Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

P03

Editor @Milky Wayyaw

9

Vạn sự khởi đầu nan.

Ta tìm gần hết cái hậu viện mới thấy được một cái thang ở nhà chứa củi.

Để không kinh động đến hạ nhân, mất một đống sức mới chuyển được đến cạnh bức tường.

Lại thất tha thất thểu leo lên tới đầu tường.

Đã thấy binh lính của phủ Thừa tướng ở bên ngoài ngẩng đầu nhìn ta.

"Này, có thể giúp ta một tay không."

Mấy binh phủ hai mặt nhìn nhau, hoả tốc làm cho ta một cái thang người.

Khách khí, khách khí, quá khách khí rồi.

Sau khi hai chân chạm đất, ta lại nhìn một binh phủ mặt mũi hiền lành nhất mượn hai lượng bạc.

Còn dặn họ không được hành động hấp tấp, khi nào trong phủ rối loạn, bắt đầu tìm người, bọn họ khi ấy có thể quay về kinh.

Ta nói cái gì bọn họ cũng đều nghe chăm chú.

Nhìn tố chất của người ta này.

Chắc phải gửi Kiếm thị đến phủ Thừa tướng học tập người ta thôi.

Cầm hai lượng bạc, chỉ trong vài nén hương, ta đã tìm được một nhà trọ còn sáng đèn, mua một con ngựa.

Sợ trên đường tuyết lở trơn trượt, cả đường ta cưỡi ngựa lắc lư còn chậm hơn lừa.

Khi tới cổng kinh thành, trời đã tờ mờ sáng.

Trong thành, ven đường đã sớm bày sạp đồ ăn.

Mới vừa ngáp một cái, ta liền thấy được đứng trong sạp hàng đơn sơ kia là Lý Ngọc mặc áo bào tím.

Rất dễ thấy.

Lý Ngọc ngồi trên ghế thấp của quầy ăn sáng, hai tay chống đầu, mắt lim dim.

Thị vệ bên người hắn thấy ta, cúi xuống nhẹ giọng bẩm báo vào tai hắn.

Lý Ngọc đột nhiên mở to mắt, nhìn về phía này.

Ta thấy trong mắt hắn chẳng còn chút mờ mịt mới tỉnh ngủ nào, chỉ còn lại tức giận thuần tuý.

Ta nâng roi ngựa, cuối cùng cũng không hạ xuống.

Không dám chạy.

Ta theo Lý Ngọc vào xe ngựa của phủ Thừa tướng.

Lý Ngọc không nói một câu nào, hoàn toàn để ta tự giác.

Mặt trời còn chưa mọc hết, trong xe ngựa ánh sáng mờ mịt, chỉ có thể miễn cưỡng thấy Lý Ngọc từ từ nhắm mắt dưỡng thần.

Khung cảnh ở kinh thành lúc này. . . . . . Hoàn toàn khác với những gì ta tưởng tượng.

Bụng âm thầm réo lên.

"Đói bụng rồi."

Lý Ngọc nhấc mi mắt lên liếc ta một cái, lại nhắm lại, không thèm để ý ta.

"Ta không thể bị đói."

Lý Ngọc hít sâu một hơi, cúi người vén rèm xe phân phó thị vệ đứng ngoài đi mua cho ta hai cái bánh bao trắng.

Ta muốn ăn thịt, bệt bệt miệng, lại chẳng dám hé răng.

Sáng sớm người trên đường không nhiều lắm, xe ngựa di chuyển vừa ổn định vừa nhanh.

Ta vừa ăn bánh bao xong đã đến cửa phủ Thừa tướng.

Lý Ngọc dưới chân như có gió, trực tiếp đi vào.

Quay về mà không đến chào hỏi Hoài Vương phủ thì không lễ phép lắm đâu.

Ta cắn răng một đường theo vào chủ viện, mãi đến khi tới cửa phòng, ta có chút do dự.

Trực tiếp theo vào thì cũng không lễ phép tiếp.

Còn đang do dự, Lý Ngọc đã túm ta kéo vào phòng dễ như trở bàn tay.

Chúng ta cứ như vậy, mặc quần áo còn dính sương sớm nằm trên giường.

"Chuyện này. . . . . ." Không đúng lắm, này. . . . . . này. . . . . . này. . . . . .

"Nàng không buồn ngủ sao?" Lý Ngọc nói giọng khàn khàn.

"Cũng. . . . . . hơi buồn ngủ."

"Ngủ."

Bàn tay đặt trên eo ta của Lý Ngọc siết chặt.

Ta vốn định giãy dụa vài cái, nhưng mà giường của Lý Ngọc thật thoải mái.

Vừa nằm xuống sự mệt mỏi vì đi đường cả đêm liền dâng lên.

Mí mắt bắt đầu đánh nhau.

Thôi, tỉnh dậy rồi nói tiếp.

Đến khi ta tỉnh lại, mặt trời ngoài cửa sổ đã bắt đầu ngả về tây.

Ta được bọc trong chăn, áo ngoài lại không thấy.

Lý Ngọc này sao lại thích lấy quần áo người ta như vậy hả.

Đầu sỏ gây nên lại ăn mặc đầy đủ, chính trực cầm sách, đang ngả người trên sạp giường.

Thấy ta tỉnh dậy, liếc mắt về phía này một cái:

"Dậy rồi thì trình bày đi, hơn nửa đêm còn rời nhà trốn đi như thế nào."

"Sao lại nói là bỏ nhà đi trốn được, ta đây là bôn ba vì tương lai."

Lý Ngọc quay sang nhìn ta, có vẻ là không hiểu ta có ý gì.

"Không phải là ngươi đang chiêu mộ phụ tá sao."

Hắn ngồi thẳng dậy nhìn ta.

Ta cố gắng kéo căng mặt, vẫn là không kìm nổi, nhếch môi cười.

Tuy rằng Lý Ngọc vì ta hơn nửa đêm còn chạy đến mắng một chút.

Nhưng so với những lời châm chọc thì ấm áp hơn nhiều.

"Nàng đến điểm hẹn lúc mấy giờ."

"Giờ sửu* đã đến rồi."

**giờ sửu từ 1-3h sáng

"Vẫn hơi sớm. . . . . . Nên ta có mượn binh lính phủ ngươi hai lượng bạc, nhớ trả lại cho hắn giùm ta. Là một đại ca mặt mũi hiền lành."

". . ."

10

Khi dùng bữa tối, ta ôm chậu hoa cảnh quý báu của Lý Ngọc nôn rồi lại nôn.

Lý Ngọc vừa đau lòng ta vừa đau lòng chậu cây.

Cuối cùng mượn cớ lo lắng bắt ta ở lại chính viện.

"Ta ở chỗ này?" Giường lớn của hắn quả thật rất mềm mại.

"Đúng."

"Vậy ngươi ở đâu?"

Lý Ngọc tay chống thắt lưng, nhìn ta không nói lời nào.

Ta hậu tri hậu giác: "A, ngươi cũng ở đây."

Lý Ngọc hung hăng gật đầu.

Một tiểu phụ tá, một đại Thừa tướng.

Vấn đề ta nghỉ ngơi ở đâu này, đã thảo luận nửa canh giờ.

Cuối cùng mỗi người lui một bước, cùng ở chủ viện, nhưng ta ngủ trên giường, còn hắn ngủ trên sạp.

Ngủ trên sạp không được thoải mái, ta chẳng biết.

Một lần này chính là Lý Ngọc ngủ trên sạp ba tháng.

Trong ba tháng, ta kiêm chức hai nơi.

Không chỉ hiến kế cho Hoài Vương tránh thoát minh thương ám kiếm* trên triều đình, mà còn làm thủ lĩnh phụ tá trong phủ Thừa tướng.

**đả kích ngấm ngầm và công khai

Cả phủ chỉ có một cái phụ tá là ta.

Nhưng ta cảm giác, ở phủ Thừa tướng, ta chỉ kém Thừa tướng có một bước.

Tài sản cả cơ nghiệp, ta quản lý.

Sổ sách từ dưới dâng lên, ta xem xét.

Báo cáo lên cấp trên, ta suy nghĩ.

Vệ Kỳ cần thầy thuốc, ta đi tìm.

Vệ Kỳ cần thảo dược, ta đi mua.

Mua không được, ta nghĩ mọi cách để lừa lấy.

Khi ta đốt đèn siêng năng viết báo cáo, Lý Ngọc luôn nằm trên sạp nhỏ xem sách giải trí.

Mỗi lần như vậy ta đều cảm giác, ngoại trừ việc không chịu trực tiếp lửa giận của Thiên tử.

Ta chính là Tả tướng đương triều.

Cảm nhận được ánh mắt ai oán của ta, Lý Ngọc ngẩng đầu hỏi: "Mệt sao? Muốn ăn chút gì không?"

Không ăn.

Ăn rồi lại phải may quần áo mới.

Đầu tháng này, ta đã mặc lại nữ trang.

Không vì lý do nào khác, năm tháng rồi.

Tà váy của nữ trang lớn nên khi mặc sẽ không bị lộ, còn mặc nam trang nhìn thế nào cũng thấy kỳ cục.

Ta vuốt phẳng ống tay áo nhăn nhúm của mình.

Có lẽ là vì cái váy đã bị đốt trước kia của ta.

Bây giờ mỗi lần mặc váy, ta đều nhớ tới phụ thân.

Đã ba tháng, Lâm Thiên một chút động tĩnh cũng không có.

Không có lá thư nào gửi đến khuyên ta quay về.

Cũng không có người nào đến kinh thành bắt ta lại.

Thậm chí, hai đội binh phủ kia đến nay cũng chưa quay lại phủ Thừa tướng.

Lý Ngọc nhiều lần đề cập hắn muốn quay lại Lâm Thiên huyện một chuyến, lại bị ta cản lại.

Đây là sự ngầm hiểu của ta và phụ thân.

Đến giờ đi ngủ thì cửa viện lại có tiếng gõ.

Người có thể gõ của chính viện, chỉ có thân tín của Vệ Kỳ.

Lý Ngọc tiếp nhận lá thư đã được xông hương, bọn ta cùng nhau đọc.

Quân đội triều đình lại rút quân hai mươi dặm.

Ba tháng qua, dịch bệnh vẫn chưa có biện pháp kiểm soát.

Thay vào đó, quân đội được cử đi trấn áp loạn dân đều bị nhiễm bệnh hơn phân nửa.

Vì để bảo toàn lực lượng, chỉ có thể rút về nơi an toàn hết lần này đến lần khác.

Tình hình không lạc quan, Vệ Kỳ trong thư nói, không cần dược liệu.

Cần có đơn thuốc, một đơn thuốc phù hợp với triệu chứng này.

Ban đêm, ta mất ngủ.

Lăn qua lộn lại ầm ĩ tới Lý Ngọc.

Lý Ngọc kêu một tiếng, đèn cũng không đốt, vài bước liền tới giường ta.

Kể từ khi trở về từ Lâm Thiên, hình thức ở chung giữa ta và Lý Ngọc rất khác so với trước kia.

Sự khác biệt này càng rõ hơn khi ta quay về bộ dáng của nữ tử.

Hắn nằm bên cạnh ta.

"Làm sao vậy."

"Ngủ đi." Hắn rất tự nhiên đem tay đặt sau lưng ta, rồi lại sờ sờ bụng.

Tuy rằng tối lửa tắt đèn, nhưng ta vẫn cảm thấy mặt mình nóng ran.

Phải nói gì đó mau, nếu không âm thanh thình thịch trong lồng ngực sẽ bị nghe thấy mất.

"Chuyện Vệ Kỳ nói. . . . . ."

"Ngủ đi, ngày mai lại nói sau."

Trời đất bao la, đi ngủ là lớn nhất.

Trong bán kinh năm mươi dặm quanh kinh thành, trên có thái y, dưới có thầy thuốc chân đất nơi thôn quê, mấy tháng nay Lý Ngọc đều đi bái kiến một lần.

Mọi toa thuốc đều được gửi tới phía bên Vệ Kỳ.

Một cái bọt nước cũng không nổi lên.

Ta biết Lý Ngọc chắc chắn cũng rất lo lắng cho Vệ Kỳ.

Rất rất lo lắng.

Lý Ngọc vỗ nhẹ vào lưng ta, ta cũng dần dần bị sự bình tĩnh của hắn trấn an.

Chẳng mấy chốc đã chìm vào mộng đẹp.

11

Trời còn chưa sáng.

Cửa viện đã bị gõ vang.

Người đến từ Hoài Vương phủ.

Nếu không phải là đại sự, sẽ không trực tiếp gõ cửa vào thời điểm này.

Lý Ngọc giúp ta mặc quần áo, chúng ta cùng nhau đến thư phòng.

Không phải là tin tức tốt.

Hoàng thượng đêm qua sốt cao, cả người đều lâm vào hôn mê.

Thái y vội vàng đến nửa đêm, kết luận là Hoàng thượng mắc bệnh dịch.

Theo lý thuyết, dịch bệnh cách đây hơn trăm dặm, còn chưa lây lan đến kinh thành.

Ở trong kinh cũng không có người nào gặp triệu chứng bất thường, người ở trong tầng tầng lớp lớp cung cấm như Hoàng thượng lại có thể mắc bệnh.

Chỉ có một khả năng, đây là âm mưu.

Dịch bệnh không khó để truyền vào kinh thành, chỉ cần tiếp xúc với đồ dùng của người nhiễm bệnh, chẳng sợ xa cuối chân trời cũng có thể mắc.

Những người này. . . . . . thật sự là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Ngoài trừ tin tức này, người tới còn nói, Hoài Vương không yên lòng huynh trưởng, đã tiến cung.

Ta và Lý Ngọc không hẹn mà cùng nhướng chân mày.

Hoài Vương sinh ra trong hoàng thất, nhưng tư chất lại bình thường.

Nhưng hắn có một ưu điểm, chính là biết lắng nghe ý kiến của người khác.

Bồi dưỡng cả một phủ toàn phụ tá, bên cạnh còn có Mạnh Trạch tiên sinh và Lý Ngọc.

Như vậy Hoài Vương mới có thể ở trên triều không lo.

Mà khuyết điểm lớn nhất của hắn, lại là trọng tình.

Người trong hoàng thất lại trọng tình, điều này đủ lấy mạng hắn.

Mọi người đều biết, trước mắt dịch bệnh này không có thuốc giải.

Lần này Hoàng đế bị bệnh, hắn lại là người đầu tiên vọt vào cung.

Đừng nói đến việc có thể dễ dàng lây bệnh của Hoàng thượng, nguy hiểm tính mạng.

Còn là lòng nghi ngờ của các vị Hoàng tử, không phải thứ Hoài Vương có thể kham nổi.

Mạnh Trạch tiên sinh đâu, sao không ngăn ngài ấy lại.

Thị vệ báo tin nói, mẫu thân của Mạnh Trạch tiên sinh té gãy chân, hai ngày này đã về Lâm Thiên thăm người thân từ lâu.

Sự tình không đơn giản.

Chúng ta liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được sự nghiêm trọng trong mắt đối phương.

Đã xảy ra chuyện.

Theo như phân tích vừa rồi, Hoài Vương tiến cung chỉ có hại không lợi.

Mà hiện tại có thể nói, Hoài Vương đã trúng kế.

Ta và Lý Ngọc ngồi trong thư phòng đến khi ánh mặt trời lên.

Sự việc xảy ra quá đột ngột.

Tình hình dịch bệnh bên Vệ Kỳ còn chưa có tiến triển.

Trong cung Hoàng thượng đã ngã xuống.

Mọi thứ đều có thể sụp đổ trong giây lát.

Trong lúc hoảng hốt, ta lại cảm thấy, Lâm Thiên huyện, Lữ gia, đều trở nên nhỏ bé đến mức ta không thể nắm được.

Nhưng Lý Ngọc nói: "Nàng quay về Lâm Thiên để tránh một thời gian."

"Như vậy chẳng có bản lĩnh."

"Không phải là không bản lĩnh, là ta không nắm chắc."

"Ta cũng không phải là gánh nặng."

Lý Ngọc cười đến bất đắc dĩ.

Ta biết hắn lo lắng, nhưng ta cũng không phải không chịu được việc này.

Thế cục hiện tại hỗn loạn, nhưng chỉ một chiêu là có thể giải quyết, tìm đơn thuốc.

Có thuốc trị bệnh, tình hình loạn lạc phía nam có thể giải quyết, kinh thành hỗn loạn cũng có thể.

Người ta thường nói nước đến chân mới nhảy.

Có thể là do di truyền từ phụ thân, thấy sự tình không có tiến triển, ta nhịn không được muốn đi tìm tiên bái phật thử xem.

Ta để người đánh xe chuẩn bị xe ngựa, đi ngọn núi phía sau kinh thành.

Đứng ở dưới chân núi.

Lý Ngọc phụng phịu: "Nàng đừng nói ta, nàng bò đi."

Ta gồng mình xanh mặt, không dám nói gì.

Ngọn núi này quả thật, dốc cao thẳng đứng, chót vót.

Cái thân thể suy yếu của cha ta năm đó sao mà bò lên được hay vậy.

Ta vẫn cho rằng ngọn núi mà cha ta có thể leo lên đến đỉnh, cùng lắm là quả đồi nhỏ.

"Không biết là nhạc phụ bị bức thành cái dạng gì, một quan văn, ngọn núi này cũng có thể leo lên."

Lý Ngọc không dám cho ta theo nữa, bắt ta ở dưới chân núi đợi.

Ta thầm nghĩ, ngươi cũng không phải là một cái quan văn sao.

"Ngươi được không đấy?"

"Sao lúc nào nàng cũng khinh thường ta vậy."

Dứt lời liền mang theo hai thị vệ leo lên đỉnh núi.

Ta an vị ngồi chờ trong xe ngựa.

Đợi mãi đến khi mặt trời lặn, Lý Ngọc mới từ trên núi xuống.

"Hắn nói thế nào."

Sắc mặt Lý Ngọc không tốt hơn bao nhiêu: "Con lừa ngốc này có đáng tin không thế?"

Có thể tìm một thầy thuốc chữa ngựa chết thành ngựa sống thật sao.

Thiện Ngộ chỉ nói một câu: "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt."

Mặc kệ Lý Ngọc có hỏi như thế nào, đều chỉ nói một câu, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.

Trên đường về kinh, ta và Lý Ngọc một mực nghiên cứu ý tứ của những lời này.

Nếu xét năm đó cha ta đến xin được chỉ điểm, những lời của Thiện Ngộ, cũng không hẳn là sai.

Đúng sai đều trong một ý niệm, còn tùy ở cách hiểu chữ này thế nào.

Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.

Hứa thái y đã theo Vệ Kỳ xuôi nam, đối với dịch bệnh này hết đường xoay xở.

Y bà bà dốc lòng nghiên cứu bệnh của nữ tử, kê đơn cho thai nhi lành nghề, nhưng nói về dịch bệnh này cũng không quá tín nhiệm.

Còn ai nữa.

Còn chưa nghĩ ra, xa phu đã nói, phía trước có binh lính chặn đường.

Lý Ngọc chỉ liếc mắt một cái liền nở nụ cười.

Nụ cười tức giận.

"Thật ngu xuẩn, lại dám trang bị đao cho binh lính, cho rằng Hoàng thượng đã chết sao."

Là người của Thái tử.

Quá nhanh, quá ngu xuẩn.

Trước khi xe ngựa hoàn toàn dừng lại, Lý Ngọc nhẹ nhàng nhéo nhéo tay của ta: "Ôi, làm sao bây giờ? Xem ra dịch bệnh chỉ có thể trông cậy vào nàng."

Lại cái bộ dạng này, nhưng ta lại không cười nổi.

"Cẩn thận."

"Đừng lo lắng, nàng chỉ cần đi ngủ đúng giờ là được."

Tướng lĩnh đối diện khách khí mời Lý Ngọc qua một xe ngựa khác.

Một cái liếc mắt cũng không thèm liếc ta một cái.

Ta một đường thuận lợi quay về phủ.

Rất hiển nhiên, người trên triều đình vẫn chưa có sức lực để ý một tiểu lâu la như ta.

Hoặc là, có để ý, nhưng cảm giác sự tồn tại của ta không quan trọng.

Ta ăn tối một mình, rồi vẫn như bình thường xử lý sổ sách trên bàn.

Thấy rất nhiều báo cáo tìm thuốc đều không có kết quả nào, hơi tức giận, nhưng đồng thời cũng bất lực.

Mới vừa mở quyển sổ khác, đã có tiếng đập cửa vang lên: "Chủ tử."

Ta vội vàng đi ra mở cửa: "Sao ngươi lại tới đây."

Kiếm thị thấy ta mặc váy rồi búi tóc, sửng sốt nửa ngày mới nói: "Chủ tử. . . . . . ngài giả gái thật đẹp."

Cái gì mà giả gái.

Nhưng ta chưa kịp cùng nàng thảo luận, Kiếm thị một mình hơn nửa đem còn chạy tới kinh thành, ta sợ Lâm Thiên đã xảy ra chuyện gì.

"Không có việc gì đâu, là Thừa tướng đại nhân sai người đêm nô tỳ đến đây."

"Lý Ngọc?"

"Đúng vậy. . . . . . Thị vệ đại ca nói, để ta tới bồi ngủ chủ tử."

Ta nhịn không được đè huyệt Thái Dương, xét về tâm cảnh, cả đời này cũng không theo kịp Lý Ngọc.

Xuống xe vội như vậy, còn kịp an bài nhiều chuyện như thế.

Ta cùng Kiếm thị rửa mặt đơn giản một chút, liền tắt đèn.

Trong cảnh tối lửa tắt đèn này, tựa như trước đây ta cùng Kiếm thị nằm trên giường nói chuyện phiếm.

Hỏi vài chuyện trong nhà.

Kiếm thị giống như rất lạ, hỏi lại ta, trong nhà thì có chuyện gì.

Ta đột nhiên nghẹn họng: "Ta một mình chạy về kinh thành, phụ thân mẫu thân phản ứng thế nào."

Kiếm thị suy tư một hồi lâu, cắn cắn môi: "Chủ tử. . . . . . em không giấu nổi nữa!"

"Cái thang là do lão gia sai em chuyển về sau viện, đám binh lính đó là do phu nhân sai em dẫn về tường ngoài viện của ngài."

"Cũng không biết tại sao không đi cùng ngài, đám người đó bây giờ vẫn còn canh giữ ở ngoài phủ."

"Nói là được lệnh của ngài, bọn họ không thể manh động."

"A. . . . . . nói về chuyện này, lão gia còn rất tức giận, nói những người lính này chắc đã làm sai chuyện nên bị phạt!"

Ta nghe xong ngây người một lúc lâu: "Vậy tại sao lại đem cái thang đặt ở phòng chứa củi xa nhất."

"Cái thang làm bằng gỗ nha, khi tìm đồ gỗ phản ứng đầu tiên không phải là nghĩ đến phòng chứa củi sao."

"Lão gia cùng phu nhân đều dặn dò em bí mật làm, em một lòng hướng về ngài, đây chỉ là đổi biện pháp giúp đỡ ngài thôi!"

Tốt lắm Kiếm thị, ngươi có tâm rồi.

Phụ thân có tính toán của ông, ông là cha, cũng là gia chủ của Lữ gia.

Ta không thể giữa ban ngày ban mặt rời khỏi Lâm Thiên, nhưng có thể nửa đêm trèo tường rời khỏi kinh thành làm bất cứ gì ta muốn.

Đó là sự tin tưởng của phụ thân dành cho ta, cũng là đường lui mà ông để lại.

Dường như ta đã làm phụ lòng phụ thân.

Ta từ nhỏ ở Lâm Thiên huyện đã học sách chính trị, ở trên triều đình lại chẳng thể dụng võ.

Ta giải được án oan của người dân, lại giải không được hoàn cảnh vây khốn Hoài Vương.

Ta có thể nắm rõ thuế má của hàng nghìn hộ dân, lại chẳng cách nào tìm được thuốc đúng cho Vệ Kỳ.

Có lẽ là không phù hợp.

Tưởng tượng Lý Ngọc còn đang thân hãm trong ngục, cảm giác bất lực lại bủa vây lấy ta.

Ta đã như vậy từ khi còn nhỏ, mỗi khi trong lòng có chuyện, buổi tối liền lăn qua lộn lại không ngủ được.

Kiếm thị mơ mơ màng màng hỏi ta, phiền não vì chuyện gì.

Ta là kiểu cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, liền đem tiền căn hậu quả giảng cho Kiếm thị.

"Chủ tử, Thừa tướng đại nhân là chức quan lớn như vậy, vẫn là người quan trọng trước mặt Thánh Thượng."

"Hắn nói không cần lo lắng, ngài thực sự không cần lo lắng."

"Về phần thuốc này, y bà bà không thể kê sao?"

"Vậy thì người thầy thuốc mà y bà bà khen ngợi thì sao?"

Đại y. . . . . Lão già đó, ta nhắc đến liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tuy rằng chó ngáp phải ruồi làm ta giữ được đứa nhỏ.

Nhưng không ngăn được việc này đã được liệt vào danh sách sự kiện sỉ nhục nhân sinh.

Người này vừa thấy đã không đáng tin.

Nhưng Kiếm thị lại nói, y bà bà là nữ thần y của Lâm Thiên huyện, từ nhỏ đến lớn đã gặp không biết bao nhiêu người.

Người mà bà khen khẳng định rất lợi hại.

Thầy thuốc giỏi sao. . . . . .

"Ngài mai chúng ta đi gặp thử xem."

12

Một vật có được rất dễ dàng, sẽ cảm thấy nó không có giá trị.

Từ mấy tháng trước, Lý Ngọc đã tìm những đại phu xung quanh.

Mấy đại phu này vừa nghe là dịch bệnh, mười người thì chín người liền từ chối, nói là không biết cách chữa.

Người còn lại quả thật không biết chữa.

Thứ hai, dịch bệnh là thiên tai, không ai nguyện ý nghiên cứu dịch bệnh, làm trái ý trời sẽ bị giảm thọ.

Còn một người kia, vừa mê vừa sảng nghĩ, viết đầy một trang kỳ trân dị bảo, kêu chúng ta đi thử.

Thử cái ông nội hắn.

Nhưng lão nhân này. . . . . . Ngô đại y không giống vậy.

Nhìn thấy ta đầu tiên là khách khí tiếp đón: "Cô nương. . . . . . Phu nhân, gần đây có vẻ tốt."

Không tốt đâu.

Ta nói rõ ý đồ đến đây, hắn liền khảy khảy lọn tóc hoa râm:

"Ta quả thật có một đơn thuốc, đơn thuốc này năm sáu mươi năm trước sư tổ lấy ra trị bệnh dịch. . . . . ."

"Nhưng đã lâu lắm rồi. . . . . ."

"Dịch bệnh lần này có thể không giống lần trước, ngươi chờ ta nghiên cứu cẩn thận, sửa một hai loại dược."

Một lần này nói đến ra hình ra dáng, làm cho ta có cảm giác không thật.

"Ngài có đơn thuốc? Trước đây Tả tướng phủ một mực tìm đơn thuốc trị bệnh dịch, sao ngài lại không đến?"

Hắn chấm bút lông tiêm, liếc mắt nhìn ta một cái: "Sư tổ ta kê ra đơn thuốc này liền ch ết cùng năm đó."

Kiếm thị ở một bên nghe thế, không tự giác bước về phía trước một bước, vừa định đặt câu hỏi.

Bị ta cản lại.

Mang ngọc mắc tội.*

**người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội

Ta ngữ khí chậm lại: "Vậy ngài đưa cho ta không sợ sao?"

"Không sợ, thoạt nhìn ngươi liền thấy không phải là người có nhiều âm mưu."

Lão già này thật là. . . . . không làm cho người ta thích nổi.

Nửa canh giờ, hắn châm chước được năm phương thuốc.

Không sao, chúng ta có thể thử.

Ta đưa cho hắn một cái hồng bao rất dày: "Tiền trao cháo múc. Đa tạ tiên sinh lần trước đã kê thuốc giữ thai."

Hắn nhìn hai mắt ta, cười tủm tỉm nhận lấy: "Tiền trao cháo múc."

Phương thức được ta dùng giấy dai sao chép thành năm bản, ba phần cùng các dược liệu liên quan ba đường đưa về phía nam.

Một phần đưa cho binh phủ cùng Kiếm thị mang theo, quay về Lâm Thiên.

"Nhưng Thừa tướng đại nhân yêu cầu em. . . . . ."

"Ai là chủ tử của em."

Kiếm thị cắn môi: "Ngài."

Phần cuối cùng, nhét ở quần áo bên trong người.

Kiếm thị vừa mới rời đi chưa tới hai khắc, đã có hai đội nhân mã vây quanh phủ Thừa tướng.

Kẻ cầm đầu đúng là cái tướng lĩnh hôm qua mời Lý Ngọc đi:

"Mạt tướng Thẩm Nhai, phụng lệnh Thái tử, mời cô nương dời bước đến Đông cung."

Nói thì khách khí đấy, nhưng người lại rất thô lỗ.

Không lâu sau, ta đã được đưa đến cung điện.

Ta muốn thăm dò bốn phía xung quanh một chút, bước chân không khỏi chậm hơn.

Mà tên Thẩm Nhai này chẳng có chừng mực.

Cửa điện vừa mở, liền túm ta lại.

Kéo thôi không nói, còn theo thói quen muốn ném ta xuống đất.

Bụng quả thật có chút hạn chế ta.

Ta đang cố gắng đứng vững, liền ngã vào trong lồng ngực một người.

Nam tử mặc áo bào tím, là Lý Ngọc.

Lý Ngọc mặt mày bình tĩnh, một tay ôm ta.

Một tay ném ngọc bội ra ngoài, đánh trúng chân của Thẩm Nhai.

Thẩm Nhai vừa quỳ xuống, Lý Ngọc lại tiến lên hai bước, đá trường kiếm bên hông liền kề vào cổ hắn.

Ta còn chưa phản ứng lại, Lý Ngọc đã trừng trị xong xuôi.

"Tả tướng bớt giận."

"Tả tướng bớt giận."

Ta ngẩng đầu mới nhìn thấy, trong điện đã có hơn chục người ngồi thưa thớt.

Có Hoài Vương. . . . . . còn có rất nhiều đại quan, xem quan phục này thì hẳn là đều là các thần tử đắc lực trong triều.

Bọn họ vừa khiếp sợ vừa khẩn trương nhìn Lý Ngọc, rất sợ Lý Ngọc kích động một cái liền chém người.

Ở cùng Lý Ngọc, quả thật là chuyện gì cũng có thể gặp qua.

Ta hít hít mũi, nhẹ nhàng đè xuống bàn tay cầm kiếm của Lý Ngọc.

Lý Ngọc lạnh lùng nhìn ta một cái, lại ôm chặt eo ta, ném thanh kiếm xuống.

Nói với Thẩm Nhai: "Cút."

Thẩm Nhai thoạt nhìn rất không phục, nhưng hắn cũng biết lúc này nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, xám xịt rời đi.

Lý Ngọc đem ta ngồi xuống giữa nhóm thúc thúc đại quan.

Hoài Vương rất thân thiết chào hỏi ta: "Tử Thừa à, mấy ngày không gặp mà như cách mấy đời vậy."

Ta khách khí cười một cái.

Đúng vậy! Từ khi ngài vọt vào cung quả thật đã cách mấy ngày.

Chào hỏi xong, cả điện lại lâm vào trầm tĩnh.

Lý Ngọc cũng buồn không nhìn ta.

Sao lại tức giận rồi, ta nhéo nhéo tay hắn.

Lý Ngọc cùng không nhìn ta, chỉ dùng tay hắn bọc lấy tay ta, ý tứ là ta thành thật một chút.

Không ai nói gì, cứ ngồi như vậy.

Bọn họ không phải là ngồi như thế này cả ngày cả đêm chứ.

Đừng nói là buổi tối cũng sẽ ngồi như vầy đấy.

Ta đang định lặng lẽ hỏi Lý Ngọc một chút, cửa điện lại bị mở ra.

Thẩm Nhai lúc nãy quay lại, phía trước còn có một nam tử mặc quần áo màu vàng sáng.

Thái tử.

Này tên kia, chạy về cáo trạng hả.

Quả nhiên, Thái tử dừng bước, câu đầu tiên nói chính là: "Không nghĩ tới Tả tướng đại nhân cũng từng luyện võ công đấy."

Trong điện không ai đứng dậy, trừ Hoài Vương.

Hoài Vương đã sớm đứng lên nghênh đón: "Hắn từ nhỏ cùng Vệ gia tiểu nhi tử kia la lối lăn lộn lớn lên, tuỳ tiện dạy hắn hai chiêu để sử dụng."

Thái tử không để ý Hoài Vương, Lý Ngọc cũng không thèm để ý Thái tử.

Này hơi xấu hổ.

Thái tử đem ánh mắt đặt trên người Lý Ngọc chuyển về phía ta:

"Lữ. . . . . . cô nương, rất đặc biệt, khó trách chiếm được trái tim của Tả tướng." Hắn chầm chậm nói.

Lý Ngọc liếc mắt nhìn hắn một cái, nghiêng người dựa vào ghế: "Thứ cho hạ quan ngu dốt, điện hạ rốt cuộc muốn làm gì."

"Thỉnh mọi người đến Đông cung hai ngày làm khách thôi mà. Còn có thể làm gì chứ."

Dứt lời liền đi đến trước mặt ta cùng Lý Ngọc, hơi hơi cúi người.

Nhẹ giọng nói: "Cô đã để lại một thứ cho tiểu tử Vệ gia kia, cô muốn nhìn thử xem, đệ tử Mạnh Trạch được truyền bá cô cùng tài giỏi, rốt cuộc có bao nhiêu năng lực."

Nói xong liền ngửa mặt cười to, mang theo Thẩm Nhai rời đi.

Này. . . . . . Thái tử này có lẽ đọc hơi nhiều thoại bản đấy. . . . . .

Ta nhìn biểu tình của Lý Ngọc, quả nhiên.

Vẻ mặt của người này đúng là ngươi có bệnh.

Ở cuối điện có một cái nhuyễn tháp, chỉ có một cái.

Có ta ở đây, mấy thúc thúc đại quan ai cũng không dám xấu hổ mở miệng nói muốn nằm.

Nhưng da mặt Lý Ngọc dày lắm, ai cũng không quan tâm, mang theo ta đến nhuyễn tháp nằm xuống.

Ta kéo cánh tay đặt bên hông của hắn, chạm nhẹ vào tờ giấy giấu trong quần áo.

Lý Ngọc nhìn ta một cái thật sâu, vỗ vỗ thắt lưng ta: "Ngủ đi."

Lý Ngọc luôn có một loại khí chất khiến người ta an tâm như vậy.

Ta không hề ngại ngùng bắt đầu ở toà điện này ngủ đặc biệt ngon lành.

Ước chừng đã qua bảy ngày.

Bày ngày này, cả nhóm thúc thúc đại quan cũng không ngại nữa, dựa cây cột ngủ, nằm trên bàn ngủ, nhìn thế nào cũng không thoải mái.

Nhưng ngoài mặt hoà nhã, cũng sợ mất mặt không đến giành nhuyễn tháp với một cô nương như ta.

Là nữ nhân tốt thật đấy.

Buổi tối sau khi mọi người ngủ, sau điện bước vào một cẩm y công tử.

Bộ dáng còn rất đẹp mắt.

Lý Ngọc nghiêm mặt gọi ta dậy, kêu ta lấy phương thuốc ra.

Ta nghe lời cời bỏ áo khoác, đang định kéo tờ giấy thuốc ra.

Lý Ngọc nhanh chóng đứng trước mặt ta ngăn chặn tầm mắt của người cẩm y công tử, tức giận thấp giọng hô đại danh ta: "Lữ Tử Thừa!"

Cẩm y công tử kia cũng vội vàng quay đầu.

À tại vì. . . . . . thói quen khó bỏ khi là nam nhân.

Một chút sơ sẩy, một chút sơ sẩy.

Lý Ngọc cầm tờ giấy còn nhiệt độ cơ thể ta giao cho cẩm y công tử.

Có thể rõ ràng thấy thần sắc hai người này đều cứng ngắc.

Các ngươi cứ như vậy, ta càng xấu hổ đấy, biết không hả.

Cẩm y vệ sau khi nhận lấy phương thuốc, thập phần trịnh trọng hướng về phía ta hành một cái đại lễ.

Ta vừa co quắp lại không thuần thục đáp lại một cái hành lễ của nữ tử.

Lý Ngọc bụm mặt không đành lòng nhìn thẳng, vội vàng đuổi hắn ra ngoài.

Mãi đến khi nam tử rời đi, Lý Ngọc mới nói cho ta biết.

Cẩm y công tử là Lục hoàng tử đương triều.

Tối nay đến lấy phương thuốc của chúng ta, nhất định là phía Vệ Kỳ đã truyền đến tin tức tốt.

Thuốc này có thể dùng!

Trong suốt mấy tháng qua, đây là tin tức tốt nhất!

Ta vui vẻ đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thái tử quần áo cũng chưa mặc nghiêm chỉnh đã rảo bước đến cung điện.

Không đếm xỉa đến nhóm đại quan đang ngủ xiêu xiêu vẹo vẹo trước cửa, đi thẳng đến chỗ ta và Lý Ngọc:

"Ngươi đưa cho Vệ Kỳ đơn thuốc ở đâu?"

Thái tử nóng nảy, nếu không có Lý Ngọc ngăn lại, hắn đã muốn dí sát đến mặt ta rồi.

Xem cái bộ dáng này không biết là vừa ở trên giường nữ nhân nào xuống đây.

Quả thật chẳng cùng bộ dạng với Lục hoàng tử.

Chậc, nữ sắc hỏng việc.

"Đơn thuốc?"

"Đừng có giả ngu, phương thuốc mới nhất ngươi đưa cho Vệ Kỳ ở đâu."

"Mấy tháng nay phủ Thừa tướng gửi đơn thuốc đến phía nam không một trăm thì cũng tám mươi. Điện hạ không ngại thì cứ đến quý phủ tìm."

Hắn vừa định vọt qua Lý Ngọc túm lấy cánh tay ta, trên tiền điện liền truyền đến thanh âm hành lễ của nhóm đại quan:

"Tham kiến Lục hoàng tử điện hạ."

Thái tử ngây ngẩn cả người.

Ta cười khanh khách nhìn Thái tử, ngu xuẩn, mọi chuyện đã quá muộn rồi.

Thư tín gửi đến Vệ Kỳ không có đáp lại, nhưng tình hình phía nam không phải là bí mật.

Lục hoàng tử trí tuệ, thấy phía nam tình thế lạc quan, quyết định nhanh chóng đến đây xin phương thuốc.

Lý Ngọc là trung thần với quốc gia, không có chuyện Thánh thượng một lòng tin hắn, hắn lại vội vã đứng vào hàng ngũ hoàng tử.

Nhưng Lý Ngọc thích người thông minh.

Lục hoàng tử là người đầu tiên chạy đến, vậy phương thuốc đó liền giao cho hắn.

Đêm qua mang phương thuốc đó đi, chưa tới nửa canh giờ liền đút thuốc vào miệng Hoàng thượng.

Tuy không đến nỗi có thể khiến Hoàng thượng sinh long hoạt hổ ngay lập tức.

Nhưng cũng có thể làm thần trí thanh tỉnh, không còn mơ hồ.

Hoàng thượng một khi tỉnh dậy, người đầu tiên muốn trừng phạt.

Tất nhiên chính là Thái tử tự viết rất nhiều kịch bản này.

Lục hoàng tử mang thánh chỉ, dẫn cấm vệ quân áp giải Thái tử rời đi.

Áp giải đi đâu.

Đương nhiên là đến trước mặt Thánh thượng tạ tội.

13

Lục hoàng tử trấn án một nhóm thần tử đắc lực ở tiền điện.

Nói mấy ngày này các vị chịu tội, Hoàng thượng đều biết.

Chắc chắn sẽ không để mọi người chịu oan ức.

Hắn nhìn về phía ta và Lý Ngọc, khẽ gật đầu.

Rồi bước nhanh rời đi.

Chậc, thời khắc như vậy cũng không quên thu mua lòng người.

Ta còn muốn đi theo nhìn thử.

Đáng tiếc, chỉ có thể cùng với Lý Ngọc xám xịt trở về phủ Tả tướng.

Vừa trở lại chủ viện, ta cùng Lý Ngọc tắm rửa đến sạch sẽ nửa canh giờ.

Mọi chỗ đều phải rửa.

"Sống lại rồi."

"Ừm." Lý Ngọc cầm lấy khăn giúp ta lau tóc.

"Để ta tự làm."

Lý Ngọc phớt lờ ta, cố chấp muốn lau giúp ta.

Lau xong không nói, còn vụng về chải cho ta một búi tóc.

Ta rất băn khoăn, muốn làm gì vậy.

Lý Ngọc không nhịn được cười nhạo một tiếng: "Nàng sợ cái gì."

Bất thường như vậy, còn không cho người ta sợ hả.

Quản gia từ ngoài viện thở hồng hộc chạy vào: "Gia, thánh. . . . . . thánh chỉ. . . . . . thánh chỉ từ trong cung truyền tới."

Quá bất ngờ.

Ta ngay ngắn quỳ gối ở chính sảnh Tả tướng phủ, Lý Ngọc tóc ướt đứng bên cạnh.

Cả vạt áo trước của hắn đều bị ướt rồi.

Ta không nhịn được nhìn tiếp lần nữa.

Thánh chỉ tối nghĩa nghe cũng chưa hiểu.

Lý Ngọc đã đưa cho công công truyền chỉ một nén vàng lớn.

Công công kia thấy vậy, vội khen ta một đống lời hay:

"Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân!"

"Ngài chính là nữ Huyện lệnh đầu tiên của triều ta!"

"Thật đáng kinh ngạc! Trước đây chưa từng có tiền lệ này, việc này nhất định sẽ được ghi vào sử sách!"

Ta ngơ ngác nhìn Lý Ngọc.

Cái này, tức là thành công rồi sao?

Lý Ngọc nhướng mày, thành công rồi.

Sau khi tiễn công công rời đi, ta cầm thánh chỉ đọc đi đọc lại.

Sau khi chắc chắn mình không có nằm mơ, ta liền nhảy dựng về phía Lý Ngọc.

Lý Ngọc luống cuống tay chân đỡ ta.

"Ta đã soán vị thành công! Ahahaha!"

"Một chức Huyện lệnh liền cao hứng vậy sao."

"Ngươi không hiểu đâu!"

Bởi vì ta có công giúp Thánh thượng, lại giúp triều đình tìm được đơn thuốc có thể giúp trị bệnh dịch kia.

Vấn đề nan giải làm khó Lữ gia vài thập niên đã được giải quyết dễ dàng.

Huống chi, không chỉ thế hệ của ta, từ nay về sao con cháu Lữ gia bao nhiêu thế hệ, bất kể nam nữ, đều có thể kế thừa chức Huyện lệnh Lâm Thiên.

Khi ta mặc váy cầm thánh chỉ trở lại Lâm Thiên.

Cả nhà cao thấp không ai để ý ta, chỉ lo cầm thánh chỉ cảm thán.

Ngay cả Lý Ngọc cũng không chen được câu nào.

Lý Ngọc chọc ta một cái: "Nói đỡ giúp ta một chút đấy."

"Nói chuyện gì."

"Bây giờ hai ta đều là quan viên, chính sự kia nên bàn rồi."

"Chính sự nào."

"Lữ Tử Thừa, định qua cầu rút ván hả."

"Vậy thì phải xem biểu hiện của ngươi."

Cuộc sống luôn thay đổi theo hướng bạn hy vọng.

Cởi xuống phát quan buộc tóc và áo bào của nam tử.

Ta tặng Ngô đại y một bảng hiệu do Tả tướng viết lưu niệm.

Lại san bằng cho Thiện Ngộ một con đường lên núi.

Cũng theo ý chỉ của Thánh thượng, bắt đầu thử nghiệm công tác thống kê ruộng cày ở Lâm Thiên.

Ta hiện tại cảm thấy, chỉ cần dám nghĩ, không có gì là không giải quyết được.

Mãi đến ngày Vệ Kỳ cùng Mạnh Trạch tiên sinh cùng nhau quay về.

"Lữ Tử Thừa, ngươi làm trò gì thế hả, sao lại mặc váy."

"Ta ở phía nam chịu tội lớn, ngươi ở kinh thành béo thành quả bóng rồi!" Lý Ngọc dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Vệ Kỳ.

Mạnh Trạch tiên sinh phong trần mệt mỏi còn phải kể lại tiền căn hậu quả dăm ba câu.

Vệ Kỳ ngơ ngác nhìn ta, lại nhìn Lý Ngọc.

Lắc lắc đầu liền trốn đi:

"Tà môn, chắc là ta đang mơ thôi, Lữ Tử Thừa không những là nữ, còn hoài thai với cái loại Lý Ngọc. Thật là đáng sợ, thật là đáng sợ."

Ta cùng Lý Ngọc liếc nhau, đều thấy được tuyệt vọng trong mắt đối phương.

"Ngươi giải thích cho hắn."

"Sao ngươi không đi."

"Cứ để hắn tự tiêu hoá đi."

"Vậy cũng được."

[Toàn văn hoàn.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top