coi thường của Trần Sâm, tĩnh an không có thể hiện bất mãn.

Trong mấy ngày này, không, phải là từ sau khi Đan Ninh sống lại vào thân phận Tĩnh An, ngoài lúc ăn cơm và ngủ ra thì nhất định phải chờ đợi, mỗi ngày cô đều rất bận, bận rộn không ngại phiền toái vào trong căn phòng nhỏ bày ra các loại tư thế, vẻ mặt, sau đó sửa chữa từng chút từng chút khuyết điểm trong đó.

Đối với chuyện này cô có thái độ rất nghiêm túc, cô không cho phép các bộ phận như chân, phần eo, và phần cổ của mình xoay không được tự nhiên, thậm chí tỉ mỉ đến ngay cả gót chân, cùi chỏ, cổ tay và các khớp nối xương lộ ra cũng đều phải điều chỉnh thích hợp.

Ngoài trừ cái này, Tĩnh An còn luyện tập các loại thần thái bên ngoài, chân đi trên giày cao gót dày cộm nặng nề đầu đội quyển sách giữ thăng bằng đi qua đi lại trong phòng.

Cũng thật may là, phòng dưới lầu cũng không có khách vào ở trọ, nếu không cách âm không tốt trong tòa nhà thì ai có thể chịu được tiếng 'cạch cạch' không ngừng trên trần nhà.

Mặc dù ở trong mắt người khác Tĩnh An ngày ngày làm những chuyện này có hơi biến thái điên cuồng.

Nhưng Tĩnh An biết, cô cần trong thời gian ngắn nhất lấy lại những kỹ năng người mẫu mà cô từng vứt bỏ, hơn nữa phải làm đến trình độ hoàn mỹ hơn.

Có lúc Tĩnh An nghĩ, nếu như Đan Ninh lúc 18 tuổi đến 21 tuổi có loại tập trung tinh thần say mê như bây giờ, nói không chừng mình cũng có thể đến thành phố nổi tiếng thời thượng từ sớm, phát huy tài hoa của mình trên đấu trường quốc tế, nói như vậy, có lẽ, cô sẽ không... gặp gỡ Tiêu Mạc Phàm.

Hôm nay Tĩnh An, kết thúc nhiệm vụ mà mình sắp xếp sớm một chút.

Cô ngồi trước máy vi tính, xem tin tức trên mạng nói về công ty người mẫu Tinh Quang trở thành đại diện 'FAINT SCENT'.

Về việc đại diện 'FAINT SCENT' lần này cũng rất thú vị, mặc dù xác định rõ là Tinh Quang, lại không có nói để cho người mẫu nào của Tinh Quang đại diện.

Mà ý tứ của Tình càng thú vị hơn, lại đem cơ hội đại diện cho tất cả người mẫu nữ dưới tay Tinh Quang, D.Đ.L.Q.Đ cho dù là sơ cấp giống như Tĩnh An cũng có thể tham gia giành lấy cơ hội đại diện này.

Mặc dù không hiểu cấp trên của Tình Quang là có ý gì.

Nhưng Tĩnh An cũng sẽ không ngây thơ cho rằng Tinh Quang sẽ dễ dàng đem cơ hội đại diện cho một người mẫu không chút tên tuổi như cô vậy, cho dù là cô có thực lực này.

Mà có lúc loại thực lực không có quyền này lai cách xa thực tế với người có chỗ dựa.

Con ngươi Tĩnh An ảm đạm, nhưng cũng biết rõ bây giờ mình thiếu chính là cơ hội.

Mà cơ hội này, nếu chờ người khác cho, không bằng mình chủ động giành lấy.

Cho dù cơ hội này là nhỏ bé như thế .

Tĩnh An gọi điện thoại cho Trần Sâm.

Nói ra ý mình muốn tham gia giành đại diện 'FAINT SCENT' lần này ra.

Đúng như dự đoán làm cho Trần Sâm chê cười.

"Nếu như em không sợ mất mặt, tôi lại có gì để nói. Vừa đúng lúc bây giờ tôi ở trong công ty, sẽ giúp em báo tên đăng ký." Trần Sâm chưa nói, Tĩnh An là người mẫu nữ duy nhất dưới tay anh ta chủ động yêu cầu tham gia chọn người.

Tinh thần can đảm, nhưng cũng ngu muội buồn cười.

Chẳng lẽ cô cho là mình có thể thành công giành được cơ hội đại diện  "FAINT SCENT"?

Sau khi cúp điện thoại, trong mắt Trần Sâm chỉ có đùa cợt.

Ngày thử vai chọn người đó, Tĩnh An dày công ăn mặc một lần.

Một bộ quần áo liền ngang ngực, mặc dù không phải là nhãn hiệu tốt gì, nhưng kiểu dáng cũng đủ đơn giản sáng láng, mặc trên thân người một mét bảy mươi tám của Tĩnh An, trong đơn giản không thiếu cao quý thanh nhã.

Cổ, là một trong các vị trí đường cong tuyệt đẹp mà người mẫu có thể bày ra, cho nên Tĩnh An liền không đeo bất kỳ dây chuyền vật dụng gì.

Nhìn vào gương cười cười, cô gái trong gương giơ tay lên, đầu ngón tay êm ái xẹt qua cái cổ thon dài trắng sáng của mình, tiếp tục dọc theo đường cong xương quai xanh khợi cảm khiêu khích người khác.

Lúc này Tĩnh An thu ánh mắt cười yếu ớt, giữa cao quý thanh nhã trung tản ra loại xinh đẹp yêu mị hấp dẫn lòng người.

Người như vậy, giống như là siêu mẫu trực tiếp từ sàn diễn chữ T bước xuống .

Trần Sâm há miệng, ngu si sững sờ nhìn Tĩnh An đang từng bước đến gần anh ta.

Vốn là Trần Sâm không có ý định đón Tĩnh An đi thử vai, phải biết hôm nay anh ta còn phải sắp xếp một số người mẫu dưới tay đi tham gia mấy sàn diễn loại nhỏ.

Nhưng khi lái xe đến gần nơi ở của Tĩnh An thì nghĩ đến người mẫu không biết tự lương sức duy nhất dưới tay anh ta, Trần Sâm thở dài. Cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Tĩnh An, nói là mình thuận đường đón cô đến công ty người mẫu Tinh Quang.

"Làm phiền anh."

Cho đến khi cô gái mở miệng thì Trần Sâm mới lấy lại tinh thần, ánh mắt lúng túng né tránh xuống dưới.

Anh ta chỉ là gật đầu với Tĩnh An một cái, liền xoay người ngồi vào trong xe.

Chờ Tĩnh An cũng ngồi lên xe, Trần Sâm khởi động xe.

Đi xe khoảng 10 phút, Trần Sâm đưa Tĩnh An đến cửa công ty.

"Thử vai là ở lầu 20... Cố gắng lên."

Sau khi xuống xe, nhìn xe chạy cách xa.

Trong mắt Tĩnh An thoáng qua một chút ấm áp, hình như người này không nhớ từng nói qua là thuận đường mới đưa mình tới công ty.

Trần Sâm, anh quả nhiên vẫn là Trần Sâm trong trí nhớ của tôi.

Khi Tĩnh An đi tới tầng hai mươi của công ty thì bên ngoài phòng phỏng vấn đã là một đám người đẹp rực rỡ như mây.

Trong đám người, Tĩnh An cũng không ngoài ý mà thấy được mấy khuôn mặt quen thuộc, trong đó cũng bao gồm cặp người mẫu sinh đôi xinh đẹp và người mẫu tên Vũ An.

Hình như thứ tự cuộc thử vai người mẫu là sắp xếp theo thời gian báo danh trước sau, Tĩnh An cầm trong tay thẻ mã số của mình từ tay nhân viên công tác, số 24, đối với trăm người ở chỗ này đã coi là sớm.

Tĩnh An tựa vào vách tường cạnh cửa, lẳng lặng nhìn những người mẫu đi vào sau đó không lâu lại mang khuôn mặt ủ rũ đi ra .

Trong số mười người mẫu vào trước có Vũ An.

Mà lúc Vũ An đi ra cũng nhìn Tĩnh An mỉm cười.

"Chúng ta lại gặp nhau." Vũ An đi lên phía trước chào hỏi, sắc mặt không tốt lắm.

"Thử vai không thuận lợi sao ?" Giọng nói của Tĩnh An thật ấm áp, có quan tâm chân thật .

Cũng không cho là mình bị cười nhạo, Vũ An nhìn người mẫu mới bị loại ra khỏi buổi chụp ảnh lần trước này, bỗng có cảm tình tốt.

"Có Al¬va bắt bẻ nói lời ác độc ở đó, đúng là không dễ chịu." Vũ An lắc đầu một cái, "Quên đi, dù sao tôi nghe nói cơ hội đại diện lần này, dương như ý của cấp trên cũng là muốn giao cho Lý Na, loại người mẫu không liên quan như chúng ta cũng chỉ là tới thử vận may một chút thôi."

Ở nơi Vũ An không thấy được, tay của Tĩnh An rõ ràng đã run lên, "...Cô nói là, Lý Na cũng tới tham gia thử vai này sao?" Nói đến cuối cùng không tự chủ tăng tốc độ nói.

"Làm sao có thể!" Vũ An khó hiểu nhìn Tĩnh An một cái, "Loại người mẫu như cô ấy chỉ cần ở nhà chờ thông báo là được, tới nơi này thử vai, không phải là hạ thấp giá trị con người sao."

Tĩnh An nhíu mày một cái, không có nói cái gì nữa.

Mà đúng lúc này, nhân viên công tác gọi số của Tĩnh An .

Chỗ thử vai là một căn phòng chụp ảnh.

Tĩnh An mở cửa đi vào thì ánh mắt đầu tiền nhìn thấy được Alva ngồi ở sau bàn làm việc được bố trí tạm thời.

Al¬va chống cằm, nhìn Tĩnh An mà cười không ngớt,  cô gái nhỏ ăn mặc thanh mát vóc người xinh đẹp không hề dư thừa , giống như một nụ hoa hồng, vô cùng muốn bày ra phong thái tài hoa của mình.

"Chúng ta lại gặp mặt, em gái người mẫu." Al¬va trêu nói.

Hôm nay lần thứ hai nghe được "Chúng ta lại gặp mặt" , khóe miệng Tĩnh An nhếch nhẹ, "Chào anh, Al¬va."

Còn tưởng rằng nhiếp ảnh gia phụ trách buổi chụp ảnh thử vai lần này sẽ là Al¬va, lại không nghĩ rằng anh ta chỉ là ngồi ở vị trí phụ trách bình luận.

"Ơ, nhiếp ảnh gia lớn Al¬va của chúng ta cũng sẽ chủ động chào hỏi, đây đúng là chuyện hiếm lạ." Đường Du khoanh tay trước ngực ngồi ở phía bên phải Alva, nghiêng dựa vào bên cạnh bàn, vẻ mặt xem kịch vui, "Thế nào, coi trọng người ta?"

Al¬va chỉ nhếch mi, nghiêng người tới, mập mờ nói nhỏ một câu ở bên tai Đường Du: "Bởi vì cô ấy chính là vũ khí bí mật tôi làm cho Đượng Dự trở về, thế nào cũng phải thân thiết với người ta một chút chứ?"

Cười lui người ra, Al¬va coi thường Đường Du bên cạnh bỗng trở nên ngây ngô, nói với Tĩnh An: "Tốt lắm, tiếp theo đi vào dưới đèn chiếu chụp vài tấm hình đi, chú ý, sản phẩm đại diện lần này của chúng ta chính là nước hoa."

Tĩnh An lễ phép khiêm tốn gật gật đầu, lúc này mới xoay người đi tới bối cảnh phía dưới ánh đèn.

Nhưng khoảnh khắc ánh mắt cô chuyển qua, cô nhìn thấy người đàn ông kia.

Đó là một người đàn ông rất trẻ tuổi, ánh mắt thâm thúy sắc bén, môi mỏng mà lạnh nhạt, đường nét trên mặt sáng sủa rõ ràng.

Mặc dù người đàn ông nhìn thẳng vào cô có hơi nhăn cặp lông mày đẹp, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên một đường cong, nhưng Tĩnh An lại thấy trong mắt anh là dịu dàng.

Đây là một người đàn ông anh tuấn, vừa lạnh lùng, vừa dịu dàng . Tĩnh An định nghĩa như vậy.

"Cậu ta là nhiếp ảnh gia của em." Đúng lúc Al¬va lên tiếng, câu nói đơn giản lại như che gì cái gì.

Không có tên nhiếp ảnh gia, không cần nói chỉ nhìn cũng lộ ra một loại khí chất thần bí.

"Đối với buổi chụp ảnh này, em muốn biểu hiện cái gì?" Người đàn ông trẻ tuổi hơi cúi đầu, ngón tay dài nhỏ giống như yêu thương lại như trêu chọc chạm vào máy chụp ảnh, hỏi.

Nước hoa "FAINT SCENT", vẫn luôn truyền bá mùi vị gợi cảm mê người.

Cứ thế yêu cầu ngôi sao đại diện nước hoa "FAINT SCENT" đều phải cho thấy sức quyến rũ gợi cảm của bản thân.

Gợi cảm mà không dung tục, vốn là ban đầu Tĩnh An muốn biểu hiện ý này.

Nhưng nhìn người đàn ông, cô bỗng nhoẻn miệng cười, "Em muốn biểu đạt ra..... thần bí."

Thần bí, so với gợi cảm thì hấp dẫn ánh mắt và ham muốn của mọi người hơn.

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top